Không khí ầm ĩ trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, đương nhiên tương đối mà nói là yên tĩnh hơn ban nãy, mọi người một lòng vui sướng mong chờ để cười trên nỗi đau của người khác, người xui xẻo đến mở cửa đúng lúc. Trong khoảnh khắc, ít nhất là thời gian vô cùng chậm đối với Lí Cẩm Khang.

Cánh cửa được chậm rãi đẩy ra, một thân hình cao gầy từ ngoài tiến vào. Bên trong ghế lô xao động không ngừng, chiếu theo khuôn mặt trắng nõn và cặp mắt mê người kia, áo len cao cổ trắng toát theo anh đèn sặc sỡ mà loang lổ nhiều màu. Kỳ thực khi người nọ mới lộ cái ót, Lí Cẩm Khang đã biết chính là Thư Thích.

Thư Thích là học trưởng của Đường Nghiêu, lại là người trong giới, bị mời đến đương nhiên là đúng như dự kiến, bất quá Lí Cẩm Khang nguyên bản vì tụ hội bị hủy mà bị đả kích nên cảm thấy có phần không ngờ mà thôi.

“Này, nuốt lời hả? Nhanh đi a?” Người bên cạnh đấy mạnh Lí Cẩm Khang một cái.

“Cẩm Khang, ông vận khí thật không tệ, là một mỹ nhân a, còn không mau đi?”

Lúc Lí Cẩm Khang lấy lại được phản ứng bình thường liền vội vàng mang chén rượu mình chưa uống qua, bước nhanh đến trước mặt Thư Thích, sau đó cao giọng nói : “Này, cậu gả cho tôi đi.” Thanh âm rõ ràng, lại lớn tiếng, đương nhiên chỉ có mình Lí Cẩm Khang cho rằng tiếng rất to thôi.

Thư Thích rõ ràng ngây ra một lúc, xác định hai mắt không có nhận lầm Lí Cẩm Khang mới nhìn đến mấy con mắt đang chờ xem kịch kay đằng sau hắn, lệp tức hiểu ra vấn đề. Đồ ngu ngốc bị ép nhắm mắt đưa chân đây mà.

Thư Thích tiếp nhận chén rượu trên tay Lí Cẩm Khang, hơi nhấp môi. Giữa không gian yên ả, anh nhẹ lộ ra vẻ hung ác : “Bao ăn ở sao? Bao nội trợ sao?”

Lí Cẩm Khang theo bản năng gật đầu rồi lại gật đầu.

Thư Thích đưa tay vỗ vỗ lên vai Lí Cẩm Khang, nếu mà thật có điều kiện chiều cao, Thư Thích thật muốn xoa lên đỉnh đầu Lí Cẩm Khang : “Ngoan, vợ.”

“Ào ào….” Trong hàng ghế lô vang lên tầng tầng lớp lớp tiếng vỗ tay dồn dập, “Cẩm Khang, ông kiếm được lời a, thật là một vị hôn phu xinh đẹp a.”

Lí Cẩm Khang hậm hực, túm lấy Thư Thích đang ở một bên. Đừng tưởng rằng hắn không phát hiện bên kia có mấy cặp mắt lóe sáng như lang như hổ, chất lượng của Thư Thích tuyệt đối sẽ bị nhiều người nhung nhớ.

“Cậu nói cái gì thế hả?” Thư Thích trả lại hắn cái chén.

“Tôi rõ ràng buôn bán lời một người vợ.” Lí Cẩm Khang sắc mặt phiếm hồng nhưng vẫn là kiên trì nhấn mạnh.

Đường Nghiêu vào đúng lúc này chạy tới, cười hì hì kéo Thư Thích ra khoe khoang với Lí Cẩm Khang : “Nhận ra không? Vị này chính là học trưởng của tôi, cũng chính là vị Ba Tường Quân ông quen đấy, sao nào, rất tuấn tú, rất phi phàm đi?”

Lí Cẩm Khang cười xòa, chúng tôi thật ra đã sớm gặp qua rồi.

Đường Nghiêu lại lôi kéo Lí Cẩm Khang giới thiệu cho Thư Thích : “Ngựa tre nhà ta, hắn nói cũng chơi võng phối, ID gọi là ….”

“Đao Tước Diện.” Thư Thích tiếp lời, ngữ khí cực kỳ phẫn nộ.

Đường Nghiêu lại tiếp tục vây quanh học trưởng nhà mình chạy qua chạy lại : “Học trưởng, học trưởng, anh là người đến cuối cùng, có đại lễ nga~”

Thư Thích nhướn mày.

“Chính là vì mọi người hát một khúc ~”

Quả nhiên là sự thực. Thư Thích cười khổ. Nếu đã là sinh nhật của tiểu học đệ, Thư Thích cũng không khước từ, đẩy Lí Cẩm Khang lên : “Này, cậu chẳng lẽ khong phải lả nên theo giúp tôi hợp ca sao?”

Lí Cẩm Khang tức khắc gật đầu.

Nhạc đệm quen thuộc vang lên, Ba Tường Quân vẫn là giữ lại không xử lý, bình thường ở phòng hát YY, Thư Thích vẫn luôn ôn hòa ghi âm tốt các nhạc đệm. Hôm nay là KTV hát thực sự là đòi hỏi một người phối hợp ăn ý mà Lí Cẩm Khang không phải là chọn lựa có sẵn hay sao. Chưa bắt đầu hát, bên trong ghế lô đã ồn ào một mảnh, vui chơi ca hát như vậy rất hòa hợp. Lí Cẩm Khang một khắc trước còn cầu hôn, giờ phút này hai người lại quấn quýt hát “Hôm nay em phải gả cho anh”.

Bấu không khí sôi động, tiết tấu nhịp nhàng, khoan khoái. Lí Cẩm Khang lần đầu tiên chứng kiến biểu tình vui vẻ, thoải mái trên mặt Thư Thích, ngày sau gặp lại, Thư Thích đã xốc lại tinh thần, hoạt bát lanh lợi, dù còn phảng phất một cỗ trầm mặc bi ai, nhưng Thư Thích hiện tại đã thật cao hứng, thật sự phấn chấn cả tâm hồn.

Sau khi quăng micro, Lí Cẩm Khang dẫn Thư Thích đến chỗ ngồi của mình, tiếp đó quay đi lấy một mâm trái cây, giữa đường còn bị Đường Nghiêu bám trụ.

“Cẩm Khang, học trưởng của tôi trước đây vội vàng nghiên cứu đến bỏ ăn bỏ ngủ, ông cùng anh ta nhận biết vậy hôm nay kính nhờ ông chăm sóc anh ta hộ tôi.”

Lí Cẩm Khang đáp ứng. Thế mới biết Thư Thích lúc trước bận rộn khủng khiếp, khó trách nói muốn tới lấy đồ mà chậm trễ không đến, cũng không liên lạc cho mình.

“Này, cậu đã sớm biết tôi là học trưởng của Đường Nghiêu.” Lí Cẩm Khang vừa mới đặt đĩa hoa quả lấy cho “Vị hôn phu đại nhân” nhà mình xuống đã bị Thư Thích quả quyết chỉ trích.

“Ách ….. Cũng không phải là rất sớm, chính là …. lúc cậu đưa cái âm tần kia cho tôi.”

“Vậy còn không sớm, thế mà chúng ta còn gặp mặt như thế.” Thư Thích bất mãn, cúi đầu mắng nhiếc gì đấy.

“Cậu nói cái gì?”

Thư Thích cười như không cười, liếc mắt nhìn Lí Cẩm Khang : “Tôi cư nhiên lại đem âm tần kia cho cậu làm bại lộ thân phận. Nguyên lai tôi cũng có lúc làm việc ngớ ngẩn như thế, so với cầu còn ngốc hơn.”

Cách đó không xa, Tiếu tùy đang cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm cái gì đấy với Đường Nghiêu khiến cậu ta vui mừng mà cười rộ lên. Lí Cẩm Khang thu hồi ánh mắt, thăm dò Thư Thích : “Ba Ba?”

“Ừ?”

“Người bên cạnh Đường Nghiêu cậu có biết không?” Lí Cầm Khang chỉ chính là Tiếu Tùy.

“Không biết,” Thư Thích lắc đầu, “Cậu không phải là ngựa tre của hắn sao, người giao tiếp với hắn cậu hẳn là rõ hơn tôi đi?”

Lí Cẩm Khang vội vàng cười xòa, trong ngực biết chắc là người kia cố tình gây khó dễ, hắn còn đang lo Thư Thích có hay không yêu tên học đệ này : “Tôi đương nhiên biết, Người đó là Tiếu Tùy …..”

Nhưng Thư Thích lại đi ngắt lời hắn : “Tôi tuy rằng không biết cậu ta, bất quá tôi biết rõ một điều, cậu ta chính là “công quân” của Đường Nghiêu.”

Lí Cẩm Khang yên lăng. Hắn cảm thấy hắn cái gì cũng không cần nói.

“Nghe nói, cậu cho rằng tôi cảm mến Đường Nghiêu?”

Lí Cẩm Khang xém nhảy dựng lên, thật muốn tát vào miệng tên Đường Nghiêu kia : “Ài, cái đó, Ba Ba, tôi …..”

Thư Thích không chút kiên nhẫn chờ Lí Cẩm Khang ấp úng đã đập vào đầu hắn một cái : “Ngu ngốc.”

Ngu ngốc, sờ sờ một chút cái trán bị đau. Ngu ngốc, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhóm mười người chiến đấu liên tục trên các chiến trường bên cạnh bực bội đi ra từ các ghế lô KTV, nhìn vẻ Tiếu Tùy xanh xao, Lí Cẩm Khang biết rõ Tiều Tùy lại phải lo đại danh hào nào rồi.

Vào chỗ ngồi, Tiếu Tùy và Đường Nghiêu hướng nam, Tiếu Tần và Cảnh Viễn Phàm vừa lúc ở đối diện Lí Cẩm Khang, ba mặt một lời. Dựa vào ánh đèn lay lắt, lúc này đây Lí Cẩm Khang mới nhận ra Tiếu Tần gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không quá tốt, gần đây đã xảy ra chuyện gì chứ, một đám đề tiều tụy, hốc hác đến vậy. Hai người kia lại nói tiếp là muốn giải tán, đồ ăn đã được dọn lên, Tiếu Tần câu cánh ta với lấy ấm trà. Cảnh Viễn Phàm duỗi tay, buồn bực im lìm nhấc bình trà đưa đến tay Tiếu Tần, rồi tự mình ngồi sầu muộn uống trà. Tiếu Tần chôn đầu cúi gằm vài giây mới hồi phục tinh thần làm đổ nước, có điểm hồn bay phách lạc.

Một đám đàn ông cùng nhau ăn, huống chi trong lòng đều biết rõ là người đồng đạo, trên bàn cơm không thể thiếu rượu cùng tiết mục ngắn ve vãn tán tỉnh.

Lí Cẩm Khang vẫn là lần đầu gặp trường hợp này. Hắn nhìn không ra Thư Thích bên cạnh có thích ứng được hay không, dù sao với biểu cảm trên mặt xem ra so với mình càng ổn định. Lí Cẩm Khang cảm thấy miệng khô khan, theo bản năng thò tay vào túi lại vớ được một vật, móc ra cư nhiên chính là đồng hồ của Thư Thích để quên.

“Ài, Ba Ba, đồng hồ đeo tay của cậu.” Lí Cẩm Khang vội vàng đưa ra.

Thư Thích ngồi bên phải hắn, đang dùng tay phải cầm chén trà bèn đưa tay trái ra trước : “Đeo vào.”

“Nga.” Lí Cẩm Khang cởi dây đồng hồ, cẩn thận đeo lên cổ tay Thư Thích. Hắn không biết là dây đồng hồ có phải luôn rộng từ trước không hay là Thư Thích dạo gần đây gầy đi rất nhiều, lúc đeo lên trông không khác gì một chiếc vòng cỡ lớn, Lí Cẩm Khang không còn cách nào khác, buộc lòng phải gỡ xuống, thắt chặt hơn. Bây giờ đồng hồ mới miễn cưỡng xem như là đeo vừa vặn.

Thư Thích nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mình, giống như tùy ý hỏi Lí Cẩm Khang : “Cậu biết hôm nay tôi sẽ đến sao?”

“Không, cậu ban đầu vốn đáp ứng bọn Tiểu Trùng Tử gặp gỡ, không phải sao? Cho nên tôi căn bản không hề nghĩ tới hôm nay cậu sẽ đến sinh nhật Đường Nghiêu.”

“A, tôi ban đầu vốn là từ chối học đệ, có điều ai biết Nhị Nữu tạm thời có việc.”

“Ha ha, tôi cũng vậy a.” Lí Cẩm Khang cười xòa.

Thư Thích xoay người nhìn hắn : “Vậy nếu đã không biết trước tôi sẽ tới, chẳng lẽ ngày nào cậu cũng mang theo cái đồng hồ bên người?”

Lí Cầm Khang nhấc ấm trà rót cho hai người : “Không phải, lần trước bỏ vào túi, sau đó lại quên không lấy ra thôi.”

“Quên rất tốt.” Thư Thích nhẹ mỉm cười.

Lí Cẩm Khang bị Thư Thích trêu đùa đến có thút lúng túng.

“Này, hai người sẽ không thực thành đi?” Người đối diện buông lời chế nhạo, thực không ai nghĩ chỉ nhờ một trò chơi mà lại xuất hiện thêm một cặp lão phu lão phu nha.

Cũng có người luyến tiếc căm hận : “Ta thao, không phải chứ, sớm biết thế đã không để cho Cẩm Khang ông có cơ hội.” Tự dưng đánh mất cơ hội cạnh tranh a.

Thọ tinh đã ở bên kia cười cười : “Học trưởng anh sẽ không cùng ngựa tre của em vừa gặp đã yêu chứ?”

Tiếu Tùy đem bia đưa cho Đường Nghiêu, tỏ ý nhất trí.

Thư Thích mân mê mép chén trà : “Chúng tôi biết nhau từ trước rồi.”

Hóa ra là không phải mới quen, té ra không phải một lời liền đáp. Mọi người cũng không mãi tiếc hận hoặc ấm ức, ăn uống tiệc tùng rất nhanh lại sôi nổi.

Ánh mắt Tiếu Tần lướt qua, ý tứ ước ao mơ hồ phảng phất trong đáy mắt, liếc mắt nhìn Cảnh Viễn Phàm bên người một cái lại giống như đem tất cả những lời thôi thúc, xúc động nuốt xuống.

10.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương