Văn Vũ thấy Hồ Tả mỗi ngày vì mình mà vội trong vội ngoài, lại cảm thấy khi bị hắn hút dương khí thân thể không có chút gì trở ngại, dần dần không mấy để tâm chuyện này.

Hồ Tả sao, chỉ có thể nói là càng ngày càng làm càn.

Ban ngày cũng dám để màu tóc hồng phát của mình, động bất động lại đối với Văn Vũ nói “Văn Vũ, đến, đến để ta hút một hơi”

(—__—)|||

Văn Vũ thấy quen rồi, vừa nghe Hồ Tả nói thế, liền đưa đầu qua, thường thường là một bên lột khoai lang một bên để Hồ Tả hút dương khí.

Hồ Tả nói “Lúc ta hút dương khí, ngươi cũng không thể không chuyên tâm, nhìn ta?”

Văn Vũ hỏi “Ngươi lúc ăn heo nướng cũng muốn con heo đó chuyên tâm nhìn ngươi?”

… …

Hồ Tả đã thay đổi điều khiện sinh hoạt thật lớn.

Rơm rạ trong phòng đổi thành giường trúc đôi, nhưng giường này cũng không rộng lắm, vừa đủ hai ngươi gắt gao nằm chung.

Đệm chăn đều thành đệm bông mềm mại giữ ấm, chăn gắm thêu long phượng trình tường, gối đầu lại là uyên ương hí thủy.

Chén cơm thì được làm bằng bạch ngọc, trong suốt, tinh xảo mà rối tinh rối mù, theo Hồ Tả nói đây là đồ hắn trộm trong Tử Cấm thành 100 năm trước, cống phẩm vừa được đưa vào cung, ngay cả hoàng đế chưa kịp nhìn đã bị hắn lấy đi…

Đang lúc Hồ Tả mặt mày hớn hớ kể lại tiền đồ “Đạo tặc sử” xán lạn của mình.

“Truyền thuyết nói rằng hồ ly thích ăn trộm gà, ngươi có từng ăn trộm gà hay không?”

Cái vấn đề thấp kém này lập tức tiêu diệt ‘thuyết thư’ nhiệt tình của Hồ Tả.

Văn Vũ thường thường “Này, này…ngươi hôm nay có thể đem tảng đá chuyển vào thôn không?” “Này, ngươi cũng không cần đem thức ăn dư đổ đi chứ?” “Này này vớ của ta còn có thể mang mà! Đừng ném a!!!”

Hồ Tả bị hắn “Này” đến phát hỏa, ở chung lâu như vậy, ngay cả tiếng thân mật cũng không có! Vì thế hắn híp mắt cười lạnh, uy hiếp Văn Vũ nói “Thỉnh gọi là Tiểu Tả. Nếu ngươi lại gọi là ‘Này này’…”

“Ẹp ẹp—“ Hồ Tả bóp nát quả cà chua trong tay, nước hồng đỏ theo khẽ tay chảy xuống…

… …

Bất quá, Hồ Tả không dự đoán được chính là hôm sau.

Hồng Phong ngậm một con gà bóng loáng chạy tới, như trước gọi hắn là ‘lão đại’ Hồng Phong lười biếng nói: “Tiểu Tả đồng chí, gà này ta đã muốn nhổ sạch lông, nội tạng thì tự giải quyết”

Hồng Tuyết nháy lông mi uốn người nói “Tiểu Tả a, ngươi thế nào đối Văn Vũ hảo hung? Tiểu bằng hữu muốn cho nhau tình cảm, chính là đoàn kết lẫn nhau…”

Hồng Lôi lạnh như băng nói “Già không biết xấu hổ, Tiểu Tả đâu….”

Hồng Vũ thì chơi xấu, cả ngày trốn trong ngực Văn Vũ thu móng, thường hướng Hồ Tả le lưỡi nhăn mặt. Còn an ủi liếm liếm Văn Vũ “Văn Vũ không sợ, Hồ Tả này chỉ là tiểu hồ ly tinh không có gì đáng sợ”

Này một đàn hồ ly đều phản.

Từ chuyện này về sau, Hồ Tả không bao giờ dùng lại phương thức cưỡng bách Văn Vũ nữa, mà là hướng Văn Vũ nói áy náy. Vạn phần không được tự nhiên giải thích “Ta chỉ là muốn cùng ngươi làm hảo hữu thôi, cho nên thỉnh ngươi về sau gọi tên ta được không?”

Văn Vũ rốt cuộc cảm thấy hồ ly tinh này cũng giống với bọn Hồng Vũ thật đáng yêu, đại khái là vì Hồ Tả có hình dạng người, tóc lại đỏ, mắt thì xanh, ngay từ đầu nhìn nên cảm thấy cực kỳ kinh dị đi!

Nếu Hồ Tả muồn làm bằng hữu, vậy thì chấp nhận thôi! Làm bằng hữu so với chủ nhân tốt hơn a! “Kia còn hút dương khí không?”

“Hút!”

“…”

***

Hồ Tả vì Văn Vũ cải tạo sinh hoạt, dọn rất nhiều sách cổ ra.

Buổi tối ngày nọ, Văn Vũ ham chơi mà cầm kính chiếu yêu chiếu vào Hồ Tả.

“Yêu nghiệt, mau hiện nguyên hình”

Ai…Văn Vũ làm theo Tây du ký hay là Phong thần diễn nghĩa a?

“Ta hiện nguyên hình không đem ngươi hù chết mới lạ” Hồ Tả nhéo mũi Văn Vũ một chút.

“A? Tiểu Tả nguyên hình ngươi cùng bọn Hồng Vũ không giống sao?”

“Đương nhiên không giống!”

“Ta muốn nhìn”

“Không cho ngươi xem”

Văn Vũ quơ kính trong tay “Kính chiếu yêu thật vô dụng a…”

“Ai nói với ngươi đây là kính chiếu yêu?”

Chẳng lẽ không sao? Nó sẽ không hiện ra hình dáng thật sự của ngươi sao?

Văn Vũ nhìn Hồ Tả chờ hắn trả lời.

“Gương này không phải kính chiếu yêu, nhưng nó cũng có thể phân biệt thủ thuật che mắt, ta biến thành Hà Kiến Quốc bất quá cũng chính là thủ thật che mắt mà thôi. Kỳ thật gương này chủ yếu là tại dưới ánh trăng có thể chiếu ra bộ dáng kiếp sau của một người. Bất quá với ta không tác dụng, ta liền đem nó như gương bình thường”

“Bộ dáng kiếp sau…?” Văn Vũ nhìn ánh trăng bên ngoài, kích động chạy ra, đối với gương loạn chiếu một lần, “Tiểu Tả ngươi gạt người. Ta vẫn còn là dạng này!”

Tâm Hồ Tả âm thầm đắc ý, chậm rãi đi ra đối với ánh trăng ngây ngô cười “Đó là đương nhiên…bởi vì ngươi gặp ta a…Ha hả…” Ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi rời đi.

Bên ngoài lạnh lắm, Văn Vũ cảm thấy mình không hiểu Hồ Tả nói gì, liền đem gương nhét vào ngực hắn, run run chạy vào phòng.

Hồ Tả giơ gương lên, mình thưởng thức một chút.

Thật đẹp a…

A? Chờ một chút! Người kia là ai?

Trong gương lại là một tên da vàng tóc đen mắt đen?! Không phải vẫn là khuôn mặt của mình sao!

Hồ Tả nhe rằng, người nọ cũng nhe răng, Hồ Tả le lưỡi, người nọ cũng le lưỡi

Hồ Tả đập mặt gương “Này, không thể nào? Ngươi đừng giỡn chứ! Ta làm sao có thể là dạng này?!”

Hồ Tả chỉnh lại góc độ, soi vài lần, vẫn là thằng nhóc tóc đen! Làm sao có thể? Văn Vũ chưa sinh, ta cũng sẽ không có kiếp sau mới phải a!

Thiết! Tám phần là bị thay đổi! Không tác dụng!

Hồ Tả vung tay, đem gương ném thật xa, xoay ngươi vào nhà.

Gương: niên đại này, thành thực là không có kết cục tốt…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương