Số lượng người bên phe đỏ đang liên tục giảm đều, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu luyện thành Tỏa Hồn Đàn.
Trong cuộc suy giảm nhân số không hồi kết ấy, tất cả streamer đã đến giới hạn của sự sụp đổ.
Mà ngay lúc này, một chuyện kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Không hiểu vì sao đám đồng đội viết tên họ lên giấy vàng lại xuất hiện trước mặt, và hiển nhiên tất cả mọi người đã hiểu rõ vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.

Chẳng mấy chốc, dưới chất xúc tác của sự trả thù và thay đổi, đồng đội cũ của bọn họ lần lượt bị đánh đấm, trận doanh bên đỏ rơi vào hỗn loạn.
Phòng livestream [Tiểu khu An Khang]:
"Kích thích quá!"
"A a a a thế mà lại thành trận hỗn chiến, đã lâu lắm rồi tôi chưa được xem phó bản nào kích thích như vậy."
"Phải nói bên đen thật sự rất giỏi, không tốn một binh một tốt nào cũng khiến trận doanh bên đỏ náo loạn.

Bây giờ bên đỏ tự lo cho thân còn không xong chứ đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính."
"Đúng đúng, bên đen thật sự rất trâu, lập tức đảo ngược bất lợi ban đầu.

Bảo sao trận doanh bên đen chỉ có một người, khả năng phán định của mấy ông phía trên phó bản vẫn rất đáng tin."
"A a a a a, tôi hối hận quá.

Đáng lẽ lúc đầu tôi không nên chọn phe đỏ mất não, đợt này tỷ lệ chiến thắng bên đen cao hơn là cái chắc.

Không được, tôi phải nhanh chóng đi qua phòng livestream bên đen đập chút tích phân."
"Tôi cũng vậy."
Ở trong phó bản có cuộc chiến đoàn đội, donate của khán giả chính là đặt cược.

Nếu streamer mình đặt cược giành chiến thắng thì bọn họ sẽ được nhận hoa hồng sau khi kết thúc phó bản.

Tuy nhiên trong quá trình livestream, khán giả có thể di chuyển giữa các phòng live khác nhau, tiến hành đánh thưởng ở cả hai bên.
Nửa giờ trước khi phó bản kết thúc, hệ thống sẽ tắt chức năng đặt cược, đồng thời tiến hành thanh toán donate của khán giả.

Bên nào thưởng nhiều hơn thì khán giả được phán định là đặt cược thành công cho bên đó.

Nếu hai bên có số điểm cá cược ngang nhau thì tất cả tích phân sẽ được tính là điểm thưởng bình thường, không tham gia trận chia hoa hồng cuối cùng.
Nói cách khác, nếu trong quá trình xem livestream khán giả nhận ra tỷ lệ thắng của phe mình ủng hộ thấp hơn, muốn thay đổi phe ủng hộ thì phải sang phòng livestream bên kia donate tích phân cao hơn.
Xét về phương diện tư bản, phòng livestream Ác Mộng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
"Nhưng nói tiếp, chẳng phải thế cục bây giờ đã quá rõ sao, vì sao hệ thống phán định tỷ lệ chiến thắng vẫn chưa thay đổi nhiều?"
"Đúng vậy, cứ như nó chưa từng xê nhích lần nào kể từ khi cuộc chiến trận doanh bắt đầu..."
"? Có phải bị lỗi rồi không?"
Trong phó bản được chia thành phe phái và đoàn đội kiểu này, để dụ dỗ khán giả donate và đặt cược, hệ thống cũng sẽ tính toán phần trăm tỷ lệ chiến thắng giữa hai trận doanh thông qua số liệu phó bản, sau đó hiển thị dưới dạng thanh dữ liệu ở quảng trường livestream.

Tỷ lệ thắng này cũng được làm mới và thay đổi bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên sau khi chế độ chiến đấu trận doanh của phó bản [Tiểu khu An Khang] được mở ra, thanh tỷ lệ thắng do hệ thống tính toán vẫn không thay đổi.

Cho dù Ôn Giản Ngôn có bắt đầu thu nhận chuyển đổi tín đồ hay lợi dụng hận thù của đối phương khiến trận doanh phe đỏ rối loạn thì tỷ lệ chiến thắng vẫn không lệch về bên đen, thậm chí còn có xu hướng nghiêng sang bên đỏ.
Hiện giờ sắc mặt của Vương Hàm Vũ rất tệ.
Sau khi hắn không thể cung cấp tên mới cho bà Văn và cũng từ chối viết tên mình lên giấy, hắn đã bị đuổi khỏi căn phòng nhỏ của bà ta.
Nói "đuổi" thì cũng không đúng lắm.
Chính xác mà nói, là hắn phát hiện "phòng bà Văn" trước mặt đang từ từ mờ đi.

Cho dù đó là đồ đạc trang trí trong phòng, bà Văn ngồi trước bàn cách đó không xa hay là những streamer khác, tất cả đều giống như ảo ảnh biến mất khỏi mắt hắn.

Chờ đến khi hắn kịp hoàn hồn thì phát hiện bản thân đang đứng giữa hành lang trống trải, bên cạnh không có gì hết.
...!Mẹ kiếp.
Vương Hàm Vũ thầm nghiến chặt răng.
Hắn ta biết rằng, chiếu theo tình hình hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi cơ hội tranh đoạt tuyến chính.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn trong từng phó bản, việc quan trọng nhất lúc này chính là bảo vệ bản thân, đổi đủ tích phân để đảm bảo mình không chết trước khi nhiệm vụ tuyến chính kết thúc.
Vương Hàm Vũ hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn lướt qua nhân số trận doanh hai bên trong ứng dụng Ác Mộng.
Không có việc gì, dù sao phe đỏ vẫn còn chiếm thế thượng phong, dù sao...
Vương Hàm Vũ duỗi tay mò vào trong túi.
Xúc cảm cứng rắn lạnh lẽo của Tòa Hồn Đàn truyền đến trên đầu ngón tay, không hiểu sao lại khiến hắn ta cảm thấy yên tâm lạ thường.
Theo logic, nếu bọn họ muốn chế tác Tỏa Hồn Đàn thứ mười thì chắc hẳn nhiệm bên đen sẽ hoàn toàn trái ngược, hay nói cách khác chính là phá hủy Tỏa Hồn Đàn.
Bình Tỏa Hồn Đàn này hắn ta có được trước khi bắt đầu cuộc chiến trận doanh, là cướp được từ trận hỗn chiến nọ.
Nó còn có nghĩa, chỉ cần bình Toả Hồn Đàn vẫn trong tay hắn thì đối phương sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, chưa chắc bên đỏ sẽ chết sạch.
Chẳng qua...
Không hiểu vì sao Vương Hàm Vũ lại có cảm giác bất an mãnh liệt.
Cũng không hiểu vì sao, những lời của streamer hệ tiên tri ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn.
"Tower, bài xuôi."
"Mọi thứ của anh sẽ bắt đầu sụp đổ từ dưới vực sâu, tất cả chuyện xấu anh từng làm sẽ vận vào người anh."
...!Đừng nói giỡn.
Vương Hàm Vũ cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt bất giác trở nên vặn vẹo dưới cảm xúc mãnh liệt.
Phòng livestream Ác Mộng chính là như vậy, mình không giết người thì người bị giết sẽ là mình.

Đây là sự thật không thể chối cãi, càng đừng nói là đối phương còn trở thành chướng ngại của bản thân.
Trong Ác Mộng, tư cách sáng lập công hội rất quý giá và hà khắc, cho dù chỉ là một công hội nhỏ thì quá trình sáng lập cũng không hề đơn giản, mà công hội sẽ nhận được nhiều phần thưởng và ưu đãi hơn.

Rất nhiều công hội lớn lén lút nuôi một vài công hội hòng đạt được phúc lợi gấp đôi, tăng sức cạnh tranh của công hội mình trên toàn thị trường streamer.
Công hội [Hắc Diệu Thạch] nằm trong top 20 trên bảng xếp hạng với danh tiếng đang bùng nổ gần đây đã ngỏ ý muốn thu nhận họ, đem công hội của bọn họ trở thành cái bóng của mình.


Thế nhưng điều kiện ưu đãi như vậy lại bị Trần Mặc thân là hội trưởng thẳng thừng từ chối, dù phó hội trưởng như Vương Hàm Vũ có thuyết phục thế nào cũng không nghe.
Vì vậy, Vương Hàm Vũ quyết định lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Kể từ thời điểm viết tên Trần Mặc lên giấy vàng, Vương Hàm Vũ luôn tin chắc rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Hàm Vũ đột nhiên rung lên
"Ù ù ù."
Vương Hàm Vũ giật mình cúi đầu nhìn màn hình máy, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
[Hội trưởng công hội đang truy cập vị trí của bạn.]
Sao, sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Chức năng kia chỉ được dùng trong công hội, hơn nữa tiêu tốn tích phân cực cao, nếu không gặp phải tình huống vô cùng cấp bách thì hầu như không có người nào sử dụng.
Quan trọng hơn là...
Chẳng phải hội trưởng công hội hắn đã chết rồi sao?!
"Cộp, cộp, cộp."
Trong hành lang cách đó không xa có tiếng bước chân đến gần.
Mặt Vương Hàm Vũ trắng bệch, gã từ từ lùi về phía sau vài bước, sau đó quay phắt người chạy về hướng ngược lại của âm thanh.
Tuy nhiên còn chưa chạy được mấy bước, trước mặt hắn ta thình lình xuất hiện sợi xích đỏ rực chặn kín lối đi.
Trán Vương Hàm Vũ rịn mồ hôi lạnh, nét mặt cứng đờ đứng im tại tại chỗ không dám nhúc nhích.
Một giọng nói hờ hững quen thuộc vang lên sau lưng:
"Không ngờ đúng không?"
Vương Hàm Vũ chầm chậm quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn về phía sau.
Đồng đội lẽ ra đã chết đột nhiên xuất hiện ở cuối hàng lang, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn một vết thương màu đỏ tươi, dường như là bị ăn mòn.
Trông gã như thể đang leo lên từ địa ngục sâu thẳm.
"Vậy mà chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau."
Trần Mặc cười nhạt, lạnh lùng cất tiếng: "Tôi cũng không ngờ gặp thật."
*
Một streamer có giá trị lý trí giảm xuống điểm giới hạn đã hoàn thành xong lễ rửa tội.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy xoay người bước ra ngoài.
Quý Quan bước đến với vẻ háo hức muốn thử: "Thế nào? Còn bao nhiêu người nữa? Chúng ta có thể chiếm đóng toàn bộ phó bản sao?"
Là một trong những tín đồ đầu tiên, hắn ta có niềm đam mê mãnh liệt trong việc phát triển giáo phái offline.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi mở ứng dụng Ác Mộng.
Mặc dù nhân số bên đen vẫn là một nhưng nhân số bên đỏ đã giảm xuống dưới mười người.

Ngoại trừ những người bị hắn chuyển hóa thành giáo đồ thì chắc số còn lại đã bỏ mạng trong trận chiến.


Cho dù là thế nào đi chăng nữa, ắt hẳn tương quan lực lượng hiện tại phải có chênh lệch mới đúng.
Tuy nhiên...
Ôn Giản Ngôn nheo mắt lộ vẻ trầm ngâm suy tư.
Quái lạ, vì sao đã đến nước này mà bà Văn vẫn liên tục thả người vào thế giới trong gương? Nếu nói lần một lần hai bà ta còn chưa nhận ra có người giở trò thì đáng lẽ bây giờ bà ta phải nhận ra mấy lần thất bại trước đó không phải tai nạn ngoài mong muốn.

Thế nhưng tại sao bà ta vẫn không thay đổi chiến lược?
Chẳng lẽ...
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Quý Quan và Tô Thành, vội vàng dặn dò: "Những chuyện tiếp theo ở thế giới trong gương đành giao cho hai người."
"...!Hả?"
Quý Quan trợn tròn mắt: "Cái gì?"
Tô Thành vừa đến cũng đột nhiên nâng cao cảnh giác: "Chờ chút, ý của cậu là?"
Song, bọn họ còn chưa kịp hỏi rõ thì chàng trai trước mặt đã móc một tấm gương bát quái từ trong túi.

Cánh tay trắng bệch nhô ra khỏi gương, sau đó nắm lấy cổ áo của hắn.
Một giây sau, trước mặt bọn họ lóe lên, bóng dáng chàng trai lập tức biến mất.
???
Chỉ còn Quý Quan và Tô Thành không nói nên lời nhìn nhau.
Cậu giao cái quái gì cho chúng tôi cơ?!
Giáo chủ như cậu vô trách nhiệm quá đấy.
*
Ôn Giản Ngôn vừa rời khỏi thế giới trong gương đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo.
"...?"
Đây là điều hắn không ngờ.
Ôn Giản Ngôn hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Là một cuộc gọi không xác định.
Ôn Giản Ngôn bắt máy.
Giọng của Trần Mặc vang lên từ đầu bên kia, sau khi báo số phòng một căn hộ liền lập tức cúp máy.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, tuy nhiên hắn vẫn dựa theo trí nhớ của mình đi về phía đó.
Chẳng mấy chốc đã thấy bóng dáng Trần Mặc xuất hiện.
Một tay gã buông thõng bên hông, vết thương trong lòng bàn tay nứt toác, máu tươi uốn lượn theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống đất, đọng lại thành một vũng máu.
Lồng ngực Trần Mặc phập phồng dồn dập, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng khắp hành lang.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Mặc nhìn về phía Ôn Giản Ngôn.

Sau đó gã cụp mắt xuống, dùng chất giọng bình tĩnh mà kìm nén cất lời: "Có người muốn làm giao dịch với cậu."
Gã hơi nghiêng người sang bên.
Một bóng người nhếch nhác nằm dưới đất, cơ thể liên tục run bần bật.
Vương Hàm Vũ ngước khuôn mặt trắng bệch tèm lem nước mắt lên, nhìn Ôn Giản Ngôn đứng gần đó, run rẩy nói: "Tôi, tôi biết Tỏa Hồn Đàn cuối cùng ở nơi nào."
Ôn Giản Ngôn nhướng mày bước tới: "Ồ?"
Chắc chắn Tỏa Hồn Đàn cuối cùng đang nằm trên người streamer nào đó, chỉ cần hắn tiếp tục đồng hóa streamer, dần dần kéo hết nhân số bên đỏ về trận doanh mình thì xác suất tìm được Tỏa Hồn Đàn sẽ tăng lên...!tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có ý định cướp Tỏa Hồn Đàn ngay từ đầu.
Ôn Giản Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Vương Hàm Vũ.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, nhẹ nhàng nói:
"Anh biết không? Nếu tôi có Tỏa Hồn Đàn và hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thì tất cả streamer còn lại của bên đỏ sẽ chết sạch, bao gồm cả anh."

Vương Hàm Vũ dùng đầu gối lết qua, túm chặt tay áo Ôn Giản Ngôn: "Nhưng, nhưng cậu biết cách làm thế nào để giải thoát streamer khỏi trói buộc trận doanh, đúng không?"
Hắn ta nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt khao khát: "Tôi nguyện ý đưa Tỏa Hồn Đàn cho cậu, chỉ cần cậu chuyển tôi sang trận doanh bên đen."
"Cho dù những streamer khác bên đỏ bị xóa sổ vì điều này cũng được?"
Ôn Giản Ngôn xác nhận.
"Tôi, tôi cũng không muốn làm thế, nhưng..." Vương Hàm Vũ ngẩng mặt lên: "Quy tắc vốn là như vậy! Livestream thật sự rất tàn khốc, tất cả mọi người phải bất chấp để sinh tồn..."
Trần Mặc im lặng đứng bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng.
Gã cụp mắt xuống, ngón tay âm thầm siết chặt, móng tay phẳng lì chọc mạnh vào lòng bàn tay mềm mại.
"Nhưng thế vẫn chưa đủ."
Ôn Giản Giản nhẹ nhàng ngắt lời đối phương
Vương Hàm Vũ sửng sốt: "...!Cái gì?"
"Chỉ biết Tỏa Hồn Đàn ở đâu là chưa đủ."
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt: "Tình hình phó bản đã thay đổi quá nhiều, có lẽ thông tin của anh cũng mất giá trị, thậm chí còn chẳng đơn giản bằng việc sử dụng bàn tay chỉ dẫn.

Mặc dù số lần sử dụng bàn tay chỉ dẫn của tôi đã hết, nhưng tôi tin rằng có rất nhiều streamer bên đỏ nguyện ý đổi bàn tay chỉ dẫn lấy cơ hội sống sót, có đúng không nào?"
Mặt Vương Hàm Vũ cứng đờ.
"Chắc hẳn anh hiểu điều này rất rõ, tuy nhiên anh vẫn đề nghị giao dịch với tôi..."
Ôn Giản Ngôn cười nhạt: "Bởi vì cái bình ở trên người anh phải không?"
Trình độ nói dối quá kém.
Vương Hàm Vũ giật thót tim, hắn ta vô thức cắn chặt răng, lập tức nếm được mùi máu trong miệng.
...! Hắn ta biết rằng, nếu nói Tỏa Hồn Đàn ở trên người thì đối phương hoàn toàn có thể giết chết hắn, sau đó tìm kiếm đồ đạc trên thi thể mình.

Vì vậy hắn ta mới lừa gạt Trần Mặc, nói với gã rằng mình biết vị trí của Tỏa Hồn Đàn, để Trần Mặc gọi streamer bên đen đến, tiến hành giao dịch mang chút lợi ích cho bản thân.
Song không ngờ là...!kẻ kia lại trực tiếp nhìn thấu mưu đồ và vạch trần nó.
Trong lòng Vương Hàm Vũ dấy lên cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt.
Lần này tiêu thật rồi.
Ôn Giản Ngôn chớp chớp mắt: "Nhưng mà...!có thể."
"!!!" Sau khi nghe hắn trả lời, Vương Hàm Vũ lộ vẻ vừa mừng vừa sợ
Rõ ràng phát hiện hắn ta nói dối nhưng streamer bên kia vẫn chấp nhận làm giao dịch hoàn toàn có lợi cho hắn ta! Chẳng lẽ...
Vương Hàm Vũ thoáng nhìn chàng trai trước mặt, đáy mắt lóe sáng.
Thật sự có loại thánh mẫu ngập tràn tình thương giữa thời buổi livestream này?
Vì phòng ngừa bên kia đổi ý, Vương Hàm Vũ vội vàng móc Tỏa Hồn Đàn đưa cho đối phương.
Ôn Giản Ngôn ước lượng Tỏa Hồn Đàn trong tay, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.
Đây là hàng thật.
Trong suốt quá trình này, Trần Mặc vẫn luôn im lặng, bình tĩnh đứng cách đó vài mét nhìn ra xa, trông như tác phẩm điêu khắc làm bằng bùn gỗ, cơ thể như hòa vào bóng tối.
Vương Hàm Vũ nửa quỳ dưới đất ngẩng đầu, sau đó háo hức nhìn chàng thanh niên:
"Ngài, bây giờ ngài có thể cho tôi nhập giáo phái chưa?"
"Đương nhiên là có thể."
Chàng trai cụp đôi mắt màu hổ phách xuống: "Anh biết tôn chỉ của giáo phái ta là gì không?"
"Là, là gì?"
"Trung thực và chuộc lỗi." Ôn Giản Ngôn hơi khom người xuống, trìu mến vuốt ve gò má hắn ta, sau đó chậm rãi nghiêng người để lộ Trần Mặc đứng gần đó:
"Cho nên, thành thật chuộc lỗi với anh ta đi."
Hắn nở nụ cười dịu dàng, tựa như ác quỷ đội lốt thiên thần: "Chỉ khi giáo chúng quý báu của tôi chấp nhận sự chuộc tội của anh, tôi sẽ cho anh gia nhập cùng mọi người, đã hiểu chứ?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương