Châu Quang Bảo Giám
Chương 2: 2: Vết Máu Không Thể Xóa


Cố Minh từ chối lời đề nghị của nữ tài xế trung niên đưa cô thẳng đến bệnh viện, xuống xe gần trường học, cô đi thẳng đến một hiệu thuốc nhỏ.Sau khi nhanh chóng chọn trong hiệu thuốc các loại gạc khử trùng, cồn, thuốc cầm máu các loại, Cố Minh đơn giản dùng khăn giấy che vết thương rồi nhanh chóng trở về ký túc xá trường học.Hôm nay là cuối tuần, ký túc xá tương đối ít người, có vẻ vắng vẻ hơn thường lệ, tuy nhiên, điều này cũng thuận tiện cho Cố Minh, bộ dạng này của cô không thích hợp xuất hiện ở nơi đông người.

Cô quản lý ở tầng dưới vừa ngẩng đầu lên thì thấy người tới là một cô gái, liền cúi đầu xuống tiếp tục tập trung vào tờ báo trên tay.Khi đi ngang qua, Cố Minh vô tình nhìn lướt qua tờ báo, tình cờ nhìn thấy bản tin đám cưới xa hoa của hai nhà Đỗ Kiều chiếm gần hết trang báo, cô không khỏi tăng tốc bước lên lầu.Ký túc xá này mới được xây dựng bằng tiền của Học viện Văn Vật nơi Cố Minh đang làm việc, không thua kém gì các ký túc xá khác, nhưng vì số lượng sinh viên ít nên không có nhiều người ở lắm.Nhưng nghe nói năm nay trường mở rộng tuyển sinh, đến lúc đó chắc chắn ký túc xá sẽ kín chỗ, ai bảo quốc gia thiếu gì cũng không thiếu người.Đi đến cửa 313, Cố Minh lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa, nhưng chìa khóa chưa tra vào lỗ khóa, cửa đã từ bên trong mở ra."Cố Minh, cậu cuối cùng đã trở lại!" Bạch Phương Phương kinh ngạc nhìn Cố Minh, vội vàng kéo Cố Minh vào ký túc xá, đóng sầm cửa lại.“Shittttt! Nhẹ thôi.” vừa nắm lấy cổ tay bị thương của Cố Minh, Cố Minh nhịn không được nhẹ giọng kêu lên.Ký túc xá này là phòng bốn người, nhưng vì ít người nên chỉ có Cố Minh và Bạch Phương Phương ở.

Trên bàn vẫn còn mì gói chưa ăn xong, chứng tỏ Bạch Phương Phương đã ở suốt một ngày trong ký túc xá.“Cậu bị thương!” Bạch Phương Phương lập tức thấy được tay của Cố Minh, đầu tiên là sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó tức giận nói: “Có phải cái tên khốn nạn họ Đỗ kia làm hay không, hắn không chỉ là tên bội tình bạc nghĩa mà còn dám động thủ đả thương cậu? Sớm biết thế tớ đi cùng cậu, xem tớ có đánh tên đó đến mức răng của hắn rơi đầy sàn hay không!”Cố Minh thấy Bạch Phương Phương càng nói càng kích động, Cố Minh sợ đối phương thật sự làm ra chuyện gì, vội vàng lên tiếng an ủi cô: "Không phải Đỗ Hạo làm, là tớ không cẩn thận bị kính làm xước tay.


Hắn ta là người trưởng thành, cho dù có khốn nạn đến đâu, hắn cũng không đánh được tớ ở nơi công cộng.""Cậu không thể nói như vậy được, dạo này cặn bã nhiều lắm, không để ý thì làm sao cẩn thận được? Vốn tớ còn tưởng rằng Đỗ Hào khác với bạn bè của hắn, nhưng cuối cùng hắn lại thực sự lừa cậu đi đến nơi khác, sau đó quay người kết hôn với Kiều Thanh Nhã.Bạch Phương Phương đánh mạnh vào đầu mình: “Sao tớ lại ngốc như vậy kia chứ, thiệp mời kết hôn kia cũng đã gửi đến nhà tớ một thời gian dài, tớ lại không chú ý tới, bằng không sao cậu có thể sẽ bị lừa được.

Đều là tớ sai, đều là tớ sai!”"Được rồi, không phải chuyện của cậu, những chuyện này cậu không để ý nhiều, cậu không biết cũng là bình thường." Cố Minh cố gắng vui vẻ nói.Những lời cô nói với Đỗ Hào trong nhà hàng rất soái khí, bước đi rất lạnh lùng tiêu sái, cô luôn tự nhủ rằng giận một người đàn ông không có nguyên tắc như Đỗ Hào cũng không đáng, nhưng khi quay về ký túc xá lại thấy vì cô mà Bạch Phương Phương bất bình, nỗi đau ẩn giấu trong lòng dần dần lộ ra.Làm sao cô có thể không có chút cảm giác nào về việc người đàn ông sắp cưới cô lại cưới một người phụ nữ khác được cơ chứ? Những lời nói hay ho đó cũng chỉ là để an ủi cô mà thôi.Bạch Phương Phương nhìn thấy bộ dáng u ám của Cố Minh, trong lòng không khỏi khó chịu, người ta hiện tại cảm xúc đang bị tổn thương, không quan tâm an ủi người ta thì thôi, bây giờ cô lại còn gây sự cái gì?Nghĩ tới đây, Bạch Phương Phương vốn đang kích động cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô giật lấy chiếc túi nhỏ đựng thuốc trong tay Cố Minh, nhanh chóng lấy một chậu nước sạch, cẩn thận rửa vết thương cho Cố Minh rồi bôi thuốc.Vết thương do kính vỡ trong nhà hàng gây ra không sâu, lúc này cũng không chảy máu, tuy nhiên do lúc đầu cô không để ý nên trên cổ tay vẫn còn rất nhiều máu.Cố Minh nhìn Bạch Phương Phương cẩn thận chữa trị vết thương cho mình, trong lòng không khỏi ấm áp, không có nam nhân, ít nhất cô vẫn còn có bạn tốt thực sự quan tâm đ ến mình.Cô thật sự không trách Bạch Phương Phương về chuyện của Đỗ Hào, nhà Bạch Phương Phương cũng làm ăn, nhưng so với gia đình Đỗ Hào thì kém hơn nhiều, lần này cô ấy có thể nhận được thiệp mời dự đám cưới Đỗ gia vì gia đình cô ấy đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được.

Bạch Phương Phương từ trước đến nay không thích những thứ này, cô ấy trước đây đều luôn xem thường, trong trường cũng không khoa trương, rất hợp ý với những người xuất thân từ gia đình bình thường, việc cô ấy không để ý đến sự tình Đỗ Hào cũng là điều dễ hiểu.Cũng đúng, trước nay Đỗ Hào cũng không biết gia đình bạn tốt Bạch Phương Phương của cô có quan hệ làm ăn với Đỗ gia, bằng không nói không chừng đến bây giờ cô còn không biết tình huống chân thật, chắc đến khi hôn lễ được báo chí đưa tin mới biết."Cố Minh, chiếc vòng tay ngọc của cậu bị sao vậy? Hình như máu đã thấm vào rồi." Sau khi Bạch Phương Phương chữa vết thương cho Cố Minh, cô phát hiện bên trong chiếc vòng tay Cố Minh đang đeo vẫn còn dính máu.Cô vốn tưởng rằng vừa rồi không lau sạch, nhưng sau khi lau mấy lần, cô mới nhận ra sợi chỉ đỏ căn bản không thể lau sạch, giống như đã thấm vào trong vòng ngọc."Sao lại như vậy được?" Cố Minh cũng cảm thấy kỳ quái, chiếc vòng ngọc này là ông nội cô tặng cho cô, làm quà cưới cho cháu gái, khẳng định không phải món hàng rẻ tiền.


Theo lý mà nói thì không nên như thế này.Cô dùng vải lau đi lau lại nhiều lần mà không tin, kết quả khẳng định vết máu không thể lau sạch, điều này thực sự rất khó hiểu.

May mắn thay, vết máu là ở phía bên trong vòng ngọc, từ bên ngoài không nhìn thấy gì, nếu không Cố Minh sẽ khóc đến chết mất."Quên đi, không lau được thì không lau được, có lẽ ngày mai dấu vết sẽ biến mất." Cố Minh tâm tình không tốt liền ném mảnh vải trong tay đi.Nhìn thấy Cố Minh như vậy, Bạch Phương Phương không biết nên nói gì an ủi cô, chỉ có thể nghĩ biện pháp chuyển hướng sự chú ý của đối phương: "Cố Minh, bài của cậu còn chưa nộp, giáo sư Trương đã thúc giục mấy lần rồi, tớ sợ cậu không nộp, sẽ bị giáo sư Trương đuổi khỏi lớp đó.""Chết tiệt, tớ quên cái này mất!" Cố Minh vội vàng đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng lấy ra luận văn đang viết dở từ trên giá sách.Vì lời cầu hôn của Đỗ Hào mà cô vui mừng đến mức quên mất chuyện khác, đắm chìm trong niềm hạnh phúc mà Đỗ Hào mang lại cho cô đến nỗi không lo nổi việc học.


Không chỉ bài của giáo sư Trương, cô còn nhớ mình chưa làm xong bài tập do mấy giáo sư khác giao, thật là nhà dột còn gặp mưa đêm mà."Đừng hoảng, tớ đã tìm cho cậu rất nhiều thông tin, hôm nay nếu bắt kịp thì chắc chắn có thể hoàn thành nó." Bạch Phương Phương kéo Cố Minh đang lo lắng chỉ chỉ vào máy tính của mình.“Phương Phương, cậu đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của tớ!” Cố Minh kinh ngạc nhìn máy tính của Bạch Phương Phương, khen ngợi Bạch Phương Phương là bạn chí cốt.Thấy tâm trạng Cố Minh tốt hơn trước rất nhiều, Bạch Phương Phương thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, cô ngập ngừng hỏi: "Cố Minh, nhóm của chúng tớ thứ tư tuần sau sẽ ra ngoài tập huấn chuyên sâu vài ngày.

Cậu muốn đi cùng chúng tớ không?"“Các cậu đi tập huấn chuyên sâu, tớ đi làm gì?” Cố Minh khó hiểu nhìn Bạch Phương Phương.Cố Minh cùng Bạch Phương Phương tuy rằng chung học viện, ở cùng phòng ngủ, nhưng hai người lại không phải cùng ngành.

Cố Minh là sinh viên chuyên ngành hoa văn điêu khắc và thẩm định đá, chuyên ngành kiến thức về đồng, đá quý và ngọc bích trong các triều đại trước, đồng thời học chuyên ngành lịch sử gốm sứ, văn tự cổ đại, khảo cổ học trong khi Bạch Phương Phương lại đang theo học chuyên ngành thẩm định gốm sứ, chuyên về gốm sứ ở các thời đại khác nhau ở Trung Quốc, đồng thời chuyên ngành về đồng và ngọc bích, văn tự cổ đại, khảo cổ học.Mặc dù một số môn học giống nhau và đôi khi được kết hợp với nhau nhưng trọng tâm của các chuyên ngành lại khác nhau.


Chỉ là bởi vì Cố Minh ở cùng Bạch Phương Phương đã lâu, ít nhiều biết đối phương đã học được những gì, chỉ là không bằng kiến thức chuyên môn của cô ấy mà thôi.Bạch Phương Phương trong mắt có chút ranh mãnh, ngập ngừng nói: “Dù sao cậu cũng đã học được một ít từ chuyên ngành của chúng tớ, cứ coi như là một biện pháp thư giãn, để không nghe được tin tức Đỗ Hào mà tức giận.

Lần tập huấn này dựa trên nguyên tắc tự nguyện, cũng có mấy người đăng ký, nếu như cậu nguyện ý đi, cũng có thể đi cùng chúng tớ.

Giáo sư Trương mặc dù có chút nghiêm túc, nhưng đại khái sẽ không phản đối.""Có chuyện gì xảy ra à?" Cố Minh biết Bạch Phương Phương tính tình thẳng thắn, hành vi hiện tại của cô ấy rõ ràng có gì đó không ổn."Làm gì có chuyện gì? Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi." Bạch Phương Phương cười haha, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm."Cậu không nói, tớ sẽ đi hỏi người khác, sẽ có người biết." Cố Minh liếc nhìn Bạch Phương Phương, làm bộ muốn đi ra ngoài.“Đừng!” Bạch Phương Phương bỗng nhiên xông tới trước mặt Cố Minh, chặn đường cô lại.Cố Minh nhìn chằm chằm Bạch Phương Phương, thẳng đến khi đối phương nhịn không được mới quay đầu sang một bên nói: "Là vì chuyện của Đỗ Hào sao?"“Làm sao câu biết!” Bạch Phương Phương kinh ngạc nói, sau đó nhận ra đây không phải là không đánh đã tự khai à..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương