Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
-
Chương 152
“Con thấy mừng vì mình là con một,” Charlie nói.
Ông cậu Paton cười khà khà. “Nếu chúng ta liên kết lại, thì cuối cùng chúng ta sẽ chiến thắng, Charlie!”
Rồi ÔNg cậu nhướn người, ngồi lại vô bàn làm việc của mình.
“Chu cha!” Charlie đứng phắt dậy và bắt đầu cuộc hành trình nhiêu khê băng qua sành nhà. Ra đến cửa, nó quay lại và nói:
“Chuyện gì đã xảy ra với Vua Đỏ vậy, Ông cậu Paton? Bộ ông ấy không dàn xếp nổi mọi việc sao, vì xem ra ông ấy có tất cả mọi quyền năng mà?”
“Ông ấy đã quá trù trừ,” Ông cậu Paton nghiêm nghị nói. “Đáng lý ra ông ấy phải giết những đứa con ác ôn đi, nhưng ông ấy lại không làm được. Cùng với ba con báo, Vua Đỏ rời khỏi lâu đài và không bao giờ người ta thấy ông ấy nữa. Mặc dù có nhiều truyền thuyết cho thấy ông ấy đang lảng vảng vô hình ở các vùng quê khác nhau.”
“Ông cậu chưa bao giờ nói gì về những con báo cả,” Charlie nói.
“Chưa à? Ồ. Ta quên mất.” Ông cậu Paton nở một nụ cười bí hiểm với Charlie. “Chiều nay ta sẽ đến tiệm Ingledew để giúp Julia lo liệu việc giữ bé Emma lại.”
“Ông cậu có nghĩ là được không? Emma có thể ở lại đó mãi mãi không?”
“Chúng ta sẽ làm cho phải được. Gia đình Bloor không muốn cả thế giới biết họ đã và đang làm những điều đồi bạn gì. Họ sẽ từ bỏ Emma. Còn với gia đình Moon, họ chẳng có vẻ gì là vui thích vai trò làm cha mẹ cả.”
Ông cậu Paton trông rất tự tin. Đúng ra, trông Ông cậu như một người hoàn toàn mới.
Charlie để ông cậu ở lại với những cuốn sách và băng qua đường tới nhà Benjamin. Thật ngạc nhiên, không có ai ở nhà số 12, cả con Hạt Đậu cũng không. Dần dần Charlie nhận ra rằng gia đình Brown đã ra ngoài cả một ngày. Tất cả mọi người. Trước đây điều này chưa hề xảy ra. Benjamin luôn luôn ở nhà, bất cứ khi nào Charlie muốn gặp nó.
Charlie đi thơ thẩn ra công viên, không chừng Benjamin dẫn chó đi dạo lần đầu tiên kể từ khi bị tấn công cũng nên, nhưng chẳng thấy bóng dáng người và chó đâu cả.
Khi về nhà, nó thấy ngoại Maisie đang ngồi trên chiếc ghế xích đu cạnh lò sưởi. “Ngọai cảm thấy không khoẻ, Charlie à,” ngoại Maisie nói. “Trưa nay ngọai sẽ không ăn trưa, mà chỉ ngả lưng một chút thôi.”
Chưa bao giờ nghe ngoại nói như vậy. Ngoại Maisie không bao giờ bệnh cả. Charlie nhìn bà ngọai khó nhọc lê bước khỏi bếp. Chuyện gì xảy ra với bà vậy?
Ăn trưa xong, Charlie và mẹ trò chuyện rất lâu về Emma Tolly.
“Nghe như chuyện thần tiên vậy,” bà Amy thở phào. “Mẹ hy vọng câu chuyện sẽ có một kết thúc có hậu.”
“Emma không phải là con nhà Moon,” Charlie gay gắt. “Emma ghét họ. Nó là cháu cô Ingledew mà.”
“Nhưng họ có thể chứng minh được điều đó không?” bà Amy lắc đầu. “Ai mà tin chuyện thôi miên, với lại… hiệp sĩ sáng chói, chuông reo… và lời nhắn của tiến sĩ Tolly cơ chứ.”
“Không cần. Ông cậu Paton bảo gia đình Bloor không muốn người khác biết họ đã làm những gì, vì thế họ sẽ bỏ cuộc, không tranh đấu gì hết.”
“Mẹ không tin đâu,” bà Amy nói. “Sẽ có người phải trả giá vì những việc đã xảy ra. Cẩn thận đấy, Charlie.”
“Mẹ đừng lo cho con, mẹ ạ.”
Sau bữa trưa, mẹ Charlie phải đi làm ở tiệm rau quả. Để đóng gói hàng như bà đã hứa với tiệm.
“Mẹ đi không lâu đâu, Charlie,” mẹ nó dịu dàng. “Nếu con cần gì thì đã có ngoại Maisie ở trên lầu.”
Căn nhà thật tĩnh lặng. Ông cậu Paton đã ra ngoài. Ngó vô phòng ngoại Maisie, Charlie thấy ngoại đang ngủ mê mệt. Nó nhẹ lướt ngang qua phòng nội Bone. Tất nhiên nó cũng không muốn làm bà thức dậy. Nó chạy qua nhà số 12 và thấy gia đình Brown vẫn chưa về. Bầu không khí yên ắng và lạnh buốt, và khi Charlie băng qua đường trở về thì những bông tuyết li ti rớt xuống đậu trên đầu nó.
Và rồi nó trông thấy họ: ba bóng người đi rầm rộ trên phố. Các bà cô nhà Yewbeam vai chen vai, nghênh ngang không chịu chừa lối đi, và để tránh họ, người ta phải lách xuống lòng đường. Charlie định chạy vô công viên trước khi họ trông thấy nó, nhưng quá trễ, họ đã tăng tốc rồi.
Họ gặp nhau bên ngoài cửa nhà số 9.
“Charlie, tiện quá đi mất,” bà cô Lucretia xởi lởi. “Chúng ta muốn nói chuyện phiếm đôi chút.”
“Chuyện riêng,” bà cô Eustacia thêm vô.
“Ồ,” Charlie ái ngại. Khi leo lên các bực thang, nó nghe tiếng mấy bà cô thì thào sau lưng nó.
Ông cậu Paton cười khà khà. “Nếu chúng ta liên kết lại, thì cuối cùng chúng ta sẽ chiến thắng, Charlie!”
Rồi ÔNg cậu nhướn người, ngồi lại vô bàn làm việc của mình.
“Chu cha!” Charlie đứng phắt dậy và bắt đầu cuộc hành trình nhiêu khê băng qua sành nhà. Ra đến cửa, nó quay lại và nói:
“Chuyện gì đã xảy ra với Vua Đỏ vậy, Ông cậu Paton? Bộ ông ấy không dàn xếp nổi mọi việc sao, vì xem ra ông ấy có tất cả mọi quyền năng mà?”
“Ông ấy đã quá trù trừ,” Ông cậu Paton nghiêm nghị nói. “Đáng lý ra ông ấy phải giết những đứa con ác ôn đi, nhưng ông ấy lại không làm được. Cùng với ba con báo, Vua Đỏ rời khỏi lâu đài và không bao giờ người ta thấy ông ấy nữa. Mặc dù có nhiều truyền thuyết cho thấy ông ấy đang lảng vảng vô hình ở các vùng quê khác nhau.”
“Ông cậu chưa bao giờ nói gì về những con báo cả,” Charlie nói.
“Chưa à? Ồ. Ta quên mất.” Ông cậu Paton nở một nụ cười bí hiểm với Charlie. “Chiều nay ta sẽ đến tiệm Ingledew để giúp Julia lo liệu việc giữ bé Emma lại.”
“Ông cậu có nghĩ là được không? Emma có thể ở lại đó mãi mãi không?”
“Chúng ta sẽ làm cho phải được. Gia đình Bloor không muốn cả thế giới biết họ đã và đang làm những điều đồi bạn gì. Họ sẽ từ bỏ Emma. Còn với gia đình Moon, họ chẳng có vẻ gì là vui thích vai trò làm cha mẹ cả.”
Ông cậu Paton trông rất tự tin. Đúng ra, trông Ông cậu như một người hoàn toàn mới.
Charlie để ông cậu ở lại với những cuốn sách và băng qua đường tới nhà Benjamin. Thật ngạc nhiên, không có ai ở nhà số 12, cả con Hạt Đậu cũng không. Dần dần Charlie nhận ra rằng gia đình Brown đã ra ngoài cả một ngày. Tất cả mọi người. Trước đây điều này chưa hề xảy ra. Benjamin luôn luôn ở nhà, bất cứ khi nào Charlie muốn gặp nó.
Charlie đi thơ thẩn ra công viên, không chừng Benjamin dẫn chó đi dạo lần đầu tiên kể từ khi bị tấn công cũng nên, nhưng chẳng thấy bóng dáng người và chó đâu cả.
Khi về nhà, nó thấy ngoại Maisie đang ngồi trên chiếc ghế xích đu cạnh lò sưởi. “Ngọai cảm thấy không khoẻ, Charlie à,” ngoại Maisie nói. “Trưa nay ngọai sẽ không ăn trưa, mà chỉ ngả lưng một chút thôi.”
Chưa bao giờ nghe ngoại nói như vậy. Ngoại Maisie không bao giờ bệnh cả. Charlie nhìn bà ngọai khó nhọc lê bước khỏi bếp. Chuyện gì xảy ra với bà vậy?
Ăn trưa xong, Charlie và mẹ trò chuyện rất lâu về Emma Tolly.
“Nghe như chuyện thần tiên vậy,” bà Amy thở phào. “Mẹ hy vọng câu chuyện sẽ có một kết thúc có hậu.”
“Emma không phải là con nhà Moon,” Charlie gay gắt. “Emma ghét họ. Nó là cháu cô Ingledew mà.”
“Nhưng họ có thể chứng minh được điều đó không?” bà Amy lắc đầu. “Ai mà tin chuyện thôi miên, với lại… hiệp sĩ sáng chói, chuông reo… và lời nhắn của tiến sĩ Tolly cơ chứ.”
“Không cần. Ông cậu Paton bảo gia đình Bloor không muốn người khác biết họ đã làm những gì, vì thế họ sẽ bỏ cuộc, không tranh đấu gì hết.”
“Mẹ không tin đâu,” bà Amy nói. “Sẽ có người phải trả giá vì những việc đã xảy ra. Cẩn thận đấy, Charlie.”
“Mẹ đừng lo cho con, mẹ ạ.”
Sau bữa trưa, mẹ Charlie phải đi làm ở tiệm rau quả. Để đóng gói hàng như bà đã hứa với tiệm.
“Mẹ đi không lâu đâu, Charlie,” mẹ nó dịu dàng. “Nếu con cần gì thì đã có ngoại Maisie ở trên lầu.”
Căn nhà thật tĩnh lặng. Ông cậu Paton đã ra ngoài. Ngó vô phòng ngoại Maisie, Charlie thấy ngoại đang ngủ mê mệt. Nó nhẹ lướt ngang qua phòng nội Bone. Tất nhiên nó cũng không muốn làm bà thức dậy. Nó chạy qua nhà số 12 và thấy gia đình Brown vẫn chưa về. Bầu không khí yên ắng và lạnh buốt, và khi Charlie băng qua đường trở về thì những bông tuyết li ti rớt xuống đậu trên đầu nó.
Và rồi nó trông thấy họ: ba bóng người đi rầm rộ trên phố. Các bà cô nhà Yewbeam vai chen vai, nghênh ngang không chịu chừa lối đi, và để tránh họ, người ta phải lách xuống lòng đường. Charlie định chạy vô công viên trước khi họ trông thấy nó, nhưng quá trễ, họ đã tăng tốc rồi.
Họ gặp nhau bên ngoài cửa nhà số 9.
“Charlie, tiện quá đi mất,” bà cô Lucretia xởi lởi. “Chúng ta muốn nói chuyện phiếm đôi chút.”
“Chuyện riêng,” bà cô Eustacia thêm vô.
“Ồ,” Charlie ái ngại. Khi leo lên các bực thang, nó nghe tiếng mấy bà cô thì thào sau lưng nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook