Chất Tử Điện Hạ
-
Quyển 4 - Chương 4: Uấn nộ
Đại tuyết nơi đầy, hàn phong ngừng tiêu tán, cành con áp tuyết, cao diêm (mái hiên cao) huyền băng.
Phóng nhãn nhìn lại, ngân bạch trước mắt giống như sợi bông đồng loạt xả khai, phô thiên cái địa (phủ lấp trời đất) đem đại địa bịt kín. Duyên vân(tuyết) vẫn chưa biến mất nặng nề rớt xuống kết thành một đoàn thật dày, giống như y trang bao lấy tảng đá lớn, không biết một khắc nào đó sẽ bỗng nhiên hóa thành một vật nặng khuynh đảo mọi thứ.
Lẫm Đức ngẩng đầu nhìn trời u ám, vẫy vẫy phất trần vung tay áo hướng tới mãn viện trắng bệch hơi thở nói: “Trời hôm nay lại thay đổi! Thừa tướng đại nhân, ngài tuổi đã cao sao có thể chịu đựng trong hàn khí này?”
Trâu Nghiêm theo đuôi ở phía sau cuộn tay đặt ở bên miệng nhẹ a một tiếng, nói: “Làm phiền công công nhớ tới!”
“Bất quá cũng nói lại, đại nhân ngài là thiên kim chi khu nói vậy cũng chịu đựng được hàn khí này, nhưng đáng thương các nô tài chúng ta lão cốt còn phải ở trong cung này làm tròn bổn phận không dám ai thán!”
“Công công ngươi đây là đang trách cứ bổn tướng sao?”
“Chúng ta không dám!” Lẫm Đức vung phất trần cung người, “Tới rồi, đại nhân, Thánh Thượng đang ở bên trong chờ ngài a!”
“Làm phiền!” Trâu Nghiêm vuốt lại áo đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng hôn ám, hỏa bồn đặt ở trung ương lách tách cháy, Hoành Húc ngồi ở nơi mặt cắt giữa sáng và ám, vẻ mặt khó lường nhìn Trâu Nghiêm đang khom người đi vào.
“Thần, khấu kiến bệ hạ!”
Hồi lâu không thấy động tĩnh, Trâu Nghiêm vẫn quỳ như cũ , trong phòng trầm mặc chỉ có đốm lửa đang bập bùng rung động.
“Trâu thừa tướng, nếu trẫm chưa từng nhớ lầm, ngươi là nguyên lão hai triều, tại triều làm quan đã có hai mươi ba năm!” Thật lâu sau, Hoành Húc mới chậm rãi mở miệng.
“Đúng vậy, bệ hạ. Cựu thần vinh hạnh được bệ hạ cùng tiên vương trọng dụng!” Trâu Nghiêm không nhanh không chậm nói.
“Một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng hiểu phụ vương ta vì sao mà băng hà?” Hoành Húc giọng điệu bình thản hỏi.
“Tiên hoàng bí sự (chuyện giấu kín), thần không dám vọng ngôn!”
“Trẫm chuẩn ngươi nói thẳng!”
“Tiên hoàng mang theo u uất mà băng hà?”
“Vì sao u uất?”
Trâu Nghiêm ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn hướng Hoành Húc trầm mặc .
“Vậy trẫm hỏi ngươi, một ngày trước khi Bắc Linh hoàng tử mất tích ngươi đã tới Hạ Hà cung?”
“Vâng!”
“Ngươi đối với y nói cái gì?”
“. . . . . . Điện hạ ngươi tuy là chất tử, nhưng vẫn là Bắc Linh hoàng tôn, hiện giờ lại lấy thân hầu ngô vương, hạ thấp làm người ta khinh thường, khiến con cháu lệnh tộc hổ thẹn!” Trâu Nghiêm thái độ kiên quyết một chữ không bỏ sót thuật lại.
Hoành Húc giận dữ, lập tức vỗ án dựng lên, “Người kiêu ngạo như vậy, ngươi cư nhiên đối với y nói như vậy? Trâu Nghiêm, cư tâm của ngươi đặt ở đâu?”
“Thần lần này hành động hoàn toàn là vì suy nghĩ cho bệ hạ. Ngài đối với Bắc Linh hoàng tử sủng hạnh ra sao, ở người khác xem ra có lẽ chính là nhất thời hứng khởi, nhưng thần nhìn xem rõ ràng, cái tình mà ngài dùng đã vượt qua giới hạn một đế vương nên có. Đế vương có thể lạm tình nhưng không thể chuyên tình, một khi chuyên tình liền thành tử huyệt. Thần nguyên nhân chính là vì nguyên lão hai triều thấy rõ bi tình của tiên hoàng mới xuất ngôn ngăn cản. Bệ hạ nếu muốn trách tội, thần không còn lời nào để nói!”
“Hảo, tốt lắm!” Hoành Húc hung ác nhìn Trâu Nghiêm không kiêu ngạo không siểm nịnh, bỗng nhiên một tay lấy tấu chương trên án thư lẫn nghiên mực quét xuống đất, “Hảo một Trâu thừa tướng luôn miệng vì trẫm suy nghĩ! Nếu ngươi thật sự là vì trẫm suy nghĩ lại như thế nào cường ngạnh bức đi tình cảm chân thành của trẫm, làm cho trẫm thừa nhận loại oan tâm chi đau này!”
“Bệ hạ bớt giận!”
“Cút, lập tức cút đi cho trẫm ——”
“. . . . . . Vâng, thần cáo lui!” Nhìn Hoành Húc lần đầu tiên ở trước mặt thần tử không khống chế được như thế, Trâu Nghiêm chỉ phải theo lời lui ra.
Hoành Húc một cước đá ngả lăn án thư, tức giận tràn ngập toàn bộ lồng ngực.
Nhưng mà, Li nhi, không ai so với ngươi càng làm cho trẫm uấn nộ hơn! Cũng bởi vì một câu nhàn ngôn của người khác, ngươi chỉ lưu lại một lá thư với hai chữ “Chớ tìm” , liền có thể đi đến quyết tuyệt như thế! Chẳng lẽ tình ý ngươi đối trẫm lại nông cạn như vậy?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sắc trời dần phai, chân trời mờ mịt chỉ nổi lên một tia thiển bạch như ngư đỗ (bong bóng cá), từ xa nhìn lại giống như nơi thủy thiên chạm nhau hình thành một miệng vết thương bị khâu lại.
Nhị Ngưu dẫn theo gậy trúc đi đến bờ sông, cởi xuống dây thừng trói buộc ở trên cọc gỗ, tiếp theo xắn lên ống quần nhảy lên thuyền nhỏ vô cùng đơn sơ hơn nữa đã tróc đi nước sơn.
Nhị Ngưu này vốn là thay cha hắn sinh bệnh đến đưa đò. Ngày đông lạnh giá người muốn qua sông lại ít đi, huống hồ cha hắn nhiễm phong hàn, Nhị Ngưu bảo lão rõ ràng nghỉ tạm một ngày, thế nhưng lão cha ngoan cố kia chết sống không chịu, nói cái gì hôm nay có thể sẽ có một người trọng yếu muốn qua sông, vừa khởi động thân muốn tới đưa đò, Nhị Ngưu lại không chịu, đành phải đem cha ấn quay về trên giường, nói: “Được, ngươi cứ hảo hảo nghỉ tạm một ngày đi, ta thay ngài đi đưa đò chu toàn!” Nghe hắn vừa nói như thế cha mới từ bỏ.
Nhị Ngưu dùng gậy trúc chống bờ sông đẩy xa chỗ nước cạn, tiếp theo”y nha” lay lay muốn đến bến đò nhỏ ở hạ du. Nhìn một cái, không có một bóng người, mà ngay cả Toàn đại gia mở trà quán cũng còn chưa tới mà!
Nhị Ngưu dựa vào cột trụ trói chặt thuyền trên bến đò, chà xát hai tay đã đông lạnh đến đỏ bừng, cho dù tuổi trẻ lực tráng cũng bị sương muối đánh cho thẳng run run, chớ nói chi là lão cha ngày thường gầy trơ cả xương của hắn. Kỳ thật Nhị Ngưu sớm bảo cha của hắn đừng lái cái gì đò nữa, ngươi nói hắn đều đã hơn năm mươi , hà tất chấp ý ở lại đây chịu phần tội này? Chẳng lẽ cảm thấy được chính mình nuôi sống không nổi ông sao?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập.
Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên đường đang có hai người ruổi ngựa hướng bên này phi tới. Đợi đến gần mới nhìn rõ đó là hai công tử thanh niên.
Trong đó một người thoạt nhìn hơi dài chút nhìn thấy Nhị Ngưu, mày cũng là thoáng nhíu, chỉ nghe hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Trương Hữu Địa đâu?”
Nhị Ngưu sửng sốt há miệng ngây người nửa ngày mới tỉnh ngộ Trương Hữu Địa mà vị công tử này hỏi chính là cha mình. (= =)
“Ách, cha ta bị bệnh! Nhiễm phong hàn!” Tuy rằng không quá cao hứng bởi người trẻ tuổi kia như thế nào không tôn lão như vậy, cư nhiên gọi thẳng tên đầy đủ của cha mình, nhưng với hắn mà xem . . . . . . Nói như thế nào a, chính là làm cho người ta tự biết xấu hổ hạ mắt, Nhị Ngưu không dám oán giận chỉ phải nói thẳng!
Thanh y công tử hoãn hoãn mày, lập tức nhảy xuống ngựa.
“Chúng ta phải qua sông sao?” Công tử có chút tính trẻ con đi theo phía sau hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nhị Ngưu nhìn về phía người đại khái mười bảy mười tám tuổi trước mắt, gương mặt y không coi là tuấn mỹ, nhiều lắm là thanh tú chút, nhưng khi tầm mắt của Nhị Ngưu chạm đến gương của y, trong lòng cũng nhảy dựng khó hiểu. Đôi mắt kia, thật thật đẹp vô cùng, đen bóng có thể nói là như thủy uông (đọng nước) linh động.
“Ân!” Thanh niên công tử ứng một tiếng.
Hai người liền một trước một sau nhảy lên thuyền nhỏ của Nhị Ngưu, mặt thuyền đứng ba người có vẻ chật.
“Nhị vị đứng vững vàng!” Giải khai dây thừng, Nhị Ngưu ra tiếng nhắc nhở.
Gây trúc y nha rung động mang theo ba người nhanh chóng cách rời bến đò, thuyền nhỏ đơn độc giống như phiến lá rụng phiêu trên mặt nước.
“Chèo đến mặt sông đi!” Thanh niên công tử bỗng nhiên nói.
“Gì?” Nhị Ngưu nhất thời còn tưởng rằng tai mình nghe lầm, “Ra mặt sông? Kề bên này không có đảo a! Công tử ngài có nhớ lầm nơi hay không?”
Thanh niên công tử quay đầu lại lạnh lùng thoáng nhìn nói: “Bảo ngươi chèo ngươi liền chèo, vô nghĩa nhiều như vậy cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi!”
Một cái run run, người này như thế nào ác độc như vậy! Nhị Ngưu ngoan ngoãn ngậm miệng, theo lời hướng tới mặt sông yên vụ (sương khói) mênh mông xuất phát.
“Hướng về nơi thủy vụ (hơi nước) chèo tới!”
Cho dù cảm thấy được nên nhắc nhở công tử này một chút, nhưng ngẫm lại, Nhị Ngưu vẫn là từ bỏ , miễn cho lại khiến đối phương ném ra lời nói ác độc gì đó.
Vốn ôm tâm lý nhất định sẽ là một chuyến tay không chèo về hướng mây mù, nhưng ai biết khi một đầu tiến vào, lại thấy cảnh tượng làm cho Nhị Ngưu trợn mắt há hốc mồm.
Thần kì thần kì! Sau sương mù cư nhiên là một tòa tiểu đảo úc úc thông thông (xanh um tươi tốt). Tại bờ sông này sinh sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng hiểu được nơi này cư nhiên có một tòa đảo nhỏ! Hơn nữa còn là tiểu đảo xuân ý nồng đậm!
Đợi lại gần bờ, hai gã công tử hạ thuyền, Nhị Ngưu còn đang trong ngạc nhiên chưa phục hồi tinh thần lại, biết nghe thấy thanh niên công tử kia nói: “Hai con ngựa kia của chúng ta ngươi cầm đi! Cái này trở về làm cho ngươi cha ăn vào! Nói cho hắn biết ước định của chúng ta chấm dứt về sau không cần đưa đò!”
Nhị Ngưu lăng lăng cầm cái lọ trong tay, đến khi nhìn lại, trước mắt đã là một mảnh mây mù, nào còn có bóng dáng tiểu đảo gì!
Này, hai người này chẳng lẽ là thần tiên?
“Oa, tiểu đảo không thấy , công tử không thấy , cha, ta gặp được thần tiên ! Cha a ——”
Tử Li chẳng biết tại sao nhìn thuyền gia (người lái đò) một bên chèo thuyền một bên oa oa kêu to, “Ách, hắn làm sao vậy? Cái gì tiểu đảo không thấy ? Chúng ta rõ ràng đứng ở trước mắt hắn a!”
Thánh dược thủ lạnh nhạt cười, “Ta ở chung quanh tiểu đảo bày trận, này chẳng qua là thủ thuật che mắt! Đi thôi, chỗ ở của ta ngay tại phía trước không xa.”
Tử Li theo đuôi hắn đi vào rừng cây xanh ngắt um tùm, một đường trải qua chẳng những thấy tùng thử (con sóc) đại vĩ ba (đuôi lớn), chim hoàng oanh líu ríu, thỏ hoang động tác nhanh nhẹn, thậm chí còn có tiểu hồ ly đáng yêu.
“Y như vườn bách thú! Chúng nó còn không sợ người!” Tử Li cảm thán.
“Không thương tổn chúng nó, chúng nó tự nhiên không sợ!”
Đẩy ra lá cây rõ ràng thấy một mảnh đất hoang trống trải, cỏ xanh giống như trải thảm, ở giữa còn có hoa dại tử sắc làm đẹp linh tinh, một con sông nhỏ xỏ xuyên qua nhóm thực vật cung cấp thủy vụ nồng đậm. Mà bên bờ sông róc rách nước chảy lại là một tòa mộc ốc rất khác biệt.
“Quả thực giống như đồng thoại!” Tử Li cảm khái.
Phóng nhãn nhìn lại, ngân bạch trước mắt giống như sợi bông đồng loạt xả khai, phô thiên cái địa (phủ lấp trời đất) đem đại địa bịt kín. Duyên vân(tuyết) vẫn chưa biến mất nặng nề rớt xuống kết thành một đoàn thật dày, giống như y trang bao lấy tảng đá lớn, không biết một khắc nào đó sẽ bỗng nhiên hóa thành một vật nặng khuynh đảo mọi thứ.
Lẫm Đức ngẩng đầu nhìn trời u ám, vẫy vẫy phất trần vung tay áo hướng tới mãn viện trắng bệch hơi thở nói: “Trời hôm nay lại thay đổi! Thừa tướng đại nhân, ngài tuổi đã cao sao có thể chịu đựng trong hàn khí này?”
Trâu Nghiêm theo đuôi ở phía sau cuộn tay đặt ở bên miệng nhẹ a một tiếng, nói: “Làm phiền công công nhớ tới!”
“Bất quá cũng nói lại, đại nhân ngài là thiên kim chi khu nói vậy cũng chịu đựng được hàn khí này, nhưng đáng thương các nô tài chúng ta lão cốt còn phải ở trong cung này làm tròn bổn phận không dám ai thán!”
“Công công ngươi đây là đang trách cứ bổn tướng sao?”
“Chúng ta không dám!” Lẫm Đức vung phất trần cung người, “Tới rồi, đại nhân, Thánh Thượng đang ở bên trong chờ ngài a!”
“Làm phiền!” Trâu Nghiêm vuốt lại áo đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng hôn ám, hỏa bồn đặt ở trung ương lách tách cháy, Hoành Húc ngồi ở nơi mặt cắt giữa sáng và ám, vẻ mặt khó lường nhìn Trâu Nghiêm đang khom người đi vào.
“Thần, khấu kiến bệ hạ!”
Hồi lâu không thấy động tĩnh, Trâu Nghiêm vẫn quỳ như cũ , trong phòng trầm mặc chỉ có đốm lửa đang bập bùng rung động.
“Trâu thừa tướng, nếu trẫm chưa từng nhớ lầm, ngươi là nguyên lão hai triều, tại triều làm quan đã có hai mươi ba năm!” Thật lâu sau, Hoành Húc mới chậm rãi mở miệng.
“Đúng vậy, bệ hạ. Cựu thần vinh hạnh được bệ hạ cùng tiên vương trọng dụng!” Trâu Nghiêm không nhanh không chậm nói.
“Một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng hiểu phụ vương ta vì sao mà băng hà?” Hoành Húc giọng điệu bình thản hỏi.
“Tiên hoàng bí sự (chuyện giấu kín), thần không dám vọng ngôn!”
“Trẫm chuẩn ngươi nói thẳng!”
“Tiên hoàng mang theo u uất mà băng hà?”
“Vì sao u uất?”
Trâu Nghiêm ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn hướng Hoành Húc trầm mặc .
“Vậy trẫm hỏi ngươi, một ngày trước khi Bắc Linh hoàng tử mất tích ngươi đã tới Hạ Hà cung?”
“Vâng!”
“Ngươi đối với y nói cái gì?”
“. . . . . . Điện hạ ngươi tuy là chất tử, nhưng vẫn là Bắc Linh hoàng tôn, hiện giờ lại lấy thân hầu ngô vương, hạ thấp làm người ta khinh thường, khiến con cháu lệnh tộc hổ thẹn!” Trâu Nghiêm thái độ kiên quyết một chữ không bỏ sót thuật lại.
Hoành Húc giận dữ, lập tức vỗ án dựng lên, “Người kiêu ngạo như vậy, ngươi cư nhiên đối với y nói như vậy? Trâu Nghiêm, cư tâm của ngươi đặt ở đâu?”
“Thần lần này hành động hoàn toàn là vì suy nghĩ cho bệ hạ. Ngài đối với Bắc Linh hoàng tử sủng hạnh ra sao, ở người khác xem ra có lẽ chính là nhất thời hứng khởi, nhưng thần nhìn xem rõ ràng, cái tình mà ngài dùng đã vượt qua giới hạn một đế vương nên có. Đế vương có thể lạm tình nhưng không thể chuyên tình, một khi chuyên tình liền thành tử huyệt. Thần nguyên nhân chính là vì nguyên lão hai triều thấy rõ bi tình của tiên hoàng mới xuất ngôn ngăn cản. Bệ hạ nếu muốn trách tội, thần không còn lời nào để nói!”
“Hảo, tốt lắm!” Hoành Húc hung ác nhìn Trâu Nghiêm không kiêu ngạo không siểm nịnh, bỗng nhiên một tay lấy tấu chương trên án thư lẫn nghiên mực quét xuống đất, “Hảo một Trâu thừa tướng luôn miệng vì trẫm suy nghĩ! Nếu ngươi thật sự là vì trẫm suy nghĩ lại như thế nào cường ngạnh bức đi tình cảm chân thành của trẫm, làm cho trẫm thừa nhận loại oan tâm chi đau này!”
“Bệ hạ bớt giận!”
“Cút, lập tức cút đi cho trẫm ——”
“. . . . . . Vâng, thần cáo lui!” Nhìn Hoành Húc lần đầu tiên ở trước mặt thần tử không khống chế được như thế, Trâu Nghiêm chỉ phải theo lời lui ra.
Hoành Húc một cước đá ngả lăn án thư, tức giận tràn ngập toàn bộ lồng ngực.
Nhưng mà, Li nhi, không ai so với ngươi càng làm cho trẫm uấn nộ hơn! Cũng bởi vì một câu nhàn ngôn của người khác, ngươi chỉ lưu lại một lá thư với hai chữ “Chớ tìm” , liền có thể đi đến quyết tuyệt như thế! Chẳng lẽ tình ý ngươi đối trẫm lại nông cạn như vậy?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sắc trời dần phai, chân trời mờ mịt chỉ nổi lên một tia thiển bạch như ngư đỗ (bong bóng cá), từ xa nhìn lại giống như nơi thủy thiên chạm nhau hình thành một miệng vết thương bị khâu lại.
Nhị Ngưu dẫn theo gậy trúc đi đến bờ sông, cởi xuống dây thừng trói buộc ở trên cọc gỗ, tiếp theo xắn lên ống quần nhảy lên thuyền nhỏ vô cùng đơn sơ hơn nữa đã tróc đi nước sơn.
Nhị Ngưu này vốn là thay cha hắn sinh bệnh đến đưa đò. Ngày đông lạnh giá người muốn qua sông lại ít đi, huống hồ cha hắn nhiễm phong hàn, Nhị Ngưu bảo lão rõ ràng nghỉ tạm một ngày, thế nhưng lão cha ngoan cố kia chết sống không chịu, nói cái gì hôm nay có thể sẽ có một người trọng yếu muốn qua sông, vừa khởi động thân muốn tới đưa đò, Nhị Ngưu lại không chịu, đành phải đem cha ấn quay về trên giường, nói: “Được, ngươi cứ hảo hảo nghỉ tạm một ngày đi, ta thay ngài đi đưa đò chu toàn!” Nghe hắn vừa nói như thế cha mới từ bỏ.
Nhị Ngưu dùng gậy trúc chống bờ sông đẩy xa chỗ nước cạn, tiếp theo”y nha” lay lay muốn đến bến đò nhỏ ở hạ du. Nhìn một cái, không có một bóng người, mà ngay cả Toàn đại gia mở trà quán cũng còn chưa tới mà!
Nhị Ngưu dựa vào cột trụ trói chặt thuyền trên bến đò, chà xát hai tay đã đông lạnh đến đỏ bừng, cho dù tuổi trẻ lực tráng cũng bị sương muối đánh cho thẳng run run, chớ nói chi là lão cha ngày thường gầy trơ cả xương của hắn. Kỳ thật Nhị Ngưu sớm bảo cha của hắn đừng lái cái gì đò nữa, ngươi nói hắn đều đã hơn năm mươi , hà tất chấp ý ở lại đây chịu phần tội này? Chẳng lẽ cảm thấy được chính mình nuôi sống không nổi ông sao?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập.
Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên đường đang có hai người ruổi ngựa hướng bên này phi tới. Đợi đến gần mới nhìn rõ đó là hai công tử thanh niên.
Trong đó một người thoạt nhìn hơi dài chút nhìn thấy Nhị Ngưu, mày cũng là thoáng nhíu, chỉ nghe hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Trương Hữu Địa đâu?”
Nhị Ngưu sửng sốt há miệng ngây người nửa ngày mới tỉnh ngộ Trương Hữu Địa mà vị công tử này hỏi chính là cha mình. (= =)
“Ách, cha ta bị bệnh! Nhiễm phong hàn!” Tuy rằng không quá cao hứng bởi người trẻ tuổi kia như thế nào không tôn lão như vậy, cư nhiên gọi thẳng tên đầy đủ của cha mình, nhưng với hắn mà xem . . . . . . Nói như thế nào a, chính là làm cho người ta tự biết xấu hổ hạ mắt, Nhị Ngưu không dám oán giận chỉ phải nói thẳng!
Thanh y công tử hoãn hoãn mày, lập tức nhảy xuống ngựa.
“Chúng ta phải qua sông sao?” Công tử có chút tính trẻ con đi theo phía sau hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nhị Ngưu nhìn về phía người đại khái mười bảy mười tám tuổi trước mắt, gương mặt y không coi là tuấn mỹ, nhiều lắm là thanh tú chút, nhưng khi tầm mắt của Nhị Ngưu chạm đến gương của y, trong lòng cũng nhảy dựng khó hiểu. Đôi mắt kia, thật thật đẹp vô cùng, đen bóng có thể nói là như thủy uông (đọng nước) linh động.
“Ân!” Thanh niên công tử ứng một tiếng.
Hai người liền một trước một sau nhảy lên thuyền nhỏ của Nhị Ngưu, mặt thuyền đứng ba người có vẻ chật.
“Nhị vị đứng vững vàng!” Giải khai dây thừng, Nhị Ngưu ra tiếng nhắc nhở.
Gây trúc y nha rung động mang theo ba người nhanh chóng cách rời bến đò, thuyền nhỏ đơn độc giống như phiến lá rụng phiêu trên mặt nước.
“Chèo đến mặt sông đi!” Thanh niên công tử bỗng nhiên nói.
“Gì?” Nhị Ngưu nhất thời còn tưởng rằng tai mình nghe lầm, “Ra mặt sông? Kề bên này không có đảo a! Công tử ngài có nhớ lầm nơi hay không?”
Thanh niên công tử quay đầu lại lạnh lùng thoáng nhìn nói: “Bảo ngươi chèo ngươi liền chèo, vô nghĩa nhiều như vậy cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi!”
Một cái run run, người này như thế nào ác độc như vậy! Nhị Ngưu ngoan ngoãn ngậm miệng, theo lời hướng tới mặt sông yên vụ (sương khói) mênh mông xuất phát.
“Hướng về nơi thủy vụ (hơi nước) chèo tới!”
Cho dù cảm thấy được nên nhắc nhở công tử này một chút, nhưng ngẫm lại, Nhị Ngưu vẫn là từ bỏ , miễn cho lại khiến đối phương ném ra lời nói ác độc gì đó.
Vốn ôm tâm lý nhất định sẽ là một chuyến tay không chèo về hướng mây mù, nhưng ai biết khi một đầu tiến vào, lại thấy cảnh tượng làm cho Nhị Ngưu trợn mắt há hốc mồm.
Thần kì thần kì! Sau sương mù cư nhiên là một tòa tiểu đảo úc úc thông thông (xanh um tươi tốt). Tại bờ sông này sinh sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng hiểu được nơi này cư nhiên có một tòa đảo nhỏ! Hơn nữa còn là tiểu đảo xuân ý nồng đậm!
Đợi lại gần bờ, hai gã công tử hạ thuyền, Nhị Ngưu còn đang trong ngạc nhiên chưa phục hồi tinh thần lại, biết nghe thấy thanh niên công tử kia nói: “Hai con ngựa kia của chúng ta ngươi cầm đi! Cái này trở về làm cho ngươi cha ăn vào! Nói cho hắn biết ước định của chúng ta chấm dứt về sau không cần đưa đò!”
Nhị Ngưu lăng lăng cầm cái lọ trong tay, đến khi nhìn lại, trước mắt đã là một mảnh mây mù, nào còn có bóng dáng tiểu đảo gì!
Này, hai người này chẳng lẽ là thần tiên?
“Oa, tiểu đảo không thấy , công tử không thấy , cha, ta gặp được thần tiên ! Cha a ——”
Tử Li chẳng biết tại sao nhìn thuyền gia (người lái đò) một bên chèo thuyền một bên oa oa kêu to, “Ách, hắn làm sao vậy? Cái gì tiểu đảo không thấy ? Chúng ta rõ ràng đứng ở trước mắt hắn a!”
Thánh dược thủ lạnh nhạt cười, “Ta ở chung quanh tiểu đảo bày trận, này chẳng qua là thủ thuật che mắt! Đi thôi, chỗ ở của ta ngay tại phía trước không xa.”
Tử Li theo đuôi hắn đi vào rừng cây xanh ngắt um tùm, một đường trải qua chẳng những thấy tùng thử (con sóc) đại vĩ ba (đuôi lớn), chim hoàng oanh líu ríu, thỏ hoang động tác nhanh nhẹn, thậm chí còn có tiểu hồ ly đáng yêu.
“Y như vườn bách thú! Chúng nó còn không sợ người!” Tử Li cảm thán.
“Không thương tổn chúng nó, chúng nó tự nhiên không sợ!”
Đẩy ra lá cây rõ ràng thấy một mảnh đất hoang trống trải, cỏ xanh giống như trải thảm, ở giữa còn có hoa dại tử sắc làm đẹp linh tinh, một con sông nhỏ xỏ xuyên qua nhóm thực vật cung cấp thủy vụ nồng đậm. Mà bên bờ sông róc rách nước chảy lại là một tòa mộc ốc rất khác biệt.
“Quả thực giống như đồng thoại!” Tử Li cảm khái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook