Chạy Theo Thuyền Giặc
-
Chương 35: Mập mờ như có như không
Nhưng mà trong lúc tôi còn đang suy tư về cuộc sống tình yêu trong tương lai của minh, yêu nghiệt Nghiêu Diệp biến mất mười ngày lại ngóc đầu trở lại, điên đảo náo loạn thế giới của tôi.
Giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp đột nhiên phát bệnh tim phải vào bệnh viện, Nghiêu Diệp vì thế mà được chỉ định làm giáo sư hướng dẫn chúng tôi sửa chữa giai đoạn cuối. Anh vẫn phong thần nho nhã như thường, có lẽ cái nụ cười xấu xa đó chỉ trước mặt tôi mới bộc lộ ra, ánh mắt đó giờ nhìn tôi cũng giống như người khác, lạnh lùng mà xa cách, một người đi đường xa lạ. Lòng tôi càng lúc càng quặn đau, cổ họng như thắt lại không tài nào thở được.
Anh xem qua luận văn của mọi người sau đó nhận xét hết một lượt, cuối cùng chỉ có tôi một mình ở lại.
"Đầu tiên tôi muốn nói trước, không phải là tôi cố tình tìm cơ hội gây khó dễ cho cô, tôi cũng chưa nhàn rỗi tới mức đó. "Anh đưa bản nháp luận văn của tôi sang, trên đó vòng đỏ không biết bao nhiêu chỗ, anh lạnh lùng nói: "Em nhìn xem mình viết cái gì đi?Luận điểm luận cứ trái ngược nhau, râu ria ngoài lề thì nói lan man một đống, em có thực sự xem qua mấy tài liệu tham khảo được đưa không vậy hả?Còn muốn tốt nghiệp nữa không?"Anh giống như súng máy bắn nát tôi từ trên xuống dưới, qua một lúc lâu mới nói tiếp: "Sao không nói?Em không phải có thể nói rất nhiều sao?"Nghiêu Diệp bỗng dưng nâng cằm tôi lên, thấy những giọt nước mắt lăn dài thì thoáng kinh ngạc, anh vội buông tay: "Em khóc cái gì?Muốn nói thì cứ nói đi, tôi sẽ giải đáp cho em. "
Bây giờ tôi mới biết hóa ra nước mắt đã rơi đầy mặt, không phải bởi vì anh mắng tôi, đúng như lời anh nói, anh không rảnh rỗi tới mức đó, cho nên anh thực sự quan tâm đến luận văn của tôi nên mới phải cẩn thận đến thế, ngay cả lỗi chính tả cũng viết ra bên ngoài, nếu như tôi còn không rõ tâm ý đó thì đúng là đầu heo rồi.
Anh bất đắc dĩ thở dài một cái: "Ngốc, chúng ta làm sao lại thành ra như vậy?"
Tôi yên lặng cúi đầu, làm như không thấy.
Trong phòng làm việc chỉ còn tiếng lật giấy lào xào, tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn lại các điểm trong luận văn của mình, sau đó anh vòng lại các điểm trọng một lần nữa, có một chỗ không hiểu lắm, tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Nghiêu, à, thầy Nghiêu, chỗ này tại sao lại..."Tôi nói nửa chừng thì ngừng lại, bởi vì trong lúc vô tình tôi phát hiện Nghiêu Diệp lại đang nhìn lén tôi, lúc bị tôi nhìn trúng, khuôn mặt còn ửng hồng bối rối.
Anh khẽ ho hai tiếng, qua hồi lâu mới làm như không có việc gì, nói tiếp: "Em có gì muốn hỏi cứ hỏi đi!"
Nếu là ngày thường nhất định tôi sẽ chế nhạo người nào đó một phen, sau đó sẽ bị anh chỉnh đốn đến mức phải cầu xin tha thứ, nhưng mà đó là khi chúng tôi chưa chia tay, còn bây giờ, chẳng qua anh chỉ là thầy, còn tôi, là học sinh.
Thời gian ở bên cạnh anh cứ thế mà lặng lẽ qua đi, tới năm giờ rưỡi, anh khép sách lại: "Hôm nay tới đây thôi, em có thể về. "
Tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, lúc định về kí túc xá mới phát hiện ra Nghiêu Diệp đang bước về phía tôi, đột ngột kéo tay: "Có muốn tôi tiễn em một đoạn không?"Nhưng rất anh lại đổi ý: "Thôi, tôi không thuận đường, em tự đi đi. "Không một chút do dự quay người bước đi, để lại tôi một mình nhìn theo.
"Đại Đại, bên này!"Tôi nghe tiếng gọi nhìn sang, xa xa Lộ Tử Mặc đang đứng dựa vào cửa xe ngoắc ngoắc.
Tôi vất hết sầu não chạy sang, thở hổn hển hỏi: "Cậu hôm nay không có chuyện gì sao?Tới đón mình làm gì cho khổ!"
Lộ Tử Mặc giúp tôi sửa lại cổ áo bị gió thổi loạn, cười rực rỡ: "Mình xong việc rồi tới đây, không ai nhìn thể nào cậu cũng không ăn cơm, ăn uống như thế không tốt với cơ thể đâu. "
Tôi kéo tay cậu mè nheo: "Không ăn cơm là để giảm cân mà!"Nhắc nhở cậu ấy thêm lần nữa "Cậu đừng đối xử tốt với mình quá, cẩn thận mình thích cậu mấy thì khi đó phải khóc ròng lên không chừng!"
Lộ Tử Mặc ôm vai tôi, nói nửa thật nửa giả: "Mình sợ cái gì chứ?Cậu mà thích thật thì mình tiếp nhận ngay. "
Lúc này có một chiếc xe đi ngang qua người chúng tôi, thoáng ngừng một chút rồi chạy càng lúc càng xa, tôi nhận ra được, người đó là Nghiêu Diệp.
Rốt cuộc cũng có một ngày, chúng tôi lướt qua nhau.
Nếu như nói trước kia Nghiêu Diệp làm những chuyện như vậy là vì quan tâm tôi, muốn giữ tôi lại, thì có lẽ từ nay về sau, chuyện anh muốn làm chính là hành hạ tôi, trả thù tôi. Bởi vì chỉ có đoạn phân tích lý luận đầu tiên, anh đã bắt tôi sửa đến bảy tám lần, ngay cả từ " nhất định" và "thiết yếu" cũng phải sửa lại cho chuẩn xác, tôi thực sự sắp điên rồi!
Mỗi lần bị bắt bẻ từng chữ như vậy tôi đều nghiêm túc gầm thét phản bác, anh còn từ từ giễu cợt: "Muốn biện hộ lại rồi hả?Nếu như không muốn thì tùy em, sửa hay không cũng được. "Một câu nói dễ dàng như vậy có thể khiến tôi nghẹn họng đến vỗ ngực liên hồi, không còn biện pháp nào với người này nữa.
Nhưng mà xoi mói như vậy bài luận văn của tôi như vậy tốt còn chưa thấy đâu nhưng mà tàn phá thì đầy rẫy, không chừng ngày nào đó bài luận của tôi có thể xếp vào hàng ngũ các bài ưu tú đặc biệt cũng nên.
Mấy ngày tiếp theo anh ta tiếp tục hành hạ tôi như một thú vui, tôi tự nói với mình, không thể nhịn được nữa, thôi gắng nhịn thêm lần nữa thôi.
Cũng may rất nhanh đã tới trước ngày bảo vệ luận án. Trong phòng làm việc cả ai kia, tôi cảm giác Nghiêu Diệp hôm nay có gì đó kìa quái, anh không gây khó khăn cho tôi nữa, chăm chú chỉ ra mấy điểm trọng yếu trong bài cho tôi quen trước, đến trưa tôi muốn nghỉ anh ta cũng không cho rời đi, tôi nói tôi đã học thuộc làu làu rồi, thế mà vẫn bị bắt học thêm lần nữa, không biết trong cái hồ lô Nghiêu Diệp muốn làm gì nữa. Không khí trong phòng làm việc càng trở nên quỷ dị, tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi, đứng bật dậy: "Thầy Nghiêu, em về trước đây, em còn muốn dọn dẹp hành lý. "
Thấy anh sắc mặt thâm trầm cũng không có ý ngăn cản, tôi nắm lấy cơ hội chạy ra, chỉ là vừa chạm vào được nắm cửa đã bị một lực từ đằng sau đóng lại.
Phịch một tiếng!Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì cả người đã bị xoay lại giam cầm trong lồng ngực anh, hung ác, bá đạo hôn tôi, không để cho tôi được một chút không gian mà thở, mùi thuốc lá nhàn nhạt trong khoang miệng anh thoảng ra, tôi đánh, anh cũng không nhúc nhích, như muốn hút sạch không khí, sắc bén và tàn bạo, chờ đến lúc anh chịu buông ta, tôi chỉ có thể vô lực mà vịn lấy cánh tay người nào đó, thở hổn hển.
Anh nói: "Lâm Đại Đại, như em mong muốn rồi, chúng ta chia tay nhau, sau này anh cũng không gặp lại em nữa. "
Thì ra là một nụ hôn từ biệt.
Trong phút chốc bức tường trong lòng tôi ầm ầm sụp xuống.
Tôi nói với Hồ Điệp Phi: "Được lắm rồi, bọn tao rốt cuộc cũng phân giới rõ ràng, về sau mình lấy chồng mình, hắn cưới vợ hắn, không liên quan với nhau nữa. "
Nó lình động nhìn tôi, cười trào phúng: "Thế không phải tốt quá à?Trước kia không phải mày ước cả đời này không cần qua lại với nhau nữa, giờ thầy Nghiêu quyết định buông tay rồi, mày nên vui vẻ đốt pháo ăn mừng mới phải!"
Tôi lớn tiếng kêu la: "Đúng vậy a, tao vui tới mức không chịu nổi rồi, ngày mai bảo vệ xong ngay lập tức phải đi tìm mùa xuân thứ hai, một người tốt đẹp hơn!"
Nó lạnh lùng hừ một tiếng, lấp lửng nói: "Người tốt hơn đó cũng không phải Nghiêu Diệp, dù sao trên đời này cũng chỉ có một Nghiêu Diệp mà thôi!"
Tôi hết sức bất lực nhìn nó, trong lòng hỗn độn, bởi vì tôi biết nó nói đúng, tôi tự cho là mình vui vẻ, thật ra người không bỏ được chính là tôi.
Buổi tối trước tốt nghiệp này, tôi lăn lộn không ngủ được, trong giấc mơ.
Có một quân vương không ai bì nổi tiến vào giấc mộng của tôi, nhưng mà anh ta không còn nón trụ thiết giáp tiền nhiều nữa, cũng không tàn nhẫn hung ác như ngày trước, người đó lịch sự tao nhã mà phong độ, người đó nói đã chuyển thế rồi, vì tôi mà đến, bởi vì chúng tôi đã có một chuyện tìm kéo dài truyền kiếp, kiếm trước tôi thiếu anh, cho nên kiếp này anh muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi, tôi không thoát được.
Bảo vệ luận án rất thuận lợi. Tôi cũng chỉ máy móc vậy thôi, mấy giáo sư đều hỏi lại những điều Nghiêu Diệp đã nói, tôi rốt cuộc cũng tốt nghiệp rồi.
Tôi mua vé máy bay sớm nhất chạy về nhà, trước sân bay Hồ Điệp Phi còn hỏi: "Sao phải đi gấp gáp như thế, mày sợ cái gì?"
Tôi sợ cái gì à?Tôi sợ mình hối hận.
Sau khi về đến này mẹ cũng không hỏi tôi tí gì về Nghiêu Diệp, có lẽ nhìn mặt ngoài cũng đoán được, sau đó tiếp tục khua chiêng đánh trống sang nhà dì Hai tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho tôi.
Ba tôi cũng hùa theo mấy bà điên loạn: "Nhớ nha, con rể tương lai của tôi nhất định phải đẹp trai để còn mang ra chợ khoe, không được kém A Diệp đâu đó!"
Mẹ tôi sờ cằm trầm ngâm: "Lão Lâm, ông nói yêu cầu này quá cao đó, không bằng chờ kiếp sau đi!"
Tôi hiểu mấy người này là cố tình đâm vào nỗi đau của tôi, tôi vẫn giả vờ không có chuyện gì xảy ra, không tim không phổi, mạc cho bọn họ thịt cá, kết quả là, mẹ tôi vung tay hô lên: "Con là đá ở hầm cầu hả?Vừa thối vừa cứng, mẹ kệ con!"Tôi vẫn nhớ Nghiêu Diệp, nhưng giờ tôi hận anh đến chết, rõ ràng là anh sai, tại sao tất cả mọi người đều làm như vì tôi hết thảy?Đầu đuôi lẫn lộn là sao!
Cũng may còn có Lộ Tử Mặc gọi điện, giọng nói lúc nào cũng ấm áp nư vậy, tôi kiếm được cơ hội bắt đầu kể khổi, bao nhiêu là đãi ngộ vô nhân đạo thiếu khoa học ở nhà mang ra thêm dầu thêm mỡ kể hết.
Lộ Tử Mặc cười: "Nếu không cậu theo mình ra nước ngoài đi?Như thê thì yên tĩnh được rồi. "
Tôi theo bản năng gào to: "Như vậy sao được?Mình rất thích nước nhà, mình muốn cống hiến cho quốc gia cho xã hội trí lực và nhiệt tình a!"
Cậu nói tiếp: "Thật ra cậu rất muốn đi tìm anh ta phải không, đồ mất có thể mua lại, nhưng người mất đi rồi không tìm về được đâu.
Trong lòng tôi rối bời, nói qua loa: "Mình đây là người phàm tục, cậu đừng nói hoa mỹ với mình, mình không chịu nổi. "
Lộ Tử Mặc khẽ cười: "Không chịu nổi cũng không sao, dù sao không lâu nữa mình sẽ đi, làm bạn với nhau còn không tiếc cả mạng sống, cậu chịu đựng chút đi!"
Tôi lúc này mới lắp bắp nói: "Cái...cái gì?Cậu phải đi?Đi đâu?"
Cậu ấy nói: "Mình lần này về nước cũng không thích ứng với nơi này được nữa rồi, dù sao mọi chuyện cũng giải quyết xong xuôi, không còn gì vướng mắc nữa, cho nên cũng phải sớm về lại, mẹ mình bên đó mình cũng không an tâm. "
Tôi khẽ à một tiếng, không nói gì thếm, áo ngủ màu hồng lại thấm thêm vài giọt nước.
Điện thoại im lặng một lúc lâu, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ nhẹ.
Cậu nói trước: "Đại Đại, cậu đừng khóc. "
Tôi hai mắt đẫm lệ nhìn lên khung hình nhỏ, trên đó, tôi và Lộ Tử Mặc cùng nhau leo núi mấy ngày trước, chúng tôi xa cách bốn năm, đây là bức hình đầu tiên chụp chung sau khi gặp lại, tôi cười như đứa ngốc, miệng há tận mang tai, cậu ấy vẫn cưng chiều tôi như thế, cười rực rỡ, sau lưng là ánh mắt trời rực sáng.
Người chụp ảnh giúp chúng tôi có nói: "Hai anh em tình cảm tốt thật. "
Lộ Tử Mặc nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại đoán chúng tôi là anh em?Chẳng lẽ không thể là người yêu sao?"
Người nọ lúng túng xin lỗi: "Ngại quá, tôi chỉ trực giác vậy thôi, thấy hai người không giống tình nhân, tôi nói sai rồi, đừng để ý nhá. "
Không biết có phải ảo giác hay không, thoáng giây phút đó tôi thấy đáy mắt Lộ Tử Mặc đầy thất vọng, nhưng tôi vẫn lựa chọn giả ngu.
Ngày trước có một con hẻm cũ, Tiểu Đại Đại và Tiểu Mặc Mặc, hai người là thành mai trúc mã, cũng là hạn tốt.
Tiểu Mặc Mặc nói với Tiểu Đại Đại: "Mình sẽ không rời xa cậu, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ. "
Sau khi trưởng thành Mặc Mặc lại nói với Đại Đại: "Chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, bởi vì mình muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc. "
Giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp đột nhiên phát bệnh tim phải vào bệnh viện, Nghiêu Diệp vì thế mà được chỉ định làm giáo sư hướng dẫn chúng tôi sửa chữa giai đoạn cuối. Anh vẫn phong thần nho nhã như thường, có lẽ cái nụ cười xấu xa đó chỉ trước mặt tôi mới bộc lộ ra, ánh mắt đó giờ nhìn tôi cũng giống như người khác, lạnh lùng mà xa cách, một người đi đường xa lạ. Lòng tôi càng lúc càng quặn đau, cổ họng như thắt lại không tài nào thở được.
Anh xem qua luận văn của mọi người sau đó nhận xét hết một lượt, cuối cùng chỉ có tôi một mình ở lại.
"Đầu tiên tôi muốn nói trước, không phải là tôi cố tình tìm cơ hội gây khó dễ cho cô, tôi cũng chưa nhàn rỗi tới mức đó. "Anh đưa bản nháp luận văn của tôi sang, trên đó vòng đỏ không biết bao nhiêu chỗ, anh lạnh lùng nói: "Em nhìn xem mình viết cái gì đi?Luận điểm luận cứ trái ngược nhau, râu ria ngoài lề thì nói lan man một đống, em có thực sự xem qua mấy tài liệu tham khảo được đưa không vậy hả?Còn muốn tốt nghiệp nữa không?"Anh giống như súng máy bắn nát tôi từ trên xuống dưới, qua một lúc lâu mới nói tiếp: "Sao không nói?Em không phải có thể nói rất nhiều sao?"Nghiêu Diệp bỗng dưng nâng cằm tôi lên, thấy những giọt nước mắt lăn dài thì thoáng kinh ngạc, anh vội buông tay: "Em khóc cái gì?Muốn nói thì cứ nói đi, tôi sẽ giải đáp cho em. "
Bây giờ tôi mới biết hóa ra nước mắt đã rơi đầy mặt, không phải bởi vì anh mắng tôi, đúng như lời anh nói, anh không rảnh rỗi tới mức đó, cho nên anh thực sự quan tâm đến luận văn của tôi nên mới phải cẩn thận đến thế, ngay cả lỗi chính tả cũng viết ra bên ngoài, nếu như tôi còn không rõ tâm ý đó thì đúng là đầu heo rồi.
Anh bất đắc dĩ thở dài một cái: "Ngốc, chúng ta làm sao lại thành ra như vậy?"
Tôi yên lặng cúi đầu, làm như không thấy.
Trong phòng làm việc chỉ còn tiếng lật giấy lào xào, tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn lại các điểm trong luận văn của mình, sau đó anh vòng lại các điểm trọng một lần nữa, có một chỗ không hiểu lắm, tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Nghiêu, à, thầy Nghiêu, chỗ này tại sao lại..."Tôi nói nửa chừng thì ngừng lại, bởi vì trong lúc vô tình tôi phát hiện Nghiêu Diệp lại đang nhìn lén tôi, lúc bị tôi nhìn trúng, khuôn mặt còn ửng hồng bối rối.
Anh khẽ ho hai tiếng, qua hồi lâu mới làm như không có việc gì, nói tiếp: "Em có gì muốn hỏi cứ hỏi đi!"
Nếu là ngày thường nhất định tôi sẽ chế nhạo người nào đó một phen, sau đó sẽ bị anh chỉnh đốn đến mức phải cầu xin tha thứ, nhưng mà đó là khi chúng tôi chưa chia tay, còn bây giờ, chẳng qua anh chỉ là thầy, còn tôi, là học sinh.
Thời gian ở bên cạnh anh cứ thế mà lặng lẽ qua đi, tới năm giờ rưỡi, anh khép sách lại: "Hôm nay tới đây thôi, em có thể về. "
Tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, lúc định về kí túc xá mới phát hiện ra Nghiêu Diệp đang bước về phía tôi, đột ngột kéo tay: "Có muốn tôi tiễn em một đoạn không?"Nhưng rất anh lại đổi ý: "Thôi, tôi không thuận đường, em tự đi đi. "Không một chút do dự quay người bước đi, để lại tôi một mình nhìn theo.
"Đại Đại, bên này!"Tôi nghe tiếng gọi nhìn sang, xa xa Lộ Tử Mặc đang đứng dựa vào cửa xe ngoắc ngoắc.
Tôi vất hết sầu não chạy sang, thở hổn hển hỏi: "Cậu hôm nay không có chuyện gì sao?Tới đón mình làm gì cho khổ!"
Lộ Tử Mặc giúp tôi sửa lại cổ áo bị gió thổi loạn, cười rực rỡ: "Mình xong việc rồi tới đây, không ai nhìn thể nào cậu cũng không ăn cơm, ăn uống như thế không tốt với cơ thể đâu. "
Tôi kéo tay cậu mè nheo: "Không ăn cơm là để giảm cân mà!"Nhắc nhở cậu ấy thêm lần nữa "Cậu đừng đối xử tốt với mình quá, cẩn thận mình thích cậu mấy thì khi đó phải khóc ròng lên không chừng!"
Lộ Tử Mặc ôm vai tôi, nói nửa thật nửa giả: "Mình sợ cái gì chứ?Cậu mà thích thật thì mình tiếp nhận ngay. "
Lúc này có một chiếc xe đi ngang qua người chúng tôi, thoáng ngừng một chút rồi chạy càng lúc càng xa, tôi nhận ra được, người đó là Nghiêu Diệp.
Rốt cuộc cũng có một ngày, chúng tôi lướt qua nhau.
Nếu như nói trước kia Nghiêu Diệp làm những chuyện như vậy là vì quan tâm tôi, muốn giữ tôi lại, thì có lẽ từ nay về sau, chuyện anh muốn làm chính là hành hạ tôi, trả thù tôi. Bởi vì chỉ có đoạn phân tích lý luận đầu tiên, anh đã bắt tôi sửa đến bảy tám lần, ngay cả từ " nhất định" và "thiết yếu" cũng phải sửa lại cho chuẩn xác, tôi thực sự sắp điên rồi!
Mỗi lần bị bắt bẻ từng chữ như vậy tôi đều nghiêm túc gầm thét phản bác, anh còn từ từ giễu cợt: "Muốn biện hộ lại rồi hả?Nếu như không muốn thì tùy em, sửa hay không cũng được. "Một câu nói dễ dàng như vậy có thể khiến tôi nghẹn họng đến vỗ ngực liên hồi, không còn biện pháp nào với người này nữa.
Nhưng mà xoi mói như vậy bài luận văn của tôi như vậy tốt còn chưa thấy đâu nhưng mà tàn phá thì đầy rẫy, không chừng ngày nào đó bài luận của tôi có thể xếp vào hàng ngũ các bài ưu tú đặc biệt cũng nên.
Mấy ngày tiếp theo anh ta tiếp tục hành hạ tôi như một thú vui, tôi tự nói với mình, không thể nhịn được nữa, thôi gắng nhịn thêm lần nữa thôi.
Cũng may rất nhanh đã tới trước ngày bảo vệ luận án. Trong phòng làm việc cả ai kia, tôi cảm giác Nghiêu Diệp hôm nay có gì đó kìa quái, anh không gây khó khăn cho tôi nữa, chăm chú chỉ ra mấy điểm trọng yếu trong bài cho tôi quen trước, đến trưa tôi muốn nghỉ anh ta cũng không cho rời đi, tôi nói tôi đã học thuộc làu làu rồi, thế mà vẫn bị bắt học thêm lần nữa, không biết trong cái hồ lô Nghiêu Diệp muốn làm gì nữa. Không khí trong phòng làm việc càng trở nên quỷ dị, tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi, đứng bật dậy: "Thầy Nghiêu, em về trước đây, em còn muốn dọn dẹp hành lý. "
Thấy anh sắc mặt thâm trầm cũng không có ý ngăn cản, tôi nắm lấy cơ hội chạy ra, chỉ là vừa chạm vào được nắm cửa đã bị một lực từ đằng sau đóng lại.
Phịch một tiếng!Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì cả người đã bị xoay lại giam cầm trong lồng ngực anh, hung ác, bá đạo hôn tôi, không để cho tôi được một chút không gian mà thở, mùi thuốc lá nhàn nhạt trong khoang miệng anh thoảng ra, tôi đánh, anh cũng không nhúc nhích, như muốn hút sạch không khí, sắc bén và tàn bạo, chờ đến lúc anh chịu buông ta, tôi chỉ có thể vô lực mà vịn lấy cánh tay người nào đó, thở hổn hển.
Anh nói: "Lâm Đại Đại, như em mong muốn rồi, chúng ta chia tay nhau, sau này anh cũng không gặp lại em nữa. "
Thì ra là một nụ hôn từ biệt.
Trong phút chốc bức tường trong lòng tôi ầm ầm sụp xuống.
Tôi nói với Hồ Điệp Phi: "Được lắm rồi, bọn tao rốt cuộc cũng phân giới rõ ràng, về sau mình lấy chồng mình, hắn cưới vợ hắn, không liên quan với nhau nữa. "
Nó lình động nhìn tôi, cười trào phúng: "Thế không phải tốt quá à?Trước kia không phải mày ước cả đời này không cần qua lại với nhau nữa, giờ thầy Nghiêu quyết định buông tay rồi, mày nên vui vẻ đốt pháo ăn mừng mới phải!"
Tôi lớn tiếng kêu la: "Đúng vậy a, tao vui tới mức không chịu nổi rồi, ngày mai bảo vệ xong ngay lập tức phải đi tìm mùa xuân thứ hai, một người tốt đẹp hơn!"
Nó lạnh lùng hừ một tiếng, lấp lửng nói: "Người tốt hơn đó cũng không phải Nghiêu Diệp, dù sao trên đời này cũng chỉ có một Nghiêu Diệp mà thôi!"
Tôi hết sức bất lực nhìn nó, trong lòng hỗn độn, bởi vì tôi biết nó nói đúng, tôi tự cho là mình vui vẻ, thật ra người không bỏ được chính là tôi.
Buổi tối trước tốt nghiệp này, tôi lăn lộn không ngủ được, trong giấc mơ.
Có một quân vương không ai bì nổi tiến vào giấc mộng của tôi, nhưng mà anh ta không còn nón trụ thiết giáp tiền nhiều nữa, cũng không tàn nhẫn hung ác như ngày trước, người đó lịch sự tao nhã mà phong độ, người đó nói đã chuyển thế rồi, vì tôi mà đến, bởi vì chúng tôi đã có một chuyện tìm kéo dài truyền kiếp, kiếm trước tôi thiếu anh, cho nên kiếp này anh muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi, tôi không thoát được.
Bảo vệ luận án rất thuận lợi. Tôi cũng chỉ máy móc vậy thôi, mấy giáo sư đều hỏi lại những điều Nghiêu Diệp đã nói, tôi rốt cuộc cũng tốt nghiệp rồi.
Tôi mua vé máy bay sớm nhất chạy về nhà, trước sân bay Hồ Điệp Phi còn hỏi: "Sao phải đi gấp gáp như thế, mày sợ cái gì?"
Tôi sợ cái gì à?Tôi sợ mình hối hận.
Sau khi về đến này mẹ cũng không hỏi tôi tí gì về Nghiêu Diệp, có lẽ nhìn mặt ngoài cũng đoán được, sau đó tiếp tục khua chiêng đánh trống sang nhà dì Hai tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho tôi.
Ba tôi cũng hùa theo mấy bà điên loạn: "Nhớ nha, con rể tương lai của tôi nhất định phải đẹp trai để còn mang ra chợ khoe, không được kém A Diệp đâu đó!"
Mẹ tôi sờ cằm trầm ngâm: "Lão Lâm, ông nói yêu cầu này quá cao đó, không bằng chờ kiếp sau đi!"
Tôi hiểu mấy người này là cố tình đâm vào nỗi đau của tôi, tôi vẫn giả vờ không có chuyện gì xảy ra, không tim không phổi, mạc cho bọn họ thịt cá, kết quả là, mẹ tôi vung tay hô lên: "Con là đá ở hầm cầu hả?Vừa thối vừa cứng, mẹ kệ con!"Tôi vẫn nhớ Nghiêu Diệp, nhưng giờ tôi hận anh đến chết, rõ ràng là anh sai, tại sao tất cả mọi người đều làm như vì tôi hết thảy?Đầu đuôi lẫn lộn là sao!
Cũng may còn có Lộ Tử Mặc gọi điện, giọng nói lúc nào cũng ấm áp nư vậy, tôi kiếm được cơ hội bắt đầu kể khổi, bao nhiêu là đãi ngộ vô nhân đạo thiếu khoa học ở nhà mang ra thêm dầu thêm mỡ kể hết.
Lộ Tử Mặc cười: "Nếu không cậu theo mình ra nước ngoài đi?Như thê thì yên tĩnh được rồi. "
Tôi theo bản năng gào to: "Như vậy sao được?Mình rất thích nước nhà, mình muốn cống hiến cho quốc gia cho xã hội trí lực và nhiệt tình a!"
Cậu nói tiếp: "Thật ra cậu rất muốn đi tìm anh ta phải không, đồ mất có thể mua lại, nhưng người mất đi rồi không tìm về được đâu.
Trong lòng tôi rối bời, nói qua loa: "Mình đây là người phàm tục, cậu đừng nói hoa mỹ với mình, mình không chịu nổi. "
Lộ Tử Mặc khẽ cười: "Không chịu nổi cũng không sao, dù sao không lâu nữa mình sẽ đi, làm bạn với nhau còn không tiếc cả mạng sống, cậu chịu đựng chút đi!"
Tôi lúc này mới lắp bắp nói: "Cái...cái gì?Cậu phải đi?Đi đâu?"
Cậu ấy nói: "Mình lần này về nước cũng không thích ứng với nơi này được nữa rồi, dù sao mọi chuyện cũng giải quyết xong xuôi, không còn gì vướng mắc nữa, cho nên cũng phải sớm về lại, mẹ mình bên đó mình cũng không an tâm. "
Tôi khẽ à một tiếng, không nói gì thếm, áo ngủ màu hồng lại thấm thêm vài giọt nước.
Điện thoại im lặng một lúc lâu, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ nhẹ.
Cậu nói trước: "Đại Đại, cậu đừng khóc. "
Tôi hai mắt đẫm lệ nhìn lên khung hình nhỏ, trên đó, tôi và Lộ Tử Mặc cùng nhau leo núi mấy ngày trước, chúng tôi xa cách bốn năm, đây là bức hình đầu tiên chụp chung sau khi gặp lại, tôi cười như đứa ngốc, miệng há tận mang tai, cậu ấy vẫn cưng chiều tôi như thế, cười rực rỡ, sau lưng là ánh mắt trời rực sáng.
Người chụp ảnh giúp chúng tôi có nói: "Hai anh em tình cảm tốt thật. "
Lộ Tử Mặc nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại đoán chúng tôi là anh em?Chẳng lẽ không thể là người yêu sao?"
Người nọ lúng túng xin lỗi: "Ngại quá, tôi chỉ trực giác vậy thôi, thấy hai người không giống tình nhân, tôi nói sai rồi, đừng để ý nhá. "
Không biết có phải ảo giác hay không, thoáng giây phút đó tôi thấy đáy mắt Lộ Tử Mặc đầy thất vọng, nhưng tôi vẫn lựa chọn giả ngu.
Ngày trước có một con hẻm cũ, Tiểu Đại Đại và Tiểu Mặc Mặc, hai người là thành mai trúc mã, cũng là hạn tốt.
Tiểu Mặc Mặc nói với Tiểu Đại Đại: "Mình sẽ không rời xa cậu, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ. "
Sau khi trưởng thành Mặc Mặc lại nói với Đại Đại: "Chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, bởi vì mình muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook