Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
-
Chương 32: Niềm tin dành cho nhau
Sáng hôm sau, Khắc Lạc đã đến trước cửa nhà của Đóa Lệ, anh chuẩn bị bấm chuông thì chiếc xe hơi dừng ngay trước mặt anh, bóng người phụ nữ từ trong xe bước ra khỏi xe với khuôn mặt vui vẻnhìn anh cười nói:
- Xem ai mới sáng sớm đã đến tìm con gái cưng của ta kìa. Cháu vẫn khỏe chứ nhỉ? – bà vừa nói xong thì quay người lại trong xe cúi đầu chào người ngồi bên trong.
Khắc Lạc cảm thấy mừng thay cho Đóa Lệ khi thấy tinh thần của bác gái đã khá hơn và bà lại cười nói vui vẻ rồi. Anh lễ phép cúi đầu chào và đáp lời:
- Dạ cháu vẫn khỏe như trâu. Bác đi du lịch có vui không ạ? Có mua quà về cho cháu không?
Bà mỉm cười tươi nhìn anh, lấy khẽ ngắt mũi anh và nói với ngữ điệu vui vẻ:
- Chà chà chưa gì đã đòi quà cáp cho công lao chăm sóc con gái thay bà già này rồi sao. Mau giúp ta gọi Đóa Lệ đi rồi cháu sẽ có một món quà.
- Dạ vâng. Cháu gọi liền cho bác ạ.
Đóa Lệ đã dậy từ rất sớm, cô sau khi tập thể dục về thì đã bắt tay vào bếp nấu một bữa thật ngon trong khi đợi mẹ về. Dù cố làm mọi thứ để khiến mình vui và quên những chuyện không hay xảy ra gần đây nhưng không hiểu sao khi soi mình trong gương thì cô vẫn thấy trên khuôn mặt mình vẫn có một chút gì đó u buồn và mệt mỏi. Cô đang đứng trước lấy lại tinh thần thì chuông điện thoại vang lên, nhanh nhẩu trả lời dù cho vẫn không nhìn sđt:
- Sao á anh Bèo? Tới nhà em rồi à, đợi tí em xuống liền. – nói dứt câu cô vội tắt máy và bước nhanh xuống nhà.
Khi ra tới cửa thì cô không khỏi mừng rỡ vì thấy kế bên anh là mẹ cô đang đứng nhìn cô mỉm cười với sắc thái vui vẻ và tinh thần thì phấn chấn hơn nhiều. Cô mở cửa ra rồi ôm lấy mẹ, cô mếu máo xém khóc rồi nói:
- Con nhớ mẹ lắm. Mẹ mau vào trong nhà đi, rồi mẹ con mình nói chuyện.
Bà cũng không kiềm được sự xúc động và ôm lấy cô con gái của mình sau chuyến đi du lịch 2 tháng mà không có con gái đi theo. Khắc Lạc đứng nhìn hai mẹ họ ôm nhau, mà trong lòng anh thoáng buồn, anh thầm ước “phải chi bố mẹ anh thấy được cảnh này thì có lẽ họ sẽ không li dị như bây giờ. Anh và đứa em gái của mình sẽ được ôm bố mẹ như cách mà Đóa Lệ đang ôm lấy mẹ của cô”.
Ba người cùng đi vào nhà Khắc Lạc ga lăng kéo vali cho bác gái đi theo sau hai mẹ con Đóa Lệ vào nhà. Đóa Lệ dường như có thêm động lực để lấy lại tinh thần vậy, cô ngồi bên mẹ mình và luyên thuyên trò chuyện. Và thế là có một anh chàng thanh niên bị ăn 2 quả bơ từ hai mẹ con nhà họ Tô kia. Khắc Lạc cố tình sặc nước, anh ho ho mấy tiếng để gây sự chú ý nhưng kết quả là anh phải khoảng 3 phút mới nhận được sự chú ý từ hai mẹ con ấy. Hình như hai mẹ con nhà họ Tô kia cũng biết được rằng có người đã bị bơ nên họ quay sang nhìn anh và cười lớn khi thấy anh bị sặc nước, rồi bà kêu Đóa Lệ:
- À đúng rồi, Lệ con kéo vali của mẹ lại đây. Vì mẹ có một món quà cho Khắc Lạc bạn của con.
Tiểu Lệ chưa kịp đứng dậy kéo vali tới thì anh đã đứng dậy trước cô và cũng đã kéo vali tới chỗ mẹ cô đang ngồi rồi. Cô giả vờ tỏ ra vẻ hầm hực, nói với giọng điệu nhõng nhẽo:
- Tại sao anh Khắc Lạc cũng có quà nữa vậy mẹ? Hic, mấy ngày qua anh ấy có chăm sóc con đâu, toàn cho con tự đi học một mình đấy thôi... Huhu... Thế mẹ có quà gì cho con không? Nếu có thì cho con trước đi.
Mẹ cô nhìn cô con gái đang nhõng nhẽo của mình mà bật cười, lấy trong vali ra 3 món quà rồi bà nói:
- Mẹ cho hai đứa con chọn một trong ba món quà này. Nhưng trước hết phải chơi một trò chơi với mẹ đã, nếu con hay Khắc Lạc thắng trước thì sẽ được chọn trước. Được chứ, hai đứa?
Khắc Lạc mắt sáng rỡ, vì anh luôn thắng trong mọi trò chơi từ dễ cho đến khó nhất. Anh gật đầu lia lịa. Tiểu Lệ vốn dĩ không có khiếu chơi trò nên cô suy nghĩ thật lâu mới gật đầu đồng ý. Trò chơi bắt đầu từ cấp độ dễ cho đến khó và rồi kết thúc với người chiến thắng là mẹ của Tiểu Lệ. Hai người trẻở độ tuổi thanh niên kia ôm ấm ức vào mình khi chỉ một câu đố đơn giản nhất cũng không giải được, thế là họ lần lượt oắn tù xì để nhận hai món quà còn lại. Tiểu Lệ mở hộp quà của mình ra, trong đó là một con lật đật Daruma màu hồng nhưng đôi mắt thì chưa được tô lên. Cô thắc mắc quay sang hỏi mẹ:
- Ủa mẹ ơi, sao con lật đật không giống như những con lật đật ở thành phố mình? Đặc biệt là đôi mắt nó không được tô vậy??
Bà cầm con lật đật lên, quay sang nhìn cô mỉm cười và giải thích thắc mắc của con gái:
- Con lật đật này có tên là Daruma, nó thể hiện tinh thần kiên cường, không gục ngã của người Nhật và tạo động lực thực hiện mục tiêu cho người chủ sở hữu mình. Màu hồng tượng trưng cho sự hạnh phúc. Còn tại sao đôi mắt lại chưa được tô điểm là bởi vì người tạo ra nó muốn chủ nhân sở hữu con lật đật Daruma này tự đặt mục tiêu của mình rồi sau đó tô điểm cho đôi mắt theo điều mà người đó muốn, đấy con gái à.
Khắc Lạc vừa nghe xong cũng là lúc anh mở ra món quà của mình ra thì cũng là con lật đật Daruma nhưng màu đỏ, anh chưa kịp hỏi thì mẹ của Tiểu Lệ đã trả lời:
- Màu đỏ tượng trưng cho tiền tài, phú quý đó cháu. Ta tặng cho hai đứa hai con Daruma khác màu này với ý nguyện là cả hai luôn may mắn và thành công trên mọi con đường. Còn món quà mà ta đang giữ ở đây thì là dành cho Kỳ Tường. Nhưng có lẽ phải đợi tới 3 năm sau mới có dịp tặng nhưng không sao, thời gian không là vấn đề gì cả.
- Xem ai mới sáng sớm đã đến tìm con gái cưng của ta kìa. Cháu vẫn khỏe chứ nhỉ? – bà vừa nói xong thì quay người lại trong xe cúi đầu chào người ngồi bên trong.
Khắc Lạc cảm thấy mừng thay cho Đóa Lệ khi thấy tinh thần của bác gái đã khá hơn và bà lại cười nói vui vẻ rồi. Anh lễ phép cúi đầu chào và đáp lời:
- Dạ cháu vẫn khỏe như trâu. Bác đi du lịch có vui không ạ? Có mua quà về cho cháu không?
Bà mỉm cười tươi nhìn anh, lấy khẽ ngắt mũi anh và nói với ngữ điệu vui vẻ:
- Chà chà chưa gì đã đòi quà cáp cho công lao chăm sóc con gái thay bà già này rồi sao. Mau giúp ta gọi Đóa Lệ đi rồi cháu sẽ có một món quà.
- Dạ vâng. Cháu gọi liền cho bác ạ.
Đóa Lệ đã dậy từ rất sớm, cô sau khi tập thể dục về thì đã bắt tay vào bếp nấu một bữa thật ngon trong khi đợi mẹ về. Dù cố làm mọi thứ để khiến mình vui và quên những chuyện không hay xảy ra gần đây nhưng không hiểu sao khi soi mình trong gương thì cô vẫn thấy trên khuôn mặt mình vẫn có một chút gì đó u buồn và mệt mỏi. Cô đang đứng trước lấy lại tinh thần thì chuông điện thoại vang lên, nhanh nhẩu trả lời dù cho vẫn không nhìn sđt:
- Sao á anh Bèo? Tới nhà em rồi à, đợi tí em xuống liền. – nói dứt câu cô vội tắt máy và bước nhanh xuống nhà.
Khi ra tới cửa thì cô không khỏi mừng rỡ vì thấy kế bên anh là mẹ cô đang đứng nhìn cô mỉm cười với sắc thái vui vẻ và tinh thần thì phấn chấn hơn nhiều. Cô mở cửa ra rồi ôm lấy mẹ, cô mếu máo xém khóc rồi nói:
- Con nhớ mẹ lắm. Mẹ mau vào trong nhà đi, rồi mẹ con mình nói chuyện.
Bà cũng không kiềm được sự xúc động và ôm lấy cô con gái của mình sau chuyến đi du lịch 2 tháng mà không có con gái đi theo. Khắc Lạc đứng nhìn hai mẹ họ ôm nhau, mà trong lòng anh thoáng buồn, anh thầm ước “phải chi bố mẹ anh thấy được cảnh này thì có lẽ họ sẽ không li dị như bây giờ. Anh và đứa em gái của mình sẽ được ôm bố mẹ như cách mà Đóa Lệ đang ôm lấy mẹ của cô”.
Ba người cùng đi vào nhà Khắc Lạc ga lăng kéo vali cho bác gái đi theo sau hai mẹ con Đóa Lệ vào nhà. Đóa Lệ dường như có thêm động lực để lấy lại tinh thần vậy, cô ngồi bên mẹ mình và luyên thuyên trò chuyện. Và thế là có một anh chàng thanh niên bị ăn 2 quả bơ từ hai mẹ con nhà họ Tô kia. Khắc Lạc cố tình sặc nước, anh ho ho mấy tiếng để gây sự chú ý nhưng kết quả là anh phải khoảng 3 phút mới nhận được sự chú ý từ hai mẹ con ấy. Hình như hai mẹ con nhà họ Tô kia cũng biết được rằng có người đã bị bơ nên họ quay sang nhìn anh và cười lớn khi thấy anh bị sặc nước, rồi bà kêu Đóa Lệ:
- À đúng rồi, Lệ con kéo vali của mẹ lại đây. Vì mẹ có một món quà cho Khắc Lạc bạn của con.
Tiểu Lệ chưa kịp đứng dậy kéo vali tới thì anh đã đứng dậy trước cô và cũng đã kéo vali tới chỗ mẹ cô đang ngồi rồi. Cô giả vờ tỏ ra vẻ hầm hực, nói với giọng điệu nhõng nhẽo:
- Tại sao anh Khắc Lạc cũng có quà nữa vậy mẹ? Hic, mấy ngày qua anh ấy có chăm sóc con đâu, toàn cho con tự đi học một mình đấy thôi... Huhu... Thế mẹ có quà gì cho con không? Nếu có thì cho con trước đi.
Mẹ cô nhìn cô con gái đang nhõng nhẽo của mình mà bật cười, lấy trong vali ra 3 món quà rồi bà nói:
- Mẹ cho hai đứa con chọn một trong ba món quà này. Nhưng trước hết phải chơi một trò chơi với mẹ đã, nếu con hay Khắc Lạc thắng trước thì sẽ được chọn trước. Được chứ, hai đứa?
Khắc Lạc mắt sáng rỡ, vì anh luôn thắng trong mọi trò chơi từ dễ cho đến khó nhất. Anh gật đầu lia lịa. Tiểu Lệ vốn dĩ không có khiếu chơi trò nên cô suy nghĩ thật lâu mới gật đầu đồng ý. Trò chơi bắt đầu từ cấp độ dễ cho đến khó và rồi kết thúc với người chiến thắng là mẹ của Tiểu Lệ. Hai người trẻở độ tuổi thanh niên kia ôm ấm ức vào mình khi chỉ một câu đố đơn giản nhất cũng không giải được, thế là họ lần lượt oắn tù xì để nhận hai món quà còn lại. Tiểu Lệ mở hộp quà của mình ra, trong đó là một con lật đật Daruma màu hồng nhưng đôi mắt thì chưa được tô lên. Cô thắc mắc quay sang hỏi mẹ:
- Ủa mẹ ơi, sao con lật đật không giống như những con lật đật ở thành phố mình? Đặc biệt là đôi mắt nó không được tô vậy??
Bà cầm con lật đật lên, quay sang nhìn cô mỉm cười và giải thích thắc mắc của con gái:
- Con lật đật này có tên là Daruma, nó thể hiện tinh thần kiên cường, không gục ngã của người Nhật và tạo động lực thực hiện mục tiêu cho người chủ sở hữu mình. Màu hồng tượng trưng cho sự hạnh phúc. Còn tại sao đôi mắt lại chưa được tô điểm là bởi vì người tạo ra nó muốn chủ nhân sở hữu con lật đật Daruma này tự đặt mục tiêu của mình rồi sau đó tô điểm cho đôi mắt theo điều mà người đó muốn, đấy con gái à.
Khắc Lạc vừa nghe xong cũng là lúc anh mở ra món quà của mình ra thì cũng là con lật đật Daruma nhưng màu đỏ, anh chưa kịp hỏi thì mẹ của Tiểu Lệ đã trả lời:
- Màu đỏ tượng trưng cho tiền tài, phú quý đó cháu. Ta tặng cho hai đứa hai con Daruma khác màu này với ý nguyện là cả hai luôn may mắn và thành công trên mọi con đường. Còn món quà mà ta đang giữ ở đây thì là dành cho Kỳ Tường. Nhưng có lẽ phải đợi tới 3 năm sau mới có dịp tặng nhưng không sao, thời gian không là vấn đề gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook