Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy
-
Chương 84
Tin tức Đoàn làm phim <> bị tập kích khi quay ngoại cảnh tại nước ngoài tiếp tục sôi sục ở trong nước, bởi vì căn bản Đoàn làm phim đã có sẵn một lượng fan hâm mộ, còn thêm những nhân vật của công chúng có ảnh hưởng lớn, sự chú ý của cư dân mạng đối với chuyện này càng lúc càng lớn, không ngừng search từ khoá, tìm kiếm tin tức mới nhất.
Fanpage của Đoàn làm phim cùng với phần bình luận trên page và DM* của Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ đều nổ tung.
*Direct Message: tin nhắn trực tiếp đến hộp thư của page nào đó
"Xin hỏi Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh thế nào rồi? Bọn họ hiện giờ có được an toàn không? Mời trả lời dùm!"
"Xin hỏi có tin tức thương vong của nhân viên Đoàn làm phim không? Thần tượng của chúng tôi rốt cuộc ra sao rồi, nói một câu cũng không được sao? Fan hâm mộ và người nhà của bọn họ đang rất lo lắng!"
"Có phải là nguy hiểm chết người rồi không? Vì vậy nên không có câu trả lời nào hết! Không quân cứu viện rốt cuộc là thế nào! Mời mọi người cho một câu trả lời thoả đáng!"
Dưới lầu toà nhà của Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ và phòng làm việc của Quý Đông Dương cũng như các diễn viên khác đều bị fan hâm mộ vây quanh, tất cả cũng chỉ có muốn một câu trả lời, Đường Hinh trốn trong phòng làm việc của Đường Vực gấp gáp đi qua đi lại, đỏ mắt nhìn xem Đường Vực gọi điện thoại, liên lạc khắp nơi.
Cho dù là Đường Vực, lúc này muốn liên lạc với tin tức ở tiền tuyến cũng phải khổ công vất vả một phen.
Anh cúp máy sau khi nghe một tràng lời nói trong điện thoại, Đường Hinh liền tiến lên trước nắm lấy tay anh, vội vã hỏi: "Rốt cuộc là thế nào rồi? Minh Chúc bọn họ có thoát khỏi nguy hiểm hay không, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ ..."
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Cô ấy và Lục Trác Phong còn chưa nhận giấy hôn thú được bao lâu ...
Hôn lễ còn chưa được tổ chức, áo cưới còn chưa mặc.
Đường Vực đè tay cô lại, sắc mặt có chút ngưng trọng, vỗ vỗ bờ vai của cô, thấp giọng trấn an: "Không có việc gì đâu, em đừng có gấp đã."
Đường Hinh nhanh chóng nói: "Anh nói thật với em đi, rốt cuộc là thế nào! Nhìn vẻ mặt của anh cũng không phải là không có việc gì ...."
Đường Vực hít một hơi thật sâu, nhìn cô khóc đến đỏ cả mắt, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói khô khốc: "Đã hỏi được rồi, trước mắt Đoàn làm phim không có thương vong, nhưng có mấy nhân viên bị thương, đã trốn tạm ở những nơi an toàn rồi, đang chờ cứu viện. Trên bọn tội phạm có sáu con tin, bốn người là diễn viên quần chúng người bản xứ, còn hai người còn lại là người Trung Quốc, một người có chân giả, còn người còn lại ... là một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám."
Chân giả, sườn xám?
Sắc mặt Đường Hinh trong nháy mắt trợn tròn.
Hai đặc điểm này đã quá rõ ràng, người có chân giả chắc chắn là Đường Hải Trình, toàn bộ Đoàn làm phim thậm chí là diễn viên, còn có ai khác có chân giả nữa, với cả mặc sườn xám, ngoại trừ Minh Chúc, thì còn có thể là ai?
"Anh nói là ... Chú nhỏ của anh và Minh Chúc đều là con tin sao?"
Đường Vực nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng không mấy dễ chịu, chú nhỏ của anh là quân nhân, tính cách của ông ấy anh hiểu rất rõ, dưới những tình huống như vậy chắc chắn sẽ ra mặt, nhưng còn Minh Chúc ... ai cũng không ngờ được, Minh Chúc cũng bị bắt làm con tin.
Hiện giờ dưới lầu đều bị mốt đám người bao vây, trên lầu còn có thể nghe được tiếng hò hét, đều là fan hâm hộ cùng với người nhà nhân viên đang lo lắng, thậm chí còn có người mang theo bảng hiệu, bảo vệ cũng không có cách nào đuổi đi được.
Đường Vực cúi người ôm lấy Đường Hinh, vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng trấn an: "Không có việc gì đâu, Đại sứ quán nói đã có quân đội gìn giữ hoà bình ở gần nơi đó sang thực hiện công tác giải cứu, nếu như không lầm thì hẳn là Lục Trác Phong bọn họ, không quân cũng đã cho viện quân sang đó, nhất định sẽ không sao đâu."
Đường Hinh sụt sịt vài tiếng, ngẩng mặt lên, tội nghiệp nhìn anh: "Thật sao?"
"Thật." Đường Vực miễn cưỡng nở nụ cười, "Em phải tin tưởng vào quân nhân Trung Quốc."
Đường Hinh cúi đầu, nước mắt nước mũi chùi hết vào đầu vai anh, "Được, em tin tưởng anh, nếu như anh gạt em thì anh chết chắc..."
Đường Vực: ...
"Em có biết bẩn hay không vậy ..."
Với lại, loại chuyện này, anh chỉ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Anh cũng chịu không nổi.
Đường Hinh đẩy anh ra, quay người đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới lầu đứng đầy những fan hâm mộ, bạn bè, và người nhà nhân viên.
Đường Vực hết cách thở dài, gọi điện thoại cho trợ lý để trợ lý đi thông báo với bảo vệ, báo tin cho những fan hâm mộ cùng bạn bè và người thân là đã có quân đội cứu viện, để bọn họ yên tâm mà chờ đợi.
Cùng lúc đó, Đại sứ quán Trung Quốc phát thông cáo: "Quân nhân Trung Quốc đã xuất phát, bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức đem bạn bè và người thân của mọi người trở về, xin mọi người hãy tin tưởng bọn họ!"
Dường như được tiếp thêm sức mạnh, cư dân mạng trong nháy mắt lại sôi nổi.
"Tốt quá rồi! Tin tưởng quân nhân Trung Quốc!!"
"Tin tưởng quân nhân Trung Quốc!!!"
"Bọn họ nhất định sẽ thành công, hi vọng tất cả mọi người đều có thể an toàn mà về nước!!"
"Quân nhân Trung Quốc muôn năm!!!!"
———————-
Dưới lầu, vòng vây của fan hâm mộ cũng như bạn bè người thân cũng đã chầm chậm tản ra, đều tự tìm chỗ mà lướt điện thoại, lo lắng chờ đợi tin tức mới nhất.
Đường Hinh quay đầu nhìn Đường Vực, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói thử xem, lúc Lục Trác Phong biết Minh Chúc bị bắt làm con tin, sẽ có tâm trạng như thế nào?"
Đường Vực sững sờ, "Anh không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất khó chịu."
Đường Hinh giật giật khoé môi, vẫn không hỏi thêm câu nào nữa.
Anh dừng một chút, nhìn cô: "May là em trở về rồi."
Đôi mắt Đường Hinh sáng lên.
Đường Vực nở nụ cười, đi đến bên cạnh cô, tay đút trong túi quần, có chút cảm thán: "Đợi sau khi bọn họ an toàn rồi chúng ta nói chuyện một chút."
Đường Hinh hất cằm: "Đó là đương nhiên, Minh Chúc nhất định phải bình an, nếu không em làm sao còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương với anh chứ?"
Đường Vực nghiêng đầu liếc cô một chút: "Anh có nói là nói chuyện yêu đương sao?"
Đường Hinh: ....
Anh chỉ được cái lưu manh là giỏi!
—————————-
Ca Lợi Á.
Trên trực thăng, Hàn Tĩnh cùng Lục Trác Phong kề vai chiến đấu đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua Lục Trác Phong bình tĩnh đến vậy, nhìn từ bên ngoài anh vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ một sơ hở nào, ngón tay thon dài đẹp mắt chỉ trên tấm địa đồ.
"Tình hình hiện tại, ngoại trừ con tin đang bị khống chế, toàn bộ những người khác đã di chuyển sang toà nhà cũ nát đằng sau, toàn bộ Đoàn làm phim cộng thêm dàn diễn viên, gần 400 người, bọn chúng ép người đến nơi này là bởi vì nơi này rất khó chạy thoát ra ngoài." Anh dừng một chút, chỉ vào một loạt trại tị nạn tạm thời mà chính quyền địa phương đã dựng lên cho dân nghèo, "Nhưng mà, vừa rồi tôi đã nhìn sơ qua, những chướng ngại vật ở đây nếu được loại bỏ, là có thể thông qua được bên đó, cho nổ nơi này, là có thể cho xe vào, giải thoát cho bốn trăm người này ra ngoài trước, phòng ngừa lỡ như bọn chúng không kiềm chế được dùng xe tăng oanh tạc, chỉ cần cứu được bốn trăm người này ra, chúng ta không cần lo lắng chuyện sau đó nữa, có thể dốc toàn lực giải cứu con tin."
Hàn Tĩnh nhíu mày, phương án này đúng là có thể đảm bảo vẹn toàn cả đôi bên, giảm thiểu tổn thất về người.
Anh do dự nói: "Nhưng đây là trại tị nạn, chính quyền địa phương hẳn là sẽ không đồng ý để cho chúng ta nổ tan tành đâu, nổ mất nơi này, tương đương với việc nhiễu loạn dân nghèo, không chừng lại gây nên một phen náo loạn nữa."
Sắc mặt Lục Trác Phong lãnh đạm, "Giữa việc thoả mãn điều kiện của bọn tội phạm và oanh tạc nơi này, cái nào có tổn thất lớn hơn."
Dựa vào kinh nghiệm tác chiến nhiều năm của bọn họ mà quan sát, loại phần tử cực đoan có gan khởi xướng bạo loạn trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể nói vô cùng kiêu căng ngạo mạn mắt cao lên đến trời, cuồng vọng vô cùng, điều kiện đưa ra chắc chắn sẽ cao hơn việc nổ nát một trạm cứu trợ, không chừng còn phải gấp năm lần.
Hàn Tĩnh: "Tớ lập tức liên lạc với trung tâm chỉ huy."
Rất nhanh.
Lệnh đàm phán được hạ xuống.
Vương Quốc Dương nhận máy: "Bọn họ đã sắp xếp nhân viên đi lo chuyện di dời dân nghèo rồi, đương nhiên, cũng có người của chúng ta đi theo hỗ trợ, tránh để thời gian kéo dài quá lâu, thời gian chính là sinh mệnh, mọi người cứ yên tâm, tỉnh táo một chút."
Hiển nhiên, ông cũng đã biết chuyện Minh Chúc và Đường Hải Trình bị bắt làm con tin, Đường Hải Trình là cựu đội trưởng, có công với nước, bên kia cha của Minh Chúc cũng đang gây sức ép, tất cả mọi người đều tập trung cao độ, hai người kia nhất định là phải dốc toàn bộ sức lực cứu ra.
Bốn trăm người kia cũng phải cứu, hai con tin cũng phải cứu.
Quai hàm Lục Trác Phong căng ra, mồ hôi từ trên mũ của anh thuận theo trượt xuống dưới, rơi vào cần cổ, biến mất bên trong đồng phục tác chiến màu xanh không thấy bóng dáng.
Anh mím chặt môi, ánh mắt ngưng trọng, đáp một lời quân lễ: "Rõ!"
Hàn Tĩnh lo lắng liếc nhìn anh một cái, "Cậu không sao đấy chứ?"
Yết hầu Lục Trác Phong nhấp nhô mấy lần, sắc mặt không thay đổi, thế nhưng giọng điệu rất thấp: "Không việc gì đâu."
Nếu như muốn hỏi, hiện giờ tâm trạng anh thế nào.
Anh cũng không biết.
Chỉ biết là nhập ngũ đã hơn mười hai năm, trải qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ lớn nhỏ, bao gồm cả lần hành động cứu viện năm 2013 toàn lực rút lui một trận quy mô như thế, anh cũng chưa từng sợ hãi như vậy, càng sợ hãi, lại càng tỉnh táo.
Sống hai mươi ba năm, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh có một loại cảm giác tỉnh táo cùng cố chấp đến vậy.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ –
Cứu người trở về.
Lấy mạng của anh.
Cũng có thể.
Anh chỉ vào địa đồ tiếp tục bố trí chiến lược, "Đại diện của Đoàn làm phim nói rằng bên kia còn sót lại một camera phía trên, chưa kịp sơ tán, từ những bức ảnh kết nối được cho thấy, hiện giờ ở hiện trường nạn dân có khoảng chừng trên trăm người, tôi đoán, trong đó có ít nhất 30 người là phần tử cực đoan, ở nơi khác còn có tên nào ẩn náu hay không tạm thời không biết được, nạn dân có súng lục hay không chúng ta cũng không biết. Chúng ta chỉ biết được được tình hình xảy ra trước mắt, chúng ta đột nhập từ phía này, dọc theo con đường này vượt qua chỗ này, tìm địa điểm trên cao trong khoảng này, tình hình cụ thể, sau khi ổn định vị trí thì nghe theo sự sắp xếp của tôi."
"Rõ!" Chúng chiến sĩ đồng thanh hô lên.
———————–
Trạm cứu hộ đối với dân nghèo mà nói chính là sinh mạng, không ai tự nguyện rời đi cả, huống gì bọn họ cũng không quá tin tưởng vào chính phủ cũng như chính quyền địa phương, lúc chính phủ ra mặt nói muốn bọn họ chuyển tới một nơi ở tốt hơn trại tị nạn, bọn họ hoảng loạn, không có bất cứ biểu cảm gì gọi là vui mừng, thế nhưng lại kiêng kị nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác, hoàn toàn không nói không động: "Chúng tôi ở đây rất tốt, không cần chuyển đi, cám ơn."
Đại diện của chính quyền địa phương liên tục bày tỏ: "Thật sự là muốn đổi một nơi tốt hơn cho mọi người, xin mọi người tin tưởng chúng tôi."
Đoán chừng bình thường chính phủ làm cho bọn họ rất thất vọng, cho dù nhân viên công tác đem cả ảnh chụp cùng địa chỉ rõ ràng ra, phần đông nạn dân chỉ có một số ít người biểu hiện sự buông lỏng, do dự một hồi, cũng không biết là có nên tin vào miếng bánh từ trên trời rơi xuống này hay không.
Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, Chủ tịch Đại sứ quán Trung Quốc phải ra mặt, bình tĩnh biểu thị: "Về điểm nay, chính phủ Trung Quốc có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không lừa mọi người, khoản cứu trợ nạn dân của Trung Quốc hằng năm cung cấp cho Ca Lợi Á nhiều hay ít mọi người còn không biết sao? Mọi người hẳn là đã biết rõ, quân nhân gìn giữ hoà bình hằng năm điều động nhiều hay ít? Mọi người chắc chắn cũng đã nghe nói, chính phủ Ca Lợi Á sẽ không dám xung đột với chính phủ Trung Quốc, nếu như hôm nay chúng tôi có nửa lời nói dối, mọi người có thể đến Đại sứ quán tìm tôi, hiện giờ chúng tôi rất cần trại tị nạn này, mong mọi người phối hợp, vô cùng cám ơn."
Nói xong, cúi người thật sâu.
Dân nghèo rốt cuộc cũng bị lung lay đôi chút, có lẽ là đã bị Chủ tịch thuyết phục, nói đúng hơn là tin tưởng vào chính phủ Trung Quốc.
Đại diện chính quyền địa phương mặc dù có hơi khó chịu, nhưng những gì Chủ tịch Đại sứ quán nói đều là sự thật, hiện tại Ca Lợi Á tương đối ỷ lại vào Trung Quốc, bọn họ cũng không tình nguyện chỉ vì một cái trại tị nạn mà đắc tội với Trung Quốc, với lại so với yêu cầu của bọn phần từ cực đoan đưa ra, một cái trại tị nạn so với yêu cầu của bọn chúng quả thực là không đáng gì.
Bọn họ liên tiếp bày tỏ, tuyệt đối là sự thật.
Phần đông dân nghèo đều đồng ý, đại diện chính quyền địa phương nhẹ nhàng thở ra, lập tức sắp xếp nhân viên công tác.
Nhân viên công tác nhanh chóng làm việc, những quả bom dùng để nổ trại tị nạn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi tiếng nổ lớn oanh tạc được dừng lại, mười mấy chiếc xe buýt dưới sự hộ tống của quân đội nhanh chóng xuất phát.
Lúc này, đã là tám giờ tối.
Chiếc xe yên lặng không một tiếng động di chuyển đến phía sau toà nhà cũ, bọn tội phạm cũng không ngốc, bọn chúng đã phái người canh giữ.
Đúng lúc đó lính đặc chủng không quân đã đến nơi yên lặng lẻn vào, công dân Trung Quốc vốn dĩ đang chú ý đến bọn tội phạm đang canh giữ mình nhìn thấy, ánh mắt loé lên sự kinh hỉ, nhanh chóng liều mạng che miệng mình lại, sợ chính mình nhịn không được mà hét lên.
Người dẫn dầu đii vào lặng yên không một tiếng động liền chế ngực tay của tên lính canh kia, một dao cắt cổ.
Lần lượt vài chiến sĩ nữa nhảy vào, những tên tội phạm canh giữ đều bị xử lý, chỉ giữ lại một người sống để lấy lời khai mà thôi, công dân Trung Quốc đang đợi cứu viện lần lượt nhận thấy quân nhân Trung Quốc, trong nhát mắt lệ rơi đầy mặt, che miệng chỉ về phía ánh sáng phát ra, thậm chí còn không dám lên tiếng.
Mười người, ba mươi người, tám mươi người...
Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía các chiến sĩ.
Các chiến sĩ đi về phía mọi người, Minh Tranh nhìn xem bọn họ: "Đi theo chúng tôi, ra khỏi nơi này, mọi người đều được an toàn."
Bọn họ chỉ chỉ miệng mình.
Minh Tranh cười một tiếng: "Có thể nói chuyện."
Khương đạo lập tức nói: "Chúng tôi có tám người bị thương, có một người bị trúng đạn ở đùi, chảy rất nhiều máu, còn có một người bị xe đụng ngã, đập đầu, trước mắt đang hôn mệ bất tỉnh, những người khác bị thương nhẹ đến vừa đều có cả."
Minh Tranh hất cằm chỉ chỉ, mấy người chiến sĩ sau lưng lập tức đứng sang một bên, "Các người đi trước đi, chúng tôi sẽ đưa người bị thương đến xe cấp cứu."
Khương đạo nói: "Để người bị thương lên xe trước đã."
Ngay sau đó, Đỗ Hồng nói: "Sau đó để phụ nữ và các diễn viên nhí đi trước."
"Được, để người bị thương lên xe trước."
Phía trước, chiến sĩ thăm dò quay đầu: "Lão đại, hình như có người đang đến đây."
Minh Tranh không nhiều lời nữa, làm một động tác, "Nhanh! Không nên lãng phí thời gian, chớ có lên tiếng, nghe theo thứ tự chỉ huy."
Mọi người hốt hoảng đứng lên, nghe theo chiến sĩ chỉ huy, theo thứ tự mà nhanh chóng rút lui, Khương đạo cùng Đỗ Hồng bọn họ không ngừng quay đầu lại nhìn, Khương đạo lo lắng hỏi: "Vậy, Đường đội trưởng và Minh Chúc làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Minh Tranh tối sầm lại, Lục Trác Phong nếu ngay cả bạn gái mình còn không cứu ra được, vậy cậu ta cũng đừng ...
Sẽ không.
Nhất định sẽ an toàn.
Anh trầm giọng chắc chắn: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ an toàn."
Mấy phút sau, tất cả mọi người đều rời đi khỏi toà nhà cũ, bao gồm cả tên phần tử cực đoan được giữ lại mạng sống để khai thác thông tin, hắn ta cũng không phải là phần tử khủng bố thực sự, chỉ là nạn dân nguỵ trang thành phần tử khủng bố, hắn không đủ cực đoan, hắn sợ chết.
Trên đầu bị một cây súng chỉa vào, muốn nói cái gì, nên nói cái gì, đều khai hết.
—————————-
"Tất cả mọi người đã lên xe, an toàn rời đi, tiếp theo là niệm vụ của các cậu, tất cả binh lính tinh nhuệ tuỳ thời chờ lệnh, chuẩn bị tiếp viện, nhất định phải cứu được con tin an toàn trở ra."
Lục Trác Phong nhận được tin tức, làm một động tác tay, cùng Hàn Tĩnh dẫn đội của riêng mình, nhảy lên mấy chiếc xe bọc thép.
Xe bọc thép nhanh chóng chạy lên dốc núi.
Vượt qua mấy dải sườn núi đất vàng, dừng lại ở phía bên kia ngọn núi cách căn cứ điểm của bọn khủng bố một khoảng, từng thân ảnh mạnh mẽ, nhanh chóng vượt qua đỉnh núi, Hàn Tĩnh nằm sát phía trên đỉnh núi, "Nhìn thấy người rồi."
Lúc này, sắc trời đã sập tối.
Nhưng đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, cực kỳ có lợi cho hành động của bọn họ, cộng thêm liên tục có người tuần tra, thỉnh thoảng có ánh đèn pin quét qua, tầm nhìn cũng không tệ lắm.
Lục Trác Phong cầm ống nhòm, nhãn lực của anh vô cùng tốt, cẩn thận quan sát, những tên kia nôn nóng không đợi được một câu trả lời vừa lòng chắc chắn từ phía chính phủ, bắt dầu dấy lên sự nghi ngờ.
Bọn chúng bắt đầu lo lắng có quân đội tập kích từ phía sau hoặc từ trên không, bọn chúng liên tục ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lại nhìn ra bốn phía.
Trên mặt đất ngoại trừ xe của Đoàn làm phim, cả thảy có tám chiếc xe.
Trong chiếc xe thứ bảy, có một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen giơ ống nhòm lên, Lục Trác Phong trầm giọng: "Ẩn nấp."
Người đàn ông quan sát không thấy có gì khác biệt, hơi mất kiên nhẫn, liên lạc với chính quyền địa phương, hắn tay phất tay một cái, từ trên chiếc xe thứ năm lôi ra một đứa bé trai người Ca Lợi Á khoảng mười một mười hai tuổi, hắn ta nói tiếng Anh: "Không cho tao câu trả lời chắc chắn thì mười phút tao bắn nó một phát, cho đến khi mất mạng thì thôi."
Hắn vừa dứt lời, cậu bé liền bị bắn một phát lên đùi, kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống mặt đất, hoảng sợ không thôi, không ngừng bò về phía sau, miệng thều thào cầu xin tha thứ.
"Tiến lên, chú ý ẩn nấp, bọn chúng chuẩn bị giết con tin." Lục Trác Phong cảm thấy tim mình trầm xuống, vượt qua một khối đá, ẩn nấp tiến lên, "Nạn dân và phần tử bạo loạn có bản chất khác nhau, nạn dân thường xuyên không đủ ăn, ánh mắt trống rỗng lại ngưng trệ, cũng tương đối gầy yếu, ánh mắt của phần tử bạo loạn rất điên cuồng, nhìn kỹ liền có thể phân biệt ra được. Tay phụ lái của chiếc xe đầu tiên cùng tên ngồi trong ghế lái đều là phần tử bạo loạn, tay phụ lái của chiếc xe thứ hai đứng bên cạnh tên mặc áo xanh cùng dựa vào cửa xe cũng vậy, hai tên đừng dựa vào cửa xe của chiếc xe thứ ba cũng thế, những người khác chính là nạn dân ..."
Hàn Tĩnh: "Tên đang hút thuốc trên chiếc xe thứ tư và tên có hình xăm cũng là phần tử bạo loạn."
Lục Trác Phong: "Chiếc xe thứ năm, cũng chính là xe chở con tin, bốn phía đều có canh gác, vì vậy chúng ta phải bảo đảm cho con tin được an toàn."
Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám bị người trên xe đẩy xuống, kéo khăn trùm đầu xuống, khi đó anh nhìn thấy rõ dáng dấp của cô, con ngươi đột nhiên co rút lại, dường như cắn muốn nát răng.
Tất cả mọi người đều căng như cung đã lắp tên.
Người phụ nữ đó là sinh mạng của Lục Trác Phong.
Tiếp theo Đường Hải Trình bị ném xuống xe, ngã trên mặt đất.
Mấy tên phần tử bạo loạn nhìn thấy Minh Chúc, đôi mắt lập tức sáng lên, ánh mắt tham lam quét lên ngực cô xuống đến chỗ xẻ tà của sườn xám, không chút che giấu sự dâm dục của chính mình.
"Lâu lắm rồi chưa thấy qua phụ nữ xinh đẹp như vậy."
"Vẫn là người phương đông mặc đồ như thế này thật dễ nhìn, nghe nói phụ nữ phương đông chỗ đó đều rất chặt? Tao chưa từng thử qua." Hắn ta dừng lại một chút, ngón tay lộ ra ngoài sáng chỉ chỉ trên người Minh Chúc, ánh mắt rơi lên hai chân trắng nõn thon dài của cô, "Cái này tao biết, ở Trung Quốc gọi là sườn xám, nếu như đàm phán tốt đẹp, mang cô ta đi thì thế nào?"
"Mỗi người một đêm chứ?"
Minh Chúc nghe được cắn chặt môi, nhịn xuống cảm xúc muốn nôn, không nói tiếng nào cúi đầu xuống, ánh mắt quật cường mà quạnh quẽ.
Có tên bắt lấy tay của cô, sờ soạng trên lưng cô một cái, Minh Chúc lập tức né tránh, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn cho hắn một bạt tai, cô biết lúc này bọn chúng sẽ không dám làm gì cô, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy buồn nôn.
Lục Trác Phong nhìn thấy một màn này, gắt gao nắm chặt cán súng, liều mạng nhịn xuống một cỗ xúc động muốn rút súng ra bắn chết tên kia.
Nhưng vào lúc này, Đường Hải Trình quay đầu, nói câu gì đó.
Bọn họ nghe không rõ.
———————————
Chân giả của Đường Hải Trình đã sớm lỏng lẻo từ lâu, ông ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên, cười lạnh: "Động thủ động cước với đàn bà và trẻ em mà đáng mặt đàn ông sao?"
Tên bên cạnh một cước giẫm lên đầu gối, dùng sức đè ép lên chỗ tàn chi của ông.
Đường Hải Trình cắn răng, trán nổi gân xanh, ngạc nhiên là ông không rên lên tiếng nào.
"À, tao phát hiện tên tàn tật này rất thú vị nha, bị đánh thành dạng này cũng không rên một tiếng."
"Xương cốt quả thực cứng rắn mà, trước đây không phải là quân nhân đấy chứ?"
"Á, có đúng không?" Hắn ta mò lên tay của ông, nhìn xuống vết chai trên lòng bàn tay, "À, thì ra là vậy."
"Lát nữa giết hắn ta đầu tiên."
"Được thôi."
Trong lòng Minh Chúc trầm xuống, nhìn về phía Đường Hải Trình.
Đường Hải Trình vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như trước, ánh mắt không hề sợ hãi.
Vô luận là bất cứ lúc nào, ông cũng sẽ không ném đi mặt mũi quân nhân, sự sợ hãi của quân nhân Trung Quốc vĩnh viễn không thể nào lộ ra trước mắt kẻ thù.
Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ lên.
Chính quyền địa phương không biết đã thương lượng gì đó với bọn chúng, không ai nghe được gì, Minh Chúc chỉ nghe thấy tên cầm đầu càng lúc càng mất kiên nhẫn, thời hạn mười phút đã đến.
'Đùng' một tiếng, tên đứng bên cạnh cô không chút do dự bắn một phát súng lên tàn chi của Đường Hải Trình, chân Đường Hải Trình run lên kịch liệt, trầm thấp hự một tiếng, biểu cảm tương đối khổ sở. Minh Chúc vội vàng quỳ một chân lên mặt đất, giật khăn trùm đầu xuống, tay khẽ run, đỏ mắt gắt gao nắm chặt tay đặt vào vết thương trên đùi ông, muốn chặn dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy kia.
Lục Trác Phong vừa chuyển sang chỗ ẩn nấp phía sau cục đá lớn, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã biết yêu cầu của bọn chúng, chính quyền địa phương chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."
Anh cúi đầu, bên trong tai nghe vang lên một giọng nói: "Tất cả vào vị trí, phải đảm bảo rằng tất cả phần tử vũ trang trong chiếc xe thứ năm không có lực phản kháng, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các con tin, nghe rõ chưa?"
"Rõ." Tất cả vào vị trí.
"Chắc chắn rồi chứ? Nhất định phải là vạn vô nhất thất* đấy." Anh lặp lại một lần nữa.
*là một câu thành ngữ 万无一失 /Wànwúyīshī/ có nghĩa là không có chuyện gì xấu xảy ra cho dù là trong trường hợp xấu nhất.
Lại thêm một lần mười phút.
Dưới chân núi.
Đùng –
Một tiếng súng vang lên, bên trên tàn chi của Đường Hải Trình lại thêm một lỗ máu.
Tất cả mọi người đều khựng lại, một giây sau, đồng thanh nói –
Chắc chắn.
Sau khi nghe được, Lục Trác Phong quan sát biểu cảm của Đường Hải Trình chừng một giây, xác định ông còn có thể kiên trì, liền nói: "Hàn Tĩnh, cậu phụ trách những chiếc xe khác và những nạn dân trà trộn vào đây."
Hàn Tĩnh nắm chặt lấy súng: "Cứ giao cho tớ."
"Hành động."
Bụp bụp bụp –
Tám tiếng súng vang lên.
Đám phần tử vũ trang đang vây quanh bốn phía trước chiếc xe thứ năm, toàn bộ đều bị một phát nát đầu, những tên khác đứng xung quanh chiếc xe vô cùng ngạc nhiên, rút súng bắn phá.
Đường Hải Trình phản ứng đầu tiên, nhân lúc những tên kia còn chưa tới gần, hô to: "Nhanh tránh lên xe đi, nằm xuống."
Minh Chúc dùng hết sức lực toàn thân, kéo ông đứng lên, dùng lực kéo ông lên, hai người khó nhọc ngồi trở lại trên xe, cậu bé bị thương kia không có ai giúp, sau khi Đường Hải Trình cùng Minh Chúc lên xe, Đường Hải Trình đưa tay ra nắm lấy tay cậu bé, thân thể cậu bé bị viên đạn bắn xuyên qua, đổ vào bên ngoài cửa xe.
Đường Hải Trình dùng sức đấm vào trên bảng đồng hồ xe, ánh mắt ảo não.
Việc đã đến nước này rồi.
Minh Chúc ôm lấy cánh tay ông, dùng sức thở dốc, vội vàng nói: "Đường đội trưởng, nằm xuống đi ..."
Đùng đùng đùng –
Bên ngoài xe là mưa bom bão đạn.
Đường Hải Trình đột nhiên cười lên: "Là quân nhân Trung Quốc đã tới, đến lúc này cũng đừng trông mong vào ai khác, chỉ có thể trông cậy vào quân nhân Trung Quốc mà thôi."
Minh Chúc nhìn ông một cái, trong lòng giật mình, vừa hi vọng là anh, vừa hi vọng không phải là anh, cô há hốc miệng, run giọng: "Sẽ là anh ấy sao?"
Cứu viện khẩn cấp, ngoại trừ quân lính gìn giữ hoà bình ở phía nam, thì chỉ có thể là không quân.
Đường Hải Trình nhìn về phía Minh Chúc, đối diện với ánh mắt lo lắng xen lẫn một tia hưng phấn của cô, biết cô đang nói đến Lục Trác Phong, ông gật đầu: "Hẳn là vậy."
Minh Chúc nắm chặt nắm đấm, cuộn tròn thân mình, đem mình co rút lại trong một trạng thái an toàn nhất.
Nếu như là anh.
Vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn, chờ anh đến cứu.
Nếu như không phải.
Vậy thì cô càng phải cố gắng, cô muốn bản thân mình kiên trì đến phút cuối cùng, bảo đảm chính mình an toàn, thuận lợi về nhà, chờ anh về nước.
—————————–
Không có dấu hiệu trả lời, đám phần tử vũ trang vô cùng tức giận.
Tên cầm đầu điên cuồng hét vào điện thoại liên lạc: "Các ngươi nói không giữ lời! Các ngươi ..."
Tiếp theo sau đó là một tràng mắng chửi người thô tục.
Mấy giây sau, hắn đột nhiên quay đầu, rống lên một tiếng: "Còn thất thần làm gì, đem toàn bộ con tin giết hết cho tao."
Sắc mặt Lục Trác Phong đại biến: "Không xong rồi, bọn chúng muốn giết con tin."
Hàn Tĩnh mắng to: "Mẹ nó! Biết ngay là không thể trông cậy vào chính quyền địa phương mà."
Lục Trác Phong nắm chặt súng, trên mặt anh không lộ ra chút biểu cảm nào, từ đầu đến chân đều tản ra một loại khí chất kiên cường, hàm dưới cắn chặt, "Súng bắn tỉa."
Dưới chân núi, tất cả phần tử bạo loạn đều mang vẻ mặt hung tợn, nhắm vào chiếc xe chở con tin, chuẩn bị điên cuồng bắn phá.
Đùng đùng đùng đùng đùng –
Bên tai tiếng súng vang vọng không ngừng, thỉnh thoảng có viên đạn bắn xuyên qua khiến người trên xe sợ hãi không thôi, có một người đàn ông bị trúng đạn, đổ nhào trên xe, đè lên trên người Minh Chúc, cô hoảng hốt run lên một cái, Đường Hải Trình đè cô lại, "Đừng lộn xộn, cháu gầy lắm, nằm thẳng ra."
Minh Chúc dường như ý thức được cái gì, cô đột nhiên quay đầu, đỏ mắt liều mạng lắc đầu, "Cháu không muốn ..."
Đường Hải Trình đè đầu cô xuống, cánh tay dùng sức, mạnh mẽ ép thấp người cô xuống, tiếp theo, cả người đều đặt trên người cô, ghìm cô không cho cô chống cự được chút nào. Cô cúi đầu, gắt gao cắn tay mình, khóc không thành tiếng: "Đường đội trưởng..."
Đường Hải Trình cứ như là không nghe thấy, đối với người bị thương kia, thấy người đàn ông vẫn còn tỉnh táo liền nói: "Che chở cho người phụ nữ kia đi."
Người đàn ông đó vốn đang liều mạng chui sát xuống sàn xe.
Bỗng nhiên sững sờ, nhìn về phía vợ mình đang lệ rơi đầy mặt, có chút do dự, "Đó là người phụ nữ của ông, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, ông đương nhiên phải bảo vệ cô ta." Đường Hải Trình duỗi tay ra, hạ hàng ghế đầu tiên phía trước chỗ ngồi đến mức thấp nhất, miễn cưỡng cũng có thể che chắn thân mình, ông không nhìn thấy người đàn ông, chỉ nói một sự thật: "Cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi, nhưng ông tin tôi đi, chỉ cần cô ấy an toàn, tỉ lệ sống sót ra khỏi đây của chúng ta càng lớn."
Vợ của người đàn ông nằm ở trên xe, hoảng sợ run rẩy thân thể co rụt lại.
Lại một viên đạn nữa bắn xuyên qua, cửa kính vỡ tan, người đàn ông cùng phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, người đàn ông nhìn vợ mình một chút, cắn răng nói: "Sorry ..."
Ông ta để vợ mình nằm ngửa cùng một chỗ với Minh Chúc, còn có một người phụ nữ khác, miễn cưỡng, bị hai người đàn ông đè dưới thân.
Đường Hải Trình chỉ cho người đàn ông hạ ghế ngồi xuống mức thấp nhất, được cân bằng.
Điều đáng tiếc là, người đàn ông này tương đối béo, không thể giống như Đường Hải Trình gần như có thể che chắn cho bản thân, ít ra có thể để băng ghế trong xe cản lại một chút đạn lực.
Minh Chúc khóc thành tiếng: "Đường đội trưởng ..."
Đường Hải Trình thấp giọng nói: "Thằng nhóc đó đã từng là lính của chú, chú hiểu nó rất rõ, nó là chiến sĩ có năng lực chiến đấu cũng như sống sót mạnh nhất mà chú từng gặp qua, nếu thật sự là nó thì cháu sẽ được anh toàn, nó sẽ bình tĩnh hơn bao giờ hết, chú còn có thể thở được hơi nào, thiếu tay thiếu chân cũng không có việc gì quan trọng, còn có thể sống sót ra ngoài là được, có hiểu không?"
Đùng –
Lại một viên đạn, vẫn là bắn vào tàn chi đùi phải của ông.
Minh Chúc cảm giác được thân thể của ông đang run lên, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn nữa.
Thân thể Đường Hải Trình càng lúc càng nặng nề, suy yếu nói: "Với lại, chú là quân nhân, có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho người Trung Quốc, đây là trách nhiệm của chú."
Nước mắt Minh Chúc rơi đầy mặt.
Một chữ quân nhân.
Trên vai gánh nặng ngàn cân.
Ngay cả mạng sống cũng không thuộc về mình nữa.
——————–
Bên ngoài xe.
Trên đỉnh núi, những thân ảnh màu xanh lục càng lúc càng gần hơn không ngừng nổ súng phá tan ý đồ tới gần xe con tin của bọn phần tử vũ trang, bọn họ không ngừng bóp cò, mỗi một phát súng đều nhắm rất chuẫn, không nát đầu thì cũng có thể làm cho bọn chúng ngã xuống đất, vốn là muốn chuyên tâm vào việc hạ gục những tên vũ trang quanh xe chở con tin rồi mới từ từ chăm sóc bọn chúng.
Có tên hướng về phía những nạn dân vẫn còn chưa cầm súng giận dữ hô: "Đều cầm lấy đi ra chiến đấu cho tao! Còn muốn mạng sống! Liền cầm lấy súng cho tao!"
Hắn bắn một phát súng vào những nạn dân còn chưa cầm vũ khí.
Trong nháy mắt.
Sắc mặt tất cả nạn dân hoảng hốt, không giống với việc đã thương lượng trước đó nhưng đã không còn cách nào khác, bọn họ phẫn nộ mà kinh hoàng lấy vũ khí từ trên xe xuống tới.
Hướng về phía đạn bay ra không ngừng nã súng, trong lúc nhất thời, dường như đều bị bọn tội phạm bắt ép trở thành phần tử khủng bố hết cả.
Ánh mắt Lục Trác Phong vô cùng tỉnh táo, ấn nấp tiến lên, "Hàn Tĩnh, Bành Đức, yểm hộ tớ, tớ muốn đến xe chở con tin."
"Thế nhưng, bên kia đã tới quá gần rồi ..." Bành Đức do dự, "Có điểm mù thị giác, tôi không nhìn thấy được, không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn của anh."
Lục Trác Phong không hề chớp mắt, trong lúc nói chuyện liền bắn thêm mấy phát: "Vậy cậu cứ ở ngay tại đó duy trì tình hình bảo hộ cho tôi, những cái khác, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Bành Đức cắn răng.
Hàn Tĩnh: "Để cậu ta đi đi, điểm mù của cậu ở đâu? Để tôi di chuyển một chút."
Lục Trác Phong: "Không cần, vị trí của cậu không thể thay đổi, cậu di chuyển thì không thể nhìn thấy những gì diễn ra đằng sau xe chở con tin nữa, cậu có thể đảm bảo an toàn cho tớ, nhưng tớ không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho những người trong xe."
Ngay cả chuyện này anh cũng đã tính toán chuẩn xác như vậy, tỉnh táo đến quá đáng.
Thằng nhóc này hiện tại trong lòng chỉ có một mục tiêu, cứu người.
Hàn Tĩnh cắn răng: "Được, cậu đi đi."
Lục Trác Phong gài băng đạn xong xuôi, gương mặt dán lên cán súng, nhắm một con mắt, một bước ba phát súng, mỗi một phát đều nhắm chuẩn.
Trong tai nghe truyền đến một tiếng kêu đau.
Bước chân của anh vẫn không ngừng lại, trầm giọng: "Mạnh Hằng? Bị thương ở đâu rồi?"
"Đùi, còn có thể bò được ..."
"Ai đang ở gần cậu ta?"
Trương Vũ Lâm: "Là tôi."
"Xem xét tình hình, kéo cậu ta tới chỗ an toàn, nhớ chú ý xung quanh."
"Rõ!"
Lục Trác Phong đã tới gần xe chở con tin, cũng may bọn chúng lo giấu xe chở con tin nên dừng xe ở đằng sau một khối đá lớn, ở nơi cao sẽ không nhìn được chỗ này, đi đến vùng đất bằng đằng sau, nơi này có một một chỗ nhỏ để anh ẩn thân.
Anh dán người vào phiến đá, thò đầu ra.
Nơi đằng sau xe, có mấy tên cầm súng, trong đó có một tên bị trúng đạn.
Còn lại bốn tên, hai tên lăn qua, trốn vào gầm xe, Lục Trác Phong biến sắc, lập tức xoay người vòng ra, một phát trúng đầu một trong hai tên, tên còn phản ứng cực nhanh, trốn đến một bên thân xe khác.
Còn lại hai tên, đạn bắn vào bên cạnh chân hắn, tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt, bị Hàn Tĩnh và Bành Đức bắn nát đầu.
Lục Trác Phong không hề do dự, nhanh chóng mở cửa xe, nhìn lướt qua tình hình trong xe.
Chỉ trong giây lát, đã nhìn thấy ở nơi dưới cùng của sàn xe, hiện ra ánh sáng nhu hoà quen thuộc của sợi vải tổng hợp.
Khựng lại 0.1 giây.
Anh không dám chắc chắn đó có phải là cô hay không.
Nhưng anh không thể do dự, cũng không có cách nào dừng lại, càng không thể phân tâm.
Bụp một tiếng.
Tên đối diện bắn lung tung vài phát súng, Lục Trác Phong cúi người tránh thoát, nhanh chóng đứng dậy, nhảy đến trên ghế ngồi, khom lưng, nhắm chuẩn, tên kia hô to: "Có ..."
Giọng nói im bặt.
Lục Trác Phong chỉ trong một phát súng đã bắn trúng đầu hắn ta.
Phía sau anh, là một đám người bao vây mà tới, hiện giờ, đêm tối hỗn loạn, đã không thể phân biệt rõ đâu là nạn dân, đâu là những phần tử khủng bố nguyên trạng, chỉ cần là cầm vũ khí bắn phá không màng tính mạng đều bị Hàn Tĩnh và Bành Đức nổ súng hết thảy.
Lục Trác Phong thở dốc một hơi, giọng nói trầm thấp, kiềm nén đến đau: "Minh Chúc, gọi anh một tiếng."
Minh Chúc vừa nghe thấy giọng nói của anh, liền không nhịn được mà bật khóc.
"Hả? Gọi anh."
Giọng nói của Minh Chúc chưa bao giờ run rẩy đến vậy: "Em đây ..."
Cô hít vào một hơi, tốc độ nói rất nhanh: "Em không sao, Lục Trác Phong, em ở đây, ở đây ..."
Lục Trác Phong ừ một tiếng, còn nói thêm: "Đội trưởng, la lên một tiếng dùm cháu xem."
Đường Hải Trình thở dốc, nhưng là cười mắng: "Tiểu tử thối, tôi đây còn đang thở đấy."
Lục Trác Phong nở nụ cười nhẹ nhõm.
Có người phụ nữ bật khóc.
Cả ba giọng nói khác nhau.
Anh nhìn về phía trước, thấp giọng nói: "Đừng khóc mà, anh sẽ bảo vệ em."
Nước mắt Minh Chúc yên lặng trượt xuống, đột nhiên có cảm giác vô cùng thoả mãn, chưa bao giờ có cảm giác an toàn giống như có một vị thần hộ mệnh vây quanh người cô, cho dù mưa bom bão đạn cũng không thể xuyên qua, tim được lấp đầy, cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Vợ của người đàn ông kia đang nằm sấp mặt đối mặt với Minh Chúc, chỗng của cô ta rất nặng, cô ta phí sức hỏi Minh Chúc: "Anh ấy là quân nhân Trung Quốc sao? Là người yêu ... cô sao?
"Là chồng tôi."
Giọng nói của cô cao vút, trong đó xen lẫn cả niềm tự hào.
Lục Trác Phong cong khoé môi.
Ừ, đây là lần đầu tiên nghe thấy cô gọi anh như vậy.
————————————-
Trên xe buýt đang chở gần bốn trăm người hướng về nơi an toàn.
Minh Tranh đang kết nối với một camera không bị hỏng, mọi người đều thấy rõ cảnh này, có người còn lặng lẽ quay lại video, đăng lên Weibo, không quay cận mặt, không nghe được tiếng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa bom bão đạn.
Nhưng có thể nhìn thấy phần lớn toàn cảnh.
Quân nhân Trung Quốc là ngầu nhất!
Lúc Đường Hinh nhìn thấy, vô cùng kích động, cô vui vẻ ôm lấy Đường Vực: "Là Lục Trác Phong! Minh Chúc được cứu rồi!"
Đường Vực nhìn chằm chằm đoạn phim, "Ừ, vợ của anh ta, anh ta liều mạng đi cứu, còn không nên sao?"
Đường Hinh trừng anh, "Anh sao lại trở nên như vậy? Anh không vui sao? Sao nghe giọng nói chua lè vậy, anh còn thích Minh Chúc à?"
Đường Vực khó xử vỗ vỗ đầu cô nàng, "Anh chỉ nói những lời thật lòng, nếu mà vợ anh ở trên xe, anh cũng sẽ đi cứu như vậy."
"Loại người như anh, có thể có vợ sao?"
Đường Vực rủ mắt xuống: "Em ôm anh làm gi? Thích anh sao?"
Đường Hinh lập tức buông tay.
Đường Vực nhanh chóng giữ lấy eo cô, cúi đầu như cười như không nhìn cô.
Đường Hinh vùng vẫy mấy giây, cũng không tránh thoát, một lúc sau, cô kín đáo nói: "Em thích chính là tiền của anh, từ nhỏ em đã nghĩ đến chuyện gả cho người giàu có, lập chí làm con dâu nhà giàu, đi ra ngoài làm phú bà, cà thẻ đen đi mua sắm, về nhà có người hầu kẻ hạ."
Anh Đường giàu có: ....
—————————————–
Ca Lợi Á.
Tại chỗ tối.
Sát vách chân núi, có một cỗ xe bọc thép chạy tới, trên xe lại nhảy xuống mười mấy tên phần tử khủng bố.
Trương Vũ Lâm cẩn thận quan sát, "Không xong rồi, bọn chúng còn có người ẩn nấp trên cao."
Vừa mới nói xong.
Đùng đùng đùng –
Hàn Tĩnh nữa híp mắt, nhìn về phía bên kia, nói với Bành Đức: "Cậu yểm hộ cho Lục Trác Phong, tôi dẫn theo hai người đi thu thập mấy đứa cháu nội không muốn mạng kia! Được không?"
Bành Đức: "Lục đội đã đến nơi rồi, được."
———————
Lục Trác Phong ẩn thân trên chiếc xe chở con tin, bị một trong những tên cầm đầu phát hiện, hắn ta vô cùng giảo hoạt, hắn từ đằng sau xe chạy tới, lợi dụng thân thể của nạn dân để làm tấp bia, một đường ẩn nấp đến trước xe, vây quanh cửa xe đang rộng mở.
Động tác của hắn quá nhanh, cộng thêm có người yểm hộ.
Bành Đức không kịp nổ súng.
Lục Trác Phong nhanh chóng quay trở lại, bắn hai phát súng đều bị hắn lộn vòng thoát được. Lục Trác Phong sợ hắn nổ súng bừa bãi làm bị thương người trên xe, liền nhảy xuống xe, bắn một phát súng vào đầu, giẫm lên tay của tên cầm đầu, đùng một tiếng, bắn xuyên qua phần gáy hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy có người bò lên trên nòng súng của chiếc xe tăng.
Bành Đức bắn mấy lần, đều bị hắn tránh thoát, có chút tức giận: "Bắn không trúng rồi Đội trưởng! Làm sao bây giờ! Hắn ta cứ như rùa đen rút đầu ..."
Lục Trác Phong đưa tay nhặt một thứ rồi ném lên xe.
"Đội trưởng! Cầm lấy!"
Cửa xe bị đóng sầm lại.
Người trong nháy mắt đã chạy đi đâu mất.
Minh Chúc nghe không được, nhìn cũng không thấy, tim cô một lần nữa lại dâng lên tới cổ họng, tâm tình hoảng loạn.
——————————-
Hàn Tĩnh nhận tin tức từ trung tâm chỉ huy, "Con tin ở trong tay các cậu rồi chứ?"
Hàn Tĩnh đã giải quyết xong tay súng bắn tỉa trên đỉnh núi, anh quay đầu đưa mắt nhìn, đối với Lục Trác Phong rất có lòng tin, anh nói: "Có thể coi là vậy đi, Lục Trác Phong vẫn đang ở trên xe chở con tin, hẳn là không có vấn đề gì."
"Máy bay trực thăng giải cứu cho các cậu sẽ nhanh đến, chuẩn bị một chút."
"Bọn chúng có quá nhiều người ..."
"Có ý gì?"
"Tôi nói bọn chúng có quá nhiều người, cho dù máy bay trực thăng có đến, chúng tôi cũng không chắc có thể lên máy bay an toàn." Anh đưa mắt nhìn.
Nhìn thấy một thân ảnh màu xanh quân đội nhanh chóng chạy ra ngoài!
"Bành Đức! Hàn Tĩnh!"
Hàn Tĩnh tập trung nhìn theo, giật mình kêu lên, căn bản không thể để ý tới Vương Quốc Dương đang nói chuyện nữa, lập tức ẩn nấp xuống núi.
Trên xe buýt, Minh Tranh nhìn chằm chằm màn hình, chửi nhỏ: "Mẹ nó! Bọn chúng muốn cho nổ ở đâu đây? Toà nhà cũ hay là xe chở con tin?"
Không thể nào là xe chở con tin chứ, ở gần xe chở con tin còn có người của bọn chúng.
Lục Trác Phong chạy xuyên qua làn mưa đạn, vừa nhắm bắn vừa tìm chỗ đặt chân, cánh tay vô ý bị thương, thế nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, lăn người đến bên cạnh chiếc xe tăng, tên kia vốn là muốn cho nổ toà nhà cũ, bên trong có chừng bốn trăm người sẽ chết hết.
Bọn chúng cũng không lỗ!
Người ở bên trong toàn bộ đã rút lui an toàn, Lục Trác Phong nhẹ nhàng thở ra, anh cứ lo lắng là anh muốn nổ xe chở con tin, anh trèo lên xe, dẫn dụ người ra, Bành Đức không bắn trúng chỗ trong yếu của hắn, chỉ bắn trúng tay cầm súng của hắn ta.
Súng rớt xuống.
Lục Trác Phong ngẩng đầu, nhanh chóng bắn một phát súng, thẳng đúng vào mi tâm.
Trên xe buýt, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Chớp mắt một cái, màn hình bỗng nhiên đen thui.
Khương đạo đen mặt nói: "Mẹ nó, không biết súng ai bắn hỏng mất camera rồi ..."
Minh Tranh nhíu mày: "Cũng có thể là lo tín hiệu đứt đoạn, còn cái nào nữa không?"
Nhân viên lắp đặt camera cùng máy ảnh tiến lên, "Để tôi thử tìm cái khác..."
—————————
Lúc này, Hàn Tĩnh dẫn người từ trên núi xuống bao vây xung quanh, bọn chúng chỉ còn vòn vẹn khoảng hai mươi người, anh lớn tiếng hô: "Nạn dân bỏ súng xuống, chúng tôi là không làm các người bị thương."
Mới đầu còn có người nổ súng, sau khi hai tên đó bị đánh bại, có người bắt đầu để súng xuống đầu hàng, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Tôi không muốn chết, tôi cũng không biết là sẽ như vậy ... Có nghèo tôi cũng không muốn chết ... Đều là bọn chúng ép buộc chúng tôi! Xin các người tha cho chúng tôi ..."
Tiếp sau đấy, từng người từng người bỏ súng xuống.
Tất cả chiến sĩ Trung Quốc đề tụ tập ở điểm trung tâm, cầm súng nhắm thẳng bọn họ, mọi người đều thở ra nhẹ nhõm.
Lục Trác Phong nhảy xuống xe, đi về phía xe chở con tin, mở cửa xe, kéo Đường Hải Trình nằm dưới sàn xe, Đường Hải Trình lúc này đã thoi thóp, anh hô lớn: "Quân y!"
Thiệu Tuấn lập tức chạy tới, đặt Đường Hải Trình nằm ngang trên mặt đất, kiểm tra miệng vết thương của ông, lập tức cầm máu xử lý vết thương, "Đùi phải đã bị thương tổn toàn bộ ... Thế nhưng, vẫn có thể bảo toàn tính mạng, có điều sẽ phải cắt thêm lần nữa."
Khí lực của Đường Hải Trình rất yếu: "Ngắn một tấc thì ngắn thêm một tấc thôi, còn mạng sống là được ..."
......
Lục Trác Phong tìm thấy Minh Chúc bình yên vô sự gục ở sàn xe, nhẹ nhàng thở ra, anh xoay người, cẩn thận từng chút từng chút một bế cô ra, toàn thân Minh Chúc đều tê cứng, không thể động đậy nổi, cô gắng sức ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Trác Phong dụi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gắt gao ôm lấy cô, ôm lấy người tưởng chừng đã mất đi...
Minh Chúc bị anh ôm đến phát đau, nhịn không được kêu ra tiếng, lúc này Lục Trác Phong mới buông cô ra, trợn tròn mắt, một cái chớp mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào cô. Minh Chúc nở nụ cười, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy máu dính trên cánh tay anh, nước mắt lập tức lăn dài, "Anh bị thương sao?"
"Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi." Anh không để ý nói, ngồi lên xe, đem cô ngồi lên đùi anh, tiếng nói trầm thấp, "Còn em?"
"Em không bị thương chút nào, Đường đội trưởng che chắn cho em." Minh Chúc ôm chặt lấy cổ anh, sống sót sau tai nạn, đại nạn không chết, làm cô cảm thấy chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ có người trước mắt mới là chân thật nhất, quan trọng nhất.
Cô cúi đầu nhìn xem Đường Hải Trình, Thiệu Tuấn đang xé mở quần của Đường Hải Trình, vết thương có chút máu me.
Lục Trác Phong sợ cô nhìn thấy lại khó chịu, nhanh chóng che mắt của cô, ngay cả một chút cũng không cho phép cô nhìn, "Đừng nhìn."
Minh Chúc cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng..."
Trương Vũ Lâm mở cửa xe phía bên kia ra, kéo người đàn ông Ca Lợi Á xuống xe, lại dẫn hai người phụ nữ kia xuống theo.
Cậu bé nằm ngã trên mặt đất đã không còn thở nữa.
Ngay lúc này Hàn Tĩnh đang kiểm tra xem có phần tử khủng bố đang trà trộn bên trong đám nạn dân hay không.
Đột nhiên, một chiếc xe bình thường không có gì khác lạ lao ra từ phía chân núi, xe chạy đến đèn chiếu thẳng phía trước, phản quang chiếu lên mắt người đối diện đến chói loà, Lục Trác Phong nửa híp mắt, nhìn thấy nụ cười điên cuồng của tên kia, mặt biến sắc, đứng lên, cầm lấy cây súng bên cạnh, một phát trúng đầu tên lái xe.
Chiếc xe dừng lại trước mặt Trương Vũ Lâm, cậu ta nhanh chóng lên xe, tiến vào ghế lái, Bành Đức đi theo lên xe hỗ trợ kiểm tra, Trương Vũ Lâm kéo thắng tay bên cạnh vô lăng, một cước đạp xuống đỗ xe lại. Chợt nghe được một tiếng động lạ, thanh âm này thế mà lại rất quen thuộc, sắc mặt cậu đại biến, cẩn thận nghe ngóng, chạm tay vào phía dưới ghế ngồi sờ soạng một hồi.
Tìm được rồi!
Cậu lập tức cúi người nhìn xem.
Mười tám giây.
Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc ngồi dậy, chỉ nghe thấy tiếng Bành Đức la lên: "Mẹ nó, tất cả đều là ... thuốc nổ! Một xe này, có thể san bằng ngọn núi ..."
Bành Đức còn đang ngẩng lên, đột nhiên bị ai đó đá cho một cước trên mông, cả người ngã nhào xuống đất, "Đậu moá!"
Bành Đức miệng ăn đầy bùn, mơ hồ quay đầu lại, chỉ nghe thấy Lục Trác Phong rống to: "Trương Vũ Lâm, con mẹ nó cậu đang làm gì!!"
Anh đã nhận ra có gì đó là lạ, sắc mặt đại biến, nhanh chóng tiến lên.
Trương Vũ Lâm đã ngồi vào ghế lái, tốc độ của cậu chưa bao giờ nhanh nhẹn đến vậy, suy nghĩ cũng chưa từng rõ ràng như thế này, miệng lẩm bẩm nói: "Còn 15 giây, làm sao bây giờ?"
Một giây sau, dưới chân không tự chủ được, theo bản năng dẫm một cước lên chân ga.
Chiếc xe nhanh chóng lao ra từ trước mắt Lục Trác Phong, cuốn lên gió mạnh, mang theo bụi đất, trong một khắc cuối cùng anh nhìn thấy rõ Trương Vũ Lâm thì thầm khẩu hình miệng những lời cuối cùng, cổ họng căng lên gào thét, hét đến vỡ cả giọng: "Trương Vũ Lâm!!!"
Trương Vũ Lâm ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng, nhẩm tính trong lòng:
"Mười hai, mười một, mười, chín, ..."
Xe càng chạy càng nhanh, đã đến cực hạn, cậu còn sợ không đủ nhanh, cắn răng, liều mạng đạp xuống chân ga.
Càng xa càng tốt.
Càng trống trải, càng an toàn.
"Trương Vũ Lâm!!!"
Đôi mắt Lục Trác Phong đỏ lên, lại gào thêm một tiếng nữa, sao chiếc xe lại có thể chạy nhanh đến như vậy, mới một chút đã chạy xa mấy chục mét, anh chạy theo được mấy mét, đành phải dừng lại.
Trương Vũ Lâm nghe thấy được, cậu cũng không có trả lời, không có cách nào trả lời, trên mặt cậu là vẻ điên cuồng, xen lẫn chút yên lặng, thậm chí là bình thản, cậu nhớ lại lúc mới vào đội, Lục Trác Phong hỏi cậu: "Sợ chết không?"
Trương Vũ Lâm đành nói thật: "Sợ."
Lục Trác Phong cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Bình thường thôi, tôi cũng sợ, thế nhưng đã chọn làm một quân nhân, có đôi khi nhất định phải lựa chọn giảm thiểu tất cả những tổn thất cho quốc gia, nhân dân, và quân đội, cho dù phải hi sinh tính mạng cả cậu, cậu cũng phải đưa ra sự lựa chọn đúng đắn trong những giây phút đầu tiên. Từ khi cậu bắt đầu trở thành một người lính, mạng của cậu, là thuộc về quốc gia, có hiểu không?"
Cậu hiểu, cho nên cậu nghĩa vô phản cố*, cũng không hề hối hận.
*là một câu thành ngữ 义无反顾 /yìwúfǎngù/ ý chỉ sự quyết tâm, không do sự đối với sự lựa chọn của mình.
Nơi này có chiến hữu của cậu, có Đội trưởng mà cậu kính trọng, còn có những con tin mà bọn họ đã vất vả nghĩ cách cứu ra.
Trương Vũ Lâm biết, nếu như đổi thành Lục Trác Phong ngồi ở vị trí này của cậu, anh nhất định sẽ không do dự, thậm chí còn đưa ra sự lựa chọn nhanh hơn so với cậu nữa.
Lấy mạng của một người, giải thoát cho trăm người.
Rất đáng.
Trong thâm tâm cậu tự đếm ngược, đột nhiên há hốc miệng, gương mặt dữ tợn điên cuồng, như khóc, cũng như cười, cậu dùng hết toàn bộ khí lực cuối cùng của sinh mạng gào thét thành tiếng: "A a a a a a a ...."
Thanh âm kia, nghe như rất oanh liệt, cũng rất giống như không cam lòng, mang theo tia bi tráng.
Năm, bốn ...
Không còn gì nữa, so với tận mắt nhìn thấy người mình yêu, người nhà, chiến hữu của mình lâm vào khốn cảnh, cảm giác bất lực của chính bản thân mình cảng khiến người ta tuyệt vọng, Lục Trác Phong đã nếm trải rất sâu loại tâm trạng này.
Anh nhắm mắt lại, từ khi biết Minh Chúc bị bắt làm con tin đến bây giờ, gần mười tiếng đồng hồ, mắt nhìn thấy, chiến đấu đã đến giờ phút này, nhiệm vụ cũng có thể coi là đã hoành thành, tất cả nhân viên đầu được an toàn.
Rốt cuộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Trương Vũ Lâm chịu chết.
Nước mắt Lục Trác Phong không tự chủ được mà trượt xuống từ khoé mắt, đôi mắt đỏ ngầu quay đầu gào thét: "Tất cả mọi người nằm xuống ngay tại chỗ!!!!!!!"
Anh quay người lại, bắn vọt trở về, Minh Chúc lẳng lặng lo lắng mà nhìn anh, cho đến khi bị anh mạnh mẽ bổ nhào lên người – lỗ tai Minh Chúc bị người đàn ông gắt gao che lại, anh một mực đem cô bảo vệ ở dưới thân, tiếng nổ xé nát lòng người vang lên cách đó không xa.
Minh Chúc hoảng loạn không biết phải làm sao, từ trước đến giờ cô chưa từng chứng kiến tình trạng này của Lục Trác Phong, cô bị đè ép trên mặt đất, vô cùng chặt chẽ, cô hơi hé mắt ra, chỉ nghe thấy được tiếng nổ đáng sợ kia, cô muốn đưa tay che lỗ tai anh, nhưng lại không thể cử động.
Bầu trời bị chiếu sáng, từ nơi xa bốc lên một cột lửa cao cao.
Đất núi rung chuyển, bầu trời như muốn sập xuống.
Tất cả mọi người đều mơ hồ.
Sau khi tiếng nổ dừng lại, nơi đó chỉ còn lại một biển lửa.
Lục Trác Phong bị tiếng nổ chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, đột nhiên lắc lắc đầu, toàn thân mặt mũi đều dính đầy đất vàng, có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm biển lửa phía bên kia.
Môi Minh Chúc hé mở, cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm biển lửa kia, vẫn chưa phản ứng kịp, một người vẫn đang sống sờ sờ, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?
Bên cạnh, có mấy tên phần tử khủng bộ đột nhiên giằng co, gật gù đắc ý bò qua, muốn nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, sự nhạy cảm trời sinh cộng với tốc độ Lục Trác Phong nhanh chóng rút súng, một phát nát đầu.
Hàn Tĩnh cũng kịp phản ứng, rút súng bắn hết mấy tên phần tử khủng bổ trà trộn vào trong đám nạn dân.
Bước chân Lục Trác Phong có chút xiêu vẹo, đi về phía biển lửa bên kia.
Tất cả chiến sĩ đều đỏ mắt, đi theo nhìn về phía biển lửa.
Minh Chúc bỗng nhiên ôm lấy anh từ phía sau, không biết phải nói gò, cuối cùng, chỉ nói ra một câu: "Thật xin lỗi ..."
Cô cũng không biết tại sao lại muốn nói xin lỗi.
Nhưng cô chính là muốn nói lời xin lỗi với anh, bởi vì hiện giờ đầu óc cô trống rỗng, cô rất sợ hãi, cô biết anh khổ sở biết bao, cô đau lòng vì anh.
Đau lòng, sợ hãi đến mức chỉ muốn khóc lớn lên, muốn làm chút gì đó vì anh, nhưng lại bất lực.
Cô rất khó chịu, vì Tiểu đội trưởng.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô nhớ tới Lâm Tử Du.
Nếu như Lâm Tử Du biết Trương Vũ Lâm không trở về được nữa, cô nàng có phải là vô cùng hối hận hay không, có phải là rất khó chịu hay không?
Chắc là sẽ như vậy.
Dù sao, đã từng yêu.
Có lẽ là, vẫn còn yêu chăng?
Thích một người toàn tâm toàn ý với mình như vậy, từng ôm anh, từng hôn anh, từng nói qua những lời yêu thương, nghĩ đến chuyện muốn gả cho anh, hẳn là không quên được.
Cô ôm chặt lấy Lục Trác Phong.
Cô sẽ không quên được.
Lục Trác Phong nhìn chăm chú rất lâu, cho đến khi đôi mắt mỏi nhừ mới đột ngột lấy lại tinh thần. Anh quay đầu, che mắt cô, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, đừng nhìn, quên đi, tất cả những hình ảnh đêm nay em đều quên sạch đi."
————————
Tất cả đều đã kết thúc.
Mọi người leo lên máy bay trực thăng cứu hộ, bác sĩ kiểm tra vết thương cho những chiến sĩ bị thương, đám chiến sĩ đã chứng kiến chiến hữu bị biển lửa cắn nuốt đến ngay cả tro cũng không còn, đều không lên tiếng.
Thiệu Tuấn đi tới, cảm xúc sa sút, "Lục đội, vết thương của anh phải xử lý một chút."
Cánh tay của anh và cổ cũng bị thương.
Minh Chúc yên tĩnh ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn anh, Lục Trác Phong sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Không sao đâu, anh đi một chút là xong ngay."
Những người khác đứng dậy, đi qua.
Không cho cô nhìn.
Minh Chúc đi theo tới.
Anh quay đầu, nhìn cô một sao, "Sao?"
Minh Chúc lại ngồi xuống chỗ cũ, đợi anh quay lưng về phía cô, lại đứng lên, Thiệu Tuấn nhìn cô một cái, không hề nói gì.
Lục Trác Phong biết cô đang nhìn, thở dài, hướng về phía sau đưa tay ra: "Lại đây."
Minh Chúc đi qua, nắm chặt tay anh, ngồi trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, trước đây em cũng đã nhìn thấy anh ấy xử lý vết thương, không phải là rất đáng sợ, lá gan của em không nhỏ đến vậy."
Anh cầm ngược tay cô, khoé môi mím chặt.
Minh Chúc ôm lấy cánh tay không bị thương, dựa đầu vào ngực anh, thân thể áp sát vào anh, có cảm giác như thế này sẽ làm anh dễ chịu một chút. Cô dường như đang tự nói với mình, lại giống như là đang an ủi anh, "Tiểu đội trưởng và anh Từ Duệ rất giống nhau, đều là thiên sứ, cũng là anh hùng. Lúc nhỏ em đã cảm thấy anh Từ Duệ rất giống thiên sứ, thật ra em cũng chưa từng nói cho anh biết, từ lúc đầu khi em nhìn thấy Tiểu đội trưởng đã cảm thấy cậu ấy và anh Từ Duệ là cùng một loại người, anh Từ Duệ thì vui tươi và khôn khéo hơn một chút, nhưng bọn họ đều giống nhau." Cô dừng lại một chút, "Không đúng, các anh đều cùng là một loại người, anh cũng vậy, Đường đội cũng thế, cả anh Từ Duệ, Tiểu đội tưởng, tất cả các anh đều như nhau ..."
Giọng nói của cô không lớn không nhỏ, nhưng người ở trong cabin đều nghe thấy được.
Hàn Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Thiên sứ sao?"
Thiệu Tuấn tiếp lời, "Con gái các cô hình dung như vậy ... cũng tốt, thiên sứ cũng được, anh hùng cũng tốt, đều là liệt sĩ, đều sẽ lên thiên đường."
Minh Chúc gật đầu: "Ừ."
Lục Trác Phong ôm cô, đầu dựa vào bên cạnh, trám chạm trán với cô, thân mật vô cùng, cũng giống như là đang ỷ lại vào cô, mang đến cho Minh Chúc một cảm gíac thoả mãn về mặt tâm lý, cô cảm thấy anh đang rất cần cô, cô sờ sờ tóc của anh, dịu dàng hỏi: "Có phải anh mệt rồi không? Vậy thì dựa vào em đi."
Cô ngồi thẳng lưng.
Lục Trác Phong vứt sạch hình tượng ra sau đầu, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói từ trong cuống họng phát ra trầm khàn đến khó tin: "Qua mấy ngày nữa, anh phải về nước một chuyến."
Minh Chúc cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Đem ... tro cốt của Tiểu đội trưởng về sao?"
Tro cốt, chỉ là một nắm bụi đất lấy ra từ bên trong hiện trường vụ nổ.
Cứ xem như là Tiểu đội trưởng đi, bọn họ sẽ phải đem cậu ấy về nhà.
Về Trung Quốc, về cố hương của cậu.
Lá rụng về cội.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Lục Trác Phong nhắm mắt lại, trầm giọng ừ, sờ sờ đầu cô, "Nhắm mắt lại, cái gì cũng không cần nghĩ nữa."
Minh Chúc rũ mắt xuống, trong đầu thật ra đang rất hoảng loạn, trong lòng vẫn còn vô cùng lo sợ không yên, rất bất an, cô đã thấy qua bộ dạng huấn luyện binh lính nghiêm khắc của Lục Trác Phong, đã thấy qua bộ dáng tức giận của anh đối với cô, càng cảm thụ qua bộ dạng anh vì cô mà tình dục bộc phát đến mức mất kiểm soát. Nhưng chưa từng qua Lục Trác Phong trong tình cảnh hiện tại, nhìn anh có vẻ rất khó chịu, nhưng lại cố gắng nhẫn nại và kiềm chế.
Cô đau lòng vô cùng.
Nhưng lại không biết nói gì để an ủi anh, chỉ có thể dựa vào anh gần hơn một chút mà thôi.
Lục Trác Phong cảm nhận được, cánh tay cô khoác trên vai anh siết chặt hơn một chút.
Mọi người đều nhất thời trầm mặt, nhắm mắt lại.
Lúc máy bay hạ cánh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tĩnh đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng Lục Trác Phong, "Trở về, tớ lấy tiền lương tám tháng của lần nhận nhiệm vụ này đưa cho gia đình Trương Vũ Lâm."
Lục Trác Phong quay đầu liếc anh: "Vợ cậu không cần sao?"
Hàn Tĩnh nhìn anh: "Tớ biết chắc chắn cậu sẽ cho tiền người nhà cậu ta, trong nhà cậu ta vẫn còn đứa em trai đang học lớp mười hai đúng không, tớ đoán, cậu chắc chắn là muốn giúp đỡ học phí đại học cho em trai cậu ấy rồi đúng không? Cũng tốn không ít tiền đấy, đều là lính của chúng ta, ai dẫn dắt cũng thế, không thể để cho một mình cậu gánh vác được, cậu cũng phải cưới vợ, cậu muốn ăn bám vợ cậu sao?"
Minh Chúc đảo mắt một vòng, thế mà miệng nhanh hơn não lại nói ra miệng: "Em nuôi anh ấy, không cần anh ấy ăn bám vợ đâu."
Lời này vừa nói ra.
Rốt cuộc cũng mang một tia vui vẻ đến trong bầu không khí ngột ngạt, có người cười nhẹ: "Lục đội muốn ăn cơm mềm* sao?"
*chỉ những người đàn ông bám váy phụ nữ.
Minh Chúc có chút xấu hổ, vừa định giải thích, Lục Trác Phong liền nhàn nhạt nói một câu, "Đúng vậy, vợ tôi nuôi tôi, có vấn đề gì sao?"
"Á? Ăn bám thật sao?" Bành Đức trừng to mắt.
"Ừ." Lục Trác Phong dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Minh Chúc, giọng nói rất thấp, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Không phải như vậy ..."
Minh Chúc đỏ mặt, ý của cô là, cô ủng hộ anh, cấp phí nuôi dưỡng một người sinh viên học xong đại học cũng không tốn bao nhiêu tiền, với lại gia cảnh của Lục Trác Phong cùng tiền lương cũng không ít ...
Có thể nuôi nổi.
Dù sao cô cũng không cần anh xài nhiều tiền lên người cô.
Anh làm cái gì cô cũng đều ủng hộ.
Giống như đối với bà Từ, sau mấy năm, đối với em trai của Trương Vũ Lâm cũng thế, đây mới là anh.
Cô nói nhỏ bên tai Lục Trác Phong: "Anh muốn sao cũng được, em đều đồng ý cả."
Hốc mắt Lục Trác Phong ướt át, lông mi chớp chớp mấy lần, nghiêng đầu, làn môi quyến luyến cọ cọ trên mặt cô, thấp giọng thì thầm: "Được."
Máy bay hạ cánh.
Mọi người đồng loạt thở ra một hơi.
Lục Trác Phong chống đỡ thân thể đứng lên, nghiêm túc, cúi đầu nói bên tai cô: "Anh không sao mà, còn nữa, không cần nói xin lỗi với anh, chuyện này không phải lỗi của em, có biết không?"
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Trác Phong nhìn cô chằm chằm, Minh Chúc gật đầu: "Được, vậy em thu hồi lại, có thể chứ?"
Lục Trác Phong gật đầu: "Được, vậy nói mấy lời êm tai chút đi, anh nghe xong có thể sẽ vui vẻ lên một chút."
Anh quả thực là rất khó chịu, Trương Vũ Lâm tuổi còn rất trẻ, anh không quên được cảnh tượng kia, nhưng anh không muốn tỏ ra quá yếu ớt trước mặt cô, anh không muốn làm cô lo lắng. Chiến hữu hi sinh, đây không phải là tình huống thường gặp, nhưng đã nhiều năm như vậy, anh cũng đã trải qua không ít.
Anh sợ trong lòng Minh Chúc sẽ có bóng ma, cô dù sao cũng không phải là quân nhân, cô chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ bề ngoài nhưng bên trong rất yếu đuối, chưa từng tiếp nhận qua huấn luyện tâm lý đặc biệt cũng như khai thông tâm lý. Rất nhiều con tin sau khi được cứu ra, sẽ rơi vào trạng thái rối loạn căng thẳng sau chấn thương, hay gặp ác mộng, như vậy sao có thể được? Còn phải mấy tháng nữa anh mới có thể trở về. Anh có thể cảm giác được cảm xúc của cô chịu ảnh hưởng từ anh, cũng có thể cảm nhận được cô đang căng thẳng và sợ hãi, chỉ là cô cố chịu đựng, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không làm anh phiền lòng thêm thôi.
Anh cố gắng, muốn làm cho cô buông lỏng tâm tình.
Anh sờ sờ đầu cô: "Hửm?"
Cô ngoan đến khó tin, cái gì cũng đều đồng ý: "Được, vậy anh muốn nghe cái gì, em đều nói cho anh biết."
Anh cúi đầu nhìn cô: "Cái gì cũng được sao?"
"Vâng, em đồng ý với anh, cái gì cũng được, chỉ cần anh muốn nghe." Cô nghĩ nghĩ, có chút khó xử bổ sung, "Ừm .. Chỉ là đừng bắt em học tiếng chó sủa là được, em sợ chó lắm, học không được đâu ..."
"Học tiếng mèo kêu thì sao?"
.... Cô thấy chết không sợ gật đầu, "Có thể."
Chính là đang xếp hàng xuống máy báy các chiến sĩ nghe xong đều đồng loạt quay đầu, ánh mắt đờ đẫn lại không thể tin nhìn xem bọn họ, trong mắt đều là: "Cô vợ trẻ của Lục đội .... Thật con mẹ nó dịu dàng mà! Sao lại nghe lời đến thế! Cầu bí kíp với!"
Còn không thì chính là: "Lục đội không chỉ thích nghe cô vợ trẻ học tiếng chó sủa, còn phải học mèo kêu sao? Đây là cái dạng sở thích gì? Đàn ông hẳn là nên thích nghe phụ nữ rên rỉ không phải sao?"
Còn có: "Khẩu vị của Lục đội .. có hơi nặng nha!"
Ánh mắt của Hàn Tĩnh càng trực tiếp hơn: "Con mẹ nó cậu đóng cửa lại đúng là đồ biến thái mà!"
Lục Trác Phong hiển nhiên là không thèm chú ý đến những ánh mắt kia, nặng nề thở ra một hơi, xoa xoa đầu cô: "Chờ về nhà rồi nói với anh."
Minh Chúc cũng không chú ý ánh mắt của bọn họ, cô tập trung tất cả tinh thần lên người Lục Trác Phong, nhưng lại rất ngoan ngoãn, anh nói cái gì cũng đều gật đầu, nói: "Vâng ..."
Hàn Tĩnh nhịn không được nói: "À này, Minh Chúc à, em cũng nên chú ý một chút đi! Coi chừng bị tên này ăn sạch sẽ đấy, đàn ông mà về đến nhà thì phải nghe lời phụ nữ, đó mới là người chồng tốt."
Minh Chúc ngẩng đầu, mơ hồ nhìn anh ta: "Hả?"
Lục Trác Phong lãnh đạm nhìn anh ta một chút.
Hàn Tĩnh cắn răng khoát khoát tay: "Không có gì không có gì, xem như anh chưa nói gì."
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong một chút.
Anh ấy à.
Cũng rất nghe lời mà.
—————————-
Trên Weibo.
Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ Official V: Tất cả nhân viên của Đoàn làm phim đã rút lui an toàn, sẽ chọn ngày hoàng đạo để về nước, kính mời Tổ quốc và người thân chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón thần tượng, người thân và bạn bè, sau này mọi người có thời gian thì cố gắng kiếm tiền, không nên lãng phí thời gian đi làm những chuyện không có ý nghĩa, bởi vì đứng trước sinh mạng và thời gian, bất kì thứ gì cũng trở nên xa xỉ. Muốn ăn thứ gì thì đi ăn, có phim hay đang chiếu thì đi xem, muốn đi đâu thì đi đó, nhưng phải đảm bảo an toàn! Quan trọng nhất chính là, có người mình thích thì tranh thủ thời gian tỏ tình! Nên yêu đương thì yêu đương! Cãi nhau thì tranh thủ thời gian làm hoà! Nếu không được thì cứ mạnh dạn đi tìm mùa xuân kế tiếp! Chưa nói chuyện yêu thương thì tranh thủ thời gian đi tìm bạn trai bạn gái! Có muốn ngủ với đàn ông phụ nữ nào thì nhanh ngủ! Có người yêu thì tranh thủ thời gian kết hôn! Chưa sinh con thì tranh thủ sinh ... Cuộc sống phải hài hoà vui vẻ! Chúc phúc cho mọi người!
Đường Vực nhìn xem Đường Hinh không thở lấy một hơi, dùng vận tốc một trăm sáu mươi từ một phút đánh xuống dòng chữ này.
Ngón trỏ nhấn xuống nút Return
Gửi đi thành công.
Phản hồi bị công kích trong nháy mắt –
"Đã nhận được tin tức, rất cảm động, cám ơn quân nhân Trung Quốc, tất cả mọi người đều bình an, thật quá tốt rồi!!!"
"Hôm nay tài khoản chính tức của Tập Duệ thật là hài hước đến không ngờ nha, có người muốn ngủ cùng thì nhanh ngủ, còn sinh con, cuộc sống hài hoà vui vẻ, đây là ẩn ý gì đây?"
"Tài khoản hôm nay hẳn là người khác đăng rồi, giọng điệu lạnh lùng xa hoa có nội hàm thường ngày đâu rồi?"
"Tôi muốn ngủ với Quý Đông Dương!!"
"Tôi muốn ngủ với anh quân nhân! Người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới chính là quân nhân! Nếu không nhờ bọn họ, tôi liền không có cách nào quay về! Tôi yêu quân nhân nhất! Sau này tôi phải gả cho quân nhân!"
"Vị trên mạng này là nhân viên được giải cứu sao?"
Đường Hinh vừa spam, ngón lại lại lọc cọc trên bàn phím gõ chữ, tốc độ cực nhanh lẩm bẩm đánh ra: "Là chân lý mới, muốn nói một câu cho mọi người tỉnh táo lại, nếu không mỗi ngày đều chỉ nói mồm, lãng phí thời gian và cuộc sống. Hôm nay tài khoản đã đổi người đăng, là tôi, Đường đại biên kịch của mọi người. Quý Đông Dương đã có Chu Nghi Ninh rồi, anh ấy ngủ cả một đời cũng không đủ. Anh quân nhân đương nhiên rất đẹp trai, người đẹp trai nhất đã bị Minh đại biên kịch của mọi người ngủ rồi, ừ Minh đại biên kịch là nữ đấy, còn là một đại mỹ nhân! Không phải là đàn ông, Ừ, đây là nhân viên của chúng tôi đã được cứu, thợ trang điểm của Đoàn làm phim <<Chống Khủng Bố>> tôi đều biết, rất vui vì các bạn có thể bình an trở về..."
Cô càng nói càng mạnh miệng.
Ba tiếng trước, Đường Hinh để Đường Vực đăng nhập vào tài khoản Weibo trên máy tính đặt trước mặt, cô không chịu ngồi yên, vô cùng lo lắng, nhịn không được muốn nhìn tin nhắn và phản hồi. Đường Vực bảo trợ lý nói mật mã, đăng nhập cho cô, nhìn cô lướt xem ba tiếng đồng hồ, vừa lướt vừa lẩm bẩm.
Cuối cùng, nhận được tin tức, tất cả mọi người đều bình an, cô hứng phấn ôm lấy anh, kích động hỏi: "Em có thể đăng Weibo được không? Dùng tài khoản chính đăng?"
Đường Vực có chút không biết phải làm sao, cười cười, dung túng hất hất cằm: "Đăng đi, em muốn đăng gì thì đăng cái đó đi."
Hiện giờ, nhìn cô trả lời cư dân mạng mặt mày hớn hở, càng lúc càng cảm thấy cô gái Đường Hinh này càng ngày càng vui vẻ, thật đáng yêu. Sau khi anh sợ hãi thán phục cô, lại nhịn không được trêu chọc cô: "Tốc độ tay cũng nhanh nhỉ, nếu như viết kịch bản cũng cố gắng như vậy thì sau này có thể tăng lương cho em."
Đường Hinh đột ngột đứng lên, xoay qua mặt đối mặt với anh, hất cằm cao ngạo, oai phong lẫm liệt đưa tay về phía anh: "Không thèm tăng lương, muốn thẻ lương của anh có được hay không?"
Đường Vực nhíu mày: "Hả?"
Đường Hinh chớp mắt: "Muốn thẻ đen, loại không giới hạn ấy."
Đường Vực khoanh tay trước ngực, dựa vào góc bàn, rũ mắt xuống liếc cô, cười nhẹ thành tiếng: "Muốn thẻ đen cũng có thể, phải làm bạn gái của anh trước đã."
Hai mắt Đường Hinh toả sáng, tay liều mạng duỗi ra trước mắt anh, vội vàng thúc giục: "Nhanh cho em, cho em! Cho em đi! Không cho không phải là đàn ông!"
Khoé miệng Đường Vực giật một cái: ...
Một chút ngạc nhiên cũng không có, hoàn toàn tỉnh táo, anh xoay lại cúi người, cúi đầu, bực bội cắn lên môi cô, tay mò ra sau lưng, kéo ngăn kéo ra, lấy ví tiền ra, nhét vào trên tay cô.
"Cho em."
Đường Hinh ôm cổ anh, đỏ mặt, cắn ngược lại anh: "Thành giao!"
-Hết Chương 84-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook