Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau
Chương 31: Tranh chấp phòng ngủ

EDIT BY CHERYL CHEN

Diêu Tinh Thần sở dĩ dậy sớm, cũng không vì để lưu lại ấn tượng tốt, chỉ vì cô muốn giữ thể diện cho Liêu Anh Hồng, để mẹ đỡ bị người Lục gia chê cười rằng không biết dạy con.

Vấn đề ai ngủ trên giường, cuối cùng Lục Lập Phong cũng chịu thỏa hiệp, cuốn gói ra sofa ngủ.

Diêu Tinh Thần an tâm nằm trên giường lớn, thoải mái kêu rên, dương dương đắc ý.

Cửa phòng ngủ không đóng, Lục Lập Phong thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nỉ non của Diêu Tinh Thần, vô thức mỉm cười. Đôi chân dài gập lại trên ghế, anh ủ rũ nhắm mắt.

“Lục Lập Phong, Lục Lập Phong?” một phụ nữ có thai dường như không thèm ngủ lắm.

“Ơi…” anh nhắm mắt lại, đáp lại lấy lệ.

Diêu Tinh Thần lấy từ vali ra một lọ nước hoa, đi tới cửa, nhìn anh: “Tôi xịt nước hoa vào giường được không?”

Lục Lập Phong dù buồn ngủ cũng không quên dặn dò: “Phụ nữ có thai không nên xịt nước hoa.”

Diêu Tinh Thần khổ sở nói: “Không được, tôi không thích mùi nước hoa hương gỗ trên giường anh.”

Lục Lập Phong đáp: “Tôi có xịt nước hoa trên giường đâu.”

Diêu Tinh Thần ngẫm nghĩ rồi biểu cảm bỗng trở nên sợ sệt, đi tới ghế salon, xịt hai cái vào người Lục Lập Phong như xịt thuốc xịt gián.

Hành động này quá đột ngột, mùi hương nồng nặc đập vào mặt khiến Lục Lập Phong trong chớp mắt tỉnh táo, anh lập tức ngồi dậy.

“Em làm gì thế!” anh cau mày, nhìn áo sơ mi.

Diêu Tinh Thần vẻ mặt sợ sệt, cầm lọ nước hoa nhìn anh: “Trên người anh hình như không chỉ có hương gỗ mà còn có …, anh nghiên cứu xác ướp cổ gì đó, có lẽ bám mùi formalin rồi. Anh không tắm à?”

“Diêu Tinh Thần,” Lục Lập Phong vừa cởi nút áo sơmi, vừa nói một cách khoa trương: “Tôi không phải pháp y, hơn nữa, tôi có tắm.”

Lục Lập Phong vừa cởi áo vừa vào nhà vệ sinh, Diêu Tinh Thần hớt hải cầm nước hoa đi theo: “Về sau chúng ta chung sống hài hòa, anh đừng dùng nước hoa hương gỗ nữa nhé?”

Lục Lập Phong cởi áo xong ném luôn vào rổ đựng đồ giặt, trong chớp mắt, thân hình cường tráng phơi bày trước mặt cô.

Diêu Tinh Thần không có hứng thú, vẻ mặt chính nghĩa ngời ngời, nhìn không chớp mắt: “Dù sao cũng không cho anh dùng nữa, tôi không thích.”

Cô làm sao mà nói được rằng chỉ ngửi mùi này thôi, cô lại nhớ tới chuyện đêm đó?

Lục Lập Phong nhìn cô, gật đầu: “Được, nhưng điều kiện rằng em phải đáp ứng tôi, không được xịt nước hoa.”

“OK, không thành vấn đề.”

Lục Lập Phong lướt qua cô, đi tới ghế salon trong phòng khách, chuẩn bị nằm xuống, Diêu Tinh Thần lại tiến gần.

“Hay là để tôi ngủ sofa? Đến sáng mai đổi ga giường thì tôi nằm giường.”

Lục Lập Phong nằm trên ghế salon, cau mày, vén chăn lông trên người: “Được thôi, nằm chung đi!”

Diêu Tinh Thần bối rối: “Hả?”

Lục Lập Phong vừa nhấc tay lên đã giữ chặt được cổ tay cô, Diêu Tinh Thần không phản ứng kịp, bị anh lôi vào trong lòng, nhào vào lồng ngực anh.

Nơi mềm mại trước ngực cô ép chặt vào cơ bắp trên ngực anh, Lục Lập Phong đảo mắt, nhìn không sót một chút phong cảnh trong cổ áo cô, Diêu Tinh Thần xấu hổ, đấm một phát vào ngực anh, dường như dùng hết sức mạnh trong người.

Lục Lập Phong suýt thì ho ra máu, nhưng anh lợi dùng thời cơ ôm eo cô, cố định cô trên người mình.

Gái trên trai dưới, thêm không gian ghế salon nhỏ hẹp, hai người thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng mờ ám.

Diêu Tinh Thần nghiến răng ken két, cắn cổ tay anh, giằng giằng, nói: “Mau buông tôi ra!”

Lục Lập Phong đùa cũng có chừng mực, cười tủm tỉm bỏ tay ra, cô lập tức đứng lên, mặt đã đỏ ửng, nhìn anh chằm chằm như bị chọc giận, hất tóc ra đằng sau rồi bỏ đi.

Cơ thể mềm mại của cô bỗng rời đi, trên người Lục Lập Phong vẫn lưu lại mùi của cô, bỗng chốc cảm thấy mê mẩn, trong mắt anh cũng thêm phần mờ ám.

“Lục Lập Phong! Anh được lắm! Sàm sỡ tôi như thế còn thấy chưa đủ à?”

Diêu Tinh Thần vừa dứt lời đã chạy vào phòng ngủ, lấy điện thoại trong vali ra, mở tệp ghi âm, tìm một đoạn đối thoại, nhấn phát ra.

Lục Lập Phong nghe, bản ghi âm này vào trước hôm hai người đi đăng kí, trong quán mì cay.

Lục Lập Phong: “Cô sinh con ra, chúng ta đã đâu vào đấy, cô tự do như trước, chẳng qua làm đúng như kỳ vọng của người lớn mà thôi. Phí hôn lễ tôi sẽ chi trả, nhẫn kim cương, xe xịn, coi như tôi tặng cô làm kỉ niệm.”

Diêu Tinh Thần: “Tôi còn có một yêu cầu chưa nói ra, trong lúc kết hôn, không được phát sinh quan hệ.”

Lục Lập Phong: “Được.”

Diêu Tinh Thần đập mạnh điện thoại lên bàn.

“Nói! Người đáp ứng tôi trong đây có phải anh không?”

Lục Lập Phong lướt qua cái di động, đứng lên đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Kiếp trước em làm gián điệp à?”

Diêu Tinh Thần cho là anh không phản bác chính là chột dạ, đeo bám không tha: “May mà tôi để ý, Lục Lập Phong, tôi nói cho anh biết, Diêu Tinh Thần tôi từ xưa đến nay đều không chịu thiệt bao giờ. Anh muốn sàm sỡ tôi? Không có cửa đâu!”

Lục Lập Phong nằm uỵch xuống giường, hai tay đặt dưới gáy, nhắm mắt, không dùng sức lực ứng phó cô: “Vậy em muốn sao? Tôi cho em sàm sỡ nhé?”

Diêu Tinh Thần tức đến hộc máu, đứng ở cửa chần chừ, dùng ánh mắt thể hiện sự khiển trách nặng nề.

Lục Lập Phong thấy cô không có động tĩnh, trợn mắt nhìn về phía cửa, phát hiện cô đang bấu lấy khung cửa gỗ, móng tay vì dùng lực nên chuyển trắng.

Lục Lập Phong hơi hối hận, cô vốn nóng nảy, chọc tức cô thì sao ổn được. Vì vậy anh ngồi dậy, mắt chớp chớp, giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi là đồ khốn kiếp, em đừng tức giận có được không? Ghế sofa tặng cho em, em thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”

Đúng là ‘nhân phẩm còn chưa đủ, phải có nhan sắc góp vào’, gương mặt bô giai ấy chỉ cần thể hiện biểu cảm bất đắc dĩ và áy náy cũng có thể dễ dàng được tha thứ.

Diêu Tinh Thần nhìn mắt anh, anh thành khẩn thể hiện, cũng cảm giác mình phản ứng hơi quá, vào ở ngày đầu tiên, mới trêu nhau một tí mà đã rùm beng, sau nay sống chung sao được? Hơn nữa, phụ nữ khi mang thai hay bực dọc, đứa bé sinh ra cũng chẳng vui vẻ.

Diêu Tinh Thần vốn kém cỏi, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lục Lập Phong, xoa xoa má, tâm trạng dịu hơn nhiều.

“Lục Lập Phong, tôi hiểu anh mà.”

Lục Lập Phong nghe xong trừng mắt nhìn: “Cái gì cơ?”

“Loại người thác loạn như anh, ở chung một mái nhà với người có cả dáng vóc lẫn gương mặt, vẻ đẹp lẫn trí tuệ như tôi, khó tránh khỏi có lúc không khống chế được bản thân mình.”

Vẻ đẹp lẫn trí tuệ….

Lục Lập Phong “phụt”, không nhịn được cười, rồi giơ tay lên che một mắt, lại cười khằng khặc một tràng dài, như vừa nghe thấy truyện hài buồn cười nhất thế giới.

Diêu Tinh Thần không tức giận, khoác tay, lẳng lặng nhìn anh cười xong, bình tĩnh nói: “Cười to cũng không thể che giấu tâm địa xấu xa của anh, Lục Lập Phong, không nhịn được với phụ nữ, nói lời quá đáng cũng là một loại bệnh phải trị.”

Lục Lập Phong không biết nên nói cái gì cho phải, cười gật đầu, vén chăn lên nằm trên giường: “Được, tôi sẽ tận lực kiềm chế, sẽ cố gắng hết sức.”

Diêu Tinh Thần hài lòng, không so đo nữa, vào phòng ngủ mở vali, bắt đầu cầm đồ trang điểm, quần áo, giày dép.

“Anh ngủ đi, tôi dọn dẹp một chút đã, tôi sẽ nói nhỏ thôi.” Diêu Tinh Thần ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu gấp quần áo.

Lục Lập Phong nằm nghiêng, nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng nổi lên ý cười.

Đột nhiên cảm giác buổi tối thế này dường như là ân huệ trời ban, hai người như những đôi yêu nhau khác, anh đi công tác về nằm trên giường ngủ bù, còn cô buộc tóc bằng dây thỏ ngây thơ, làm việc nhà chăm chú.

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ do Lục Lập Phong đơn phương tạo nên, còn trong lòng Diêu Tinh Thần là như thế này:

Cô là một khách qua đường ở tạm, trên giường là một tên ngựa đực hư hỏng, thế nên mỗi khi cô cầm nội y để gấp, đều phải cảnh giác liếc anh một cái.

Vừa quay đầu liếc đã chạm mắt ngựa đực.

“Anh nhìn tôi đủ chưa?” Diêu Tinh Thần cảnh giác nói.

Lục Lập Phong rũ mắt, nằm trên giường, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Tôi muốn nhắc em đừng ngồi dưới đất, lạnh.”

Diêu Tinh Thần lẩm bẩm rồi vẫn đứng lên, cầm cây xương rồng của mình đặt lên bệ cửa sổ.

“Diêu Tinh Thần...” người trên giường nhắm mắt, an tĩnh gọi cô, giống như đang ngủ, cũng giống như có chuyện gì quên chưa dặn.

“Anh ngủ thôi mà nói nhảm lắm thế!”

“Tôi có chuyện... muốn nói cho em...”

“Không nghe!”

“...” người nào đó rất nghe lời, im lặng.

Diêu Tinh Thần nổi tính tò mò, xoay người lại nhìn anh: “Anh nói đi, có chuyện gì thế?”

“Bàn trong phòng khách làm bằng đá cẩm thạch…”

Diêu Tinh Thần nhíu mày, bàn trà á? Bàn trà kể cả có làm bằng vàng đi chăng nữa thì liên quan gì đến cô?

Đá cẩm thạch…

Chết mẹ! Đá cẩm thạch!

Diêu Tinh Thần như bị sét đánh, vun vút lao ra ngoài phòng khách, cầm điện thoại cô vừa đập xuống bàn.

“Đập vỡ rồi!!”

Vừa nãy cô đập điện thoại vào bàn, vì quá phẫn nộ nên dùng lực quá mạnh…

Người nằm trong phòng ngủ trở mình, ngủ ngon mơ đẹp, nhếch miệng khẽ cười.

...

Ban đêm, quanh quẩn bên mấy giấc mơ, Lục Lập Phong hốt hoảng tỉnh dậy nhiều lần, cảm giác có phụ nữ ngủ bên ngoài không quen lắm.

Nửa đêm, Lục Lập Phong rời giường ra tủ lạnh cầm chai nước khoáng, vặn nắp bình rồi vừa uống nước vừa nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên ghế salon.

Cô ngủ rất ngon, chỉ mỗi tội dáng ngủ không tốt lắm, chăn tuột xuống chân, gần như rơi xuống đất.

Lục Lập Phong tiến gần kéo chăn lên cho cô, ngồi trên bàn đá cẩm thạch nhìn cô một lúc, rồi nhìn chiếc điện thoại vỡ nát, vô thức mỉm cười, đứng dậy về phòng ngủ.

Buổi sáng đầu tiên ở Lục gia, mặt trời đã lên cao. Liêu Anh Hồng đã nói, đừng có nằm ỳ ra, phải dậy sớm lưu lại ấn tượng tốt cho bố mẹ chồng.

Diêu Tinh Thần sở dĩ dậy sớm, cũng không vì để lưu lại ấn tượng tốt, chỉ vì cô muốn giữ thể diện cho Liêu Anh Hồng, để mẹ đỡ bị người Lục gia chê cười rằng không biết dạy con.

Sáng sớm, Hà Lâm mẹ Lục Lập Phong đã nhẹ nhàng gõ cửa, bà đã nghĩ rằng, nếu như hai đứa vợ chồng son này nghe được tiếng đập cửa, bà sẽ đưa bữa sáng đã mua vào, còn nếu không nghe được, bà sẽ không vào.

Tấm lòng người mẹ luôn cẩn thận như vậy, không cần hồi đáp, tình nguyện phục vụ con cái.

Nhưng không ai ngờ, bà vừa gõ, cửa đã mở ra.

“Tiểu Tinh Thần à, sao dậy sớm thế?” Hà Lâm mỉm cười đi vào.

Diêu Tinh Thần cũng cười: “Con không dậy sớm mẹ Liêu sẽ đánh con đấy!”

“Mẹ con dạy con cũng rất dụng tâm, ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh, ăn sáng đi nào. Ôi da, sao trên ghế salon còn có chăn gối? Tinh Thần, con ngủ ở đây à?” Hà Lâm kinh ngạc nói.

Diêu Tinh Thần nhíu mày, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ, uất ức, muốn nói nhưng không thể nói, cô cắn môi, gật đầu.

Hà Lâm lập tức vọt vào phòng ngủ tìm con trai tính sổ.

Diêu Tinh Thần theo sau, hả hê cười trộm.

“Con đứng lên cho mẹ! Lục Lập Phong! Đừng có ngủ!”

Lục Lập Phong bị đánh thức, duỗi người, sự lười biếng tản ra xung quanh, gương mặt dưới nắng sớm đặc biệt trắng trẻo: “Mẹ?”

Hà Lâm lập tức chất vấn: “Con giải thích đi, có chuyện gì xảy ra? Vì sao con ngủ trên giường cả đêm, còn vợ con lại nằm salon phòng ngoài?”

Diêu Tinh Thần diễn vai nữ hai bạch liên hoa vô cùng trôi chảy: “Lập Phong.. không phải em mách mẹ.. mà là mẹ vào đưa đồ ăn sáng.. nhìn thấy chăn trên ghế salon.”

Lục Lập Phong máy mắt, nhìn Diêu Tinh Thần, không nói gì, xuống giường. Ở Lục gia, khi mẹ vào phòng, anh sẽ rời giường.

Anh bây giờ chỉ mặc một chiếc quần trong tứ giác, vóc người săn chắc nhìn không sót cái gì, vừa mặc quần vừa nói: “Mẹ đừng nóng giận, nghe con giải thích đã.”

Hà Lâm định nói gì, đã bị Diêu Tinh Thần tiến đến giữ cánh tay: “Mẹ, mẹ đừng giận, là con chủ động muốn ngủ ở ghế salon, con đang mang thai, Lập Phong anh ấy lại.. không kiềm chế giỏi… con sợ ảnh hưởng đến đứa bé.. cho nên… nằm khác giường anh ấy cũng không phải chịu giày vò…”

Lục Lập Phong hít một ngụm khí lạnh, đang mặc dở quần cũng phải ngẩng lên nhìn cô.

Diêu Tinh Thần, biểu cảm không sai chút nào, Oscar không trao tượng vàng cho em tôi không đồng ý!

Diêu Tinh Thần đứng ở nơi Hà Lâm không nhìn thấy, dùng ánh mắt đánh nhau với anh: Cưng ơi, dám sàm sỡ chị, đánh một trả một!

Hà Lâm vừa nghe thấy ‘đứa bé bị ảnh hưởng’ lại càng giận dữ: “Con giải thích đi, giải thích cho bố nghe ấy!”

“Mẹ! Nghe con nói đã!”

Hà Lâm xoay người rời đi, Lục Lập Phong mặc quần rồi đuổi theo, Diêu Tinh Thần ung dung xem kịch vui, Lục Lập Phong đuổi được nửa đường thì quay về.

Anh đột nhiên tiến tới, hai tay nắm hờ cổ cô lắc lắc, Diêu Tinh Thần giả bộ lè lưỡi trợn trắng mắt, vô cùng khoa trương.

“Trẻ hư phải bị ăn đòn! Người đâu!”

Lục Lập Phong lập tức bịt miệng cô, Diêu Tinh Thần cũng không trách, cười hừ hừ khiêu khích, cơ thể giãy dụa có nhịp điệu, hưởng thụ chiến thẳng một cách vui vẻ.

“A Lục Lập Phong? Đừng buông tay chứ, cứ bóp tiếp đi!”

“Diêu Tinh Thần, trong vòng một tháng tới, đừng hòng tôi đưa em đi dạo phố!”

“Anh nhìn anh kìa, xí! Chúng ta có nói chuyện rõ ràng rồi nhé, tôi còn một tủ quần áo trống rỗng cần được lấp đầy đấy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương