Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
-
Chương 19
Từ sau khi chính thức tuyên bố với Giang Túy Mặc là muốn theo đuổi anh, mỗi ngày Tế Tế đều chăm chỉ gửi tin nhắn cho anh, hoàn toàn chẳng hề hay biết rằng nếu không phải hôm đó cô lải nhải lắm lời như vậy thì người ta đã nhận lời cô lâu rồi. Trong tiềm thức của cô thì cô vẫn còn đang theo đuổi người ta, còn với Giang Túy Mặc thì Tế Tế đã là vật trong tay anh rồi. Cho nên, Tế Tế rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, trừ những lúc anh bận rộn khám bệnh không có thời gian thì thường thường anh sẽ trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, mặc dù số lượng từ không thể nhiều bằng cô nhưng nội dung rất rõ ràng, lời ít ý nhiều, lời hay ý đẹp, đánh thẳng vào lòng người, thậm chí có đôi lúc còn văn hay kèm ảnh đẹp.
Ví dụ như, lúc Tế Tế phàn nàn với anh rằng công việc lấy tin và biên soạn bên mảng xã hội rất bận rộn: “Cả ngày đều là mấy chuyện kiểu tiểu khu này bị cắt nước cắt điện suốt năm ngày liên tục, cô gái kia mới nói sẽ bên nhau cả đời lại đột ngột không từ mà biệt, không hề có chút cảm giác thành tựu nào của mấy phóng viên chiến trường phải lấy tin chụp ảnh giữa mưa bom bão đạn, thật sự chỉ mong Trung Nhật lại đánh nhau trận nữa!”, thì anh đáp lại bằng một hàng chữ khúc chiết rõ ràng thế này: “Cô ra chiến trường có thể phát huy chức năng của công sự chống đạn.”
Lại ví dụ như lúc Tế Tế bày tỏ lòng sùng bái của mình đối với anh: “Anh tựa như túi chườm nóng giữa mùa đông, kem giữa mùa hè, tôi thường xuyên cầu khẩn Thượng Đế rằng, chỉ cần để tôi theo đuổi được anh thì tôi bằng lòng mất đi bốn mươi cân thịt, tuyệt đối không tiếc!”, thì anh lại đáp lại ngắn gọn: “Xin hãy nhường lại cơ hội cho người cần hơn.”
Lại ví dụ như, Tế Tế đang lên mạng thì đọc được một đoạn văn ngắn, copy lại gửi cho anh: “Tướng mạo của con người có thể chia làm năm loại như sau: làm nhục đất nước, bế quan tự thủ, giấu tài, giành vinh quang cho Tổ quốc, tinh trung báo quốc — anh cảm thấy tôi thuộc loại nào?” Không phụ sự trông mong của cô, anh đáp lại: “Giành vinh quang cho Tổ quốc.” Tế Tế nhìn lại, là hạng hai, ngẫm lại tất cả các điều kiện của mình, cô cảm thấy mình vẫn không xứng với cái danh này cho lắm, đang định thẹn thùng đáp lại “Anh quá lời rồi ~o(≧v≦)o~” thì sau một hồi yên lặng, anh lại trả lời: “Nhưng mà không biết là bao giờ thì cuộc thi Vua dạ dày quốc tế được tổ chức nhỉ.” Dứt lời, anh còn gửi thêm một bức ảnh Vua dạ dày của nước nào đó để minh họa một cách sống động.
Chỉ là lần nào trong lòng Tế Tế cũng kích động nổi sóng nên không cầm chắc được điện thoại.
Vài ngày sau cơn sốt sao chổi Beta thì tuyết rơi.
Bên ngoài không biết đã là trận tuyết thứ mấy của thành phố N từ hồi đầu đông tới giờ, cánh cửa thủy tinh của phòng khám khoa Nội phủ một màn sương trắng. Vừa đúng lúc không có bệnh nhân tới khám, Giang Túy Mặc đứng bên cửa sổ, đang nghe điện thoại của bạn cũ Vương Tranh Lan hiện đang là bác sĩ khoa Ngoại của Bệnh viện Quân y.
Đợt vừa rồi Vương Tranh Lan đi họp ở thành phố H, Giang Túy Mặc nhờ anh ta tới bệnh viện thành phố H tìm bác sĩ phụ trách để tìm hiểu rõ bệnh trạng cũng như tình hình điều trị của ông ngoại Tế Tế. Đoán chừng là Vương Tranh Lan đã về rồi, nếu không thì đã không hẹn tối nay tụ tập.
Giang Túy Mặc nói chuyện phiếm với anh ta mấy câu, thuận tay vẽ một vòng tròn lên cửa sổ, vừa đủ để nhìn rõ bãi đậu xe ngoài trời phủ đầy tuyết trắng bên dưới. Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người tròn vo đang lén la lén lút ở dưới đó, đầu đội mũ đen, trên người mặc áo khoác trắng, cầm một cái ô màu đen, nhìn từ xa cứ như một con gấu trúc. Trên mặt Giang Túy Mặc hiện lên nụ cười nhè nhẹ, mắt nhìn chằm chằm cái bóng người kia loay hoay giữa nền tuyết, hình như đang tìm cái gì đó, lại cũng giống như đang làm chuyện gì quái đản.
“Tranh Lan, buổi tối nói chuyện tiếp.” Giang Túy Mặc chờ tới lúc hai người đều đã nói xong phần trọng tâm của câu chuyện thì chấm dứt cuộc nói chuyện. Thời gian nói chuyện giữa đàn ông với nhau vốn vẫn luôn rất ngắn, cho dù có bên nào thôi không nói chuyện nữa thì đối phương cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Giang Túy Mặc cúp điện thoại xong thì dựa vào cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Anh nhìn Hồ Tế Tế loay hoay giẫm lên tuyết một hồi lâu, cuối cùng giẫm ra một hình trái tim. Có vẻ như cô rất hài lòng với tác phẩm của mình, lén trốn ra sau một gốc cây, dù rằng gốc cây kia còn chưa đủ để che khuất một bên đùi cô.
Điện thoại của Giang Túy Mặc vang lên, anh cố chờ cho chuông đổ một lúc mới nghe máy.
“Anh tới nhìn xuống bên sân phía tây xem.” Giọng nói của Tế Tế không che giấu được vẻ đắc ý và vui mừng, nhưng cô vừa dứt lời thì lại hét to một tiếng: “Ấy ấy! Đừng có đậu ở đó! Khỉ gió!” Giang Túy Mặc đẩy cửa sổ ra, phát hiện một chiếc xe đột nhiên lái tới, đậu ngay vào hình trái tim mà Tế Tế vừa giẫm thành, chắn mất hơn một nửa.
“Dưới sân có gì sao?” Giang Túy Mặc cố ý hỏi.
Tế Tế ủ rũ cúi đầu, gác ô lên vai: “Không có gì… Tôi ở dưới sân đây, đi phỏng vấn ngang qua chỗ này, đứng đây cho anh nhìn một chút, tăng tần suất xuất hiện.”
Giang Túy Mặc đi về phía thang máy: “Cô đợi tôi một lát.”
“Ừ.” Tế Tế chán nản gật đầu đồng ý, nhìn chủ xe vừa bước xuống với ánh mắt như muốn giết người, hằm hè nhìn người ta, khiến người ta sợ tới mức lật đật chạy thục mạng y như bị ma đuổi.
Bầu trời đầy hoa tuyết, Giang Túy Mặc không cầm ô, ra khỏi cửa thì chạy thẳng về phía Tế Tế. Tế Tệ vội vàng nâng ô lên che, anh giơ tay bóp mũi cô, cô cảm thấy sống mũi đau nhói, đoán chừng là đã bị đông lạnh tới nỗi đỏ ửng như con tuần lộc của ông già Noel rồi.
“Mau về đi.” Giang Túy Mặc nhìn cô một lúc lâu, cố ý làm mặt lạnh: “Đừng ảnh hưởng tới công việc của tôi.”
Tế Tế khinh thường bĩu môi, không che ô cho anh nữa, xoay người đi luôn. Đi được mười mấy bước, cô lại đột nhiên nghe thấy Giang Túy Mặc gọi tên cô, cô quay đầu lại, Giang Túy Mặc đã bắt đầu bước trở lại tòa nhà, nhưng chỗ anh vừa đứng để lại một hình vẽ phác họa đầu lợn không lớn lắm, do anh dùng đầu ngón tay để vẽ ra.
Tế Tế không khỏi bật cười thành tiếng, đang định gửi tin Wechat cho anh thì lại thấy Lão Đỗ chủ biên mảng xã hội gọi điện thoại tới: “Tiểu Hồ, cô vẫn còn đang ở quận Cổ Lâu phải không?”
“Phải phải.”
“Lập tức tới đường Thanh Niên đi, bên đó có một cô gái muốn nhảy lầu, cô đi chụp một bức làm “điểm nhấn” của ngày hôm nay đi.”
“Có trả phí gọi xe không?”
“Trả trả trả, mau đi đi! Quỷ keo kiệt!”
“Tuân lệnh ~” Tế Tế hí ha hí hửng vẫy một chiếc taxi rồi chạy tới.
Phía dưới tòa nhà Bác Quảng trên đường Thanh Niên đã tụ tập cả đống người, xem ra tin tức của lão Đỗ rất nhạy, lúc Tế Tế chạy tới thì đệm khí an toàn còn chưa được bơm xong. Cô chen vào giữa đoàn người, vừa lôi máy ảnh ra thì chợt nghe thấy bác gái bên cạnh vừa hào hứng vừa sợ hãi hét lên: “Nhìn kìa! Sắp nhảy rồi!!” Tế Tế ngước đầu lên nhìn một chút, cô gái kia đã đứng sát rìa sân thượng, hình như đang gọi điện thoại, cô không chắc cô gái kia có định nhảy hay không, nhưng mà vẫn giơ máy ảnh lên, vừa phóng to ống kính thì đã thấy cô gái kia thật sự thả người nhảy xuống!
Tế Tế thấy sống lưng lạnh buốt, đè xuống nút chụp theo bản năng, máy ảnh vốn đang để sẵn chế độ chụp liên tục, cô trừng mắt nhìn cô gái kia từ sân thượng của tòa nhà mười tầng rơi xuống đất. Xung quanh nhốn nháo, nhiều người sợ hãi hét lên, hoảng sợ lùi về sau, lấy điện thoại ra chụp ảnh, ầm ầm cả lên.
Cô gái nhảy lầu vốn chẳng chờ cảnh sát tới giải cứu hay thương lượng, cứ như vậy mà vừa gọi điện thoại vừa nhảy xuống, lúc gần rơi xuống đất thì điện thoại rơi khỏi tay cô ta, đập vào tấm chắn mưa bằng nhựa ở tầng một rồi trượt xuống đất, nảy lên nảy xuống mấy lần, thế mà lại rơi tới chân Tế Tế, màn hình điện thoại thì bị nứt y như mạng nhện, may mà pin không bị rơi ra.
Điện thoại Nokia… đúng là tốt thật.
Cuộc gọi đã kết thúc, lúc Tế Tế nhặt điện thoại lên giao cho cảnh sát thì loáng thoáng nhìn thấy lịch sử cuộc gọi qua lớp màn hình nứt toác, người liên lạc cuối cùng là Miêu Luân.
Vừa rồi, cô gái kia đang nói chuyện với cái người tên Miêu Luân này.
Miêu Luân, cái tên này nghe thật là quen tai.
Cảnh sát dẫn Tế Tế về đồn, bởi vì cô chụp được ảnh cô gái kia nhảy lầu, vừa khéo có thể làm chứng rằng cô gái kia tự sát. Lúc Tế Tế đang cóp ảnh thì nghe thấy cảnh sát nói đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô gái kia, bọn họ cũng đã gọi điện thoại cho người tên là Miêu Luân, Miêu Luân nói rằng người chết không chấp nhận chia tay nên lấy cái chết ra uy hiếp, anh ta không tin là cô ấy thật sự sẽ nhảy lầu, không ngờ mới nói được mấy câu thì cô gái kia đã thật sự nhảy xuống.
“Lại là một kẻ ngốc tự tử vì tình.” Một đồng chí cảnh sát tỏ vẻ thương tiếc nhưng cũng có phần coi thường, nói năng hơi lỗ mãng: “Được rồi, đã thông báo cho cha mẹ của người chết chưa?… Thông báo rồi à? Tốt. Gọi cha mẹ, đồng nghiệp, bạn bè thân thiết của cô ấy, còn cả Miêu Luân nữa, tới đồn một chuyến để làm biên bản, hoàn thiện hồ sơ.”
“Đồng chí cảnh sát, anh chắc chắn là cô gái kia tự tử vì tình chứ?” Tế Tế hỏi.
“Đồng chí phóng viên, không phải lúc đó cô ở ngay tại hiện trường sao, tôi nghĩ cô còn thấy rõ hơn chúng tôi chứ. Hay là thế này nhé, cô để số điện thoại lại đây, nếu như chắc chắn là tự tử vì tình thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết ngay. Còn nếu như trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác thì cô không thể lập tức đăng tin này được, ít nhất cũng phải chờ cho tới khi chúng tôi điều tra xong xuôi, xin chỉ thị của lãnh đạo có liên quan thì cô mới có thể đăng bài.”
“Không thành vấn đề.” Mỗi ngành nghề đều có quy tắc ngầm, cho dù bạn là phóng viên thì cũng có những bản thảo mà nếu “lãnh đạo có liên quan” không cho bạn công khai thì bạn sẽ không đăng được. Tế Tế thầm thở dài, làm phóng viên mỹ thực vẫn là tốt nhất, bao giờ mới có thể rời khỏi mảng xã hội đây!
Miêu Luân… ML?! Đang đi ra ngoài, Tế Tế đột nhiên nhớ ra, đó không phải là anh chàng mà Tô Mã Lệ theo đuổi mãi không được sao? Lần trước nghe cách nói của Mã Lệ thì có thể thấy cô ta đã vì tên Miêu Luân này mà phải trả giá rất nhiều rất nhiều, nào là học làm bánh, rồi thì xăm hình, cuối cùng đến cả một chút nhiệt tình và dũng khí cũng cạn mòn kiệt quệ, vì vậy mới bắt đầu đặt mục tiêu là người có tiền, hưởng thụ cuộc sống tiêu tiền như nước, không còn quan tâm tới yêu đương gì nữa.
Trong mắt Tế Tế, người khiến Mã Lệ hao mòn không phải hai người bạn trai trước mà chính là anh chàng Miêu Luân này. Cô không tránh khỏi tò mò, Miêu Luân có tài đức gì mà có thể khiến người đã hai lần trải qua tổn thương vì tình yêu như Mã Lệ lại dấy lên ngọn lửa dữ dội như vậy, khiến cho cô gái trẻ hôm nay chọn kết thúc mạng sống của mình chỉ để đổi lấy một câu không chia tay của anh ta.
Không biết “Miêu Luân” trong vụ án tự sát này và người mà Tô Mã Lệ nói có phải là cùng một người hay không.
Tế Tế không biết bao giờ Miêu Luân sẽ tới, mà đồn cảnh sát cũng không phải nơi bạn muốn ở lại bao lâu thì ở. Cô nhìn đồng hồ, từ giờ tới hạn chót nộp bản thảo vẫn còn một chút thời gian nữa, cô đứng ở cửa đồn cảnh sát giả vờ đợi xe, nhưng thật ra là muốn chờ để nhìn rõ mặt mũi Miêu Luân thế nào. Nhưng cô cũng không phải dạng cố chấp tới nỗi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu tới giờ mà Miêu Luân còn chưa tới thì cô cũng sẽ từ bỏ sự tò mò trong lòng.
Nhưng mà, cái người lúc còn đang là phôi thai đã trải qua hai lần nguy hiểm tới tính mạng như cô, nếu đã có thể chào đời thì sẽ có vận may kiểu đại nạn không chết ắt có phúc về sau.
Đợi được chừng mười lăm phút thì một chiếc BMW màu đen lái vào sân đồn cảnh sát, một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự từ ghế lái bước xuống, động tác đóng cửa xe chậm rãi tao nhã, anh ta vừa gỡ khăn quàng từ trên cổ xuống vừa đi vào bên trong đồn công an. Tế Tế không chắc người này có phải Miêu Luân hay không, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết rằng, trên người anh ta có một loại khí chất khiến cho các cô gái yêu thích.
Vóc dáng người này cũng không quá nổi bật, đeo một cặp kính gọng đen rất mảnh làm nổi bật khí chất thư sinh, nhưng có vẻ như trình độ cũng không quá cao. Trên người anh ta cũng toát ra vẻ thư sinh, giống kiểu mấy vị học trưởng vừa học giỏi vừa tốt bụng mà tất cả nữ sinh trung học đều thầm mến. Khác với kiểu đàn ông lạnh lùng đang thịnh hành hiện nay, trông anh ta có vẻ hiền lành, không hề có cảm giác áp bách, giống như mùa xuân nhẹ nhàng ấm áp phủ màu xanh cho cây lá. Trên người khoác áo khoác hiệu Armani dài tới đầu gối, từ phần có thể nhìn thấy qua cổ áo khoác mở rộng thì có lẽ bên trong là một bộ đồ tây. Lúc đi ngang qua Tế Tế, mặc dù không quen biết nhưng anh ta vẫn bước chậm lại, lịch sự gật đầu, sau đó mới đi vào bên trong đồn cảnh sát.
Nhã nhặn, khiêm tốn, lịch sự, có thể điều kiện gia đình cũng không tệ — Tế Tế liếc mắt nhìn xe anh ta, quả nhiên trên người anh ta có rất nhiều thứ hấp dẫn phái nữ.
Tế Tế lén lút đi vào theo, nghe anh ta nói: “Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi chính là Miêu Luân.”
Giác quan thứ sáu không sai.
Ví dụ như, lúc Tế Tế phàn nàn với anh rằng công việc lấy tin và biên soạn bên mảng xã hội rất bận rộn: “Cả ngày đều là mấy chuyện kiểu tiểu khu này bị cắt nước cắt điện suốt năm ngày liên tục, cô gái kia mới nói sẽ bên nhau cả đời lại đột ngột không từ mà biệt, không hề có chút cảm giác thành tựu nào của mấy phóng viên chiến trường phải lấy tin chụp ảnh giữa mưa bom bão đạn, thật sự chỉ mong Trung Nhật lại đánh nhau trận nữa!”, thì anh đáp lại bằng một hàng chữ khúc chiết rõ ràng thế này: “Cô ra chiến trường có thể phát huy chức năng của công sự chống đạn.”
Lại ví dụ như lúc Tế Tế bày tỏ lòng sùng bái của mình đối với anh: “Anh tựa như túi chườm nóng giữa mùa đông, kem giữa mùa hè, tôi thường xuyên cầu khẩn Thượng Đế rằng, chỉ cần để tôi theo đuổi được anh thì tôi bằng lòng mất đi bốn mươi cân thịt, tuyệt đối không tiếc!”, thì anh lại đáp lại ngắn gọn: “Xin hãy nhường lại cơ hội cho người cần hơn.”
Lại ví dụ như, Tế Tế đang lên mạng thì đọc được một đoạn văn ngắn, copy lại gửi cho anh: “Tướng mạo của con người có thể chia làm năm loại như sau: làm nhục đất nước, bế quan tự thủ, giấu tài, giành vinh quang cho Tổ quốc, tinh trung báo quốc — anh cảm thấy tôi thuộc loại nào?” Không phụ sự trông mong của cô, anh đáp lại: “Giành vinh quang cho Tổ quốc.” Tế Tế nhìn lại, là hạng hai, ngẫm lại tất cả các điều kiện của mình, cô cảm thấy mình vẫn không xứng với cái danh này cho lắm, đang định thẹn thùng đáp lại “Anh quá lời rồi ~o(≧v≦)o~” thì sau một hồi yên lặng, anh lại trả lời: “Nhưng mà không biết là bao giờ thì cuộc thi Vua dạ dày quốc tế được tổ chức nhỉ.” Dứt lời, anh còn gửi thêm một bức ảnh Vua dạ dày của nước nào đó để minh họa một cách sống động.
Chỉ là lần nào trong lòng Tế Tế cũng kích động nổi sóng nên không cầm chắc được điện thoại.
Vài ngày sau cơn sốt sao chổi Beta thì tuyết rơi.
Bên ngoài không biết đã là trận tuyết thứ mấy của thành phố N từ hồi đầu đông tới giờ, cánh cửa thủy tinh của phòng khám khoa Nội phủ một màn sương trắng. Vừa đúng lúc không có bệnh nhân tới khám, Giang Túy Mặc đứng bên cửa sổ, đang nghe điện thoại của bạn cũ Vương Tranh Lan hiện đang là bác sĩ khoa Ngoại của Bệnh viện Quân y.
Đợt vừa rồi Vương Tranh Lan đi họp ở thành phố H, Giang Túy Mặc nhờ anh ta tới bệnh viện thành phố H tìm bác sĩ phụ trách để tìm hiểu rõ bệnh trạng cũng như tình hình điều trị của ông ngoại Tế Tế. Đoán chừng là Vương Tranh Lan đã về rồi, nếu không thì đã không hẹn tối nay tụ tập.
Giang Túy Mặc nói chuyện phiếm với anh ta mấy câu, thuận tay vẽ một vòng tròn lên cửa sổ, vừa đủ để nhìn rõ bãi đậu xe ngoài trời phủ đầy tuyết trắng bên dưới. Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người tròn vo đang lén la lén lút ở dưới đó, đầu đội mũ đen, trên người mặc áo khoác trắng, cầm một cái ô màu đen, nhìn từ xa cứ như một con gấu trúc. Trên mặt Giang Túy Mặc hiện lên nụ cười nhè nhẹ, mắt nhìn chằm chằm cái bóng người kia loay hoay giữa nền tuyết, hình như đang tìm cái gì đó, lại cũng giống như đang làm chuyện gì quái đản.
“Tranh Lan, buổi tối nói chuyện tiếp.” Giang Túy Mặc chờ tới lúc hai người đều đã nói xong phần trọng tâm của câu chuyện thì chấm dứt cuộc nói chuyện. Thời gian nói chuyện giữa đàn ông với nhau vốn vẫn luôn rất ngắn, cho dù có bên nào thôi không nói chuyện nữa thì đối phương cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Giang Túy Mặc cúp điện thoại xong thì dựa vào cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Anh nhìn Hồ Tế Tế loay hoay giẫm lên tuyết một hồi lâu, cuối cùng giẫm ra một hình trái tim. Có vẻ như cô rất hài lòng với tác phẩm của mình, lén trốn ra sau một gốc cây, dù rằng gốc cây kia còn chưa đủ để che khuất một bên đùi cô.
Điện thoại của Giang Túy Mặc vang lên, anh cố chờ cho chuông đổ một lúc mới nghe máy.
“Anh tới nhìn xuống bên sân phía tây xem.” Giọng nói của Tế Tế không che giấu được vẻ đắc ý và vui mừng, nhưng cô vừa dứt lời thì lại hét to một tiếng: “Ấy ấy! Đừng có đậu ở đó! Khỉ gió!” Giang Túy Mặc đẩy cửa sổ ra, phát hiện một chiếc xe đột nhiên lái tới, đậu ngay vào hình trái tim mà Tế Tế vừa giẫm thành, chắn mất hơn một nửa.
“Dưới sân có gì sao?” Giang Túy Mặc cố ý hỏi.
Tế Tế ủ rũ cúi đầu, gác ô lên vai: “Không có gì… Tôi ở dưới sân đây, đi phỏng vấn ngang qua chỗ này, đứng đây cho anh nhìn một chút, tăng tần suất xuất hiện.”
Giang Túy Mặc đi về phía thang máy: “Cô đợi tôi một lát.”
“Ừ.” Tế Tế chán nản gật đầu đồng ý, nhìn chủ xe vừa bước xuống với ánh mắt như muốn giết người, hằm hè nhìn người ta, khiến người ta sợ tới mức lật đật chạy thục mạng y như bị ma đuổi.
Bầu trời đầy hoa tuyết, Giang Túy Mặc không cầm ô, ra khỏi cửa thì chạy thẳng về phía Tế Tế. Tế Tệ vội vàng nâng ô lên che, anh giơ tay bóp mũi cô, cô cảm thấy sống mũi đau nhói, đoán chừng là đã bị đông lạnh tới nỗi đỏ ửng như con tuần lộc của ông già Noel rồi.
“Mau về đi.” Giang Túy Mặc nhìn cô một lúc lâu, cố ý làm mặt lạnh: “Đừng ảnh hưởng tới công việc của tôi.”
Tế Tế khinh thường bĩu môi, không che ô cho anh nữa, xoay người đi luôn. Đi được mười mấy bước, cô lại đột nhiên nghe thấy Giang Túy Mặc gọi tên cô, cô quay đầu lại, Giang Túy Mặc đã bắt đầu bước trở lại tòa nhà, nhưng chỗ anh vừa đứng để lại một hình vẽ phác họa đầu lợn không lớn lắm, do anh dùng đầu ngón tay để vẽ ra.
Tế Tế không khỏi bật cười thành tiếng, đang định gửi tin Wechat cho anh thì lại thấy Lão Đỗ chủ biên mảng xã hội gọi điện thoại tới: “Tiểu Hồ, cô vẫn còn đang ở quận Cổ Lâu phải không?”
“Phải phải.”
“Lập tức tới đường Thanh Niên đi, bên đó có một cô gái muốn nhảy lầu, cô đi chụp một bức làm “điểm nhấn” của ngày hôm nay đi.”
“Có trả phí gọi xe không?”
“Trả trả trả, mau đi đi! Quỷ keo kiệt!”
“Tuân lệnh ~” Tế Tế hí ha hí hửng vẫy một chiếc taxi rồi chạy tới.
Phía dưới tòa nhà Bác Quảng trên đường Thanh Niên đã tụ tập cả đống người, xem ra tin tức của lão Đỗ rất nhạy, lúc Tế Tế chạy tới thì đệm khí an toàn còn chưa được bơm xong. Cô chen vào giữa đoàn người, vừa lôi máy ảnh ra thì chợt nghe thấy bác gái bên cạnh vừa hào hứng vừa sợ hãi hét lên: “Nhìn kìa! Sắp nhảy rồi!!” Tế Tế ngước đầu lên nhìn một chút, cô gái kia đã đứng sát rìa sân thượng, hình như đang gọi điện thoại, cô không chắc cô gái kia có định nhảy hay không, nhưng mà vẫn giơ máy ảnh lên, vừa phóng to ống kính thì đã thấy cô gái kia thật sự thả người nhảy xuống!
Tế Tế thấy sống lưng lạnh buốt, đè xuống nút chụp theo bản năng, máy ảnh vốn đang để sẵn chế độ chụp liên tục, cô trừng mắt nhìn cô gái kia từ sân thượng của tòa nhà mười tầng rơi xuống đất. Xung quanh nhốn nháo, nhiều người sợ hãi hét lên, hoảng sợ lùi về sau, lấy điện thoại ra chụp ảnh, ầm ầm cả lên.
Cô gái nhảy lầu vốn chẳng chờ cảnh sát tới giải cứu hay thương lượng, cứ như vậy mà vừa gọi điện thoại vừa nhảy xuống, lúc gần rơi xuống đất thì điện thoại rơi khỏi tay cô ta, đập vào tấm chắn mưa bằng nhựa ở tầng một rồi trượt xuống đất, nảy lên nảy xuống mấy lần, thế mà lại rơi tới chân Tế Tế, màn hình điện thoại thì bị nứt y như mạng nhện, may mà pin không bị rơi ra.
Điện thoại Nokia… đúng là tốt thật.
Cuộc gọi đã kết thúc, lúc Tế Tế nhặt điện thoại lên giao cho cảnh sát thì loáng thoáng nhìn thấy lịch sử cuộc gọi qua lớp màn hình nứt toác, người liên lạc cuối cùng là Miêu Luân.
Vừa rồi, cô gái kia đang nói chuyện với cái người tên Miêu Luân này.
Miêu Luân, cái tên này nghe thật là quen tai.
Cảnh sát dẫn Tế Tế về đồn, bởi vì cô chụp được ảnh cô gái kia nhảy lầu, vừa khéo có thể làm chứng rằng cô gái kia tự sát. Lúc Tế Tế đang cóp ảnh thì nghe thấy cảnh sát nói đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô gái kia, bọn họ cũng đã gọi điện thoại cho người tên là Miêu Luân, Miêu Luân nói rằng người chết không chấp nhận chia tay nên lấy cái chết ra uy hiếp, anh ta không tin là cô ấy thật sự sẽ nhảy lầu, không ngờ mới nói được mấy câu thì cô gái kia đã thật sự nhảy xuống.
“Lại là một kẻ ngốc tự tử vì tình.” Một đồng chí cảnh sát tỏ vẻ thương tiếc nhưng cũng có phần coi thường, nói năng hơi lỗ mãng: “Được rồi, đã thông báo cho cha mẹ của người chết chưa?… Thông báo rồi à? Tốt. Gọi cha mẹ, đồng nghiệp, bạn bè thân thiết của cô ấy, còn cả Miêu Luân nữa, tới đồn một chuyến để làm biên bản, hoàn thiện hồ sơ.”
“Đồng chí cảnh sát, anh chắc chắn là cô gái kia tự tử vì tình chứ?” Tế Tế hỏi.
“Đồng chí phóng viên, không phải lúc đó cô ở ngay tại hiện trường sao, tôi nghĩ cô còn thấy rõ hơn chúng tôi chứ. Hay là thế này nhé, cô để số điện thoại lại đây, nếu như chắc chắn là tự tử vì tình thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết ngay. Còn nếu như trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác thì cô không thể lập tức đăng tin này được, ít nhất cũng phải chờ cho tới khi chúng tôi điều tra xong xuôi, xin chỉ thị của lãnh đạo có liên quan thì cô mới có thể đăng bài.”
“Không thành vấn đề.” Mỗi ngành nghề đều có quy tắc ngầm, cho dù bạn là phóng viên thì cũng có những bản thảo mà nếu “lãnh đạo có liên quan” không cho bạn công khai thì bạn sẽ không đăng được. Tế Tế thầm thở dài, làm phóng viên mỹ thực vẫn là tốt nhất, bao giờ mới có thể rời khỏi mảng xã hội đây!
Miêu Luân… ML?! Đang đi ra ngoài, Tế Tế đột nhiên nhớ ra, đó không phải là anh chàng mà Tô Mã Lệ theo đuổi mãi không được sao? Lần trước nghe cách nói của Mã Lệ thì có thể thấy cô ta đã vì tên Miêu Luân này mà phải trả giá rất nhiều rất nhiều, nào là học làm bánh, rồi thì xăm hình, cuối cùng đến cả một chút nhiệt tình và dũng khí cũng cạn mòn kiệt quệ, vì vậy mới bắt đầu đặt mục tiêu là người có tiền, hưởng thụ cuộc sống tiêu tiền như nước, không còn quan tâm tới yêu đương gì nữa.
Trong mắt Tế Tế, người khiến Mã Lệ hao mòn không phải hai người bạn trai trước mà chính là anh chàng Miêu Luân này. Cô không tránh khỏi tò mò, Miêu Luân có tài đức gì mà có thể khiến người đã hai lần trải qua tổn thương vì tình yêu như Mã Lệ lại dấy lên ngọn lửa dữ dội như vậy, khiến cho cô gái trẻ hôm nay chọn kết thúc mạng sống của mình chỉ để đổi lấy một câu không chia tay của anh ta.
Không biết “Miêu Luân” trong vụ án tự sát này và người mà Tô Mã Lệ nói có phải là cùng một người hay không.
Tế Tế không biết bao giờ Miêu Luân sẽ tới, mà đồn cảnh sát cũng không phải nơi bạn muốn ở lại bao lâu thì ở. Cô nhìn đồng hồ, từ giờ tới hạn chót nộp bản thảo vẫn còn một chút thời gian nữa, cô đứng ở cửa đồn cảnh sát giả vờ đợi xe, nhưng thật ra là muốn chờ để nhìn rõ mặt mũi Miêu Luân thế nào. Nhưng cô cũng không phải dạng cố chấp tới nỗi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu tới giờ mà Miêu Luân còn chưa tới thì cô cũng sẽ từ bỏ sự tò mò trong lòng.
Nhưng mà, cái người lúc còn đang là phôi thai đã trải qua hai lần nguy hiểm tới tính mạng như cô, nếu đã có thể chào đời thì sẽ có vận may kiểu đại nạn không chết ắt có phúc về sau.
Đợi được chừng mười lăm phút thì một chiếc BMW màu đen lái vào sân đồn cảnh sát, một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự từ ghế lái bước xuống, động tác đóng cửa xe chậm rãi tao nhã, anh ta vừa gỡ khăn quàng từ trên cổ xuống vừa đi vào bên trong đồn công an. Tế Tế không chắc người này có phải Miêu Luân hay không, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết rằng, trên người anh ta có một loại khí chất khiến cho các cô gái yêu thích.
Vóc dáng người này cũng không quá nổi bật, đeo một cặp kính gọng đen rất mảnh làm nổi bật khí chất thư sinh, nhưng có vẻ như trình độ cũng không quá cao. Trên người anh ta cũng toát ra vẻ thư sinh, giống kiểu mấy vị học trưởng vừa học giỏi vừa tốt bụng mà tất cả nữ sinh trung học đều thầm mến. Khác với kiểu đàn ông lạnh lùng đang thịnh hành hiện nay, trông anh ta có vẻ hiền lành, không hề có cảm giác áp bách, giống như mùa xuân nhẹ nhàng ấm áp phủ màu xanh cho cây lá. Trên người khoác áo khoác hiệu Armani dài tới đầu gối, từ phần có thể nhìn thấy qua cổ áo khoác mở rộng thì có lẽ bên trong là một bộ đồ tây. Lúc đi ngang qua Tế Tế, mặc dù không quen biết nhưng anh ta vẫn bước chậm lại, lịch sự gật đầu, sau đó mới đi vào bên trong đồn cảnh sát.
Nhã nhặn, khiêm tốn, lịch sự, có thể điều kiện gia đình cũng không tệ — Tế Tế liếc mắt nhìn xe anh ta, quả nhiên trên người anh ta có rất nhiều thứ hấp dẫn phái nữ.
Tế Tế lén lút đi vào theo, nghe anh ta nói: “Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi chính là Miêu Luân.”
Giác quan thứ sáu không sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook