Chất Tử Điện Hạ
Quyển 4 - Chương 48: Kết cục

Giao chiến trong điện rất nhanh chấm dứt, mặc dù thân thủ của đám Hắc y nhân này cũng không tệ lắm, nhưng dưới chúng quân vây công đã dần dần không còn năng lực chống cự, bọn họ thấy cục diện như thế, biết được hôm nay đã mất đi hi vọng thoát thân, cho nên trừ bỏ chết ở dưới kiếm sĩ binh, những người khác đều thập phần rõ ràng kết quả. Mà đầu sỏ Mạc Hoa Diễm thì lại đang dưới sự liều chết bảo vệ của mấy tên thị vệ từ mật đạo giấu dưới long ỷ chạy thoát ra cung, một chưởng kia của Hoành Húc tuy rằng không lấy đi mạng của hắn, nhưng nội thương ngũ tạng cũng đủ khiến hắn hấp hối, lại thêm thu được tin tức quốc gia bị địch xâm lấn, dưới song trọng đả kích không đi đời nhà ma cũng coi như ông trời hậu đãi, làm thành cục diện hiện giờ hắn còn có thể làm được gì, chỉ có thể kéo thân mình bị thương không nhẹ mang theo ba mươi vạn sĩ binh hắn mai phục ngoài thành lòng nóng như lửa đốt chạy về Xích Tương!

Đang lúc thanh lý hiện trường, tiểu đội sĩ binh phân công nhau ở trong cung bắt người đã lục tục trở lại, nhiều người cũng không loạn, tầng tầng lớp lớp có trật tự đứng đầy toàn bộ sân. Phi tần cơ thiếp không kịp chạy trốn hoặc là căn bản không tính toán chạy trốn cùng cung nga nội thị bị dồn thành một đống ở một bên.

Tử Li mới từ trong mơ màng của Thập hương nhuyễn cân tán khôi phục lại, đi đứng vẫn có chút bủn rủn, đi đường lảo đảo không xong, Hoành Húc nhìn không được một phen nắm cả thắt lưng y đưa cả người y ôm vào trong ngực cũng không quản đây là trường hợp trước công chúng. Tử Li da mặt mỏng muốn giãy ra, bất đắc dĩ bàn tay để ngang bên hông không có nửa điểm dấu hiệu buông lỏng, động tác quá lớn ngược lại càng đáng chú ý, cho nên Tử Li chỉ đành phải mặc hắn ôm. Hàn Tiếu Thành vẫn thùy mâu phối hợp băng bó của An Cực Khanh, đối với hai người buồn nôn bên này cũng xem như không phát hiện!

Một tiểu đội cuối cùng cũng đã trở về, Thừa tướng Triệu Dịch Lương chạy trốn không thành bị bọn họ vừa lúc ngăn chặn, kèm theo còn có thân mẫu An Cẩn Lạc cùng cung nữ thái giám thị vệ hơn trăm người, thực hoài nghi bọn họ chạy trốn hay là du lịch. Một đám nữ nhân khóc sướt mướt bị áp lên trước, phù phù quỳ xuống đất sau đó chính là một phen cầu xin tha thứ, một đám nữ nhân bị bắt phía trước cũng bắt đầu khóc nỉ non.

“Câm miệng!” Ngụy Thần đầu tiên rống một tiếng, chấn đến các nữ nhân bên dưới lập tức tiêu thanh.

Sau đó Tử Li mới chậm rãi tiếp lời, “Bản điện hạ không phải An Cẩn Lạc, cho nên sẽ không lạm sát kẻ vô tội, các ngươi là ác hay là lương tự nhiên có phán quan đi thẩm tra tái định. Người tới a, đem những người này trước bắt giữ áp vào lao!” Bởi vì khí lực chưa hoàn toàn khôi phục Tử Li cũng lười nói nhiều, trực tiếp một câu ném cho thủ hạ cho xong việc!

Cho tới bây giờ, tất cả sự tình đều như một đoạn gãy chấm ngang! Đánh vất vả hơn nửa năm, đám người bọn họ cũng rốt cục thực hiện thành công khẩu hiệu cách mạng “Phạt vô đạo, giết bạo Lạc”.

Chuyện kế tiếp là như thế nào trở thành khởi đầu mới.

Cận Hiếu ngày hai mươi mốt tháng năm năm thứ bốn mươi chín, Du lãnh binh phá được hoàng thành, Lạc tặc bị giết, mẫu lẫn cữu cũng uất ức chết trong ngục. Đến ngày mười tám tháng sáu, Du ứng với tiên chiếu đăng cơ vi vương, thân thụ công thần, diện điểm bá quan, đại xá thiên hạ.

“Hô hô. . . . . . Từ bỏ. . . . . .” Bị đoàn (ổ chăn) trước sau lắc lư không ngừng, hai ngọc thủ mạnh mẽ nắm lấy bị nhục (đệm) minh hoàng từ trong ổ chăn khô nóng khó khăn lê về phía trước.

“Nhanh như vậy đã muốn chạy sao bảo bối nhi, vừa mới làm đủ, lợi tức còn chưa có hồi mà?” Một phen thanh âm trầm thấp mà từ tính dường như trêu đùa tiếp lời, cho dù thông qua bị khâm (chăn) vẫn là có thể cảm nhận được nồng đậm tình dục hỗn loạn trong thanh tuyến.

“Tha ta đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, không bằng lợi tức trước hết nợ lại!”

“Bảo bối nhi có biết lợi tức của ngươi đã thiếu đến mức có thể cho ta không ngừng thượng bảy mươi năm hay không?” (cầm thú =__=)

Người nào đó quyết định hôm nay không bao giờ thỏa hiệp nữa, nếu không vật nhỏ thích thiếu nợ này sẽ khó mà chống chế , vì thế bàn tay to chợt nắm lấy cái eo thon nhỏ kéo lại, người mới vừa chui ra nửa cái đầu còn chưa kịp hút mấy hớp dưỡng khí đã rất nhanh lại bị ổ chăn nuốt hết, ừ a a mặc quái vật trong bị đoàn ăn kiền mạt tịnh.

Ngày thứ hai, Bắc Linh vương vì long thể khiếm an hủy bỏ lâm triều, đại thần trong triều tuân lệnh, thấy nhưng không thể trách dẹp đường hồi phủ chuẩn bị ngủ lại giấc.

Quan viên tân tiến đầy ngập khát vọng thấy triều thần đều là một bộ dáng mừng rỡ tranh thủ thời gian, oán khí nghẹn khuất hồi lâu rốt cục nhịn không được bộc phát .

“Công công xin dừng bước, thần muốn tìm gặp bệ hạ, hi vọng công công thông truyền một tiếng.” Thị lang xuất thân bảng nhãn niên kỉ còn trẻ nộ khí đằng đằng chặn lại đường đi của công công truyền chỉ, nói đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ách, ách, như vậy a, vậy thỉnh đại nhân theo chúng ta đến đây đi!” Công công rụt rụt cổ, xoa xoa tay nói.

“Làm phiền!” Thị lang trẻ tuổi đầu giương lên,ngực thoáng đỉnh (ưỡn), tăng cước bộ đi nhanh trước mặt.

Chúng triều thần nhìn bóng dáng của hắn dần dần dung nhập vào trong nắng sớm ngoài cửa, lắc đầu, vuốt râu, thở dài : “Lại một tên! Ai, người trẻ tuổi a, chính là thích xúc động!”

Thị lang trẻ tuổi theo công công đến bên ngoài tẩm cung bệ hạ, công công vừa định đi vào thông báo thì cửa phòng lại vừa lúc mở ra, một đám thị nữ tay cầm công cụ tẩy xuyến (vệ sinh rửa mặt) khinh thủ khinh cước đi ra, đi đầu chính là một nữ tử thanh lệ thoát tục, phù phong yếu liễu (liễu lay trước gió).

“Yêu, Minh Nguyệt cô nương, bệ hạ tỉnh rồi?” Công công vội cười hỏi.

“Còn chưa có a, lúc này ngủ đang rất say, chủ tử dặn chúng ta trước đừng nhiễu , chờ bệ hạ tỉnh mới lại tẩy xuyến!” Minh Nguyệt cười nhạt đáp, khuôn mặt thanh lệ hàm chứa ý cười nhợt nhạt, giống như xuân hoa trong nắng sớm, ôn uyển mà nhu hòa.

Ngực bồn chồn không hiểu, Thị lang trẻ tuổi nhìn nữ tử khiến người như mộc xuân phong này, ngốc lăng giương miệng trừng mắt không có phản ứng.

“Ai nha, Minh Nguyệt tỷ tỷ, mới sáng sớm ở đâu có tên ngốc đầu?” Một phen thanh âm dễ nghe lả lướt bỗng nhiên đánh gãy ảo tưởng của Thị lang trẻ. Gương mặt xinh đẹp của Xuân Lam đột nhiên cắt đứt tầm mắt của hắn, thần sắc tràn đầy trêu đùa nói, “Này, ngốc đầu, ngươi thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Minh Nguyệt tỷ tỷ làm gì, không phải là có ý nghĩ gì không an phận chứ hả?”

Minh Nguyệt nghe vậy, hai má quẫn bách nhiễm rặng mây, trộm kéo kéo y tụ Xuân Lam ngăn nàng chớ có nói hưu nói vượn.

Thị lang trẻ cũng bị nàng nói đến thần tình đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi cô nương này sao lại nói như vậy? Ta thì không sao cả, nếu tổn hại danh dự Minh Nguyệt cô nương thì rất không tốt!”

“Yêu, kêu đến thân mật quen thuộc nha! Tên của Minh Nguyệt tỷ tỷ cũng là để ngươi kêu?”

“Xuân Lam. . . . . .” Minh Nguyệt có chút trách cứ xấu hổ kêu lên.

“Bên ngoài đang tranh cãi cái gì?” Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm không vui. Hoành Húc đi qua mở cửa nhìn nhóm người đang có chút kinh sợ quỳ ngoài cửa nói, “Không phải nói bệ hạ các ngươi đang ngủ, lát nữa sẽ cho truyền các ngươi sao?”

“Hồi chủ tử, là Thị lang đại nhân yêu cầu gặp bệ hạ!” Công công vội vàng nói.

Hoành Húc thường thường không cần nhiều lời, chỉ cần đứng ở đó, khí thế quanh thân đã làm cho các nô tài nơm nớp lo sợ , Minh Nguyệt cùng Xuân Lam thì hoàn hảo, các nàng khi ở hoàng cung Sở Kinh đã nhiều lần lĩnh giáo, cho nên ít nhiều cũng sinh ra kháng thể, nhưng cung thị ở Bắc Linh lại sợ hắn muốn chết!

Thị lang trẻ tuổi cũng bị người nam nhân khí thế này chấn trụ, hắn chính là luyến sủng mị hoặc điện hạ, gian nịnh khiến điện hạ không còn tảo triều sớm trong đồn đãi? Nam nhân như vậy, loại khí thế hùng hồn, khí phách mười phần này thấy thế nào cũng là nhân vật anh hùng thành tựu công tích vĩ đại mà không phải là kẻ khuất thân luyến sủng làm người bên gối bệ hạ a! Ngẫm lại thân thể nhỏ bé của bệ hạ, nhìn nhìn lại dáng người vai rộng chân dài của người nam nhân trước mắt này, bệ hạ đè hắn, ách, vừa nghĩ đến cũng quá là ác hàn! Thị lang trẻ tuổi thập phần thẳng thắn làm ra tưởng tượng như trên. (có tương lai=]]]])

Ách, quả nhiên là ngốc đầu, lối suy nghĩ một chút cũng không bình thường!

Hoành Húc híp mắt đánh giá Thị lang trẻ tuổi rõ ràng đang thất thần dưới bậc thang, trong lòng không vui: Ngốc tử này lại là tiến đến khuyên can?

Uy, Hoành Húc, người ta dầu gì cũng là xuất thân bảng nhãn, ngươi mắng cái gì không mắng càng muốn mắng chửi người ta là ngốc tử, này cũng không phúc hậu a!

“Ngươi gặp bệ hạ có chuyện gì?” Hoành Húc không kiên nhẫn hỏi.

“Thần muốn gặp bệ hạ, thân luyến sủng ngươi có thể làm được gì?” Thị lang trẻ tuổi cố gắng nâng ngực đón tầm mắt lãnh đến dọa người của Hoành Húc.

“Gặp y hay gặp ta đều giống nhau, ngươi có chuyện gì nói mau có rắm thì mau thả!” (

“Ngươi. . . . . . Ngươi, quả thực vô pháp vô thiên !” Thị lang trẻ nghe được hai mắt trợn lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoành Húc, “Bệ hạ cùng ngươi sao có thể có thể giống nhau? Phản phản!”

Hoành Húc đã không có kiên nhẫn cùng ngốc tử toan hủ (hư thiu=]]) này loạn xả, liếc cũng lười liếc mắt một cái, Hoành Húc quyết định đóng cửa trục khách ôm bảo bối nhi ngủ một hồi! Ân, tối hôm qua quả thật có chút quá độ, để giúp bảo bối nhi xoa bóp thắt lưng, miễn cho y lại la hét xương sống thắt lưng đau.

“Từ từ, ” Thị lang trẻ thấy hắn muốn đi lập tức bước lên phía trước bắt lấy y tụ của hắn tức giận nói, “Hảo, hảo, ta liền nói cho ngươi, vốn muốn cùng bệ hạ nói chính là vì lưu cho ngươi thể diện, hiện giờ ngươi đã không cần ta đây cũng không có gì cố kỵ. Ta nói ngươi một đại nam nhân có dạng có mạo, có tài có thế vì cái gì muốn khuất thân làm một luyến sủng đến quyến rũ bệ hạ chúng ta? Quấn lấy bệ hạ ba ngày hai lượt hủy triều một lần? Tuy rằng bệ hạ là năng quân thánh chủ, chẳng những thực thi lương chính, giảm bớt thuế má, nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, làm cho dân chúng dần dần giàu có an khang, nhưng cũng không có nghĩa có thể để ngươi quấn lấy nha? Từ xưa đến nay, lấy sắc thị quân không người nào có kết cục tốt, bệ hạ chúng ta tuổi trẻ nhất thời ham mới mẻ, hiện nay đối với ngươi có thể là có vài phần hứng thú, nhưng ngày lâu khó bảo toàn còn có thể đối với ngươi sủng tín như lúc ban đầu, thừa dịp ngươi hiện giờ còn chưa chú thành sai lầm lớn mau mau rời bệ hạ muốn làm gì thì đi làm đi thôi!”

Sắc mặt Hoành Húc lộ ra nghiền ngẫm, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người đang lao thao nói một tràng này.

Minh Nguyệt cùng Xuân Lam nghe được mặt đều tái rồi, sợ chủ tử sẽ một đao bổ đôi ngốc đầu hồ ngôn loạn ngữ này, bọn nô tài lại càng đem đầu cúi sát giả làm đà điểu.

Thị lang trẻ tuổi rốt cục nói xong những lời giấu ở trong lòng, sau đó rất bất an chờ Hoành Húc lên tiếng. Chính là, trời ạ, hắn thật sự rất sợ người nam nhân này, kính nhờ ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm ta, tiểu sinh sợ a!

“Nói xong?” Người nào đó rốt cục mở miệng .

“Ân!” Thị lang trẻ tích cực khẳng định mãnh liệt gật đầu.

“Vậy cút đi!” Nói xong, ba một tiếng khép cửa phòng lại, lưu lại một ngốc đầu mặt đang dại ra cùng các vị cung thị bởi vì hắn tránh thoát một kiếp mà rõ ràng nhẹ thở!

Hoành Húc đến gần nội thất, vừa lúc thấy Tử Li đang lấy tay xoa lưng lẫn xoa xoa ánh mắt buồn ngủ. Phía sau lưng lỏa bối hoạt nộn ở tầm mắt của hắn, trên da thịt nhuận ngọc hiện đầy dấu hiệu thuộc về hắn.

“Bảo bối nhi tỉnh?” Hoành Húc ngồi vào bên giường ôm y, cầm lấy bào tử (áo choàng) ở một bên phủ ở trên vai y.

“Ân!” Tử Li ngáp một cái, mơ hồ nói, “Mới nãy là có người đang nói chuyện sao? Ta hình như có nghe thấy!”

“Có sao? Ngươi nằm mơ đi!” Hoành Húc điểm điểm mũi y nói.

Tử Li tựa vào trước ngực hắn lại ngáp một cái, tiếp theo đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Hoành Húc, ngươi chừng nào thì quay về Sở Kinh a?”

“Ân? Bảo bối nhi muốn ta đi như vậy sao?” Hoành Húc ra vẻ thương tâm nói.

“Ta cũng không nói!” Tử Li bất mãn nói thầm, “Người ta chính là lo lắng ngươi bỏ lại một quốc gia lớn như vậy không để ý chạy tới chỗ này của ta cọ, cũng không sợ người tạo phản!”

“Ha hả, bảo bối nhi đây là đang lo lắng cho ta sao?”

“Được tiện nghi còn khoe mã! Không cho phép động thủ động cước, ta muốn đi lên, đã bị ngươi làm hại không thể tảo triều, ta phải đến ngự thư phòng , nếu không khẳng định bị người lải nhải chết!”

Gọi tới cung thị rửa mặt chải đầu, sau đó mặc y phục buộc tóc, lại dùng xong tảo thiện, Tử Li liền thoát khỏi lang trảo của Hoành Húc chạy đến ngự thư phòng!

Cho lui hạ nhân, Hoành Húc gọi ám vệ, “Xích Tương rốt cục chịu đầu hàng?”

“Đúng vậy, bệ hạ! Giao chiến hai tháng, Xích Tương vương chưa từng lộ mặt qua, tất cả sự vụ đều là Kiền vương Mạc Thương Cảnh xử lí, nghe thám tử hồi báo thân thể Xích vương có thương tích, luôn luôn ở trong cung tĩnh dưỡng, ngày hôm trước bọn họ cấp trình một phong thư, muốn hướng bệ hạ ngài thành hàng!” Nói xong, ám vệ trình lên hàng thư có ngự tỉ (ấn vua) của Xích Tương.

“Đầu hàng đương nhiên có thể, bất quá bọn hắn phải cắt hiến hai mươi ba thành, hàng năm còn phải tiến cống cho Sở Kinh quốc của ta, nếu bọn họ đáp ứng điều kiện này trẫm liền rút quân!”

Kiền vương Mạc Thương Cảnh, lần đầu tiên gặp mặt ta đã nói rồi, ngươi sẽ vì sở tác sở vi ngày đó của ngươi mà trả giá đại giới!

“Còn có, ngươi đem phong thư này giao cho Khánh vương gia! Cần phải giao tận tay! Nói cho hắn biết, ca ca tài cán vì hắn làm chỉ có thế này , con đường về sau phải dựa vào chính hắn đi rồi!”

“. . . . . . Vâng . . . . . Chủ tử!”

Tử Li ngồi ở sau án thư nghiêm túc nghe ý kiến đại thần, kỳ thật làm hoàng đế y thật đúng là tâm hoảng hoảng, nếu chỉ một mình làm sai chuyện, nhiều lắm là chính mình không hay ho hoặc là bị mắng một hồi, nhưng nếu là một hoàng đế làm sai chuyện vậy cũng thật không ổn! Ảnh hưởng chính là toàn bộ quốc gia, người mắng a, một người một hơi nước miếng cũng đem ngươi dìm chết đuối tám trăm vạn lần, tất cả hoàng đế muốn làm ra một quyết sách đều phải triệu tập chúng ngôn, đã cẩn trọng lại càng cẩn trọng!

Cùng mọi người thảo luận vài phương án, lại trải qua suy tính một hồi mới cuối cùng định ra một quyết sách, sau khi nghị sự kết thúc, Tử Li phát hiện Ngụy Thần còn lưu lại một mình.

“Ngụy Tướng quân còn có chuyện gì?” nghi hoặc hỏi.

Thần sắc Ngụy Thần có chút mỏi mệt, hắn nhìn nhìn Tử Li sau đó ôm quyền nói: “Bệ hạ, thần muốn từ quan!”

Tử Li kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Vì cái gì?”

Ngụy Thần mặt lộ vẻ thống khổ, “Chính là Cực Khanh, y đã mê man hai tháng đến nay còn chưa tỉnh lại! Thần phụ y quá nhiều, thần không muốn nhìn y tiếp tục như vậy, cho nên thần muốn mang y đi tìm kiếm danh y, hy vọng có thể sớm ngày thức tỉnh!”

Nói đến An Cực Khanh trong lòng Tử Li một trận khổ sở, hai tháng trước hoàng thúc bỗng nhiên té xỉu, sau đó vẫn không tỉnh lại, ngự y trong cung lẫn đại phu trong thành cơ hồ đều mời đến xem qua, kết quả hết thảy bình thường chính là không biết vì cái gì lại ngủ sâu không tỉnh!

“. . . . . . Hảo, ta phê chuẩn, Ngụy. . . . . . Ta muốn gọi ngươi Ngụy thúc thúc có thể không?” Tử Li nhìn Ngụy Thần mà khổ sở trong lòng.

Ngụy Thần gật gật đầu.

“Như vậy, Ngụy thúc thúc, hoàng thúc ta liền giao cho ngươi !”

Ngụy Thần ôm quyền, “Ta đi rồi, bệ hạ mọi sự cẩn thận! Trên triều chính nếu có điều khác thường hãy nghe ý kiến Tào thừa tướng nhiều một chút. Biên quan bên kia mặc dù tạm thời an tĩnh kẻ thù bên ngoài không dám xâm chiếm, nhưng việc giữa bệ hạ cùng Sở Kinh vương, thần mặc dù cực lực áp chế phong thanh trong cung, nhưng miệng người khó lấp. . . . . . Thỉnh bệ hạ bảo trọng! Thần, cáo lui trước!”

Ngày đó Ngụy Thần mang theo An Cực Khanh mê man bất tỉnh ly khai kinh thành, đi về nơi không rõ. Hắn nói bọn họ có lẽ sẽ trở về nhưng cũng có lẽ không trở lại! Cũng trong ngày này nhi tử của Ngụy Trọng Sở chỉ vừa tròn năm tháng!

Tử Li tâm tình trầm trọng trở lại tẩm cung, phát hiện Hoành Húc cư nhiên không có bóng dáng, từ Minh Nguyệt mới biết được hắn đi đến đào lâm bên kia uống rượu.

Tử Li thay thường phục phất lui người hầu lửng thững hướng đến đào lâm, còn chưa đi đến trúc đình chợt nghe tới một trận đánh nhau binh khí giao kích. Tử Li trong lòng cả kinh, bước nhanh tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai bóng dáng thon dài đang ở trong đào lâm bay tới bay lui, vừa thấy một người trong đó không phải là Hoành Húc thì là ai? Mà một người khác lại chính là Hàn Tiếu Thành gần đây rất ít thấy mặt tựa hồ đang trốn tránh y! Hơn nữa xem trận thế hai người không giống như là luận bàn mà là chân chính đánh nhau!

Hàn Tiếu Thành vẻ mặt khó có được nghiêm túc nhìn Hoành Húc ở đối diện, sau đó giọng điệu kiên định mở miệng nói: “Chúng ta đi tỷ thí một hồi đi, chân chân chính chính tỷ thí, dùng vũ khí sở trường của mình!”

Hoành Húc mặt không chút thay đổi nhìn thẳng gã, chướng ngại vật này nên biến mất thì tốt một chút, vốn tưởng rằng gã đã lẳng lặng buông tay, ai ngờ hiện tại lại bỗng nhiên nhảy ra đây, lại còn muốn cùng với mình tỷ thí? Bất quá, so thì so, hắn muốn gã phải thua tâm phục khẩu phục, “Hảo, nhưng ta có một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Hàn Tiếu Thành hỏi.

“Nếu ngươi thua , ngươi nhất định phải rời đi vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta!” Hoành Húc trầm giọng nói.

Hàn Tiếu Thành khàn giọng cười nói: “Nếu ngươi thua?”

“Ta sẽ không thua!” Hoành Húc nói xong đã rút ra vũ khí, đó là một Bích Chỉ kiếm chỉ lớn một lóng tay, vũ khí sở trường của hắn cũng là vũ khí duy nhất!

Hàn Tiếu Thành cũng rút vũ khí, thực phù hợp phong cách của gã, một thanh kiếm chém sắt như chém bùn.

Hai đại cao thủ quyết đấu, gió chung quanh tựa hồ cũng trở nên sắc bén, cánh hoa đào bay lả tả, hai người đứng ở trong làn hoa phô thiên cái địa (rợp trời phủ đất) ai cũng không hề động, bỗng nhiên gió ngừng hoa tan, công kích ngay trong nháy mắt được khởi xướng. Chỉ thấy hai bóng người chợt lóe, không trung đã truyền đến tiếng binh khí trong giao kích, mà tại chỗ vẫn giữ nửa mạt tàn ảnh.

Một hồi so chiêu sinh tử kinh tâm động phách, đây là nhất quyết cao thấp giữa hai cao thủ, cũng là công bằng cạnh tranh giữa hai tình địch!

Một mũi lệch ngang gương mặt, nhân định, kiếm thu. Hai người đồng thời cầm kiếm chỉ vào yết hầu đối phương, chẳng qua kiếm Hoành Húc đã nhập thịt thấy huyết, mà kiếm của Hàn Tiếu Thành lại cách cự li ba phần.

“. . . . . . Ta thua!” Hàn Tiếu Thành rũ xuống kiếm cười khổ nói.

Hoành Húc cũng thu kiếm, hé miệng không nói.

“Ta. . . . . . trước khi rời đi, ta có thể trông thấy y không?” Hàn Tiếu Thành nhìn vào mắt đối phương hỏi.

“Đã là phải đi, cần gì phải gặp?”

“. . . . . . Ta buông tay là bởi vì ta biết ta bảo hộ y không được, lần trước ở trong điện, phương thức ta bảo hộ y chính là hy sinh ta bảo toàn y, mà phương thức ngươi bảo hộ y chính là đánh bại uy hiếp, đây chính là bất đồng trong phương thức bảo hộ ái nhân của ta. Cũng may mắn y yêu chính là ngươi, nếu không, lấy loại phương thức này của ta cũng bất quá là lưu lại y một mình trên đời, một mình thừa nhận thống khổ mất đi tình cảm chân thành cùng với sợ hãi khi đối mặt không ngừng uy hiếp, nếu là như thế, không bằng đồng thanh đồng tử. . . . . .”

Hoa rơi đầy trời che giấu đi bóng dáng gã rời đi, thanh phong vù vù thổi xuy tán đi âm cuối trong lời nói của gã.

Hoành Húc xoay người đi đến phía sau một thân đào nhìn thiếu niên đang không ngừng đè áp tiếng khóc, rơi lệ đầy mặt.

Chớp rơi lệ tích trong suốt, thiếu niên trước mặt ngửa đầu đối với mình triển nhan khinh tiếu (giãn mặt cười khẽ), “Hoành Húc, ta yêu ngươi!”

Hoành Húc gắt gao đưa y kéo vào trong lồng ngực.

Tình yêu của ta, tình yêu kiếp này. . . . . . duy nhất. . . . . .

>>Chính Văn Hoàn     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương