Chất Tử Điện Hạ
Quyển 4 - Chương 6: Huyễn trận

Ngụy Thần đưa tay làm cho thị vệ phía sau dừng lại, tiếp theo nhảy xuống ngựa đi đến bên ngoài mộc sách lan (hàng rào gỗ) thấp bé đánh giá, hai gian ốc được xây sát nhau, tiểu viện thu thập thật sự là sạch sẽ, mấy con gà lô hoa đang nhàn nhã mổ thóc ngoài sân.

“Y nha” cửa gỗ bung tróc nước sơn bị đẩy ra, một miên đoàn (cục bông) nho nhỏ mang theo ống tre từ trong phòng đi ra, khi ngẩng đầu nhìn thấy người ngoài viện, có chút sợ người lạ lập tức đem hơn phân nửa thân mình lùi về phía sau cửa, chớp chớp mắt xem xét .

“Tiểu oa nhi đừng sợ, ta muốn tìm đại nhân gia của ngươi, bọn họ có ở nhà không?” Ngụy Thần phóng hoãn biểu tình trên mặt hoà nhã nói.

Tiểu oa nhi còn chăm chú nhìn hắn một trận mới mở miệng nhỏ giọng nói: “A cha a nương cũng không có nhà, a gia ở trên giường nghỉ ngơi!”

“A, ta chính là muốn tìm a gia ngươi, tiểu oa nhi, ngươi đi nói cho a gia ngươi biết được chứ?”

Tiểu oa nhi nhu thuận điểm đầu, tiếp theo lui vào trong nhà.

“Các ngươi ở đây chờ ta.” Ngụy Thần quay đầu lại hướng bọn thị vệ phân phó.

“Vâng!” Mọi người gật đầu.

Đẩy ra hàng rào đi vào sân, tiểu oa nhi đã giúp đỡ một lão nhân tóc hoa râm đi tới cửa. Lão nhân hí mắt đánh giá Ngụy Thần một trận nói: “Nghe tôn nhi ta nói có người tìm đến, vị lão gia này, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Lão nhân gia, tại hạ nghe nói ngài là thuyền phu của Huyễn Hư loan đối với mặt sông này rất quen thuộc, cho nên tiến đến hỏi thăm một nơi gọi là Huyễn Hư đảo, không biết lão nhân ngài có biết hay không?”

Lão nhân nghe vậy lại là hí mắt đánh giá hắn một trận tiếp theo mới mở miệng nói: “Theo ta tiến vào!”

Ngụy Thần trong lòng một trận vui sướng, nghe giọng điệu của lão là biết đã tìm đúng chỗ!

Lão nhân đi đến bên giường từ dưới gối đầu xuất ra một phong thư giao cho hắn nói: “Phong thư này là cho ngươi!”

Phong thư không có tên người gửi, Ngụy Thần nhíu mày tiếp nhận, khi xé mở một miệng thư liền rơi ra một phiến ngân hạnh diệp (lá cây ngân hạnh), Ngụy Thần đột nhiên chấn động, trừng mắt nhìn phiến ngân hạnh diệp trong tay, bỗng nhiên có chút luống cuống nắm lấy cánh tay của lão nhân vội hỏi: “Là ai bảo ngươi đem thư giao cho ta? Đối phương là nam hay là nữ? Diện mạo thế nào?”

Lão nhân bị hắn bức thiết truy vấn biến thành có chút nghệch ra, sợ run nhìn hắn.

Ngụy Thần lúc này mới phát giác luống cuống của mình, hắn vội vàng buông tay ổn định tâm tình của mình nói: “Mạo phạm ! Lão nhân ngài có thể nói cho ta biết đối phương đến tột cùng là người nào không?”

“Ta chỉ biết được y là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta, những thứ khác cũng không rõ , mỗi lần thấy y đều là đầu đội mũ sa, nghe thanh âm thật có thể nhận là một hậu sinh (người trẻ tuổi)!”

“Khi y đem tín này giao cho ngươi có nói gì không?”

“Này. . . . . . để ta nghĩ nghĩ đã, đều là chuyện hơn nửa năm trước , y nói chờ sau khi y không còn cần ta đưa đò, nếu có một nam nhân khôi ngô nghiêm túc đến hỏi thăm Huyễn Hư đảo thì đem tín giao cho hắn! Nha, thật đúng là liệu sự như thần, mấy ngày trước đây y bảo con ta nói cho ta biết không cần đưa đò nữa, hôm nay ngươi đã tới rồi!”

“Lão nhân gia, ngươi có thể mang ta đến Huyễn Hư đảo không?” biểu tình của Ngụy Thần giống như kinh giống như hỉ, chỉ thấy hắn khẽ run thanh âm nói.

“Nga, nói đến đây, y còn có một căn dặn, chính là ngươi chỉ có thể một mình đi không được đem người theo!”

“Vậy cũng không sao, chỉ cần lão nhân nói cho ta biết vị trí chính xác.”

Thái dương đã lộ mặt tầng mây, quang mang như kim loại vỡ rơi rụng ở trên mặt sông mờ mịt, lân lân nhiều điểm trông rất đẹp mắt.

Ngụy Thần trong lòng cuộn sóng, lay lay mái chèo hướng đến phiến thủy vụ mờ mịt kia cấp tốc bước vào, thân thuyền xuyên qua sương mù, không gian tức thì vặn vẹo, Ngụy Thần kinh ngạc phát hiện chính mình cư nhiên đứng ở một phiến hoa tùng (bụi hoa)!

Này… không phải là ngự hoa viên trong Bắc Linh hoàng cung sao? Nhưng.. không đúng, nơi này thoạt nhìn tựa hồ có chút bất đồng!

Đang hết sức kinh nghi, bỗng nhiên nghe thấy một trận cước bộ hướng nơi này đi tới, Ngụy Thần vội vàng trốn vào sau giả sơn ở một bên.

Người tới là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, làn da mạch sắc, ngũ quan xem như tuấn dật, chẳng qua bộ dáng bản diện (mặt cứng ngắc) thoạt nhìn rất là ông cụ non! Hắn mặc đoản bào thắt lưng mang bội kiếm, nghiễm nhiên một bộ phái đầu võ giả.

Thiếu niên nhìn không chớp mắt xuyên qua bách hoa tùng, khi đi qua một thân cây, bỗng nhiên bị một phen thanh âm gọi lại, “Này, nô tài phía dưới, dừng lại cho bổn hoàng tử!”

Thiếu niên ngẩng đầu, liền thấy trên cành đại thụ ngồi một tiểu nhân nhi chừng năm sáu tuổi tinh xảo phấn điêu ngọc mài. Tiểu nhân nhi ngạo mạn nhìn thiếu niên, đô đô cái miệng phấn nộn nói: “Bổn hoàng tử ở trên cây ngủ khiến xương sống thắt lưng rất đau nhức, ngươi đi lên đem bổn hoàng tử cõng xuống!”

Thiếu niên nhíu mày, nhìn nhìn điểu sào (tổ chim) tiểu nhân nhi cầm ở trong tay, trong lòng hiểu rõ, ngủ cái gì, rõ ràng là bướng bỉnh mò lên cây bắt điểu oa (chim non), ai ngờ sượng mặt , tiểu nhân nhi kiêu ngạo không muốn mất mặt mới tìm lí do như vậy mà thoái thác.

“Này, bổn hoàng tử muốn ngươi đi lên, nô tài ngươi như thế nào không nghe? Là không muốn nghe lời nói của chủ tử sao? Cẩn thận bổn hoàng tử đi nói cho phụ hoàng trượng phạt ngươi năm mươi đại bản!” Tiểu nhân nhi thấy thiếu niên vẫn đang đứng bất động vì thế nộn thanh uy hiếp.

“Ta là Ngụy Thần nhi tử của Ngụy tướng quân, không phải cái gì nô tài!” Thiếu niên nghiêm mặt nói, “Ngươi cứ nói thẳng tự mình đi đến trên cây không dám xuống là được , làm gì chứa nhiều lí do thoái thác?”

Một lời chọc thủng chút tự tôn nho nhỏ của nhân nhi, trên gương mặt phấn nộn thoáng chốc phiếm hồng giống như mật đào, tức giận đến thẳng trừng mắt.

Phía sau giả sơn, Ngụy Thần nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng một trận chua xót.

Không gian lại vặn vẹo, lần này Ngụy Thần đứng ở phủ đệ của mình.

Một thiếu niên mười sáu tuổi đang ở trong viện luyện kiếm, hổ hổ (uy vũ) sinh uy thật là có phong phạm .

“Ngụy Thần?” Một thanh âm như ngọc châu rơi kêu lên.

Thiếu niên thu thế liễm kiếm, quay đầu lại nhìn Thập thất hoàng tử mà Bắc Linh vương thương yêu nhất đang chắp tay sau lưng đứng ở trên thềm đá. Tiểu nhân nhi mới vừa rồi đã trưởng thành thành mười tuổi, nhưng vẫn còn là dạng phấn điêu ngọc mài, tinh xảo tuấn mỹ.

“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, bổn hoàng tử chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho ngươi!” Hoàng tử nho nhỏ cao ngạo nói.

“Tạ điện hạ!” Thiếu niên theo thói quen cau mày ôm quyền nói.

“Ngươi như thế nào luôn nghiêm trang như đầu gỗ vậy nha? Hôm nay là sinh nhật của ngươi, cười một cái sẽ chết sao? A, phi phi, sinh nhật không thể nói lung tung, thỉnh các vị thần tiên đối với những lời mê sảng của ta ngàn vạn lần đừng xem là thật!”

Sắc mặt thiếu niên bỗng nhiên hoãn xuống, lộ ra một cái biểu tình có thể xưng là cười, bất quá tiểu hoàng tử đang bận tự trách cũng không bắt giữ đến một cái trân quý chớp mắt khẽ lướt qua này.

“Tốt lắm, ngươi cũng đừng luyện cái gì kiếm nữa, đến cùng bổn hoàng tử trồng cây đi!”

“Trồng cây? Loại cây gì?”

” Lễ vật của bổn hoàng tử đưa cho ngươi nha, chính là đủ loại ngân hạnh ở trong viện của ngươi mà bổn hoàng tử thích nhất!”

Cảnh tượng lần lượt biến hóa, Ngụy Thần biết đó là một huyễn trận, rất chân thật tái hiện quá khứ của bọn họ, đầu tiên là ngây thơ thuần khiết, đến ái muội không lên tiếng, rồi lại đến tâm ý tương thông, cuối cùng là . . . . . Trong lòng Ngụy Thần không khỏi một trận run rẩy.

“Ngươi vì sao phải trốn ta?” Thiếu niên tuấn mỹ phi phàm nắm lấy áo thanh niên vẻ mặt tức giận chất vấn.

“Điện hạ thỉnh tự trọng! Hạ quan khi nào trốn tránh điện hạ?” Thanh niên mặc y nắm, mặt cau mày nhíu nói.

“Hảo, hảo cho Ngụy Thần ngươi, ngay cả xưng hô đều sửa lại còn nói không trốn ta? Ta hỏi ngươi, phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cho ngươi, ngươi vì sao không rên một tiếng đã nhận?” Thiếu niên tức giận đến rống to.

“Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá (nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng), bệ hạ tứ hôn cho hạ quan, hạ quan vì sao phải cự tuyệt?”

“Ngươi, ngươi, vì cái gì, ngươi không phải nói yêu ta sao, nếu yêu ta lại nhận tứ hôn vậy ngươi để ta ở nơi nào?”

“Lời nói đùa lúc còn trẻ, điện hạ có thể nào xem là thật?”

Hiện tại mới phát giác, vẻ mặt không chút thay đổi thật là một phương pháp che giấu rất tốt! Ngụy Thần chua xót tự giễu. (này là lời của Ngụy Thần ở hiện tại, ko phải trong cảnh tái hiện)

“Ngụy Thần, ” oán hận cắn răng, con người cao ngạo như vậy, cư nhiên cho phép yếu thế nước mắt trải đầy gương mặt, “Ngụy Thần, ngươi tên hỗn đản này, ta hận ngươi ——”

Đèn lồng đỏ thẫm, cửa sổ song hỉ, nến đỏ rực cháy, tân khách vui mừng.

Bà mối dìu tân nương đội phượng quan phủ khăn choàng vai đi xuống kiệu hoa, mọi người vây lấy tân nhân bước tới buồng trong.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu. . . . . .”

“Đương lang” đột ngột vang lên âm thanh bầu rượu rơi xuống đất, mọi người kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Thập thất hoàng tử đang thất tha thất thểu đi tới.

Từng bước một đi tới trước mặt đôi tân nhân, hai mắt đỏ ngầu lạnh thấu xương nhìn chằm chằm tân lang đang nhíu mày.

“Thành thân sao? Ngụy tướng quân, ta nhìn thế nào cũng thấy tân nương này không xứng với ngươi a, xấu đến không chịu nổi, xấu đến chói mắt!”

“Điện hạ, ngài say!”

“Ách? Ta say sao? Ha ha, Ngụy Thần? Ngươi nói ta say? Nga, đúng nha, ta đều đã say mười năm, bị người chuốc mê dược mười năm! Hôm nay ta cuối cùng xem như đã tỉnh lại!”

“Người tới a, tiễn Thập thất hoàng tử về cung nghỉ ngơi, y uống rượu !”

“Dạ!”

“Cút, nô tài ghê tởm, ai cho phép bàn tay bẩn thủ của các ngươi chạm vào bản điện hạ?”

“Phu quân, Thập thất điện hạ say đến lợi hại, không bằng cho thiếp thân làm bát canh tỉnh rượu cho điện hạ đi?” Tân nương uyển chuyển nói.

“Ha ha ha. . . . . . Canh tỉnh rượu? Tiện nhân, ngươi chính là một bát canh tỉnh rượu cần gì phải làm?” Thập thất hoàng tử cuồng tiếu, tiếp theo bỗng nhiên khuôn mặt vặn vẹo dùng nội công đánh văng ra thị vệ bên cạnh, thanh trường kiếm hướng tân nương đâm tới, “Hôm nay, bản điện hạ liền đánh vỡ bát canh tỉnh rượu ngươi!”

Mọi người kinh hãi.

Tân lang ôm tân nương xoay người tránh đi lưỡi kiếm sắc bén, uấn nộ nói: “Thật sự là điên rồi! Người tới, ngăn điện hạ lại!”

Một kích chưa trúng, Thập thất hoàng tử nhanh chóng xoay người lại công kích, tân lang một tay che chở tân nương một tay cùng y giao chiến, tân lang không dám phát toàn lực dần dần rơi xuống hạ phong. Thập thất hoàng tử khảm đỏ mắt nhìn hai người đang vòng qua thắt lưng cùng ôm nhau, thế công lại chiêu chiêu tàn nhẫn, rất có trận thế muốn đem người mãnh liệt bổ ra!

“A ——” Tân nương kinh hô, mũi kiếm sát qua vành tai khiến phượng quan rơi xuống, bên mặt nghiêng cũng bị vẽ ra một đường nhỏ huyết khẩu.

Tân lang ôm nàng phi thân rơi xuống bên ngoài viện, vội hỏi: “Có bị thương hay không?”

“Không, không có gì đáng ngại, chỉ là xước một chút!”

“Dung mạo đối với nữ tử mà nói trọng yếu vô cùng như thế nào lại nói không có gì đáng ngại? Người tới, mau thỉnh đại phu. . . . . .”

Còn chưa nói xong, mọi người bỗng nhiên hô to: “Cẩn thận!”

Tân lang quay đầu lại, lại thấy Thập thất hoàng tử đã thoát khỏi thị vệ phi thân ra, rút kiếm hướng đến tân nương hung hiểm đâm tới.

Không còn đường lui về phía sau, tránh né cũng không kịp, tân lang chỉ có thể ngưng lực phát chưởng ý muốn bức cản thu kiếm, Thập thất hoàng tử thấy thế thần sắc biến đổi, tiếp theo lại cười rạng rỡ, khiến người nhìn đã có thống khổ tuyệt vọng nói không nên lời! Lúc này tân lang trong lòng nhảy dựng đã là rung động mãnh liệt, còn chưa kịp tới giảm bớt lực, Thập thất hoàng tử đã rũ xuống trường kiếm thẳng tắp hướng đến một chưởng của hắn nghênh đón!

Ngụy Thần thống khổ ôm đầu, nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trong ảo giác giống như diều đứt dây phun đầy huyết châu ngã về sau. . . . . .

“Cực Khanh ——”

Một tiếng thét dài phá tan sương mù đánh rơi bạch kì (quân cờ trắng) trong tay y.

“Làm sao vậy?” Tử Li nhìn người đối diện hỏi.

“Vô sự!” Nặng một đường hạ xuống kì lộ (bước cờ), nói: “Ngươi lại thua rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương