Chạy Tình
Chương 12

Hôm nay, chú An phụ trách ca trực thứ Bảy ở tập đoàn Thừa Thiên tâm trạng phức tạp, buổi sáng suýt chút nữa em gái bánh bao đã bị ông đuổi đi, bây giờ đang đi theo sau tổng giám đốc ra khỏi công ty. Tuy hình tượng này có chút bất thường, nhưng sự thật chứng tỏ ông đã đuổi nhầm người.

Không biết cô gái này có lai lịch thế nào, có thể đến đưa bữa sáng cho Quý Thừa Xuyên, xem cách ăn mặc không phải thành phần ưu tú, tình nhân thì khỏi phải nói, chẳng lẽ thật là người mà tổng giám đốc đại nhân thích?

Sự thật rõ ràng thế này, cấp bậc có thể gọi là “hoàng thân quốc thích”, ông không dám mạo phạm! Chú An vô cùng buồn rầu, ông cảm thấy sắp không giữ nổi bát cơm.

Thật ra không chỉ chú An, cho dù bất kỳ ai nhìn thấy bề ngoài bình thường của Tống Dao sóng vai cùng Quý Thừa Xuyên, đều không khỏi nhìn thêm vài lần.

Ai bảo hình tượng này đối lập quá mãnh liệt chi? Đứng bên cạnh chiếc Lamborghini sang trọng, không chụp ảnh chia sẻ với bạn bè đã nể mặt lắm rồi.

Những người đã quen trở thành tiêu điểm trong đám đông như Quý Thừa Xuyên mà nói, anh đã không còn quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng Tống Dao thì ngược lại. Đối với những ánh mắt quét qua của những người qua đường, cô lại nhớ đến khoảng thời gian ở trường đại học bị mọi người bàn tán, xôn xao.

Tuy bây giờ tình hình khác biệt, nhưng ánh mắt của họ vẫn rất giống nhau, Tống Dao cúi đầu, bước nhanh lên trước, tâm trạng suy sụp.

“Rầm!” Tống Dao hoảng hốt bần thần, đầu đập vào Quý Thừa Xuyên đi phía trước.

Lần này, không đợi Quý Thừa Xuyên mở miệng, Tống Dao phản ứng kịp thời: “Thưa Quý tổng, quán Tứ Xuyên ở bên cạnh!” Lúc nói chuyện, ngón tay cô chỉ hướng về chỗ rẽ “Quán Tứ Xuyên cay nóng”.

“Quán Tứ Xuyên cay nóng” rất nổi tiếng, đồ ăn vừa cay vừa nóng, trưa cuối tuần rất nhộn nhịp, thực khách ngồi rất đông.

Lúc Quý Thừa Xuyên và Tống Dao đến nơi, khách khứa trong quán đang xếp thành đoàn, hai người đi vào, hấp dẫn ánh mắt của cả đám người.

Trên đời này mỹ nữ đứng cùng đàn ông xấu xí đâu đâu cũng có, nhưng hoàng tử đứng cùng cô bé lọ lem lại hiếm thấy hơn, khách khứa liếc mắt qua lại, xì xào bàn tán, Tống Dao phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu.

Ngay lúc đó, Quý Thừa Xuyên bỗng cảm thấy góc áo bị ai đó kéo kéo. Anh cúi đầu, nhìn thấy Tống Dao như chú thỏ con khép nép đứng sau mình, giơ cánh tay, níu giữ góc áo của anh.

Thành thật mà nói đôi tay Tống Dao cũng không xinh xắn, bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay ngăn ngắn, móng tay được cô cắt gọn gàng sạch sẽ, vì vậy bàn tay có vẻ vừa béo vừa ngắn. May thay, cô có làn da trắng, người có chút thịt, dù đang bối rối cũng thật đáng yêu, vì vậy lúc kéo góc áo, Quý Thừa Xuyên không cảm thấy khó chịu.

“Sao vậy?” Tổng giám đốc đại nhân từ trên nhìn xuống hỏi.

“Quý tổng… Người xếp hàng nhiều như vậy… Chi bằng… Chúng ta đi sang quán bên kia… Quán bên ấy ít người hơn…” Lúc nói, âm thanh của Tống Dao như tiếng muỗi kêu, từ đầu đến cuối cũng không chịu ngẩng đầu lên.

“Ít người nhưng ăn ngon không?”

“Nhiều người cũng không nhất định ăn ngon…”

“Quán này chẳng phải cô đề cử sao?”

“…”

Có vẻ tổng giám đốc đại nhân hôm nay nhất quyết ăn trưa ở quán này, Tống Dao không còn cách nào, chỉ đành cam chịu, cánh tay buông lỏng góc áo Quý Thừa Xuyên.

Quý Thừa Xuyên chau đôi mày anh tuấn, cảm giác mất mát chợt lướt qua rồi biến mất.

Khoảng chừng 20 phút sau, rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ.

“Số 123 có ở đây không? Số 123!”

Quý Thừa Xuyên đứng lên, đưa số trong tay cho người đứng trong quầy.

Nhân viên nữ đứng trong quầy xem ra là tiểu cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều, vừa nhìn thấy Quý Thừa Xuyên vẻ mặt liền ngây dại, si ngốc nhìn chằm chằm gương mặt của anh, đến nỗi đã quên số kế tiếp. Mãi đến khi Quý Thừa Xuyên không vui nhíu mày, cô gái mới hoàn hồn, vội dẫn bọn họ vào trong.

“Wow, thật đẹp trai!”

“Cô gái đi theo sau lẽ nào là bạn gái của anh ấy?”

“Ôi chao, thật đáng tiếc!”



Những tiếng xì xầm như có như không truyền vào tai Tống Dao đi đằng sau Quý Thừa Xuyên, cô cảm thấy lỗ tai nóng bừng, đôi má ửng hồng, lồng ngực khó thở buồn bực, cả người khó chịu không sao tả được… Không được, cô không chịu được nữa! Cô muốn chạy khỏi nơi này.

Quý Thừa Xuyên không ngờ, anh hạ mình đi ăn cơm cùng cô thư ký nhỏ, vừa quay đầu đã không thấy cái đuôi theo sau.

“Vị tiểu thư đi cùng ngài đã ra ngoài rồi.” Nhân viên phục vụ trông thấy, tốt bụng nhắc nhở một câu.

Đi ra ngoài rồi ư?!

“Tôi không ăn nữa, xin lỗi.” Nói xong, Quý Thừa Xuyên nhanh đuổi theo.

Giờ phút này, trong lòng tổng giám đốc đại nhân vĩ đại cảm thấy vô cùng khó chịu, anh không rõ Tống Dao đang nghĩ gì, rõ ràng vừa rồi còn núp sau lưng níu góc áo anh, thoắt cái đã không thấy bóng dáng, ngay cả anh cũng dám bỏ lại, chán sống rồi hả?

Càng nghĩ càng bực, Quý Thừa Xuyên chạy ra ngoài cửa vài bước, liếc mắt đã nhìn thấy thân hình Tống Dao nhỏ nhắn ngồi xổm bên bồn hoa ven đường.

“Tống Dao!” Anh bước nhanh qua, thậm chí có chút thất thố.

Nhưng Tống Dao đang ngồi xổm cạnh bồn hoa không bởi vì tổng giám đốc đại nhân nổi giận mà quay đầu, thân hình gầy gò co rúm, đưa lưng về phía Quý Thừa Xuyên, bả vai co rút.

Cô làm sao vậy? Quý Thừa Xuyên ngẩn người, đứng sau cô, tiến không được, lùi chẳng xong, do dự duỗi một tay ra, sau đó lại rụt về. Bây giờ, anh không biết Tống Dao xảy ra chuyện gì, không biết phải làm sao, cho dù người cao cao tại thương như anh cũng chưa từng an ủi qua bất luận kẻ nào.

Giằng co qua một hồi lâu, người qua đường dù vội vã cũng không khỏi hiếu kỳ liếc nhìn bọn họ, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Quý Thừa Xuyên rốt cuộc đầu hàng, không được tự nhiên ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ vai Tống Dao: “Thư ký Tống… Cô… không sao chứ?”

“Tôi…” Tống Dao chậm rãi quay đầu, đối mắt với Quý Thừa Xuyên, khoảnh khắc này bộ dạng cô vô cùng đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh, vừa mở miệng muốn nói, bỗng bụng cuồn cuộn.

Ọe…

Không sai lệch, nôn đầy cả người tổng giám đốc.

Đây là một màn kinh người cỡ nào, giây phút ấy, nếu có người chụp hình, bảo đảm sẽ lên trang nhất tất cả tờ báo, vẻ mặt Quý Thừa Xuyên không chừng sẽ trở thành “tranh châm biếm”, khiến cả cộng đồng mạng sôi sục.

Tống Dao, kẻ đầu sỏ một chút cũng không chú ý đến vẻ mặt muốn giết người của Quý Thừa Xuyên, cô nắm chặt cánh tay Quý Thừa Xuyên, dùng giọng điệu sắp chết khẩn cầu: “Quý… Quý tổng… tôi không ăn nổi… ăn bánh bao nhiều quá… mau… mau đưa tôi đi bệnh viện… bệnh viện!”

Quý Thừa Xuyên cắn răng, ôm lấy Tống Dao, cố nén cảm giác muốn ném cô xuống sông, đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

May nhờ có Quý Thừa Xuyên, Tống Dao được đưa đến bệnh viện, đầu tiên kiểm tra, uống thuốc rồi truyền nước biển… Trong quá trình đó, Quý Thừa Xuyên mặt đen túc trực bên người Tống Dao, không nói một lời.

Tâm trạng của anh rất phức tạp, một phần vì bị Tống Dao nôn cả người, một phần vì Tống Dao bị bệnh mà cảm thấy áy náy. Dù sao cũng là anh gọi cô mang bánh bao đến, ai bảo nha đầu này nói xấu sau lưng anh? Nào biết cô không chịu được đã bị trả đũa…

Nếu là Tống Dao thì suy nghĩ đơn giản hơn rồi, sau khi biết được mình bị viêm dạ dày, cô sẽ suy nghĩ ăn bánh bao nhiều có tính là tai nạn lao động không, nếu như là tai nạn lao động thì ngày mai cô không cần mang bánh bao cho tổng giám đốc đại nhân rồi, có lương mà nghỉ ngơi, công ty có thể phát thêm tiền an ủi thì càng tốt hơn, vừa nghĩ bị bệnh cũng không chịu thiệt, liền có chút kích động.

Hai người trong lòng đều tâm tư, cơ hồ không nói năng gì, đến lúc Tống Dao bắt đầu được truyền nước biển, Quý Thừa Xuyên bị giày vò trong ray rứt cứng nhắc mở miệng.

“Khỏe chút nào chưa?”

Tổng giám đốc lời vàng ngọc, Tống Dao có chút được sủng ái mà lo sợ, vội gật đầu: “Thưa Quý tổng, so… so với hồi nãy đã thoải mái hơn…”

“Ừm.” Người nào đó mặt không đổi sắc hừ một tiếng, không nói nữa.

Tống Dao lại không kiên nhẫn, xoắn xuýt hồi lâu, yếu ớt nói: “Quý tổng…”

“Sao vậy?” Quý Thừa Xuyên nhíu mày, gương mặt không vui.

“Quần áo ngài bẩn rồi…” Tống Dao chỉ chỉ áo sơmi Quý Thừa Xuyên, dè dặt nói.

Còn nói nhảm, Quý Thừa Xuyên trừng mắt.

“Tôi không có ý gì… chỉ là tôi không nhịn được…” Tống Dao một tay không truyền nước biển, níu một góc áo, giả vờ xấu hổ.

Còn biết xin lỗi, Quý Thừa Xuyên buồn bực hừ một tiếng, xem như chấp nhận.

Không bao lâu sau, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Cái đó… Quý tổng…”

“Còn việc gì nữa?” Cô gái này sao nhiều chuyện thế, còn chưa xong sao, Quý Thừa Xuyên không nhịn được quay đầu.

“Không có việc gì…” Tống Dao cúi đầu.

Im lặng vài phút.

“Quý tổng…”

Quý Thừa Xuyên lần nữa liếc mắt.

Tống Dao tiếp tục cúi đầu.

Vài phút sau.

Quý Thừa Xuyên: “Vừa rồi có việc gì?”

Tống Dao vẻ mặt khẩn cầu, mặt đỏ bừng: “Thưa Quý tổng, tôi không nhịn được nữa, tôi muốn đi WC…”

Quý Thừa Xuyên: “…”

Chăm sóc người bệnh thật phiền phức, đặc biệt là phải chăm sóc một người bệnh viêm dạ dày, Quý Thừa Xuyên cảm thấy đã dùng hết kiên nhẫn cả đời cho Tống Dao rồi.

Trái lại, Tống Dao sau khi truyền được biển xong, tổng giám đốc đại nhân vẫn phải dìu cô đi WC mấy lần, dạ dày rốt cuộc cũng thoải mái hơn, lấy lại tinh thần, lá gan cũng lớn hơn.

“Quý tổng, ngày mai tôi không cần làm thêm giờ phải không?”

Quý Thừa Xuyên ừ một tiếng, không do dự trả lời.

Tống Dao vui mừng tràn đầy, lập tức lại hỏi: “Vậy tiền làm thêm giờ hôm nay?”

“…Ừm.” Miễn cưỡng trả lời.

“Tuần sau, tôi có thể xin nghỉ bệnh không?” Người nào đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

“…Tống Dao!” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc không nhịn được, cắn răng nghiến lợi ngắt lời nói nhảm của cô.

“Đây ạ!” Tống Dao hoảng sợ, không hiểu sao mình làm gì chọc giận tổng giám đốc đại nhân rồi, chỉ có thể làm vẻ mặt đáng thương nhìn qua Quý Thừa Xuyên, lặng lẽ đợi phân phó.

Nhìn gương mặt yếu ớt, đôi môi tái nhợt, ánh mắt đáng thương… Quý Thừa Xuyên không khỏi lần đè nén lửa giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Tôi ra lệnh cho cô nhắm mắt lại, ngủ một lát đi.”

“Vâng.” Tống Dao ngoan ngoãn nghe lời.

Tống Dao quan tâm người khác thật đáng sợ, cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, lại nghĩ, cuối cùng thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương