Chỉ Dung Túng Mình Em
11: Cảm Giác Ghen Tuông Liên Tục Xuất Hiện


Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Hề Phán gặp ác mộng.

Trong giấc mộng, mơ hồ hiện lên rất nhiều gương mặt, duy chỉ có khuôn mặt Cố Viễn Triệt lại rất rõ ràng.

Anh cười ôn nhu đối với cô, nhưng rồi lại lạnh lùng đẩy cô ra.

Cuối cùng, là cô ngồi xổm ở cửa nhà anh, cầm lấy hộp quà, khóc đến mặt mũi tèm lem.

Lúc tỉnh lại, Hề Phán phát hiện khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt.

Cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng xa lạ, dần dần nhớ lại sự kiện tối hôm qua...!
Nơi này là căn hộ chung cư của Cố Viễn Triệt.

Cô làm sao...!lại cùng anh đi tới đây.

Cô cầm điện thoại lên xem, phát hiện vậy mà đã chín giờ rưỡi, cô nhanh chóng vén chăn lên muốn xuống giường, liền thấy ở đầu giường có tờ giấy: [Đã giúp cô xin phép nghỉ.]
Nét chữ quen thuộc không thể nhầm với ai.

Bên cạnh tờ giấy còn có một cái hộp, vậy mà là băng vệ sinh và quần lót mới...!
Cô xem như không phải là Cố Viễn Triệt mua, cứ cho là anh nhờ người khác mua giùm.

Mặt Hề Phán bắt đầu đỏ lên.

Xác nhận hiện tại trong nhà chỉ có một mình cô, Hề Phán liền đi nhanh vào phòng tắm, lúc trở ra, cô đang muốn trở về phòng tìm máy sấy tóc, liền nghe được tiếng chuông cửa.

Giờ này sẽ là ai đến...!
Cô do dự một chút đi đến cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy...!vậy mà chính là Khuyết Miểu.

Khuyết Miểu thấy không có ai trả lời, lần nữa đưa tay muốn gõ cửa thì cửa liền mở.

Nhìn thấy Hề Phán, đáy mắt cô ta lướt thoáng qua tia cảm xúc liền biến mất, lại rất nhanh tươi cười chào hỏi: "Chị Hề Phán."
Hề Phán nghiêng người, cô đi vào trước để cửa đó, "Chị đã khỏe hơn chưa? Sáng nay em có gọi điện cho anh Viễn Triệt, mới biết được thân thể chị không thoải mái, em liền tới thăm chị một chút."
"Không cần phiền toái như vậy."
Khuyết Miểu đi vào phòng, quay đầu nhìn về phía cô cười nói: "Làm sao lại phiền phức nha, chúng ta đều quen biết lâu như vậy, hôm qua có quá nhiều người, lúc đầu em còn muốn tìm chị ôn chuyện cũ." Cô ta đem cái túi trong tay đưa cho cô: "Đây là băng vệ sinh, em đoán anh Viễn Triệt hẳn là không có chuẩn bị đầy đủ mọi thứ nên liền mang đến cho chị."
Hề Phán nhìn chằm chằm mặt Khuyết Miểu, không đưa tay cầm:
"Không cần, anh ấy đã chuẩn bị cho tôi rồi."
Khuyết Miểu ngạc nhiên, trên mặt rất nhanh hiện lên nụ cười: "Không có việc gì, em có mua bữa sáng cho chị," Ánh mắt cô ta rơi vào tóc còn ẩm của Hề Phán liền nói, "Ài, tóc chị còn đang ướt cần sấy khô ngay, em đi vào lấy máy sấy cho chị nhé."

Khuyết Miểu làm như mình rất quen thuộc với căn nhà này, đi vào trong gian phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt cô ta nhẹ nhàng đi vào quan sát, sau đó đi vào phòng tắm.

"Kỳ quái, em nhớ đoạn thời gian trước để ở đây, rõ ràng có máy sấy mà..." Âm thanh Khuyết Miểu như cố ý miệng cứ lẩm bẩm, cuối cùng mở đến ngăn tủ cuối, lấy ra máy sấy, "Rốt cuộc cũng tìm được, đây."
Hề Phán tiếp nhận, Khuyết Miểu tiếp tục nói: "Đúng rồi, anh Viễn Triệt nói buổi trưa sẽ kêu người giúp việc tới quét dọn, vậy chị..."
"Tôi xong việc liền đi."
Khuyết Miểu gật đầu, "Cũng đúng, dù sao chị ở đây cũng có hơi bất tiện..."
Sau khi cô ta đi ra khỏi phòng tắm, Hề Phán nhanh chóng sấy tóc, liền trở lại phòng khách lấy túi xách.

Lúc đi ra tới, Khuyết Miểu từ trên ghế salon đứng lên, nhiệt tình bảo: "Bữa sáng ở trên bàn, chị ăn chút rồi hẵng đi."
Hề Phán nghe vậy, ánh mắt tỏ ra lạnh lẽo thẳng tắp nhìn thẳng cô ta, bỗng nhiên môi đỏ khẽ mở:
"Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cô đang diễn cho ai xem?"
Khuyết Miểu tươi cười không ngừng.

"Bất chấp sự nổi tiếng của cô để tới đây, tất nhiên không phải chỉ muốn đến xem tối hôm qua phát sinh cái gì? Sau đó thăm dò thái độ của tôi ra sao? Thế nào, như cô mong muốn không?"
"Chị Hề Phán, sao chị lại nghĩ em như vậy..."
"Chúng ta đối với nhau có bao nhiêu chán ghét, còn cần giả bộ sao? Trước kia là tôi nể mặt Cố Viễn Triệt nên mới khách khí với cô, hiện tại cô còn cảm thấy tôi cần thiết tươi cười đón tiếp cô sao?"
Khuyết Miểu nắm chặt lòng bàn tay, không nghĩ tới Hề Phán vậy mà trực tiếp đâm thủng tầng giấy mỏng, cô ta trầm mặc một lát, ý cười dần thu lại:
"Xem ra chị còn biết quan hệ hiện tại của chị và anh ấy là gì."
"Chị hãy cùng anh ấy giữ khoảng cách đi, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, lời đồn đại truyền ra, đối với hai người đều có ảnh hưởng không tốt."
Khuyết Miểu đứng lên, "Hơn nữa lúc trước là chị chủ động nói lời chia tay, anh Viễn Triệt đều đã buông xuống, chị cũng đừng quấy rầy anh ấy nữa, được chứ?"
Hề Phán lại mở miệng, bỗng nhiên nói: "Thật buồn cười."
"Cái gì?"
"Đối với cô là đồ vật trân quý nhưng với tôi mà nói lại không đáng một xu.

Tôi và Cố Viễn Triệt không phải loại quan hệ đó, cô cũng đừng cả ngày nơm nớp lo sợ."
Ánh mắt Hề Phán rơi vào nơi xa rồi dừng ở trên bàn trà thấy đồ hộp hoàng đào, sững sờ giây lát, lại quay sang nhìn Khuyết Miểu, thản nhiên cười, y chang trước đây, nói:
"Mà nếu...!cho dù có quan hệ gì, cô lại có thể ngăn cản sao?"
***
Sau khi Hề Phán rời khỏi chung cư, Khuyết Miểu đi đến phòng ăn, đổ toàn bộ bữa sáng vừa mua vào thùng rác, tức giận nắm chặt mép bàn, đầu ngón tay đều đã trắng bệch.

Hiện tại Hề Phán thì tính là gì? Dựa vào cái gì mà cao ngạo như vậy? Nhiều năm như vậy, người yên lặng ở bên cạnh Cố Viễn Triệt là cô!
Sau khi trong lòng Khuyết Miểu bình tĩnh lại, liền gọi điện thoại: "Anh Viễn Triệt..."
"Có việc gì?"
"Vừa rồi em đến thăm chị Hề Phán, hình như tâm trạng chị ấy rất không vui, còn chưa ăn điểm tâm thì đã đi."
Bút trong tay Cố Viễn Triệt dừng một chút, giọng Khuyết Miểu thả nhẹ: "Em thấy bộ dạng chị ấy như vậy, đoán hẳn là không muốn lại có liên quan gì tới anh..."
Anh không có trả lời, dư quang trong mắt từ từ nghiêm túc lại.

Cúp điện thoại, ánh mắt Khuyết Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh, khóe miệng khẽ câu lên.

Thực chất Hề Phán và Cố Viễn Triệt đều giống nhau, bản chất bên trong cốn cao ngạo, ai cũng không nguyện ý thỏa hiệp trước.


Hai người bọn họ, là tuyệt đối không có khả năng quay trở lại như xưa.

***
Hề Phán về đến nhà, ngược lại rất mệt mỏi mà đi đến ghế sa lon, muốn nghỉ ngơi một lát, bên Wechat lại có tin nhắn: [Hề Phán, gần đây cô có bận lắm không? Công việc như thế nào?]
Đối phương chính là người đêm đó cùng cô tham gia bữa tiệc của Tầm Trí, là tổng biên tập một tạp chí trong nước, gọi là "Vân Mi", Nguyên Hoành Viễn.

Kể từ lúc hai người thêm bạn bè, Hề Phán thêm anh ta vào danh sách bạn bè, anh ta cũng không chủ động tới tìm, ai ngờ hôm nay đột nhiên nhắn tin cho cô.

Hề Phán lễ phép trả lời lại, cũng may Nguyên Hoành Viễn nói chuyện rất hài hước, vui vẻ.

Không nói chuyện ngoài lề, hàn huyên vài câu, anh ta chuyển tới vấn đề chính: [Tạp chí xã chúng tôi gần đây có viết một bài phỏng vấn các nhà thiết kế áo cưới mới, không biết cô có hứng thú hay không?]
< Vân Mi > tạp chí rất nổi tiếng trong nước làm về thời trang, trước đó nhà thiết kế sườn xám, thiết kế Hán phục mới đều có tiếng vang tốt, sang năm mới đầu năm nay bọn họ dự định bắt đầu chủ đề mới, [Tôi rất thưởng thức các ý tưởng của cô, cho nên đặc biệt hi vọng cô có thể tiếp nhận phỏng vấn của bên chúng tôi.]
Hề Phán không do dự liền đáp ứng.

Việc này đối với cô mà nói là chuyện tốt, để mọi người trong giới biết đến, nâng cao danh tiếng.

Nguyên Hoành Viễn thấy cô rất nhanh đã trả lời, chậm rãi mỉm cười, đáp: [Thời gian phỏng vấn dự định là một tháng sau, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.]
Cuối tuần Hề Phán nhận được thông báo gấp, cô phải trở về nhà.
"Cậu nói xem hôm nay dì sẽ nấu món ăn ngon gì nha?" Thân Sam Nguyệt theo cô đi ra khỏi thang máy, hiếu kì hỏi.

Hề Phán chế giễu cô, "Cậu có thể kiềm chế cái bộ dáng mèo thèm ăn này lại hay không?"
"Ây da rất lâu rồi mình không đến thăm chú dì, cũng lâu rồi...!không thưởng thức qua đồ ăn do dì làm." Thân Sam Nguyệt lại nhìn cái giỏ trong tay, "Mình cũng không phải là đến tay không."
Hề Phán mở cửa, Giả Hạm Mai nghe được tiếng vang, lập tức từ phòng bếp chạy nhanh ra tiếp đón, lại chỉ thấy có mỗi hai người.
"Con chào dì ạ!" Thân Sam Nguyệt lên tiếng trước.
"Ai nha..." tầm mắt Giả Hạm Mai hướng ra ngoài cửa như muốn tìm kiếm ai đó, "Chỉ có hai con?"
Ánh mắt Hề Phán né tránh, đi vào trong, "Không hai thì mấy ạ?"
Giả Hạm Mai níu lại cánh tay cô, nhíu mày hỏi: "Tiểu Cố đâu? Tối hôm qua không phải đã nói với con là hôm nay con phải dẫn cậu ấy tới dùng cơm à?"
"Tiểu Cố?" Thân Sam Nguyệt hỏi.
"Đúng nha, chính là bạn trai của Phán Phán, lần trước dì với cậu ấy còn dùng cơm chung, Nguyệt Nguyệt con từng gặp qua chưa?"
Trên mặt Thân Sam Nguyệt hiện lên vài tia kinh ngạc, Hề Phán che mặt, kéo mẹ vào phòng khách, nhẹ nhàng đáp: "Mẹ, thật ra anh ấy không phải bạn trai con..."
"Cái gì?!"
"Thật ra anh ấy là cấp trên của con, ngày đó vừa vặn đi lên lầu ăn cơm, con liền để anh ấy theo giúp diễn một màn kịch."
Giả Hạm Mai lập tức nổi nóng, làm bộ như muốn đánh Hề Phán, dọa cô chạy đến trong góc, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Thân Sam Nguyệt, sau đó cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn lại: "Dì ơi, đừng nóng giận..."
"Con xem, Phán Phán gạt dì! Để dì mừng hụt, ai nha con không biết dì vừa nhìn đã rất thích tiểu Cố..." Giả Hạm Mai tức giận đến ngồi ở trên ghế sa lon thở nặng nề, "Con nói con xem, nói chuyện yêu đương là khó như lên trời sao, trên đời này có rất nhiều thanh niên đều không có ai vừa mắt con à? Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt."
Hề Phán bất đắc dĩ đáp: "Mẹ, vì sao lại cứ hối thúc con lấy chồng như thế?"
"Thế sao con còn làm ra chuyện này để gạt mẹ?"

"Chẳng qua lúc này thật có người đang theo đuổi con! Con cảm thấy còn rất ổn, cam đoan không có lừa mẹ!"
"Mẹ tin con mới là lạ."
Cuối cùng Giả Hạm Mai vì nể mặt còn có khách đến chơi, cũng không nổi giận nhiều, tiếp tục đi vào phòng bếp nấu cơm.

Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh Thân Sam Nguyệt, sau đó liền bị cô bóp mặt: "Rốt cục thì đã hiểu vì sao hôm nay cậu gọi mình đến...!làm bia đỡ đạn nha."
Hề Phán lột trái quýt cho cô, Thân Sam Nguyệt nhận lấy, bỗng nhiên cười: "Tiểu Cố...!cậu cùng Cố Viễn Triệt thật là thú vị.

Vui nhỉ, đóng vai tình nhân?"
"..." Hề Phán liếc cô một cái thật lạnh.
"Chẳng qua là Cố Viễn Triệt vậy mà có thể đáp ứng cậu, anh ta nghĩ như thế nào vậy." Thân Sam Nguyệt nhớ tới lời mới vừa rồi của Hề Phán liền đổi chủ đề: "Cơ mà cậu nói có người đang theo đuổi cậu? Thật hay giả?"
"Tất nhiên là giả."
"Cậu thật đủ nhẫn tâm với dì."
"Từ từ..." Hề Phán lấy điện thoại di động ra, đem lịch sử cuộc nói chuyện Wechat cho cô xem, Thân Sam Nguyệt đọc xong liền tràn đầy kinh ngạc, "Nguyên Hoành Viễn? Cậu lại có phương thức liên lạc với anh ta, cậu cùng anh ta quen biết lúc nào?"
Thân Sam Nguyệt cũng làm về tạp chí thời trang này, làm sao mà không nhận ra người này cho được.
"Nói ra rất dài dòng." Từ sau khi đáp ứng phỏng vấn, số lần Nguyên Hoành Viễn nhắn tin với cô cũng thường xuyên hơn, mà lại không đơn giản chỉ trò chuyện công việc, thậm chí đôi khi nói về chuyện cuộc sống thường ngày, "Cậu cảm thấy anh ta có ý gì với mình hay không?"
"Không phải có ý gì." Thân Sam Nguyệt cười cười, đáp: "Mà là muốn theo đuổi cậu."
Bằng chứng là lịch sự trò chuyện rành rành như vậy, rõ ràng chính là muốn tìm chủ đề tán gẫu với Hề Phán, "Nghe nói gia đình Nguyên Hoành Viễn cũng có chút bối cảnh, nhân phẩm, tác phong bình thường cũng không tệ lắm.

Cậu cảm thấy có hứng thú sao?"
Hề Phán lắc đầu, cuối cùng lại nói khẽ: "Nhưng mình có thể thử tiếp nhận."
Cô đem chuyện ngày đó cùng Khuyết Miểu gặp mặt nói cho Thân Sam Nguyệt nghe, sau khi nghe xong cô ấy liền hỏi: "Cho nên cậu quyết định hoàn toàn từ bỏ tình cảm bấy lâu nay dành cho Cố Viễn Triệt sao?"
"Mình thừa nhận khi đối mặt với Khuyết Miểu, trong lòng mình vẫn còn chút ghen tỵ, cảm giác như là vật chiếm hữu sắp bị cướp mất.

Ngược lại mình cùng Cố Viễn Triệt là người trong cuộc, là do tính tình không hợp, không liên quan gì đến cô ta."
Từ con ngươi Hề Phán có thể thấy ánh sáng hi vọng đáy mắt cô đã tắt, "Cô ta nói đúng, không liên quan gì đến nhau mới là tốt nhất.

Mình cũng hẳn là nên nhìn về phía trước."
***
Đến tối, Nguyên Hoành Viễn gửi tin nhắn cho Hề Phán, nói vừa khéo đang ở ngoài công viên kế bên chung cư, hỏi cô muốn xuống đi dạo một chút hay không.
Hề Phán thấy mình đang nhàm chán liền đáp ứng, hai người tản bộ mấy vòng trong công viên, trò chuyện đủ chủ đề từ địa lý, thiên văn học đến xu hướng thời trang.
Cô phát hiện Nguyên Hoành Viễn và Cố Viễn Triệt là hai người hoàn toàn khác nhau, anh ta nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn, luôn luôn dùng ngôn ngữ hài hước tiếp nhận chủ đề, chưa từng trêu đùa cô.

Bởi vậy cô cũng đem gai nhọn thu lại, biến thành thục nữ.
Nguyên Hoành Viễn nói mình cũng có căn chung cư gần đây, về sau cơ hội ngẫu nhiên gặp nói không chừng sẽ rất nhiều.

Lúc tiễn cô về dưới lầu, rốt cuộc anh ta cũng lấy hết dũng khí mở miệng, hỏi ngày mai có thể đưa cô đi làm hay không, anh ta cũng tiện đường.
Hề Phán thấy anh có vẻ hơi xấu hổ, không muốn nhẫn tâm cự tuyệt, liền đáp ứng.
Ngày thứ hai khi cô xuống lầu thì người ta đã đợi trước cổng.
Ngồi vào trong xe BMW, anh đưa bữa sáng cho cô.

Trong túi có bánh Sandwich, bên cạnh còn có ly cà phê, "Sợ cô ăn không quen bữa sáng này, tôi liền mua cái này."
"Cảm ơn, tôi rất dễ ăn."
Quãng đường đi rất ngắn, hai người không nói được gì nhiều.
Mười phút liền đến bãi đỗ xe của Tầm Trí.

Từ từ dừng lại, Nguyên Hoành Viễn xuống xe trước, lịch sự giúp cô mở cửa.

Hề Phán xuống xe, nói: "Hôm nay làm phiền anh rồi, đi làm sẽ không trễ giờ chứ?"
"Sẽ không, tôi sẽ lái nhanh hơn một chút."
Hề Phán mỉm cười, đảo mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới, sau đó từ từ lướt qua mặt cô.
Cô sửng sốt một chút, liền nhận ra đây là xe của ai.
Cùng lúc đó, ở ghế phía sau xe ánh mắt anh xuyên thấu qua cửa kính màu đen, nhìn thấy Hề Phán đứng bên cạnh Nguyên Hoành Viễn.
Bùi Nam nhìn qua kính chiếu hậu quả nhiên liền thấy sắc mặt anh u ám, hàm dưới bắt đầu căng thẳng, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phát run.
Xong, hôm nay khẳng định không bình yên.
Sau khi Hề Phán tạm biệt Nguyên Hoành Viễn, chậm rãi đi về hướng cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, cô đi vào.
Cô bấm tầng 25, cửa đang dần khép lại, Cố Viễn Triệt mặc âu phục cùng giày da đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, khoảnh khắc này...
Anh cũng đi vào trong thang máy.
Nếu như Hề Phán nhớ không lầm thì Cố Viễn Triệt có thang máy riêng.
Cho nên giờ phút này vì sao anh lại đi vào?
Mà sắc mặt kia, giống như sáng nay đi ra ngoài không cẩn thận đã giẫm phải phân.
Hề Phán dịch qua bên phải một chút, Cố Viễn Triệt đứng vững bên cạnh cô, vẫn như cũ trầm mặc không có lên tiếng.
Cửa thang máy dần đóng lại, không gian chật hẹp khiến cảm giác xấu hổ liên tục xuất hiện, cô quay đầu lặng lẽ nghiêng mắt liếc anh, giật giật môi, đang định mở miệng nói chuyện...
Điện thoại di động trong túi kêu lên.

Cô lấy điện thoại ra cầm trên tay, lập tức trả lời: "Anh Hoành Viễn?"
Ánh mắt anh liếc cô một cái.
"A, son môi sao? Không sao, có thể là không cẩn thận rơi ra khỏi túi, làm phiền anh giữ giùm, lần sau tôi tìm anh lấy là được." Âm thanh Hề Phán nhu hòa.
Cô vừa nói xong, liền thấy Cố Viễn Triệt nhấn xuống tầng "10".
Cửa thang máy mở ra.
Nhưng mà anh vẫn đứng im tại chỗ.
"?" Hề Phán nghi hoặc nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh kéo căng lấy cái mặt, sau đó hạ giọng đáp: "Đóng cửa!"
Thang máy tiếp tục đi ngược lên, Nguyên Hoành Viễn vẫn còn ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Kỳ thật là có chuyện tôi nghĩ muốn cô giúp một chút, vừa rồi ở trên xe đột nhiên tôi lại quên mất."
"Anh cứ nói."
"Tối nay là tiệc đại thọ của ông nội tôi, cô có thể giả làm bạn gái tôi cùng tham gia không? Kỳ thật cha mẹ tôi cũng đang thúc giục vấn đề tình cảm của tôi, đêm nay rất nhiều người quen biết đều đến tham dự, tôi thực sự là không có cách nào..." Giọng của Nguyên Hoành Viễn bao hàm áy náy, "Đến lúc đó chỉ cần cô phối hợp diễn với tôi là được, nếu như cô không tiện cũng không sao..."
Hề Phán đối với tình cảnh này cũng đồng cảm sâu sắc, "Không có vấn đề, muốn tôi chuẩn bị gì không?"
Nguyên Hoành Viễn nói, Hề Phán đảo mắt lại nhìn thấy Cố Viễn Triệt bấm xuống lầu "20".
Sau khi cửa thang máy mở ra...
Anh đứng bất động lần thứ hai.
Hề Phán:?? Hôm nay người này mắc bệnh à.
Theo thang máy đi lên, cuối cùng đến tầng của cô, trước khi cô cúp máy thì nói lời cuối cùng: "Bảy giờ tối nay tại khách sạn Xuân Giang sao? Được, anh không cần tới đón đâu, chính tôi tự đi được."
Âm thanh thang máy "Đinh" một cái, Cố Viễn Triệt muốn lần nữa đi lên ấn đóng lại, liền bị Hề Phán quát lớn ngăn lại: "Anh làm cái gì vậy, tôi còn chưa ra ngoài!"
Anh: "..."
Anh nhìn Hề Phán đi ra khỏi thang máy, sắc mặt triệt để đen như mực.
Bùi Nam đã sớm chờ anh ở lầu chót, rốt cục cũng nhìn thấy Cố Viễn Triệt đi ra từ thang máy, anh vội vàng đi tới, liền nghe được anh lạnh giọng đặt câu hỏi:
"Có phải đêm nay Nguyên lão gia đãi tiệc mừng thọ?"
"Dạ, đầu tuần đã gửi thiệp mời cho anh."
"Khách sạn Xuân Giang?"
"Dạ!" Bản thân Bùi Nam nghi hoặc vì sao Cố Viễn Triệt lại đột nhiên hỏi chuyện này, sau đó đút tay vào túi, mở miệng bảo:
"Thông báo kế hoạch cuộc họp buổi tối sẽ điều chỉnh thành đêm mai, đêm nay đi dự tiệc thọ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương