Chỉ Cần Cục Cưng Không Cần Cha
Quyển 1 - Chương 8: Sỉ nhục cùng mong đợi?

“Cảm ơn!”

Sở Vân Phi lại nhớ về những lời này, cảm ơn?

Vô luận là như thế nào, mặc kệ là lý do gì, thì hắn cũng không thể quên được,và càng không thể chấp nhận sự sỉ nhục này, vô cùng nhục nhã mà! Đường đường là một nam nhi lại bị một nữ nhân cưỡng hiếp….

Còn nhớ rõ sau khi kết thúc, cô gái kia ngã lên ngực của hắn,nước mắt chảy ra thấm ướt da thịt hắn. Hiển nhiên, quá trình đó cũng không đem đến sự vui vẻ cho nàng ta, nhưng cuối cùng yêu nữ đó cũng lấy được thứ mình muốn.

Trước khi đi, nàng đứng dậy lau khô nước mắt, trên mặt đầy vẻ quật cường, dường như có chút loạng choạng, khẽ chạm vào má anh, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn !”

Trong lời nói phảng phất sự bất lực, bi thương, khi vừa đặt chân xuống nền đất, lại quay về trạng thái bình thường, cụp đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, chậm chạp, không biểu tình mặc quần áo vào, giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ, mái tóc buông lỏng như thác nước, bóng lưng kiều diễm quay đi, chậm rãi mà bước đi ra ngoài.

“Đồ tiện nhân!” trong mắt Sở Vân Phi bùng cháy một ngọn lửa giận, đủ để đốt cháy cả cung điện này, vậy mà nữ nhân kia, không hề quay đầu nhìn lại một lần.

Sở Vân Phi cảm thấy tràn đầy thất vọng với bản thân mình, những thứ đang xảy ra giống như một cơn ác mộng, nếu không phải trên đầu vẫn còn hơi ê ẩm, thì thật sự hắn cho rằng mình đang nằm mơ. Sống nhiều năm như vậy trên đời, chưa từng có cảm giác bất lực như hôm nay, vậy mà không thể phủ nhận cảm giác kia thật sự không tồi, không thể biết trước việc gì sẽ xảy ra!

Cửa điện to lớn bị đẩy ra, mấy gã nô tài liền tiến vào, bưng dụng cụ vệ sinh trên tay, chăm sóc thương thế cho hắn, cho hắn ăn cơm, Sở Vân Phi máy móc nuốt xuống, ánh mắt màu lam đầy vẻ âm u, lạnh lùng, chậm rãi đảo qua từng khuôn mặt, hắn phải nhớ kỹ bộ dạng của từng người, một người cũng không thể để sót, chỉ cần có thể thỏa ra, thì một người cũng không tha. Đặc biệt, là đồ yêu nữ kia!

Một tên lạ mặt khoan thai đi tới, hai mắt lộ ra vẻ âm hiểm, ánh mắt chăm chú nhìn vết máu trên người hắn, vẻ hung ác hiện lên, hung hăng nói: “Nghe nói ngươi phản kháng lại nàng ta, rất tốt, nếu không bây giờ ta thật sự sẽ muốn giết ngươi đấy!”

Giết? Tên này là ai? Sở Vân Phi hơi nhướng mắt, quan sát người đàn ông trước mặt, lại là một tên ham mê tửu sắc! Trên mặt lại khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày.

Gã kia đã ra ngoài, nhưng những lời hắn nói đã ám chỉ rất rõ ràng, chỉ sợ Sở Vân Phi không còn đường sống ra khỏi đây, một khi đã đạt được mục đích, bọn hắn nhất định sẽ giết mình!

Chết thì đã sao? Bản thân ta chưa bao giờ sợ chết? Chỉ là, mối sỉ nhục này, làm sao mà rửa sạch?

Không giãy giụa nữa, nằm yên tĩnh, đến cả cảm giác bị trói cũng không còn, tùy ý để người khác cho ăn, tắm rửa, thậm chí còn xoa bóp trên giường, việc này đối với một nam nhi bảy thước mà nói, là nỗi sỉ nhục lớn thế nào!

Sở Vân Phi lạnh lùng bất chấp mọi thứ, kể cả chính mình – đến lúc yêu nữ kia lại đến.

Đèn trong điện đã được thắp sáng, có lẽ là buổi tối rồi?

Nhìn nàng đứng đó, Sở Vân Phi hiểu rõ mục đích nàng trở lại, sự phẫn nộ vì sự thờ ơ của nàng khiến hắn muốn trỗi dậy, điên cuồng giãy dụa, khóa sắt trên tay cạ vào da thịt, da bị rách,máu tươi chảy ra rất nhiều, dù đã được băng bó bằng nhiều lớp băng gạc, nhưng máu vẫn chảy.

Yêu nữ này cũng rất kiên nhẫn, ngoài lần đầu tiên tỏ ra hung dữ,nói mấy câu ngu ngốc , về sau đều không nói một lời, biểu tình trên mặt rất lạnh lùng, yên tĩnh đợi một bên, đợi đến lúc mình kiệt sức vì giãy giụa, mới leo lên giường, chạm vào trái màu đỏ, hết sức kiên nhẫn thực hiện công đoạn chuẩn bị, chậm chạp không chịu ngồi lên, đến tận lúc mình đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn có chút mong chờ, không thể đợi được…

Đêm đó nàng làm hai lần.

Buổi tối hôm sau nàng lại đến, vẫn mang vẻ kiều mị mê hoặc như yêu tinh ấy, mang theo một mùi hương làm hắn tức giận, lẫn vương vấn…

Khâu chuẩn bị ngày càng dài,cơ thể hắn đã đạt đến đỉnh điểm củ sự thỏa mãn, còn nàng thì không hề chịu nghỉ ngơi, cơ thể hắn hoàn toàn bị khống chế trong lòng bàn tay nàng, dục vọng tùy theo ý muốn của nàng mà phập phồng, phập phồng lên xuống…

Bàn tay nhỏ bé của nàng như thế nào có thể nhem nhóm ngọn lửa trong người hắn, đôi mắt to mỹ lệ kia, như có một lớp sương mù che phủ lại, ánh mắt hồn nhiên ẩn sau tầng hơi nước cẩn thận nhìn hắn chăm chú, nhìn ánh mắt của nàng, thật khó tưởng tượng người con gái nói những lời thô tục lúc trước, cùng người con gái có ánh mắt thuần khiết như nước này là cùng một người.

Có lúc hắn cảm thấy nàng thật thú vị, nên nhìn nàng chằm chằm, làm hai gò má nàng chợt đỏ ửng, vượt xa những khuôn mặt tô son trát phấn ngoài kia, vẻ thẹn thùng động lòng người kia, làm hắn không cách nào khống chế được bản thân, không cách nào tự chủ được, phải đem ánh mắt đầy thù hận ra để che đậy nó.

Nữ nhân không biết sống chết kia dám lợi dụng hắn như vậy, vũ nhục hắn như vậy, trời ơi, ước nguyện lớn nhất đời này của hắn là phải trả thù! Trả thù, là ý niệm điên cuồng trong đầu Sở Vân Phi ba ngày qua.

Chỉ là, mỗi lần nhìn vào đôi mắt to trong veo của nàng, lòng hắn lại mềm đi một chút. Sở Vân Phi cảm thấy sắp điên rồi, làm sao có thể thương cảm, mong mỏi một nữ nhân đã cưỡng mình.

Có thể thấy, nàng tuyệt đối không khiếp sợ hắn, thậm chí có lúc còn cố ý đấu ánh mắt với hắn, gặp ánh mắt mỉa mai của hắn, còn có thể cố ý khiêu khích, trong miệng thì thầm nguyền rủa gì đó, Sở Vân Phi thấy rất kỳ quái, tất cả nữ nhân của hắn, chứng kiến ánh mắt này của hắn đều nơm nớp sợ sệt, còn nàng, một chút sợ hãi cũng không có.

Bản thân hắn không sợ chết. Từ nhỏ đã sống ở một nơi ăn tươi nuốt sống, không cẩn thận thì mạng mất như chơi, vì muốn sống sót, mỗi ngày đều phải thật cẩn thận. Tranh đấu với nhau, ngươi chết ta sống, hắn lạnh lùng vượt lên tất cả để lớn lên, sinh mệnh là thứ hư không, lạnh lẽo, có gì phải sợ?

Nuối tiếc lớn nhất của cuộc đời này, là không thể báo thù người đã vũ nhục mình, nữ nhân kia, nữ nhân yêu tinh kia…

Đêm đã khuya, Sở Vân Phi chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến bên tai: “Khóa ta đã mở,quần áo ở cạnh giường, ngươi nhanh trốn đi.”

Sở Vân Phi mở to mắt, ngọn nến đang cháy rực, tầng tầng rèm lụa đang buông xuống, người vừa nói ở đâu?

“Ngươi là ai?” Sở Vân Phi nhỏ giọng hỏi, không có người trả lời hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, quả thật, xích sắt trên người đã được mở. Hắn cẩn thận từ từ hạ cánh tay, nằm ở tư thế không thoải mái này ba ngày ba đêm làm cơ thể hắn đau nhức. Không đợi hết đau, hắn cầm lấy quần áo bên giường. Là một bộ đồ binh lính bình thường của Đại Hạ.

“Ngươi là ai? Tại sao phải cứu ta?” Chẳng quan tâm quần áo không vừa người, Sở Vân Phi lập tức hỏi.

“Ra ngoài quẹo trái, đi một chút là đến hoa viên của hành cung, là phúc hay họa, phải xem vận mệnh của ngươi rồi. Ngươi,nhớ cẩn thận.” giọng nói nhẹ nhàng, thanh tao truyền đến.

Sở Vân Phi nhìn quanh phòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt khuynh thành yêu nghiệt của yêu nữ kia, ý muốn gặp yêu nữ đó cùng khao khát tự do đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, Sở Vân Phi lựa chọn tự do, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt! Yêu nữ, chỉ cần chạy thoát, thù này ta nhất định sẽ báo, ta sẽ bắt ngươi đền lại gấp mười lần những khuất nhục mấy ngày qua!

Lặng lẽ bước ra cửa, trên đường đi thập phần cẩn trọng, nhớ kỹ lời dặn dò của nàng.

Thiết kế phòng ngự của hành cung này rất chắc chắn, nhưng binh sĩ thì lại vô kỷ luật.

Rất có khả năng, những tên trưởng lính không có ở đây, nơi này không cần đến một ngày là đã có thể chiếm lĩnh, hừng đông ngày mai ta sẽ trở lại để chứng minh, Sở Vân Phi đưa tay đánh ngất xỉu tên lính canh cửa cuối cùng, quay đầu nhìn hành cung tối như mực, phát ra tiếng cười lạnh đầy thâm ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương