“Này, tôi nghe nói bữa tiệc liên hoan nghệ thuật hôm nay được tổ chức với vũ hội Trung Hoa bên cạnh?”
“Đúng vậy, các trường cao đẳng anh em, năm nào cũng tổ chức, nhưng năm nay chúng ta đã đuổi kịp rồi.”
“Nói như thế nào?”
“Đi, đợi lát nữa chúng ta đi qua!” Tần Mộ Dã đẩy hai người nam đang ngủ cùng nhau chen lấn về phía hai vị trí cao nhất trong hàng, vỗ vỗ ghế trong cùng, “Lão Cố ngồi đây!”
“…”
Sau khi dứt lời, hai người bạn cùng phòng vừa nói chuyện với nhau, đều đưa mắt nhìn chàng trai cao gầy phía sau.
Chàng trai đang buồn ngủ, mặc chiếc áo len đen và mũ trùm kín đầu, anh đi đến vị trí trong cùng, rồi ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, tiếp tục ngủ.
“Này, đồ ăn hiếp, sao lại động thủ?” Anh trai ở ký túc xá hạ giọng, đối với Tần Mộ Dã giơ ngón tay cái.
Tần Mộ Dã cũng đắc thắng nhướng mày, “Giúp cậu ta mua cơm tháng.”
“…Mày thật ác độc.”
Ba người chung phòng với Cố Từ Uyên, đều biết tính khí của anh ta, khuôn mặt đàn ông lạnh lùng, dành cả tuổi thanh xuân và nụ cười của mình trong phòng thí nghiệm.
Ngoại trừ thời gian lên lớp, anh hầu như không có thời gian rảnh rỗi, toàn bộ thời gian của anh đều dành cho việc nghiên cứu khoa học, kể cả việc ăn uống, anh cũng cảm thấy thật là phí thời gian.
Mọi người đều biết anh thực sự thích các thí nghiệm.
Nếu thích một việc gì đó, anh sẽ tập trung hết sức, dùng hết tâm huyết cho đến khi tiêu hao hết chút năng lượng cuối cùng.
Cố Từ Uyên dã trải qua hai đêm liên tục không ngủ, Tần Mộ Dã thật sự nhìn không ra, để anh ta một tháng đi lại giữa phòng thí nghiệm và canteen, để đổi cơ hội cùng nhau xem bữa tiệc tối nay.
Những lời thì thầm của những người bạn cùng phòng cứ văng vẳng bên tai Cố Từ Uyên.
Bộ não của anh vẫn đang trải qua quá trình thí nghiệm, cơ thể anh rất mệt mỏi, nhưng bộ não của anh rất tràn đầy năng lượng.
Không thể ngủ được.
“Này, không phải cậu nói chúng ta đuổi kịp, là như thế nào?”
“À, phải nói lại nói đến chuyện từ hai năm trước.

Hứa Vũ là học viên khiêu vũ số một trong nước, không chỉ có chuyên môn mà còn có ngoại hình đẹp nữa, cậu biết không?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tần Mộ Dã vỗ đầu hắn, “Nói trọng tâm.”
Chàng trai kia cười khúc khích hai tiếng, “Đây là một trận chiến lớn diễn ra vào mỗi năm, trong việc lựa chọn hoa khôi của trường.

Nhưng mà, lần lựa chọn đầu tiên có lẽ không phù hợp với thẩm mỹ của mọi người.

Bởi vậy, mỗi năm khi chọn một hoa khôi mới thì có nhiều người không phục.

Nhưng bắt đầu từ hai năm trước thì đã khác.”
“Hai năm trước, khoa múa cổ điển có một nàng tiên nhỏ, nghiêng nước nghiêng thành[1], ngay khi cô ấy vừa nhập học đã được chọn làm hoa khôi trường, cuộc thi đó là năm hòa bình nhất, gần như là lấn át những người khác[2].
[1] nghiêng nước nghiêng thành: Từ gốc ‘驚為天人’, dùng để mô tả một người phụ nữ có tài năng và ngoại hình xuất chúng, tuyệt vời.

(theo pedia.cloud.edu.tw)
[2] lấn át những người khác: Từ gốc ‘豔壓群芳’, dùng để miêu tả một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, áp đảo một nhóm phụ nữ khác.

Ví dụ: “Trong cuộc thi hoa hậu này, cô số 3 đã giành ngôi vị quán quân với phong thái kiên định, khí chất đoan trang, và vẻ đẹp của cô.” (theo pedia.cloud.edu.tw)
Tần Mộ Dã giễu cợt, “Liên quan gì đến chúng ta?”
“Tiểu tiên nữ kia đã hai năm không tham gia biểu diễn rồi.

Năm nay là lần đầu tiên, tiểu tiên nữ biểu diễn ở đại sảnh trường B của chúng ta! Thật là không bắt kịp tin tức!”
“Tin tức mới nhất nói là tiểu tỷ tỷ vốn định ra sân đột nhiên bị viêm dạ dày, nên tiểu tiên nữ
đến cứu viện.”

“A, tới rồi!”
Trong khán phòng đột nhiên yên tĩnh nhất thời, sau đó tiếng la hét chói tai như nước vỡ đê, sóng âm ập tới.
Thanh âm chói tai làm rung động tai mọi người, Cố Từ Uyên nhắm mắt lại, lông mày ngay lập tức nhíu lại.

Bạn cùng phòng rút đôi tai gần như bị điếc bởi tiếng la hét của các chị em đại học B, hô to về phía Tần Mộ Dã: “Quan hệ của tiểu tiên nữ với nữ tốt hơn nam, đại học B chúng ta còn có hội fan tiểu tiên nữ do các đàn chị tổ chức!”
Tần Mộ Dã: “…”
Phóng đại quá má ơi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Chẳng phải cô ấy là một mỹ nhân sao, có gì lạ đâu.
Khi ánh đèn bắt đầu mở, tiếng la hét cũng dần lắng xuống.
Chàng trai ngồi trong góc nhướng mày, từ từ mở mắt.

Sau khi chớp mắt, anh từ từ nhìn về phía ánh sáng được chiếu duy nhất trên sân khấu trong toàn bộ khán đài.
Đột nhiên, trái tim đập mạnh.
Một ánh sáng yếu ớt chiếu vào cô gái mặc váy đỏ, giống như một nàng tiên từ trên trời giáng xuống trần gian.
“Fuck it! Vòng eo này thật sự tuyệt vời!”
“Chân này, bộ dáng này, kaka.

Sân khấu này thật vi diệu…”
“Nhưng trang điểm đậm quá, nhìn không rõ cô ấy…”
Cuộc thảo luận trong tai lẫn lộn, giọng nói dần trở nên mờ mịt, méo mó, khiến mọi người trở nên mờ ảo.

Hai mắt Cố Từ Uyên đờ đẫn, đồng tử kịch liệt run rẩy, năm ngón tay nắm chắc tay vịn ghế ngồi, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh không thể nhìn rõ cô, nhưng … nhưng tại sao trong lòng anh lại có một giọng nói đang gào thét, chính là cô!
Anh gần như bật dậy khỏi ghế, lao tới, muốn ôm chầm lấy cô.
Cô ấy là ai?
Tại sao có sự thu hút mạnh mẽ như vậy?
Kết thúc bài hát, sau điệu nhảy, mọi người ra về.
Tần Mộ Dã vô tình quay đầu lại, bị vẻ mặt kiềm chế của anh làm cho giật mình.

Nhìn những giọt mồ hôi hột trên trán anh, lo lắng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta nói xong, liền định sờ trán.
Cố Từ Uyên quay đầu sang chỗ khác, đẩy tay của Tần Mộ Dã ra.
“Tôi đi đây.”
Anh kìm nén dục vọng đang dâng trào trong lòng, vội vàng chạy trốn khỏi nơi khiến anh mất kiểm soát.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đêm đó, anh đã gặp lại tiểu tiên nữ trong giấc mơ của mình.
Khi tỉnh dậy, cơ thể ướt đẫm.

Cố Từ Uyên hoàn hồn sau hít thở vài lần, hai má ửng đỏ vì xấu hổ, bết ửng đỏ lan đến cổ, khó chịu thở dài, “Thật điên rồ, thật điên rồ.”
Sau đó, anh lại lao vào phòng thí nghiệm.
Thật không may, anh rất khó tập trung vào ngày hôm đó.

Khi anh nhắm mắt lại là nụ cười của cô, khuôn mặt của cô lúc nào cũng mơ hồ nhưng cảm giác kia lại khắc cốt ghi tâm.
Cố Từ Uyên khó có thể diễn tả thành lời, cũng rất khó hiểu được sự khác thường của mình, anh chỉ có thể làm tê liệt mình bằng cách học tập và làm việc với cường độ cao, quên cô, quên đi cái đêm tuyệt vời đó, và quên yêu tinh câu hồn phách trong mộng kia.
Liên tiếp một tuần, ba người chung phòng đều cảm nhận được sự nóng nảy và khác thường của Cố Từ Uyên.
“A Uyên, mấy ngày nay cậu sao vậy?”
Cố Từ Uyên ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt tò mò của bạn cùng phòng.
Anh mím môi muốn nói, nhưng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là từ bỏ: “Không có chuyện gì.”
“Ồ…” Bạn cùng phòng gãi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại.
“Này! Ảnh mới nhất của tiểu tiên nữ lại lên diễn đàn!”
“Hả? Cậu vẫn còn dạo trên diễn đàn Hoa Vũ?”
“Không, trường học của chúng ta…….Mẹ kiếp! Có người đăng bài nói, Tề học trưởng năm cuối đại học, đang theo đuổi tiểu tiên nữ!”
Thân hình Cố Từ Uyên hơi cứng đờ.
Tề Hú? Là tên phú nhị đại đó?”
“Là hắn! Chết tiệt, tên này không phải là người tốt! Có rất nhiều bạn gái cũ, nhiều thủ đoản như vậy, liệu tiểu tiên nữ có thể chịu đựng được không?”
“…”
Bạn cùng phòng đột nhiên im lặng, nhìn về phía lòng bàn tay đột nhiên duỗi ra trước mặt, “A Uyên?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Đưa cho tôi cái điện thoại.”
“À…” Anh ta đưa nó qua.
Cố Từ Uyên bình tĩnh đọc xong bài đăng, ném trả điện thoại, rồi mở cửa đi ra ngoài.
“…”
Ba người cùng phòng nhìn nhau.
“Sao lại tức giận…”
Tần Mộ Dã liếc mắt, đắc ý.
Mấy ngày sau, Cố Từ Uyên đi sớm về muộn, càng ngày càng bận rộn.
Tần Mộ Dã lo sợ Cố Từ Uyên sẽ chết đột ngột trong phòng thí nghiệm, vì thế anh ta quyết định đưa anh đi ăn tối và hát karaoke, để thư giãn.
Bốn người đang ngồi trong nhà hàng lẩu, Cố Từ Uyên vẫn trầm mặc như cũ, còn ba người còn lại thì nhiệt tình tán gẫu.
“Cậu vẫn gọi cho ai đó?”
“Ừ, tôi đã kết bạn với bạn cùng phòng của cô ấy, nhưng không phát triển tí nào.”
Cố Từ Uyên rũ mắt xuống, bộ dạng cực kỳ buồn ngủ, buồn chán chơi điện thoại.
Một mùi hương nước hoa nồng phả vào mặt, Cố Từ Uyên cau mày, ngửa đầu ra sau.
“Xin lỗi, đến trễ.” Là một cô gái tóc xoăn.
“Này, lão Tần, cái này, cái này, cái này……Bạn thời thơ ấu đúng không?”
“Ừ, bạn bè mà, cậu muốn rời đi à?”
Hai người thì thầm.
Cố Từ Uyên chỉ nhàn nhạt nhìn bốn nữ sinh kia một cái, liền thu hồi tầm mắt lại.
Cô gái tóc xoăn là bạn thuở nhỏ của Tần Mộ Dã, dường như rất hứng thú với Cố Từ Uyên, vẫn quấn lấy anh nói chuyện.


Toàn bộ quá trình, Cố Từ Uyên đều rất lãnh đạm, nể mặt Tần Mộ Dã, nên anh không nói lời ác ý, chỉ là vẫn trầm mặc.
Cô gái dường như không quan tâm, nói chuyện rất vui vẻ.
Cố Từ Uyên đau đầu, định bỏ đi.

Anh uống cạn cốc nước mận chua, ánh mắt rơi xuống cách đó không xa.
Đúng lúc đó, nhịp tim chậm lại một nhịp.
Rồi như bị lạc nhịp, nên nhảy loạn xạ.
Là cô!!
Cố Từ Uyên nhanh chóng đứng lên, dọa một nhóm nam nữ.
“A Uyên, cậu…”
“Tôi rời trước.”
Cố Từ Uyên đuổi theo đám người đó.
Bên ngoài quán lẩu, một chàng trai đang kéo tay cô gái, lo lắng giải thích điều gì đó.
Cố Từ Uyên cuối cùng cũng nhìn rõ mặt cô gái.

Không giống như những bức ảnh chụp cận mặt trên diễn đàn, anh nhìn thấy rõ khuôn mặt cô dưới ánh đèn đường, có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Anh từ từ bước tới.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Nghe này, anh và cô ta thực sự không có gì cả.

Tối hôm đó, anh lỡ uống quá nhiều.

Anh thực sự không biết cô ta sẽ gửi cho anh một bức ảnh như vậy!”
Cô gái nghiêng đầu chất vấn, “Bạn học, cậu không cần giải thích với tớ, chúng ta không liên quan đến nhau.”
“Không thành vấn đề…….Anh, anh theo đuổi em……”
Cô gái cười nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào quyến rũ đầy mê hoặc, “Bạn học, tôi không chấp nhận sự theo đuổi của cậu, cậu cứ tự do làm việc của mình đi, không cần xin lỗi tôi.”
“Chỉ là…….bạn gái của cậu có vẻ rất ác cảm với tôi, cậu nên giải thích rõ ràng, tôi và cậu không liên quan đến nhau.

Cũng đừng giẫm lên hai chiếc thuyền, cậu cũng đang làm phiền tôi rất nhiều đấy.”
Tề Hú bị nụ cười trong trẻo của cô làm cho chói mắt, ngơ ngác buông tay.
“Cảm ơn cậu, đừng đến tìm tôi.”
Cô gật đầu một cách lịch sự, có thể thấy rằng cô đã được giáo dục rất kĩ.”
*
Đường Thời Ngữ kéo góc áo, đi về phía ga tàu điện ngầm.
Bữa tối của lớp vừa mới bắt đầu vào tối nay, cô nhận được một cuộc gọi từ giáo viên
Có một trận đấu vào tuần tới, cô giáo bảo cô hãy thoải mái.
Lúc đầu thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ cuộc gọi này lại khiến cô lo lắng.
Quay lại, và thực hành lại.
Bảy giờ tối, có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Cô chậm rãi đi trên vỉa hè, nhìn xuống đất, thực hiện các động tác khiêu vũ được luyện tập kỹ trong đầu.
Trước mắt đột nhiên một người chặn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô dừng chân lại, tầm nhìn từ từ di chuyển lên.
Giày thể thao màu trắng, quần jean đen.

Chân thon dài, eo hẹp.

Áo thun trắng được nhét vào quần và mặc một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài.

Eo và bụng săn chắc, vai rộng, cổ thon dài.
Có một cơ thể chuẩn.
Tiếp tục di chuyển lên, và thấy khuôn mặt xinh đẹp đó.
Hơi thở chậm lại, cảm xúc quay cuồng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vạn lời ngàn lời muốn nói.
” Cậu..

……….


Yết hầu lăn lên lăn xuống, đột nhiên cười, ” Xin chào chị.”
Cô có chút bối rối, “……..Xin chào?”
“……….Xin lỗi, chị có độc thân không?”
Đường Thời Ngữ gật đầu.
Chàng trai chậm rãi thở ra, ánh mắt cương nghị, nghiêm túc: “Tôi tên là Cố Từ Uyên, năm nay mười tám tuổi.

Tôi đang học năm nhất Đại học Khoa học và Công nghệ B.”
Đường Thời Ngữ: “……?”
“Tại liên hoan nghệ thuật, tôi đã yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như thế nào.

Tôi chỉ cảm thấy chị chính là người mà tôi tìm kiếm suốt mấy đời.”
Ánh mắt anh chăm chú và trìu mến, “Tôi không nhìn rõ chị, nhưng tôi chỉ cảm thấy không thể giải thích được, là chị, chị là số mệnh của tôi.”
“Tôi biết những lời này thật sến và nực cười, nhưng chúng không chứa lời hoa mỹ.

Đó là đều là cảm xúc thật của tôi.

Tôi không đòi hỏi gì khác, chỉ mong có một cơ hội.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.

Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.

Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Tôi muốn theo đuổi chị, đừng từ chối tôi, có được không?”
Đường Thời Ngữ đỏ mặt vì loạt thú nhận này.

Không chỉ vì lời nói, mà còn bởi vì ánh mắt vô cùng nóng bỏng chứa đựng tình cảm trong đó.
Ánh mắt đó khiến cô nhói lòng mà quen thuộc.
Cô không phải là người chưa được người khác tỏ tình, nhưng hầu hết trong số họ đều rất kín đáo.

Giống như anh nói rằng anh thích cô, muốn theo đuổi cô, nói rằng đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là định mệnh không bao giờ xảy ra.
Tâm trạng của Đường Thời Ngữ rất tế nhị, nếu người khác nói như vậy, cô chắc chắn sẽ nói xin lỗi, sau đó quay đầu rời đi.

Nhưng chàng trai trước mắt này…
Sau khi Cố Từ Uyên nói xong, anh rất căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, dường như căng thẳng đến không thở.
Miễn là một cơ hội, chỉ một cơ hội, anh sẽ cố gắng hết sức để thích cô, giống như anh thích thí nghiệm.
Đường Thời Ngữ nhìn đôi mắt đen nhánh trong suốt này, đôi mắt trong veo, sáng ngời, ma xui quỷ khiến:
” Được.”
Thiếu niên cười, giống như những năm ấy, những lúc như thế.

Đôi mắt ấm áp luôn dõi theo cô, tập trung vào thế giới chỉ có một mình cô.
Anh tìm thấy em một lần nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương