Chạy Về Phía Ánh Sáng
-
C72: Đừng hòng đập chậu cướp hoa
Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt đang đi siêu thị thì bất chợt gặp Tô Thiên Hạo ở đó. Cả hai có chút ngạc nhiên.
Tô Thiên Hạo nhìn thấy hai người họ, anh cũng đi đến định chào hỏi.
Triệu Kha Nguyệt thấy anh đến gần, cô lên tiếng: “Anh về khi nào vậy?”
Tô Thiên Hạo mỉm cười: “Hôm qua.”
Tống Thịnh Nam đứng bên cạnh Triệu Kha Nguyệt, vẻ mặt anh có chút không vui.
Tô Thiên Hạo nhìn sang Tống Thịnh Nam, anh lên tiếng: “Thịnh Nam, tôi muốn gửi lời xin lỗi trực tiếp đến cậu.”
Tống Thịnh Nam nhướng mày, anh thờ ơ trả lời: “Ừm.”
Tô Thiên Hạo nhìn Triệu Kha Nguyệt, anh cười nói: “Kha Nguyệt, chúc em hạnh phúc.”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, sau đó cô chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn anh Thiên Hạo.”
Anh chỉ gật đầu, sau đó quay sang nói với Tống Thịnh Nam: “Nếu cậu mà đối xử tệ với em ấy, tôi sẽ đập chậu cướp hoa thật đấy.”
Tống Thịnh Nam cười nhẹ: “Vậy thì tôi sẽ không để anh có cơ hội đó đâu.”
Tô Thiên Hạo cười: “Tôi đi đây, tạm biệt hai người.”
“Hai người phải thật hạnh phúc đó!!”
Cả hai gật đầu tạm biệt Tô Thiên Hạo, nhìn bóng lưng anh rời đi. Triệu Kha Nguyệt chợt quay sang nhìn Tống Thịnh Nam.
Thấy vẻ mặt Tống Thịnh Nam nửa vui nửa không, cô lên tiếng hỏi: “Anh không vui sao?”
Tống Thịnh Nam ngạc nhiên, anh quay sang nhìn cô: “Tại sao phải vậy? Đáng ra anh nên làm ra cái vẻ mặt đắc ý với anh ta.”
Triệu Kha Nguyệt phì cười, cô hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
Tống Thịnh Nam theo thói quen đưa tay véo mặt cô, anh cười lên: “Vì anh đã có được em.”
“Hơn nữa, anh không bao giờ tệ với em. Vậy nên cho dù là bất kì ai thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc có cơ hội chơi trò đập chậu cướp hoa với anh.”
Triệu Kha Nguyệt chăm chăm nhìn anh, khoé môi cong lên cười ẩn hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Sau khi mua sắm xong, cả hai nhanh chóng lên xe sau đó về nhà.
***
Bên phía Triệu Kha và Vũ Tuyết Hoa.
Triệu Kha vừa về đến sân bay Bắc Kinh.
Anh xách hành lý đi ra, trên tay đang nói chuyện điện thoại với Triệu Kha Nguyệt,
“Em về tới rồi.”
Triệu Kha Nguyệt ở đầu máy bên kia lên tiếng: “Ừm, Tuyết Hoa đón em đấy.”
Triệu Kha đùa nói: “Chị bận yêu đương đến nổi không đón thằng em này luôn sao?”
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: “Bận yêu đương gì chứ? Lát nữa chị chuẩn bị đến bệnh viện rồi.”
Triệu Kha cười: “Rồi rồi, em tắt máy đây.”
Sau khi cúp máy, Triệu Kha bắt đầu nhìn xung quanh.
“Triệu Kha.”
Chợt giọng nói quen thuộc vang lên, anh quay sang nhìn.
Vũ Tuyết Hoa vui vẻ nhào đến ôm lấy Triệu Kha, vẻ mặt cô tươi rói: “Em nhớ anh quá.”
Triệu Kha ôm lấy cô, anh cười lên: “Ừ, anh cũng nhớ em lắm.”
Cả hai đón taxi trở về nhà của Triệu Kha.
Ở trên xe, Triệu Kha lên tiếng hỏi: “Bệnh của em sao rồi?”
Vũ Tuyết Hoa hơi ngây ra, cô gượng cười: “Cũng ổn.”
Triệu Kha gật đầu, nói: “Ừ, lát nữa cất đồ xong. Anh đưa em đi khám.”
Vũ Tuyết Hoa lập tức bối rối, cô vội nói: “Không cần đâu mà.”
Triệu Kha có chút ngạc nhiên, anh cau mày: “Tại sao không?”
Vũ Tuyết Hoa lúng túng: “Thì anh mới về mà, chúng ta đi chơi đi.”
Triệu Kha chăm chăm nhìn cô, anh thẳng thừng nói: “Đi khám xong rồi em muốn đi đâu cũng được, đừng cãi anh.”
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng im lặng, vẻ mặt cô bắt đầu lo lắng.
Sau khi trở về nhà, Triệu Kha nhanh chóng cất hành lý.
Anh vào gara lấy xe, sau đó đưa Vũ Tuyết Hoa đến bệnh viện.
Vũ Tuyết Hoa ở trên xe lén nhắn tin wechat cho Triệu Kha Nguyệt.
Vũ Tuyết Hoa:【Chị Kha Nguyệt, cứu em】
Triệu Kha Nguyệt:【Sao vậy?】
Vũ Tuyết Hoa:【Triệu Kha đang đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ】
Vũ Tuyết Hoa:【Chị đừng để anh ấy vào phòng khám cùng em】
Triệu Kha Nguyệt:【Chị nghĩ em nên cho nó biết thì tốt hơn】
Vũ Tuyết Hoa:【Em sẽ cho anh ấy biết, nhưng mà không phải bây giờ】
Vũ Tuyết Hoa:【Chị, em năn nỉ chị đó…】
Triệu Kha Nguyệt:【Chị biết rồi】
Sau khi đọc tin nhắn của Triệu Kha Nguyệt, Vũ Tuyết Hoa cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Triệu Kha đang lái xe, đột nhiên lên tiếng: “Em nhắn tin với ai mà chăm chú quá vậy?”
Vũ Tuyết Hoa hơi ngây ra, cô gượng cười: “Chị Kha Nguyệt hỏi em một số thứ ấy mà.”
***
Sau khi đến bệnh viện, cả hai bắt đầu đi vào trong.
Triệu Kha và Vũ Tuyết Hoa đi vào phòng riêng của Triệu Kha Nguyệt, cô đang ngồi xem danh sách bệnh nhân, nghe tiếng mở cửa thì vội ngẩng đầu lên.
Triệu Kha lên tiếng: “Chị hai, em đưa Tuyết Hoa đến khám sức khoẻ.”
Triệu Kha Nguyệt nhìn sang Vũ Tuyết Hoa, thấy cô ấy đang lo lắng, cô chậm rãi gật đầu: “Ừm ngồi đó đi.”
Khi Triệu Kha Nguyệt chuẩn bị khám cho Vũ Tuyết Hoa, đột nhiên cô quay sang nói với Triệu Kha: “Em đi lấy nước giúp chị đi.”
Triệu Kha hơi ngây ra, hỏi: “Bây giờ luôn sao?”
Triệu Kha Nguyệt cười nhẹ: “Chị khát quá.”
Triệu Kha gật đầu, sau đó đứng dậy đi lấy nước cho Triệu Kha Nguyệt.
Sau khi anh rời đi, Vũ Tuyết Hoa thở phào nhẹ nhõm nói: “Em cảm ơn chị.”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu, cô chậm rãi nói: “Chị chỉ giúp được vậy thôi, em lựa lời nói với nó sớm đi biết chưa?”
Vũ Tuyết Hoa mỉm cười: “Dạ em biết rồi.”
Một lúc sau, Triệu Kha quay lại sau đó đặt ly nước lên bàn. Anh lên tiếng hỏi: “Khám xong rồi sao?”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu: “Ừm, em ấy chỉ cần ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng thôi.”
Triệu Kha nheo mắt nhìn, anh cũng không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng gật đầu sau đó đưa Vũ Tuyết Hoa rời đi.
****
Sau khi trở về nhà, ở trong phòng.
Triệu Kha Nguyệt đang làm việc trên máy tính, đột nhiên cô thấy có một thư mục quen thuộc.
Cô bấm chuột nhấp vào thư mục, lúc này hình ảnh của gia đình ba người bắt đầu hiện ra.
Là ảnh lúc thôi nôi của cô, còn có ảnh cô học lớp lá.
Biết bao nhiêu là kỷ niệm, khi cô đang tập trung lướt, đột nhiên lướt đến một video ngắn.
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng nháy chuột vào xem, mi mắt cô lúc này chợt rưng rưng.
Video hiện lên, nghe rõ giọng nói của Triệu Tú Anh và Triệu Lâm khi gia đình họ đi biển lúc cô 2 tuổi.
Âm thanh trong video bắt đầu phát lên.
“Tiểu Nguyệt à, đến đây nào, mẹ bế con nha Tiểu Nguyệt.”
“Tiểu Nguyệt của ba, bé ngoan của ba, chúng ta đi biển nha con.”
“Tiểu Nguyệt, mẹ ném bóng nè con.”
“Con gái của ba thích cây kẹo đó sao? Ba mua cho con gái nha.”
Những kỉ niệm trong đầu bắt chợt ùa về, trong lòng cô lúc này như bị nén lại.
Mí mắt cô rưng rưng, cô đóng máy tính lại.
Ngồi bần thần trên giường, cô đột nhiên bước chân xuống sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô đi đến phòng của Tống Thịnh Nam, nhẹ gõ cửa.
Tống Thịnh Nam vừa mở cửa ra, đột nhiên đã thấy cô nhào vào lòng mình.
Anh hơi ngây ra, sau khi phản ứng lại, anh đóng cửa, sau đó anh bế cô lên.
Hai chân Triệu Kha Nguyệt vòng quanh người Tống Thịnh Nam, anh bế cô ở phía đối diện mặt mình.
Thấy hốc mắt cô đỏ dần, Tống Thịnh Nam cau mày, anh chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Kha Nguyệt tiến đến tựa đầu trên vai Tống Thịnh Nam, vòng tay ôm quanh cổ anh rất chặt.
Nghe Tống Thịnh Nam hỏi, cô nhanh chóng lùi đầu ra, rũ mắt nhìn anh.
Triệu Kha Nguyệt mím môi, mi mắt cô rưng rưng, chậm rãi nói,
“Chẳng có gì to tát đâu, chỉ là bây giờ em rất mệt, em cảm thấy nhớ anh và rồi tủi thân một chút…”
Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, thấy cô đang run lên. Anh đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng cười nói: “Được rồi, em ngoan đi nào.”
Triệu Kha Nguyệt cúi nhìn anh: “Thịnh Nam…em cần anh, em chỉ muốn được khóc khi có anh bên cạnh…” Cô chợt im lặng, lúc sau mới lên tiếng nói thêm: “Em chỉ tin tưởng anh thôi…”
Tống Thịnh Nam nghe cô nói vậy, anh bế cô đi về phía giường sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Triệu Kha Nguyệt ngồi trên người anh, ánh mắt cả hai lúc này đối diện nhau.
Tống Thịnh Nam chăm chăm nhìn cô, anh khẽ cười: “Ừm, em chỉ được khóc khi có anh bên cạnh thôi.”
Nghe anh nói vậy, những giọt nước mắt kím nén trong lòng từ nãy đến giờ bắt đầu tuông ra.
Tống Thịnh Nam duỗi tay ôm sát cô vào lòng. Triệu Kha Nguyệt lúc này khóc nức nở, anh đưa tay bắt đầu vỗ nhẹ lưng cô.
Tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Được một lúc, Triệu Kha Nguyệt lùi người ra, cô nhìn xuống anh.
Ánh mắt Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn Triệu Kha Nguyệt, chính là ánh mắt dịu dàng từ trước đến nay chỉ dành cho một mình cô.
Triệu Kha Nguyệt chăm chăm nhìn anh, trong đầu lại hiện lên suy nghĩ,
“Hy vọng nhiều năm sau nữa, em và anh vẫn cùng nhau nắm tay đi qua tất cả những khó khăn của cuộc sống…”
“Hy vọng, ánh mắt ấy mãi dành cho một mình em thôi.”
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook