Chỉ Dụ Anh Cắn Câu
-
Quyển 2 - Chương 7
Khi cô lúc tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị xe đâm qua.
Dĩ nhiên cô rất nhanh nhớ lại, mình không phải là bị xe hơi cán qua, mà là bị xe hơi đụng qua. Nhưng , cô không phải cũng đã đã chết rồi sao?
Cô mở mắt, lại nhìn thấy bản thân mình đang ở trong túc xá, nhìn giống như là ký túc xá của học sinh, có cửa hàng trên dưới, cô nằm trên một giường.
Trên vách tường có ảnh tạp chí, là ảnh của Vương Phi .
Ánh mắt của cô nhìn quanh phòng, thấy trên cửa còn có dán lịch trực nhật quét dọn vệ sinh, trên đó viết Thứ hai Tô Tranh, thứ ba Trần Yến.
Cô trầm mặc biết, chợt ngồi bật dậy.
Cô phát hiện, mình mặc dù cả người mệt mỏi, trên người cũng không có vết thương gì.
Cô trầm tư , sau đó con ngươi trong nháy mắt co rúc lại.
Trùng sinh, cô sống lại sao?
Trùng sinh đến mười năm trước.
Cô nhắm mắt lại, làm theo suy nghĩ, sau đó xuống giường, cầm lịch ở bên cạnh lên.
Ngày 9/4/2000.
Một tháng trước, là ngày cô sinh hai đứa bé.
Một ngày trước, đứa bé của cô đã rời cô đi.
Mộ ngày trước, Mạc Phong tìm cô, sau đó hoàn toàn thất vọng rời đi.
Một ngày trước, cô cảm thấy mình mất đi tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn trời.
Cô sống lại, nhưng tại sao cô lại để cô trọng sinh vào thời khắc này!
Nếu sớm hơn một năm nữa, cô sẽ cố gắng thay đổi, không tiếp tục để cho đoạn nghiệt duyên này xảy ra!
Nếu sớm hơn một tháng, cô nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ con của mình, sẽ không để mặc cho bọn họ bị người khác ôm đi!
Nếu nữa sớm ngày, cô cũng tất nhiên sẽ thuyết phục Mạc Phong!
Nhưng chậm, cô sống lại thời điểm, tất cả đều đã xảy ra! Tất cả đều đã thành định cục!
Sau khi trầm mặc thật lâu, cô rốt cuộc ngấc đầu lên lần nữa.
Không có quan hệ, lần này Tô Tranh cô, có thời gian là cả mười năm.
Mười năm, cô có thể làm rất nhiều việc.
Lần này, cô nhất định sẽ lấy lại hết nhưng thứ cô mong đợi!
Mười năm sau chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng sẽ không tái hiện kết quả như trước nữa!
Dĩ nhiên cô rất nhanh nhớ lại, mình không phải là bị xe hơi cán qua, mà là bị xe hơi đụng qua. Nhưng , cô không phải cũng đã đã chết rồi sao?
Cô mở mắt, lại nhìn thấy bản thân mình đang ở trong túc xá, nhìn giống như là ký túc xá của học sinh, có cửa hàng trên dưới, cô nằm trên một giường.
Trên vách tường có ảnh tạp chí, là ảnh của Vương Phi .
Ánh mắt của cô nhìn quanh phòng, thấy trên cửa còn có dán lịch trực nhật quét dọn vệ sinh, trên đó viết Thứ hai Tô Tranh, thứ ba Trần Yến.
Cô trầm mặc biết, chợt ngồi bật dậy.
Cô phát hiện, mình mặc dù cả người mệt mỏi, trên người cũng không có vết thương gì.
Cô trầm tư , sau đó con ngươi trong nháy mắt co rúc lại.
Trùng sinh, cô sống lại sao?
Trùng sinh đến mười năm trước.
Cô nhắm mắt lại, làm theo suy nghĩ, sau đó xuống giường, cầm lịch ở bên cạnh lên.
Ngày 9/4/2000.
Một tháng trước, là ngày cô sinh hai đứa bé.
Một ngày trước, đứa bé của cô đã rời cô đi.
Mộ ngày trước, Mạc Phong tìm cô, sau đó hoàn toàn thất vọng rời đi.
Một ngày trước, cô cảm thấy mình mất đi tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn trời.
Cô sống lại, nhưng tại sao cô lại để cô trọng sinh vào thời khắc này!
Nếu sớm hơn một năm nữa, cô sẽ cố gắng thay đổi, không tiếp tục để cho đoạn nghiệt duyên này xảy ra!
Nếu sớm hơn một tháng, cô nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ con của mình, sẽ không để mặc cho bọn họ bị người khác ôm đi!
Nếu nữa sớm ngày, cô cũng tất nhiên sẽ thuyết phục Mạc Phong!
Nhưng chậm, cô sống lại thời điểm, tất cả đều đã xảy ra! Tất cả đều đã thành định cục!
Sau khi trầm mặc thật lâu, cô rốt cuộc ngấc đầu lên lần nữa.
Không có quan hệ, lần này Tô Tranh cô, có thời gian là cả mười năm.
Mười năm, cô có thể làm rất nhiều việc.
Lần này, cô nhất định sẽ lấy lại hết nhưng thứ cô mong đợi!
Mười năm sau chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng sẽ không tái hiện kết quả như trước nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook