Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau
-
Chương 19: Nhìn với cặp mắt khác xưa
EDIT BY CHERYL CHEN
“Lục Lập Phong! Bây giờ tôi mới nhận ra! Anh đúng là thích làm tôi phát bực! Từ bé đến lớn! Anh mà không làm tôi tức thì sẽ chết à!”
Diêu Tinh Thần nằm trong phòng bệnh VIP, tay trái cầm hộp cơm, tay phải dùng muôi múc một miếng thịt ba chỉ. Muôi inox bỏ vào miệng, hàm răng chạm vào muôi tạo nên âm thanh thật nhỏ.
Trong phòng bệnh có Lục Kiến Lâm và Hà Lâm đang ngồi, Đường Bản và Lục Phong Hỏa đứng bên tường, có cả Lục Lập Phong tựa vào tường.
Liêu Anh Hồng bận rộn, quay đầu nhìn con nói: “Con ơi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”
Diêu Tinh Thần gật đầu, nhìn ba người đang đứng ở tường với vẻ mặt hả hê.
Liêu Anh Hồng giận không có chỗ phát tiết, chỉ tay quở trách: “Ba đứa tiểu Xích lão [1] này, cứ phải để cô dạy dỗ à? Ba đứa sao có thể để một phụ nữ có thai đói bụng đi dạo cả buổi chiều? Còn không cho ăn! Không biết phụ nữ mang thai dễ tụt huyết áp à? Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ!
[1] Tiểu Xích lão (小赤佬): chắc là một câu mắng của TQ.
Ba người, chỉ có Lục Lập Phong ra vẻ quan tâm, hơi cúi đầu, một chân dựa vào tường, nhìn thoáng qua phụ nữ có thai đang nằm trên giường. Vị phụ nữ có thai kia đang ôm cặp lồng, nhìn có chút hả hê lắc lắc, làm mặt quỷ với anh, Lục Lập Phong cúi đầu cười.
Còn hai bạn nhỏ khác, mặc dù bị phạt đứng, Đường Bản cúi đầu nghịch điện thoại, Lục Phong Hỏa cũng cúi đầu nghịch điện thoại.
Lục Kiến Lâm ngồi một bên, thấy Liêu Anh Hồng tức đến đỏ ửng mặt mày, lớn tiếng dạy dỗ:
“Bỏ hết điện thoại xuống!”
Một tiếng nói này gợi lại kí ức xưa. Khi còn bé, Lục Kiến Lâm nói đánh là đánh, không cần biết con gái hay con trai cũng khó thoát khỏi gậy gộc, sau này con trưởng thành, ông rất ít dùng giọng này. Nhưng khi còn bé sợ sệt, bây giờ chỉ cần Lục Kiến Lâm trầm mặt xuống, cũng vẫn uy nghiêm như trước, làm người ta run lên.
Hai bạn nhỏ nhanh chóng cất điện thoại, chắp tay đằng sau đứng nghiêm trang, còn Lục Lập Phong cũng thu nụ cười, để cả hai chân xuống, thẳng người.
Diêu Tinh Thần trên giường kêu vui.
Hà Lâm nhìn chồng và thông gia đều bực tức, nếu không mắng con thì quá nuông chiều rồi. Vì thế làm mặt lạnh, nhìn Lục Lập Phong.
“Lập Phong à, mẹ nghiêm túc phê bình con. Con từ trước tới nay đều bình tĩnh, có chừng mực, sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy? Con làm bố mẹ con sợ thành thế nào rồi?”
“Là tại con sơ sẩy, thưa mẹ.” Lục Lập Phong mở miệng nhận sai.
Hà Lâm không trách mắng con trai nhiều, lại đưa mắt về phía Lục Phong Hỏa, khi giáo huấn con gái còn không quên khen ngợi ngầm mấy câu: “Tiểu Hỏa, con bình thường đều điềm đạm nho nhã, mẹ nghĩ con lên đại học, là một cô gái duyên dáng yêu kiều người gặp người yêu, nhưng sao lại lỗ mãng như thế, dạo phố một vòng là quên luôn chị dâu?”
Lục Phong Hỏa da mặt mỏng, mặt hơi ửng đỏ, đáp nhỏ, không tình nguyện ‘dạ’ một cái, chắp tay đằng sau, khẽ cử động người.
Hà Lâm bây giờ mới xoay người nói với Liêu Anh Hồng: “Bà thông gia đừng tự chọc tức mình, là do tôi giáo dục không tốt, để Tinh Thần chịu ấm ức rồi.”
Liêu Anh Hồng dù có điểm khó nói với Hà Lâm, nhưng không thể không bội phục cách người ta nói năng và làm việc, tất cả đều thể hiện một phong phạm khuê tú đại gia, càng làm nổi bật vừa nãy mình chỉ biết đến con, chỉ biết chống tay lên thắt lưng mà mắng ‘tiểu Xích lão’.
Liêu Anh Hồng xoay người nhìn Lục Kiến Lâm, Lục Kiến Lâm cũng đang nhìn bà, hai mắt chạm nhau, Lục Kiến Lâm quay đi, không nói gì.
Ba người già lần lượt dạy dỗ xong, bắt đầu thảo luận về hôn lễ giữa Lục Lập Phong với Diêu Tinh Thần trong phòng bệnh. Lục Kiến Lâm chủ trương làm theo kiểu Trung Hoa truyền thống.
“Người trẻ tuổi bây giờ toàn làm hôn lễ theo kiểu Tây Âu, áo cưới theo mốt, tôi xem đều nghìn bài một điệu [2]”,” Lục Kiến Lâm nói: “Không bằng chúng ta làm theo kiểu Trung Hoa, nhảy qua chậu than, bắn tên [3] mới có ý nghĩa.”
[2] Nghìn bài một điệu: một nghìn bài hát nhưng đều là một điệu nhạc.
[3] Nhảy qua chậu than, bắn tên: phong tục cưới hỏi truyền thống của Trung Quốc.
Hà Lâm cũng chủ trương làm hôn lễ truyền thống: “Mũ phượng khăn quàng để tôi chuẩn bị, tôi đã nghiên cứu vải từ lâu rồi.”
Nói đến đây, cửa phòng bệnh mở toang, một người tiến vào. Người còn chưa thấy, nhưng đã nghe tiếng cười.
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn, là chú hai Lục Thiết Kim, đằng sau còn có Lương Mỹ Nhân.
Lục Thiết Kim mặc cả người đồ đen, áo sơmi caro vuông, vừa có vẻ tráng kiện của tuổi trẻ, vừa nổi bật làn da ngăm.
“Anh, chị dâu, hai người định để cháu dâu đeo mũ phượng 10 cân ngồi kiệu bắn tên, muốn giết người à? Theo ý em, ra nước ngoài kết hôn, thuê máy bay, tổ chức hôn lễ ở cạnh dòng suối, mời vài người thân cận tham gia, như thế mới phù hợp với tuổi trẻ lãng mạn, lại bảo mật, dù sao cháu gái cũng là người nổi tiếng.”
Diêu Tinh Thần cười mờ ám, cong cong mắt nhìn Lục Thiết Kim: “Chỉ có chú Hai hiểu cháu nhất!!”
“Hahaha!” Chỉ tiếng cười của Lục Thiết Kim thôi mà cũng đủ đinh tai nhức óc: “Chú hai của mày là người trực tiếp ở tiền tuyến, chứng kiến nhiều sự đổi thay! Nhìn dáng vẻ cổ lỗ sĩ của hai người này này.”
“Đi chết đi!” Hà Lâm trừng mắt liếc chú, nở nụ cười.
Lục Thiết Kim vui vẻ nói lời sảng khoái, muốn gì nói nấy: “Chú rất thích mấy cô gái như cháu, hay cháu làm con dâu chú đi??”
Lục Kiến Lâm trừng mắt nhìn em, Lục Thiết Kim bây giờ mới nghĩ tới con dâu nhà mình có đi theo, lúng túng cười xòa vỗ vai Lương Mỹ Nhân:
“Nhưng chú vẫn thích con dâu của mình nhất, hahaha.”
Trong phòng bệnh, mấy con quạ đen bay qua….
Lục Thiết Kim ho nhẹ, chắp tay ra đằng sau ngồi cạnh Lục Kiến Lâm.
Hai người già liếc mắt nhìn nhau, đều có mấy phần đồng bệnh tương liên.
Nhớ năm đó trà trộn giang hồ, không có sóng to gió lớn nào chưa thấy qua, đều là người rắn rỏi cứng cáp, không nghĩ rằng khi về già rồi cũng phải nhìn sắc mặt con dâu.
Ai da!
Hai mươi năm trước thơ cũ quyển, mười người họa thơ chín người không! [4]
[4] Trích trong bài thơ ‘Cảm cựu thi quyển’ của Bạch Cư Dị.
Mấy ngày trước Lương Mỹ Nhân mới biết được, vợ sắp cưới của Lục Lập Phong là Diêu Tinh Thần. Mà cô hôm nay bị chú hai kéo đi thăm em dâu tương lai, gặp lại, đương nhiên là xấu hổ hơn nhiều.
Diêu Tinh Thần thế mà lại ung dung, buông cặp lồng, nhìn cô, chỉ chỗ ngồi bên cạnh, vỗ vỗ: “Chị, đừng đứng như thế, ngồi đi.”
Trong lời nói thể hiện, Tinh Thần chưa từng nhớ lại những chuyện về cô.
Người lớn tiếp tục trò chuyện việc hôn lễ, hai bạn nhỏ tiếp tục nghịch điện thoại, chỉ có Lục Lập Phong lấy laptop ngồi trên ghế salon làm việc riêng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hai cô gái.
Lương Mỹ Nhân nói: “Thế nào? Em không sao chứ? Mang thai không nên quá thô lỗ, còn phải biết tự chiều lòng mình.”
Diêu Tinh Thần nhíu mày, cười, nhỏ giọng nói: “Đúng đúng, chị cả mang thai có kinh nghiệm, em còn phải học hỏi chị nhiều.”
Ánh mắt Lương Mỹ Nhân sáng lên, như nhớ lại chuyện xưa khủng khiếp, sắc mặt cũng không ấm áp như hồi nãy.
“Chị nhận được tiền mừng của em rồi. Thật là dụng tâm!” Lương Mỹ Nhân nhếch miệng, nói.
Diêu Tinh Thần đương nhiên biết cô đang nói về chuyện một đồng tiền xu, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Tiền mừng em chỉ giúp chị chuyển thôi, biết chị dâu hiện tại sống tốt, anh ấy cũng an tâm.”
Nụ cười trên mặt Lương Mỹ Nhân cứng lại trong nháy mắt, cô lắc đầu, thoải mái vỗ tay Tinh Thần: “Em à, buổi chiều chị còn có một ca giải phẫu, bây giờ phải đi trước rồi, em nhất định phải chú ý thân thể, đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì.”
(*) Có thể nhiều bạn sẽ không hiểu lắm đoạn trò chuyện của Lương Mỹ Nhân và Diêu Tinh Thần. Tiền mừng ở đây là một đồng tiền xu Diêu Tinh Thần bỏ vào hòm ngày Lục gia tổ chức sinh nhật chú Hai, cũng mừng luôn vì Lương Mỹ Nhân mang thai 3 tháng. Nhưng một đồng tiền xu này cũng là lí do để Lương Mỹ Nhân quen biết và có tình cảm với Trì Mục. ‘Anh ấy’ ở đây là Trì Mục. Đọc lại chương 5 và chương 16 để hiểu hơn.
Diêu Tinh Thần gật đầu: “Vâng, em sẽ chú ý.”
Lương Mỹ Nhân nhìn cô rồi đứng dậy, nói lời tạm biệt với trưởng bối, vỗ vai Lục Lập Phong, thể hiện phong thái của chị dâu cả, vội vã rời đi.
Mấy vị trưởng bối cũng không tiện ở lâu, mỗi người có công việc riêng của mình, biết Diêu Tinh Thần không có chuyện gì, đều yên tâm rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn Lục Lập Phong ngồi trên ghế salon làm việc, và Diêu Tinh Thần dựa vào giường ngẩn người.
Âm thanh gõ bàn phím và nhấn chuột tràn ngập khắp phòng. Lục Lập Phong bỗng dừng lại, nhìn tay cô, ăn được nửa cặp lồng cơm rồi lại không động đậy nữa.
“Sao không ăn nữa? Không phải kêu đói bụng à?” anh hỏi.
Diêu Tinh Thần như không nghe thấy, ngồi dựa vào giường, hai mắt nhìn vào hư không.
Tinh Thần vừa nhìn thấy gương mặt Lương Mỹ Nhân, sẽ bất giác nghĩ tới ánh mắt trống rỗng, chiếc váy đẫm máu của cô ấy.
Còn có cả khung cảnh Trì Mục nằm trên băng ca, bọt mép sùi ra, khóe môi tái nhợt, hấp hối…
Lục Lập Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không nói lời nào, gập laptop lại, đứng dậy tới bên cạnh giường của cô, cầm lấy cặp lồng cơm và thìa, xúc một miếng nhỏ, đưa đến miệng cô.
“Ăn mấy miếng nữa đi.”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, như một cái roi da mềm mãi, quất vào thần kinh của cô, đưa tâm trí đang nghĩ về người đàn ông khác của cô trở lại thực tại.
Diêu Tinh Thần quay đầu nhìn anh: “Người đi hết rồi, anh không phải diễn.”
Lục Lập Phong nhìn cô, thả thìa vào cặp lồng đặt trên bàn.
Lục Lập Phong không biểu cảm, như nói chuyện phiếm với cô: “Em tốt nghiệp Học viện Kinh kịch R, còn Trì Mục học ở đâu?
Diêu Tinh Thần nói không suy nghĩ: “Đại học viện y học B.”
Lục Lập Phong gật đầu: “Vậy anh ấy hẳn có quen biết chị dâu.”
Diêu Tinh Thần cau mày, cảnh giác nhìn anh: “Sao anh biết hai người họ có quen biết?”
Lục Lập Phong nói: “Cùng học viện, cô ấy là hoa khôi của ngành, Trì Mục của em xét tướng mạo cũng biết là một nhân vật phong vân, sao có thể không quen biết.”
Diêu Tinh Thần khựng lại, đúng là như vậy, tạm thời bỏ đi hoài nghi với anh.
Lục Lập Phong còn nói: “Nếu là như vậy, hôn lễ có muốn mời anh ấy tới không?”
Diêu Tinh Thần lập tức căng thẳng: “Anh nghĩ cái gì thế? Mời người đàn ông tôi thích nhất đến tham gia hôn lễ của chúng ta, không phải là kích thích anh ấy à?”
Nụ cười Lục Lập Phong nhạt dần, mang theo sự trào phúng.
“Anh ấy không thương em, bị kích thích chắc chỉ có em thôi.”
“Anh!!!”
Diêu Tinh Thần bị chọc đúng chỗ đau, lòng như bị nạo vét.
“Lục Lập Phong! Bây giờ tôi mới nhận ra! Anh đúng là thích làm tôi phát bực! Từ bé đến lớn! Anh mà không làm tôi tức thì sẽ chết à!”
Lục Lập Phong nhún vai, dáng vẻ vô tội: “Tại hôn nhân của chúng ta đã đủ buồn chán rồi, tôi cũng chỉ tìm lạc thú cho mình thôi.”
Diêu Tinh Thần trừng mắt liếc anh: “Lẽ nào anh quên vì sao tôi ngất xỉu à? Tại vì bị anh làm cho bốc hỏa đấy! Có muốn tôi cho anh ngất xỉu một lần không?”
Lục Lập Phong lại cầm hộp cơm lên, đưa tới tận miệng cô: “Em rõ ràng vẫn đói, ăn miếng nữa nào.”
Diêu Tinh Thần quay đi chỗ khác, nhất quyết không ăn, cánh tay anh đưa tới rất gần mặt cô, Diêu Tinh Thần hít hà, thấy có gì sai sai.
Sao trên người anh lại có mùi….
“Lục Lập Phong anh còn hút thuốc sao? Tôi không nghĩ anh cũng hút thuốc đấy!”
Chắc không phải đâu, bạn học đồ cổ dáng dấp thư sinh áo trắng, chắc chắn là một thanh niên nghiêm túc ngoan ngoãn! Sao hút thuốc được?
Lục Lập Phong đưa thìa tới miệng cô: “Ăn một miếng tôi nói cho em biết.”
Diêu Tinh Thần nhìn anh với cặp mặt khác xưa, nghe lời ăn một miếng cơm.
Lục Lập Phong thu tay lại, lông mi anh tuấn nhếch lên, nhìn cô không rõ cảm xúc: “Em không cần biết nhiều…”
Diêu Tinh Thần đã lâu không hút thuốc, cơn nghiện nổi lên, nịnh hót anh, duỗi duỗi tay: “Còn không? Người anh em, tới một điếu.”
“Không có, một bao hút xong rồi.”
Khi cô đang hôn mê nằm trên giường bệnh, anh đứng ngoài hành lang hút một điếu lại một điếu, đến khi y tá nhắc nhở anh trong bệnh viện không được hút thuốc, anh mới dập điếu cuối cùng.
Diêu Tinh Thần than thở nằm trên giường, thay đổi sắc mặt xu nịnh vừa nãy, phiền não phất tay: “Đi đi, thấy khuôn mặt hả hê của ngươi bản cung phiền lắm, bản cung muốn đi ngủ.”
Lục Lập Phong móc bao thuốc rỗng ra, ném lên người cô. Diêu Tinh Thần ngay lập tức bật dậy, ôm bao thuốc lá, dùng sức hít hà như chú lợn con.
Ngắm ô mai cũng không ngăn được cơn khát, Diêu Tinh Thần hung dữ trợn mắt nhìn người hại cô mang thai, cướp đi cuộc sống sinh hoạt hoàn hảo đáng ghen tị vốn có của cô. Cô nghiến răng nghiến lợi:
“Lục Lập Phong! Tôi hận anh!”
Lục Lập Phong nhìn dáng vẻ u uất của cô, không trả lời, nhàn nhã về ghế salon mở laptop làm việc tiếp, khóe miệng bất giác nhếch lên…
“Lục Lập Phong! Bây giờ tôi mới nhận ra! Anh đúng là thích làm tôi phát bực! Từ bé đến lớn! Anh mà không làm tôi tức thì sẽ chết à!”
Diêu Tinh Thần nằm trong phòng bệnh VIP, tay trái cầm hộp cơm, tay phải dùng muôi múc một miếng thịt ba chỉ. Muôi inox bỏ vào miệng, hàm răng chạm vào muôi tạo nên âm thanh thật nhỏ.
Trong phòng bệnh có Lục Kiến Lâm và Hà Lâm đang ngồi, Đường Bản và Lục Phong Hỏa đứng bên tường, có cả Lục Lập Phong tựa vào tường.
Liêu Anh Hồng bận rộn, quay đầu nhìn con nói: “Con ơi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”
Diêu Tinh Thần gật đầu, nhìn ba người đang đứng ở tường với vẻ mặt hả hê.
Liêu Anh Hồng giận không có chỗ phát tiết, chỉ tay quở trách: “Ba đứa tiểu Xích lão [1] này, cứ phải để cô dạy dỗ à? Ba đứa sao có thể để một phụ nữ có thai đói bụng đi dạo cả buổi chiều? Còn không cho ăn! Không biết phụ nữ mang thai dễ tụt huyết áp à? Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ!
[1] Tiểu Xích lão (小赤佬): chắc là một câu mắng của TQ.
Ba người, chỉ có Lục Lập Phong ra vẻ quan tâm, hơi cúi đầu, một chân dựa vào tường, nhìn thoáng qua phụ nữ có thai đang nằm trên giường. Vị phụ nữ có thai kia đang ôm cặp lồng, nhìn có chút hả hê lắc lắc, làm mặt quỷ với anh, Lục Lập Phong cúi đầu cười.
Còn hai bạn nhỏ khác, mặc dù bị phạt đứng, Đường Bản cúi đầu nghịch điện thoại, Lục Phong Hỏa cũng cúi đầu nghịch điện thoại.
Lục Kiến Lâm ngồi một bên, thấy Liêu Anh Hồng tức đến đỏ ửng mặt mày, lớn tiếng dạy dỗ:
“Bỏ hết điện thoại xuống!”
Một tiếng nói này gợi lại kí ức xưa. Khi còn bé, Lục Kiến Lâm nói đánh là đánh, không cần biết con gái hay con trai cũng khó thoát khỏi gậy gộc, sau này con trưởng thành, ông rất ít dùng giọng này. Nhưng khi còn bé sợ sệt, bây giờ chỉ cần Lục Kiến Lâm trầm mặt xuống, cũng vẫn uy nghiêm như trước, làm người ta run lên.
Hai bạn nhỏ nhanh chóng cất điện thoại, chắp tay đằng sau đứng nghiêm trang, còn Lục Lập Phong cũng thu nụ cười, để cả hai chân xuống, thẳng người.
Diêu Tinh Thần trên giường kêu vui.
Hà Lâm nhìn chồng và thông gia đều bực tức, nếu không mắng con thì quá nuông chiều rồi. Vì thế làm mặt lạnh, nhìn Lục Lập Phong.
“Lập Phong à, mẹ nghiêm túc phê bình con. Con từ trước tới nay đều bình tĩnh, có chừng mực, sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy? Con làm bố mẹ con sợ thành thế nào rồi?”
“Là tại con sơ sẩy, thưa mẹ.” Lục Lập Phong mở miệng nhận sai.
Hà Lâm không trách mắng con trai nhiều, lại đưa mắt về phía Lục Phong Hỏa, khi giáo huấn con gái còn không quên khen ngợi ngầm mấy câu: “Tiểu Hỏa, con bình thường đều điềm đạm nho nhã, mẹ nghĩ con lên đại học, là một cô gái duyên dáng yêu kiều người gặp người yêu, nhưng sao lại lỗ mãng như thế, dạo phố một vòng là quên luôn chị dâu?”
Lục Phong Hỏa da mặt mỏng, mặt hơi ửng đỏ, đáp nhỏ, không tình nguyện ‘dạ’ một cái, chắp tay đằng sau, khẽ cử động người.
Hà Lâm bây giờ mới xoay người nói với Liêu Anh Hồng: “Bà thông gia đừng tự chọc tức mình, là do tôi giáo dục không tốt, để Tinh Thần chịu ấm ức rồi.”
Liêu Anh Hồng dù có điểm khó nói với Hà Lâm, nhưng không thể không bội phục cách người ta nói năng và làm việc, tất cả đều thể hiện một phong phạm khuê tú đại gia, càng làm nổi bật vừa nãy mình chỉ biết đến con, chỉ biết chống tay lên thắt lưng mà mắng ‘tiểu Xích lão’.
Liêu Anh Hồng xoay người nhìn Lục Kiến Lâm, Lục Kiến Lâm cũng đang nhìn bà, hai mắt chạm nhau, Lục Kiến Lâm quay đi, không nói gì.
Ba người già lần lượt dạy dỗ xong, bắt đầu thảo luận về hôn lễ giữa Lục Lập Phong với Diêu Tinh Thần trong phòng bệnh. Lục Kiến Lâm chủ trương làm theo kiểu Trung Hoa truyền thống.
“Người trẻ tuổi bây giờ toàn làm hôn lễ theo kiểu Tây Âu, áo cưới theo mốt, tôi xem đều nghìn bài một điệu [2]”,” Lục Kiến Lâm nói: “Không bằng chúng ta làm theo kiểu Trung Hoa, nhảy qua chậu than, bắn tên [3] mới có ý nghĩa.”
[2] Nghìn bài một điệu: một nghìn bài hát nhưng đều là một điệu nhạc.
[3] Nhảy qua chậu than, bắn tên: phong tục cưới hỏi truyền thống của Trung Quốc.
Hà Lâm cũng chủ trương làm hôn lễ truyền thống: “Mũ phượng khăn quàng để tôi chuẩn bị, tôi đã nghiên cứu vải từ lâu rồi.”
Nói đến đây, cửa phòng bệnh mở toang, một người tiến vào. Người còn chưa thấy, nhưng đã nghe tiếng cười.
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn, là chú hai Lục Thiết Kim, đằng sau còn có Lương Mỹ Nhân.
Lục Thiết Kim mặc cả người đồ đen, áo sơmi caro vuông, vừa có vẻ tráng kiện của tuổi trẻ, vừa nổi bật làn da ngăm.
“Anh, chị dâu, hai người định để cháu dâu đeo mũ phượng 10 cân ngồi kiệu bắn tên, muốn giết người à? Theo ý em, ra nước ngoài kết hôn, thuê máy bay, tổ chức hôn lễ ở cạnh dòng suối, mời vài người thân cận tham gia, như thế mới phù hợp với tuổi trẻ lãng mạn, lại bảo mật, dù sao cháu gái cũng là người nổi tiếng.”
Diêu Tinh Thần cười mờ ám, cong cong mắt nhìn Lục Thiết Kim: “Chỉ có chú Hai hiểu cháu nhất!!”
“Hahaha!” Chỉ tiếng cười của Lục Thiết Kim thôi mà cũng đủ đinh tai nhức óc: “Chú hai của mày là người trực tiếp ở tiền tuyến, chứng kiến nhiều sự đổi thay! Nhìn dáng vẻ cổ lỗ sĩ của hai người này này.”
“Đi chết đi!” Hà Lâm trừng mắt liếc chú, nở nụ cười.
Lục Thiết Kim vui vẻ nói lời sảng khoái, muốn gì nói nấy: “Chú rất thích mấy cô gái như cháu, hay cháu làm con dâu chú đi??”
Lục Kiến Lâm trừng mắt nhìn em, Lục Thiết Kim bây giờ mới nghĩ tới con dâu nhà mình có đi theo, lúng túng cười xòa vỗ vai Lương Mỹ Nhân:
“Nhưng chú vẫn thích con dâu của mình nhất, hahaha.”
Trong phòng bệnh, mấy con quạ đen bay qua….
Lục Thiết Kim ho nhẹ, chắp tay ra đằng sau ngồi cạnh Lục Kiến Lâm.
Hai người già liếc mắt nhìn nhau, đều có mấy phần đồng bệnh tương liên.
Nhớ năm đó trà trộn giang hồ, không có sóng to gió lớn nào chưa thấy qua, đều là người rắn rỏi cứng cáp, không nghĩ rằng khi về già rồi cũng phải nhìn sắc mặt con dâu.
Ai da!
Hai mươi năm trước thơ cũ quyển, mười người họa thơ chín người không! [4]
[4] Trích trong bài thơ ‘Cảm cựu thi quyển’ của Bạch Cư Dị.
Mấy ngày trước Lương Mỹ Nhân mới biết được, vợ sắp cưới của Lục Lập Phong là Diêu Tinh Thần. Mà cô hôm nay bị chú hai kéo đi thăm em dâu tương lai, gặp lại, đương nhiên là xấu hổ hơn nhiều.
Diêu Tinh Thần thế mà lại ung dung, buông cặp lồng, nhìn cô, chỉ chỗ ngồi bên cạnh, vỗ vỗ: “Chị, đừng đứng như thế, ngồi đi.”
Trong lời nói thể hiện, Tinh Thần chưa từng nhớ lại những chuyện về cô.
Người lớn tiếp tục trò chuyện việc hôn lễ, hai bạn nhỏ tiếp tục nghịch điện thoại, chỉ có Lục Lập Phong lấy laptop ngồi trên ghế salon làm việc riêng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hai cô gái.
Lương Mỹ Nhân nói: “Thế nào? Em không sao chứ? Mang thai không nên quá thô lỗ, còn phải biết tự chiều lòng mình.”
Diêu Tinh Thần nhíu mày, cười, nhỏ giọng nói: “Đúng đúng, chị cả mang thai có kinh nghiệm, em còn phải học hỏi chị nhiều.”
Ánh mắt Lương Mỹ Nhân sáng lên, như nhớ lại chuyện xưa khủng khiếp, sắc mặt cũng không ấm áp như hồi nãy.
“Chị nhận được tiền mừng của em rồi. Thật là dụng tâm!” Lương Mỹ Nhân nhếch miệng, nói.
Diêu Tinh Thần đương nhiên biết cô đang nói về chuyện một đồng tiền xu, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Tiền mừng em chỉ giúp chị chuyển thôi, biết chị dâu hiện tại sống tốt, anh ấy cũng an tâm.”
Nụ cười trên mặt Lương Mỹ Nhân cứng lại trong nháy mắt, cô lắc đầu, thoải mái vỗ tay Tinh Thần: “Em à, buổi chiều chị còn có một ca giải phẫu, bây giờ phải đi trước rồi, em nhất định phải chú ý thân thể, đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì.”
(*) Có thể nhiều bạn sẽ không hiểu lắm đoạn trò chuyện của Lương Mỹ Nhân và Diêu Tinh Thần. Tiền mừng ở đây là một đồng tiền xu Diêu Tinh Thần bỏ vào hòm ngày Lục gia tổ chức sinh nhật chú Hai, cũng mừng luôn vì Lương Mỹ Nhân mang thai 3 tháng. Nhưng một đồng tiền xu này cũng là lí do để Lương Mỹ Nhân quen biết và có tình cảm với Trì Mục. ‘Anh ấy’ ở đây là Trì Mục. Đọc lại chương 5 và chương 16 để hiểu hơn.
Diêu Tinh Thần gật đầu: “Vâng, em sẽ chú ý.”
Lương Mỹ Nhân nhìn cô rồi đứng dậy, nói lời tạm biệt với trưởng bối, vỗ vai Lục Lập Phong, thể hiện phong thái của chị dâu cả, vội vã rời đi.
Mấy vị trưởng bối cũng không tiện ở lâu, mỗi người có công việc riêng của mình, biết Diêu Tinh Thần không có chuyện gì, đều yên tâm rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn Lục Lập Phong ngồi trên ghế salon làm việc, và Diêu Tinh Thần dựa vào giường ngẩn người.
Âm thanh gõ bàn phím và nhấn chuột tràn ngập khắp phòng. Lục Lập Phong bỗng dừng lại, nhìn tay cô, ăn được nửa cặp lồng cơm rồi lại không động đậy nữa.
“Sao không ăn nữa? Không phải kêu đói bụng à?” anh hỏi.
Diêu Tinh Thần như không nghe thấy, ngồi dựa vào giường, hai mắt nhìn vào hư không.
Tinh Thần vừa nhìn thấy gương mặt Lương Mỹ Nhân, sẽ bất giác nghĩ tới ánh mắt trống rỗng, chiếc váy đẫm máu của cô ấy.
Còn có cả khung cảnh Trì Mục nằm trên băng ca, bọt mép sùi ra, khóe môi tái nhợt, hấp hối…
Lục Lập Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không nói lời nào, gập laptop lại, đứng dậy tới bên cạnh giường của cô, cầm lấy cặp lồng cơm và thìa, xúc một miếng nhỏ, đưa đến miệng cô.
“Ăn mấy miếng nữa đi.”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, như một cái roi da mềm mãi, quất vào thần kinh của cô, đưa tâm trí đang nghĩ về người đàn ông khác của cô trở lại thực tại.
Diêu Tinh Thần quay đầu nhìn anh: “Người đi hết rồi, anh không phải diễn.”
Lục Lập Phong nhìn cô, thả thìa vào cặp lồng đặt trên bàn.
Lục Lập Phong không biểu cảm, như nói chuyện phiếm với cô: “Em tốt nghiệp Học viện Kinh kịch R, còn Trì Mục học ở đâu?
Diêu Tinh Thần nói không suy nghĩ: “Đại học viện y học B.”
Lục Lập Phong gật đầu: “Vậy anh ấy hẳn có quen biết chị dâu.”
Diêu Tinh Thần cau mày, cảnh giác nhìn anh: “Sao anh biết hai người họ có quen biết?”
Lục Lập Phong nói: “Cùng học viện, cô ấy là hoa khôi của ngành, Trì Mục của em xét tướng mạo cũng biết là một nhân vật phong vân, sao có thể không quen biết.”
Diêu Tinh Thần khựng lại, đúng là như vậy, tạm thời bỏ đi hoài nghi với anh.
Lục Lập Phong còn nói: “Nếu là như vậy, hôn lễ có muốn mời anh ấy tới không?”
Diêu Tinh Thần lập tức căng thẳng: “Anh nghĩ cái gì thế? Mời người đàn ông tôi thích nhất đến tham gia hôn lễ của chúng ta, không phải là kích thích anh ấy à?”
Nụ cười Lục Lập Phong nhạt dần, mang theo sự trào phúng.
“Anh ấy không thương em, bị kích thích chắc chỉ có em thôi.”
“Anh!!!”
Diêu Tinh Thần bị chọc đúng chỗ đau, lòng như bị nạo vét.
“Lục Lập Phong! Bây giờ tôi mới nhận ra! Anh đúng là thích làm tôi phát bực! Từ bé đến lớn! Anh mà không làm tôi tức thì sẽ chết à!”
Lục Lập Phong nhún vai, dáng vẻ vô tội: “Tại hôn nhân của chúng ta đã đủ buồn chán rồi, tôi cũng chỉ tìm lạc thú cho mình thôi.”
Diêu Tinh Thần trừng mắt liếc anh: “Lẽ nào anh quên vì sao tôi ngất xỉu à? Tại vì bị anh làm cho bốc hỏa đấy! Có muốn tôi cho anh ngất xỉu một lần không?”
Lục Lập Phong lại cầm hộp cơm lên, đưa tới tận miệng cô: “Em rõ ràng vẫn đói, ăn miếng nữa nào.”
Diêu Tinh Thần quay đi chỗ khác, nhất quyết không ăn, cánh tay anh đưa tới rất gần mặt cô, Diêu Tinh Thần hít hà, thấy có gì sai sai.
Sao trên người anh lại có mùi….
“Lục Lập Phong anh còn hút thuốc sao? Tôi không nghĩ anh cũng hút thuốc đấy!”
Chắc không phải đâu, bạn học đồ cổ dáng dấp thư sinh áo trắng, chắc chắn là một thanh niên nghiêm túc ngoan ngoãn! Sao hút thuốc được?
Lục Lập Phong đưa thìa tới miệng cô: “Ăn một miếng tôi nói cho em biết.”
Diêu Tinh Thần nhìn anh với cặp mặt khác xưa, nghe lời ăn một miếng cơm.
Lục Lập Phong thu tay lại, lông mi anh tuấn nhếch lên, nhìn cô không rõ cảm xúc: “Em không cần biết nhiều…”
Diêu Tinh Thần đã lâu không hút thuốc, cơn nghiện nổi lên, nịnh hót anh, duỗi duỗi tay: “Còn không? Người anh em, tới một điếu.”
“Không có, một bao hút xong rồi.”
Khi cô đang hôn mê nằm trên giường bệnh, anh đứng ngoài hành lang hút một điếu lại một điếu, đến khi y tá nhắc nhở anh trong bệnh viện không được hút thuốc, anh mới dập điếu cuối cùng.
Diêu Tinh Thần than thở nằm trên giường, thay đổi sắc mặt xu nịnh vừa nãy, phiền não phất tay: “Đi đi, thấy khuôn mặt hả hê của ngươi bản cung phiền lắm, bản cung muốn đi ngủ.”
Lục Lập Phong móc bao thuốc rỗng ra, ném lên người cô. Diêu Tinh Thần ngay lập tức bật dậy, ôm bao thuốc lá, dùng sức hít hà như chú lợn con.
Ngắm ô mai cũng không ngăn được cơn khát, Diêu Tinh Thần hung dữ trợn mắt nhìn người hại cô mang thai, cướp đi cuộc sống sinh hoạt hoàn hảo đáng ghen tị vốn có của cô. Cô nghiến răng nghiến lợi:
“Lục Lập Phong! Tôi hận anh!”
Lục Lập Phong nhìn dáng vẻ u uất của cô, không trả lời, nhàn nhã về ghế salon mở laptop làm việc tiếp, khóe miệng bất giác nhếch lên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook