CHƯƠNG 90: Cuộc sống hôn nhân của Minh tiểu chủ phiên ngoại ba

Sau khi kết thúc khoảng thời gian nghỉ kết hôn, Lục Trác Phong phải quay lại quân khu.

Minh Chúc vẫn đang sáng tác kịch bản mới, cô vẫn luôn để ý kỳ kinh nguyệt của mình, mấy ngày trước hai người rất ra sức mà làm, Lục Trác Phong mạnh mẽ như vậy, hẳn là sẽ trúng thưởng nhỉ?

Hôm đó, cùng ăn cơm với Đường Hinh và Vưu Hoan, Minh Chúc mới ăn được một nửa, đột nhiên có chút buồn nôn, Đường Hinh nhìn cô: "Không phải là có rồi đấy chứ?"

Trong lòng Minh Chúc có chút vui vẻ, "Không biết nữa, dám lắm."

Ngay lập tức liền bị Đường Hinh kéo đến tiệm thuốc mua que thử thai, Minh Chúc trốn trong nhà vệ sinh kiểm tra, một vạch, không có mang thai.

Minh Chúc cũng biết có đôi khi mang thai không dễ dàng như vậy, thế nhưng cũng không để trong lòng.

Đến tháng tám, cách khoảng thời gian từ sau hôn lễ đã là năm tháng, Minh Chúc vẫn là không mang thai, Lục Trác Phong cũng không sốt ruột, chỉ cần có cơ hội là anh liền dán vào người cô, "Không có gì đâu, thân thể của chúng ta không có vấn đề, cũng rất hoà hợp vui vẻ, có thể là anh chưa đủ cố gắng."

Minh Chúc hoảng sợ nhìn anh: "Anh còn chưa đủ cố gắng sao?!"

Mỗi lần hai người vừa nhìn thấy nhau là anh đều làm cô muốn chết đi sống lại, còn không có gắng!

Cô bắt đầu nghi ngở không biết có phải là do thân thể mình có vấn đề hay không.

Lục Trác Phong biết cô suy nghĩ lung tung, nhéo nhéo mũi cô, "Đừng nghĩ lung tung, làm nhiều mấy lần nói không chừng liền có, cho dù không có cũng không sao, thời gian còn dài ..."

Minh Chúc bị anh làm đến mơ mơ màng màng, "Nói không chừng chính là làm nhiều quá mới không có?"

"Nói nhảm."

.....

Mặc dù nói vậy, Minh Chúc vẫn là không nhịn được đi đến bệnh viện làm kiểm tra.

Kết quả kiểm tra, bác sĩ nói cơ địa của cô tương đối khó thụ thai, không nên gấp gáp.

Minh Chúc uống một chút thuốc Đông y điều dưỡng, trong lúc đó Lục Trác Phong vừa đúng lúc phải đi làm nhiệm vụ, lúc trở lại thì cô đã xong đợt điều trị, cô cũng không nói gì cho anh biết, đối với chuyện mang thai này, cô nghe theo bác sĩ, thả lỏng tâm tình.

Dù sao cô cũng còn trẻ.

Tháng mười, Lục Trác Phong kết thúc diễn tập, về đến nhà, hai người đã lâu không gặp vừa mới vào cửa liền quấn quýt si mê với nhau.

Từ cửa đến ghế sô pha, rồi lại vào trong phòng ngủ.

Tháng mười một, bộ phim mới của Minh Chúc được khai máy, cô là biên kịch chính, phải đi cùng với đoàn một tháng. Tháng mười hai, lúc quay về rồi, cô mới nhận ra, dì cả hình như là chưa đến, cô lấy ra que thử thai đã mua sẵn trước đó thử một chút, là hai vạch.

Cô vui đến mức không biết phải làm thế nào, không chờ nổi muốn chia sẻ cùng với ai đó.

Rốt cuộc, Đường Hinh là người đầu tiên biết tin.

Ngày hôm sau, Đường Hinh theo cô đi bệnh viện kiểm tra.

Đã được tám tuần rồi.

Lúc đó Lục Trác Phong vẫn đang làm nhiệm vụ, đã hơn một tháng rồi không liên lạc, Minh Chúc cũng không biết anh trở về lúc nào, Đường Hinh sờ sờ bụng cô, hơi xúc động nói: "Một mình cậu có phải sẽ vất vả lắm không?"

Minh Chúc nở nụ cười: "Bây giờ vẫn còn nhỏ, tớ cũng không có phản ứng gì lớn, cảm giác rất tốt, nếu như sau này có gì không thoải mái, tớ sẽ chuyển về Minh gia ở."

Đường Hinh: "Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với tớ đấy."

Minh Chúc cười: "Yên tâm đi, tớ sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi đâu."

Lúc đó, Đông Giai đã mang thai hơn năm tháng rồi, bụng rất lớn, bởi vì Hàn Tĩnh và Lục Trác Phong cùng đi làm nhiệm vụ nên hai người cũng thường xuyên liên lạc, trước đây Minh Chúc cũng có mấy lần cùng đi ăn cơm với cô ấy, cũng đi dạo phố chung vài lần.

Cùng là quân tẩu, ít nhiều cũng có mấy phần chung chí hướng.

Sau khi Minh Chúc mang thai, có thông báo cho Đông Giai trên Wechat, Đông Giai lập tức gửi một đoạn thu tiếng tới, nói cho cô biết giai đoạn đầu cần phải chú ý cái gì, cô ấy còn nói: "Nếu Lục đội mà biết được, không chừng có thể vui sướng đến điên luôn."

Minh Chúc cười cười: "Đợi anh ấy về sẽ biết thôi."

Cũng không biết Lục Trác Phong khi nào mới trở về.

Một tháng trôi qua, cũng gần sắp hết năm rồi.

Lúc Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh kết thúc nhiệm vụ, Hàn Tĩnh lập tức cầm điện thoại di động gọi điện cho Đông Giai, sợ mấy tháng rồi không về, con trai cũng đã sinh rồi, may mắn, vẫn chưa sinh.

Đông Giai trước khi cúp điện thoại còn nói một câu: "Chẳng là, Minh Chúc cũng đã mang thai, Lục đội chắc là vẫn chưa biết nhỉ?"

Hàn Tĩnh sửng sốt một chút, nhìn về phía người đang mặc quân trang đi phía trước, Lục Trác Phong, "Không biết, bây giờ mới được gọi điện thoại, vì em đang mang thai, nên anh gọi cho em trước, Minh Chúc thật sự mang thai rồi sao?"

Đông Giai nói: "Đúng vậy, cũng đã bốn tháng rồi đấy."

Cúp điện thoại.

Hàn Tĩnh kêu lên: "Này, tới phiên cậu gọi."

Lục Trác Phong cầm điện thoại qua, đi về phía bên cạnh, gọi điện thoại cho Minh Chúc.

Lúc ấy, bà ngoại đang nấu cơm, Minh Chúc đang làm trợ thủ giúp bà, sau khi nghe được tiếng anh, vô cùng vui mừng: "Anh về rồi sao?"

Lục Trác Phong dựa vào góc tường, tay đút vào trong túi quần, nghe thấy giọng nói của cô, khoé miệng hơi cong lên: "Ừ, tối mai là có thể về đến rồi, ở nhà chờ anh hửm?"

Minh Chúc có chút khẩn trương, "Em không có ở nhà, em về trên trấn..."

Bà ngoại chuẩn bị xào rau, bà khoát khoát tay đuổi người: "Ra ngoài ra ngoài, bà phải xào rau, đừng có đứng đây hít khói bụi dầu mỡ nữa, tiểu bảo bối của bà bị ngạt bây giờ."

Minh Chúc nở nụ cười, cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng bếp.

Trong lòng Lục Trác Phong hơi giật một cái: "Tiểu bảo bối của bà ngoại?"

Minh Chúc đi đến vườn, cúi đầu, sờ vào bụng dưới có hơi nhô ra, bà ngoài cầm cái nồi đi đến trước cửa mắng: "Nha đầu này, đừng có đứng bên ngoài hóng gió, bị cảm thì làm sao bây giờ? Đã sắp làm mẹ rồi mà còn vậy."

Đã sắp làm mẹ rồi ...

Câu nói này xuyên qua microphone truyền đến trong tai Lục Trác Phong, anh sửng sốt mấy giây, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Ngoan, nghe lời bà ngoại, đi vào phòng đi."

Minh Chúc biết anh nghe thấy được, đi vào phòng khách, cong cong khoé miệng: "Được, ngày mai em sẽ trở về."

Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, "Em đợi anh mấy ngày nữa, anh sắp xếp một chút, anh đi đón em."

Minh Chúc ngồi xuống ghế sô pha, kéo tấm chăn qua che lên chân mình, "Vậy em chờ anh."

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Minh Chúc dựa trên ghế sô pha, nhẹ nhàng sờ lấy bụng, "Mới đầu không có cảm giác gì, lúc đi bệnh viện kiểm tra thì đã tám tuần rồi, sau khi trở về thì bắt đầu nôn, khoảng thời gian đó rất khó chịu, ăn gì cũng không thấy ngon...."

Lục Trác Phong rủ mắt, "Còn gì nữa không?"

Minh Chúc cũng không muốn làm anh lo lắng, chỉ là muốn để anh đau lòng một chút, cười cười: "Sau đó, bà ngoại muốn đi thăm em, em thấy bà đã lớn tuổi rồi, chạy tới chạy lui không nên, với lại em cũng không muốn dọn về Minh gia ở, nên trở về đây. Sau khi trở về, bà ngoại mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho em ăn, nên không còn nôn nữa."

"Vất vả cho em rồi."

—————————

Một tuần lễ sau, Lục Trác Phong trở lại trên trấn.

Lúc đó, Minh Chúc vẫn đang ở trong bếp, bà ngoại vừa nấu xong nồi chè trôi nước, cô lập tức đem trà trưa cho bà, anh đứng bên ngoài cửa phòng bếp, nhìn xem cô gái đang mặc một chiếc áo len rộng rãi, vẫn là bóng lưng mảnh khảnh như trước đây, chậm chạp đi qua.

Bà ngoại quay lại, nhìn thấy anh đứng đằng sau, sửng sốt một chút, "A, Tiểu Lục về rồi à."

Lục Trác Phong cười cười: "Bà ngoại, khoảng thời gian này bà vất vả rồi."

Minh Chúc vội vàng quay đầu, đôi mắt loé sáng như sao mà nhìn anh, ánh mắt Lục Trác Phong hướng xuống, rơi lên phần bụng có hơi nhô ra của cô, liếm môi một vòng, bà ngoại cười cười, nói: "Chè trôi nước nấu xong rồi, hai đứa đợi lát nữa thì múc ra ăn đi, bà đi tú phường nhìn xem một chút."

Bà ngoại cười híp mắt rời đi.

Minh Chúc ngẩng đầu, nhìn anh một hồi lâu, kéo tay anh qua, đặt trên bụng của mình, "Anh sờ thử bé con một chút đi."

Lục Trác Phong im lặng cảm thụ một chút, thật ra không hề có động tĩnh gì, anh cúi người ôm lấy cô, hôn lên mặt cô một chút, "Thật xin lỗi, anh đã về trễ rồi, để em một mình lâu như vậy."

Minh Chúc lắc đầu: "Không trễ mà."

Thật ra cô không cảm thấy tủi thân chút nào, chỉ là có đôi lúc sẽ rất nhớ anh.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Minh Chúc chống hai tay trên ngực anh, mập mờ nói: "Chút nữa bà ngoại sẽ quay lại đấy ..."

Lục Trác Phong hôn cô vô cùng dịu dàng, dường như sợ làm đau cô vậy, "Bà ngoại không quay lại đâu, bà cố ý để nơi này lại cho chúng ta, đừng nói chuyện, để anh hôn em một lát."

Mười phút sau.

Lục Trác Phong buông cô ra, vuốt ve mặt cô, "Sao mà mang thai cũng không mập lên chút nào thế."

Bờ môi Minh Chúc hồng nhuận, sờ lấy bụng, "Có nơi này mập."

Anh cười nhẹ, cầm lấy cái chén và cái muỗng, múc bốn chén chè trôi.

Bà Từ và bà ngoại đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, hai bà lão cười híp mắt mà trò chuyện.

Thân thể bà Từ gần đây không được khoẻ, sau khi biết được Minh Chúc mang thai, không cần nói cũng biết bà đã vui vẻ biết bao nhiêu.

Lục Trác Phong bưng mâm chè trôi nước lên bàn, bà Từ hỏi: "Tiểu Lục à, lần này con về ở được mấy ngày?"

"Ngày mai phải đi ạ." Lục Trác Phong nói.

Anh nở nụ cười, "Con về đón Minh Chúc đi."

Bà ngoại dừng một chút, có chút bận tâm nói: "Nó trở về với con con cũng không có thời gian chăm sóc nó đâu."

Lục Trác Phong nhìn về phía Minh Chúc, vấn đề này trước đây anh đã cân nhắc qua, "Bà ngoại, nhà của chúng con cũng đã được phân xuống rồi, cô ấy có thể đến quân khu ở cùng con, chỉ cần không có nhiệm vụ, con đều có thể ở bên cạnh cô ấy. Con nghĩ, khoảng thời gian này, cô ấy cũng muốn ở cùng với con."

Minh Chúc kéo kéo tay bà ngoại, nũng nịu nói: "Bà ngoại, bà đi theo bọn cọn luôn đi nhé? Cả bà Từ nữa, hai người cùng đi luôn."

Bà ngoại chỉ vào trán cô, "Hai bà lão chúng ta sao có thể cùng nhau chạy loạn được, đợi khi còn gần sinh thì bà đi qua ..." Đôi vợ chồng trẻ quả thực là nên ở cùng với nhau, "Để bà gọi điện thoại cho mẹ con, nếu Tiểu Lục không có ở nhà, thì con về Minh gia ở đi, cha mẹ con thật ra đối với con rất tốt, cũng một mực trông ngóng con trở về, con đó ... Cũng đừng có suy nghĩ nhiều, chờ khi con làm mẹ rồi sẽ hiểu."

Minh Chúc gật đầu, "Con biết rồi, bà yên tâm đi, con có việc gì chắc chắn sẽ đi tìm bọn họ."

Bà ngoại lại dặn dò một hồi, không quá yên tâm, rốt cuộc cũng chỉ là quá lo lắng cho Minh Chúc.

Buổi tối, Lục Trác Phong giành thời gian nói chuyện với bà ngoại một lúc lâu.

Hơn chín giờ, anh về đến phòng, Minh Chúc đang nằm trên giường nghe nhạc, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi rồi.

Lục Trác Phong ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn môi cô một chút, Minh Chúc quay người ôm lấy anh, "Anh nói gì với bà ngoại mà lâu dữ vậy?"

"Ừ, bà nói cho anh biết rất nhiều chuyện, có nhiều thứ anh vẫn chưa tốt, trở về từ từ học, làm không tốt, em cũng bao dung một chút, nhé?" Minh Chúc nằm trong lồng ngực anh chậm rãi xoay người, muốn tìm một tư thế thoải mái, Lục Trác Phong đè cô lại, "Đừng lộn xộn, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau."

Ý là, anh rất nhớ cô.

Nhớ đến sắp không được rồi.

Nửa đầu Minh Chúc dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt có chút đỏ, nhỏ giọng nói: "Đã bốn tháng rồi, bác sĩ nói sau ba tháng thì có thể ... Anh muốn không?"

"Đừng làm rộn." Lục Trác Phong kéo người cô lại, giọng nói có chút trầm thấp, "Anh sợ không khống chế được sức lực, làm em và con bị thương."

"Anh ... Nhẹ nhàng ..."

"Không được." Lục Trác Phong có hơi nhổm dậy, tắt đèn, xoa xoa đầu cô, "Ngủ đi, nhé?"

Minh Chúc ngẩng đầu, hôn lên môi anh một cái, "Ban ngày em ngủ nhiều rồi, bây giờ không buồn ngủ lắm, chúng ta trò chuyện đi."

Lục Trác Phong vuốt vuốt tóc cô, một chút lại một chút, "Được."

Hai người trò chuyện câu được câu không.

"Đông Giai sắp sinh rồi đấy."

"Ừ."

"Anh đoán xem là con trai hay con gái?"

"Chắc là con trai ..."

"Sao anh biết?"

"Không phải em bảo anh đoán sao?"

Minh Chúc nở nụ cười, "Anh thích con gái đúng không?"

Lục Trác Phong cũng cười, rủ mắt xuống, nương theo ánh trăng nhìn thấy cô, "Ừ, tốt nhất là lớn lên giống em. Là con trai cũng không sao, anh cũng thích."

"Vẫn là sinh con gái đi, bà ngoại cũng hi vọng là con gái."

Minh Chúc nghiêng người qua, Lục Trác Phong sợ cô ép lên bụng, đưa tay bảo vệ một chút, ôm toàn bộ người cô vào trong ngực mình, Minh Chúc ngẩng đầu, hôn lên hầu kết của anh một chút, trong nháy mắt toàn thân Lục Trác Phong trở nên cứng đờ, cắn môi anh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm đi, một lần là được rồi."

"Em muốn?" Lục Trác Phong nhíu mày.

...... "Là anh muốn đấy chứ." Cô không thừa nhận.

Anh xoay người, nửa người trên chống phía trên cô, cười nhẹ cúi xuống hôn cô, Lục Trác Phong sợ ép lên bụng cô, nghiêng người sang, ôm lấy cô từ phía sáu, cắn lên lỗ tai lên gáy cô, Minh Chúc vốn đã rất mẫn cảm, sau khi mang thai càng mẫn cảm hơn, anh chỉ hơi đụng một chút, liền thấm ướt tràn lan.

Anh cười nhẹ bên tai cô nói một câu: .... "Rất nhanh."

.... "Anh đừng nói nữa."

Cô khẽ thờ dốc, duỗi thẳng chân.

Lục Trác Phong cong đầu gối qua, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, từ bên cạnh chống đỡ đi vào, hai người cùng lúc lên tiếng hừ nhẹ. Mấy phút sau, Minh Chúc ôm lấy cổ anh, có chút khó nhịn nhỏ giọng hỏi: "Chồng à, anh chưa ăn cơm sao?"

Dịu dàng đến mức quá đáng.

Lục Trác Phong: ...

Từ trước đến giờ anh chưa làm lần nào mà mệt như lần này, dùng nhiều sức một chút thì sợ làm đau cô, anh mạnh mẹ tiến lên một cái, cúi đầu cắn môi cô, "Nói lời tạm biệt hơi sớm đấy, sau này bù lại, em cũng đừng có khóc."

Minh Chúc: ....

....

Ngày hôm sau, hai người trở về thành Bắc.

Bụng Minh Chúc càng ngày càng lớn, chân tay vẫn mảnh khảnh như trước, làn da cô so với trước khi mang thai còn mềm mại hơn, nhìn trong veo như nước, Đường Hinh nói: "Nếu cậu sinh ra một bé gái, sau này liền trở thành chị em đấy, tớ nhìn bộ dạng này của cậu, đoán chừng sau này cũng là một yêu tinh không tuổi."

Minh Chúc cười: "Vậy thì tốt."

Phụ nữ nào mà không sợ già.

Yêu tinh không tuổi tốt biết bao nhiêu.

—————————

Ngày 1 tháng 8, con gái của Lục Trác Phong và Minh Chúc ra đời sớm một tuần, nhũ danh là Tảo Tảo.

Bạn nhỏ Tảo Tảo sở hữu làn da trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu vô cùng, bộ dáng cực kỳ giống Minh Chúc, tuổi còn nhỏ đã vương biết bao nhiêu hoa đào, tất cả con trai trong đại viện đều vây quanh cô bé, trong túi nhỏ lúc nào cũng chất đầy đồ ăn vặt cùng đồ chơi.

Chạng vạng tối, Tảo Tảo hai tuổi cùng đi tản bộ với Thẩm Mạn, lại gặp được đám con trai trong đại viện.

Mấy đứa bé trai nhìn thấy cô bé thì rất vui vẻ, "Em gái Tảo Tảo, em muốn chơi cùng bọn anh không?"

Bạn nhỏ Tảo Tảo mặc một thân sườn xám nho nhỏ do bà cố ngoại làm, mang ba lô nhỏ nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, nhìn về phía con trai của Hàn Tĩnh là Hàn Dịch, "Anh Hàn Dịch, hôm nay anh có mang sô cô la cho em không?"

Han Dịch để tay lên miệng, nhẹ giọng: "Xuỵt."

Tiểu nha đầu quỷ quái chớp chớp mắt, lặng lẽ quay đầu nhìn bà ngoại phía sau lưng, vô cùng hiểu chuyện gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi, không nói cho bà ngoại đâu."

Hàn Dịch cười: "Ừ."

Một lát sau, nhân lúc Thẩm Mạn không để ý, Hàn Dịch lặng lẽ bẻ một miếng sô cô la nhét vào trong miệng Tảo Tảo, còn lại một nửa bỏ vào trong miệng mình.

Tảo Tảo che miệng, vui vẻ nhìn cậu, "Rất ngọt, mẹ thường không cho em ăn."

Hàn Dịch nói: "Chỉ có thể ăn một miếng thôi."

Tảo Tảo dùng sức gật đầu, "Vâng."

Cô bé ăn xong một miếng sô cô la, vẫn chưa thoả mãn liếm liếm khoé miẹng, bộ dáng đáng yêu chết người.

Hàn Dịch hỏi: "Anh có thể hôn em một cái không?"

Tảo Tảo lắc đầu: "Không được, cha nói không thể để cho con trai hôn em."

Hàn Dịch có chút thất lạc, à một tiếng.

"Tảo Tảo, cha con về kìa."

Thẩm Mạn kêu lên một tiếng.

Tảo Tảo lập tức ném Hàn Dịch qua một bên, chân ngắn chạy từng bước nhỏ, cực nhanh phóng tới bên cạnh cha mình.

Lục Trác Phong một thân quân trang còn chưa kịp thay, xoay người, đón được cô bé phấn điêu ngọc trác mặc sườn xám nho nhỏ kia.

Tảo Tảo bị bế lên, ôm lấy cổ cha mình, vỗ vỗ lên mặt Lục Trác Phong, "Cha! Cha thật là đẹp trai."

Lục Trác Phong dở khóc dở cười, "Miệng ngọt như vậy sao, ăn cái gì rồi?"

Tảo Tảo che miệng, khoát khoát tay, "Không có không có, con cái gì cũng không có ăn ..."

"Cha ngửi được hương vị sô cô la."

"..."

"Trốn mẹ ăn sao?"

..... "Có ăn." Tảo Tảo cúi đầu, "Một miếng nhỏ, mẹ có tức giận không ạ?"

"Trở về nói thật với mẹ, mẹ sẽ không giận đâu." Lục Trác Phong xoa nhẹ tóc cô bé, bế cô đi về phía cửa nhà mình.

Thẩm Mạn như mỉm cười nói: "Chúng ta không nói cho mẹ biết, về nhà con liền ngoan ngoãn đi đánh răng, có được không?"

Tảo Tảo nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Cha nói không được gạt mẹ."

Lục Trác Phong cười nhẹ.

Về đến nhà, Minh Chúc mặc sườn xám cùng một kiểu với Tảo Tảo bưng một mâm trái cây đi tới, đặt lên bàn, nhìn về phía Lục Trác Phong. Sườn xám Minh Chúc mặc chính là kiểu mẹ con với Tảo Tảo, từ lúc cô bé mới chào đời, bà ngoại đã bắt đầu thêu, làm rất nhiều bộ sườn xám nhỏ, không chừng Tảo Tảo có mặc từ 2 tuổi đến 8 tuổi luôn đấy chứ.

Tảo Tảo biết mẹ thích mặc sườn xám, cô bé vẫn cảm thấy mẹ mình là xinh đẹp nhất, quần áo của mẹ mặc, cô bé cũng có một bộ cùng kiểu cỡ nhỏ, biết được điều này làm cho cô bé rất vui vẻ.

"Mẹ!" Tảo Tảo đưa tay đòi bế, "Mẹ thật là xinh đẹp!"

Bạn nhỏ Tảo Tảo ngày thường rất thích khen cha mẹ, đem cha mẹ khen đến tận trời, điểm này .... Ừ ... Chắc là, có lẽ, di truyền từ Minh Chúc.

Lúc Lục Trác Phong nói điều này, Minh Chúc sống chết cũng không chịu thừa nhận, "Em không có tự luyến đến vậy, khi còn bé em rất không thích nói chuyện, cũng không khen mình, càng không khen cha mẹ, chắc chắn là do bà ngoại dạy đấy."

Anh cười nhẹ: "Bà ngoại không có dạy, nếu như lúc em còn bé thích nói chuyện, không chừng cũng y chang như thế này."

Minh Chúc: ...

......

Minh Chúc bế Tảo Tảo qua, ngửi được hương vị ngọt lịm trên người cô bé, vừa định hỏi, Tảo Tảo liền vặn ngón tay nhỏ giọng nói: "Mẹ, lúc nãy, con có trộm ăn sô cô la ..."

Cô bé há to mồm, "A, mẹ nhìn xem, đã ăn xong ..."

Minh Chúc: ....

Cô nhìn về phía Lục Trác Phong.

Lục Trác Phong dở khóc dở cười, đừng có nhìn anh, anh không nỡ mắng đâu.

Minh Chúc liền nghiêm mặt, "Đã bảo con không thể ăn quá nhiều kẹo, sau này răng sâu hết, liền không đẹp nữa, biết chưa?"

Tảo Tảo tội nghiệp gật đầu: "Biết ..."

Thẩm Mạn bế cô bé qua, "Đi, mẹ dẫn con bé đi súc miệng."

——————————–

Buổi tối.

Lục Trác Phong dỗ con gái ngủ xong, về đến phòng, Minh Chúc vừa tắm rửa xong đi ra, "Con đã ngủ chưa?"

Anh gật đầu, kéo cô đến bên giường, ôm lấy cô từ phía sau.

"Ừ, dỗ con xong rồi, nên dỗ em."

"Dỗ bao lâu đây?"

"Không có kỳ hạn."

Minh Chúc đột nhiên đứng lên, lấy ra một album ảnh từ trong ngăn tủ, "Hôm trước bà ngoại có đem tới một album ảnh lúc em còn bé, có tấm hình anh chưa thấy qua, dáng dấp Tảo Tảo quả thật vô cùng giống em, bà ngoại còn nói giống em như đúc."

Cô lật album ảnh ra, chỉ cho anh nhìn.

Lục Trác Phong nhìn thoáng qua, "Vốn dĩ đã rất giống rồi, không cần nhìn ảnh chụp cũng biết."

Anh tiện tay lật vài trang, nhìn thấy ảnh chụp Minh Chúc thời học cấp ba, thiếu nữ mềm mại như nước, thần thái rạng rỡ xinh đẹp, anh cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ trong ngực, đột nhiên nhớ tới thiếu nữ ngồi trên bệ cửa năm đó.

"Minh Chúc."

"Vâng?"

"Anh yêu em."

Vừa gặp đã yêu, tình cảm đã đâm sâu vào tim.

-Hết Phiên ngoại 3-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương