Chỉ Cần Em Thôi
-
Chương 55: Đừng Đi
Editor: Saki
Chu Phù dựa theo hướng dẫn của Trần Kỵ đi vào quán ăn bảng hiệu màu đỏ kia.
Đúng như lời Trần Kỵ nói, trong nháy mắt cô vào cửa, liền có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhiệt tình nghênh đón.
Thật ra cửa hàng này làm ăn không tệ, trong cửa hàng không thiếu thiếu nam thiếu nữ khuôn mặt người Hoa, trong đám người cùng cô đi tới, có mấy du khách cũng nói tiếng Trung.
Người ta nói người nước ngoài nhìn vào châu Á cũng sẽ mù mặt, da vàng tóc đen đứng cùng một chỗ, cơ bản là không phân biệt được.
Chu Phù không ngờ đối phương có thể liếc mắt một cái liền nhận ra mình, đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy người nọ nói tiếng Trung kém cỏi, vẻ mặt kinh ngạc, mặt mày hớn hở, vô cùng cố gắng muốn nói rõ ràng suy nghĩ của mình lúc này với cô: “Là cô à! Cô gái đến từ Trung Quốc! Xin chào! Tôi đã xem qua cái kia, ảnh chụp, một cô gái, giống như sinh viên, ở trong ví tiền, Kỵ, ví tiền.”
Người nước ngoài vừa hưng phấn miêu tả, vừa lo lắng cô nghe không hiểu, còn đặc biệt chu đáo phối hợp với động tác tay chân, hai tay mở ra rồi khép lại, như là đang biểu diễn động tác mở ví tiền ra, ngoài miệng càng không ngừng thuật lại hai chữ ví tiền, cố gắng để cho cô có thể hoàn toàn hiểu được ý của mình.
Chu Phù nghe xong đại khái, không khó để hiểu, ngay sau đó ánh mắt ảm đạm, nghĩ thầm người nước ngoài nhìn khuôn mặt Châu Á quả nhiên sẽ mù mặt.
Có lẽ anh ấy là nhận mình là Chu Gia Hân trong ví tiền của Trần Kỵ.
Nhưng mà cũng không trách anh ấy, dù sao cô và Chu Gia Hân có cùng một người cha, ngay cả các đồng nghiệp Phù Trầm cũng từng nhắc tới, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tướng mạo hai người có chút tương tự.
Đối phương chào hỏi xong, dẫn cô vào một phòng đã mở sẵn.
Hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ, trên bàn bày đầy các món ăn vặt.
Kiểu phương Tây chiếm đa số, cũng có kiểu Trung Quốc. Chủ cửa hàng chào hỏi xong, nói là có bất cứ nhu cầu gì đều có thể bấm chuông tìm anh ấy, sau đó liền lễ phép từ phòng riêng lui ra ngoài.
Lúc này trong lòng Chu Phù vẫn hoảng như cũ, cũng không muốn ăn nhiều, không biết gì nhét đồ ăn vào miệng mấy miếng, ăn mà không biết mùi vị.
Đơn giản thôi, chỉ ngồi chờ.
Ước chừng hơn mười phút sau, Trần Kỵ đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu vai dính chút mưa tầm thường nhất nước Anh.
Trước khi anh ra nước ngoài, Chu Phù thay anh thu dọn hành lý.
Đêm đó anh cười nói những thứ trong nhà ở Anh nên có đều có, không cần mang thêm nhiều đồ như vậy, cơ bản là Chu Phù không ý thức được mặt mày mình đều đỏ lên, tâm tình còn rất sa sút, nói thầm muốn chăm sóc, để cho cô cũng chăm sóc anh đi.
Trần Kỵ không có cách nào khác với bộ dạng của cô, ngay cả dây thanh âm cũng mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Được được được, em dọn em dọn, anh đều mang đi, được chưa?”
Chu Phù cắn môi không ngẩng đầu cũng không lên tiếng nữa.
Cô nhóc ngồi xổm trên mặt đất với hành lý bên cạnh, chỉ vụng về gấp quần áo cho anh, ngay cả áo khoác cũng cần gấp lại, dáng vẻ kia ở trong mắt Trần Kỵ là người chỉ có thể được chăm sóc, những người tận hưởng sự chăm sóc.
Cô sẽ chăm sóc cái rắm.
Nhưng cũng may anh biết chăm sóc người khác, hơn nữa anh nguyện ý và cũng thích chăm sóc cô.
Nói là cái gì cũng có, không cần mang theo nữa, kết quả sau khi đến bên này, vẫn chỉ thích mặc quần áo cô chuẩn bị cho anh.
Chu Phù nghe tiếng quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô nhịn không được đứng dậy chạy chậm tới trước mặt anh.
Bên trong áo khoác của người đàn ông là chiếc áo len màu đen do chính tay cô đan, áo khoác hơi mở, Chu Phù mang theo uất ức sau khi khủng hoảng qua đi, bình tĩnh đứng ở trước mặt anh, muốn ôm anh một cái, rồi lại không hiểu sao khiếp đảm.
Cuối cùng vẫn là Trần Kỵ mở rộng vòng tay với cô trước, bàn tay to vỗ lên gáy cô và ngang ngược như lúc trước, lập tức đem người ôm vào lòng mình.
Chu Phù nghiêng đầu, hai má dán lên ngực anh, hai tay xuyên qua áo khoác hơi mở rộng, thò vào, dán áo len bên trong, vòng quanh bên hông rắn chắc của anh.
Dáng người cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế ôm như vậy, cả người gần như hoàn toàn bị cái áo khoác kia của anh bao vây ở trong đó.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông ở bên tai cô, trong hơi thở là mùi gỗ nhạt quen thuộc nhất.
Một loại cảm giác an toàn nào đó thiếu hụt gần nửa tháng.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên lại xuất hiện.
Hốc mắt Chu Phù chua xót, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Thật ra rời khỏi Kim Đường, sau khi rời khỏi Trần Kỵ, những cực khổ mà cô đã trải qua trong cuộc sống so với lúc trước đáng sợ và tàn khốc hơn nhiều, nhưng sau này không có anh nhiều năm như vậy, ngược lại cô hiếm khi rơi nước mắt.
Có khổ có đau, dường như cũng không muốn khóc.
Không có tâm tư này, cũng biết nếu không có người đau lòng, nước mắt liền không có bất kì tác dụng gì.
Có thời gian phát tiết cảm xúc này, không bằng làm nhiều chuyện quan trọng một chút.
Vốn tưởng rằng mấy năm nay mình trở nên kiên cường không ít, không ngờ kết quả lúc trở lại trước mặt anh vẫn như cũ.
Một tay người đàn ông chụp gáy cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh của cô.
Sau một lúc lâu mới mở miệng, vừa lên tiếng, lồng ngực Chu Phù liền hơi chấn động, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Sao đột nhiên em chạy tới đây vậy?”
Chu Phù không biết nên nói với anb như thế nào, lòng bàn tay nắm chặt quần áo sau thắt lưng anh, bất giác siết chặt, lời nói yếu ớt, cẩn thận nghe mới có thể nghe thấy: “Không phải anh nói… Em muốn tới là có thể tới bất cứ lúc nào sao…”
Lời này mang theo chút uất ức, Trần Kỵ nghe rõ ràng, cũng nghe ra.
Người đàn ông trói chặt hai tay cô gái nhỏ vẫn chưa buông lỏng sức lực, bàn tay to nắm ở sau cổ mềm mại của cô, cố ý hay voo tình xoa: “Vậy em còn nhớ không, trước những lời này, anh nói em muốn tới đây thì phải nói với anh trước chứ?”
Nói xong, một tay anh ôm ở trên vai cô, phân ra chút khoảng cách với cô, hơi hơi cong sống lưng rộng rãi xuống, cúi người cúi đầu đối diện tầm mắt của cô.
Lông mi Chu Phù khẽ run lên, cũng không biết anh có phải đang hỏi tội hay không, khó có được tùy hứng không nói đạo lý, nhưng ngữ khí vẫn trầm thấp yếu ớt như cũ, nghe có vẻ không có sức mạnh gì: “Kiểm tra… Nên không có thông báo trước…”
Trần Kỵ lúc này ngược lại nhất thời bị cô chặn đến mức nói không ra lời, cô nói cũng có lý, cô muốn kiểm tra thì anh cũng thẳng thắn vô tư để cô kiểm tra, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ giải thích: “Không có không cho em điều tra, tại quá xa, em không nói trước với anh một tiếng thì làm sao anh tới đón em được?”
Anh thậm chí cơ bản là không yên tâm khi cô ra nước ngoài một mình. Nếu sớm biết, anh nhất định muốn ở trong nước sắp xếp một mình, ở bên cô suốt chặng đường, đưa cô xuống đất an toàn, cho đến khi mình tiếp nhận mới thôi.
“Nếu hôm nay anh không về London, em sẽ làm gì một mình?”
Chu Phù bị anh nhìn chằm chằm, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào, dứt khoát một lần nữa dán vào trong lòng anh, không đối diện với anh nữa, chỉ mặc cho mình bao bọc trong áo khoác của anh, sau đó giọng nói rầu rĩ chậm rãi truyền ra: “Em xin lỗi… Có phải em, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi không.”
Cô cũng không muốn, nhưng lúc ấy cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc Lâm, chỉ muốn có thể tới gần anh một chút.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
Giờ phút này nhớ lại, chuyện này thật điên rồ.
Bản thân quả nhiên chỉ mang đến phiền phức cho anh.
Cô vừa nói ra lời này, Trần Kỵ cũng không nỡ nói thêm gì nữa, kiên nhẫn của anh cả đời này dường như đều dùng ở trên người Chu Phù: “Không phải muốn dạy bảo em à.”
Anh hừ cười một tiếng: “Đời này ông đây chưa từng thấy ai yếu ớt hơn em.”
Chu Phù: “…”
“Không nói cái này nữa.” Anh ôm người, tầm mắt nhìn qua bàn ăn phía sau cô, thản nhiên hỏi, “Sao không ăn gì cả, không hợp khẩu vị em à?”
Chu Phù ở trong lòng anh lắc đầu: “Không phải…”
Cô chỉ là hoảng hốt, cho nên ăn mà không biết mùi vị gì.
Chỉ là hiện tại Trần Kỵ tới, cô giống như lại có thể cảm giác được đói bụng: “Anh ăn chưa? Hay là cùng nhau ăn đi.”
Trần Kỵ cũng không từ chối: “Được.”
Hơn mười tiếng không gọi được điện thoại cho cô, cho dù sau đó từ bên Lăng Lộ Vũ Thân Thành Dương biết được chuyện cô đến Anh, nhưng không xác nhận được cô đáp xuống an toàn, không có chính tai nghe được giọng nói của cô, anh không có tâm tư nào để ăn cơm.
Xa nhau hơn mười ngày, hai người đã lâu không gặp ngồi ở trên một cái bàn mặt đối mặt ăn cơm.
Trần Kỵ: “Anh mới đi bao lâu, xương trên lưng em lại cấn tay rồi.”
Chu Phù: “…”
Anh không ở đây mấy ngày nay, tuy rằng mỗi ngày ba bữa đúng giờ gọi tới nhìn chằm chằm cô ăn cơm, nhưng dù sao người không ở trước mặt, cô liền ít nhiều có chút lừa gạt.
Lúc này sự thèm ăn rốt cuộc đã trở lại một chút, Trần Kỵ vội vàng nhân cơ hội đút nhiều một chút, cuối cùng phần lớn thời gian trong bữa ăn là để chăm sóc cô.
Trên đường trở về, là một người nước ngoài trung niên lái xe.
Từ sau khi nhận được tấm ảnh của Phó Kỳ Hữu, Chu Phù liền run sợ mà không chợp mắt.
Giờ phút này đi theo Trần Kỵ ngồi vào ghế sau xe, đầu tiên là nhịn không được đưa tay móc khớp ngón tay thon dài của anh, đợi sau khi cẩn thận nắm lấy, lại ghé sát vào bên cạnh anh một chút theo bản năng.
Đầu hơi dán vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh.
Sau một lúc lâu, Trần Kỵ lười biếng cười thở dài, thân thể cao lớn dứt khoát trực tiếp dựa vào sau lưng ghế ngồi, duỗi chân dài ra, dành ra một không gian riêng cho cô, sau đó giơ tay kéo cô lên đùi mình gối lên.
Ghế sau rộng rãi, vóc dáng cô lại nhỏ, lập tức nằm xuống trên đùi anh vẫn còn dư.
“Ngủ một lát đi.” Anh lạnh nhạt nói, “Tỉnh lại là về đến nhà rồi.”
Chỉ là một giấc ngủ này, Chu Phù ngủ không được ngon giấc.
Không biết là bởi vì xe chạy trên đường ít nhiều có chút xóc nảy, hay là Phó Kỳ Hữu mang đến cho cô sợ hãi quá mức khắc sâu.
Thế cho nên dọc theo đường đi nửa ngủ nửa tỉnh.
Còn thỉnh thoảng nằm mơ vài giấc mơ về khoảng thời gian đó.
Cô mơ thấy cây đàn violon trên avatar Wechat của Phó Kỳ Hữu.
Dây đàn bị nhuộm màu đỏ thẫm.
Sợi dây vốn nên phát ra giai điệu du dương lại từng sợi từng sợi cắt vào cánh tay cô, lôi kéo sự đau đớn.
Sau đó là tiếng rên rỉ thống khổ của lớp trưởng sau khi bị đánh gãy hai chân.
Thanh âm kia thê thảm lại không thể làm gì.
Cô gái nhỏ gối ở giữa đùi người đàn ông, rõ ràng là mùa cuối tháng mười hai, nhưng trước trán mũi lại chảy ra mồ hôi ướt dày đặc.
Lúc bất an tỉnh lại, hoàn cảnh đập vào mắt đã không còn ở trong xe.
Ánh đèn bốn phía êm dịu ấm áp, Chu Phù được Trần Kỵ ôm vào lòng, từ cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà không nhanh không chậm đi lên lầu hai.
Người tỉnh lại liền có động tĩnh, ánh mắt mờ mịt đánh giá xung quanh, Trần Kỵ dường như có cảm ứng, anh hơi cụp mắt xuống, đối diện với tầm mắt cô, dịu dàng nói: “Về đến nhà rồi.”
Đáy mắt Chu Phù chua xót: “Được.”
Người đàn ông lập tức ôm người vào mặt bàn rộng rãi trong phòng tắm chính, sau đó một tay rút tấm thảm lót đi sự lạnh lẽo, vững vàng đặt cô lên trên, giọng nói nặng nề: “Mưa ở Anh quanh năm suốt tháng cũng không ngừng, không khí lạnh lẽo, tắm một cái rồi tiếp tục ngủ, ngược lại chênh lệch múi giờ.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ nói xong, đi tới bên cạnh bồn tắm, giúp cô tích trữ nước có nhiệt độ thích hợp rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Chu Phù giật mình trong nháy mắt, lạnh lùng nhớ tới, giờ phút này nước Anh dường như vẫn là ban ngày.
Thời gian làm việc, có lẽ anh còn có không ít công việc phải làm, bớt chút thời gian đi sân bay đón mình một chuyến, phỏng chừng đã chậm trễ không ít chuyện, có lẽ lúc này liền phải chạy về bận rộn.
Nhưng nhìn bóng lưng Trần Kỵ rời đi, Chu Phù luôn cảm thấy không có lý do mà hoảng hốt.
Cô nhịn không được gọi anh lại, dường như lo lắng anh lập tức sẽ biến mất không thấy gì nữa, không kịp chờ anh đáp lại, cô liền từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, vài bước chạy chậm tới phía sau anh, tùy hứng dán người lên, uất ức ôm lấy người.
Người đàn ông lập tức dừng bước: “Sao vậy?”
Lúc này Chu Phù cái gì cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn giữ anh lại: “Anh đừng đi, được không?”
“Ngủ với anh à?” Giọng Trần Kỵ khàn khàn hơn, sau đó nhếch môi hừ cười một tiếng, “Ngủ với anh, được thôi, anh cũng không muốn đi.”
Anh xoay người lại, mặt đối mặt liếc nhìn cô, nụ cười trên mặt không khỏi ủ rũ: “Nhưng em tắm còn muốn để anh ở bên trong xem sao?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Phù: Vậy em không xem sao?
- -----oOo------
Chu Phù dựa theo hướng dẫn của Trần Kỵ đi vào quán ăn bảng hiệu màu đỏ kia.
Đúng như lời Trần Kỵ nói, trong nháy mắt cô vào cửa, liền có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhiệt tình nghênh đón.
Thật ra cửa hàng này làm ăn không tệ, trong cửa hàng không thiếu thiếu nam thiếu nữ khuôn mặt người Hoa, trong đám người cùng cô đi tới, có mấy du khách cũng nói tiếng Trung.
Người ta nói người nước ngoài nhìn vào châu Á cũng sẽ mù mặt, da vàng tóc đen đứng cùng một chỗ, cơ bản là không phân biệt được.
Chu Phù không ngờ đối phương có thể liếc mắt một cái liền nhận ra mình, đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy người nọ nói tiếng Trung kém cỏi, vẻ mặt kinh ngạc, mặt mày hớn hở, vô cùng cố gắng muốn nói rõ ràng suy nghĩ của mình lúc này với cô: “Là cô à! Cô gái đến từ Trung Quốc! Xin chào! Tôi đã xem qua cái kia, ảnh chụp, một cô gái, giống như sinh viên, ở trong ví tiền, Kỵ, ví tiền.”
Người nước ngoài vừa hưng phấn miêu tả, vừa lo lắng cô nghe không hiểu, còn đặc biệt chu đáo phối hợp với động tác tay chân, hai tay mở ra rồi khép lại, như là đang biểu diễn động tác mở ví tiền ra, ngoài miệng càng không ngừng thuật lại hai chữ ví tiền, cố gắng để cho cô có thể hoàn toàn hiểu được ý của mình.
Chu Phù nghe xong đại khái, không khó để hiểu, ngay sau đó ánh mắt ảm đạm, nghĩ thầm người nước ngoài nhìn khuôn mặt Châu Á quả nhiên sẽ mù mặt.
Có lẽ anh ấy là nhận mình là Chu Gia Hân trong ví tiền của Trần Kỵ.
Nhưng mà cũng không trách anh ấy, dù sao cô và Chu Gia Hân có cùng một người cha, ngay cả các đồng nghiệp Phù Trầm cũng từng nhắc tới, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tướng mạo hai người có chút tương tự.
Đối phương chào hỏi xong, dẫn cô vào một phòng đã mở sẵn.
Hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ, trên bàn bày đầy các món ăn vặt.
Kiểu phương Tây chiếm đa số, cũng có kiểu Trung Quốc. Chủ cửa hàng chào hỏi xong, nói là có bất cứ nhu cầu gì đều có thể bấm chuông tìm anh ấy, sau đó liền lễ phép từ phòng riêng lui ra ngoài.
Lúc này trong lòng Chu Phù vẫn hoảng như cũ, cũng không muốn ăn nhiều, không biết gì nhét đồ ăn vào miệng mấy miếng, ăn mà không biết mùi vị.
Đơn giản thôi, chỉ ngồi chờ.
Ước chừng hơn mười phút sau, Trần Kỵ đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu vai dính chút mưa tầm thường nhất nước Anh.
Trước khi anh ra nước ngoài, Chu Phù thay anh thu dọn hành lý.
Đêm đó anh cười nói những thứ trong nhà ở Anh nên có đều có, không cần mang thêm nhiều đồ như vậy, cơ bản là Chu Phù không ý thức được mặt mày mình đều đỏ lên, tâm tình còn rất sa sút, nói thầm muốn chăm sóc, để cho cô cũng chăm sóc anh đi.
Trần Kỵ không có cách nào khác với bộ dạng của cô, ngay cả dây thanh âm cũng mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Được được được, em dọn em dọn, anh đều mang đi, được chưa?”
Chu Phù cắn môi không ngẩng đầu cũng không lên tiếng nữa.
Cô nhóc ngồi xổm trên mặt đất với hành lý bên cạnh, chỉ vụng về gấp quần áo cho anh, ngay cả áo khoác cũng cần gấp lại, dáng vẻ kia ở trong mắt Trần Kỵ là người chỉ có thể được chăm sóc, những người tận hưởng sự chăm sóc.
Cô sẽ chăm sóc cái rắm.
Nhưng cũng may anh biết chăm sóc người khác, hơn nữa anh nguyện ý và cũng thích chăm sóc cô.
Nói là cái gì cũng có, không cần mang theo nữa, kết quả sau khi đến bên này, vẫn chỉ thích mặc quần áo cô chuẩn bị cho anh.
Chu Phù nghe tiếng quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô nhịn không được đứng dậy chạy chậm tới trước mặt anh.
Bên trong áo khoác của người đàn ông là chiếc áo len màu đen do chính tay cô đan, áo khoác hơi mở, Chu Phù mang theo uất ức sau khi khủng hoảng qua đi, bình tĩnh đứng ở trước mặt anh, muốn ôm anh một cái, rồi lại không hiểu sao khiếp đảm.
Cuối cùng vẫn là Trần Kỵ mở rộng vòng tay với cô trước, bàn tay to vỗ lên gáy cô và ngang ngược như lúc trước, lập tức đem người ôm vào lòng mình.
Chu Phù nghiêng đầu, hai má dán lên ngực anh, hai tay xuyên qua áo khoác hơi mở rộng, thò vào, dán áo len bên trong, vòng quanh bên hông rắn chắc của anh.
Dáng người cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế ôm như vậy, cả người gần như hoàn toàn bị cái áo khoác kia của anh bao vây ở trong đó.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông ở bên tai cô, trong hơi thở là mùi gỗ nhạt quen thuộc nhất.
Một loại cảm giác an toàn nào đó thiếu hụt gần nửa tháng.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên lại xuất hiện.
Hốc mắt Chu Phù chua xót, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Thật ra rời khỏi Kim Đường, sau khi rời khỏi Trần Kỵ, những cực khổ mà cô đã trải qua trong cuộc sống so với lúc trước đáng sợ và tàn khốc hơn nhiều, nhưng sau này không có anh nhiều năm như vậy, ngược lại cô hiếm khi rơi nước mắt.
Có khổ có đau, dường như cũng không muốn khóc.
Không có tâm tư này, cũng biết nếu không có người đau lòng, nước mắt liền không có bất kì tác dụng gì.
Có thời gian phát tiết cảm xúc này, không bằng làm nhiều chuyện quan trọng một chút.
Vốn tưởng rằng mấy năm nay mình trở nên kiên cường không ít, không ngờ kết quả lúc trở lại trước mặt anh vẫn như cũ.
Một tay người đàn ông chụp gáy cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh của cô.
Sau một lúc lâu mới mở miệng, vừa lên tiếng, lồng ngực Chu Phù liền hơi chấn động, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Sao đột nhiên em chạy tới đây vậy?”
Chu Phù không biết nên nói với anb như thế nào, lòng bàn tay nắm chặt quần áo sau thắt lưng anh, bất giác siết chặt, lời nói yếu ớt, cẩn thận nghe mới có thể nghe thấy: “Không phải anh nói… Em muốn tới là có thể tới bất cứ lúc nào sao…”
Lời này mang theo chút uất ức, Trần Kỵ nghe rõ ràng, cũng nghe ra.
Người đàn ông trói chặt hai tay cô gái nhỏ vẫn chưa buông lỏng sức lực, bàn tay to nắm ở sau cổ mềm mại của cô, cố ý hay voo tình xoa: “Vậy em còn nhớ không, trước những lời này, anh nói em muốn tới đây thì phải nói với anh trước chứ?”
Nói xong, một tay anh ôm ở trên vai cô, phân ra chút khoảng cách với cô, hơi hơi cong sống lưng rộng rãi xuống, cúi người cúi đầu đối diện tầm mắt của cô.
Lông mi Chu Phù khẽ run lên, cũng không biết anh có phải đang hỏi tội hay không, khó có được tùy hứng không nói đạo lý, nhưng ngữ khí vẫn trầm thấp yếu ớt như cũ, nghe có vẻ không có sức mạnh gì: “Kiểm tra… Nên không có thông báo trước…”
Trần Kỵ lúc này ngược lại nhất thời bị cô chặn đến mức nói không ra lời, cô nói cũng có lý, cô muốn kiểm tra thì anh cũng thẳng thắn vô tư để cô kiểm tra, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ giải thích: “Không có không cho em điều tra, tại quá xa, em không nói trước với anh một tiếng thì làm sao anh tới đón em được?”
Anh thậm chí cơ bản là không yên tâm khi cô ra nước ngoài một mình. Nếu sớm biết, anh nhất định muốn ở trong nước sắp xếp một mình, ở bên cô suốt chặng đường, đưa cô xuống đất an toàn, cho đến khi mình tiếp nhận mới thôi.
“Nếu hôm nay anh không về London, em sẽ làm gì một mình?”
Chu Phù bị anh nhìn chằm chằm, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào, dứt khoát một lần nữa dán vào trong lòng anh, không đối diện với anh nữa, chỉ mặc cho mình bao bọc trong áo khoác của anh, sau đó giọng nói rầu rĩ chậm rãi truyền ra: “Em xin lỗi… Có phải em, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi không.”
Cô cũng không muốn, nhưng lúc ấy cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc Lâm, chỉ muốn có thể tới gần anh một chút.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
Giờ phút này nhớ lại, chuyện này thật điên rồ.
Bản thân quả nhiên chỉ mang đến phiền phức cho anh.
Cô vừa nói ra lời này, Trần Kỵ cũng không nỡ nói thêm gì nữa, kiên nhẫn của anh cả đời này dường như đều dùng ở trên người Chu Phù: “Không phải muốn dạy bảo em à.”
Anh hừ cười một tiếng: “Đời này ông đây chưa từng thấy ai yếu ớt hơn em.”
Chu Phù: “…”
“Không nói cái này nữa.” Anh ôm người, tầm mắt nhìn qua bàn ăn phía sau cô, thản nhiên hỏi, “Sao không ăn gì cả, không hợp khẩu vị em à?”
Chu Phù ở trong lòng anh lắc đầu: “Không phải…”
Cô chỉ là hoảng hốt, cho nên ăn mà không biết mùi vị gì.
Chỉ là hiện tại Trần Kỵ tới, cô giống như lại có thể cảm giác được đói bụng: “Anh ăn chưa? Hay là cùng nhau ăn đi.”
Trần Kỵ cũng không từ chối: “Được.”
Hơn mười tiếng không gọi được điện thoại cho cô, cho dù sau đó từ bên Lăng Lộ Vũ Thân Thành Dương biết được chuyện cô đến Anh, nhưng không xác nhận được cô đáp xuống an toàn, không có chính tai nghe được giọng nói của cô, anh không có tâm tư nào để ăn cơm.
Xa nhau hơn mười ngày, hai người đã lâu không gặp ngồi ở trên một cái bàn mặt đối mặt ăn cơm.
Trần Kỵ: “Anh mới đi bao lâu, xương trên lưng em lại cấn tay rồi.”
Chu Phù: “…”
Anh không ở đây mấy ngày nay, tuy rằng mỗi ngày ba bữa đúng giờ gọi tới nhìn chằm chằm cô ăn cơm, nhưng dù sao người không ở trước mặt, cô liền ít nhiều có chút lừa gạt.
Lúc này sự thèm ăn rốt cuộc đã trở lại một chút, Trần Kỵ vội vàng nhân cơ hội đút nhiều một chút, cuối cùng phần lớn thời gian trong bữa ăn là để chăm sóc cô.
Trên đường trở về, là một người nước ngoài trung niên lái xe.
Từ sau khi nhận được tấm ảnh của Phó Kỳ Hữu, Chu Phù liền run sợ mà không chợp mắt.
Giờ phút này đi theo Trần Kỵ ngồi vào ghế sau xe, đầu tiên là nhịn không được đưa tay móc khớp ngón tay thon dài của anh, đợi sau khi cẩn thận nắm lấy, lại ghé sát vào bên cạnh anh một chút theo bản năng.
Đầu hơi dán vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh.
Sau một lúc lâu, Trần Kỵ lười biếng cười thở dài, thân thể cao lớn dứt khoát trực tiếp dựa vào sau lưng ghế ngồi, duỗi chân dài ra, dành ra một không gian riêng cho cô, sau đó giơ tay kéo cô lên đùi mình gối lên.
Ghế sau rộng rãi, vóc dáng cô lại nhỏ, lập tức nằm xuống trên đùi anh vẫn còn dư.
“Ngủ một lát đi.” Anh lạnh nhạt nói, “Tỉnh lại là về đến nhà rồi.”
Chỉ là một giấc ngủ này, Chu Phù ngủ không được ngon giấc.
Không biết là bởi vì xe chạy trên đường ít nhiều có chút xóc nảy, hay là Phó Kỳ Hữu mang đến cho cô sợ hãi quá mức khắc sâu.
Thế cho nên dọc theo đường đi nửa ngủ nửa tỉnh.
Còn thỉnh thoảng nằm mơ vài giấc mơ về khoảng thời gian đó.
Cô mơ thấy cây đàn violon trên avatar Wechat của Phó Kỳ Hữu.
Dây đàn bị nhuộm màu đỏ thẫm.
Sợi dây vốn nên phát ra giai điệu du dương lại từng sợi từng sợi cắt vào cánh tay cô, lôi kéo sự đau đớn.
Sau đó là tiếng rên rỉ thống khổ của lớp trưởng sau khi bị đánh gãy hai chân.
Thanh âm kia thê thảm lại không thể làm gì.
Cô gái nhỏ gối ở giữa đùi người đàn ông, rõ ràng là mùa cuối tháng mười hai, nhưng trước trán mũi lại chảy ra mồ hôi ướt dày đặc.
Lúc bất an tỉnh lại, hoàn cảnh đập vào mắt đã không còn ở trong xe.
Ánh đèn bốn phía êm dịu ấm áp, Chu Phù được Trần Kỵ ôm vào lòng, từ cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà không nhanh không chậm đi lên lầu hai.
Người tỉnh lại liền có động tĩnh, ánh mắt mờ mịt đánh giá xung quanh, Trần Kỵ dường như có cảm ứng, anh hơi cụp mắt xuống, đối diện với tầm mắt cô, dịu dàng nói: “Về đến nhà rồi.”
Đáy mắt Chu Phù chua xót: “Được.”
Người đàn ông lập tức ôm người vào mặt bàn rộng rãi trong phòng tắm chính, sau đó một tay rút tấm thảm lót đi sự lạnh lẽo, vững vàng đặt cô lên trên, giọng nói nặng nề: “Mưa ở Anh quanh năm suốt tháng cũng không ngừng, không khí lạnh lẽo, tắm một cái rồi tiếp tục ngủ, ngược lại chênh lệch múi giờ.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ nói xong, đi tới bên cạnh bồn tắm, giúp cô tích trữ nước có nhiệt độ thích hợp rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
Chu Phù giật mình trong nháy mắt, lạnh lùng nhớ tới, giờ phút này nước Anh dường như vẫn là ban ngày.
Thời gian làm việc, có lẽ anh còn có không ít công việc phải làm, bớt chút thời gian đi sân bay đón mình một chuyến, phỏng chừng đã chậm trễ không ít chuyện, có lẽ lúc này liền phải chạy về bận rộn.
Nhưng nhìn bóng lưng Trần Kỵ rời đi, Chu Phù luôn cảm thấy không có lý do mà hoảng hốt.
Cô nhịn không được gọi anh lại, dường như lo lắng anh lập tức sẽ biến mất không thấy gì nữa, không kịp chờ anh đáp lại, cô liền từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, vài bước chạy chậm tới phía sau anh, tùy hứng dán người lên, uất ức ôm lấy người.
Người đàn ông lập tức dừng bước: “Sao vậy?”
Lúc này Chu Phù cái gì cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn giữ anh lại: “Anh đừng đi, được không?”
“Ngủ với anh à?” Giọng Trần Kỵ khàn khàn hơn, sau đó nhếch môi hừ cười một tiếng, “Ngủ với anh, được thôi, anh cũng không muốn đi.”
Anh xoay người lại, mặt đối mặt liếc nhìn cô, nụ cười trên mặt không khỏi ủ rũ: “Nhưng em tắm còn muốn để anh ở bên trong xem sao?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Phù: Vậy em không xem sao?
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook