Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!
Quyển 1 - Chương 5: Lần đầu gặp mặt, mạng treo sợi tóc

Người dịch: Sunshine | Vivien Levy

Chỉnh sửa: Maroon

Hiên Viên Tiêu – hoàng đế Kim quốc, theo như ta tả trong tiểu thuyết là một người tuấn lãng phong nhã, tóc đen mắt vàng, dung mạo bất tục, thân hình cao lớn, hết thảy gần như đều là biểu tượng của riêng hắn.

Điểm đáng chú ý của tiểu thuyết [ Tứ phân thiên hạ ] này chính là ở tuyến nhân vật. Các loại hình tuyệt đại mỹ nam đều tập hợp ở đây, bình ổn thiên hạ, tay nắm càn khôn. Đáng tiếc những tuyệt phẩm nam nhân này lại đều có khuyết điểm trí mạng, chính là nội tâm thường dễ bị ánh mắt che đậy.

Hiên Viên Tiêu, hoàng đế Kim Quốc, lãnh khốc tàn bạo.

Đông Phương Cửu, hoàng tử Lương Quốc, âm hiểm tàn nhẫn.

Âu Dương Vân, thiên tử Ngôn Quốc, thanh lãnh cô đạm.

Mỗi người bọn họ chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa, trăm vạn lần tuyệt đối không được tới gần, nếu không, không chết cũng tàn phế, nhẹ thì thần trí điên loạn, nặng thì tâm thần phân liệt!

Nếu nói Đông Phương cửu đối với “Ta” một chữ hận, bắt được sẽ từ từ mà tra tấn thì tên gia hỏa Hiên Viên Tiêu kia tuyệt đối chỉ cần nhìn thấy ta sẽ trực tiếp tung một chưởng đánh chết tươi, một kiếm đâm chết tươi, một đao chém chết tươi!

Bây giờ ta phải …… ta nên…… Ai da còn nghĩ ngợi cái gì nữa, không mau mau nghĩ xem có thể trốn ở đâu đây!

Tiểu Phúc Tử vẫn quỳ sấp trên mặt đất đợi Thượng Quan Lăng ra chỉ thị. Thật đáng tiếc! Chủ nhân của hắn sớm đã bỏ hắn mà đi.

Ta lập tức quyết định trước tiên phải tới chỗ Thượng Quan Thiên lánh nạn cái đã, ta không tin Ngọc quốc hoàng cung này hắn muốn là có thể vào!

Ta rẽ ngang rẽ dọc rốt cục cũng ra khỏi Lăng Vân cung “bự chảng”, sao ta không nhớ mình từng tả nơi ở của Thượng Quan Lăng rộng lớn đến thế này?!

Ngọc quốc hoàng cung, lấy bích sắc làm màu chủ đạo, hắc hắc, kỳ thật chính là màu xanh biếc, nói bích sắc nghe cho nó văn nhã vậy thôi. Hơn nữa Ngọc quốc hoàng tộc vốn tóc đen mắt xanh, vậy thì mắt ta hiện tại cũng phải là màu xanh biếc?!

Đều tại Đông Phương Cửu chết dẫm kia, còn cả cái tên Hiên Viên Tiêu nữa, hại ta ngay cả một chút thời gian để thở cũng không có, cho dù là chạy thi Ma-ra-tông cũng còn có thể vừa chạy vừa điều hoà nhịp thở mà!

Oh, xem ra nơi này hẳn là ngự hoa viên rồi. Dòng nước xanh biếc chảy dọc ban công càng khiến cho cảnh vật xung quanh thêm bội phần quyến rũ. Xa xa một tòa ngọc kiều làm nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đàm đạo của vua chúa cũng được khảm ngọc phía trên, bao quanh có nước chảy quanh co uốn lượn, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống thực làm mê mị lòng người.

Chưa từng nghĩ tới loại sắc diệu này lại cũng có thể đẹp đến mức khiến người ta thật khó tin!

Hiên Viên Tiêu sớm đã phát hiện ra Thượng Quan Lăng đang đứng thừ ra trong Ngự hoa viên. Một bóng dáng thoáng màu xanh biếc kia, cho dù đứng giữa nơi chỉ toàn màu xanh này cũng đều rất nổi bật. Hiên Viên Tiêu căm ghét màu xanh biếc, chính là vì sự tồn tại của Thượng Quan Lăng. Bởi Thượng Quan Lăng đã cho hắn biết, thứ gì có thể che đậy một tâm hồn giả dối?! Cho dù nàng có một đôi mắt xanh biết trong veo như thế nào, thì nội tâm cũng vẫn vô cùng ngoan độc.

Nếu ngay cả ánh mắt còn có thể nói láo, vậy còn thứ gì có thể tin tưởng được đây?

Thế nên Hiên Viên Tiêu mới hận nàng, căm ghét nàng, cho dù không có sự tồn tại của Thượng Quan Sở Sở, hắn cũng căm hận nàng giống hiện giờ mà thôi!

Hiên Viên Tiêu căm ghét tất cả những thứ trong ngoài không đồng nhất, người hay vật đều vậy, còn sống, hoặc đã chết, đều không thể tha thứ.

Hiên Viên Tiêu lẳng lặng tới gần thân thể xanh biếc kia, ha ha, người đất nước Ngọc quốc này thật đúng là đều biến mình thành màu xanh hết rồi, đích thực rất khó coi a!

Con người lúc ở quá gần với tử thần, phải chăng sẽ cảm nhận được?

Ta bất chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, tựa hồ có cái gì nguy hiểm đang tới gần, nhanh chóng quay đầu lại……

Tóc đen mắt vàng, đầu đội Tử Kim Quan, thân khoác hoàng bào.

Hắn chính là Hiên Viên tiêu, không sai vào đâu được!

Ta nên hình dung bộ dạng hắn như thế nào đây? Trong truyện ta không có thói quen miêu tả đặc điểm bên ngoài nam tử một cách tỉ mỉ. Theo ta thấy, dùng từ ngữ để hình dung sẽ rất nhiều, chẳng lẽ nam tử nào cũng ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc giống nhau hết cả sao?!

Hiên Viên Tiêu vượt xa phạm trù ta miêu tả, hắn tuyệt đối không phải là tuyệt đại mỹ nam, bởi cái từ “tuyệt đại” này có lẽ vẫn chưa đủ để dùng miêu tả hắn, một nhân vật như vậy cả đời cũng sẽ không thấy xuất hiện một lần.

Hắn, dáng vẻ rồng bay phượng múa, thiên chất tự nhiên.

Hắn, phải là hoàng đế.

Hiên Viên Tiêu khinh thường nhìn Thượng Quan Lăng, hắn biết Thượng Quan Lăng thích mình. Lần nào Thượng Quan Lăng thấy hắn mà chẳng đắm chìm trong mê mẩn, nhìn thấy ánh mắt này hắn lại càng cực kì khinh thường chán ghét.

Nhưng mà, lần này hắn đã bỏ lỡ mất sự tán thưởng thật lòng trong đôi mắt xanh biếc kia.

Phải nói là cực kỳ thuần khiết!

Tử thần đã tới gần, trong nháy mắt ta choàng tỉnh. Muốn chạy trốn? Không có chỗ để trốn! Muốn tránh? Cũng không có nơi để tránh!

Có lẽ chết đi, ta lại có thể trở về hiện tại, mở mắt ra sẽ phát hiện vẫn đang nằm thoải mái trên giường a! Sau đó, lại sống cuộc sống bình thản ban ngày đi dạo phố, buổi tối lại viết văn, thỉnh thoảng viết ngược văn kiếm vài giọt nước mắt người ta, lãng phí mấy tờ khăn giấy của chính mình!

Người ta nói: cười một cái trẻ mười năm.

Ta lại nói: khóc một cái thọ trăm năm.

Viết ngược văn không phải vì ta thật sự biến thái. Mà chính bởi xã hội hiện đại có thể làm cho con người ta rung động quá ít, mọi người đều tất bật với cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày có thể cười, nhưng không thể khóc, như vậy áp lực chỉ có thể giữ lại trong lòng. Cho nên, ngược văn của ta chính là cái cớ cho những con người kiên cường kia mà thôi.

Ta thản nhiên mở miệng, trong lòng thật sự không chút run sợ, chẳng phải là đã xác định chết rồi hay sao?!

“Ngươi muốn giết ta?” Ta hỏi với một phong thái điềm đạm hiếm thấy.

“Đúng” Hiên Viên Tiêu khẳng định đáp.

Ta còn có thể nói cái gì nữa đây?! Không lẽ nói “được” hay là nói “đừng”?

“Con người ngươi thật lãnh khốc tàn bạo, không bao giờ cho người ta cơ hội.” Ta nói.

“Ha ha, ngươi cũng là một kẻ ngoan độc tàn nhẫn a, cũng đã thấy ngươi cho ai cơ hội đâu.” Hiên Viên Tiêu tranh luận thì không ai bì nổi, mắt vàng toát ra sát khí mơ hồ.

Không nhìn hắn nữa, ta nhắm chặt hai mắt.

Ta có thể cảm thấy chưởng phong sắc bén hướng ta đánh tới, không biết một chưởng đánh chết và một gậy đập chết thì loại nào sẽ chết nhanh chóng hơn đây?

Có lẽ ta vẫn không cam lòng mà chết, ta còn chưa thấy được Ngôn quốc đẹp đẽ cùng Âu Dương Vân của ta a! Aizz, thế là không còn cơ hội nữa rồi ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương