Chất Tử Điện Hạ
Quyển 3 - Chương 29: Hồi kinh

Từ sau khi cứu trở về Tử Li trong tay Mạc Thương Cảnh, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Hoành Húc quyết định cấp tốc quay về kinh! Nhưng lại băn khoăn Tử Li thân hư thể nhược chịu không nổi xóc nảy khoái mã gia tiên (ra roi thúc ngựa-> gấp gáp), cho nên vẫn là mua một chiếc xe ngựa mặt trên phủ chăn để thị vệ chuyên lấy đường lớn bằng phẳng mà đánh xe!

Bên trong xe ngựa, Tử Li khẽ cau mày cuộn chân từ từ nhắm hai mắt.

“Bảo bối nhi bụng còn đau phải không? Ta giúp ngươi dùng dược xoa bóp!” Hoành Húc nâng dậy Tử Li làm cho y gối lên chân của mình, sau đó lấy ra một cái dược bình đổ ra một ít dịch thể thanh thanh lương lương (mát lạnh), vừa định vén lên vạt áo của Tử Li thoa dược lại như chợt nhớ tới cái gì giương mắt nguy nguy hiểm hiểm nhìn chằm chằm người ngồi đối diện.

“Nhìn chằm chằm ta làm chi? Chẳng lẽ một đại nam nhân còn sợ bị người xem bụng sao?” Người nọ một bộ giọng điệu chịu không nổi nói.

“Xoay qua chỗ khác!” Hoành Húc gân xanh nổi đầy, bảo bối của hắn hiện tại tuyệt đối không thể tùy tiện phô ra cho người xem, nếu không lại đưa tới mơ ước giống như Mạc Thương Cảnh, hắn cũng không dám đảm bảo chính mình có thể phát cuồng hay không!

“Ta nói này, ta còn chưa từng thấy qua người không nói lý giống như ngươi vậy! Ngươi muốn đi thì cứ đi đi! Vì cái gì còn cố tình phái người bắt ta đến? Xem ta là cái hòm thuốc lưu động? Còn đem tử quỳnh trân quý của ta kim chế thành như vậy?”

“Ngươi nếu không muốn bị bắt, người của ta có thể bắt được ngươi sao? Xoay qua chỗ khác, đừng để cho ta nói lần thứ ba.” Hoành Húc hí mắt nhìn chằm chằm “Thánh dược thủ” , một bộ biểu tình nếu không tòng mệnh thì ngươi sẽ chịu không nổi.

“Thánh dược thủ” hung tợn cừu thù liếc mắt hắn một cái, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chuyển thì chuyển, dù sao y lõa thể ta đã sớm xem n lần, huống chi là bụng?

Hoành Húc lúc này mới quay đầu, sau đó thật cẩn thận cởi bỏ vạt áo Tử Li, lọt vào trong tầm mắt chính là khối khối ứ ngân trên da thịt oánh ngọc, từ dấu vết sâu cạn loang lổ không đồng nhất lần lượt thay đổi thậm chí còn thấy huyết có thể thấy được trình độ điên cuồng của kẻ thi ngược lúc đó, đặc biệt khối xanh tím trên bụng kia, nếu xuống tay ngoan độc chút nữa liền đả thương đến tì tạng! Thật không dám tưởng tượng, nếu như mình chậm một bước, bảo bối nhi của hắn còn có thể bị thương tổn như thế nào!

Hoành Húc sắc mặt âm trầm, hận không thể lập tức đem Mạc Thương Cảnh chộp tới thiên đao vạn quả, nhưng thủ đoạn trả thù như vậy vẫn không thể giải mối hận trong lòng. Hắn phải trước hết để cho Mạc Thương Cảnh hảo hảo nếm thử chút tư vị cái gì gọi là sống không bằng chết, sau đó lại một đao một đao đưa gã lăng trì!

Cảm giác lạnh lẽo khi bị giải quần áo làm cho Tử Li bất mãn thoáng lầu bầu, Hoành Húc vội vàng phục hồi tinh thần lại đưa tay thấm tử quỳnh ở trên ứ thương Tử Li nhẹ nhàng mà đánh vòng xoa nắn.

Tử quỳnh quả thật là hảo dược hiếm có, ứ thương trên người Tử Li không quá hai ngày liền tiêu đi, hơn nữa làn da cũng lại trở nên oánh bạch như ngọc, xúc cảm mềm mại làm cho Hoành Húc yêu thích không buông tay. Phải làm cho tên đồ bỏ dược thủ kia nghiên cứu chế tạo nhiều hơn, làn da bảo bối nhi của hắn nên tỉ mỉ bảo dưỡng một chút, hấp, phấn nộn mê người giống như thủy mật đào, thật muốn cắn một hơi.

“Hoành Húc! Ta đã toàn bộ tốt lắm, ngươi không cần thoa dược nữa!” Tử Li nhìn chằm chằm móng vuốt đang ở trước ngực mình qua lại ma sát nói.

“Ân? Bảo bối nhi, này cũng không thể quá xem thường, ở mặt ngoài mặc dù tốt , nhưng bên trong thì lại khó nói! Đến, xoay người, để cho ta giúp ngươi chà xát chà xát phía sau lưng!”

“Phía sau lưng của ta không bị thương!”

“Bảo bối nhi, không phải vừa mới nói sao, không thể khinh thường, có vài vết thương là nhìn không thấy, ngoan, nằm úp sấp hảo!”

Hoành Húc tâm viên ý mã (tâm vọng động ) nhìn ngọc bối trong suốt tinh oánh trước mặt, đổ ra tử quỳnh không có hảo ý chà lên, hoặc nhu hoặc niết mát xa ăn vụn.

Tử Li cằm để trên tay của mình, hương vị đặc thù của tử quỳnh làm cho y thoải mái mà híp mắt buồn ngủ.

“Hoành Húc, ‘ Thánh dược thủ ’ đến chỗ nào vậy?” Tử Li lầm bầm nói.

“Hắn a, hắn ở trên một chiếc xe ngựa khác!”

“Ách?”

“Nơi này không gian nhỏ, nhiều người chật!” Trong thùng xe xa hoa rộng rãi, Hoành Húc một bên mê đắm dọc theo đường cong thắt lưng hoàn mỹ trượt đến đồn bộ hơi lộ ra, một bên trợn mắt nói dối, “Bảo bối nhi, nếu ngay cả lưng đều thoa, không bằng đem toàn thân đều chà xát đi!” (= =|||)

“A? Không, không cần! Cũng không phải phòng phơi nắng!” Tử Li trợn mắt thần tình đỏ bừng đang muốn bò lên, Hoành Húc thấy thế động tác nhanh nhẹn cởi luôn tiết khố Tử Li, nửa dỗ nửa đè thấp làm cho Tử Li nằm úp sấp hảo. Rất nhanh đổ ra tử quỳnh không còn lại mấy hướng đến song khâu (đôi gò ->mông) yêu kiều nhiễm chỉ (thấm ngón tay).

Tử Li đem mặt chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng. Sắc lang, chỉ biết hắn không có hảo tâm!

“Bảo bối nhi, đem mặt lộ ra đến, đừng để bị ngộp chết!”

Tử Li buồn bực nói lầm bầm vài cái.

Ma trảo đã từ đồn khâu hoạt tới hai cái đùi bạch nộn, Tử Li mặt đỏ tai hồng cảm thụ được bàn tay giống như lửa của hắn thong thả ma sát thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của mình, chỗ bị sờ đến giống như tràn ra anh hồng phấn sắc nhiều hơn, theo mỗi cái vuốt ve phiến tình của hắn mà e lệ run rẩy.

Ngón tay thon dài thấm ướt tử quỳnh chạy vào khe hở giữa đồn biện, chạm được cúc hoa khả ái đang rụt rè co rút, ngón tay chậm chạp dọc theo nếp uốn đánh một vòng, tiếp theo đứng ở chỗ hoa tâm đang u bế chậm rãi ấn vào.

“Ân. . . . . .” Tử Li hừ nhẹ một tiếng, ngón tay tham nhập trong cơ thể làm cho y phản xạ có điều kiện thít chặt huyệt khẩu.

“Bảo bối nhi, thả lỏng!” Hoành Húc nhẹ nhàng bài khai mông y, ngón tay vừa tiến vừa xuất động đậy. Đợi sau khi Tử Li không còn bài xích như vậy nữa mới tham nhập ngón thứ hai.

“Đừng, đừng lộng , khó chịu, muốn làm liền trực tiếp làm!” Chẳng những phải bại lộ nơi tư mật như vậy còn phải ở dưới tầm mắt đối phương hạ sáp ngón tay, tiền diễn như vậy sẽ chỉ làm Tử Li cảm thấy được càng thêm thẹn thùng.

“Được rồi, nếu là bảo bối nhi yêu cầu, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Hoành Húc đã sớm kiềm chế không được tự nhiên sẽ nhạc ý (vui sướng).

Hắn nâng lên mông Tử Li, làm cho y quỳ ghé vào trên tháp, vén lên vạt áo của mình giải tiết khố cầm lấy dục vọng sớm vận sức chờ phát động hướng tới cúc hoa khẩu của Tử Li đĩnh về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, áp lực rên rỉ liền tràn đầy toàn bộ thùng xe. . . . . .

……………

Hoằng lịch nguyên niên ngày mười ba tháng năm, Sở Kinh vương bệnh lâu nhiều ngày rốt cục long thể khỏi hẳn, cả triều giai hỉ, khắp chốn mừng vui!

“Hoàng huynh, hoàng huynh nha, ngươi thật sự là quá đáng! Cư nhiên lén gạt người ta cùng tiểu Du nhi bỏ trốn? Ô ô, đem ta lẻ loi hiu quạnh để ở nơi này, không công bình nha, người ta cũng muốn đi chơi, lần sau cũng phải đem ta theo, nếu không, ta sẽ khóc lớn!” Hoành Khánh ôm chân Hoành Húc một phen nước mũi một phen lệ kêu lên. ( _ __|||)

Hoành Húc bất đắc dĩ kéo lê đệ đệ dính như kẹo cao su đi đến trước mặt Tử Li đang thần tình hắc tuyến, giọng điệu nị nhân (ngấy người->ớn lạnh) nói: “Bảo bối nhi, thân mình thế nào? Có chỗ nào còn đau không? Muốn ta lại hướng ‘ Thánh dược thủ ’ lấy chút tử quỳnh chà xát hay không?”

Tử Li mặt “Đằng” một cái ửng hồng, tử Hoành Húc, tại trước mặt nhiều người như vậy cư nhiên nói cái này? Đêm nay ngươi đừng hòng nghĩ muốn lên giường của ta! Tử Li vừa thẹn vừa giận trừng mắt nam nhân còn đang vác vẻ mặt vô tội.

“Bảo bối nhi, ngươi làm sao vậy? Ta nói sai cái gì sao? Ngươi như thế nào sinh khí?”

“Hoàng huynh, ngươi cư nhiên không để ý tới ta? Quá đáng! Ô ô ——”

“Hoành Khánh, ta đếm ba tiếng, ngươi nếu không buông tay ta sẽ gọi người!” Hoành Húc vừa đẩy ra đôi tay đang bấu lấy chân của mình vừa nói.

“Không cần!” Hoành Khánh ôm càng chặt hơn, đáng thương hề hề nhìn Hoành Húc, “Hoàng huynh ngươi bất công, có lão bà liền quên đệ đệ!” (O_o)

Hoành Húc nhịn không được co rút khóe miệng, “Ngươi nói gì vậy? Hoàng huynh khi nào thì quên ngươi?”

“Chính là, ngươi chẳng những không mang theo người ta đi ra ngoài, còn gạt người ta đi ra ngoài, ngươi có biết ta nghe nói ngươi bị bệnh có bao nhiêu lo lắng không? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết!”

“Ai u, tiểu tổ tông của ta, lời này chính là đại kiêng kị, ngài sao có thể nói bệ hạ như vậy!” Lẫm Đức vội vàng ngắt lời nói. Hơn nửa tháng nay thật sự là bị tổ tông này gây sức ép đến thiếu chút nữa ngay cả mạng già cũng không còn! Suốt ngày xông hướng tẩm cung bệ hạ, không thấy mặt bệ hạ chưa tới phút cuối chưa thôi, hảo nói mềm giọng ngăn không được, lại không dám đe dọa cứng rắn, ai không hiểu được bệ hạ đối với hắn yêu thương có thừa. Lẫm Đức chỉ đành phải mỗi ngày vắt hết óc suy nghĩ nên như thế nào dời đi lực chú ý của Hoành Khánh! Khả ngàn đoán vạn đoán cũng bỏ sót điểm Hoành Khánh thân mang tuyệt kỷ , ngày đến không được, hảo, hắn liền cho ngươi tối đến, vẫn là nửa đêm phi tường lẻn vào tẩm cung bệ hạ, một phen vén lên sa trướng trước giường, rốt cục như ý thấy bệ hạ, chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện “Bệ hạ” nằm ở trên giường là giả, nguyên nhân ——”Hoàng huynh ta hắn làm sao có thể lộ ra loại biểu tình như gặp quỷ này? Hắn không phải hoàng huynh của ta!” Cho nên, lớp ngụy trang chỉ vỏn vẹn năm ngày đã bị Hoành Khánh đánh vỡ .

“Hoành Khánh, ngươi còn hồ nháo nữa, cẩn thận ta cho ngươi một tháng đứng ở trong phủ không cho phép ra cửa!” Hoành Húc biết không hạ trọng thiếp (chiêu cứng rắn) trị không được, cho nên không thể không đổi mặt nói.

Tử Li xoa xoa trán, thật sự là mắt thấy trò khôi hài!

“Ta đói bụng, Minh Nguyệt, ăn cơm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương