Chỉ Dung Túng Mình Em
-
7: Sự Ăn Ý Không Ngờ
Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
"..."
Cố Viễn Triệt khép lại bản thảo, bảo: "Không có thư mời thì không vào được đâu."
Hề Phán: "A..." Sao anh ta không nói sớm đi, mới vừa rồi còn nhiều lời như vậy làm gì?
Trong nội tâm cô khó chịu, đi xuống lầu, cô ngồi vào trước bàn làm việc, tay chống cằm kèm theo tiếng thở dài, ngẫm lại cũng chẳng trách Cố Viễn Triệt được, chỉ tự trách bản thân còn chưa đủ chuyên nghiệp nên không có thư mời, anh lại không có lý do gì dẫn theo cô.
Cô ngồi phát ngốc một lát, liền nghe được bên tai có âm thanh huyên náo, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có người đang phân phát đồ uống nóng cho mọi người.
Nhạc Dung nhanh nhẹn lấy giúp cô thức uống nóng và bánh mì trở về, mỉm cười nói: "Hôm nay Cố Tổng lại phát phúc lợi nha, thật tốt." Gần đây trời trở lạnh, Cố Viễn Triệt cứ cách mấy ngày sẽ cho người mua trà chiều hoặc là điểm tâm ngọt chiêu đãi mọi người, bởi vậy tất cả mọi người càng thêm thích anh hơn.
Nhạc Dung nhấp một ngụm trà, kinh ngạc nói: "Vậy mà lại là Khương Trà...!Hề Phán cô tranh thủ thời gian ăn đi nha, không là không còn điểm tâm để ăn."
Hề Phán nhìn thấy Khương Trà trong tay cùng phần thức ăn đều là món cô thích ăn nhất, bánh bao sừng trâu.
Đột nhiên có chút sợ hãi.
Sẽ không lại...!trùng hợp vậy chứ?
* * *
Lúc trước Hề Phán thích ăn nhất chính là món bánh bao sừng trâu của một cửa hàng nhỏ trước cổng trường, bánh mì được bọc đường trắng ở bên ngoài, mỗi lần cô ăn đều sẽ thỏa mãn mà híp hai mắt lại, ăn bao nhiêu lần đều không ngán.
Có một lần trong kỳ thi, môn tiếng anh là môn cô nắm chắc nhất nhưng mắc chút sai lầm, lại lần nữa không lấy được hạng nhất, chỉ được hạng nhì nên ủy khuất.
Ngày đó cô già mồm độc miệng đỏ mắt, trừng mắt nhìn người đó, chết sống không nguyện ý cùng anh đi ăn cơm: "Em cùng anh đi ăn không tốt lắm..."
Cố Viễn Triệt hỏi: "Làm sao?"
"Em đã ba lần đứng thứ hai rồi, đêm nay trở về nếu để mẹ em biết được, bà chắc chắn sẽ muốn cười vào mặt em mà nói mãi mãi là người đứng nhì ô ô."
Chàng trai bất đắc dĩ mỉm cười, đem cô túm đi đến trước cửa trường học, sau đó quẹo vào cửa hàng bánh ngọt rồi đem ra ngoài cái bánh bao sừng trâu đưa cho cô, "Không ăn cơm cũng được nhưng nhất định phải ăn cái này nha."
Cô hít mũi một cái, rất quật cường nói: "Anh đừng nghĩ dùng cái này mà dỗ được em."
Cố Viễn Triệt đưa tay xoa xoa đầu của cô, ôn nhu nói: "Được rồi, lần sau ít làm đề trắc nghiệm hơn, được không?"
* * *
Hề Phán từ trong ký ức tỉnh lại, phát hiện bản thân vậy mà bên môi mang theo nụ cười.
Vừa rồi lúc giờ nghỉ trưa, cô nằm sấp trên bàn làm việc mà ngủ thiếp đi.
Cô đứng dậy đi rửa mặt để cho bản thân tỉnh táo lại, lúc trở lại bàn làm việc, lại nhìn thấy một dãy số lạ đang gọi tới.
Cô mở lên, lại phát hiện là Bùi Nam:
"Hề tiểu thư, bây giờ Cố tổng đang ở buổi lễ nhà thiết kế, anh ấy bảo cô lập tức mang phần tài liệu đến."
* * *
Buổi trình diễn áo cưới WDF được biết đến từ lâu là do các nhà thiết kế áo cưới trong nước kết hợp với hiệp hội chính phủ tổ chức, hoạt động này đến nay tổ chức đã chín năm, hấp dẫn những người nổi tiếng làm về thiết kế áo cưới trong và ngoài nước, mọi người tới đây giao lưu, chia sẻ kinh nghiệm về thiết kế, đồng thời cũng sẽ mời đến rất nhiều công ty hoặc tiệm thiết kế áo cưới, chính phủ cùng nhà thiết kế tự do cũng có thể thương lượng cùng hợp tác, cơ hội sáng tạo và kinh doanh.
Năm nay WDF tổ chức tại trung tâm quốc tế hội nghị Lâm Thành mới được xây, khi Hề Phán xuống xe rồi đi vào trong, nhìn thấy mà ngỡ ngàng đứng hình, khu kiến trúc hiện đại hóa san sát nối tiếp nhau, trong lòng kích động khó tả.
Mặc dù không được mời mà đến, nhưng cũng rất vinh hạnh.
Cô cũng không biết Cố Viễn Triệt làm sao đột nhiên để cô đến đưa tài liệu, chẳng lẽ là sáng nay cô khẩn cầu đã khiến anh ta động lòng?
Khi có người ra hướng dẫn cô đi vào, cô tìm được phòng hội nghị đang diễn ra buổi lễ, Bùi Nam đã đứng chờ sẵn tại cửa ra vào, dẫn cô đi vào.
Bên trong lộng lẫy vàng son, đèn pha lê sáng trưng, phía trên trần nhà là sáu cái đèn khổng lồ như nước treo kéo dài từ đầu đến hướng cuối tầm mắt, nơi này chừng vài trăm mét vuông, có sức chứa gần ngàn người cùng nhau tụ họp, phóng tầm mắt nhìn tới khắp nơi một chút tất cả đều là người, đằng sau sắp xếp cho ký giả truyền thông đứng đầy, trước mặt đều mang lấy camera, bên cạnh còn có phóng viên trực tiếp, có rất nhiều thiết bị cùng lúc phiên dịch.
Thời điểm Hề Phán đi vào, vừa vặn nhìn thấy Cố Viễn Triệt đang trên đài phát biểu.
Anh mặc bộ âu phục phù hợp với dáng người, đứng thẳng lưng, đón lấy ánh mắt của mọi người, chậm rãi mà nói quan điểm thiết kế áo cưới của mình cùng mục tiêu phương hướng trong tương lai.
"Thời gian trôi nhanh, và nhịp sống vội vã ngày nay đã khiến nhiều thứ trở nên như gió thoảng mây bay.
Mọi người không biết nên nắm bắt điều gì.
Tôi nghĩ váy cưới là một cách để ghi lại những khoảnh khắc quý giá và lưu giữ lâu dài.
Đây cũng là thứ tôi muốn để lại cho thế giới này..."
Hề Phán đứng ở phía sau phòng hội nghị nơi ít người nhất lắng nghe, trong lòng cũng bị hào quang của anh khiến cho đáy lòng xao động.
Cô từng cảm thấy Cố Viễn Triệt cùng lắm cũng chỉ là một đứa con nhà giàu may mắn kế thừa gia nghiệp, nhưng bây giờ cô mới chậm rãi hiểu rõ anh, cô liền phát hiện vốn dĩ trong lòng anh có rất nhiều lời giải thích độc đáo cùng năng lực có thể tiến xa về phía trước trong tương lai.
Các tràng vỗ tay như tiếng sấm vang lên, anh bước xuống đài ngồi vào hàng ghế thứ ba ở chính giữa, Bùi Nam lúc này tiến lên nói với cô: "Hề tiểu thư cô có thể đem văn kiện đưa cho Cố tổng được không? Tôi đột nhiên có điện thoại."
Hề Phán vốn muốn nói anh ta nói chuyện điện thoại xong rồi quay lại đem cũng được, thế nhưng nếu như Cố Viễn Triệt đang cần gấp để xem, cô dứt khoát làm người tốt đến cùng vậy, đợi lát nữa đưa xong, còn có thể đứng ở phía sau vụng trộm nghe thêm chút nữa...!
Thế là Hề Phán bước nhanh xuyên qua lối đi nhỏ, cuối cùng rốt cục nhìn thấy Cố Viễn Triệt, cô cúi lưng xuống tiến lên, đem tài liệu hướng trên bàn của anh bỏ xuống.
Anh ngẩng đầu, liền thấy Hề Phán đang nháy mắt với anh.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã xoay người rời đi.
Cố Viễn Triệt: "..."
Hề Phán đi tới, điện thoại đột nhiên rung lên báo có tin nhắn tới: [Chạy cái gì, đến ngồi bên cạnh tôi.
- - Cố Viễn Triệt ]
Cô hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn, bên cạnh anh quả nhiên còn có vị trí trống, thế nhưng là nơi này rõ ràng là chỗ ngồi đã có chủ nha, do dự hồi lâu đối phương lần nữa gửi tới tin nhắn: [ Cô còn đứng đó làm gì? ]
Cô đành phải ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh anh, nhập tọa ngồi xuống, cô mới nhẹ giọng hỏi: "Tôi ngồi vị trí của người khác hình như không tốt lắm?"
Cố Viễn Triệt quay đầu thấy được mắt cô lóng lánh, cực giống lúc trước những buổi tối vào giờ tự học cô ngồi ở bên cạnh anh, dáng vẻ nhỏ giọng hỏi anh cách giải bài, trong lòng anh vội dập tắt đi cảm xúc nhỏ, lạnh nhạt dời ánh mắt: "Lúc nãy người ta có việc nên đã đi trước."
Cô gật gật đầu, "Kỳ thật tôi đứng ở phía sau nghe cũng có không sao..." Dù sao có thể đến sự kiện này đã rất tốt rồi.
Tầm mắt anh chế giễu cô, "Ngồi tại đây thì tầm nhìn không tốt hơn sao?"
Tầm nhìn nơi này xác thực rất tốt.
Không chỉ có cách sân khấu rất gần, phóng tầm mắt tới toàn đều là nhà thiết kế có tiếng, người cô thích nhất là Warren cũng ngồi ở phía trước, cùng thần tượng khoảng cách gần như thế cũng đủ để cô kích động đắc thủ trong lòng liền khẩn trương tiết ra mồ hôi.
Ánh mắt Hề Phán nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng rơi vào trên thân người bên cạnh, khóe môi cô mỉm cười ôn hòa, tâm tình có vẻ rất tốt nói:
"Cảm ơn..."
Cảm ơn anh là đang một mực làm khó cô.
Ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt đang lấp lánh niềm hạnh phúc của cô, cô lại cảm khái: "Hi vọng lần sau tôi có thể lấy tên của mình khi ngồi ở nơi này."
"Sẽ có cơ hội." Anh lên tiếng.
Hề Phán sửng sốt một chút rồi chợt mỉm cười.
***
Chạng vạng tối hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người dần giải tán, Cố Viễn Triệt nói với Hề Phán: "Chờ tôi ở đây", liền có người tiến lên cùng anh chào hỏi.
Cô đành phải đứng bên cạnh chờ đợi.
Lại nghe được có người kêu tên của cô một tiếng, Hề Phán đảo mắt liền thấy một cô gái mặc bộ váy màu trắng dáng dấp yểu điệu đi tới.
"Hề Phán, trùng hợp như vậy nha ở nơi này cũng gặp được cô." Ngữ khí cô ta ra vẻ rất thân thiện, ánh mắt ở trên người cô dò xét từ trên xuống.
Hề Phán mỉm cười: "Là thật trùng hợp."
"Ồ" ba lần trước tại cuộc thi đấu thiết kế áo cưới đều bại bởi Hề Phán, đứng thứ hai, đương nhiên vô tình gặp mặt.
"Tôi vừa mới nhìn thấy Mani, sao cô không ngồi chung với cô ta?" Mani là tổng thanh tra mỹ thuật của Hề Phán tại công ty trước.
"Tôi không còn làm ở KANI."
Cô ta lộ vẻ giật mình, "Xảy ra chuyện gì? Cô bị đuổi sao? Trời ạ làm sao đang êm đẹp..."
Trong mắt cô ta tràn đầy lo lắng, kỹ thuật diễn xuất như vậy làm sao mà không bị Hề Phán phát hiện.
Hề Phán làm sao lại nghe không hiểu lời nói của đối phương kèm theo mỉa mai, chỉ sợ giờ phút này mà bị người khác nghe được, bây giờ đã bắt đầu chế giễu.
Hề Phán biết người trước mắt này bình thường xem thường cô, nói cô không có đạo đức nghề nghiệp.
Hề Phán đang muốn mở miệng, quay đầu lại nhìn thấy...!
Cố Viễn Triệt đang nói chuyện với Warren!
Trên mặt Warren mang theo ý cười, xem ra hai người họ không phải là lần đầu gặp gỡ.
A a a cái này cũng quá hạnh phúc đi, cô cũng rất muốn cùng thần tượng nói chuyện vài câu...!
"Ai nha, tôi biết yêu cầu của KANI đối với thiết kế rất nghiêm ngặt, vậy cô bây giờ định làm như thế nào? Nếu không trước tìm công ty phổ thông rèn luyện mình, nếu không tôi giúp cô tiến cử mấy nơi?"
Cô ta còn ồn ào bên tai cô, Hề Phán thu hồi ánh mắt, cảm kích nói: "Cảm ơn cô vì đã lo lắng cho tôi như vậy."
"Không có việc gì, chúng ta cũng quen biết lâu như vậy mà."
Âm thanh cảm thán của Hề Phán vang lên, "Chỉ là tôi đã vào làm ở Tầm Trí rồi, hiện tại mới vừa đi làm, cảm thấy cũng không tệ lắm."
Người trước mắt nghe vậy liền sửng sốt, "Tầm, Tầm Trí?" Cái công ty cô ta đã từng nộp sơ yếu lý lịch nhưng lại bị từ chối?!
"Đúng vậy, sau khi tôi từ chức ở KANI, có rất nhiều nhiều công ty đã liên hệ với tôi, tôi cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn Tầm Trí, tôi vẫn thích công ty trong nước hơn." Hề Phán nhìn thấy Cố Viễn Triệt xa xa đang vẫy tay với cô thì ngọt ngào cười: "Xin lỗi boss của tôi đang gọi, chúng ta hôm nào gặp mặt trò chuyện tiếp nha."
Hề Phán giẫm lên sàn nhà thạch cao "Cộp cộp cộp" bước nhanh đến chỗ Cố Viễn Triệt.
Người phụ nữ đó: "..."
Đuổi kịp Cố Viễn Triệt, Hề Phán cảm thán: "Vừa rồi anh vậy mà có thể nói chuyện phiếm cùng Warren, anh và anh ấy có quen biết sao?"
"Trước đó ở nước ngoài đã từng gặp qua."
"Thật tốt," Cô bẹp miệng, "Nếu tôi có thể cùng anh ta tán gẫu vài câu thì sẽ rất hạnh phúc..."
"Sẽ có cơ hội này."
Hề Phán phát giác anh vậy mà không có chọc cô, "Vậy liền mượn sự may mắn trong lời nói của Cố Tổng vậy." Mắt cô nhìn như đang có việc, "Hiện tại có quay lại công ty không?"
"Cô còn có việc?"
"Không có..." Buổi chiều cô không có việc nhưng khi nói chuyện với Bùi Nam thì biết được Liya cũng không có tìm cô.
Đi đến chiếc xe Maybach đậu ở phía trước, Bùi Nam đã lịch sự mở cửa sau xe chờ sẵn, Cố Viễn Triệt ngồi vào trên xe, ngữ khí bình thản: "Vậy cùng đi ăn cơm đi."
Sau khi Hề Phán lên xe, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đêm nay tôi mời anh ăn cơm nha? Coi như cảm ơn." Mặc dù là dùng phương thức đưa tài liệu, nhưng là cũng đã thỏa mãn được nguyện vọng của cô.
Cố Viễn Triệt nghiêng qua nhìn vào mắt cô một cái rồi tiếp tục xem điện thoại, "Cô nói địa điểm với Bùi Nam đi."
Đây coi là gián tiếp đồng ý, Hề Phán kém chút buột miệng thốt ra tên nhà hàng Trùng Khánh rất nổi tiếng về lẩu nhưng rồi lại bỏ đi ý niệm đó...!
Cố Viễn Triệt không thích ăn lẩu.
Lúc trước cứ vào mùa đông việc cô thích nhất chính là ăn lẩu, đối với chuyện này mặt anh luôn luôn khinh bỉ ghét bỏ: "Nhiều thức ăn cùng bỏ vào một nồi, ăn xong người chảy đầy mồ hôi, không khó chịu sao?"
Anh mắc bệnh thích sạch sẽ, chịu không được cách ăn như vậy, nên cô chưa hề cùng anh nếm qua nồi lẩu nào...!
Hề Phán có chút bất đắc dĩ, dù cho sáu năm qua rồi, cô vậy mà chưa quên sở thích của anh.
Ánh mắt Bùi Nam nhìn ra sau thăm dò, cô mới thu hồi tâm tư: "Tới Ninh An Trang đi."
***
Nửa giờ sau xe dừng trước Ninh An Trang.
Đây là nhà hàng có phòng ăn trang trí rất đẹp, người nào đó thích bắt bẻ hẳn là có thể tiếp nhận.
Hai người xuống xe, trước phải đi qua lối nhỏ giống hành lang nhà giàu ngày xưa, nơi này trang hoàng thật sự rất cổ xưa thanh nhã, treo trên tường bức họa núi sông cùng thư pháp mang hơi thở cổ kính.
Hề Phán trước đó có cùng ba mẹ tới đây vài lần, phong cảnh rất được.
Cố Viễn Triệt cùng cô sóng vai đi vào, người phục vụ dẫn bọn họ đi vào bên trong, khi đang chuẩn bị đi lên lầu, đằng trước liền truyền đến giọng nói quen thuộc: "Phán Phán..."
Hề Phán ngước mắt thì nhìn thấy Giả Hạm Mai đang đi ra từ phòng bao đằng trước, trong nháy mắt cả người cô như hóa đá.
Giả Hạm Mai nói gì đó với người bên cạnh rồi đi lên trước, Hề Phán kinh ngạc hỏi: "Mẹ, làm sao mẹ lại ở nơi này..."
"Mẹ cùng bạn tới uống trà chiều," Giả Hạm Mai cười chỉ chỉ sau lưng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai khôi ngô bên cạnh Hề Phán, hai mắt chợt lóe sáng, "Hai người đây là?"
Hề Phán muốn giải thích, ai ngờ Cố Viễn Triệt chủ động vươn tay, giọng nói ôn nhu: "Chào bác gái, con là Cố Viễn Triệt."
Hề Phán: "?"
"Chà chà "chào con", ai nha con nhà ai mà dáng dấp lại đẹp trai như vậy chứ," Giả Hạm Mai cười nhìn Hề Phán, "Phán phán, người này chính là bạn trai ngày đó con nhắc với mẹ à?"
Hề Phán nhìn thấy ánh mắt Cố Viễn Triệt biểu lộ ý vị sâu xa, sắc mặt chợt ửng đỏ, vội vàng đem mẹ mình kéo sang một bên, "Mẹ chớ nói lung tung, anh ta không phải..."
"Cái gì mà không phải? Bị mẹ bắt gặp rồi còn muốn gạt mẹ? Tiểu hỏa tử nhìn xem bề ngoài cũng rất được, xác thực rất xứng đôi với con."
Hề Phán: "..." Hai người sao giống nhau thế!
Giả Hạm Mai đùa giỡn với cô: "Đã gặp mặt mẹ còn xấu hổ thành dạng này? Hay là...!ngày đó con gạt mẹ?"
Hề Phán đang định mở miệng, liếc mắt liền thấy Cố Viễn Triệt đi tới, ôn nhu hỏi: "Bác gái, bác đã ăn cơm chiều chưa? Hay là cùng chúng con lên lầu, đợi lát nữa có thể vừa ăn vừa nói chuyện."
"Bác sẽ không quấy rầy các con chứ?" Giả Hạm Mai hỏi.
"Làm sao lại phiền được, cũng chỉ có hai người là con và Phán Phán."
Hề Phán trừng mắt về phía Cố Viễn Triệt, anh lại muốn diễn trò gì??
"Được chứ, thật tốt." Giả Hạm Mai nào có miễn cưỡng, hài lòng cười, liền đi lên lầu, Cố Viễn Triệt theo sau, đi hai bước rồi quay đầu lại nhìn thấy mặt Hề Phán biểu lộ vài tia phức tạp nhìn mình, còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Não Hề Phán còn chưa kịp phản ứng lại, anh liền đi xuống đứng trước mặt cô, nắm chặt tay của cô, giọng trầm thấp mang theo ngữ điệu cưng chiều:
"Ngẩn người ra làm cái gì? Đi thôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook