Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 39: Diệt khẩu phần 1 (2)

- Hồi nãy trong lúc mày đi vào trong nhà lấy vali thì tao với em Lệ đang đứng nói chuyện thì có một tia laze màu đỏ chiếu thẳng vào mặt của em ấy sau đó tia laze đó dịch chuyển xuống cổ và ở yên vị trí nó thật lâu cho đến khi tao quay lại để xác định vị trí thì nó đã biến mất rồi. Tao cảm thấy có gì đó vô cùng khó hiểu ở đây. 

Nghe thằng bạn nói tới đó trong lòng anh không khỏi lo lắng bồn chồn có chút hoài nghi vì không hiểu sao chỉ sau 4 tháng xa nhau mà lại có nhiều chuyện lạ lẫm xảy ra với người yêu mình như vậy, Kỳ Tường im lặng suy nghĩ về vấn đề đó mà vẫn không tìm ra lí do vì sao. Anh đổ người về phía trước trả lời với giọng suy tư: 

- Tao cũng chả hiểu vì sao nữa mày à, có gì tao sẽ hỏi em ấy xem đã có chuyện gì xảy ra mới được. Từ lúc xa nhau chỉ mới 4 tháng thôi mà đủ thứ chuyện rồi làm sao tao yên tâm để xa cô ấy khi hết kỳ nghỉ ngơi này đây? Mày luôn bên cạnh Tiểu Lệ thì mày có thấy gì khác lạ hay khả nghi không hả Bèo? 

Dừng lại trước cửa nhà của mình, anh tắt máy bước xuống xe và đặt vali xuống rồi bấm chuông cửa và sau đó đáp: 

- Có lần tao đang ngồi trong tiệm mì nhà của em ấy thì có thấy một anh chàng mặc quân phục đứng trước gọi Tiểu Lệ ra nói chuyện gì đó, ban đầu nhìn mặt em Lệ đầy trầm tư có chút gì đó đầy hồi hộp lo lắng nhưng lát sau khi gặp anh chàng cảnh sát đó xong thì lại tươi vui như bình thường. Tao cũng thấy lạ nhưng không dám hỏi. 

Kỳ Tường nghe xong vội phóng xuống xe với khuôn mặt không khỏi buồn bã khẽ thở dài nói: 

- Người con trai mặc đồ cảnh sát sao? Tao chưa nghe cô ấy nhắc đến người này bao giờ... Có khi nào... 

- A... Em chào anh Kỳ, anh mới về nước chơi hở? Mời anh vô nhà em chơi. – cô em gái của Khắc Lạc nhanh nhẩu vui vẻ chào hỏi Kỳ Tường. 

Vì có em gái của thằng bạn ở đây nên khuôn mặt buồn bã của anh đã biến đổi sang khuôn mặt gượng cười chào hỏi lại. Anh cùng cô bé bước vào nhà trong và kéo vali theo sau. Khi vào trong thì anh ngồi xuống ghế và kéo vali mình ra để lấy kẹo cho cô bé em gái ấy, em gái của Khắc Lạc nhận lấy và cười toe tét rồi sau đó chạy vọt lên phòng của mình. Khắc Lạc bước vào sau rồi ngồi xuống ghế đối diện thằng bạn mình nhìn nó và nói: 

- Thằng khùng, đừng suy nghĩ lung tung. Điều quan trọng bây giờ mày phải tìm hiểu vì sao lại có tia laze đó và tại sao nó lại chiếu vào người của Đóa Lệ người yêu của mình biết chưa. Còn anh chàng mặc quân y đó chỉ là con trai của bạn thân bố của em ấy thôi. 

Kỳ Tường uống xong ly nước và gật đầu tán thành với lời nói của thằng bạn mình. Lời nói đó cũng đã phần nào phá tan đi bao suy nghĩ vấn vỡ không hay về người yêu của anh. Anh đứng dậy vươn vai rồi mạnh miệng tự tin nói: 

- Mày nói đúng. Vì giờ cho tới ngày tao đi còn lâu mà, tao sẽ không để cô ấy một mình chịu đựng mọi thứ nữa. Tao sẽ bảo vệ và tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra với em yêu của tao. Giờ thì cảm phiền mày đem vali lên phòng mày sau dùm tao nhé.Vừa nói xong anh đã phóng mất xác lên phòng của Khắc Lạc mặc cho thằng bạn ngồi đực mặt ra nhìn mình. Khắc Lạc miệng thì lầu bầu chửi rủa ra ngoài khóa cửa hẳn hoi rồi bước vô nhà tay kéo vali đi lên lầu, anh vừa đi vừa suy nghĩ “không biết kẻ nào lại dám dở trò với Đóa Lệ và tại sao hắn ta lại làm thế trong khi anh thấy nhà cô hình như bao giờ có thù oán với ai cả, không lẽ...” Một cái cốp anh đụng đầu vào cửa phòng của mình vì cái tội đi mà không để ý. Một tay thì xoa đầu còn tay kia thì gõ cửa phòng la chí chóe: “Mở cửa coi thằng quỷ sứ âm binh kia”, Kỳ Tường vừa mới tắm xong, anh choàng quấn khăn quanh mình đi ra mở cửa phòng thì thấy trên đầu thằng bạn bị ửng đỏ liền chắt lưỡi lắc đầu tỏ vẻ thương xót hỏi: 

- Cái cửa phòng có bị móp ở đâu không vậy Bèo? Thương cái cửa gì đâu. Thôi vào nhanh đi, khăn trên người tao có vẻ sắp tuột xuống rồi đấy. 

Khắc Lạc nhăn nhó đưa tay ra đấm một phát vào bụng thằng quỷ sứ kia sau đó hậm hực đi nhanh vào phòng mà không thèm kéo vali vào luôn. Anh ngã lưng xuống chiếc giường của mình và than vãn: 

- Ôi chỉ có mi là yêu thương tấm thân trai đẹp này thôi giường à. Nào chúng ta ngủ thôi. Hãy mặc kệ tên ở ké kia cùng với chiếc vali của hắn đi. 

Quả nhiên khăn tắm trên người Kỳ Tường đã chính thức rơi xuống đất rồi, anh vội vàng kéo vali vào trong và đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi mới đi tới chỗ thằng bạn đang nằm và đánh trả lại hắn hai phát và nói: 

- Mày không đi tắm thì ngủ dưới đất nhé. Tao tắm rồi nên có quyền xí chỗ ngủ trước. Giờ thì tao ngủ đây. – nói với giọng như mình là chủ của căn phòng này. 

Khắc Lạc giờ đây đã không hiền lành khi đây là lãnh địa của riêng mình, anh dơ chân đạp bạn mình rồi cười ha hả đắc ý đáp trả: 

- Mày nên nhớ đây là nhà tao nên tao có quyền cho mày ngủ ở đâu đấy cu Kỳ ạ. Đừng nghĩ anh đây hiền lành dễ ăn hiếp nhé. Cẩn thận với tao. Hự hự ha ha ha muahaha. 

Vậy là trận chiến giành chỗ ngủ của hai anh chàng to con già đầu bắt đầu, sau một hồi chiến đấu giành chỗ thì phần thắng hoàn toàn nghiêng về khách mời. Khắc Lạc ngậm ngùi thua cuộc lấy đồ đi tắm và lát sau chỗ ngủ của anh chỉ là một phần nhỏ đủ để nằm ngửa mà thôi, anh giọt lệ kêu ca: 

- Trời ơi thiệt là không công bằng mà. Huhuhuhu... Tại sao lại thua tên đó chứ... Huhu 

Kỳ Tường cười thỏa mãn khi phần thắng thuộc về mình, chỉ chỏ vào thằng bạn và cười chọc quê hắn một trận đã đời sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin với Đóa Lệ. Trong lúc Khắc Lạc tắm thì anh nằm nhắn tin với người yêu của mình, nhưng giờ đây điều anh muốn đó là được ngủ với cô ấy và họ sẽ lại có một đêm mặn nồng chăn gối với nhau sau 4 tháng xa cách chỉ cần nhớ về lần đầu cô và anh gần gủi bên nhau thôi thì cả người anh như đang nóng ran và có cảm giác ham muốn được chạm vào làn da của cô. Cũng vì mãi suy nghĩ bậy bạ ấy mà anh đã nhắn với nội dung là “tự nhiên anh muốn được chúng ta lại chạm da thịt với nhau như lần đầu, anh nhớ mùi hương đặc trưng của cơ thể em quá em yêu à. Ngày mai em có thể dành cho anh không?” Và rồi gửi cho Đóa Lệ, lát sau thì tin nhắn tới: “Đóa Lệ nó không có ở nhà cháu ơi, nó đi ra ngoài rồi. Bác gái đấy!”, anh giật thóp mình nên lỡ tay làm rơi điện thoại xuống dưới giường khi đọc tin nhắn ấy, lại một lần nữa anh tự làm xấu mình trong mắt của mẹ Đóa Lệ rồi. Thở dài kèm theo hành động gõ vào đầu của mình liên hồi, anh cúi người xuống nhặt điện thoại lên và gọi cho số máy Đóa Lệ thì nghe giọng người yêu mình nghe máy: 

- Anh này kì ghê á, tự nhiên anh nhắn tin vậy trong khi mẹ em đang nằm ngủ kế bên. Em chỉ mới đi vệ sinh tí thôi mà mẹ đã cầm điện thoại của em lên sau đó lại nhìn em cười đầy khó hiểu và khi em nằm xuống cạnh mẹ rồi thì bị kí một phát vào đầu đấy. Giờ thì ngủ đi rồi ngày mai chúng ta gặp nhau. Yêu anh. Em tắt máy để mẹ ngủ. 

- Anh không biết, anh xin lỗi em. Uhm. Em với bác gái ngủ ngon. Yêu em 

Sáng hôm sau, cô đang nằm ngủ thì chuông điện thoại reo lên um sùm trong phòng, trong vô thức cô bấm nghe máy: 

- A Bảo nè, anh thành thật xin lỗi em rất nhiều. Tên tội phạm đó đã bị sát hại vào buổi tối hôm qua trong lúc hắn ta đi mua đồ rồi em ạ. Cùng lúc đó, đồng nghiệp của anh cũng bị sát hại và bị đánh cắp mất bộ manh mối về vụ án đang điều tra cho em mà anh mới giao cho cậu ta vào buổi chiều rồi. Anh xin lỗi em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương