Chỉ Cần Em Thôi
Chương 60: Số Phận

Editor: Saki

Trước khi ra cửa, Trần Kỵ thay Chu Phù mở rộng từng nút áo khoác len sừng trâu rồi  tỉ mỉ buộc lại từng nút áo. Sau khi buộc xong, anh quan sát từ trên xuống dưới vài lần, luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, cuối cùng trở về phòng thay đồ cầm khăn quàng cổ dày cho cô, một vòng lại một vòng, bọc kín cổ cô gái nhỏ lộ ra bên ngoài không kẽ hở.

Hành động này là hành động cần thiết hàng ngày của Trần Kỵ khi hai người cùng ra ngoài đi học lúc ở Kim Đường.

Lúc ấy cũng là mùa đông, cô cũng không thích thắt nút đeo khăn quàng cổ, Trần Kỵ cũng có tâm tình không yên với cô.

Đổi lại lúc trước, đoạn hồi ức kia vừa hiện lên trong đầu, cô liền nhịn không được muốn khóc.

Nhưng hôm nay đã khác, người bên cạnh vẫn là người trước kia, tất cả hồi ức chỉ cần cô muốn, đều có thể trình diễn toàn bộ lần nữa.

Chu Phù nhịn không được cong môi nở nụ cười, hai phần ba khuôn mặt to bằng bàn tay đều bị khăn quàng cổ quấn ở bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh của cô.

Dù vậy, Trần Kỵ vẫn bắt được nụ cười của cô, giọng nói của người đàn ông vẫn thẳng thắn, rất có khí thế hung dữ như trước: “Còn cười nữa à? Nếu anh mặc kệ em, cứ để em ăn mặc trần trụi như vậy, em nhìn xem mũi em bị nghẹt toàn bộ có cần nửa tiếng hay không.”

“Làm cho mình bị bệnh, có lúc em khóc.”

Chu Phù tự biết đuối lý, phồng má, như lấy lòng khoác lên cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh vẫn quản em sao?”

“Em ngược lại nghĩ thật đẹp. “Bàn tay ấm áp của người đàn ông thò vào trong khăn quàng cổ, véo lên má cô, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, “Anh đương nhiên phải quản em rồi.”

Chu Phù cười tủm tỉm hơi chớp mắt.

Trần Kỵ tiếp tục nói: “Vài ngày anh không ở bên cạnh mà mấy lượng thịt nuôi về lại biến mất rồi.”

Chu Phù: “…”

Dù sao cô cũng đã chuyển thành chính thức nên không sợ.

“Muốn đi đâu ăn?” Trần Kỵ tiện tay nắm tay cô trong lòng bàn tay, dẫn cô đi về phía đầu kia của xe.

Tròng mắt Chu Phù đảo xuống, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, do dự hồi lâu, hỏi anh: “Trường anh học ở đây có gần đây không?”

Trần Kỵ thay cô mở cửa xe, động tác lưu loát nhét người vào sau đó đóng cửa lại, không cho gió lạnh bên ngoài thổi vào, sau khi ngồi vào ghế lái chính mới trả lời cô: “Gần, đây là nơi anh mua để đến trường gần hơn.”

“Muốn đi à?” Anh nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô.

Chu Phù gật đầu, không ngờ phạm vi gật đầu vừa vặn làm cho môi chạm đến trên má Trần Kỵ: “…”

Động tác thắt dây an toàn của người đàn ông dừng lại một lúc lâu, hừ cười một tiếng: “Lại chiếm hời của anh à?”

“Là em không cẩn thận!” Hai má cô hơi nóng lên, chính cô cũng nghĩ không ra, rõ ràng giữa hai người ngay cả dựa vào chuyện khoảng cách cũng đã làm không chỉ một lần, sao hơi đụng vào gò má mà cô vẫn sẽ nhịn không được nổi lên xấu hổ chứ, “Hơn, hơn nữa, anh chiếm hời của em còn ít sao…”

Lời này của cô hơi có ý tứ đào hố cho mình, sau khi thốt ra được một nửa, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, lời nói càng đi về phía sau càng yếu.

“Có sao?” Trần Kỵ đứng dậy, tầm mắt ngang tầm với cô, vẻ mặt vô tội, “Em chắc chắn chứ? Sao anh không có ấn tượng gì nhỉ?”

“Không bằng cũng đừng đi ăn cơm này, em giúp anh nhớ lại ký ức, anh đã chiếm hời của em như thế nào, được không?”

Chu Phù mở to hai mắt, hai tay đặt lên ngực anh, giả bộ muốn đẩy người ta trở lại vị trí của mình: “Không được tốt lắm!”

Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng, cũng không tiếp tục bắt nạt cô nữa.

Trần Kỵ lái xe đưa cô đến trường học một chuyến, địa điểm ăn cơm chọn ở nơi mình thường đến thăm nhất mấy năm trước khi đi học.

Ăn xong đi ra, hai người tản bộ dọc theo bờ sông, Chu Phù hiện tại cực kì kén ăn, tỏ vẻ tiếc nuối đối với thức ăn ngon trong bữa tối vắng vẻ này: “Vẫn là anh làm ăn ngon hơn.”

“Ngoại trừ đậu hũ.” Cô bổ sung một câu.

Trần Kỵ nghe vậy khẽ cười một tiếng, vẫn theo thói quen đổi cô vào bên trong.

Đi được một đoạn, Chu Phù bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía, nghĩ đến lúc trước Chu Gia Hân từng khoe khoang ở công ty, tuy nói bây giờ nghĩ lại, phỏng chừng không liên quan gì đến Trần Kỵ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi anh: “Có thể dẫn em đi xem thứ đó ở trường học của anh, con đường nhỏ nối liền với lâu đài cổ không?”

Nghe Chu Gia Hân nói đến, dường như thật đúng là rất lãng mạn, cô muốn đi cùng Trần Kỵ một lần.

Nào ngờ Trần Kỵ lập tức nói một câu: “Lâu đài cổ gì?”

“Chính là một con đường rợp bóng cây, trên đường phủ đầy lá rụng, đi thẳng đến cuối đường là có thể đi tới lâu đài cổ.” Chu Phù mở to mắt, nhất thời chỉ lo miêu tả với anh, “Chu Gia Hân nói trường học của các anh có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ, rất lãng mạn.”

Trần Kỵ trầm mặc hai giây, sau đó giọng nói thản nhiên nói: “Nghe cô ta cái rắm.”

Chu Phù: “…?”

“Nước Anh một năm 365 ngày có thể mưa ba trăm ngày, lá rụng đầy đất bị nước mưa ngâm, có thể lãng mạn cái gì chứ?”

“Anh chưa từng nghe nói qua nơi này.”

Chu Phù: “…”

Cô không ngờ  ngay cả địa điểm cũng là Chu Gia Hân bịa ra.

Chu Phù lúc này có chút tức giận bản thân, lúc đầu cô ấy cũng vì những câu chuyện bịa đặt này, lén lút trốn trong chăn lau nước mắt nhiều đêm.

Vừa rồi lúc bọn họ ăn cơm, bên ngoài lại đổ mưa, lúc này mặt đường trơn trượt, mặt đường lâu năm cũng tích không ít vũng nước.

Cô gái nhỏ cúi đầu, liếc nhìn mũi giày, thỉnh thoảng nhảy nhót.

Liên tưởng đến lời Trần Kỵ vừa nói, quả thật… Không lãng mạn gì.

Vũng nước cũng nhảy không xong, còn tản bộ cái gì chứ.

Chân Trần Kỵ dài nên bước qua nhẹ nhàng, bước chân Chu Phù nhỏ, lại bận tâm đến đôi ủng ugg Trần Kỵ mới mua cho cô, đêm nay mới lần đầu tiên mang, không nỡ ngâm nước, cho nên bước vô cùng cẩn thận.

Cô chợt nhớ tới, đêm đầu tiên mới tới Kim Đường, sau khi Trần Kỵ cứu cô ở gần cửa hàng in ấn, cô cũng nhảy nhót như vậy.

Chỉ là lúc ấy bước chân Trần Kỵ rất lớn, đi rất nhanh, một mình cô dừng lại ở phía sau, cách anh một khoảng dài. Sau đó anh đại khái là không có kiên nhẫn, trực tiếp dừng lại chờ cô tại chỗ, đúng lúc cô không đứng vững, lập tức thuận tay kéo lấy thiếu niên lúc ấy còn hoàn toàn không quen.

Cô nhớ rõ, khi đó cô buột miệng thốt ra lời xin lỗi, sau đó nói liên tiếp lời xin lỗi.

Đêm nay tám năm sau, toàn bộ quá trình Trần Kỵ đều giữ tốc độ bước chân, để cô đi theo bên người, bàn tay to nắm lấy cô cũng không buông ra.

Thỉnh thoảng cho cô mượn chút sức, trong lúc cô vô số lần lảo đảo sắp ngã, nhịn không được cười khẽ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống: “Đi lên.”

Chu Phù bây giờ ngay cả khách khí cũng lười khách khí, thực hiện tốt các quyền lợi hợp pháp của mình, ngoan ngoan kè sát vào sau lưng anh, vẫn do anh cõng mình chậm rãi đi về phía trước.

“Sao Chu Gia Hân nói gì em cũng để ý thế? Bình thường thật sự có con gái tìm anh xin Wechat, em cũng có thể trốn ở một bên xem kịch vui mà.” Trần Kỵ dường như muốn xóa bỏ hoàn toàn cảm giác không an toàn của cô, cho nên cũng không nói với người này một câu, mà là một lần nữa chủ động khơi mào đề tài.

Chu Phù ghé vào vai hắn, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Em đã bao giờ nói với anh rằng chị ấy thật ra là chị gái cùng cha khác mẹ của em chưa?”

Bước chân không nhanh không chậm của Trần Kỵ hơi khựng lại, lúc này mới nhớ lại lúc trước cô khóc nói cái gì mà ba không cần em nữa, tất cả đều là của chị ấy, thì ra là có ý như vậy.

Lúc ấy anh chỉ lo đau lòng cô, chỉ lo trạng thái của cô, cũng không suy nghĩ sâu xa trong đó.

“Lúc trước mẹ em bỗng nhiên đưa em đến Kim Đường, là bởi vì mẹ chị ấy dẫn chị ấy đi tìm mẹ em, mẹ em thật không ngờ lúc bà ấy và ba em còn chưa kết hôn, ba em đã ngoại tình, thậm chí ông ta còn có một đứa con bên ngoài sau lưng bà. Nhiều năm như vậy, một mực dùng tiền nhà mẹ em nuôi gia đình kia.”

“Mẹ em từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, ông bà ngoại đều rất yêu thương bà, bà chưa từng chịu khổ, rất đơn thuần, thế giới tinh thần rất sạch sẽ và cũng có bệnh sạch sẽ, không tiếp nhận được những chuyện dơ bẩn này của ba em, cộng thêm cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua thất bại gì nên khả năng chịu đựng đả kích rất kém. Khoảng thời gian đó tinh thần bà vẫn rất tệ, hẳn là đã sớm sinh ra ý nghĩ tự sát, đại khái là ý thức được điểm này, cũng không muốn để cho hai mẹ con kia quấy rầy đến em, cho nên bà vội vã đưa em rời khỏi Bắc Lâm, không cho em liên lạc với bất cứ ai ở Bắc Lâm.”

Chu Phù cắn môi, có chút tự trách: “Khi đó em không phát hiện ra gì cả, thật ra lúc trước trên xe đi Kim Đường, giọng nói của mẹ em có gì đó không ổn, bà nói muốn em nhớ bà mãi mãi yêu em, lúc đó em không nghe ra rằng đây là lời tạm biệt cuối cùng.”

“Mẹ em vừa đi, ông ta lập tức mang tiền và mẹ con Chu Gia Hân ra nước ngoài sinh sống.”

“Một khoảng thời gian rất dài em đều cảm thấy là họ làm cho em không có ba mẹ, giống như số phận đã định, tất cả thuộc về em cuối cùng đều sẽ là của chị ấy.”

“Cuộc sống có thể không buồn không lo chơi đàn dương cầm mình thích, căn nhà ông bà ngoại để lại mang theo tất cả kỷ niệm thời thơ ấu của em, cha ruột có quan hệ huyết thống, với gia đình nhìn như hạnh phúc mỹ mãn.”

“Cho nên em sợ đến cuối cùng, anh cũng sẽ là của chị ấy, em không có lòng tin, luôn cảm thấy hết thảy giống như số phận đã định.”

“Cuộc hôn nhân thất bại này của ba mẹ em, thật ra ảnh hưởng đối với em rất lớn, cho nên Trần Kỵ, nếu như… Nếu như sau này anh thật sự có người mình thích hơn, có thể trực tiếp nói cho em biết không, đừng gạt em, đừng bất chợt để đối phương tìm tới em, cho em thời gian từ từ tiếp nhận, sau đó em có thể tự chăm sóc con mình, em không muốn để cho con của chúng ta không nơi nương tựa, nhưng nếu như anh không nói trước, em sợ em sẽ giống như mẹ em. Bởi vì trước khi họ xuất hiện, mẹ em thật sự yêu ba em và bà ấy luôn nghĩ rằng ba em yêu bà ấy.”

“Mà em cũng vậy, em rất yêu anh…”

“Cho nên nếu như anh thật sự thích người khác, vậy chúng ta sẽ gặp nhau rồi chia tay được không?”

“Không được.” Trần Kỵ gần như thốt ra, “Chia tay? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Số phận đối với chúng ta kém cỏi như vậy, sao em còn nguyện ý tin tưởng nó?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, dáng vẻ rất ngang tàng, giọng nói ngạo mạn vô cùng, “Số phận rách nát này em cũng có thể tin tưởng, sao lại không thể tin tưởng anh? Anh có thể đối tốt với em đến chết.”

Trái tim Chu Phù đập mạnh một cái.

“Sớm biết vậy đã không cho người này vào công ty rồi.”

“Phải biết rằng sẽ làm cho em bị bắt nạt chịu uất ức, cho dù là vua nhờ quan hệ với ông đây cũng không có cửa đâu.”

“Có biết vì sao anh lại khách khí với giáo sư Tưởng như vậy không?”

Chu Phù hai tay ôm lấy cổ anh: “Không phải bởi vì anh mang ơn thầy ấy sao?

“Coi như là vậy.” Trần Kỵ lắc lắc cô, “Nhưng nói cho cùng vẫn là bởi vì em.”

“Hứa Tư Điềm mỗi ngày đều đến với em, chưa từng nói với em à?”

Chu Phù suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn: “Là… Chuyện đến Anh tìm em sao?”

Việc này Hứa Tư Điềm cũng là tin vỉa hè, lúc ấy Chu Phù nghe xong cảm thấy cảm động, nhưng sau khi tỉnh táo nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, cô đối với mình không có tự tin như vậy, cũng không cảm thấy đối với Trần Kỵ có thể có ảnh hưởng lớn như thê.

“Đúng vậy.” Trần Kỵ một mực thừa nhận.

Chu Phù há to miệng, tay ôm cổ anh bất giác siết chặt hơn, cô không ngờ lời đồn đãi nghe có vẻ thái quá như vậy, lại là sự thật.

“Cảm thấy thái quá?’ Cơ bản là Trần Kỵ không cần nhìn vẻ mặt của cô lúc này, cũng biết cô đang suy nghĩ gì.

Chu Phù gật đầu: “Dạ…”

Trần Kỵ cũng tự giễu kéo miệng cười: “Em phải nhớ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến em, dù có thái quá hơn nữa, ở chỗ anh đều hợp lý.”

“Nhưng còn chưa hết, còn có càng thái quá hơn nữa”

“Hai năm đó không tìm thấy em, nghe được bạn nối khố của em đi Anh, anh tưởng em đi cùng cậu ta, cho nên liền nghĩ cách học xong phần học của Bắc Lâm, như vậy có thể nhanh chóng đi Anh.”

“Vốn kiến trúc đại học Bắc Lâm chưa từng có tiền lệ như vậy, lúc ấy anh nghĩ rằng nếu thật sự không có cách nào khác, liền trực tiếp tạm nghỉ học hoặc thôi học luôn, nhưng lại sợ sau khi tìm được em, em chướng mắt người chưa tốt nghiệp khoa chính quy như anh.” Trần Kỵ cười nhạt, “Cho nên vẫn kiên trì một chút.”

“Lúc ấy giáo sư Tưởng đã cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người, giúp anh làm xong thủ tục để xin vào trường.”

“Sau khi tới bên kia, anh vẫn không tìm được em, Thân Thành Dương thì anh đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng gặp em.”

“Loại tuyệt vọng này anh cũng không biết nên miêu tả như thế nào nữa. Dù sao ngày đó, anh đang đi trên đường, nhìn thấy đối diện có xe đang tới, lúc ấy anh liền suy nghĩ, nếu như chết lên trời, con mẹ nó anh ở trên trời nhất định có thể tìm được em ở đâu chứ.”

“Lúc ấy ngã rẽ trong một cái hẻm nhỏ, đúng lúc có hai tên da đen ăn cướp, cướp đồ của một cô gái châu Á. Đến lúc đó anh nhìn lướt qua, cách ăn mặc giống hệt em trong tưởng tượng, anh tưởng là em nên đi tới đánh nhau với người ta.”

“Kết quả là đánh người đó chạy đi thì mới phát hiện anh nhìn lầm rồi.”

“Nhưng sau khi tuyệt vọng lại bỗng nhiên tỉnh táo lại, ông đây không thể cứ như vậy mà chết, sống luôn có thể tìm được em, sống luôn có cơ hội đối tốt với em.”

“Lỡ như vận khí em không tốt, gặp phải trai đểu hoặc là bị ai bắt nạt, bất cứ khi nào và vì lý do gì, chỉ cần anh còn sống, em đều có thể tới tìm anh, anh luôn có thể che chở em.”

“Ông đây thật sự sợ lỡ như ngày nào đó em cần anh, lại phát hiện anh con mẹ nó đã chết, đến lúc đó đến mộ anh khóc, anh cũng không dám đi ra dỗ em, sợ dọa em, hại em khóc càng dữ dội hơn.”

Nước mắt Chu Phù đã lặng lẽ rơi liên tiếp, lúc này lại bởi vì lời này của anh, vừa khóc vừa cười đập nắm đấm xuống bả vai anh: “Anh làm gì thế!”

Trần Kỵ cũng kéo miệng cười hai tiếng: “Thái quá không? Nhưng lúc đó anh đã nghĩ như vậy, bây giờ cũng thế.”

“Cho nên Chu Phù à, lúc ấy anh suýt chút nữa đã chết, nhưng vì em, anh đã sống sót.”

“Xin em đừng tin vào số phận, hãy yên tâm tin tưởng anh.”

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương