KHI LẠI BÊN NHAU, SỰ HOÀI NGHI CỦA TÔI ÍT nhất cũng được tạm thời dẹp sang một bên bởi nỗi sợ mất anh, vậy là Bill và tôi bắt đầu hình thành một nhịp sống thường nhật không thoải mái lắm.

Nếu tôi làm ca đêm, tôi sẽ qua nhà Bill khi xong việc, và thường ở đó luôn đến sáng. Nếu tôi làm ca ngày, Bill sẽ đến nhà tôi lúc chạng vạng tối, và chúng tôi có thể cùng nhau xem ti vi, đi xem phim hoặc chơi giải ô chữ. Cứ sau ba đêm là tôi lại nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc đêm đó Bill sẽ phải kiềm chế để không cắn tôi; bằng không tôi sẽ cảm thấy yếu ớt bơ phờ. Sẽ rất nguy hiểm nếu Bill hút máu tôi quá nhiều... Tôi vẫn đều đặn uống vitamin và sắt cho đến khi Bill phàn nàn về mùi vị. Vậy là tôi bỏ những viên sắt tổng hợp ra khỏi thực đơn của mình.

Khi tôi ngủ vào ban đêm, Bill sẽ làm việc khác. Thi thoảng anh đọc sách, đôi khi đi dạo hoặc ra ngoài làm vườn cho tôi dưới ánh đèn bão.

Nếu có uống máu của người khác thì anh cũng không để lộ ra, và anh luôn làm chuyện đó ở xa Bon Temps, như tôi đã yêu cầu.

Tôi nói nhịp sống đó không thoải mái bởi lẽ tôi có cảm giác cả hai đều đang chờ đợi. Chuyện người ta đốt nhà những ma cà rồng ở Monroe đã chọc tức Bill và (theo tôi) đã làm anh sợ. Hẳn anh phải rất khó chịu vì lúc tỉnh giấc thì tràn đầy sức mạnh nhưng khi đã chìm trong giấc ngủ rồi thì lại hoàn toàn bất lực.

Cả hai chúng tôi đều băn khoăn không biết sự chống đối ma cà rồng đã dịu bớt chưa kể từ khi những kẻ gây rối tồi tệ nhất vùng đã chết.

Mặc dù Bill không nói thẳng, nhưng từ những cuộc nói chuyện hàng ngày giữa cả hai, tôi biết anh vẫn lo lắng cho sự an toàn của tôi vì tên sát nhân đã ám hại Dawn, Maudette, và có thể là cả bà nữa vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia.

Nếu dân Bon Temps và những thị trấn lân cận nghĩ rằng chỉ cần thiêu rụi đám ma cà rồng Monroe là họ có thể khỏi phải nặng đầu với những vụ giết người thì họ đều nhầm to. Kết quả giám định tử thi của cả ba nạn nhân cuối cùng cũng cho thấy khi bị giết, họ đều còn nguyên lượng máu trong cơ thể. Thêm vào đó, những vết cắn trên cơ thể Maudette và Dawn không phải có vẻ cũ, mà thực sự đã có từ lâu rồi. Nguyên nhân tử vong là do bị bóp cổ. Maudette và Dawn đều quan hệ tình dục trước khi chết. Và cả sau đó nữa.

Arlene, Charlsie và tôi đều hết sức cẩn thận mỗi khi phải ra bãi đỗ xe một mình, và trước khi vào nhà đều phải đảm bảo rằng cửa giả vẫn được khóa cẩn thận, thêm vào đó luôn nhớ để mắt đến những chiếc xe xung quanh khi đi trên đường. Nhưng khó mà cẩn thận như thế mãi được, thật sự rất căng thẳng thần kinh, và tôi tin chắc rồi cũng đến lúc tất cả chúng tôi sẽ lại ngựa quen đường cũ thôi. Arlene và Charlsie thì có thể không sao, vì khác với hai nạn nhân đầu tiên, họ không sống một mình; Arlene ở với con (và thỉnh thoảng thêm cả Rene Lenier nữa) còn Charlsie sống với chồng, Ralph.

Tôi là người duy nhất sống một mình.

Jason ghé quán hầu như mỗi tối, và luôn tìm ra cớ bắt chuyện với tôi. Tôi nhận ra anh đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa hai anh em, và tôi cũng hưởng ứng hết khả năng. Nhưng Jason cũng uống nhiều hơn, và chiếc giường của anh có nhiều người chiếm hữu như thể đó là nhà vệ sinh công cộng vậy, mặc dù anh vẫn giữ mối quan hệ nghiêm túc cùng Liz Barrett. Chúng tôi cẩn trọng bàn bạc với nhau về những vấn đề liên quan đến phần bất động sản mà bà và ông cậu Bartlett để lại, mặc dù anh bận rộn hơn tôi nhiều. Ông cậu Bartlett đã để lại cho Jason tất cả mọi thứ trừ phần thừa kế của tôi.

Một đêm nọ, khi đã uống quá lượng bia bình thường, Jason kể với tôi anh bị mời lên đồn cảnh sát thêm hai lần nữa, và chuyện đó khiến anh phát điên. Anh cuối cùng cũng đã nói chuyện với Sid Matt Lancaster, và Sid Matt khuyên anh đừng đến đồn cảnh sát nếu không có anh ta cùng đi.

“Sao họ cứ lôi anh vào thế?” tôi hỏi Jason. “Chắc hẳn phải có điều gì đấy anh chưa kể với em. Andy Bellefleur đâu có bám theo ai khác đâu, mà em biết Dawn cũng như Maudette chẳng mấy kén chọn khi dẫn đàn ông về nhà.”

Jason trông có vẻ xấu hổ. Tôi chưa bao giờ thấy ông anh đẹp trai của mình ngại ngùng đến thế.

“Phim,” anh lẩm nhẩm.

Tôi cúi xuống gần hơn để chắc rằng mình nghe đúng. “Phim ư?” tôi hoài nghi hỏi lại.

“Suỵt,” anh thốt lên, trông hết sức tội lỗi. “Bọn anh có quay phim.”

Tôi dám chắc mình cũng xấu hổ không kém gì Jason. Anh trai và em gái không cần phải biết hết về nhau. “Và anh đưa cho họ bản sao à?” tôi thăm dò, cố hình dung ra Jason đã ngốc đến độ nào.

Anh đánh mắt về hướng khác, đôi mắt xanh mơ màng lấp lánh những giọt nước mắt.

“Anh ngốc thật,” tôi nói. “Cứ cho rằng anh không nghĩ đến chuyện nó sẽ bị công khai đi, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu anh quyết định kết hôn chứ? Nếu một người tình cũ nào đó gửi cho vợ chưa cưới của anh một bản copy vũ điệu ân ái đó thì sao?”

“Cảm ơn đã thêm dầu vào lửa nhé, em gái.”

Tôi hít thở thật sâu. “Được rồi, được rồi. Anh đã thôi hẳn việc quay phim này rồi chứ?”

Anh quả quyết gật đầu. Còn lâu tôi mới tin.

“Và anh cũng kể hết với Sid Matt rồi chứ?”

Anh gật đầu với vẻ thiếu quyết đoán hơn.

“Và anh nghĩ đó là lý do Andy cứ bám theo anh mãi?”

“Phải,” Jason ủ ê đáp.

“Vậy nếu người ta kiểm tra t*ng trùng của anh và thấy chúng không trùng khớp với mẫu t*ng trùng trong người Maudette và Dawn thì anh sẽ được chứng minh vô tội.” Bây giờ thì trông tôi cũng không đáng tin chẳng kém gì anh. Từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ đề cập đến mẫu thử t*ng trùng.

“Sid Matt cũng nói vậy đấy. Chỉ có điều anh không tin vào mấy thứ đó.” Anh trai tôi không tin vào những bằng chứng đáng tin cậy nhất có thể được sử dụng trong phiên tòa. “Anh nghĩ Andy sẽ làm giả kết quả à?”

“Không, Andy thì ổn. Anh ta chỉ làm đúng phận sự thôi. Chỉ là anh không biết về mấy thứ như ADN.”

“Anh ngốc quá,” tôi thốt lên, và quay đi lấy thêm bia cho bốn gã sinh viên Ruston đi chơi đêm nơi miền quê.

Tôi chỉ có thể hy vọng Sid Matt Lancaster là người giỏi thuyết phục. Tôi nói chuyện với Jason một lần nữa trước khi anh rời Merlotte. “Em giúp anh được không?” anh hỏi, vẻ mặt kỳ lạ đến nỗi chính tôi còn không nhận ra. Tôi đứng cạnh bàn anh, còn cô gái hẹn hò với anh tối đó đang trong phòng vệ sinh.

Anh trai tôi chưa bao giờ nhờ tôi giúp đỡ gì cả.

“Bằng cách nào?”

“Em có thể đọc tâm trí của những gã đàn ông đến đây và tìm ra thủ phạm không?”

“Không dễ như anh tưởng đâu Jason,” tôi nói chậm rãi, cân nhắc ngôn từ cẩn thận. “Một là vì hắn phải đang nghĩ về tội ác của mình khi ngồi đây, đúng vào thời điểm em lắng nghe. Lý do khác nữa là không phải lúc nào em cũng nhận được những thông điệp rõ ràng. Giống như khi dò sóng radio, có một vài người em sẽ nghe được mọi chuyện. Nhưng có những người em chỉ bắt được một khối cảm xúc chứ không phải lời nói; giống như nghe người khác nói mơ vậy, anh hiểu không? Anh có thể nghe thấy họ nói, anh có thể biết họ đang vui hay buồn, nhưng không thể nắm bắt được từ ngữ chính xác. Đôi lúc, em có thể nghe được một suy nghĩ nhưng không tài nào dò ra nguồn gốc của nó nếu trong phòng quá đông.”

Jason nhìn tôi chăm chăm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện cởi mở với nhau về khiếm khuyết của tôi.

“Sao em không phát điên lên chứ?” Anh lắc lắc đầu vẻ ngỡ ngàng.

Tôi định giải thích về việc dựng rào cản tâm trí, nhưng Liz Barrett đã quay lại, mới tô thêm son và chải lại tóc. Tôi nhìn Jason ngay lập tức khôi phục lại vẻ quyến rũ của mình, thầm tiếc đã không nói chuyện với anh nhiều hơn khi anh chỉ có một mình. Tối đó, khi nhân viên trong quán đã sẵn sàng ra về, Arlene hỏi xem tôi có thể trông con cho chị ấy tối ngày kia được không. Hôm đó hai chúng tôi đều được nghỉ, và chị muốn đến Shreveport với Rene để xem phim và ăn tối.

“Chắc chắn rồi!” tôi đáp. “Lâu lắm rồi em không gặp lũ trẻ.”

Đột nhiên, khuôn mặt Arlene đông cứng lại. Chị hơi quay về phía tôi, mở miệng, cân nhắc từng từ một, rồi lại suy nghĩ. “Bill... ờ... sẽ ở đó à?”

“Vâng ạ, bọn em định xem phim. Sáng mai em sẽ ghé qua chỗ thuê đĩa. Nhưng bây giờ chắc em phải đổi qua thứ gì đó để bọn trẻ cùng xem.” Bất chợt, tôi hiểu ra ý chị. “Này. Ý chị là chị không muốn để bọn trẻ ở cùng em nếu Bill ở đó phải không?” Tôi có thể cảm thấy mắt mình nheo lại và giọng trở nên giận dữ.

“Sookie,” chị chật vật mở lời “Cưng à, chị rất quý em. Nhưng em không hiểu đâu; em chưa làm mẹ. Chị không thể để bọn trẻ ở chung với ma cà rồng được. Chị không thể.”

“Cho dù em ở đó và em cũng yêu bọn trẻ thì vẫn chẳng có gì khác cả, phải không? Cho dù Bill cả đời chẳng làm hại đứa trẻ nào thì vẫn chẳng có gì khác cả, phải không?” Tôi hất chiếc túi xách qua vai và sải bước về phía cửa sau, bỏ lại Arlene đứng như trời trồng. Chúa ơi, chắc chị sẽ buồn lắm!

Tôi bình tĩnh hơn một chút khi đánh xe ra đường cái để về nhà, nhưng vẫn vô cùng tức giận. Tôi lo cho Jason, phật ý với Arlene, và gần như đóng băng quan hệ với Sam, dạo này anh đang vờ như tôi chỉ là một người quen biết bình thường. Tôi đấu tranh giữa việc về nhà hay đến chỗ Bill, và cuối cùng rút ra kết luận về nhà là ý tưởng hay.

Chắc hẳn Bill rất lo lắng cho tôi vì chỉ mười lăm phút sau khoảng thời gian đáng ra tôi phải có mặt ở chỗ anh, anh đã xuất hiện tại nhà tôi.

“Em không đến; em cũng chẳng gọi điện,” anh khẽ nói khi tôi ra mở cửa. “Em đang bực mình,” tôi đáp. “Bực kinh khủng.”

Anh đủ thông minh để giữ khoảng cách với tôi.

“Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng,” tôi nói sau một lúc. “Em sẽ không lặp lại chuyện này đâu.” Tôi sải bước ra xa anh, đi thẳng về bếp. Anh theo đằng sau, hay ít nhất là tôi đoán thế. Bill luôn lặng lẽ đến độ chỉ khi nhìn thì mới biết anh đang làm gì.

Anh dựa vào khung cửa trong lúc tôi đứng giữa sàn bếp, băn khoăn không hiểu mình vào đây làm gì và cảm giác cơn tức giận trào dâng trong lòng. Tôi lại thấy cáu điên. Tôi thực sự muốn quăng quật hay phá phách gì đó. Nhưng đây không phải cách tôi được dạy để tiêu diệt những cơn bốc đồng kiểu này. Tôi cố kiềm chế, nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

“Em đi đào hố đây,” tôi nói, hùng dũng lao về phía cửa sau. Tôi mở cánh cửa dẫn vào kho dụng cụ, lấy xẻng, rồi nện bước về phía sân sau. Ở đó có một khoảng đất chưa trồng gì cả, tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Tôi ấn xẻng xuống mặt đất, dận chân lên lưỡi xẻng rồi xúc lên một đống đất. Tôi cứ tiếp tục làm vậy. Đống đất mỗi lúc một cao lên khi cái hố sâu hơn. “Bắp tay bả vai của em tuyệt lắm đấy,” tôi nói, dựa vào cái xẻng mà thở.

Bill đang ngồi quan sát trên chiếc ghế xếp. Anh chẳng nói gì cả.

Tôi tiếp tục đào.

Cuối cùng, tôi đã có một cái hố khá tươm tất.

“Em định chôn cái gì à?” Bill hỏi, khi chắc chắn là tôi đã xong rồi.

“Không.” Tôi nhìn xuống lỗ hổng trên mặt đất. “Em sẽ trồng cây.”

“Cây gì?”

“Sồi thường xanh,” tôi buột miệng. “Em định kiếm ở đâu ra?”

“Ở Trung tâm Làm Vườn. Em sẽ ghé qua đó trong tuần này.”

“Chúng lớn chậm lắm đấy.”

“Với anh thì có gì khác chứ?” tôi đốp lại. Tôi dựng xẻng vào trong kho, rồi dựa vào đó, đột nhiên thấy rã rời.

Bill có vẻ như định bế tôi lên.

“Em là phụ nữ trưởng thành “ tôi gầm ghè. “Em có thể tự đi vào nhà của mình.”

“Anh đã làm gì sai à?” Bill hỏi. Giọng anh chẳng mấy âu yếm, và chính điều này đã thức tỉnh tôi. Tôi nuông chiều bản thân thế là đủ rồi.

“Em xin lỗi,” tôi nói. “Một lần nữa.”

“Sao em giận dữ thế?”

Tôi chẳng thể kể với anh chuyện Arlene.

“Khi giận anh thường làm gì, Bill?”

“Anh nhổ cây,” anh đáp. “Đôi khi trút giận vào ai đó.”

Đào một cái hố xem chừng cũng không tệ lắm. Ít nhất thì nó vẫn mang tính chất xây dựng. Nhưng người tôi vẫn căng lên - có vẻ như làm thế thôi vẫn chưa đủ để xả cơn giận trong lòng. Tôi không ngừng đảo mắt ra xung quanh xem mình còn có thể trút giận vào đâu không.

Bill dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì. “Làm tình,” anh gợi ý. “Yêu anh đi.”

“Em chẳng có tâm trạng đâu để yêu với đương.”

“Để anh thử thuyết phục em nhé.” Hóa ra anh có thể làm vậy. Ít nhất nó cũng làm tiêu tan năng lượng giận dữ trong tôi, nhưng vẫn còn sót lại một cảm giác buồn bã mà tình dục không thể làm tan biến được. Arlene đã làm tôi tổn thương. Tôi nhìn mông lung trong khi Bill bện tóc cho tôi, một trò tiêu khiển mà có vẻ như anh nghĩ có thể giúp tôi xoa dịu.

Có những lúc tôi cảm thấy mình như cô búp bê của Bill vậy.

“Jason có ghé qua quán tối nay,” tôi kể.

“Anh ta muốn gì?”

Đôi khi Bill quá giỏi đọc được ý nghĩ của người khác.

“Anh ấy muốn viện đến khả năng đọc tâm trí của em. Anh ấy muốn em kiểm tra tâm trí của cánh đàn ông đến quán cho đến khi em tìm ra kẻ sát nhân.”

“Ngoại trừ cả đống thứ bất khả thi thì ý đó cũng không tồi đâu.”

“Anh nghĩ thế à?”

“Cả anh trai em và anh đều sẽ ít bị nghi ngờ hơn khi kẻ sát nhân đã ngồi tù. Và em cũng sẽ an toàn nữa.”

“Đúng là thế, nhưng em không biết nên bắt đầu từ đâu. Sẽ rất khó khăn, đau đớn và tẻ nhạt khi cố gắng moi móc cả đống thứ chỉ để dò tìm một thông tin nhỏ nhoi, một suy nghĩ chớp nhoáng.”

“Không gì đau đớn và khó khăn hơn việc bị nghi ngờ là kẻ sát nhân. Chỉ là em quá quen với việc hạn chế tài năng của mình thôi.”

“Anh thật sự nghĩ vậy à?” Tôi dợm quay người nhìn mặt anh, nhưng anh giữ tôi ngồi yên để hoàn thành nốt mấy cái bím tóc. Tôi chưa từng nghĩ việc không lục lọi tâm trí người khác là ích kỷ cả, nhưng trong trường hợp này, có vẻ như đúng thế thật. Tôi sẽ phải xâm phạm vào cả đống thứ riêng tư. “Điều tra viên,” tôi lẩm bẩm, cố nhìn bản thân bằng một cái nhìn tích cực hơn so với việc chỉ là kẻ tọc mạch.

“Sookie này,” Bill nói, và có gì đó trong giọng anh làm tôi chú ý. “Eric bảo anh đưa em đến Shreveport lần nữa.”

Mất một lúc tôi mới nhớ ra Eric là ai. “Ồ, tay ma cà rồng Viking đó à?”

“Một ma cà rồng lão làng,” Bill sửa lại.

“Ý anh là, anh ta ra lệnh cho anh đưa em đến đó?” Tôi chẳng thích cách nói này chút nào. Tôi đang ngồi bên mé giường, Bill ngồi đằng sau tôi, và tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt anh. Lần này anh không ngăn tôi lại. Tôi nhìn Bill chăm chăm, và bắt gặp một vẻ mặt tôi chưa từng thấy bao giờ. “Anh phải làm chuyện này,” tôi kinh hãi nói. Tôi không tưởng tượng nổi lại có kẻ có thể ra lệnh cho Bill.

“Nhưng, cưng à, em không muốn đến gặp Eric.”

Tôi có thể nhận ra điều đó thay đổi được gì.

“Anh ta là ai chứ, Bố già của ma cà rồng à?” tôi hỏi, hoài nghi và giận dữ. “Anh ta đề nghị mà anh không thể từ chối được sao?”

“Hắn già hơn anh. Nói thẳng ra, hắn hơn.”

“Chẳng ai khỏe hơn anh được,” tôi quả quyết.

“Ước gì em đúng.”

“Vậy anh ta là trùm của Ma cà rồng Khu vực Mười hay sao?”

“Ừ. Đại loại thế.”

Bill luôn luôn kín tiếng về cách ma cà rồng kiểm soát tình hình công việc của mình. Điều này cũng chẳng làm tôi phiền lòng, cho đến giờ.

“Anh ta muốn gì? Nếu em không đi thì sao?”

Bill bỏ qua câu hỏi đầu tiên. “Hắn sẽ cử ai đó - một vài ai đó - đến để đưa em đi.”

“Những ma cà rồng khác.”

“Phải.” Đôi mắt nâu của Bill tối sầm, sáng lên với vẻ khác lạ.

Tôi cố suy nghĩ thông suốt. Tôi không quen bị ra lệnh. Tôi không quen với việc không có sự lựa chọn nào. Bộ óc ngu ngốc của tôi phải mất vài phút mới đánh giá được tình hình.

“Vậy, anh sẽ cảm thấy buộc phải đấu với họ?”

“Tất nhiên. Em là của anh mà.”

Lại cái phần “của anh” một lần nữa.

Có vẻ như anh hoàn toàn nghiêm túc khi nói vậy. Tất nhiên tôi chỉ muốn rên rỉ than van, nhưng biết thừa làm vậy cũng chẳng ích gì.

“Em đoán mình phải đi thôi,” tôi nói, cố để giọng mình không toát lên vẻ cay đắng. “Đây chỉ là trò tống tiền cũ rích.”

“Sookie, ma cà rồng không giống con người đâu. Eric sẽ sử dụng những công cụ tốt nhất để đạt được mục đích, có nghĩa là đưa em đến Shreveport. Hắn không cần phải nói ra thành lời; anh hiểu điều đó mà.”

“Thôi được, bây giờ thì em hiểu rồi, nhưng em không thích thế. Em đi không nổi mà ở cũng chẳng xong đây! Mà hắn muốn em làm gì chứ?” Một câu trả lời hiển nhiên lóe lên trong đầu tôi, và tôi nhìn Bill, hoảng hốt. “Ôi, không, em không làm thế đâu!”

“Hắn sẽ không cắn em hay bắt em làm tình với hắn đâu, bằng không hắn sẽ phải bước qua xác anh đã.” Gương mặt lờ mờ sáng của Bill mất hết những nét thân thuộc và anh trở thành một kẻ hoàn toàn xa lạ.

“Và hắn cũng biết vậy,” tôi ướm lời, “vậy nên chắc hẳn phải có lý do khác để hắn muốn em đến Shreveport.”

“Đúng thế,” Bill đồng ý, “nhưng anh không biết lý do đó là gì.”

“Xem nào, nếu nó không liên quan gì đến sự quyến rũ thể xác, và chất lượng máu bất thường của em, thì chắc hẳn chỉ còn là... cái thói quen vặt vãnh đó.”

“Thiên khiếu của em.”

“Phải,” tôi đáp, sự mỉa mai thấm trong từng câu chữ. “Thiên khiếu quý giá của em.” Tất cả nỗi bực tức tưởng chừng đã trôi mất nay lại quay về đè lên vai tôi như một con tinh tinh hai trăm cân vậy. Và tôi sợ phát khiếp. Tôi băn khoăn không biết Bill cảm thấy thế nào. Tôi thậm chí còn không dám hỏi.

“Khi nào?” tôi hỏi một câu khác.

“Tối mai.”

“Em nghĩ vậy là ta có một buổi hẹn hò bất thường rồi đấy.” Tôi nhìn qua vai Bill về phía mẫu giấy dán tường bà đã chọn mười năm trước. Tôi tự hứa với mình nếu có thể bình an sau chuyện này, tôi sẽ thay toàn bộ giấy dán tường.

“Anh yêu em.” Giọng anh chỉ như một lời thầm thì.

Đây không phải là lỗi của Bill. “Em cũng yêu anh,” tôi đáp. Tôi phải cố gắng để không cầu xin, Xin đừng để những ma cà rồng xấu làm hại em, xin đừng để ma cà rồng cưỡng hiếp em. Nếu tôi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì với Bill mọi chuyện còn khó khăn hơn nhiều. Tôi thậm chí không thể áng chừng được sự kiềm chế trong Bill. Trừ khi anh có thể bình tĩnh được thật? Liệu một ma cà rồng có thể đối mặt với đau khổ và vô vọng mà không cảm thấy chút hoang mang nào không?

Tôi dò xét gương mặt anh, vẫn những đường nét quen thuộc, màu da trắng ngà, vòng cung tối sẫm của khuôn mày và cánh mũi đầy kiêu hãnh. Tôi nhận ra răng nanh của Bill ban đầu chỉ hơi nhú ra, nhưng sự giận dữ và thèm khát đã khiến chúng dài hết cỡ.

“Tối nay,” anh nói. “Sookie...”Tay anh bắt đầu kéo tôi nằm xuống cạnh anh.

“Sao cơ?”

“Tối nay, anh nghĩ, em nên uống máu anh.”

Tôi nhăn mặt. “Khiếp! Không phải anh cần tối đa sức mạnh cho tối mai sao? Em có đau đớn gì đâu.”

“Em cảm thấy thế nào từ khi uống máu của anh? Từ anh rót máu của mình vào trong em?”

Tôi suy đi nghĩ lại. “Tốt,” tôi thừa nhận.

“Em có thấy khó ở không?”

“Không, nhưng em có mấy khi đau ốm đâu.”

“Năng lượng trong em dồi dào hơn chứ?”

“Nếu anh không lấy nó lại!” tôi chanh chua đáp, nhưng tôi có thể nhận thấy khóe môi mình đang nhếch lên thành nụ cười mỉm.

“Em thấy khỏe hơn chứ?”

“Em... có, em nghĩ vậy.” Tôi nhớ lại tuần trước, lần đầu tiên trong đời mình đã bộc lộ sức khỏe phi thường đến thế nào khi tự vác cái ghế mới vào trong nhà.

“Em có thấy dễ kiểm soát sức mạnh của mình hơn không?”

“Có, em có để ý thấy điều đó.”

“Nếu uống máu anh tối nay, tối mai em sẽ có nguồn dự trữ dồi dào hơn.”

“Nhưng anh sẽ yếu hơn.”

“Nếu em không uống quá nhiều, anh sẽ hồi phục sau giấc ngủ ban ngày. Và có thể tối mai anh sẽ tìm ai đó để hút máu ngay trước khi ta đi.”

Khuôn mặt tôi ngập tràn vẻ tổn thương. Nghi ngờ anh làm điều đó và biết chắc chắn anh có làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Sookie à, anh làm vậy vì chúng ta. Không ngủ với bất kỳ ai khác, anh hứa đấy.”

“Anh thật sự nghĩ toàn bộ chuyện này đều cần thiết?”

“Có lẽ cần. Ít nhất nó cũng có ích. Và chúng ta cần mọi sự trợ giúp có thể.”

“Được rồi. Ta sẽ làm như thế nào đây?” Tôi chỉ nhớ mang máng về cái đêm cảnh sát càn quét kia, và tôi mừng thầm vì điều đó.

Anh nhìn tôi dò hỏi. Tôi có cảm tưởng rằng anh đang thích thú. “Em không thấy phấn khích à, Sookie?”

“Uống máu từ anh ấy à? Xin lỗi nhé, đó không phải thứ kích thích em đâu.”

Anh lắc đầu, cứ như thể anh không sao hiểu được. “Anh quên mất,” anh nói đơn giản. “Anh đã quên mất nó khác biệt như thế nào. Em muốn ở cổ, cổ tay, hay háng?”

“Đừng vào háng,” tôi đáp ngay tắp lự. “Em không biết nữa, Bill. Ghê quá. Sao cũng được.”

“Vậy thì cổ nhé,” anh nói. “Nằm lên anh đi, Sookie.”

“Vậy thì có khác gì làm tình đâu?”

“Đó là cách dễ nhất.”

Tôi leo lên người anh và nhẹ nhàng nằm xuống. Chuyện này thật kỳ quặc. Đây là tư thế chúng tôi thường dùng để yêu nhau, và chỉ thế thôi. “Cắn đi, Sookie,” anh thì thầm.

“Em không làm được!” tôi phản đối. “Cắn đi, nếu không anh sẽ phải dùng dao đấy.”

“Răng em đâu có sắc như của anh.”

“Chúng đủ sắc mà.”

“Em làm anh đau mất.”

Anh khẽ cười. Tôi có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung rung bên dưới mình.

“Chết tiệt.” Tôi hít thở, vận hết sự cứng rắn trong tâm và cắn cổ anh. Tôi làm khá tốt vì không cần phải kéo dài công đoạn này. Tôi nếm vị máu tanh tanh trong miệng. Bill rên nhẹ, tay anh vuốt ve lưng tôi và chạy dần xuống dưới. Những ngón tay anh tìm đến đúng chỗ.

Tôi há hốc miệng vì kích động.

“Uống đi,” anh hổn hển nói, và tôi mút mạnh. Anh rên rỉ, lớn hơn, trầm hơn, và tôi cảm thấy anh đang áp sát vào người mình. Một cảm giác điên cuồng chảy khắp người tôi, vậy là tôi bám chặt lấy anh như con đỉa đói, và anh đi vào trong tôi, bắt đầu di chuyển, hai bàn tay anh giờ siết chặt xương chậu tôi. Tôi uống, và tâm trí tràn ngập các hình ảnh, tất cả đều có bóng tối làm nền, những bóng sáng nhô lên từ lòng đất và lao vào cuộc săn, cảm giác rùng mình khi chạy xuyên qua cánh rừng, con mồi đang thở hổn hển phía trước, sự phấn khích trước nỗi khiếp sợ của nó; săn đuổi, chân nhịp nhàng, lắng nghe nhịp đập dồn dập của mạch máu con mồi...

Bill bật thốt ra một tiếng trầm trầm trong cổ họng, khuấy động bên trong tôi. Tôi nhấc đầu lên khỏi cổ anh và một cơn sóng khoái cảm tối tăm cuốn tôi trôi ra biển.

Đó là những trải nghiệm lạ kỳ vô cùng tuyệt diệu đối với một cô hầu bàn có khả năng ngoại cảm ở miền Bắc Louisiana.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương