Tư Tư, Tuệ Phàm, Túc Y Danh và Vũ Văn Siêu nấp sau bình phong, áp lỗ tai vào bên cửa nghe tình hình bên trong.

Bác sĩ Túc xem tài liệu của Tuệ Phàm đưa, hỏi qua loa mấy câu, xác định Vi Vi đối với “Tiểu Tuệ” này không phân rõ người hay vật. Vì thế, quyết định thôi miên. Bốn người phía sau bình phong muốn xem nhưng bác sĩ Túc không cho nên đành kiềm lòng tò mò lại.

Bác sĩ Túc kéo tấm rèm thật dày chỉ để lại ngọn đèn nho nhỏ trên bàn, giống như ngọn đèn Tuệ Phàm hay bật vào buổi tối.

Vi Vi thả lỏng nằm trên ghế sa lon, nhìn đồ hồ quả quýt đung đưa trên tay bác sĩ, chầm chậm nhắm mắt lại.

Sau, bác sĩ đóng đồ hồ lại, bắt đầu dẫn dắt Vi Vi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.

“Trời tối, rất tối… cháu ngay cửa sổ… nhìn qua cửa sổ đối diện, có chút ánh sáng… cậu nhìn vào bên trong, cháu thấy cái gì?”

“Ừm…” Vi Vi nhíu mày.

“Từ Từ… Nhìn sẽ thấy…”

“Tiểu Tuệ… là Tiểu Tuệ…”

Tuệ Phàm sau bình phong kích động, tim muốn nhảy ra ngoài.

“Tiểu Tuệ đang làm gì?”

“Vẽ”

“Vẽ bằng cái gì?”

“Búp sáp màu”

Bác sĩ Túc suy nghĩ một chút hỏi “Tiểu Tuệ khoảng nhiêu tuổi?”

“Cỡ tuổi tôi…”

“Cháu nhiêu tuổi?”

“Bảy tuổi…”

Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người im lặng nghe bác sĩ hỏi một câu rồi một câu, theo lời kể của Vi Vi là bắt đầu vào mùa hè.

— — —

Mùa hè năm ấy

“Vi Vi, đùi con còn bó bột, mặt quần khó quá, nhà bà Trương làng bên có mấy đứa cháu gái, bà mượn mấy cái váy cho con nè, con mặc đi”

Bà ngoại vui vẻ giúp Vi Vi mặc cái váy trắng rồi đi ăn cơm.

Đây là nghỉ hè năm lớp một, Vi Vi băng qua đường không coi đường, bị xe đụng trúng, sau khi xuất viện về quê ngoại dưỡng thương. Ở quê không khí mát mẻ, phong cảnh tuyệt đẹp, ruộng xanh rừng trúc, song xanh suối ngọt, bọn trẻ ở đây thường chạy ra ngoài đùa giỡn đủ loại trò chơi.

Vi Vi cực kỳ hâm mộ, ở đây không giống thành phố, một căn phòng ở, một cánh cửa sát, một cái khóa dày liền giam cầm cả mùa hè với một đứa trẻ.

Có điều… Vi Vi rất muốn được cùng chơi với bọn nhỏ, nhưng đó chỉ là mong ước thôi vì chân cậu chưa lành. Thế nhưng chờ lành lại rồi thì cậu cũng về nhà.

Mỗi ngày Vi Vi đều uống canh xương hầm, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ. Cho đến buổi tối đó, ở cửa số đối diện có một đứa bé.

Cậu ấy tối nào cũng vùi đầu vẽ, thời tiết rất nóng, người lớn đều ra bên ngoài hóng mát, còn cậu ấy thì cứ ở đó chăm chú vẽ vẽ.

Tuy hai cửa sổ cách nhau hai thước, nhưng vẫn không thấy rõ hắn vẽ cái gì, chỉ thấy màu sắc rực rỡ nhìn đẹp lắm.

Thằng bé đó phát hiện Vi Vi, rất có tính chủ động làm quen “Này, chào cậu, cậu là người ở đây hả?”

Vi Vi lắc đầu

“Cậu tên gì?”

“Vi Vi”

“Vi chữ nào?”

“Là Vi Vi mưa rào”

“A, là “Vi” đó à!” kỳ thật hắn chả biết là Vi nào nhưng không muốn hỏi lại sợ mất mặt mà!

“Cậu tên gì?” Vi Vi ghé vào cửa sổ, ngọt ngào cười.

Thằng bé này đảo mắt một vòng, tự hào “Cậu gọi tôi là Tiểu Tuệ đi”

“Chữ ‘Tuệ’ nào?”

Tiểu Tuệ lấy sáp màu viết một chữ to lên giấy, là chữ ‘Tuệ’ này, Ai không biết a?

Vi Vi lắc đầu, sùng bái nhìn Tiểu Tuệ “Chưa có học chữ này nữa…”

Tiểu Tuệ đắc ý cười, hai gò má ửng hồng. Biết sao giờ đối diện hắn giờ là một cô bé mặc váy trắng cực đáng yêu, kỳ thật vừa đến đây hắn đã để ý ‘cô bé’ này rồi, vẫn đang tìm cách chơi chung với ‘cô bé’ đó…

Vi thế, rất nhanh hai người thành bạn tốt. Tiểu Tuệ biết đùi Vi Vi bó bột, chỉ có thể ngồi ở trong phòng, cho nên nhiệm vụ của hắn là hằng ngày hái một ít hoa cỏ cắm ở cửa sổ Vi Vi, buổi tối bắt đom đóm, chạy tới trước mặt Vi Vi làm phép ‘ngôi sao nhỏ rơi’

Công việc chính của Tiểu Tuệ là dưới ánh đèn vẽ Vi Vi, Vi Vi trở thành người mẫu, ở dưới gối Vi Vi có mấy ‘Tác phẩm đắc ý’ của Tiểu Tuệ.

Còn nhớ cái ngày mưa nọ, che cái ô nhỏ cầm một vòng dương liễu kết thành vòng hoa đặt lên cửa sổ Vi Vi, lấy gạch xếp chồng để leo lên nhưng không đứng lên được, đành đưa vòng hoa cho Vi Vi

“Vi Vi, sau này làm vợ của tôi được không?”

“Con trai cũng có thể làm vợ được hả?”

Tuệ Phàm đâu biết lý do Vi Vi hỏi cái này đâu nên cứ trả lời bừa “Có thể, có thể… vì sao không thể chứ…”

“Được, tôi sẽ làm vợ của cậu”

Tiểu Tuệ tự dưng nhặt được cô vợ đáng yêu khiến tâm hoa nở rộ “Vi Vi, cậu đáng yêu quá. Nhắm mắt lại đi, tôi muốn hôn cậu”

“Được” Vi Vi nhắm mắt lại, nghiêng đầu ra ngoài.

Tiểu Tuệ chu mỏ hôn ngay miệng Vi Vi. Mưa càng lúc càng lớn rơi ‘lốp bốp lốp bốp’ trên mái hiên, rơi xuống nhánh hoa Tiểu Tuệ hái thắm cả nước lên mặt Vi Vi…

Tiểu Tuệ vô cùng đắc ý, muốn hôn thêm một chút, nhón chân, kết quả gạch sụt cả người té xuống, lăn thêm một vòng toàn bùn nước.

“ha ha ha…” Vi Vi nhịn không được cười to, Tiểu Tuệ chỉ đành “He he” ngây ngô cười theo…

Có Tiểu Tuệ làm bạn kỳ nghỉ hè nhanh qua đi, Vi Vi âm thầm đếm từng ngày. Gần đến tháng tám, cũng là lúc chia cách với Tiểu Tuệ. Tiểu Tuệ cũng là đứa nhỏ thành thị, ở đây là nhà nội của hắn ta. Hắn đọc tên trường tiểu học Vi Vi nghe, nhưng cậu chẳng biết ở đâu cả chắc cách mình xa lắm.

Vi Vi không muốn rời xa Tiểu Tuệ, những ngày vui vẻ này sẽ biến mất! Ở đó chỉ còn sách giáo khoa, bài tập, trường học, lớp bổ túc… còn có ấp lực vô cùng…

Một buổi trưa nọ, Tiểu Tuệ hưng phấn chạy đến nói cho Vi Vi nghe mấy đứa nhỏ cách vách ra sông bắt được mấy con cá gì trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong nó luôn!

Vi Vi nói muốn coi, Tiểu Tuệ không nói hai lời cấm một bình thủy tinh chạy ra sông…

Vi Vi ngồi trước cửa sổ đợi Tiểu Tuệ về, đợi thật lâu thật lâu, Trong đầu Vi Vi hình dung hình dáng con cá thế nào thế nọ, nhưng một lát sau cậu bắt đầu lo lắng cho Tiểu Tuệ, không biết cậu ấy có chuyện gì không? Sao lại đi lâu như vậy, chưa có về nữa… hay là do cá khó bắt?

Vi Vi đợi đến mặt trời xuống núi, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Tuệ, đột nhiên trong thôn có tiếng xôn xao… Vi Vi nghe được đó là tiếng khóc thương….

Bà ngoại chạy ra ngoài xem, Vi Vi cũng muốn đi nhưng lại chưa đi được…

Vi Vi lấy ghế làm gậy chống, từng bước đi ra ngoài.

Một đám người vây quanh ở bờ sông, một bà lão tóc hoa râm quỳ gối xuống đất khóc than “Bình Bình a… sao con chạy ra bờ sông… bà ăn nói với mẹ con thế nào đây…”

Bình Bình?

Vi Vi không rõ cảm xúc trong lòng, chuyển mắt qua bên kia, những kẽ hở dưới chân người cậu thấy được cậu ấy… đầu tóc ước đẫm, hai mắt trừng ngược, miệng mở ra, biểu cảm giận dữ, cứ như vậy nằm im trên chiếu, xung quanh chiếu là bùn đất bị nước thắm ước, chất nước bùn đen lỏng chảy ra, chạy đến chỗ Vi Vi…

Hai tay không có lực chống đỡ thân mình, Vi Vi vô thanh vô thức ngã xuống, bên tai chỉ còn tiếng khóc thét của bà nội Tiểu Tuệ cùng tiếng thở dài xung quanh.

Là mình… là mình muốn Tiểu Tuệ bắt cá… là mình đã hại chết tiểu Tuệ… là mình… tất cả đều do mình…”

Có mấy người thấy Vi Vi ngã trên đất “Con cái nhà ai đây?”

Bà ngoại hoảng hốt thấy cháu của mình té, vội chạy đến ôm cậu vào lòng che đi đôi mắt mở to của cậu “Đừng nhìn, đừng nhìn! Còn nhỏ đừng coi mấy chuyện này! Bà đưa con về…”

Vi Vi không nói lời nào, trong đầu chỉ còn thanh âm: Là mày hại chết người… Đừng nói gì cả! Đừng nói gì cả! Đừng nói gì cả!…

— — —

“Bốp”

Bác sĩ Túc vỗ tay một cái, kết thúc thôi miên.

Vi Vi che mắt mình ngăn không cho nước mắt chạy xuống. Cậu lẩm bảm “Sao tôi lại …. Sao tôi lại quên cậu ấy… tôi… tôi sao quên… quên là mình hại chết cậu ấy…”

“Vì sợ. Vào lúc trẻ con bị chấn kinh quá độ sẽ tự hủy đi một đoạn ký ức. Đây là chuyện thường… bất quá, có thể khẳng định, đoạn thời gian này là đoạn thời gian vui vẻ nhất của cháu, có phải không?”

Vi Vi gật đầu.

“Cho nên… cháu không phải là người có bệnh gì cả, chỉ qua là tránh né sợ hãi, chạy trốn quá khứ. Hiện tại cháu cần làm là giải trừ áp lực…” nói như vậy chính là cần thêm trị liệu tâm lý.

“Tôi không biết… tôi không biết làm thế nào…”

“Vi Vi, trước cháu lấy tay ra” Bác sĩ muốn Vi Vi lấy tay che mắt xuống

“Không cần”

“Không sao đâu, nước mắt sẽ đem thống khổ trong lòng cháu cuống trôi, đừng kìm nén, cứ để nó đi…”

Vi Vi cử động khớp tay, mở mắt ra vô tình nhìn vào ngọn đèn kia…

Cuối cùng Vi Vi hiểu được vì sao mình nhìn vào nó lại dễ chịu.

Thế nhưng, đoạn thời gian vui vẻ hạnh phúc đó giờ đây lại trở thành áy náy, tội lỗi.

Bác sĩ Túc thấy Vi Vi thả lỏng tâm tình, ông ngồi xuống nói “Đến, hiện tại cháu nói áp lực trong lòng…”

“Tôi không biết là áp lực…”

“Toàn bộ ấm ức, khó chịu…” Bác sĩ Túc chờ đợi, Vi Vi vẫn không chịu nói, nên ông đành dẫn dắt:

“Ví dụ việc học của cháu. Vốn đậu vào Mai Cách cháu lại học tại Thái Hào. Một chút không cam tâm. Còn có, em họ cháu Vũ Văn Siêu bình thường cậu ấy không hơn cậu, giờ thì ngược lại hơn hẳn cháu, bác nghĩ đó cũng là chút ấm ức đi??”

“Ai nói cậu ấy không bằng tôi?” Vi Vi đột nhiên phản bác “Cậu ấy từ nhỏ đã hoạt bát hòa đồng hơn tôi, người lớn luôn khen ngợi cậu ấy lớn lên cuộc đời còn tốt hơn, lại cao hơn tôi khả năng vận động tốt hơn, tôi thường thấy cậu ấy cùng bạn bè chơi đá cậu, đá banh, cười nói vui vẻ không giới hạn, như vậy mới giống đàn ông con trai! Nhưng tôi không làm được, đầu gối tôi không cho phép tôi vận động mạnh. Tôi không thể nào trở thành người như cậu ấy… Cậu ấy đứng dưới ánh nắng mặt trời, còn tôi trốn trong phòng u tối… tôi chỉ có thể hâm mộ cậu ấy, tôi chỉ có thể ghen tị với câu ấy, tôi liều mạng học tập nghĩ rằng lấy thành tích học hơn cậu ấy, chỉ một cái thôi cũng được, như vậy tôi sẽ không tự ti. Nhưng cậu ấy vẫn đuổi theo, cậu ấy không dưới một lần nói với tôi “Anh là mục tiêu của em”

Mấy người phía sau bình phong chán ghét nhìn Siêu Siêu…Áp lực là vì cậu! Tất cả đều là cậu!

Siêu Siêu trợn mắt liếc bọn họ, nghĩ thầm ‘mục tiêu’ kia vốn đâu phải ý này! Một đám khả năng hiểu biết quá yếu!

“Kỳ thật, này đâu có sao” Bác sĩ Túc kết thúc đề tài “Mọi người sinh ra ai cũng phải có cái được cái mất, do không được lại sinh ra áp lực… cháu là coi nó quá nặng thôi”

“Không, không phải…” Vi Vi ngắt lời bác sĩ “Cái này tôi biết… thế nhưng… thế nhưng mẹ tôi…”

Vi Vi nói đến đây thì không nói gì nữa. Mấy người phía sau bình phong hiểu ra, còn một vấn đề nữa.

“Mẹ cháu đặt nhiều áp lực vào cậu lắm à?”

Vi Vi gật đầu lại lắc đầu, thật lâu mới nói một câu “Ba của tôi… vốn không phải ba ruột”

A?

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn Siêu Siêu “Mấy người hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

“Có lẽ vì nguyên nhân này, mẹ càng hy vọng tôi có thể dùng thành tích học tập bổ sung vào chỗ thiếu khuyết… Ba mẹ tôi yêu thương nhau chỉ là vẻ bề ngoài thôi… sau lưng bọn họ thường cãi nhau, đã sống riêng lâu lắm rồi, nhưng nếu có việc cần thì họ lại cùng nhau xuất hiện, cứ như một đôi vợ chồng ân ân ái ái chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong mắt gia đình họ là đôi vợ chồng hạnh phúc”

Siêu Siêu khó tin: Điều này sao có thể? Hai bác rất yêu thương nhau mà… ngược lại ba mẹ nhà mình ngày nhỏ thì cãi nhau lớn thành chửi nhau luôn…

“Vào lúc tôi học mẫu giáo, tôi vô tình nghe được ba mẹ cãi nhau… Mặc dù không hiểu họ cãi cái gì, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mẹ nói một câu “Vi Vi, đâu phải con ruột của ông”, năm lớp 1 bị xe đụng lúc đó chảy nhiều máu cần truyền máu… nhưng ba mẹ tôi lại không thể cho được, bởi mình máu O mà mẹ thì AB còn ba thì A… bọn họ ngày đêm ở bệnh viện cùng tôi, khi đó họ nghĩ tôi đã ngủ lại bắt đầu cãi nhau. Lúc ấy tôi mới biết ba ruột của mình không phải là người ba luôn cưng chiều mình này… Tôi đem bí mật này giấu tận đáy lòng, tôi nghĩ… cái này cũng không sao, chỉ cần không ai biết, thì tôi vẫn là con của ba mẹ… nhưng tôi ngày một lớn, người khác có thể nhìn ra diện mạo… mẹ không giống, ba cũng không giống…

“Con cái đâu nhất định phải giống ba mẹ”

Vi Vi lắc đầu, tiếp tục nói “Tôi cho rằng mọi người không ai biết chuyện này, sau này tôi mới phát hiện, người không biết gì hóa ra là mình. Lần đó tôi một mình đi coi phim, đâu ngờ rằng ngồi phía trước mình là thím, thím nói với bạn mình về ba mẹ của tôi, nói tôi… thím nói mẹ tôi là đồ vô liêm sỉ, không biết ăn ở cùng ai đến mang cái bụng to rồi gả cho ba tôi… thím còn nói tôi là đồ dã loại, ai mà biết được ba tôi là ai…”

Đồ đàn bà nhiều chuyện!

Siêu Siêu bị ánh mắt mọi người nhìn đến xấu hổ, hận không có cái lỗ để chui! Từ lúc ba tuổi cậu đã biết mẹ mình thường ngày có chút nói vào nói ra nhưng nói đến nổi này thì biết làm sao đây? Mẹ cũng có phải muốn đổi là đổi…

“Đến trung học, ba mẹ tôi cãi nhau càng lớn, đến nổi đòi ly hôn… tôi… tôi lại cầu xin, tôi muốn học đại học Mai Cách, cần có một gia đình hòa thuận, tôi cầu xin cho tôi tốt nghiệp đại học rồi hãy ly hôn. Tôi nghĩ đến năm thứ tư biết đâu có sự thay đổi, tôi cho rằng đó là một cách để cứu vớt gia đình mình… thế nhưng… thế nhưng…” Thế nhưng hiện tại đã không còn có thể nữa rồi…

“Vậy bọn họ giờ sao rồi… ly hôn?”

Vi Vi lắc đầu, lau nước mắt “Vẫn chưa… Có điều mỗi cuối tuần về đều không thấy họ, trừ hôm thọ gia gia có đến cùng lúc… giờ đây tôi còn lấy gì để cầu xin nữa? Cho dù tôi biến mất, họ cũng không để ý”

“Sao có thể? Dù sao cháu cũng do họ nuôi lớn, hơn nữa, mẹ vẫn là mẹ ruột, cháu phải tự tin… lần đầu tiên gặp cháu bác đã thấy cháu là đứa trẻ đầy sức sống, có điều tìm hiểu mới biết hóa ra cháu rất tự ti về bản thân… Cháu nên như Tuệ Phàm tự tin một chút…”

“Tuệ Phàm…” Người có quan hệ sâu xa với mình mà mình chưa biết tên…

Bác síc Túc nói “Đối với Tuệ Phàm cháu có cảm giác gì?”

Vi Vi lau sạch nước mắt, lạnh lùng nói “Chán ghét! Hắn ta làm cháu khó chịu, cháu ghét hắn!” Mặc dù có vài chuyện có lỗi với cậu ấy…

Mặt Tuệ Phàm đông cứng— Vi Vi cậu thật tuyệt tình.

“Ha hả” Bác sĩ cười rộ lên “Phản ứng của cháu đáng yêu quá. Nhưng trị liệu của cháu phải cần cậu ấy trợ giúp…”

Vi Vi khẩn trương “Sao lại cần cậu ấy? Cậu ấy có phải thầy thuốc đâu?”

Bác sĩ Túc chớp mắt “Chính là cậu bé Vi Vi sẽ chạy đi tìm thằng bé đó, nên bác muốn nó giúp bác ghi chép hoạt động của cháu” Bác sĩ Túc nhớ lời thằng con trai cưng nhà mình nói: Ngoại trừ chữa trị cho Vi Vi còn muốn giúp Tuệ Phàm theo đuổi cậu…Haizz giới trẻ giờ thật xằng bậy.

“Cháu đã nhớ chuyện về Tiểu Tuệ, nửa đêm sẽ không chạy đi nữa đâu”

“Khó nó…” Bác sĩ mỉm cười nhìn Vi Vi “Biểu hiện hôm nay của cháu rất tốt, hôm nay tới đây thôi… Đối với cháu mà nói đem lời trong lòng nói ra thật không dễ dàng, không phải sao?”

Vi Vi cúi đầu không nói, suy nghĩ chốc lát hỏi bác sĩ “Khi nào cháu sẽ trở lại bình thường?”

“Bác kê cho cháu ít thuốc an thần, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân. Phải thoải mái, kết giao nhiều bạn bè, đừng trốn trong góc phòng, cháu cần ra ngoài thay đổi không khí…”Bác sĩ rất nhanh kê cho Vi Vi phương thuốc, kỳ thật toàn là vitamin.

“Cuối tuần nhớ qua đây”

“Cám ơn bác”

“Đừng cám ơn bác, cháu phải cám ơn Tuệ Phàm cùng con bác…”

“…”

Vi Vi Cáo từ, Tiểu Tư trước cửa chờ cậu, Vi Vi đi tiệm thuốc mua thuốc, y sĩ lấy thuốc trong mấy cái bình chai lọ này nọ, đây là thuốc đặc chế rồi, đương nhiên Vi Vi xem không hiểu, dù sao cứ uống đi.

Chờ Vi Vi rời đi, đám người Túc Y Danh tụ lại phòng khám bệnh vừa rồi, bắt đầu thảo luận cách giúp Vi Vi trị liệu. Xì xầm nói chuyện cho tới hết giờ.

Tuệ Phàm chờ mọi người rời đi, lại do dự trở lại phòng khám. Vẫn chưa mở cửa, cửa đã tự mở.

“Bác sĩ…” Tuệ Phàm kinh ngạc

“Bác biết cháu có việc, lúc đến tâm trạng hưng phấn khi Vi Vi rời đi thì trở nên nặng nề. Cho nên bác luôn chờ cháu”

Thật lợi hại…

Tuệ Phàm đi theo bác sĩ vào phòng, ngồi tại ghế sa lon Vi Vi vừa ngồi.

“Nói đi, có chuyện gì…”

“Bác sĩ, cháu muốn thôi miên..”

— —

Có lẽ nhớ đến đoạn thời gian bị bản thân tự hủy đi sẽ không phải chuyện tốt. Tối nay trong mộng, Tuệ Phàm lần nữa bị đứa nhỏ giống mình đó nhìn chăm chằm.

“Anh biết em là ai…” Tuệ phàm đối với ‘nó’ nói, tâm trạng khổ sợ như chạm vào sai lầm không thể tha thứ.

“Ha? Không thể nào?” ‘nó’ có chút ngoài ý muốn, một chút hưng phấn, một chút hoài nghi.

“Ừm…” Tuệ Phàm gật đầu, hốc mắt bắt đầu đỏ “Thực xin lỗi, Phàm Phàm, thực xin lỗi, là anh hại chết em”

Vừa nghe đến hai chữ “Phàm Phàm”. ‘nó’ liền suy sụp thở dài một hơi. Đến gần vỗ vai an ủi Tuệ Phàm “Không phải lỗi của ngươi, thật sự không phải… Ngoan, ngươi đừng buồn, quan trọng là … theo đuổi Vi Vi, như vậy mới giải quyết vướng mắc của ta, ta chết cũng không tiếc, chết cũng nhắm mắt…”

“Anh đuổi không được, Vi Vi ghét anh…”

“Tin ta, Vi Vi rất thích ngươi! Có ta ở đây, nhất định giúp ngươi mã đáo thành công. Sáu giờ chiều ngày mai, ngươi đến quán mì Tuyệt Hảo ngoài trường, bàn số năm, chờ ở đó! Sáu giờ rưỡi Vi Vi sẽ ở đó!”

“Thật sự?”

“Thật sự!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương