Đây là cảnh tượng có thể khiến con người ta sụp đổ: cơ thể bị sắp đặt trong một tư thế tồi tệ, cảm giác nhục nhã khi bị dây thừng siết chặt da thịt trong hoàn cảnh xa lạ tràn ngập mùi vị nguy hiểm… Nếu đổi thành một người khác thì ít ra lúc này họ cũng thay đổi sắc mặt, bởi suy cho cùng, tất cả những việc này xảy đến quá đột ngột, bất ngờ tới mức chẳng kịp đề phòng.

Nhưng Tề Linh Tây thì không.

Anh chỉ khẽ nhíu mày, đáy mắt xám nhạt lướt qua một tia không vui, còn tất cả những cảm xúc yếu đuối như căng thẳng, sụp đổ hay mờ mịt đều chẳng liên quan đến anh. Sau một cơn bực bội ngắn ngủi, anh lạnh nhạt quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đối với con người sống ở năm 2035, đây là một căn phòng có thể nói là cổ xưa: trần nhà nặng trĩu, đèn chùm thủy tinh hoa lệ, giường tứ giác có màn che dày dặn, tủ đầu giường còn đặt một giá nến màu trắng chân thực, bốn bề có mấy bức tranh sơn dầu theo chủ nghĩa thần bí[1] được treo trên tường dán giấy màu nâu thấp thoáng hoa văn chìm sắc vàng.

Chú Thích [1]

Có thể mấy chục năm trước vẫn còn kiểu phong cách nội thất Châu Âu cổ điển này, nhưng ở thời đại AI gia dụng được phổ cập toàn diện như hiện nay thì gần như không thể nhìn thấy phòng ốc kiểu này nữa —— à không, chắc chắn trong viện bảo tàng vẫn còn.

《Thế giới hiện thực》là một trò chơi mô phỏng hiện thực nhưng lại vượt khỏi hiện thực. Vì người chơi có thể tự chủ việc lựa chọn thời gian, đừng nói là thời trung cổ trong lịch sử nhân loại, dù muốn trở về Kỷ Cambri[2] cũng không thành vấn đề. Nhưng《Thế giới hiện thực》bây giờ đang đối diện với nguy cơ sụp đổ, không thể đoán trước các Chủ thần Nhất mạnh ai nấy làm sẽ tạo ra một “Tân thế giới” như thế nào.

Chú Thích [2]

Trong lúc quan sát xung quanh, Tề Linh Tây cũng thử cởi bỏ dây thừng đang trói chặt mình đồng thời thấp giọng gọi: “Tiểu Nhất.”

Không thấy trả lời.

Tề Linh Tây hơi nghiêng đầu, thông qua mặt thủy tinh phản quang mới miễn cưỡng nhìn thấy hình chiếu tai phải của mình: khuyên tai màu bạch kim vẫn đang yên tĩnh nằm đó.

Nghĩ đến dòng điện kích thích lúc Tề Dịch cắn nó, lại kết hợp với lời nói của hắn, trong lòng Tề Linh Tây đã chắc chắn: Tề Dịch vừa cải tạo Tiểu Nhất, hiển nhiên là cần thêm một thời gian nữa nó mới có thể khởi động lại.

Việc cần làm lúc này là lấy lại tự do trước đã, có quần áo hay không cũng không sao, anh không thích bị trói buộc.

Đúng lúc này, một tiếng cạch vang lên, cánh cửa đôi bằng gỗ nguyên khối dày nặng và rắn chắc bị đẩy vào, mùi hương khiến cơ thể người ta mềm nhũn trong phòng bỗng nhạt đi rất nhiều. Tề Linh Tây chớp cơ hội cởi dây trói sau lưng đồng thời ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Giường gỗ nằm đối diện cửa phòng, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn rõ tình hình ngoài cửa.

Anh trông thấy bốn người đàn ông… hoặc nên gọi là bốn cậu trai to xác?

Họ mặc đồng phục tương tự nhau. Tất cả đều có áo choàng dày nặng màu đen với vạt áo rủ tới đầu gối, trên ngực trái có hình thêu hoa hồng xanh chói mắt, kết hợp với màu lam trên cổ áo, vạt áo, cổ tay áo và tà áo lại càng thêm nổi bật. Bên dưới quần dài màu đen là ủng da lạnh cứng mang đến cảm giác sắc sảo mạnh mẽ, khi sải bước lộ vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung.

Bốn cậu trai đi xen kẽ nhau, hiển nhiên người dẫn đầu có thân phận cao quý nhất. Dung mạo hắn vô cùng xuất chúng, tuy quần áo bốn người giống hệt nhau nhưng mặc trên người hắn lại toát ra một khí thế vượt trội.

Hắn có mái tóc đen ngắn hơi quăn dài qua tai, màu da trắng lạnh chẳng chút độ ấm hệt khối ngọc giữa băng tuyết. Mặt mày hắn tuấn tú, dưới hàng mi đen là đôi mắt sâu thẳm thấp thoáng một vòng đỏ tươi; đôi môi đỏ rực diễm lệ như hoa hồng nhuốm máu cô độc nơi vách núi.

Hắn có vóc dáng cao nhất trong bốn người, dù ngay phía sau có hai người một vạm vỡ một béo mập đi theo cũng không thể đè ép được dáng người cao thẳng của hắn.

Bốn người vừa bước vào vừa trò chuyện, nhóc mập phía sau nói bằng giọng thật thà: “Viện trưởng điên rồi đúng không, vậy mà lại để một Nhân tộc làm thầy giáo cho chúng ta? Chúng ta cần học văn sử của Nhân tộc chắc? Học làm cái gì, thứ chủng tộc mạt hạng đấy…” Giọng nói bỗng im bặt bởi họ đã nhìn thấy cảnh tượng trên giường.

Một cơ thể trắng nõn đang nằm giữa chiếc giường đắt tiền màu đen sẫm, dây thừng đỏ sậm siết chặt da thịt mềm mịn, rõ ràng là tư thế cho người khác…

Nhóc mập: “Đệt!”

Hai người khác đồng thời hít sâu một hơi.

Nam sinh đi đầu cũng sững sờ, sau đó hắn cất tiếng lạnh băng: “Ra ngoài!”

Nhóc mập đã hoàn hồn: “Đâu, đâu ra thứ tiện dân dám tự mình trèo lên giường Dực thiếu gia thế này, mau…” Cậu ta còn chưa dứt lời, nam sinh được gọi là Dực thiếu gia đã thấp giọng quát: “Tôi bảo mấy cậu ra ngoài.”

Ba người nhóc mập giật nảy, mặt cả ba đều trắng bệch, miệng run rẩy nói: “Thuộc, thuộc hạ tuân lệnh!”

Nói đoạn, cả ba gục đầu thõng tay rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, nhóc mập kia còn biết điều đóng cửa vào.

Họ vội vàng đi ra xa, đến khi chắc chắn vị kia không thể nghe thấy mới đưa mắt nhìn nhau, trong mắt toàn là kinh ngạc.

Nhóc mập tên Jeremy, cậu ta không nhịn được mà mở miệng: “Không phải thiếu gia chán ghét mấy tên Mị Tinh hạ tiện này nhất sao!”

Hai cậu trai còn lại tên là Bạch Thập và Licques, Bạch Thập liếc nhìn Jeremy một cái: “Đừng lo chuyện bao đồng!”

Licques “chậc” một tiếng: “Nói thật thì Mị Tinh kia cũng quá…”

Gã còn chưa dứt lời, Bạch Thập và Jeremy đã trừng mắt với gã. Trong ba người, Licques là người sơ ý và cẩu thả nhất, nhưng gã cũng nhận ra bản thân đã quá nhiều lời nên vội vàng ngậm miệng.

Dù không ai trao đổi với ai nhưng ánh mắt họ nhìn nhau đã nói ra mọi thứ: chỉ một thoáng liếc nhìn mà suýt nữa họ cũng bị Mị Tinh kia quyến rũ, chẳng trách lại có thể trèo lên giường Dực thiếu gia.

Nhưng mà… đáy lòng cả ba đều sinh ra chút ngờ vực.

Đuôi của Mị Tinh đâu?

Đè dưới thân rồi à?

Nếu vậy thì Mị Tinh có chịu nổi không?

Chậc, không hổ là Mị Tinh “muốn làm việc lớn”, đến cả chuyện đi ngược bản năng cũng có thể nhẫn nhịn.

Phải biết đuôi của Mị Tinh không khác gì mũi của con người, nếu không được hít thở thì những chủng tộc thấp hèn ấy sẽ chết rất nhanh.

Trong phòng.

Sau khi cửa đóng, Kỳ Dực mới tỉnh ra.

Sao hắn lại tức giận? Sao hắn lại muốn đuổi mấy người Jeremy ra ngoài? Mị Tinh kia mới là kẻ phải ra ngoài chứ.

Hắn sải bước về phía giường định ném thứ hạ tiện dám cả gan lẻn vào phòng ngủ của Huyết tộc ra ngoài, nhưng vừa đi được một bước, Kỳ Dực bỗng dừng chân.

Trên nền lụa đen nhánh mịn màng, cơ thể trắng tựa ngọc Dương Chi, mềm tựa mây nơi chân trời đã thoát khỏi dây thừng đỏ rực diễm lệ. Anh nhảy bật lên như chú cá bạc trơn tuột, lộ ra gương mặt quá mức xinh đẹp và tinh xảo.

Đó là gương mặt còn đẹp hơn cả cơ thể trước mắt, mái tóc ngắn màu đay ngoan ngoãn rủ trên bờ vai gầy yếu, phía trên xương đòn mê người là chiếc cổ yếu ớt như thể vừa chạm sẽ gãy, đường quai hàm dịu dàng xinh đẹp, cánh môi nhạt như đang phủ một lớp sương mỏng, chóp mũi vênh vểnh, mà dưới hàng mi cong dài là một đôi…

Kỳ Dực: “!”

Sau khi hắn nhìn thấy đôi mắt xám nhạt ấy, toàn bộ vẻ ngoài mỹ lệ đều chẳng đáng nhắc đến nữa.

Ánh mắt hắn nhìn thấy lạnh nhạt mà xa cách, phảng phất như đôi bên bị ngăn cách bởi vô số núi cao chọc trời hoặc những rãnh biển sâu không thấy đáy, còn bởi những khoảng thời gian vô tận còn dài lâu hơn cả vĩnh hằng.

Xa không thể với, không đường vượt qua.

Tề Linh Tây chăm chú nhìn cậu nam sinh trước mắt một lúc, anh đang muốn xác định một vài thứ…

Không có lệ chí, không có khuyên tai. Dung mạo đúng là xuất chúng, nhưng hắn không có chỗ nào giống Tề Dịch cho lắm, bất kể là bản thiếu niên hay bản thanh niên.

Ừm, không phải Chủ thần Nhất.

Vậy là bình thường, dù sao cũng không đến nỗi anh vừa đến đã gặp luôn Chủ thần.

Kỳ Dực đã nhận ra sự thất vọng trong mắt anh, cảm giác đau nhói khó hiểu lan tràn trong ngực. Hắn đứng nguyên tại chỗ, đoạn lạnh giọng nói: “Cút.”

Từ xưa đến nay, Huyết tộc luôn có sức trấn áp với những chủng tộc thấp hèn này. Theo lý thì sau khi hắn nói như vậy, Mị Tinh này phải sợ đến độ quỳ rạp bên giường, nhưng Mị Tinh trước mắt hắn không những không sợ mà còn ung dung từ tốn xuống giường, anh mặc kệ cơ thể trần trụi bất kham của mình, thái độ rất mực bình tĩnh tự nhiên…

Quả nhiên là Mị Tinh không biết liêm sỉ!

Kỳ Dực cứng rắn rời mắt.

Tề Linh Tây chẳng có chút hứng thú nào với “người chơi” không phải Chủ thần Nhất. Rõ ràng anh đang ở trong hoàn cảnh khó chịu đựng nhất, nếu là người bình thường chỉ sợ đã xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu, nhưng anh lại thấy chẳng có vấn đề gì. Dù là vết đỏ mờ ám trên người, đường cong vô cùng gợi cảm hay thậm chí là phản ứng do bị thuốc khơi dậy cũng không thể khiến anh lúng túng.

Ừm, trong lĩnh vực “chỉ cần mình không xấu hổ thì kẻ xấu hổ sẽ là người khác”, Giám đốc Tề nắm chắc ngôi đầu bảng.

Anh chân trần xuống giường, dùng thái độ thoải mái thậm chí là nhã nhặn thong dong đi về phía cửa.

Kỳ Dực không nhịn được nữa: “Cậu!”

Tề Linh Tây dừng bước: “Ừ?”

Kỳ Dực nhìn anh chằm chằm: “Mặc quần áo vào.”

Tề Linh Tây: “Ồ.” Nếu có quần áo thì anh cũng không ngại mặc.

Ánh mắt của Kỳ Dực không thể tránh né mà rơi xuống một nơi lồ lộ trên cơ thể anh.

Tề Linh Tây không cần nhìn cũng biết tình trạng của bản thân. Anh nghĩ một thoáng rồi cảm thấy mình cần giải thích: “Chỉ là phản ứng của thuốc thôi, tôi không có hứng thú với trẻ con.”

Tuy chưa yêu bao giờ nhưng Tề Linh Tây cũng biết được vài thứ chung chung.

Giữ mình trong sạch là cơ sở.

Anh muốn khiến Chủ thần Nhất yêu mình thì ít nhất cũng phải phân rõ giới hạn với người khác, ví dụ như thiếu niên rõ ràng là đã hiểu nhầm gì đó ngay trước mắt này.

Sợ câu vừa rồi không đủ sức thuyết phục, Tề Linh Tây lại bổ sung: “Việc tôi xuất hiện ở đây là ngoài ý muốn. Yên tâm đi, cậu không phải kiểu tôi thích.”

- End chapter 10-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương