Chết Đuối
-
Chương 4
***
Tháng sáu năm sau, Dylan trở lại, cao ráo hơn trước. Trên khoảng đất giữa hiên nhà và bờ hồ, hoa nở bung thành một thảm lớn đẹp đẽ. Nó cuộn tròn trên ghế, bày ra một bộ cờ và thong thả nằm chơi một mình. Mẹ nó mắng, thúc nó đi ra ngoài vận động, còn anh thì khoắng tung bàn cờ lên và giễu nó là đồ bún thiu, nhưng Dylan vẫn ngồi đó, suy nghĩ hàng giờ liền trước khi di chuyển một quân cờ.
Nó biết Maro lại gần nhờ tiếng chân trần ướt nhẹp bước trên bến gỗ. Cậu đến bên cạnh nó, đảo mắt nhìn từng quân cờ một cách tò mò rồi ngồi phịch xuống hiên, áp gò má mát lạnh vào chân Dylan như thể cậu chưa từng rời khỏi đó bao giờ. Sợi ruy băng đỏ rách bươm quấn quanh mái tóc ẩm, từng giọt nước bé xíu rỉ xuống thành dòng.
Dylan nhìn cậu ngạc nhiên nhưng vô cùng biết ơn. Nó chạm vào mái tóc ướt của Maro nhưng vội rụt tay lại khi cậu ngẩng lên. Nó quay lại ván cờ chơi dở.
“Chỉ mình chơi đi.” Sau vài ngày theo dõi trò chơi bí ẩn, Maro phán.
Dylan gật đầu và giải thích cho cậu.
Maro thua, thua nữa, thua mãi, chỉ còn biết cắn môi thất vọng. “Nếu cậu không muốn thì không phải chơi với mình.” Cậu cay đắng nói.
“Ừ.” Dylan đáp.
Maro bỏ đi, nước mắt lăn dài trên má, nặng trĩu buồn bã và nóng hổi tức giận. Cậu ra hồ và biến mất dưới mặt nước. Hôm sau Dylan không thấy cậu đâu, nhưng hôm sau nữa thì Maro quay lại và khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh nó.
“Sao cậu không đi bơi với mình?” Maro hỏi lại câu mà cậu đã hỏi cả trăm lần.
“Mình không biết bơi.”
“Mình dạy cho.”
“Mình sẽ chết đuối.”
Mỗi khi Maro bỏ đi, Dylan không biết cậu đi đâu. Có khi cậu biến mất vào hồ nước, có khi cậu thơ thẩn đi dọc hàng cây quanh bờ hồ. Dù là đi đâu, cậu cũng không bận tâm đến thứ mình đang mặc trên người – quần áo của cậu lúc nào cũng lạ lùng và sặc sỡ, thường to quá khổ và bị vấy bẩn hoặc rách rưới, hệt như những cậu bé du mục lập dị. Cậu không mặc đồ bơi và thường xuyên nhảy xuống nước mà vẫn còn nguyên quần áo trên người, và cũng thường xuyên không mặc gì cả, dù sau đó cậu được biết là mẹ Dylan không thích như vậy nên khi nào có bà ở cạnh, cậu đi bơi với áo quần đầy đủ. (Bà cũng không thích khi cậu ưu tiên váy hơn quần, nhưng bà quyết định nhượng bộ và chỉ cần cậu không ở truồng chạy vòng vòng là được. Đổi lại, Maro cũng chịu lùi một bước và chỉ ở truồng chạy vòng vòng khi cả nhà Dylan đi vắng.)
“Sao người ta lại muốn mặc quần nhỉ?” Maro nhăn mặt. “Lúc bơi vướng víu không chịu nổi. Váy cũng vậy, dễ bị quấn vào vây nhưng ít ra cũng còn đỡ hơn quần.”
Có khi cậu không rời Dylan một bước, theo nó vào nhà và lên lầu, hai đứa cuộn tròn nằm ngủ cạnh nhau, hai đôi chân dài non trẻ dịu dàng quấn vào nhau. Và khi có Maro ngủ trong vòng tay, Dylan không nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Cậu mơ thấy từng đợt sóng nhỏ vỗ về bến thuyền một cách hiền từ, và Maro lướt nhanh dưới làn nước, hông nối với chiếc đuôi dài màu xám lóe sáng ánh xanh bạc dưới nắng vàng ấm áp
Tháng sáu năm sau, Dylan trở lại, cao ráo hơn trước. Trên khoảng đất giữa hiên nhà và bờ hồ, hoa nở bung thành một thảm lớn đẹp đẽ. Nó cuộn tròn trên ghế, bày ra một bộ cờ và thong thả nằm chơi một mình. Mẹ nó mắng, thúc nó đi ra ngoài vận động, còn anh thì khoắng tung bàn cờ lên và giễu nó là đồ bún thiu, nhưng Dylan vẫn ngồi đó, suy nghĩ hàng giờ liền trước khi di chuyển một quân cờ.
Nó biết Maro lại gần nhờ tiếng chân trần ướt nhẹp bước trên bến gỗ. Cậu đến bên cạnh nó, đảo mắt nhìn từng quân cờ một cách tò mò rồi ngồi phịch xuống hiên, áp gò má mát lạnh vào chân Dylan như thể cậu chưa từng rời khỏi đó bao giờ. Sợi ruy băng đỏ rách bươm quấn quanh mái tóc ẩm, từng giọt nước bé xíu rỉ xuống thành dòng.
Dylan nhìn cậu ngạc nhiên nhưng vô cùng biết ơn. Nó chạm vào mái tóc ướt của Maro nhưng vội rụt tay lại khi cậu ngẩng lên. Nó quay lại ván cờ chơi dở.
“Chỉ mình chơi đi.” Sau vài ngày theo dõi trò chơi bí ẩn, Maro phán.
Dylan gật đầu và giải thích cho cậu.
Maro thua, thua nữa, thua mãi, chỉ còn biết cắn môi thất vọng. “Nếu cậu không muốn thì không phải chơi với mình.” Cậu cay đắng nói.
“Ừ.” Dylan đáp.
Maro bỏ đi, nước mắt lăn dài trên má, nặng trĩu buồn bã và nóng hổi tức giận. Cậu ra hồ và biến mất dưới mặt nước. Hôm sau Dylan không thấy cậu đâu, nhưng hôm sau nữa thì Maro quay lại và khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh nó.
“Sao cậu không đi bơi với mình?” Maro hỏi lại câu mà cậu đã hỏi cả trăm lần.
“Mình không biết bơi.”
“Mình dạy cho.”
“Mình sẽ chết đuối.”
Mỗi khi Maro bỏ đi, Dylan không biết cậu đi đâu. Có khi cậu biến mất vào hồ nước, có khi cậu thơ thẩn đi dọc hàng cây quanh bờ hồ. Dù là đi đâu, cậu cũng không bận tâm đến thứ mình đang mặc trên người – quần áo của cậu lúc nào cũng lạ lùng và sặc sỡ, thường to quá khổ và bị vấy bẩn hoặc rách rưới, hệt như những cậu bé du mục lập dị. Cậu không mặc đồ bơi và thường xuyên nhảy xuống nước mà vẫn còn nguyên quần áo trên người, và cũng thường xuyên không mặc gì cả, dù sau đó cậu được biết là mẹ Dylan không thích như vậy nên khi nào có bà ở cạnh, cậu đi bơi với áo quần đầy đủ. (Bà cũng không thích khi cậu ưu tiên váy hơn quần, nhưng bà quyết định nhượng bộ và chỉ cần cậu không ở truồng chạy vòng vòng là được. Đổi lại, Maro cũng chịu lùi một bước và chỉ ở truồng chạy vòng vòng khi cả nhà Dylan đi vắng.)
“Sao người ta lại muốn mặc quần nhỉ?” Maro nhăn mặt. “Lúc bơi vướng víu không chịu nổi. Váy cũng vậy, dễ bị quấn vào vây nhưng ít ra cũng còn đỡ hơn quần.”
Có khi cậu không rời Dylan một bước, theo nó vào nhà và lên lầu, hai đứa cuộn tròn nằm ngủ cạnh nhau, hai đôi chân dài non trẻ dịu dàng quấn vào nhau. Và khi có Maro ngủ trong vòng tay, Dylan không nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Cậu mơ thấy từng đợt sóng nhỏ vỗ về bến thuyền một cách hiền từ, và Maro lướt nhanh dưới làn nước, hông nối với chiếc đuôi dài màu xám lóe sáng ánh xanh bạc dưới nắng vàng ấm áp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook