Chí Dị Huyền Nghi Chi: Hồng Y
-
Chương 5: Đào Nguyên
Từ trong rừng đi ra là một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi.
Phía sau lưng thanh niên đeo một thanh trường đao, vóc người trung đẳng, tướng mạo thật thà, không có điểm nào quá đặc biệt. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện tư thế bước đi của hắn có chút quái dị —— thanh niên này chân trái bị thọt!
Tô Vọng Ngôn thất vọng tràn trề, nhưng đồng thời cũng có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên đó tên là A Du. Lão Thất mời Tô Vọng Ngôn vào trong phòng ngồi, kể sự tình một lượt cho A Du. A Du ngồi trong góc, một mực im lặng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Lão Thất nói chuyện với A Du xong, quay sang Tô Vọng Ngôn: “Không biết Tứ thúc đã nói với Tô Công Tử chưa, muốn A Du ra tay giá cả cũng không rẻ!”
Mục đích của Tô Vọng Ngôn là tìm Ngô Câu, nhưng sự tình tới tình thế này cũng chỉ đành lấy lệ rồi tính sau.
Cậu cười cười, nhanh chóng nói: “Chỉ cần có thể thành công, phương diện tiền bạc không thành vấn đề. Ta nguyện ý ra năm vạn lượng bạc làm tiền đặt cọc, sau khi xong việc sẽ trả thêm năm vạn lượng nữa.”
Lão Thất nghe cậu xuất thủ rộng rãi như thế, ngẩn ra, nói: “Được! Người ngươi muốn giết là ai?”
Tô Vọng Ngôn hơi sửng sốt, nhất thời không biết trả lời sao, thuận miệng nói tránh đi: “Kẻ thù của ta võ công cực kỳ cao cường, các ngươi có thể đảm bảo thành công không?”
Lão Thất nói: “Công tử không tin vào chúng ta ư?”
Tô Vọng Ngôn nói: “Cũng không phải. Việc trọng đại, cẩn thận chút vẫn hơn.”
A Du đột nhiên nói: “Ngươi chỉ cần lưu lại bạc, ta đảm bảo nhất định thành công.”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Thứ cho ta mạo muội, vị tiểu huynh đệ này còn trẻ tuổi…” Nói xong mỉm cười, hơi dừng lại, rồi tiếp: “Có thể mời các hạ biểu hiện chút bản lĩnh cho ta xem không?”
Lão Thất nhìn cậu, rồi lại nhìn sang A Du, đang định mở miệng, A Du đã cướp lời: “Không được.”
“Ồ? Vì sao?”
“Đao của ta ra khỏi vỏ thì phải giết người, quyết không thể sạch sẽ quay về.”
A Du lạnh lùng trả lời một câu, tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng khi cất lời lại tràn ngập khí thế.
Tô Vọng Ngôn lập tức hừ lạnh một tiếng: “Đã như vậy, thì muốn ta làm sao tin được ngươi?”
A Du không trả lời.
Lão Thất thở dài, nói: “Công tử có thể yên tâm, A Du ra tay thì ba mươi người bình thường quyết không phải là đối thủ.”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Nhưng người ta muốn giết lại không phải người thường! Những kẻ tầm thường thì ta tự động thủ là được, cần gì phải kén cá chọn canh?”
Lão Thất hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn giết ai?”
Trong lúc đối đáp qua lại, trong đầu Tô Vọng Ngôn đã thầm có tính toán, lập tức không cần nghĩ ngợi mà thốt ra: “Bảo chủ Thiên Hạ bảo Vi Trường Ca.”
( =)) khổ chưa)
***
Tại Túy Tiên lâu, Vi Trường Ca nghe cậu kể tới dây, không khỏi bật cười: “Ta không ngờ hóa ra ngươi hận ta như vậy đó?!”
Tô Vọng Ngôn nói: “Khi đó ta khẳng định mình đã tìm đúng nơi, biết được A Du, Lão Thất lẫn Tứ thúc kia đều là người của Đao khách gia tộc, liền một lòng muốn bức Ngô Câu hiện thân. Trước khi bị hỏi câu này, trong lòng ta đã sớm tính toán xong xuôi, những người khác chỉ sợ không trấn được, hết cách, đành phải mượn danh hào của ngươi dùng tạm một chút.”
Vi Trường Ca cười ha ha, nói: “Cũng nhờ Tô công tử để mắt.”
Tô Vọng Ngôn bật cười, rồi kể tiếp.
***
Sau khi cậu nói ra tên của Vi Trường Ca, để ý quan sát một chút, sắc mặt Lão Thất biến đổi, A Du cũng lập tức nắm chặt đao trong ta. Cậu biết bước này đi đúng rồi, lập tức nói tiếp: “Người ta muốn giết chính là Vi Trường Ca, các ngươi có thể nắm chắc chứ?”
Lão Thất và A Du trao đổi một ánh mắt, nói: “Sẽ tận lực.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Tức là không nắm chắc hoàn toàn ư? Phải biết rằng, chuyện này liên quan tới tính mệnh già trẻ cả nhà ta, A Du tiểu huynh đệ lại không chịu thể hiện chút năng lực nào, muốn ta tin tưởng sao đây?”
Lão Thất thở dài: “Nếu công tử không tin tưởng chúng ta, vậy cũng không còn gì để nói. Mời đi cho!” Nói xong, Lão Thất lẫn A Du đều đứng dậy, Lão Thất mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Tô Vọng Ngôn lãnh đạm quét mắt qua hai người kia, nhưng không đứng dậy: “Tự dưng từ bỏ mười vạn lượng bạc, không cảm thấy tiếc nuối sao? Vị tiểu huynh đệ này không được, vì sao không nhờ người khác nhận vụ làm ăn này?”
Lão Thất biến sắc, nói: “Có ý gì?”
Tô Vọng Ngôn ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Ta biết trong tộc các ngươi còn có một đao khách lợi hại —— phiền các hạ mời Ngô Câu ra!”
Lão Thất và A Du trên mặt đều biến sắc, trong lúc nhất thời, bầu không khí áp lực tới cực điểm.
Trên mặt Tô Vọng Ngôn tuy cười, nhưng trên tay đã âm thầm vận sức, chuẩn bị đợi nếu A Du gây khó dễ sẽ bất ngờ ra tay.
***
Vi Trường Ca nghe cậu kể tới đây, sắc mặt cũng thay đổi, vỗ mạnh lên bàn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi như vậy cũng là sai lầm lớn! Liều lĩnh kiểu đấy, không biết là có thể hung hiểm tới mức nào sao?!”
Tô Vọng Ngôn chưa từng thấy y nổi giận tới mức đó, kinh ngạc, lúng túng nói: “Lúc đó ta chỉ nghĩ vất vả lắm mới tìm được người của Đao khách gia tộc, nếu cứ thế mà về thì sợ rằng khó có được cơ hội thứ hai…” Lại lớn tiếng: “Hơn nữa, Lão Thất không có võ công, A Du kia bất quá cũng là một mao đầu tiểu tử trên chân có tật, lẽ nào ngay cả họ ta cũng không đối phó nổi?”
Vi Trường Ca hừ lạnh một tiếng, trầm giọng ngắt lời: “Núi cao còn có núi cao hơn, tài ba dị sĩ trong giang hồ vô số. Một gia tộc có thể nhờ vào một cây đao mà sống qua bao năm như thế, tự nhiên có đạo lý của nó! A Du đó còn trẻ thế nào, chung quy cũng là đối phương chọn lựa để truyền thụ, trên tay có thể không có bản lĩnh sao? Hừ —— ngươi lại còn dám mạo hiểm!”
Tô Vọng Ngôn phản bác: “Thế thì sao nào, không phải bây giờ ta vẫn không làm sao à?”
“Ngươi! Ngươi đúng là…” Vi Trường Ca chán nản, bỗng dưng đứng dậy, hung hăng trừng Tô Vọng Ngôn một lúc, cắn răng nói: “Nói chung, sau này không được như vậy!”
Tô Vọng Ngôn cười cười, kéo y ngồi xuống, nói: “Uống một ngụm trà, bớt giận nào… Có gì ghê gớm đâu? ‘Tài cao mật lớn’, ngươi nghe qua chưa?”
Vi Trường Ca thở dài một tiếng, hận không thể khắc bốn chữ ‘Không được tái phạm’ lên mặt cậu.
Tô Vọng Ngôn đã vội kể tiếp: “Ta thấy Lão Thất sắc mặt âm tình bất định, biết chỉ cần một ánh mắt của hắn là A Du sẽ ra tay, trong lòng cũng sớm tự đề phòng rồi, trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh tới mức như là nghe được cả tiếng tim đập… Qua một hồi lâu, Lão Thất bình tĩnh hỏi ta: ‘Ngươi biết chúng ta là ai?’ —— hắn nói những lời này, tức là đã thừa nhận lai lịch của mình rồi…”
***
Tô Vọng Ngôn thấy Lão Thất vừa mở miệng là hỏi có phải mình biết hắn là ai, biết là hắn đang thầm bất an vì lai lịch bị vạch trần, liền đơn giản làm sáng tỏ: “Quý tộc đao pháp thiên hạ vô song ai mà không biết? Tại hạ mặc dù kiến thức nông cạn nhưng cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
Lão Thất chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc các hạ là ai? Sao lại biết chuyện của chúng ta?”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Trong thiên hạ có chuyện gì có thể qua mắt người ta? Tuy các vị mai danh ẩn tích trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng vẫn không thể làm cho thần không biết quỷ không hay. Huống chi có đao pháp tinh diệu như vậy truyền lại cho đời sau thì sao có thể thoát được con mắt người đời đây?”
A Du lạnh lùng ngắt lời: “Chuyện của tộc chúng ta chưa bao giờ nói cho người ngoài, rốt cuộc ngươi biết được bằng cách nào? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì chúng ta phải xin lỗi trước rồi.”
Tô Vọng Ngôn thấy hắn lời nói ương ngạnh, bỗng thấy phản cảm, lập tức cười lạnh một tiếng: “Không dám, Lạc Dương Tô Vọng Ngôn, nguyện ý thỉnh giáo.”
Nói rồi đứng dậy.
Tròng mắt A Du bốc hỏa, cũng tiến lên một bước.
Có điều Lão Thất thì rùng mình một cái, vẫy A Du lùi lại, thì thào niệm lại mấy lần ba chữ ‘Tô Vọng Ngôn’, thấp giọng nói: “Hóa ra ngươi họ Tô? Ngươi là người của Tô gia ở Lạc Dương?” Hắn cúi đầu, không nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, những lời này như là tự vấn, lại như tự đáp.
Trong lòng Tô Vọng Ngôn thầm hồ nghi, nhưng vẫn gật đầu.
Lão Thất ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cậu nửa ngày, thở dài, mờ mịt nói: “Đúng là hơi giống… có một chút giống… Vừa rồi sao ta lại không nhìn ra…”
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, giật mình nói: “Cái gì?”
Đầu vai Lão Thất run lên, bỗng nhiên hoàn hồn. Hắn khoát tay nói: “Cũng đúng, đều là chuyện rất lâu trước đây rồi…”
Tô Vọng Ngôn bối rối im lặng, trong đầu loáng thoáng nhớ tới một người.
Lão Thất gượng cười, nghiêm mặt nói: “Tô công tử, nhiều năm trước tộc chúng ta từng lập lời thề, đời đời kiếp kiếp quyết không thương tổn bất cứ một người họ Tô nào, nếu vi phạm, nhân thần công phẫn, thiên lý bất dung. Hôm nay nếu ngươi đã tìm tới cửa, có chuyện gì cần giúp thì cứ nói thẳng.”
Tô Vọng Ngôn suy tư một chút, cười nói: “Được, ta tới, là muốn tìm một người tên Ngô Câu.”
Lão Thất cau mày, trầm ngâm một lát nói: “Ngô Câu… Hắn xác thực là người trong tộc chúng ta, có điều… Tô công tử tìm hắn làm gì?”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười nói: “Người muốn tìm hắn không phải ta.”
“Là ai muốn tìm hắn? Có người biết Ngô Câu sao?”
Lão Thất biểu lộ vẻ hoang mang.
Tô Vọng Ngôn cũng không giấu diếm, trả lời: “Khổ chủ của Ly Hồng sơn trang mười hai năm trước.”
Lão Thất run giọng: “Công tử nói khổ chủ…”
“Ta nói, chính là con trai của Quan Thành trang chủ Ly Hồng sơn trang.”
Lại nghe hai tiếng kinh hô, vẻ mặt Lão Thất và A Du đều trắng bệch, hai người liếc nhau, A Du thấp giọng nói: “Hóa ra hắn còn có con trai… Thất bá, người xem có khi nào hắn…”
Lão Thất thần sắc kinh sợ, hét lên: “Súc sinh đó, hắn dám!” rồi quay sang hỏi Tô Vọng Ngôn: “Chuyện trong tộc của chúng ta là Tô công tử nghe hắn kể ư?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Quan Vô Dạng ngoại trừ việc kẻ thủ giết cha tên là Ngô Câu thì không biết gì khác, chuyện của Đao khách gia tộc là ta vô tình nghe trưởng bối trong nhà đề cập tới, bây giờ mới lần theo đầu mối.”
Lão Thất nói: “Nói như vậy, con trai của Quan Thành cũng không biết chuyện tộc ta?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu khẳng định.
Lão Thất và A Du đều thở phào một cái.
Tô Vọng Ngôn không hiểu hai người đó khẩn trương vì cái gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Nếu nhị vị biết tung tích của Ngô Câu thì làm ơn cho biết. Tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn gặp hắn hỏi về chuyện năm xưa để còn biết đường ăn nói với Vô Dạng.”
Lão Thất đưa tay lau mặt, có chút mệt mỏi nói: “Sợ là Tô công tử đi một chuyến vô ích rồi, chúng ta cũng đã tìm hắn nhiều năm.”
Tô Vọng Ngôn kinh ngạc: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lão Thất cười khổ nói: “Sau khi xảy ra sự kiện mười hai năm trước, Ngô Câu đã mất tích. Chúng ta cũng phái người tìm hiểu khắp nơi, chỉ tiếc nhiều năm trôi qua vẫn không có tin tức.”
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, nghĩ đến mấy ngày liền khổ cực đều uổng phí, không khỏi thở dài.
Một lát sau, nghe Lão Thất nói tiếp: “Tô công tử, trong tộc chúng ta có quy củ, phàm là khách nhân họ Tô tới tìm thì không thể đắc tội. Chúng ta tuy không biết tăm tích của Ngô Câu, nhưng có thể kể lại ngọn nguồn chuyện năm xưa cho ngươi.”
Tô Vọng Ngôn mừng rỡ, vội chấn chỉnh tinh thần nghe hắn kể.
Lão Thất suy nghĩ một chút, nói: “Lai lịch của bộ tộc chúng ta, ắt là Tô công tử cũng biết một chút rồi đúng không? Tổ tiên chúng ta là một vị kiêu hùng bất thế, ngài xuất thân thời loạn lạc, lòng mang chí khí, dựa vào võ nghệ cao cường, chiêu mộ anh tài tứ phương, tranh giành thiên hạ với quần hùng đương thời, đáng tiếc thiên thu đại nghiệp sắp thành mà cuối cùng lại thất bại. Người bị giết nhiều như cỏ dại, kẻ thù vô số, lúc thất thế, để tránh né truy sát, đã dẫn tộc nhân tìm được nơi này để ẩn cư. Nhưng cừu gia vẫn không ngừng tìm tới, ngài sợ sau này người nhà không có chỗ dựa vào, khó thoát khỏi số phận bị cừu gia đuổi tận giết tuyệt, bất đắc dĩ đành đem một bộ tuyệt học mà mình tâm đắc nhất trong đời truyền lại cho con cháu —— chính là bộ đao pháp cái thế hiện nay.”
Những lời hắn kể, mặc dù Tô Vọng Ngôn đã nghe Tam Thúc nói qua, nhưng cũng không bằng được nghe trực tiếp thế này, không khỏi mê mẩn.
“Sau khi ngài mất, con cháu của ngài lại giết rất nhiều người tìm đến trả thù, nhưng không được bao lâu, lại có con cháu của cừu nhân tới tìm họ báo thù, vì vậy oan oan tương báo cứ luẩn quẩn không dứt. Dần dà, họ ý thức được rằng cứ mãi thế này sẽ phải quay lại với cuộc sống không một ngày nào bình yên năm xưa, họ chán ghét cuộc sống như thế, cũng chán ghét bộ đao pháp này. Một vài người chủ trương không để cho đời sau tập võ nữa, một số khác thì lại phản đối nếu không học đao pháp kia, một khi có biến cố thì con cháu đời sau phải làm thế nào để bảo vệ bản thân? Hai bên tranh luận hồi lâu, rốt cuộc quyết định trong mỗi đời con cháu chỉ chọn ra một người để kế thừa đao pháp, như vậy những người khác liền có thể sống cuộc sống bình thường, mà nếu có điều gì bất trắc, tử tôn được kế thừa đao pháp đó cũng có thể bảo vệ cả tộc bình an. Bởi trách nhiệm trọng đại, người được chọn thừa kế trên thực tế sẽ là tộc trưởng đời đó. Chúng ta cứ trải qua cuộc sống như thế hết đời này sang đời khác ở nơi hẻo lánh này. Rất nhiều năm sau thiên hạ lại đại loạn, gian nịnh lộng quyền, ôn dịch hoành hành, hơn nữa không ngừng xảy ra thiên tai, lương thực mất mùa, cuộc sống của tộc nhân ngày càng trắc trở. Khi đó tộc trưởng vì duy trì sinh kế của mọi người, rốt cuộc một mình về Trung Nguyên. Hắn làm một đao khách, dựa vào tiền thù lao đổi thành lương thực mang về, cuối cùng vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Sự việc trải qua thế nào không ai được biết, chỉ là sau này truyền thống đao khách liền được giữ lại.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Vậy Ngô Câu chính là đao khách của đời đó? Quan Thành bị giết là có người ủy thác? Vì sao ngay cả người nhà của Quan Thành cùng Liên Phạt Viễn cũng không buông tha?”
Lão Thất chậm rãi nói: “Chúng ta tuy là Đao khách gia tộc, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội. Đao khách đời thứ nhất giết toàn là những loạn thần tặc tử. Sau đó tuy cũng thả lỏng quy củ một chút, nhưng chỉ giải quyết đương sự, không liên lụy tới người nhà đối phương. Chuyện Ly Hồng sơn trang thực ra có nguyên nhân khác.”
Tô Vọng Ngôn nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là vì điều gì?”
Lão Thất cười cười, bỗng đổi chủ để: “Tô công tử, ngươi có biết người thừa kế mỗi đời được chọn ra như thế nào không?”
Hắn không đợi Tô Vọng Ngôn trả lời đã tự tiếp: “Người thừa kế đao pháp phải gánh vác sự an toàn lẫn sinh kế của bộ tộc, vậy nên hắn phải là một người thông minh nhất, mạnh mẽ nhất, có năng lực nhất. Để lựa chọn được người thích hợp, mỗi tiểu hài tử trong tộc từ khi sinh ra đã bắt đầu bị trưởng lão trong tộc quan sát. Tới khi sáu bảy tuổi sẽ xác định được đại để một người nào đó.”
Lão Thất đột nhiên lộ ra vẻ do dự, dừng một chút mới nói: “Đứa bé được chọn, sẽ bị đánh cho gãy tay gãy chân, rồi ném đi thật xa ngoài ngàn dặm.”
Tô Vọng Ngôn bất giác thấy sợ hãi, cậu vô thức nhìn về phía A Du, lẩm bẩm: “Chân của ngươi…”
A Du Thẫn thờ gật đầu, thản nhiên nói: “Xử lý không tốt, không thể phục hồi như cũ.”
Tô Vọng Ngôn khàn giọng hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”
Lão Thất nói: “Một tiểu hài tử sáu bảy tuổi, bị đánh gãy chân tay rồi ném đến một địa phương xa lạ, muốn sống sót là chuyện rất không dễ dàng. Dù vết thương chữa khỏi, cũng phải lưu lạc đầu đường xó chợ để ăn xin, đâu đâu cũng bị người ta khinh thường, phỉ nhổ. Dưới hoàn cảnh tàn khốc như thế, nếu người đó còn có thể sinh tồn thì nhất định là có năng lực không tầm thường. Hơn nữa người từng nếm trải những việc thống khổ như vậy sẽ được cuộc sống tôi luyện ra trí tuệ và sự nhanh nhạy, thân thể lẫn ý chí đều sẽ mạnh mẽ hơn người thường hàng trăm lần… Chỉ có những đệ tử trải qua loại thí luyện này mới có thể gánh trọng trách, bằng không, không thể đảm đương chức tộc trưởng, cũng không có tư cách kế thừa đao pháp! Tới khi hài tử này mười sáu tuổi, đao khách đời trước sẽ tìm hắn, dẫn hắn về núi dạy hắn đao pháp.”
“Bộ đao pháp đó được truyền từ đời này sang đời khác như thế. Đệ tử mỗi đời chỉ có một người có thể được học bộ đao pháp thiên hạ vô song, tuyệt đối không có người thứ hai có thể liếc trộm sự ảo diệu bên trong, đây là quy định quyết không được trái của tộc ta, cũng là điều cấm kỵ lớn nhất! Thế nhưng vào hai mươi bảy năm trước, tộc trưởng đương thời dẫn về lại là hai thiếu niên.”
Trong lòng Tô Vọng Ngôn thầm căng thẳng: “Ngô Câu và Quan Thành?!”
Lão Thất gật đầu một cái thật mạnh, trầm giọng nói: “Không sai. Hai thiếu niên đó, một là Ngô Câu bị vứt bỏ ở Tương Phàn, giờ được tìm về, người còn lại, chính là Quan Thành —— khi đó, hắn tên là Quân Tư.”
(Tương Phàn là tên chính thức của Tương Dương cho đến2 tháng 12 năm 2010 do từ xưa được tạo thành từ hai thành phố là Tương Dương và Phàn Thành)
Lão Thất nói: “Ta còn nhớ rõ, bởi vì phạm vào tộc quy, bọn họ vừa tới liền tạo nên sóng to gió lớn, cả đêm các trưởng lão triệu tập tộc nhân tới để bàn việc này. Khi đó ta mới mười lăm tuổi, cũng theo đi. Ngô Câu khi đó còn là một thiếu niên, nhưng đã cao lớn rắn rỏi, tuy rằng một thân phong trần mệt mỏi vẫn khó che được anh khí —— aii, trong tộc chúng ta có nhiều nữ tử, đêm đó vừa gặp hắn một lần từ đó về sau liền nhớ mãi không quên… Bên cạnh hắn có một thiếu niên, tuổi tác không chênh lệch lắm, dáng vẻ cao ráo thanh tú, vẫn cúi đầu ở phía sau Ngô Câu.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tộc trưởng không nói lời nào đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngô Câu vỗ vai hắn nói: ‘Ta đã đưa Ngô Câu trở về. Hài tử này tốt. Tốt.’
Người nói liền hai chữ ‘tốt’, mọi người trong sân đều nghe ra ý khen ngợi. Tiếp đó, người kéo thiếu niên đang trốn ở phía sau Ngô Câu ra, nói: ‘Hắn tên Quân Tư.’
Tuy người chỉ nói một câu như thế rồi trở lại chỗ ngồi, nhưng ý tứ của người thì ai cũng hiểu. Lúc đó có một trận ồ lên, bao gồm ba trưởng lão, hơn phân nửa tộc nhân đều không đồng ý làm vậy, tất cả đều huyên náo cả lên.
Tộc trưởng vẫn không lên tiếng, cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói: ‘Ngô Câu, ngươi thấy rồi đó.’
Ngô Câu gật đầu nói: ‘Đã thấy.’
Tộc trường lại hỏi hắn: ‘Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?’
Ngô Câu bước một bước dài lên phía trước, âm thanh lanh lảnh: ‘Các vị không cần tranh luận nữa. Quân Tư là ta đưa về, muốn sư phụ dạy hắn công phu cũng là ý của ta, tương lai nếu có chuyện gì đều do ta chịu trách nhiệm! Nếu các vị nhất định không đồng ý, vậy cũng hết cách.’
Hắn dừng một chút, rồi quay đầu cười với Quân Tư, nhẹ nhàng nói: ‘Tiểu Tư, hai chúng ta cùng quay về là được.’ Lời đó của hắn khiến mọi người nhất thời đều an tĩnh lại.”
Lão Thất nói đến đây, dừng một lát, vẻ mặt như là hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm đó, lộ ra vẻ thán phục.
Tô Vọng Ngôn thầm nghĩ, người như Ngô Câu, lời nói cử chỉ mang trách nhiệm khác biệt, tự nhiên có một khí phách phi phàm, liền mơ hồ có chút hướng tới, nhưng nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khi tàn sát hai nhà Liên Quan thì lại thở dài một tiếng.
Lão Thất nói tiếp: “Ngô Câu nói xảy ra chuyện hắn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng kỳ thực khi đó hắn chỉ là một hài tử mười sáu tuổi chưa trưởng thành, lấy gì để người ta tin? Nhưng những lời này từ hắn nói ra cũng đủ làm người ta tín phục. Quân Tư cũng cười cười, đi lên đứng cạnh hắn. Quân Tư vốn vẫn đứng ở một chỗ tối tối gần đó, lúc này đi ra mọi người mới thấy rõ gương mặt hắn —— hắc hắc, nhiều năm đã qua mà ta vẫn còn nhớ rõ hình dáng hắn buổi tối đấy khi ngẩng đầu lên dưới ánh đèn… Lúc đó ta còn nhỏ, đầu chỉ nghe ầm một tiếng, trong lòng cũng chỉ duy nhất một điều —— ta chỉ nghĩ, ái chà, trên đời lại có người tuấn tú như thế ư! Hóa ra những vở kịch như là ‘Tường đầu mã thượng’, ‘Mỹ tai thiếu niên’ cũng không hoàn toàn là bịa!
Tộc trưởng thấy mọi người không lên tiếng, thở dài, nói: ‘Nếu các vị không có lời nào, thì ta coi như các vị đã đồng ý. Việc này không lớn cũng không nhỏ, Ngô Câu hắn không rõ, nhưng ta rõ! Hôm nay ta nếu dám nói lời này, thì nhất định tự có an bài, tương lai dù trời sập cũng tự nhiên có thầy trò chúng ta chống đỡ, quyết không mang lại bất cứ phiền phức nào cho tộc!’ Người nói như vậy rồi, đến ba vị trưởng lão cũng không có biện pháp, cuối cùng đành nghe theo!”
Tô Vọng Ngôn nói: “Sau đó thế nào?”
Lão Thất cười ảm đạm: “Có thể thế nào đây? Ngày hôm sau tộc trưởng liền dẫn hai người họ lên núi, dạy họ võ công… Aii, bây giờ nhớ lại, nếu năm xưa không đáp ứng họ, mọi chuyện có lẽ sẽ khác với bây giờ rồi… Aii, tới khi họ hai mươi tuổi thì cả hai rốt cuộc học xong. Tộc trưởng nói, tuy năm xưa phá quy củ dạy đao pháp cho hai người họ, nhưng với quy định mỗi đời chỉ có một đao khách thì không thể thay đổi, vậy nên trong hai người Ngô Câu và Quân Tư chỉ có một có thể hạ sơn đi ra bên ngoài. Ngô Câu trước giờ vẫn nhường nhịn Quân Tư, lần đó cũng vậy, vốn là muốn hai người luận võ định cao thấp, kết quả không biết Quân Tư nói gì mà Ngô Câu đã tự nguyện ở lại trên núi. Lúc ấy lão tộc trưởng tuổi cũng khá cao, liền truyền địa vị tộc trưởng lại cho Ngô Câu. Quân Tư ra đi nhiều năm mà một chút tin tức cũng không truyền về, mãi cho đến mùa đông một năm, đột nhiên hắn trở về khắp người toàn là máu, hỏi là ai gây ra hắn cũng không nói. Lần đó Quân Tư quay về ở lại một năm. Trong một năm đó, Quân Tư bỏ bê ăn uống, từ sáng tới tối đều luyện đao như điên, Ngô Câu nhìn thấy không đành, rốt cuộc nói với hắn: ‘Tiểu Tư, đệ luyện như thế cũng vô dụng, nếu đệ tin ta thì để ta giúp đệ chuyện này được không.’
Nghe Ngô Câu nói vậy, rốt cuộc là chuyện gì, tuy Quân Tư không nói với người khác, nhưng nhất định là Ngô Câu biết —— khi đó là Thượng Nguyên thịnh hội mỗi năm một lần, vậy nên cuộc đối thoại đó có nhiều người nghe được —— Quân Tư vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, nổi giận chất vấn: ‘Vô dụng? Vì sao vô dụng? Sao huynh biết là vô dụng? Bộ đao pháp đó không phải được xưng là thiên hạ vô song sao, vì sao lại không được?!’
Ngô Câu nhất thời không biết nói gì, ngẩn người thấp giọng nói: ‘Đệ đừng tức giận, luyện công không thể vội được, quýnh lên trái lại sẽ không tốt đâu.’
Quân Tư trừng mắt nhìn hắn một lúc, đột nhiên bật cười nói: ‘Đúng, đệ không nên sốt ruột, gấp gì chứ? Dù sao có gấp cũng chẳng được.’
Ngô Câu cho rằng Quân Tư đã nghĩ thông suốt nên khá vui vẻ, không ngờ rằng, hôm sau trời còn chưa sáng Quân Tư đã lặng lẽ bỏ đi.”
Đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, A Du quay đầu nhìn một chút, rồi mở cửa đi ra.
Tô Vọng Ngôn nhìn Lão Thất vẻ thắc mắc, Lão Thất cười, thấp giọng nói: “Không có gì, việc này A Du đã nghe rồi, có lẽ là không muốn nghe lần nữa…”
Tô Vọng Ngôn nhìn ra cửa, à một tiếng, nói: “Thì ra là thế.”
Lão Thất thấy vẻ mặt cậu thản nhiên như là không tin, trù trừ một chút, cười hắc hắc bẻ sang chuyện khác: “Không nói những chuyện này nữa. Vừa rồi kể đến đâu nhỉ?”
“Trời chưa sáng Quân Tư đã đi mất.”
Tô Vọng Ngôn thấy vẻ mặt hắn mất tự nhiên, không dám hỏi lại, đành thuận thế trả lời.
“À, đúng đúng, đang đến đoạn này!” Lão Thất vỗ đùi, nói: “—— lần này chỉ qua nửa năm, Quân Tư đã quay về, khi hắn trở về cực kỳ vui vẻ, nói là chuyện nên làm ở ngoài đều đã xong, muốn ở lại tộc sống tự tại, sau này không đi đâu nữa. Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã sớm không còn coi hắn là người ngoài nữa, nghe hắn nói thế mọi người đều thấy vui vẻ. Aii, không ngờ rằng chẳng bao lâu sau thì xảy ra chuyện đó!”
Lão Thất nhổ một ngụm xuống đất, mắng: “Súc sinh mặt người dạ thú đó! Thực sự là chó lợn cũng không bằng! Dám làm ra tội tày trời như khi sư diệt tổ!”
Tô Vọng Ngôn sinh ra ở võ lâm thế gia, luôn hiểu rằng khi sư diệt tổ là chuyện tối kỵ trong võ lâm, lúc này nghe được bốn chữ đó thì trong lòng thấy hồi hộp, đoán rằng chuyện Ngô Câu huyết tẩy hai nhà Liên Quan nhất định là bởi vì điều này.
Quả nhiên Lão Thất nói: “Sau khi Quân Tư trở về, vẫn như trước kia ở lại trên núi với tộc trưởng và Ngô Câu. Còn chưa tới một năm thì xảy ra chuyện! Bình thường cứ một hai ngày là Ngô Câu hoặc lão tộc trưởng sẽ về tộc một chuyến, xem có chuyện gì cần xử lý hay không. Lần đó, mấy ngày liền họ không xuất hiện, các trưởng lão sợ xảy ra chuyện nên dẫn theo vài người lên núi kiểm tra, không ngờ vừa vào phòng thì thấy lão tộc trưởng nằm dưới đất, đã tắt thở từ lâu. Trên mặt đất có mấy thanh đao kiếm ném lung tung, như là trải qua tranh đấu, còn Ngô Câu và Quân Tư thì không thấy hình bóng. Chúng ta tìm xung quanh, cuối cùng ở vách núi phát hiện ngọc bội tùy thân của Quân Tư và một góc áo của Ngô Câu. Khi đó, tất cả mọi người nghĩ họ đã rơi xuống núi mà chết. Chúng ta luôn tự phụ đao pháp gia truyền là vô địch trên đời, không ngờ cao thủ hai đời đều chết không minh bạch, điều tra khắp nơi là ai hạ độc thủ nhưng không có một chút đầu mối, khiến lòng người nhất thời hoảng sợ. Qua một thời gian, Ngô Câu lại được một nhóm người Miêu đưa về, mặc dù hắn đã trở về nhưng cũng chỉ biết là trong cơm canh có độc, hắn, lão tộc trưởng và Quân Tư đều bị hôn mê, khi tỉnh lại thì đã trúng một đao, đang nằm dưới núi, may là được một người Miêu đi qua cứu. Sau đó, bao gồm cả Ngô Câu, tất cả mọi người đều bị tên súc sinh Quân Tư kia lừa, cho rằng hắn cũng gặp bất trắc. Từ đó về sau Ngô Câu lại càng trầm mặc ít lời, quanh năm bôn ba khắp nơi, một lòng muốn tìm ra hung thủ báo thù cho sư đệ và sư phụ, aii, tìm làm sao được chứ? Lãng phí mất không biết bao nhiêu là thời gian! Mãi sau đó, một tộc nhân trong lúc lời qua tiếng lại với một gã buôn ngựa người Trung Nguyên ở trà lâu trong tiểu trấn thì xảy ra xung đột, gã buôn ngựa đó liền thuận miệng bốc phét rằng võ lâm Trung Nguyên lợi hại cỡ nào, trong lúc vô ý nhắc tới Quan Thành của Ly Hồng sơn trang ở Nhạc Châu là vô địch khoái đao. Tộc nhân đó trở về, kể cho mọi người như là chuyện tiếu lâm, mọi người đều phá lên cười, nói: ‘Chuyện khác thì không dám nói, nếu là khoái đao, thiên hạ chỉ có một nhà, tuyệt không có thứ hai.’ Chỉ có mình Ngô Câu ngồi một bên yên lặng, dáng vẻ như là suy nghĩ gì đó. Không bao lâu sau, Ngô Câu lên đường tới Trung Nguyên, rồi sau đó… Aii, rồi sau đó, chợt nghe tới thảm án diệt môn của Ly Hồng sơn trang… Tới lúc này, chúng ta mới biết hóa ra Quan Thành chính là Quân Tư, Quân Tư chính là Quan Thành… Chúng ta đã bị hắn lừa nhiều năm như vậy!”
Tô Vọng Ngôn nghe hắn một hơi kể xong, trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Ta chỉ nói hơn hai trăm mạng hai nhà Liên Quan bị chết không minh bạch, hẳn là thiên cổ kỳ oan, thật không ngờ là trong án có án… Đằng sau lại có một bí mật lớn như thế…”
Lão Thất cũng lặng lẽ không nói.
Một lát sau, Tô Vọng Ngôn lại hỏi: “Vậy Ngô Câu đâu?”
Lão Thất lắc đầu, than thở: “Sau đó thì không có ai nhìn thấy Ngô Câu nữa…”
***
Tô Vọng Ngôn kể một lèo hết câu chuyện, rồi nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca nhíu mày, lẳng lặng suy tư một lát, hỏi: “Sau đó thế nào?”
Tô Vọng Ngôn nhún vai: “Ta thấy hỏi nữa cũng không ra chuyện gì, liền cáo từ đi về, tới nửa đường thì nhận được bồ câu đưa tin của ngươi.” Ngừng lại, rồi hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Vi Trường Ca lấy ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm: “Lời Lão Thất đó nói, có một vài vấn đề… Ngô Câu vì sao lại một mình đứng ra chịu trách nhiệm cho việc Quân Tư học đao, lại vì sao cam tâm ở ẩn nơi sơn dã, nhường cơ hội dương danh muôn thuở cho Quân Tư? —— những chuyện này chỉ là tiểu tiết, điều duy nhất ta không nghĩ ra, là vì sao Quân Tư lại giết thầy?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Không sai. Ta cũng thấy lời của Lão Thất có nhiều chỗ không rõ ràng, như là đang cố ý giấu diếm gì đó, có điều đây vốn là cơ mật của tộc họ, vậy nên ta cũng không dám hỏi quá kỹ…”
Vi Trường Ca cười nói: “Cũng được, bất kể thế nào, cuối cùng cũng thăm dò được nội tình của Ngô Câu rồi!”
Y đứng lên, chắp tay đi vài bước, xoay người lại cười nói: “Còn có ba ngày là đến kỳ hạn ván cược, ta đã phái người đi mời Quan Vô Dạng tới đây gặp mặt, hy vọng tới ngày đó, chúng ta có thể tra ra manh mối của sự tình…”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười quay đầu nhìn ra cửa sổ, mưa phùn gặp gió nhạt nhòa như sương khói, một bóng mày liễu cong cong mờ ảo phía xa, nét mặt càng thêm mơ hồ.
Trời đất to lớn, người như cánh chim, một khi thất lạc, thật khó thấy vết.
Nếu như cố tình giấu kín, thì biết làm thế nào?
***
*Chú thích:
“Tường đầu mã thượng” là một vở kịch kể về mối tình của đôi trai gái Lý Thiên Kim và Bùi Nghiêu Tuấn. Thiên Kim là cô gái có tư tưởng hôn nhân cởi mở, theo đuổi tình yêu, sau khi gặp Tuấn thì đem lòng ái mộ, không đợi Nghiêu Tuấn đỗ đạt làm quan, dời đến sống ở vườn nhà Tuấn. Sau bảy năm, bị cha Tuấn phát hiện, hết sức ngăn cấm nhưng đôi tài tử giai nhân vẫn vượt qua mọi thử thách, đoàn viên bên nhau.
Còn “Mỹ tai thiếu niên”xuất phát từ vở kịch “Lý Tuệ Nương” như sau: Lý Tuệ Nương là một người phụ nữ chạy nạn tới Hàng Châu, mãi nghệ kiếm sống, đại học sĩ Bùi Thuấn Khanh thương tiếc, tặng cho ngọc bội tùy thân. Gian tướng Cổ Tự thấy Tuệ Nương tuyệt sắc giai lệ, liền sinh tà niệm, đánh chết cha Lý, cướp đi Tuệ Nương. Hai tháng sau, Cổ cùng Tuệ Nương đi chơi Tây Hồ, Tuệ Nương thấy Bùi công tử liền lỡ miệng khen là “Mỹ tai niên thiếu” (chàng trai trẻ rất đẹp) làm Cổ Tự nổi giận, vung kiếm giết chết Tuệ Nương rồi bỏ tù Bùi công tử. Tuệ Nương âm hồn không tan, kêu gào oan uổng, Phán quan niệm tình nàng chết thê thảm, tặng cho Âm Dương Bảo Phiến, cho Tuệ Nương tới dương gian cứu Bùi công tử. Tuệ Nương đêm thăm dò Hồng Mai các, thương nghị kế cứu Bùi, không thể như nguyện. Ngày kế lại vào Hồng Mai các, cứu ra Bùi Thuấn Khanh, vạch tội Cổ Tự, oan tình sáng tỏ.
Phía sau lưng thanh niên đeo một thanh trường đao, vóc người trung đẳng, tướng mạo thật thà, không có điểm nào quá đặc biệt. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện tư thế bước đi của hắn có chút quái dị —— thanh niên này chân trái bị thọt!
Tô Vọng Ngôn thất vọng tràn trề, nhưng đồng thời cũng có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên đó tên là A Du. Lão Thất mời Tô Vọng Ngôn vào trong phòng ngồi, kể sự tình một lượt cho A Du. A Du ngồi trong góc, một mực im lặng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Lão Thất nói chuyện với A Du xong, quay sang Tô Vọng Ngôn: “Không biết Tứ thúc đã nói với Tô Công Tử chưa, muốn A Du ra tay giá cả cũng không rẻ!”
Mục đích của Tô Vọng Ngôn là tìm Ngô Câu, nhưng sự tình tới tình thế này cũng chỉ đành lấy lệ rồi tính sau.
Cậu cười cười, nhanh chóng nói: “Chỉ cần có thể thành công, phương diện tiền bạc không thành vấn đề. Ta nguyện ý ra năm vạn lượng bạc làm tiền đặt cọc, sau khi xong việc sẽ trả thêm năm vạn lượng nữa.”
Lão Thất nghe cậu xuất thủ rộng rãi như thế, ngẩn ra, nói: “Được! Người ngươi muốn giết là ai?”
Tô Vọng Ngôn hơi sửng sốt, nhất thời không biết trả lời sao, thuận miệng nói tránh đi: “Kẻ thù của ta võ công cực kỳ cao cường, các ngươi có thể đảm bảo thành công không?”
Lão Thất nói: “Công tử không tin vào chúng ta ư?”
Tô Vọng Ngôn nói: “Cũng không phải. Việc trọng đại, cẩn thận chút vẫn hơn.”
A Du đột nhiên nói: “Ngươi chỉ cần lưu lại bạc, ta đảm bảo nhất định thành công.”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Thứ cho ta mạo muội, vị tiểu huynh đệ này còn trẻ tuổi…” Nói xong mỉm cười, hơi dừng lại, rồi tiếp: “Có thể mời các hạ biểu hiện chút bản lĩnh cho ta xem không?”
Lão Thất nhìn cậu, rồi lại nhìn sang A Du, đang định mở miệng, A Du đã cướp lời: “Không được.”
“Ồ? Vì sao?”
“Đao của ta ra khỏi vỏ thì phải giết người, quyết không thể sạch sẽ quay về.”
A Du lạnh lùng trả lời một câu, tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng khi cất lời lại tràn ngập khí thế.
Tô Vọng Ngôn lập tức hừ lạnh một tiếng: “Đã như vậy, thì muốn ta làm sao tin được ngươi?”
A Du không trả lời.
Lão Thất thở dài, nói: “Công tử có thể yên tâm, A Du ra tay thì ba mươi người bình thường quyết không phải là đối thủ.”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Nhưng người ta muốn giết lại không phải người thường! Những kẻ tầm thường thì ta tự động thủ là được, cần gì phải kén cá chọn canh?”
Lão Thất hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn giết ai?”
Trong lúc đối đáp qua lại, trong đầu Tô Vọng Ngôn đã thầm có tính toán, lập tức không cần nghĩ ngợi mà thốt ra: “Bảo chủ Thiên Hạ bảo Vi Trường Ca.”
( =)) khổ chưa)
***
Tại Túy Tiên lâu, Vi Trường Ca nghe cậu kể tới dây, không khỏi bật cười: “Ta không ngờ hóa ra ngươi hận ta như vậy đó?!”
Tô Vọng Ngôn nói: “Khi đó ta khẳng định mình đã tìm đúng nơi, biết được A Du, Lão Thất lẫn Tứ thúc kia đều là người của Đao khách gia tộc, liền một lòng muốn bức Ngô Câu hiện thân. Trước khi bị hỏi câu này, trong lòng ta đã sớm tính toán xong xuôi, những người khác chỉ sợ không trấn được, hết cách, đành phải mượn danh hào của ngươi dùng tạm một chút.”
Vi Trường Ca cười ha ha, nói: “Cũng nhờ Tô công tử để mắt.”
Tô Vọng Ngôn bật cười, rồi kể tiếp.
***
Sau khi cậu nói ra tên của Vi Trường Ca, để ý quan sát một chút, sắc mặt Lão Thất biến đổi, A Du cũng lập tức nắm chặt đao trong ta. Cậu biết bước này đi đúng rồi, lập tức nói tiếp: “Người ta muốn giết chính là Vi Trường Ca, các ngươi có thể nắm chắc chứ?”
Lão Thất và A Du trao đổi một ánh mắt, nói: “Sẽ tận lực.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Tức là không nắm chắc hoàn toàn ư? Phải biết rằng, chuyện này liên quan tới tính mệnh già trẻ cả nhà ta, A Du tiểu huynh đệ lại không chịu thể hiện chút năng lực nào, muốn ta tin tưởng sao đây?”
Lão Thất thở dài: “Nếu công tử không tin tưởng chúng ta, vậy cũng không còn gì để nói. Mời đi cho!” Nói xong, Lão Thất lẫn A Du đều đứng dậy, Lão Thất mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Tô Vọng Ngôn lãnh đạm quét mắt qua hai người kia, nhưng không đứng dậy: “Tự dưng từ bỏ mười vạn lượng bạc, không cảm thấy tiếc nuối sao? Vị tiểu huynh đệ này không được, vì sao không nhờ người khác nhận vụ làm ăn này?”
Lão Thất biến sắc, nói: “Có ý gì?”
Tô Vọng Ngôn ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Ta biết trong tộc các ngươi còn có một đao khách lợi hại —— phiền các hạ mời Ngô Câu ra!”
Lão Thất và A Du trên mặt đều biến sắc, trong lúc nhất thời, bầu không khí áp lực tới cực điểm.
Trên mặt Tô Vọng Ngôn tuy cười, nhưng trên tay đã âm thầm vận sức, chuẩn bị đợi nếu A Du gây khó dễ sẽ bất ngờ ra tay.
***
Vi Trường Ca nghe cậu kể tới đây, sắc mặt cũng thay đổi, vỗ mạnh lên bàn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi như vậy cũng là sai lầm lớn! Liều lĩnh kiểu đấy, không biết là có thể hung hiểm tới mức nào sao?!”
Tô Vọng Ngôn chưa từng thấy y nổi giận tới mức đó, kinh ngạc, lúng túng nói: “Lúc đó ta chỉ nghĩ vất vả lắm mới tìm được người của Đao khách gia tộc, nếu cứ thế mà về thì sợ rằng khó có được cơ hội thứ hai…” Lại lớn tiếng: “Hơn nữa, Lão Thất không có võ công, A Du kia bất quá cũng là một mao đầu tiểu tử trên chân có tật, lẽ nào ngay cả họ ta cũng không đối phó nổi?”
Vi Trường Ca hừ lạnh một tiếng, trầm giọng ngắt lời: “Núi cao còn có núi cao hơn, tài ba dị sĩ trong giang hồ vô số. Một gia tộc có thể nhờ vào một cây đao mà sống qua bao năm như thế, tự nhiên có đạo lý của nó! A Du đó còn trẻ thế nào, chung quy cũng là đối phương chọn lựa để truyền thụ, trên tay có thể không có bản lĩnh sao? Hừ —— ngươi lại còn dám mạo hiểm!”
Tô Vọng Ngôn phản bác: “Thế thì sao nào, không phải bây giờ ta vẫn không làm sao à?”
“Ngươi! Ngươi đúng là…” Vi Trường Ca chán nản, bỗng dưng đứng dậy, hung hăng trừng Tô Vọng Ngôn một lúc, cắn răng nói: “Nói chung, sau này không được như vậy!”
Tô Vọng Ngôn cười cười, kéo y ngồi xuống, nói: “Uống một ngụm trà, bớt giận nào… Có gì ghê gớm đâu? ‘Tài cao mật lớn’, ngươi nghe qua chưa?”
Vi Trường Ca thở dài một tiếng, hận không thể khắc bốn chữ ‘Không được tái phạm’ lên mặt cậu.
Tô Vọng Ngôn đã vội kể tiếp: “Ta thấy Lão Thất sắc mặt âm tình bất định, biết chỉ cần một ánh mắt của hắn là A Du sẽ ra tay, trong lòng cũng sớm tự đề phòng rồi, trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh tới mức như là nghe được cả tiếng tim đập… Qua một hồi lâu, Lão Thất bình tĩnh hỏi ta: ‘Ngươi biết chúng ta là ai?’ —— hắn nói những lời này, tức là đã thừa nhận lai lịch của mình rồi…”
***
Tô Vọng Ngôn thấy Lão Thất vừa mở miệng là hỏi có phải mình biết hắn là ai, biết là hắn đang thầm bất an vì lai lịch bị vạch trần, liền đơn giản làm sáng tỏ: “Quý tộc đao pháp thiên hạ vô song ai mà không biết? Tại hạ mặc dù kiến thức nông cạn nhưng cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
Lão Thất chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc các hạ là ai? Sao lại biết chuyện của chúng ta?”
Tô Vọng Ngôn cười nói: “Trong thiên hạ có chuyện gì có thể qua mắt người ta? Tuy các vị mai danh ẩn tích trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng vẫn không thể làm cho thần không biết quỷ không hay. Huống chi có đao pháp tinh diệu như vậy truyền lại cho đời sau thì sao có thể thoát được con mắt người đời đây?”
A Du lạnh lùng ngắt lời: “Chuyện của tộc chúng ta chưa bao giờ nói cho người ngoài, rốt cuộc ngươi biết được bằng cách nào? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì chúng ta phải xin lỗi trước rồi.”
Tô Vọng Ngôn thấy hắn lời nói ương ngạnh, bỗng thấy phản cảm, lập tức cười lạnh một tiếng: “Không dám, Lạc Dương Tô Vọng Ngôn, nguyện ý thỉnh giáo.”
Nói rồi đứng dậy.
Tròng mắt A Du bốc hỏa, cũng tiến lên một bước.
Có điều Lão Thất thì rùng mình một cái, vẫy A Du lùi lại, thì thào niệm lại mấy lần ba chữ ‘Tô Vọng Ngôn’, thấp giọng nói: “Hóa ra ngươi họ Tô? Ngươi là người của Tô gia ở Lạc Dương?” Hắn cúi đầu, không nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, những lời này như là tự vấn, lại như tự đáp.
Trong lòng Tô Vọng Ngôn thầm hồ nghi, nhưng vẫn gật đầu.
Lão Thất ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cậu nửa ngày, thở dài, mờ mịt nói: “Đúng là hơi giống… có một chút giống… Vừa rồi sao ta lại không nhìn ra…”
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, giật mình nói: “Cái gì?”
Đầu vai Lão Thất run lên, bỗng nhiên hoàn hồn. Hắn khoát tay nói: “Cũng đúng, đều là chuyện rất lâu trước đây rồi…”
Tô Vọng Ngôn bối rối im lặng, trong đầu loáng thoáng nhớ tới một người.
Lão Thất gượng cười, nghiêm mặt nói: “Tô công tử, nhiều năm trước tộc chúng ta từng lập lời thề, đời đời kiếp kiếp quyết không thương tổn bất cứ một người họ Tô nào, nếu vi phạm, nhân thần công phẫn, thiên lý bất dung. Hôm nay nếu ngươi đã tìm tới cửa, có chuyện gì cần giúp thì cứ nói thẳng.”
Tô Vọng Ngôn suy tư một chút, cười nói: “Được, ta tới, là muốn tìm một người tên Ngô Câu.”
Lão Thất cau mày, trầm ngâm một lát nói: “Ngô Câu… Hắn xác thực là người trong tộc chúng ta, có điều… Tô công tử tìm hắn làm gì?”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười nói: “Người muốn tìm hắn không phải ta.”
“Là ai muốn tìm hắn? Có người biết Ngô Câu sao?”
Lão Thất biểu lộ vẻ hoang mang.
Tô Vọng Ngôn cũng không giấu diếm, trả lời: “Khổ chủ của Ly Hồng sơn trang mười hai năm trước.”
Lão Thất run giọng: “Công tử nói khổ chủ…”
“Ta nói, chính là con trai của Quan Thành trang chủ Ly Hồng sơn trang.”
Lại nghe hai tiếng kinh hô, vẻ mặt Lão Thất và A Du đều trắng bệch, hai người liếc nhau, A Du thấp giọng nói: “Hóa ra hắn còn có con trai… Thất bá, người xem có khi nào hắn…”
Lão Thất thần sắc kinh sợ, hét lên: “Súc sinh đó, hắn dám!” rồi quay sang hỏi Tô Vọng Ngôn: “Chuyện trong tộc của chúng ta là Tô công tử nghe hắn kể ư?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Quan Vô Dạng ngoại trừ việc kẻ thủ giết cha tên là Ngô Câu thì không biết gì khác, chuyện của Đao khách gia tộc là ta vô tình nghe trưởng bối trong nhà đề cập tới, bây giờ mới lần theo đầu mối.”
Lão Thất nói: “Nói như vậy, con trai của Quan Thành cũng không biết chuyện tộc ta?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu khẳng định.
Lão Thất và A Du đều thở phào một cái.
Tô Vọng Ngôn không hiểu hai người đó khẩn trương vì cái gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Nếu nhị vị biết tung tích của Ngô Câu thì làm ơn cho biết. Tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn gặp hắn hỏi về chuyện năm xưa để còn biết đường ăn nói với Vô Dạng.”
Lão Thất đưa tay lau mặt, có chút mệt mỏi nói: “Sợ là Tô công tử đi một chuyến vô ích rồi, chúng ta cũng đã tìm hắn nhiều năm.”
Tô Vọng Ngôn kinh ngạc: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lão Thất cười khổ nói: “Sau khi xảy ra sự kiện mười hai năm trước, Ngô Câu đã mất tích. Chúng ta cũng phái người tìm hiểu khắp nơi, chỉ tiếc nhiều năm trôi qua vẫn không có tin tức.”
Tô Vọng Ngôn sửng sốt, nghĩ đến mấy ngày liền khổ cực đều uổng phí, không khỏi thở dài.
Một lát sau, nghe Lão Thất nói tiếp: “Tô công tử, trong tộc chúng ta có quy củ, phàm là khách nhân họ Tô tới tìm thì không thể đắc tội. Chúng ta tuy không biết tăm tích của Ngô Câu, nhưng có thể kể lại ngọn nguồn chuyện năm xưa cho ngươi.”
Tô Vọng Ngôn mừng rỡ, vội chấn chỉnh tinh thần nghe hắn kể.
Lão Thất suy nghĩ một chút, nói: “Lai lịch của bộ tộc chúng ta, ắt là Tô công tử cũng biết một chút rồi đúng không? Tổ tiên chúng ta là một vị kiêu hùng bất thế, ngài xuất thân thời loạn lạc, lòng mang chí khí, dựa vào võ nghệ cao cường, chiêu mộ anh tài tứ phương, tranh giành thiên hạ với quần hùng đương thời, đáng tiếc thiên thu đại nghiệp sắp thành mà cuối cùng lại thất bại. Người bị giết nhiều như cỏ dại, kẻ thù vô số, lúc thất thế, để tránh né truy sát, đã dẫn tộc nhân tìm được nơi này để ẩn cư. Nhưng cừu gia vẫn không ngừng tìm tới, ngài sợ sau này người nhà không có chỗ dựa vào, khó thoát khỏi số phận bị cừu gia đuổi tận giết tuyệt, bất đắc dĩ đành đem một bộ tuyệt học mà mình tâm đắc nhất trong đời truyền lại cho con cháu —— chính là bộ đao pháp cái thế hiện nay.”
Những lời hắn kể, mặc dù Tô Vọng Ngôn đã nghe Tam Thúc nói qua, nhưng cũng không bằng được nghe trực tiếp thế này, không khỏi mê mẩn.
“Sau khi ngài mất, con cháu của ngài lại giết rất nhiều người tìm đến trả thù, nhưng không được bao lâu, lại có con cháu của cừu nhân tới tìm họ báo thù, vì vậy oan oan tương báo cứ luẩn quẩn không dứt. Dần dà, họ ý thức được rằng cứ mãi thế này sẽ phải quay lại với cuộc sống không một ngày nào bình yên năm xưa, họ chán ghét cuộc sống như thế, cũng chán ghét bộ đao pháp này. Một vài người chủ trương không để cho đời sau tập võ nữa, một số khác thì lại phản đối nếu không học đao pháp kia, một khi có biến cố thì con cháu đời sau phải làm thế nào để bảo vệ bản thân? Hai bên tranh luận hồi lâu, rốt cuộc quyết định trong mỗi đời con cháu chỉ chọn ra một người để kế thừa đao pháp, như vậy những người khác liền có thể sống cuộc sống bình thường, mà nếu có điều gì bất trắc, tử tôn được kế thừa đao pháp đó cũng có thể bảo vệ cả tộc bình an. Bởi trách nhiệm trọng đại, người được chọn thừa kế trên thực tế sẽ là tộc trưởng đời đó. Chúng ta cứ trải qua cuộc sống như thế hết đời này sang đời khác ở nơi hẻo lánh này. Rất nhiều năm sau thiên hạ lại đại loạn, gian nịnh lộng quyền, ôn dịch hoành hành, hơn nữa không ngừng xảy ra thiên tai, lương thực mất mùa, cuộc sống của tộc nhân ngày càng trắc trở. Khi đó tộc trưởng vì duy trì sinh kế của mọi người, rốt cuộc một mình về Trung Nguyên. Hắn làm một đao khách, dựa vào tiền thù lao đổi thành lương thực mang về, cuối cùng vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Sự việc trải qua thế nào không ai được biết, chỉ là sau này truyền thống đao khách liền được giữ lại.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Vậy Ngô Câu chính là đao khách của đời đó? Quan Thành bị giết là có người ủy thác? Vì sao ngay cả người nhà của Quan Thành cùng Liên Phạt Viễn cũng không buông tha?”
Lão Thất chậm rãi nói: “Chúng ta tuy là Đao khách gia tộc, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội. Đao khách đời thứ nhất giết toàn là những loạn thần tặc tử. Sau đó tuy cũng thả lỏng quy củ một chút, nhưng chỉ giải quyết đương sự, không liên lụy tới người nhà đối phương. Chuyện Ly Hồng sơn trang thực ra có nguyên nhân khác.”
Tô Vọng Ngôn nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là vì điều gì?”
Lão Thất cười cười, bỗng đổi chủ để: “Tô công tử, ngươi có biết người thừa kế mỗi đời được chọn ra như thế nào không?”
Hắn không đợi Tô Vọng Ngôn trả lời đã tự tiếp: “Người thừa kế đao pháp phải gánh vác sự an toàn lẫn sinh kế của bộ tộc, vậy nên hắn phải là một người thông minh nhất, mạnh mẽ nhất, có năng lực nhất. Để lựa chọn được người thích hợp, mỗi tiểu hài tử trong tộc từ khi sinh ra đã bắt đầu bị trưởng lão trong tộc quan sát. Tới khi sáu bảy tuổi sẽ xác định được đại để một người nào đó.”
Lão Thất đột nhiên lộ ra vẻ do dự, dừng một chút mới nói: “Đứa bé được chọn, sẽ bị đánh cho gãy tay gãy chân, rồi ném đi thật xa ngoài ngàn dặm.”
Tô Vọng Ngôn bất giác thấy sợ hãi, cậu vô thức nhìn về phía A Du, lẩm bẩm: “Chân của ngươi…”
A Du Thẫn thờ gật đầu, thản nhiên nói: “Xử lý không tốt, không thể phục hồi như cũ.”
Tô Vọng Ngôn khàn giọng hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”
Lão Thất nói: “Một tiểu hài tử sáu bảy tuổi, bị đánh gãy chân tay rồi ném đến một địa phương xa lạ, muốn sống sót là chuyện rất không dễ dàng. Dù vết thương chữa khỏi, cũng phải lưu lạc đầu đường xó chợ để ăn xin, đâu đâu cũng bị người ta khinh thường, phỉ nhổ. Dưới hoàn cảnh tàn khốc như thế, nếu người đó còn có thể sinh tồn thì nhất định là có năng lực không tầm thường. Hơn nữa người từng nếm trải những việc thống khổ như vậy sẽ được cuộc sống tôi luyện ra trí tuệ và sự nhanh nhạy, thân thể lẫn ý chí đều sẽ mạnh mẽ hơn người thường hàng trăm lần… Chỉ có những đệ tử trải qua loại thí luyện này mới có thể gánh trọng trách, bằng không, không thể đảm đương chức tộc trưởng, cũng không có tư cách kế thừa đao pháp! Tới khi hài tử này mười sáu tuổi, đao khách đời trước sẽ tìm hắn, dẫn hắn về núi dạy hắn đao pháp.”
“Bộ đao pháp đó được truyền từ đời này sang đời khác như thế. Đệ tử mỗi đời chỉ có một người có thể được học bộ đao pháp thiên hạ vô song, tuyệt đối không có người thứ hai có thể liếc trộm sự ảo diệu bên trong, đây là quy định quyết không được trái của tộc ta, cũng là điều cấm kỵ lớn nhất! Thế nhưng vào hai mươi bảy năm trước, tộc trưởng đương thời dẫn về lại là hai thiếu niên.”
Trong lòng Tô Vọng Ngôn thầm căng thẳng: “Ngô Câu và Quan Thành?!”
Lão Thất gật đầu một cái thật mạnh, trầm giọng nói: “Không sai. Hai thiếu niên đó, một là Ngô Câu bị vứt bỏ ở Tương Phàn, giờ được tìm về, người còn lại, chính là Quan Thành —— khi đó, hắn tên là Quân Tư.”
(Tương Phàn là tên chính thức của Tương Dương cho đến2 tháng 12 năm 2010 do từ xưa được tạo thành từ hai thành phố là Tương Dương và Phàn Thành)
Lão Thất nói: “Ta còn nhớ rõ, bởi vì phạm vào tộc quy, bọn họ vừa tới liền tạo nên sóng to gió lớn, cả đêm các trưởng lão triệu tập tộc nhân tới để bàn việc này. Khi đó ta mới mười lăm tuổi, cũng theo đi. Ngô Câu khi đó còn là một thiếu niên, nhưng đã cao lớn rắn rỏi, tuy rằng một thân phong trần mệt mỏi vẫn khó che được anh khí —— aii, trong tộc chúng ta có nhiều nữ tử, đêm đó vừa gặp hắn một lần từ đó về sau liền nhớ mãi không quên… Bên cạnh hắn có một thiếu niên, tuổi tác không chênh lệch lắm, dáng vẻ cao ráo thanh tú, vẫn cúi đầu ở phía sau Ngô Câu.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tộc trưởng không nói lời nào đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngô Câu vỗ vai hắn nói: ‘Ta đã đưa Ngô Câu trở về. Hài tử này tốt. Tốt.’
Người nói liền hai chữ ‘tốt’, mọi người trong sân đều nghe ra ý khen ngợi. Tiếp đó, người kéo thiếu niên đang trốn ở phía sau Ngô Câu ra, nói: ‘Hắn tên Quân Tư.’
Tuy người chỉ nói một câu như thế rồi trở lại chỗ ngồi, nhưng ý tứ của người thì ai cũng hiểu. Lúc đó có một trận ồ lên, bao gồm ba trưởng lão, hơn phân nửa tộc nhân đều không đồng ý làm vậy, tất cả đều huyên náo cả lên.
Tộc trưởng vẫn không lên tiếng, cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói: ‘Ngô Câu, ngươi thấy rồi đó.’
Ngô Câu gật đầu nói: ‘Đã thấy.’
Tộc trường lại hỏi hắn: ‘Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?’
Ngô Câu bước một bước dài lên phía trước, âm thanh lanh lảnh: ‘Các vị không cần tranh luận nữa. Quân Tư là ta đưa về, muốn sư phụ dạy hắn công phu cũng là ý của ta, tương lai nếu có chuyện gì đều do ta chịu trách nhiệm! Nếu các vị nhất định không đồng ý, vậy cũng hết cách.’
Hắn dừng một chút, rồi quay đầu cười với Quân Tư, nhẹ nhàng nói: ‘Tiểu Tư, hai chúng ta cùng quay về là được.’ Lời đó của hắn khiến mọi người nhất thời đều an tĩnh lại.”
Lão Thất nói đến đây, dừng một lát, vẻ mặt như là hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm đó, lộ ra vẻ thán phục.
Tô Vọng Ngôn thầm nghĩ, người như Ngô Câu, lời nói cử chỉ mang trách nhiệm khác biệt, tự nhiên có một khí phách phi phàm, liền mơ hồ có chút hướng tới, nhưng nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khi tàn sát hai nhà Liên Quan thì lại thở dài một tiếng.
Lão Thất nói tiếp: “Ngô Câu nói xảy ra chuyện hắn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng kỳ thực khi đó hắn chỉ là một hài tử mười sáu tuổi chưa trưởng thành, lấy gì để người ta tin? Nhưng những lời này từ hắn nói ra cũng đủ làm người ta tín phục. Quân Tư cũng cười cười, đi lên đứng cạnh hắn. Quân Tư vốn vẫn đứng ở một chỗ tối tối gần đó, lúc này đi ra mọi người mới thấy rõ gương mặt hắn —— hắc hắc, nhiều năm đã qua mà ta vẫn còn nhớ rõ hình dáng hắn buổi tối đấy khi ngẩng đầu lên dưới ánh đèn… Lúc đó ta còn nhỏ, đầu chỉ nghe ầm một tiếng, trong lòng cũng chỉ duy nhất một điều —— ta chỉ nghĩ, ái chà, trên đời lại có người tuấn tú như thế ư! Hóa ra những vở kịch như là ‘Tường đầu mã thượng’, ‘Mỹ tai thiếu niên’ cũng không hoàn toàn là bịa!
Tộc trưởng thấy mọi người không lên tiếng, thở dài, nói: ‘Nếu các vị không có lời nào, thì ta coi như các vị đã đồng ý. Việc này không lớn cũng không nhỏ, Ngô Câu hắn không rõ, nhưng ta rõ! Hôm nay ta nếu dám nói lời này, thì nhất định tự có an bài, tương lai dù trời sập cũng tự nhiên có thầy trò chúng ta chống đỡ, quyết không mang lại bất cứ phiền phức nào cho tộc!’ Người nói như vậy rồi, đến ba vị trưởng lão cũng không có biện pháp, cuối cùng đành nghe theo!”
Tô Vọng Ngôn nói: “Sau đó thế nào?”
Lão Thất cười ảm đạm: “Có thể thế nào đây? Ngày hôm sau tộc trưởng liền dẫn hai người họ lên núi, dạy họ võ công… Aii, bây giờ nhớ lại, nếu năm xưa không đáp ứng họ, mọi chuyện có lẽ sẽ khác với bây giờ rồi… Aii, tới khi họ hai mươi tuổi thì cả hai rốt cuộc học xong. Tộc trưởng nói, tuy năm xưa phá quy củ dạy đao pháp cho hai người họ, nhưng với quy định mỗi đời chỉ có một đao khách thì không thể thay đổi, vậy nên trong hai người Ngô Câu và Quân Tư chỉ có một có thể hạ sơn đi ra bên ngoài. Ngô Câu trước giờ vẫn nhường nhịn Quân Tư, lần đó cũng vậy, vốn là muốn hai người luận võ định cao thấp, kết quả không biết Quân Tư nói gì mà Ngô Câu đã tự nguyện ở lại trên núi. Lúc ấy lão tộc trưởng tuổi cũng khá cao, liền truyền địa vị tộc trưởng lại cho Ngô Câu. Quân Tư ra đi nhiều năm mà một chút tin tức cũng không truyền về, mãi cho đến mùa đông một năm, đột nhiên hắn trở về khắp người toàn là máu, hỏi là ai gây ra hắn cũng không nói. Lần đó Quân Tư quay về ở lại một năm. Trong một năm đó, Quân Tư bỏ bê ăn uống, từ sáng tới tối đều luyện đao như điên, Ngô Câu nhìn thấy không đành, rốt cuộc nói với hắn: ‘Tiểu Tư, đệ luyện như thế cũng vô dụng, nếu đệ tin ta thì để ta giúp đệ chuyện này được không.’
Nghe Ngô Câu nói vậy, rốt cuộc là chuyện gì, tuy Quân Tư không nói với người khác, nhưng nhất định là Ngô Câu biết —— khi đó là Thượng Nguyên thịnh hội mỗi năm một lần, vậy nên cuộc đối thoại đó có nhiều người nghe được —— Quân Tư vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, nổi giận chất vấn: ‘Vô dụng? Vì sao vô dụng? Sao huynh biết là vô dụng? Bộ đao pháp đó không phải được xưng là thiên hạ vô song sao, vì sao lại không được?!’
Ngô Câu nhất thời không biết nói gì, ngẩn người thấp giọng nói: ‘Đệ đừng tức giận, luyện công không thể vội được, quýnh lên trái lại sẽ không tốt đâu.’
Quân Tư trừng mắt nhìn hắn một lúc, đột nhiên bật cười nói: ‘Đúng, đệ không nên sốt ruột, gấp gì chứ? Dù sao có gấp cũng chẳng được.’
Ngô Câu cho rằng Quân Tư đã nghĩ thông suốt nên khá vui vẻ, không ngờ rằng, hôm sau trời còn chưa sáng Quân Tư đã lặng lẽ bỏ đi.”
Đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, A Du quay đầu nhìn một chút, rồi mở cửa đi ra.
Tô Vọng Ngôn nhìn Lão Thất vẻ thắc mắc, Lão Thất cười, thấp giọng nói: “Không có gì, việc này A Du đã nghe rồi, có lẽ là không muốn nghe lần nữa…”
Tô Vọng Ngôn nhìn ra cửa, à một tiếng, nói: “Thì ra là thế.”
Lão Thất thấy vẻ mặt cậu thản nhiên như là không tin, trù trừ một chút, cười hắc hắc bẻ sang chuyện khác: “Không nói những chuyện này nữa. Vừa rồi kể đến đâu nhỉ?”
“Trời chưa sáng Quân Tư đã đi mất.”
Tô Vọng Ngôn thấy vẻ mặt hắn mất tự nhiên, không dám hỏi lại, đành thuận thế trả lời.
“À, đúng đúng, đang đến đoạn này!” Lão Thất vỗ đùi, nói: “—— lần này chỉ qua nửa năm, Quân Tư đã quay về, khi hắn trở về cực kỳ vui vẻ, nói là chuyện nên làm ở ngoài đều đã xong, muốn ở lại tộc sống tự tại, sau này không đi đâu nữa. Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã sớm không còn coi hắn là người ngoài nữa, nghe hắn nói thế mọi người đều thấy vui vẻ. Aii, không ngờ rằng chẳng bao lâu sau thì xảy ra chuyện đó!”
Lão Thất nhổ một ngụm xuống đất, mắng: “Súc sinh mặt người dạ thú đó! Thực sự là chó lợn cũng không bằng! Dám làm ra tội tày trời như khi sư diệt tổ!”
Tô Vọng Ngôn sinh ra ở võ lâm thế gia, luôn hiểu rằng khi sư diệt tổ là chuyện tối kỵ trong võ lâm, lúc này nghe được bốn chữ đó thì trong lòng thấy hồi hộp, đoán rằng chuyện Ngô Câu huyết tẩy hai nhà Liên Quan nhất định là bởi vì điều này.
Quả nhiên Lão Thất nói: “Sau khi Quân Tư trở về, vẫn như trước kia ở lại trên núi với tộc trưởng và Ngô Câu. Còn chưa tới một năm thì xảy ra chuyện! Bình thường cứ một hai ngày là Ngô Câu hoặc lão tộc trưởng sẽ về tộc một chuyến, xem có chuyện gì cần xử lý hay không. Lần đó, mấy ngày liền họ không xuất hiện, các trưởng lão sợ xảy ra chuyện nên dẫn theo vài người lên núi kiểm tra, không ngờ vừa vào phòng thì thấy lão tộc trưởng nằm dưới đất, đã tắt thở từ lâu. Trên mặt đất có mấy thanh đao kiếm ném lung tung, như là trải qua tranh đấu, còn Ngô Câu và Quân Tư thì không thấy hình bóng. Chúng ta tìm xung quanh, cuối cùng ở vách núi phát hiện ngọc bội tùy thân của Quân Tư và một góc áo của Ngô Câu. Khi đó, tất cả mọi người nghĩ họ đã rơi xuống núi mà chết. Chúng ta luôn tự phụ đao pháp gia truyền là vô địch trên đời, không ngờ cao thủ hai đời đều chết không minh bạch, điều tra khắp nơi là ai hạ độc thủ nhưng không có một chút đầu mối, khiến lòng người nhất thời hoảng sợ. Qua một thời gian, Ngô Câu lại được một nhóm người Miêu đưa về, mặc dù hắn đã trở về nhưng cũng chỉ biết là trong cơm canh có độc, hắn, lão tộc trưởng và Quân Tư đều bị hôn mê, khi tỉnh lại thì đã trúng một đao, đang nằm dưới núi, may là được một người Miêu đi qua cứu. Sau đó, bao gồm cả Ngô Câu, tất cả mọi người đều bị tên súc sinh Quân Tư kia lừa, cho rằng hắn cũng gặp bất trắc. Từ đó về sau Ngô Câu lại càng trầm mặc ít lời, quanh năm bôn ba khắp nơi, một lòng muốn tìm ra hung thủ báo thù cho sư đệ và sư phụ, aii, tìm làm sao được chứ? Lãng phí mất không biết bao nhiêu là thời gian! Mãi sau đó, một tộc nhân trong lúc lời qua tiếng lại với một gã buôn ngựa người Trung Nguyên ở trà lâu trong tiểu trấn thì xảy ra xung đột, gã buôn ngựa đó liền thuận miệng bốc phét rằng võ lâm Trung Nguyên lợi hại cỡ nào, trong lúc vô ý nhắc tới Quan Thành của Ly Hồng sơn trang ở Nhạc Châu là vô địch khoái đao. Tộc nhân đó trở về, kể cho mọi người như là chuyện tiếu lâm, mọi người đều phá lên cười, nói: ‘Chuyện khác thì không dám nói, nếu là khoái đao, thiên hạ chỉ có một nhà, tuyệt không có thứ hai.’ Chỉ có mình Ngô Câu ngồi một bên yên lặng, dáng vẻ như là suy nghĩ gì đó. Không bao lâu sau, Ngô Câu lên đường tới Trung Nguyên, rồi sau đó… Aii, rồi sau đó, chợt nghe tới thảm án diệt môn của Ly Hồng sơn trang… Tới lúc này, chúng ta mới biết hóa ra Quan Thành chính là Quân Tư, Quân Tư chính là Quan Thành… Chúng ta đã bị hắn lừa nhiều năm như vậy!”
Tô Vọng Ngôn nghe hắn một hơi kể xong, trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Ta chỉ nói hơn hai trăm mạng hai nhà Liên Quan bị chết không minh bạch, hẳn là thiên cổ kỳ oan, thật không ngờ là trong án có án… Đằng sau lại có một bí mật lớn như thế…”
Lão Thất cũng lặng lẽ không nói.
Một lát sau, Tô Vọng Ngôn lại hỏi: “Vậy Ngô Câu đâu?”
Lão Thất lắc đầu, than thở: “Sau đó thì không có ai nhìn thấy Ngô Câu nữa…”
***
Tô Vọng Ngôn kể một lèo hết câu chuyện, rồi nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca nhíu mày, lẳng lặng suy tư một lát, hỏi: “Sau đó thế nào?”
Tô Vọng Ngôn nhún vai: “Ta thấy hỏi nữa cũng không ra chuyện gì, liền cáo từ đi về, tới nửa đường thì nhận được bồ câu đưa tin của ngươi.” Ngừng lại, rồi hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Vi Trường Ca lấy ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm: “Lời Lão Thất đó nói, có một vài vấn đề… Ngô Câu vì sao lại một mình đứng ra chịu trách nhiệm cho việc Quân Tư học đao, lại vì sao cam tâm ở ẩn nơi sơn dã, nhường cơ hội dương danh muôn thuở cho Quân Tư? —— những chuyện này chỉ là tiểu tiết, điều duy nhất ta không nghĩ ra, là vì sao Quân Tư lại giết thầy?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Không sai. Ta cũng thấy lời của Lão Thất có nhiều chỗ không rõ ràng, như là đang cố ý giấu diếm gì đó, có điều đây vốn là cơ mật của tộc họ, vậy nên ta cũng không dám hỏi quá kỹ…”
Vi Trường Ca cười nói: “Cũng được, bất kể thế nào, cuối cùng cũng thăm dò được nội tình của Ngô Câu rồi!”
Y đứng lên, chắp tay đi vài bước, xoay người lại cười nói: “Còn có ba ngày là đến kỳ hạn ván cược, ta đã phái người đi mời Quan Vô Dạng tới đây gặp mặt, hy vọng tới ngày đó, chúng ta có thể tra ra manh mối của sự tình…”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười quay đầu nhìn ra cửa sổ, mưa phùn gặp gió nhạt nhòa như sương khói, một bóng mày liễu cong cong mờ ảo phía xa, nét mặt càng thêm mơ hồ.
Trời đất to lớn, người như cánh chim, một khi thất lạc, thật khó thấy vết.
Nếu như cố tình giấu kín, thì biết làm thế nào?
***
*Chú thích:
“Tường đầu mã thượng” là một vở kịch kể về mối tình của đôi trai gái Lý Thiên Kim và Bùi Nghiêu Tuấn. Thiên Kim là cô gái có tư tưởng hôn nhân cởi mở, theo đuổi tình yêu, sau khi gặp Tuấn thì đem lòng ái mộ, không đợi Nghiêu Tuấn đỗ đạt làm quan, dời đến sống ở vườn nhà Tuấn. Sau bảy năm, bị cha Tuấn phát hiện, hết sức ngăn cấm nhưng đôi tài tử giai nhân vẫn vượt qua mọi thử thách, đoàn viên bên nhau.
Còn “Mỹ tai thiếu niên”xuất phát từ vở kịch “Lý Tuệ Nương” như sau: Lý Tuệ Nương là một người phụ nữ chạy nạn tới Hàng Châu, mãi nghệ kiếm sống, đại học sĩ Bùi Thuấn Khanh thương tiếc, tặng cho ngọc bội tùy thân. Gian tướng Cổ Tự thấy Tuệ Nương tuyệt sắc giai lệ, liền sinh tà niệm, đánh chết cha Lý, cướp đi Tuệ Nương. Hai tháng sau, Cổ cùng Tuệ Nương đi chơi Tây Hồ, Tuệ Nương thấy Bùi công tử liền lỡ miệng khen là “Mỹ tai niên thiếu” (chàng trai trẻ rất đẹp) làm Cổ Tự nổi giận, vung kiếm giết chết Tuệ Nương rồi bỏ tù Bùi công tử. Tuệ Nương âm hồn không tan, kêu gào oan uổng, Phán quan niệm tình nàng chết thê thảm, tặng cho Âm Dương Bảo Phiến, cho Tuệ Nương tới dương gian cứu Bùi công tử. Tuệ Nương đêm thăm dò Hồng Mai các, thương nghị kế cứu Bùi, không thể như nguyện. Ngày kế lại vào Hồng Mai các, cứu ra Bùi Thuấn Khanh, vạch tội Cổ Tự, oan tình sáng tỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook