Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
-
Chương 157
“Mày về trễ,” bà ta nói với Gabriel Silk khi anh chàng này chạy vắt giò lên cổ trên hành lang.
“Xin lỗi, Giám thị,” nó làu bàu.
“Cậu coi,” Gabriel nói với Fidelio, “sau khi bắt đi vơ vẩn trong khu đổ nát dơ dáy đó, họ vẫn bắt tôi phải làm xong bài tập về nhà…”
Nó chợt chú ý đến bộ mặt khổ sở của Fidelio. “Chuyện gì vậy?”
“Charlie vẫn còn ở trong khu vườn hoang,” Fidelio gần như mếu máo.
“Cái gì?” Gabriel Silk thay đổi thái độ tức thì.
Một tia sáng quả quyết lóe lên trong đôi mắt xám của Gabriel, và trông nó như cao hơn, đứng thẳng người hơn.
“Tụi mình phải coi lại vụ này,” nó nói rành rọt và quay đầu đi ngược lại hành lang.
Fidelio bám theo, hoang mang không biết Gabriel định làm gì. Đến đầu cầu thang, Gabriel ngoái lại bảo.
“Fidelio, trở lại phòng ngủ chung. Bây giờ cậu không giúp được gì đâu.”
“Tôi muốn đi với anh,” Fidelio nài nỉ. “Charlie là bạn của tôi.”
“Không được,” Gabriel nghiêm giọng. “Đây không phải là chỗ của cậu. Nguy hiểm lắm. Cậu phải để việc này cho tụi tôi.”
Gabriel xem ra đã có được một cái nhìn hết sức thuyết phục.
Fidelio lùi lại. “Anh nói ‘tụi tôi’ nghĩa là sao?” nó hỏi.
“Những hậu duệ của Vua Đỏ,” Gabriel nói rồi phóng xuống cầu thang
Cuộc Chiến Của Những Kẻ Có Phép Thuật
“Trò chạy đâu vậy, hả?” thầy Paltry gọi khi Gabriel đi ngang qua hành lang. “Trò phải ở trong phòng ngủ chung mới phải chứ.”
Gabriel tảng lờ ông thầy. Cậu vọt qua một ngưỡng cửa, lên cầu thang, và lao dọc theo hành lang dẫn đến phòng Nhà Vua. Khi Gabriel xộc vô, trong phòng chỉ có hai người: Lysander và Tancred. Cả hai đang đọc sách.
“Charlie Bone vẫn còn ở trong khu vường hoang!” Gabriel thông báo.
Lysander và Tancred cùng ngẩng đầu lên.
“Manfred và Zelda cũng ở đó,” Gabriel tiếp.
“Và cả Asa chứ?” Lysander hỏi.
“Mình nghĩ nó đã đổi lốt rồi,” Gabriel nói. “Chắc nó cũng vô đó thôi.”
“Vậy là đã đến lúc,” Lysander tuyên bố.
Chúng hợp thành một bộ ba kỳ lạ: một thằng bé châu Phi, một thằng tóc vàng như bị nhiễm điện, và một thằng gầy trơ xương, mặt dài, nghiêm nghị. Dàn hàng ngang, chúng hùng dũng bước qua giáo sư Bloor, đang khoá cửa văn phòng của mình; ngang qua giáo sư Saltweather, đang khiêng một cái giá nhạc; qua mặt thầy Paltry, đang thu dọn đèn lồng. Không ông thầy nào có thể ngăn được chúng.
Ba thằng bé dấn thân vô màn đêm giá lạnh, nện gót trên mặt đất đóng băng, hướng về phía khu vườn hoang.
Đằng sau chúng, bọn trẻ đã tụ tập nơi các cửa sổ dài của phòng triển lãm. Tối hôm đó, sự bất tuân có ở khắp nơi nơi. Olivia Vertigo đã loan tin: một cậu bé bị kẹt trong khu bỏ hoang. Bất chấp những nội quy và mệnh lệnh của bà giám thị, bọn trẻ vẫn tụt khỏi giường, và chạy băng xuống những hành lang tối thui, nháo nhác thì thầm với nhau.
Fidelio đứng bên Olivia cạnh cửa sổ.
“Anh có cảm thấy gì không?” nó hỏi.
Một cơn gió rít lên chìn chịt. Cơn gió quấn quanh ba bóng người đang rầm rập nhắm thẳng tới những bức tường đá cao nghệu, thốc tung áo chùng của họ vào màn đêm gió lộng. Không ai trong số đó cầm đèn lồng, nhưng Fidelio thấy những đám mây đen bay dạt đi, và rồi, một vầng trăng tròn toả ánh bạc khắp khu vườn.
“Xin lỗi, Giám thị,” nó làu bàu.
“Cậu coi,” Gabriel nói với Fidelio, “sau khi bắt đi vơ vẩn trong khu đổ nát dơ dáy đó, họ vẫn bắt tôi phải làm xong bài tập về nhà…”
Nó chợt chú ý đến bộ mặt khổ sở của Fidelio. “Chuyện gì vậy?”
“Charlie vẫn còn ở trong khu vườn hoang,” Fidelio gần như mếu máo.
“Cái gì?” Gabriel Silk thay đổi thái độ tức thì.
Một tia sáng quả quyết lóe lên trong đôi mắt xám của Gabriel, và trông nó như cao hơn, đứng thẳng người hơn.
“Tụi mình phải coi lại vụ này,” nó nói rành rọt và quay đầu đi ngược lại hành lang.
Fidelio bám theo, hoang mang không biết Gabriel định làm gì. Đến đầu cầu thang, Gabriel ngoái lại bảo.
“Fidelio, trở lại phòng ngủ chung. Bây giờ cậu không giúp được gì đâu.”
“Tôi muốn đi với anh,” Fidelio nài nỉ. “Charlie là bạn của tôi.”
“Không được,” Gabriel nghiêm giọng. “Đây không phải là chỗ của cậu. Nguy hiểm lắm. Cậu phải để việc này cho tụi tôi.”
Gabriel xem ra đã có được một cái nhìn hết sức thuyết phục.
Fidelio lùi lại. “Anh nói ‘tụi tôi’ nghĩa là sao?” nó hỏi.
“Những hậu duệ của Vua Đỏ,” Gabriel nói rồi phóng xuống cầu thang
Cuộc Chiến Của Những Kẻ Có Phép Thuật
“Trò chạy đâu vậy, hả?” thầy Paltry gọi khi Gabriel đi ngang qua hành lang. “Trò phải ở trong phòng ngủ chung mới phải chứ.”
Gabriel tảng lờ ông thầy. Cậu vọt qua một ngưỡng cửa, lên cầu thang, và lao dọc theo hành lang dẫn đến phòng Nhà Vua. Khi Gabriel xộc vô, trong phòng chỉ có hai người: Lysander và Tancred. Cả hai đang đọc sách.
“Charlie Bone vẫn còn ở trong khu vường hoang!” Gabriel thông báo.
Lysander và Tancred cùng ngẩng đầu lên.
“Manfred và Zelda cũng ở đó,” Gabriel tiếp.
“Và cả Asa chứ?” Lysander hỏi.
“Mình nghĩ nó đã đổi lốt rồi,” Gabriel nói. “Chắc nó cũng vô đó thôi.”
“Vậy là đã đến lúc,” Lysander tuyên bố.
Chúng hợp thành một bộ ba kỳ lạ: một thằng bé châu Phi, một thằng tóc vàng như bị nhiễm điện, và một thằng gầy trơ xương, mặt dài, nghiêm nghị. Dàn hàng ngang, chúng hùng dũng bước qua giáo sư Bloor, đang khoá cửa văn phòng của mình; ngang qua giáo sư Saltweather, đang khiêng một cái giá nhạc; qua mặt thầy Paltry, đang thu dọn đèn lồng. Không ông thầy nào có thể ngăn được chúng.
Ba thằng bé dấn thân vô màn đêm giá lạnh, nện gót trên mặt đất đóng băng, hướng về phía khu vườn hoang.
Đằng sau chúng, bọn trẻ đã tụ tập nơi các cửa sổ dài của phòng triển lãm. Tối hôm đó, sự bất tuân có ở khắp nơi nơi. Olivia Vertigo đã loan tin: một cậu bé bị kẹt trong khu bỏ hoang. Bất chấp những nội quy và mệnh lệnh của bà giám thị, bọn trẻ vẫn tụt khỏi giường, và chạy băng xuống những hành lang tối thui, nháo nhác thì thầm với nhau.
Fidelio đứng bên Olivia cạnh cửa sổ.
“Anh có cảm thấy gì không?” nó hỏi.
Một cơn gió rít lên chìn chịt. Cơn gió quấn quanh ba bóng người đang rầm rập nhắm thẳng tới những bức tường đá cao nghệu, thốc tung áo chùng của họ vào màn đêm gió lộng. Không ai trong số đó cầm đèn lồng, nhưng Fidelio thấy những đám mây đen bay dạt đi, và rồi, một vầng trăng tròn toả ánh bạc khắp khu vườn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook