Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau
-
Chương 47: Trốn tránh mà thôi
EDIT BY CHERYL CHEN
“Khi anh thích một người, dù người kia đối xử tệ bạc với anh, luôn làm anh đau lòng, anh vẫn sẽ hẹn mọn mà đi đối tốt với người đó.”
Sau đó, Diêu Tinh Thần có tìm hiểu, phụ nữ có thai đúng là phải kiêng ăn táo gai, nhưng có lẽ do thể chất của cô tốt, cô không có cảm giác khó chịu ở đâu hết.
Ban đầu cô muốn xuất viện ngay trong ngày, nhưng Tô Tiểu Mạt nói, tình trạng của cô cần nằm vài ngày quan sát thêm.
Diêu Tinh Thần thừa biết dụng tâm của cô ta, nhân lúc cô nằm viện, cô ta tạo ra cơ hội để gần gũi với Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần đã tự tác hợp hai người họ, hiểu ngầm lẫn nhau, lại thêm người lớn trong nhà cứ chuyện bé xé ra to, một mực nghe lời bác sĩ. Chỉ thế thôi, vì một hộp táo gai, Diêu Tinh Thần bị nhập viện một cách khó hiểu.
Hà Lâm về nhà lấy đồ dùng cá nhân. Trong phòng bệnh chỉ còn Diêu Tinh Thần và Liêu Anh Hồng.
Vừa rồi xem sắc mặt Lục Lập Phong, ánh mắt Liêu Anh Hồng vốn rất tốt, đám người vừa đi, Liêu Anh Hồng dùng sức vỗ vai cô, trách mắng: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Hà? Lập Phong đang tức giận phải không?”
“Mẹ, con lớn thế này rồi mẹ còn đánh con!”
Liêu Anh Hồng chọc chọc gáy cô: “Con còn nhận thức được rằng con đã trưởng thành rồi à? Hả? Con nhìn con xem, làm mẹ đến nơi rồi, mọi chuyện lúc nào cũng phản ứng như đứa trẻ con chẳng biết chừng mực!”
“Mẹ, chẳng qua chỉ là một hộp táo gai thôi. Sao ai cũng dùng nhiều từ ngữ kì lạ mắng con thế?”
“Chẳng thế thì sao!” Liêu Anh Hồng lườm cô: “Mẹ vừa ra ngoài thấy Lập Phong đứng ngoài hành lang hút thuốc, còn hút rất nhiều, thùng rác đầy tàn thuốc. Chắc chắn nó tức giận vì con lắm.”
Diêu Tinh Thần cũng thấy vậy, ngoạc mồm ra nhưng chẳng nói gì.
Liêu Anh Hồng nói thêm: “Chưa chắc đã phải vì một lon sơn trà và sức khoẻ của con? Chắc là tại quan hệ của con với Trì Mục. Bé con à, đôi khi con mắt của người đàn ông chỉ hẹp như lỗ kim, rất thích ăn giấm.”
“Nổi máu ghen á?” Diêu Tinh Thần nhíu mày lắc đầu, lập tức cười hềnh hệch dửng dưng: “Không thể nào, mẹ suy nghĩ nhiều rồi!”
“Mẹ cả đời xem kịch Quỳnh Dao, Trương Ái Linh, lẽ nào đàn ông ghen cũng không nhận ra à?”
Diêu Tinh Thần như bị nói trúng tim đen, trong tiềm thức bỗng nảy sinh loại cảm giác né tránh, lờ đi, sống trong bóng tối nhưng đột nhiên thấy ánh sáng, cũng giống như đang nóng hầm hập bị hắt nước vào người, “crack”, hơi nóng bốc lên mờ mắt.
Lục Lập Phong đang ghen ư? Không phải tức giận vì sức khoẻ của đứa bé, mà vì Trì Mục nên ghen?
Liêu Anh Hồng nhìn cô đang bần thần đến trố mắt, nói: “Về sau con không được gặp Trì Mục nữa.”
Diêu Tinh Thần mới sực tỉnh: “Không thể nào.”
Liêu Anh Hồng đối mặt với cô con gái bướng bỉnh cố chấp như thế, muốn bốc hoả, nhưng thấy dáng vẻ đang mang thai nhưng lại tiều tuỵ nằm trên giường bệnh của con, lòng tê dại, bà nén tính khí, dùng giọng nói thành khẩn: “Con à, con và mẹ khi trẻ rát giống nhau, kiêu căng tuỳ hứng, lại mạnh miệng, đối với mọi chuyện đều không để tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ biết chính mình. Nhưng như vậy sao được hả con?”
Khi Liêu Anh Hồng không nổi nóng, Diêu Tinh Thần trái lại sẽ rất nghe lời, không cãi câu nào.
“Mẹ nhớ hồi đó, khi con muốn bước chân vào ngành giải trí, mẹ lập tức không đồng ý, nơi đó rất hỗn loạn, nổi tiếng là chuyện không phải muốn là được, phải hy sinh rất nhiều thứ,” Liêu Anh Hồng nói đến đây lộ ra vẻ vui mừng: “Cũng may con vào nghề nhiều năm rồi nhưng vẫn là ngôi sao không có danh tiếng, mẹ sớm đoán được kết quả đó, con vốn ăn nói không giỏi, cũng sẽ không chấp nhận mấy quy tắc tiêu cực, trong một đống mĩ nữ như vậy sao có thể…”
“Liêu nữ sĩ, kính đề nghị trong khi dạy dỗ con gái không đặt câu hỏi.” Diêu Tinh Thần khó chịu ngắt lời mẹ.
Người già Liêu Anh Hồng thở dài: “Mẹ chỉ muốn biết rằng bao giờ con mới chín chắn được đây, hiếu thảo với bố mẹ chồng, dịu dàng quan tâm chồng, ứng xử đúng mực với bạn bè, giống như cách sống của Lục Lập Phong.”
“Sao con phải giống anh ấy chứ?” Diêu Tinh Thần cười.
“Nó giống đồ cổ, còn con là bình hoa, hai đứa chẳng phải là một cặp rất xứng sao? Vợ vợ chồng chồng, càng ngày càng hạnh phúc.” Liêu Anh Hồng trêu con gái.
Diêu Tinh Thần ôm một bụng đầy tâm sự, trầm mặc.
“Lời mẹ nói với con phải nhớ kĩ đấy.”
“Vâng ạ… thật dong dài.”
“Chuyện hôm nay con ăn linh tinh, mẹ chồng con cũng giận, nhưng mẹ vẫn nhận ra, vốn mẹ chồng nàng dâu không ưa nhau, nhưng người ta ra sức chăm sóc con như vậy, con cũng phải đối đãi với người ta như mẹ ruột, con hiểu không?”
“Con mà đối đãi với mẹ chồng con giống mẹ chắc bà tức điên mất.”
“Bậy bạ! Tóm lại con đừng để mẹ mất mặt, đến khi mẹ chồng con mất, con không làm đến nơi đến chốn, người đời sẽ nói mẹ không biết dạy con.”
“Chao ôi, mẹ nói hẳn ra đi, mẹ không muốn con làm mẹ mất mặt trước bố Lục Lập Phong.”
“Tiểu Xích lão! Về sau cấm con trêu mẹ chuyện Lục Kiến Lâm nữa. Mẹ nói cho con biết, không vương vấn người cũ mới đạt được hạnh phúc, nhất là phụ nữ, đừng có ăn nồi nhớ chậu, chỉ tổ hại người hại ta.”
Liêu Anh Hồng căn dặn như vậy, từng câu từng chữ trôi vào lòng Diêu Tinh Thần, mẹ tuy nói hơi thô nhưng rất có lí, kinh nghiệm cả đời của mẹ sẽ chỉ đường cho cô.
Nói mấy câu cuối, Lục Lập Phong đẩy cửa vào, hỏi Liêu Anh Hồng: “Mẹ, căng tin mở rồi, mẹ có muốn đi ăn cơm tối không ạ?”
“Được, mẹ đi đây, con trông nom Tinh Thần nhé.” Liêu Anh Hồng đứng dậy.
Áo vest của Lục Lập Phong thoáng mùi thuốc lá, anh vắt lên ghế salon, ngồi lên chiếc ghế tựa, chân rất dài, ngồi rất thẳng, lặng nhìn cô.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo sắc sảo, hàng mày anh tuấn như hai chiếc roi da treo trước cổ cô, thật u ám, gió lạnh tưởng như thổi khắp phòng.
Anh nhìn dò xét, làm Diêu Tinh Thần đứng ngồi không yên, bối rối ho khan vài tiếng rồi quay đi chỗ khác.
Cô ngồi trên giường, anh ngồi trên ghế, hai người im lặng không nói.
Tình thế giằng co trong im lặng kéo dài được hai phút, Diêu Tinh Thần tu vi thấp, vốn không chịu nổi cực hình này, nhịn nửa ngày trời, cô vẫn là người mở miệng trước.
“Anh không ăn cơm đi ngồi nhìn em làm gì?” cô hỏi.
Lục Lập Phong cười giễu cợt, trầm giọng nói: “Anh nhìn con gái anh.”
Diêu Tinh Thần âm thầm mắng trong lòng, nổi máu ghen cái gì, anh ta chắc chắn vì lo cho con gái nên mới tức giận.
Diêu Tinh Thần cười xoà: “Không phải dạ dày anh yếu à? Phải ăn uống đúng bữa, đi ăn cơm đi!”
Lục Lập Phong nhẹ nhàng nhìn cô, môi mỏng giật giật: “Không ăn, bụng tức no rồi.”
Diêu Tinh Thần bỗng nhiên thấy anh chẳng khác gì đứa trẻ con.
“Được thôi, không ăn thì không ăn, cứ việc nhìn con gái anh, nhìn tí là no ấy mà.” Cô nói dứt lời thì thấy đói bụng, tiện tay cầm quả cam, đặt bên môi, lẩm bẩm: “Chao ôi, không biết quả cam này có ăn được không? Lục Lập Phong, anh mau ăn thử cho em xem!”
Lục Lập Phong liếc quả cam trong tay cô, nói: “Ở đây rất an toàn, không ai hại em đâu.”
Diêu Tinh Thần đang định bóc vỏ bỗng khựng lại, đông cứng.
“Lục Lập Phong, anh nói ai muốn hại em cơ??”
Tay anh dựa vào ghế vịn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp, nhìn cô không đáp.
Diêu Tinh Thần thấy thật nực cười, lắc đầu: “Anh nghĩ xấu về người khác quá rồi. Anh Trì Mục đã thành ra như vậy, sao có thể hại em?”
“Có thể đối tượng của anh ta không phải em, mà là đứa con của Lục gia.” Lục Lập Phong tỉnh táo phân tích.
Diêu Tinh Thần vốn đang ung dung bỗng trở nên nhạy cảm, cô đứng phắt dậy, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, khẳng định: “Trì Mục, tuyệt đối không phải người như anh nói.”
Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, Diêu Tinh Thần hận không thể đóng câu đó lên tường.
Lục Lập Phong vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Đứa bé của Lục gia, đâu phải anh ta chưa từng hại đến?”
Diêu Tinh Thần hít một ngụm khí lạnh, nuốt thế nào cũng không trôi.
Tinh Thần… anh là tội nhân…
Âm thanh tuyệt vọng vang lên bên tai.
Mắt Diêu Tinh Thần bỗng loé lên, cúi đầu xoa tay.
“Lục Lập Phong, anh không biết đâu, Trì Mục rất đáng thương.”
“Anh nghĩ anh không cần phải biết.”
Diêu Tinh Thần cười khổ: “Anh vốn đạp lên vai người khác mà lớn lên, đương nhiên không cần để tâm đến sự khó khăn của người khác. Anh biết không, sự hoài nghi của anh làm em tức giận, vô cùng tức giận.”
Nếu khi nãy Liêu Anh Hồng không căn dặn cô nên thay đổi bản tính dễ xúc động, anh nói như vậy, chắc chắn Diêu Tinh Thần sẽ mắng anh te tua.
Diêu Tinh Thần nhìn anh, giơ tay phải lên.
“Nhìn thấy vết sẹo này không?”
Lục Lập Phong nhìn ngón cái của cô, dưới móng tay có vết không lớn, nhìn kĩ mới thấy.
“Sao lại thế?” anh hé mắt hỏi.
“Năm đầu tiên Trì Mục bị khiếm khuyết, em dẫn anh ấy đến bệnh viện trên khắp toàn quốc, nhưng không trị được. Em còn tìm người đưa anh ấy đi nước Mỹ, kí cam kết sẽ khôi phục được sức khoẻ, nhưng vẫn thất bại. Anh ấy mãi mãi điên điên dại dại.”
Diêu Tinh Thần nói xong, nghẹn ngào dừng lại.
Lục Lập Phong im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu hơn.
“Cuối cùng, mẹ Trì Mục rất lạc quan, còn lạc quan hơn cả em, nói rằng, còn sống là tốt rồi, khoẻ hay yếu đều không tính toán nữa. Em thực sự không chịu nổi, anh ấy ưu tú biết bao? Khi anh ấy đi thực tập, là học sinh giỏi nhất khoa tim mạch, bây giờ anh ấy nhìn vẫn như lúc trước, nhưng lại mắc bênh thiểu năng.”
“Vậy nên một ngày kia, em và anh ấy tới trường đúng dịp thực tập trên mô hình, đưa hết dao kéo phẫu thuật từng là niềm đam mê một thời cho anh ấy, chờ đợi sự hồi phục như xem một màn kịch trên TV, cứ nghĩ sẽ kích thích được trí nhớ của anh, và kì tích xảy ra, nhưng cuối cùng…”
Cô thu tay lại, nhìn vết sẹo: “Cuối cùng, Trì Mục cầm dao phẫu thuật thân yêu đi cắt hoa quả, đó chính là cái dao được anh ấy tôn sùng như thánh vật… Em muốn đoạt lại, vô tình bị anh ấy cắt vào tay.”
Diêu Tinh Thần nói xong, tâm trạng cũng nhẹ hẳn, chăm chú nhìn anh: “Lục Lập Phong, anh sẽ không để bụng một bệnh nhân đúng không?”
Sở dĩ cô hỏi như vậy, vì cô phát hiện, hình như chính bản thân cô cũng không biết người đàn ông của cô rất tốt tính.
Nhớ rõ một lần kia, cô bị một diễn viên nam sàm sỡ, Lục Lập Phong không biết dùng cách gì, đánh người ta nằm viện.
Cô sợ anh dùng thủ đoạn đối phó với Trì Mục.
Lục Lập Phong không biểu cảm, đứng lên, lấy quả cam trong tay cô, lại ngồi xuống bóc vỏ.
Diêu Tinh Thần nhìn anh trầm mặc, cảm thấy không yên tâm, hỏi lại lần nữa, giọng nói của cô mang theo ý khẩn cầu và hiền hoà: “Lập Phong… anh sẽ không trả thù anh ấy đúng không?”
Lục Lập Phong vừa lột cam vừa ngước mắt nhìn cô: “Đừng vì người đàn ông khác mà lấy lòng anh, hơn nữa, gọi thêm cả chữ Lục.”
Diêu Tinh Thần bĩu môi, thầm mắng anh hẹp hòi, nhưng lời nói ra rấ hoà nhã: “Lục Lập Phong, anh sẽ không trả thù đúng chứ?”
Lục Lập Phong nhàn nhạt nói: “Nếu em còn gặp anh ấy thì anh không hứa trước được điều gì.”
“Sao anh lại thế chứ!”
“Anh nói này, trước khi sinh con, em hãy ở cạnh anh, đừng chạy loạn. Đồng ý với anh nhé.”
“Nói cho anh biết, từ bé đến lớn em có bao nhiêu nỗi sợ rồi, anh không phải uy hiếp em.”
“Em không tin thì cứ thử, dù sao anh ta không có trí tuệ, chắc chân tay cũng yếu.”
“Anh! Đồ xã hội đen!”
Lục Lập Phong cười, ném vỏ cam vào thùng rác: “Sao em thích anh ấy đến vậy chứ? Theo anh được biết, anh ta cơ bản là đâu có đối tốt với em.”
Diêu Tinh Thần thở dài, vẻ cam chịu: “Haizz. Mọi người đều khuyên em như vậy, nhưng đâu ai hiểu lòng em? Khi anh thích một người, dù người kia đối xử tệ bạc với anh, luôn làm anh đau lòng, anh vẫn sẽ hẹn mọn mà đi đối tốt với người đó.”
Lục Lập phong đứng lên, ngồi xuống canh giường, tách đôi quả cam ra, đưa tới miệng cô, ngẫm nghĩ lời cô nói. Miệng anh nhếch lên một nụ cười chua chát:
“Anh hiểu.”
“Khi anh thích một người, dù người kia đối xử tệ bạc với anh, luôn làm anh đau lòng, anh vẫn sẽ hẹn mọn mà đi đối tốt với người đó.”
Sau đó, Diêu Tinh Thần có tìm hiểu, phụ nữ có thai đúng là phải kiêng ăn táo gai, nhưng có lẽ do thể chất của cô tốt, cô không có cảm giác khó chịu ở đâu hết.
Ban đầu cô muốn xuất viện ngay trong ngày, nhưng Tô Tiểu Mạt nói, tình trạng của cô cần nằm vài ngày quan sát thêm.
Diêu Tinh Thần thừa biết dụng tâm của cô ta, nhân lúc cô nằm viện, cô ta tạo ra cơ hội để gần gũi với Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần đã tự tác hợp hai người họ, hiểu ngầm lẫn nhau, lại thêm người lớn trong nhà cứ chuyện bé xé ra to, một mực nghe lời bác sĩ. Chỉ thế thôi, vì một hộp táo gai, Diêu Tinh Thần bị nhập viện một cách khó hiểu.
Hà Lâm về nhà lấy đồ dùng cá nhân. Trong phòng bệnh chỉ còn Diêu Tinh Thần và Liêu Anh Hồng.
Vừa rồi xem sắc mặt Lục Lập Phong, ánh mắt Liêu Anh Hồng vốn rất tốt, đám người vừa đi, Liêu Anh Hồng dùng sức vỗ vai cô, trách mắng: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Hà? Lập Phong đang tức giận phải không?”
“Mẹ, con lớn thế này rồi mẹ còn đánh con!”
Liêu Anh Hồng chọc chọc gáy cô: “Con còn nhận thức được rằng con đã trưởng thành rồi à? Hả? Con nhìn con xem, làm mẹ đến nơi rồi, mọi chuyện lúc nào cũng phản ứng như đứa trẻ con chẳng biết chừng mực!”
“Mẹ, chẳng qua chỉ là một hộp táo gai thôi. Sao ai cũng dùng nhiều từ ngữ kì lạ mắng con thế?”
“Chẳng thế thì sao!” Liêu Anh Hồng lườm cô: “Mẹ vừa ra ngoài thấy Lập Phong đứng ngoài hành lang hút thuốc, còn hút rất nhiều, thùng rác đầy tàn thuốc. Chắc chắn nó tức giận vì con lắm.”
Diêu Tinh Thần cũng thấy vậy, ngoạc mồm ra nhưng chẳng nói gì.
Liêu Anh Hồng nói thêm: “Chưa chắc đã phải vì một lon sơn trà và sức khoẻ của con? Chắc là tại quan hệ của con với Trì Mục. Bé con à, đôi khi con mắt của người đàn ông chỉ hẹp như lỗ kim, rất thích ăn giấm.”
“Nổi máu ghen á?” Diêu Tinh Thần nhíu mày lắc đầu, lập tức cười hềnh hệch dửng dưng: “Không thể nào, mẹ suy nghĩ nhiều rồi!”
“Mẹ cả đời xem kịch Quỳnh Dao, Trương Ái Linh, lẽ nào đàn ông ghen cũng không nhận ra à?”
Diêu Tinh Thần như bị nói trúng tim đen, trong tiềm thức bỗng nảy sinh loại cảm giác né tránh, lờ đi, sống trong bóng tối nhưng đột nhiên thấy ánh sáng, cũng giống như đang nóng hầm hập bị hắt nước vào người, “crack”, hơi nóng bốc lên mờ mắt.
Lục Lập Phong đang ghen ư? Không phải tức giận vì sức khoẻ của đứa bé, mà vì Trì Mục nên ghen?
Liêu Anh Hồng nhìn cô đang bần thần đến trố mắt, nói: “Về sau con không được gặp Trì Mục nữa.”
Diêu Tinh Thần mới sực tỉnh: “Không thể nào.”
Liêu Anh Hồng đối mặt với cô con gái bướng bỉnh cố chấp như thế, muốn bốc hoả, nhưng thấy dáng vẻ đang mang thai nhưng lại tiều tuỵ nằm trên giường bệnh của con, lòng tê dại, bà nén tính khí, dùng giọng nói thành khẩn: “Con à, con và mẹ khi trẻ rát giống nhau, kiêu căng tuỳ hứng, lại mạnh miệng, đối với mọi chuyện đều không để tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ biết chính mình. Nhưng như vậy sao được hả con?”
Khi Liêu Anh Hồng không nổi nóng, Diêu Tinh Thần trái lại sẽ rất nghe lời, không cãi câu nào.
“Mẹ nhớ hồi đó, khi con muốn bước chân vào ngành giải trí, mẹ lập tức không đồng ý, nơi đó rất hỗn loạn, nổi tiếng là chuyện không phải muốn là được, phải hy sinh rất nhiều thứ,” Liêu Anh Hồng nói đến đây lộ ra vẻ vui mừng: “Cũng may con vào nghề nhiều năm rồi nhưng vẫn là ngôi sao không có danh tiếng, mẹ sớm đoán được kết quả đó, con vốn ăn nói không giỏi, cũng sẽ không chấp nhận mấy quy tắc tiêu cực, trong một đống mĩ nữ như vậy sao có thể…”
“Liêu nữ sĩ, kính đề nghị trong khi dạy dỗ con gái không đặt câu hỏi.” Diêu Tinh Thần khó chịu ngắt lời mẹ.
Người già Liêu Anh Hồng thở dài: “Mẹ chỉ muốn biết rằng bao giờ con mới chín chắn được đây, hiếu thảo với bố mẹ chồng, dịu dàng quan tâm chồng, ứng xử đúng mực với bạn bè, giống như cách sống của Lục Lập Phong.”
“Sao con phải giống anh ấy chứ?” Diêu Tinh Thần cười.
“Nó giống đồ cổ, còn con là bình hoa, hai đứa chẳng phải là một cặp rất xứng sao? Vợ vợ chồng chồng, càng ngày càng hạnh phúc.” Liêu Anh Hồng trêu con gái.
Diêu Tinh Thần ôm một bụng đầy tâm sự, trầm mặc.
“Lời mẹ nói với con phải nhớ kĩ đấy.”
“Vâng ạ… thật dong dài.”
“Chuyện hôm nay con ăn linh tinh, mẹ chồng con cũng giận, nhưng mẹ vẫn nhận ra, vốn mẹ chồng nàng dâu không ưa nhau, nhưng người ta ra sức chăm sóc con như vậy, con cũng phải đối đãi với người ta như mẹ ruột, con hiểu không?”
“Con mà đối đãi với mẹ chồng con giống mẹ chắc bà tức điên mất.”
“Bậy bạ! Tóm lại con đừng để mẹ mất mặt, đến khi mẹ chồng con mất, con không làm đến nơi đến chốn, người đời sẽ nói mẹ không biết dạy con.”
“Chao ôi, mẹ nói hẳn ra đi, mẹ không muốn con làm mẹ mất mặt trước bố Lục Lập Phong.”
“Tiểu Xích lão! Về sau cấm con trêu mẹ chuyện Lục Kiến Lâm nữa. Mẹ nói cho con biết, không vương vấn người cũ mới đạt được hạnh phúc, nhất là phụ nữ, đừng có ăn nồi nhớ chậu, chỉ tổ hại người hại ta.”
Liêu Anh Hồng căn dặn như vậy, từng câu từng chữ trôi vào lòng Diêu Tinh Thần, mẹ tuy nói hơi thô nhưng rất có lí, kinh nghiệm cả đời của mẹ sẽ chỉ đường cho cô.
Nói mấy câu cuối, Lục Lập Phong đẩy cửa vào, hỏi Liêu Anh Hồng: “Mẹ, căng tin mở rồi, mẹ có muốn đi ăn cơm tối không ạ?”
“Được, mẹ đi đây, con trông nom Tinh Thần nhé.” Liêu Anh Hồng đứng dậy.
Áo vest của Lục Lập Phong thoáng mùi thuốc lá, anh vắt lên ghế salon, ngồi lên chiếc ghế tựa, chân rất dài, ngồi rất thẳng, lặng nhìn cô.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo sắc sảo, hàng mày anh tuấn như hai chiếc roi da treo trước cổ cô, thật u ám, gió lạnh tưởng như thổi khắp phòng.
Anh nhìn dò xét, làm Diêu Tinh Thần đứng ngồi không yên, bối rối ho khan vài tiếng rồi quay đi chỗ khác.
Cô ngồi trên giường, anh ngồi trên ghế, hai người im lặng không nói.
Tình thế giằng co trong im lặng kéo dài được hai phút, Diêu Tinh Thần tu vi thấp, vốn không chịu nổi cực hình này, nhịn nửa ngày trời, cô vẫn là người mở miệng trước.
“Anh không ăn cơm đi ngồi nhìn em làm gì?” cô hỏi.
Lục Lập Phong cười giễu cợt, trầm giọng nói: “Anh nhìn con gái anh.”
Diêu Tinh Thần âm thầm mắng trong lòng, nổi máu ghen cái gì, anh ta chắc chắn vì lo cho con gái nên mới tức giận.
Diêu Tinh Thần cười xoà: “Không phải dạ dày anh yếu à? Phải ăn uống đúng bữa, đi ăn cơm đi!”
Lục Lập Phong nhẹ nhàng nhìn cô, môi mỏng giật giật: “Không ăn, bụng tức no rồi.”
Diêu Tinh Thần bỗng nhiên thấy anh chẳng khác gì đứa trẻ con.
“Được thôi, không ăn thì không ăn, cứ việc nhìn con gái anh, nhìn tí là no ấy mà.” Cô nói dứt lời thì thấy đói bụng, tiện tay cầm quả cam, đặt bên môi, lẩm bẩm: “Chao ôi, không biết quả cam này có ăn được không? Lục Lập Phong, anh mau ăn thử cho em xem!”
Lục Lập Phong liếc quả cam trong tay cô, nói: “Ở đây rất an toàn, không ai hại em đâu.”
Diêu Tinh Thần đang định bóc vỏ bỗng khựng lại, đông cứng.
“Lục Lập Phong, anh nói ai muốn hại em cơ??”
Tay anh dựa vào ghế vịn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp, nhìn cô không đáp.
Diêu Tinh Thần thấy thật nực cười, lắc đầu: “Anh nghĩ xấu về người khác quá rồi. Anh Trì Mục đã thành ra như vậy, sao có thể hại em?”
“Có thể đối tượng của anh ta không phải em, mà là đứa con của Lục gia.” Lục Lập Phong tỉnh táo phân tích.
Diêu Tinh Thần vốn đang ung dung bỗng trở nên nhạy cảm, cô đứng phắt dậy, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, khẳng định: “Trì Mục, tuyệt đối không phải người như anh nói.”
Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, Diêu Tinh Thần hận không thể đóng câu đó lên tường.
Lục Lập Phong vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Đứa bé của Lục gia, đâu phải anh ta chưa từng hại đến?”
Diêu Tinh Thần hít một ngụm khí lạnh, nuốt thế nào cũng không trôi.
Tinh Thần… anh là tội nhân…
Âm thanh tuyệt vọng vang lên bên tai.
Mắt Diêu Tinh Thần bỗng loé lên, cúi đầu xoa tay.
“Lục Lập Phong, anh không biết đâu, Trì Mục rất đáng thương.”
“Anh nghĩ anh không cần phải biết.”
Diêu Tinh Thần cười khổ: “Anh vốn đạp lên vai người khác mà lớn lên, đương nhiên không cần để tâm đến sự khó khăn của người khác. Anh biết không, sự hoài nghi của anh làm em tức giận, vô cùng tức giận.”
Nếu khi nãy Liêu Anh Hồng không căn dặn cô nên thay đổi bản tính dễ xúc động, anh nói như vậy, chắc chắn Diêu Tinh Thần sẽ mắng anh te tua.
Diêu Tinh Thần nhìn anh, giơ tay phải lên.
“Nhìn thấy vết sẹo này không?”
Lục Lập Phong nhìn ngón cái của cô, dưới móng tay có vết không lớn, nhìn kĩ mới thấy.
“Sao lại thế?” anh hé mắt hỏi.
“Năm đầu tiên Trì Mục bị khiếm khuyết, em dẫn anh ấy đến bệnh viện trên khắp toàn quốc, nhưng không trị được. Em còn tìm người đưa anh ấy đi nước Mỹ, kí cam kết sẽ khôi phục được sức khoẻ, nhưng vẫn thất bại. Anh ấy mãi mãi điên điên dại dại.”
Diêu Tinh Thần nói xong, nghẹn ngào dừng lại.
Lục Lập Phong im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu hơn.
“Cuối cùng, mẹ Trì Mục rất lạc quan, còn lạc quan hơn cả em, nói rằng, còn sống là tốt rồi, khoẻ hay yếu đều không tính toán nữa. Em thực sự không chịu nổi, anh ấy ưu tú biết bao? Khi anh ấy đi thực tập, là học sinh giỏi nhất khoa tim mạch, bây giờ anh ấy nhìn vẫn như lúc trước, nhưng lại mắc bênh thiểu năng.”
“Vậy nên một ngày kia, em và anh ấy tới trường đúng dịp thực tập trên mô hình, đưa hết dao kéo phẫu thuật từng là niềm đam mê một thời cho anh ấy, chờ đợi sự hồi phục như xem một màn kịch trên TV, cứ nghĩ sẽ kích thích được trí nhớ của anh, và kì tích xảy ra, nhưng cuối cùng…”
Cô thu tay lại, nhìn vết sẹo: “Cuối cùng, Trì Mục cầm dao phẫu thuật thân yêu đi cắt hoa quả, đó chính là cái dao được anh ấy tôn sùng như thánh vật… Em muốn đoạt lại, vô tình bị anh ấy cắt vào tay.”
Diêu Tinh Thần nói xong, tâm trạng cũng nhẹ hẳn, chăm chú nhìn anh: “Lục Lập Phong, anh sẽ không để bụng một bệnh nhân đúng không?”
Sở dĩ cô hỏi như vậy, vì cô phát hiện, hình như chính bản thân cô cũng không biết người đàn ông của cô rất tốt tính.
Nhớ rõ một lần kia, cô bị một diễn viên nam sàm sỡ, Lục Lập Phong không biết dùng cách gì, đánh người ta nằm viện.
Cô sợ anh dùng thủ đoạn đối phó với Trì Mục.
Lục Lập Phong không biểu cảm, đứng lên, lấy quả cam trong tay cô, lại ngồi xuống bóc vỏ.
Diêu Tinh Thần nhìn anh trầm mặc, cảm thấy không yên tâm, hỏi lại lần nữa, giọng nói của cô mang theo ý khẩn cầu và hiền hoà: “Lập Phong… anh sẽ không trả thù anh ấy đúng không?”
Lục Lập Phong vừa lột cam vừa ngước mắt nhìn cô: “Đừng vì người đàn ông khác mà lấy lòng anh, hơn nữa, gọi thêm cả chữ Lục.”
Diêu Tinh Thần bĩu môi, thầm mắng anh hẹp hòi, nhưng lời nói ra rấ hoà nhã: “Lục Lập Phong, anh sẽ không trả thù đúng chứ?”
Lục Lập Phong nhàn nhạt nói: “Nếu em còn gặp anh ấy thì anh không hứa trước được điều gì.”
“Sao anh lại thế chứ!”
“Anh nói này, trước khi sinh con, em hãy ở cạnh anh, đừng chạy loạn. Đồng ý với anh nhé.”
“Nói cho anh biết, từ bé đến lớn em có bao nhiêu nỗi sợ rồi, anh không phải uy hiếp em.”
“Em không tin thì cứ thử, dù sao anh ta không có trí tuệ, chắc chân tay cũng yếu.”
“Anh! Đồ xã hội đen!”
Lục Lập Phong cười, ném vỏ cam vào thùng rác: “Sao em thích anh ấy đến vậy chứ? Theo anh được biết, anh ta cơ bản là đâu có đối tốt với em.”
Diêu Tinh Thần thở dài, vẻ cam chịu: “Haizz. Mọi người đều khuyên em như vậy, nhưng đâu ai hiểu lòng em? Khi anh thích một người, dù người kia đối xử tệ bạc với anh, luôn làm anh đau lòng, anh vẫn sẽ hẹn mọn mà đi đối tốt với người đó.”
Lục Lập phong đứng lên, ngồi xuống canh giường, tách đôi quả cam ra, đưa tới miệng cô, ngẫm nghĩ lời cô nói. Miệng anh nhếch lên một nụ cười chua chát:
“Anh hiểu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook