Chấp Niệm Tình Yêu Ông Xã Quá Tuyệt Tình
-
Chương 77
Nguyễn Tuấn Anh và Đồng Thiên Vũ đã có mặt tại bệnh viện. Đồng Thiên Vũ nét mặt lo lắng hỏi Annie:
“Đan Tâm thế nào rồi, sao cô ấy lại ngất đi vậy Annie?”
Annie được Nguyễn Tuấn Anh ôm trong lòng…Mô phật mèo nhỏ nhà anh vẫn ok. Cô hơi đẩy anh ra sau đó cất tiếng trả lời Đồng Thiên Vũ:
“Đêm qua có người cướp lô hàng mà nay phải giao đi cho khách nên em có gọi cho chị Tâm. Chị ấy đến vô cùng rạng rỡ, sung sức đi đòi lô hàng về còn doạ nạt kẻ chủ mưu một trận ra trò. Sau đó khi đang trên đường về lại trụ sở, chị ấy có vẻ mệt sau đó ngất đi. Em với anh Leo vội đưa chị Tâm đến bệnh viện nè, em định gọi cho anh nhưng Tuấn Anh gọi đến sẵn tiện em nói anh ấy báo với anh luôn.”
Đồng tử Đồng Thiên Vũ thoáng tia lửa giận nhưng nhanh chóng tắt đi thay vào đó là sự lo lắng chờ đợi tin từ bác sĩ. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Mấy ngày nay Đan Tâm bị cảm, cơ thể cứ như không có sức sống vậy. Mấy lần trước bệnh cũng không nặng đến thế…Anh thật lo nhưng cũng thật giận, bản thân không khoẻ lại cứ làm liều. May là có em với Leo chứ cô ấy đi một mình anh chẳng biết thế nào…”
Annie gật đầu như hiểu sự quan tâm lo lắng của Đồng Thiên Vũ dành cho chị mình. Cô nhẹ giọng trấn an anh:
“Anh rể cũng đừng trách chị Đan Tâm, do em bất đắc dĩ mới gọi cho chị ấy. Mấy lô hàng chuyển đi giao cho khách qua kiểm duyệt của em rồi cần phải có con dấu của chị Tâm hoặc chị hai em nên tiện thể em gọi chị ấy đến, chị hai lại đang mang thai, anh Bảo một khắc không rời nửa bước nên em chỉ đành nhờ chị Đan Tâm.”
“Ừ anh biết rồi, em cũng đừng trách mình.”
Đồng Thiên Vũ mỉm cười vỗ vai cô, thở dài nhìn về phòng cấp cứu.
Nguyễn Tuấn Anh vòng chặt cánh tay ôm Annie, cô cựa quậy muốn đẩy anh ra nhưng không được. Bực bội kêu lên:
“Anh tránh ra coi đây là bệnh viện đấy đừng có làm càn.”
“Tôi nào càn quấy, tôi đang ôm em thôi. Mà em cũng thật là, khi nãy thì khóc nức nở làm tôi sót hết cả ruột nhanh đến đây bây giờ lại xua đuổi…”
Nguyễn Tuấn Anh vẫn không buông tay lại còn vừa nói vừa giả vờ đáng thương. Annie cắn cắn môi, hờn dỗi nhìn anh chằm chằm. Nguyênc Tuấn Anh bất giác nở nụ cười thích thú nựng cái cằm nhỏ của cô, hơi kề vào tai Annie thì thầm:
“Tối nay chuyển về nhà tôi đi, tôi nhớ em đến chết đi, “em trai” tôi cũng nhớ nơi ngọt ngào kia của em đến muốn hỏng rồi, mèo nhỏ.”
“Anh…anh tránh ra một chút đã…”
Annie tặc lưỡi đẩy đẩy người đàn ông đang giam chặt mình trong tay ra, vành tai ửng hồng khi nghe lời Nguyễn Tuấn Anh nói. Nhưng mà anh không động đậy vẫn kề sát cô mà ôm như thế, phả từng hơi thở nóng bỏng lên tai và cổ Annie mặc kệ Leo và Đồng Thiên Vũ đang lườm mình. Anh biết mèo nhỏ của anh đang thẹn thùng nha…càng lúc càng đáng yêu dù rằng khoảng thời gian này hai người rất ít chạm mặt nhau, chính xác là từ hôm đi thăm em dâu Triệu Vy sinh đến bây giờ.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đi ra là một vị bác sĩ nữ độ tuổi trung niên. Bà nhìn bốn người rồi cất tiếng hỏi:
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Là tôi, vợ tôi thế nào rồi bác sĩ? Cô ấy có sao không, có vấn đề gì lo ngại không?”
Đồng Thiên Vũ chạy đến đứng trước mặt vị bác sĩ hỏi dồn dập. Quả thật anh vô cùng lo lắng cho Đan Tâm.
Bác sĩ quan sát Đồng Thiên Vũ một lúc, trong lòng bà không ngừng cảm thán. Đúng là người đàn ông tốt, xem vẻ mặt đầy quan tâm sốt sắn thế này làm bà nhớ đến năm xưa khi bị ngất vì mang thai nhưng không biết, chồng bà cũng có bộ dáng thế này khi chờ đợi bác sĩ. Trên môi xuất hiện nụ cười hiền hậu, bà khẽ nói:
“Vợ cậu không sao do cơ thể đang mang thai nên có chút mệt mỏi và sinh ra bị cảm, đây là chuyện rất bình thường. Chúc mừng gia đình mình nhé, thai được gần một tháng rồi, phát triển tốt nhưng cần bồi bổ thêm nữa. Bây giờ y tá sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức nằm một lát là có thể xuất viện, tôi sẽ kê đơn thuốc uống bổ sung chất cho hai mẹ con. Tôi xin phép, lần nữa chúc mừng cậu lên chức.”
Lời nói của bác sĩ cứ như sấm đánh vào tai Đồng Thiên Vũ khiến anh hơi đơ mất một lúc. Đến khi hoàng hồn lại anh liền kêu lấy bác sĩ, lời nói vẫn như chưa tin được:
“Vợ…vợ tôi mang thai sao? Nhưng tháng này cô ấy có bị chảy máu mà…”
Bác sĩ nghe câu hỏi này của Đồng Thiên Vũ thì bật cười vài tiếng, bà rất nhẫn nại mà lí giải cho anh:
“Đó là báo hiệu mang thai đấy, cứ tưởng là kinh nguyệt nhưng không phải đâu.”
Nói rồi bác sĩ rời đi, Đồng Thiên Vũ trong lòng cực kì khó tả, xúc động vô cùng. Cuối cùng, cuối cùng mọi cố gắng của anh và cô đã được đền đáp, bé con một lần nữa đã đến với bọn họ rồi. Leo, Nguyễn Tuấn Anh và Annie đi đến chúc mừng anh sau đó tất cả đến phòng hồi sức xem Đan Tâm.
Trên giường bệnh ở phòng VIP, Đan Tâm mặc quần áo bệnh viện, nhắm mắt an tĩnh, hơi thở đều đều thoát ra. Đồng Thiên Vũ cẩn thận đắp chăn cho cô sợ hơi lạnh làm ảnh hưởng đến cô. Tay anh đặt lên bụng Đan Tâm từ khi cô được đưa về đây, bồi hồi. Nơi này đang có một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên từng ngày, là kết tinh tình yêu củ vợ chồng anh. Bây giờ Đồng Thiên Vũ mới cảm nhận được sự hạnh phúc vui mừng của việc trở thành ba, trái tim lại yêu và biết ơn Đan Tâm nhiều hơn nữa.
Bất giác hàng mi dài khẽ run, đôi mắt phượng dần hé mở đảo qua lại xung quanh. Đồng Thiên Vũ nhận thấy vợ đã tỉnh, anh hôn lên trán cô nụ hôn thâm tình.
“Em tỉnh rồi, trong người có thấy mệt không?”
Đan Tâm khẽ lắc đầu, Đồng Thiên Vũ lại nói tiếp, trong lời nói thể hiện sự vui mừng:
“Đan Tâm, chúng ta có bé con rồi. Cơ thể em do mang thai nên sinh ra mệt mỏi gần đây. Bác sĩ nói thai được gần một tháng rồi đó, em có vui không?”
Đôi mắt khẽ chớp, cô đang tải hết lời chồng mình nói…Mang thai…Cô thật sự mang thai rồi sao…? Những ngày tháng này cô vẫn luôn kiên trì ăn uống điều độ để cơ thể được thoải mái nhất cũng không nghĩ nhiều đến việc mình khó mang thai nữa….Hiện giờ trong bụng cô lại có thai…Trời ạ thật kì diệu…Sự cố gắng của vợ chồng cô và lời động viên từ mọi người đã được trời cao nhìn thấy rồi…
Khoé mặt chợt rơi ra giọt nước lấp lánh, cánh môi hiện lên nụ cười hạnh phúc, dịu dàng cất tiếng:
“Con đã đến với chúng ta rồi Thiên Vũ, em vui lắm. Hãy cùng chăm sóc bé con thật tốt nhé!”
“Cảm ơn em, vợ yêu của anh!”
Môi anh đặt lên môi cô hôn nhẹ sau đó dời đến vùng bụng nơi có dòng máu của anh, khẽ thì thầm:
“Cảm ơn con đã tin tưởng đến với ba mẹ để chúng ta được chăm sóc và yêu thương con.”
Mấy người kia về trước do Đồng Thiên Vũ kêu, có anh ở đây với cô được rồi. Cho nên trong phòng chỉ có hai vợ chồng vì vậy sự xúc động hạnh phúc càng dâng lên nhiều hơn. Và ngay sau đó, Đồng Thiên Vũ đi mua chút cháo cho Đan Tâm ăn lót dạ rồi để bác sĩ khám lại lần nữa và kê thuốc. Xong xuôi anh cẩn thận đưa cô về nhà, đồng thời báo tin cho mọi người biết và bọn họ gửi lời chúc phúc đến vợ chồng anh cùng bé con.
“Đan Tâm thế nào rồi, sao cô ấy lại ngất đi vậy Annie?”
Annie được Nguyễn Tuấn Anh ôm trong lòng…Mô phật mèo nhỏ nhà anh vẫn ok. Cô hơi đẩy anh ra sau đó cất tiếng trả lời Đồng Thiên Vũ:
“Đêm qua có người cướp lô hàng mà nay phải giao đi cho khách nên em có gọi cho chị Tâm. Chị ấy đến vô cùng rạng rỡ, sung sức đi đòi lô hàng về còn doạ nạt kẻ chủ mưu một trận ra trò. Sau đó khi đang trên đường về lại trụ sở, chị ấy có vẻ mệt sau đó ngất đi. Em với anh Leo vội đưa chị Tâm đến bệnh viện nè, em định gọi cho anh nhưng Tuấn Anh gọi đến sẵn tiện em nói anh ấy báo với anh luôn.”
Đồng tử Đồng Thiên Vũ thoáng tia lửa giận nhưng nhanh chóng tắt đi thay vào đó là sự lo lắng chờ đợi tin từ bác sĩ. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Mấy ngày nay Đan Tâm bị cảm, cơ thể cứ như không có sức sống vậy. Mấy lần trước bệnh cũng không nặng đến thế…Anh thật lo nhưng cũng thật giận, bản thân không khoẻ lại cứ làm liều. May là có em với Leo chứ cô ấy đi một mình anh chẳng biết thế nào…”
Annie gật đầu như hiểu sự quan tâm lo lắng của Đồng Thiên Vũ dành cho chị mình. Cô nhẹ giọng trấn an anh:
“Anh rể cũng đừng trách chị Đan Tâm, do em bất đắc dĩ mới gọi cho chị ấy. Mấy lô hàng chuyển đi giao cho khách qua kiểm duyệt của em rồi cần phải có con dấu của chị Tâm hoặc chị hai em nên tiện thể em gọi chị ấy đến, chị hai lại đang mang thai, anh Bảo một khắc không rời nửa bước nên em chỉ đành nhờ chị Đan Tâm.”
“Ừ anh biết rồi, em cũng đừng trách mình.”
Đồng Thiên Vũ mỉm cười vỗ vai cô, thở dài nhìn về phòng cấp cứu.
Nguyễn Tuấn Anh vòng chặt cánh tay ôm Annie, cô cựa quậy muốn đẩy anh ra nhưng không được. Bực bội kêu lên:
“Anh tránh ra coi đây là bệnh viện đấy đừng có làm càn.”
“Tôi nào càn quấy, tôi đang ôm em thôi. Mà em cũng thật là, khi nãy thì khóc nức nở làm tôi sót hết cả ruột nhanh đến đây bây giờ lại xua đuổi…”
Nguyễn Tuấn Anh vẫn không buông tay lại còn vừa nói vừa giả vờ đáng thương. Annie cắn cắn môi, hờn dỗi nhìn anh chằm chằm. Nguyênc Tuấn Anh bất giác nở nụ cười thích thú nựng cái cằm nhỏ của cô, hơi kề vào tai Annie thì thầm:
“Tối nay chuyển về nhà tôi đi, tôi nhớ em đến chết đi, “em trai” tôi cũng nhớ nơi ngọt ngào kia của em đến muốn hỏng rồi, mèo nhỏ.”
“Anh…anh tránh ra một chút đã…”
Annie tặc lưỡi đẩy đẩy người đàn ông đang giam chặt mình trong tay ra, vành tai ửng hồng khi nghe lời Nguyễn Tuấn Anh nói. Nhưng mà anh không động đậy vẫn kề sát cô mà ôm như thế, phả từng hơi thở nóng bỏng lên tai và cổ Annie mặc kệ Leo và Đồng Thiên Vũ đang lườm mình. Anh biết mèo nhỏ của anh đang thẹn thùng nha…càng lúc càng đáng yêu dù rằng khoảng thời gian này hai người rất ít chạm mặt nhau, chính xác là từ hôm đi thăm em dâu Triệu Vy sinh đến bây giờ.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đi ra là một vị bác sĩ nữ độ tuổi trung niên. Bà nhìn bốn người rồi cất tiếng hỏi:
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Là tôi, vợ tôi thế nào rồi bác sĩ? Cô ấy có sao không, có vấn đề gì lo ngại không?”
Đồng Thiên Vũ chạy đến đứng trước mặt vị bác sĩ hỏi dồn dập. Quả thật anh vô cùng lo lắng cho Đan Tâm.
Bác sĩ quan sát Đồng Thiên Vũ một lúc, trong lòng bà không ngừng cảm thán. Đúng là người đàn ông tốt, xem vẻ mặt đầy quan tâm sốt sắn thế này làm bà nhớ đến năm xưa khi bị ngất vì mang thai nhưng không biết, chồng bà cũng có bộ dáng thế này khi chờ đợi bác sĩ. Trên môi xuất hiện nụ cười hiền hậu, bà khẽ nói:
“Vợ cậu không sao do cơ thể đang mang thai nên có chút mệt mỏi và sinh ra bị cảm, đây là chuyện rất bình thường. Chúc mừng gia đình mình nhé, thai được gần một tháng rồi, phát triển tốt nhưng cần bồi bổ thêm nữa. Bây giờ y tá sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức nằm một lát là có thể xuất viện, tôi sẽ kê đơn thuốc uống bổ sung chất cho hai mẹ con. Tôi xin phép, lần nữa chúc mừng cậu lên chức.”
Lời nói của bác sĩ cứ như sấm đánh vào tai Đồng Thiên Vũ khiến anh hơi đơ mất một lúc. Đến khi hoàng hồn lại anh liền kêu lấy bác sĩ, lời nói vẫn như chưa tin được:
“Vợ…vợ tôi mang thai sao? Nhưng tháng này cô ấy có bị chảy máu mà…”
Bác sĩ nghe câu hỏi này của Đồng Thiên Vũ thì bật cười vài tiếng, bà rất nhẫn nại mà lí giải cho anh:
“Đó là báo hiệu mang thai đấy, cứ tưởng là kinh nguyệt nhưng không phải đâu.”
Nói rồi bác sĩ rời đi, Đồng Thiên Vũ trong lòng cực kì khó tả, xúc động vô cùng. Cuối cùng, cuối cùng mọi cố gắng của anh và cô đã được đền đáp, bé con một lần nữa đã đến với bọn họ rồi. Leo, Nguyễn Tuấn Anh và Annie đi đến chúc mừng anh sau đó tất cả đến phòng hồi sức xem Đan Tâm.
Trên giường bệnh ở phòng VIP, Đan Tâm mặc quần áo bệnh viện, nhắm mắt an tĩnh, hơi thở đều đều thoát ra. Đồng Thiên Vũ cẩn thận đắp chăn cho cô sợ hơi lạnh làm ảnh hưởng đến cô. Tay anh đặt lên bụng Đan Tâm từ khi cô được đưa về đây, bồi hồi. Nơi này đang có một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên từng ngày, là kết tinh tình yêu củ vợ chồng anh. Bây giờ Đồng Thiên Vũ mới cảm nhận được sự hạnh phúc vui mừng của việc trở thành ba, trái tim lại yêu và biết ơn Đan Tâm nhiều hơn nữa.
Bất giác hàng mi dài khẽ run, đôi mắt phượng dần hé mở đảo qua lại xung quanh. Đồng Thiên Vũ nhận thấy vợ đã tỉnh, anh hôn lên trán cô nụ hôn thâm tình.
“Em tỉnh rồi, trong người có thấy mệt không?”
Đan Tâm khẽ lắc đầu, Đồng Thiên Vũ lại nói tiếp, trong lời nói thể hiện sự vui mừng:
“Đan Tâm, chúng ta có bé con rồi. Cơ thể em do mang thai nên sinh ra mệt mỏi gần đây. Bác sĩ nói thai được gần một tháng rồi đó, em có vui không?”
Đôi mắt khẽ chớp, cô đang tải hết lời chồng mình nói…Mang thai…Cô thật sự mang thai rồi sao…? Những ngày tháng này cô vẫn luôn kiên trì ăn uống điều độ để cơ thể được thoải mái nhất cũng không nghĩ nhiều đến việc mình khó mang thai nữa….Hiện giờ trong bụng cô lại có thai…Trời ạ thật kì diệu…Sự cố gắng của vợ chồng cô và lời động viên từ mọi người đã được trời cao nhìn thấy rồi…
Khoé mặt chợt rơi ra giọt nước lấp lánh, cánh môi hiện lên nụ cười hạnh phúc, dịu dàng cất tiếng:
“Con đã đến với chúng ta rồi Thiên Vũ, em vui lắm. Hãy cùng chăm sóc bé con thật tốt nhé!”
“Cảm ơn em, vợ yêu của anh!”
Môi anh đặt lên môi cô hôn nhẹ sau đó dời đến vùng bụng nơi có dòng máu của anh, khẽ thì thầm:
“Cảm ơn con đã tin tưởng đến với ba mẹ để chúng ta được chăm sóc và yêu thương con.”
Mấy người kia về trước do Đồng Thiên Vũ kêu, có anh ở đây với cô được rồi. Cho nên trong phòng chỉ có hai vợ chồng vì vậy sự xúc động hạnh phúc càng dâng lên nhiều hơn. Và ngay sau đó, Đồng Thiên Vũ đi mua chút cháo cho Đan Tâm ăn lót dạ rồi để bác sĩ khám lại lần nữa và kê thuốc. Xong xuôi anh cẩn thận đưa cô về nhà, đồng thời báo tin cho mọi người biết và bọn họ gửi lời chúc phúc đến vợ chồng anh cùng bé con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook