Chào Em, Cô Giáo Của Tôi
Chương 33: Cảm ơn em đã có mặt trên thế giới này

Taxi dừng trước cổng biệt thự trong khu Vĩnh Ninh Lý, Ninh Thư và Nghiêm Kiều bước xuống xe. Lúc này đã là một giờ sáng, từ bên sông tới nhà chỉ mất nửa tiếng ngồi xe. Bọn họ bắt đầu hôn nhau khi tiếng chuông trong tháp rung lên mười hai lần. Từ đó tới giờ, không ai đề cập đến nụ hôn bên sông đó nữa. Nhẹ nhàng, lưu luyến, cuồng nhiệt, triền miên, chẳng thiếu điều gì, như hai tâm hồn cô đơn vô tình chạm vào nhau trong thế giới đầy băng giá, rồi ôm lấy nhau tìm hơi ấm. Anh chủ động, nhưng cô không cự tuyệt.

Nghiêm Kiều lên tiếng trước, âm thanh trầm thấp, khàn khàn: “Đó là nụ hôn đầu của anh.”

Ninh Thư: “Đó cũng là nụ hôn đầu của em.”

Nghiêm Kiều: “Trước đây anh đã thề với bản thân mình rằng, nếu lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô gái nào thì sẽ sống với người ấy cả đời.”

Ninh Thư: “Lừa anh thôi, đó không phải là nụ hôn đầu tiên của em đâu.”

Nghiêm Kiều nhướng mắt không nói gì, nhưng Ninh Thư lại cảm thấy trong mắt anh có sự thù địch vô cùng đáng sợ, dường như anh đang xác nhận sự thật trong lời nói của cô, nếu điều đó là thật thì anh sẽ giết cô ngay lập tức.

Ninh Thư cười khan một tiếng: “Haha, nói giỡn thôi mà.”

Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, giống như con sói đói đang đứng trong bóng tối âm thầm theo dõi con mồi của mình: “Đừng đùa như vậy với anh, anh sẽ nghĩ đó là thật đó.”

Anh tiến lên một bước, rũ mắt nhìn xuống đôi môi đang ửng đỏ vì bị anh hôn, rồi cúi thấp đầu định hôn cô lần nữa. Ninh Thư nghiêng đầu né tránh.

Nghiêm Kiều nhéo nhéo cằm cô, cúi người, xoa nhẹ lên trán cô, giọng nói khô khốc, trầm thấp: “Nghiện rồi thì phải làm sao?”

Hơi thở của anh rất gần, khiến cô nhớ tới nụ hôn bên bờ sông, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng có suốt ngày như vậy.”

Nghiêm Kiều sờ sờ môi mình, nhìn Ninh Thư: “Chẳng phải là em cũng thích sao? Tại sao lại đè nén mình như vậy?”

Ninh Thư cúi đầu: “Em đâu có…”

Nghiêm Kiều: “Không bắt em phải chịu trách nhiệm, chỉ hỏi em một câu.”

“Em có thích nụ hôn đó không?”

Ninh Thư: “Thích.” Nhưng lại không dám tiếp tục nữa.

Nghiêm Kiều mỉm cười, đôi mắt hoa đào dịu dàng, anh đưa tay lên xoa mái tóc cô: “Được, anh biết rồi.”

Anh có thể cảm nhận được rằng không phải cô không hề thích anh. Chỉ là, cô thích anh chưa đủ nhiều và còn phải xếp sau những thứ khác, chẳng hạn như quá khứ của cô hay cha mẹ cô. Anh không trách cô nhu nhược, không dũng cảm, vì anh luôn biết cô là một cô gái thông minh, hiểu chuyện. Nguyên nhân khiến anh bị xếp sau không phải do cô mà nhất định là vì anh chưa đủ tốt, hoặc là anh đối xử chưa thực sự tốt với cô. Đột nhiên Nghiêm Kiều nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện, nét buồn thoáng qua trong mắt anh vừa rồi đã vui vẻ trở lại. Anh vừa được hôn người con gái mình thích, còn điều gì có thể khiến bản thân vui vẻ hơn nữa chứ, anh đưa tay lên xoa nhẹ đôi môi cô: “Cái lưỡi thật mềm.”

Trước giờ Ninh Thư chưa bao giờ nghe thấy những lời lộ liễu như vậy, cô sửng sốt một hồi, rồi ngước đôi mắt to tròn nhìn Nghiêm Kiều.

Sau khi định thần lại, Ninh Thư nói: “Muộn quá rồi, hay là anh đừng về, hôm nay ở đây đi.”

Khóe miệng Nghiêm Kiều lại bắt đầu khó chịu, anh hỏi cộc lốc: “Anh ở phòng em vậy em ở đâu?”

Ninh Thư: “Ngủ cùng nhau.”

Nghiêm Kiều: “…”

Ninh Thư mở cửa, sau đó vào nhà trước, rồi quay đầu nhìn Nghiêm Kiều đang ngơ ngác đứng ngoài: “Vào đi nào.”

Ngay khi Nghiêm Kiều thò một chân vào trong, cô liền đóng sầm cửa lại.

“Aaaaa—” Một tiếng hét thất thanh phá tan màn đêm yên tĩnh, lại thêm một bằng chứng mạnh mẽ nữa cho tin đồn về căn biệt thự ma ở Vĩnh Ninh Lý. Nghiêm Kiều bị đuổi ra khỏi cửa, đứng bên ngoài nhìn lên phòng Ninh Thư trên lầu hai, trong phòng đèn đã bật sang, sau đó rèm cửa khẽ chuyện động. Biết rằng cô đang nhìn mình qua cửa sổ, nên anh giơ tay lên gửi cho cô một nụ hôn gió.

Bà lão ở tiệm may đối diện quay lại lấy đồ, nhìn thấy Nghiêm Kiều đứng ở cửa biệt thự, liền chạy tới vung tay vừa đánh người vừa chửi mắng: “Đồ lưu manh, khốn kiếp, lại đến đây quấy rầy cô giáo Ninh.”

“Cũng đừng có nghĩ tới việc đánh Tiểu Kiều và Lễ Lễ, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát đó!”

Nghiêm Kiều thấy bà lão thực sự lôi điện thoại ra, trong lòng có chút cảm động, anh muốn cười không nổi, khóc cũng không xong: “Bà, bà đừng báo cảnh sát, con đi ngay đây.”

Bà lão chống gậy chỉ vào Nghiêm Kiều, vẻ mặt cảnh giác: “Sau này còn tới nữa không?”

Nghiêm Kiều: “Còn.”

Nói xong liền tập tễnh chạy đi.

Hầu hết các cửa hàng ở phố Thiên Đường đều đã đóng cửa, trên đường vắng vẻ, ít người qua lại, thật hiếm khi yên tĩnh như vậy. Trong tiệm buffet thịt nướng Thanh Ninh lại vô cùng sôi động, đầu bếp đang chuẩn bị các món ăn cho bữa tiệc sinh nhật hôm nay, tiểu Chu và mấy người khác đang thổi bóng và đồ trang trí nhiều màu sắc, nhưng việc này đều phải hoàn thành trước bình minh để đảm bảo tiểu thiếu gia vừa thức dậy đã có thể nhìn thấy.

Triệu Vũ Kiệt đang đeo tạp dề nướng bánh, La Minh thì tập vẽ tranh bằng kem, để lát nữa có thể vẽ lên bánh.

Triệu Vũ Kiệt vừa thấy Nghiêm Kiều liền mắng: “Hôm nay là sinh nhật Lễ Lễ, vậy mà cậu biến đâu mất thế? Còn biết đường mò về nữa à?”

La Minh nhìn Nghiêm Kiều: “Sao chân lại tập tễnh thế kia?”

Nghiêm Kiều bước tới trước mặt anh ta: “Cậu chỉ biết nhìn mình cái chân tập tễnh của tôi thôi à?”

Triệu Vũ Kiệt đặt nhiệt độ lò nướng rồi đi tới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghiêm Kiều: “Mẹ nó, đồ đểu cáng!”

Tiểu Chủ vừa buộc những quả bóng đầy màu sắc vừa đi tới, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Vũ Kiệt đem tiểu Chu dẫn ra chỗ khác: “Đừng nhìn.”

Tiểu Chu không hiểu chuyện gì: “Rốt cuộc làm làm sao?”

Triệu Vũ Kiệt: “Là cô muốn nghe đó nhé, nghe xong đừng có mà gào thét gầm rú lên đó.”

Tiểu Tôn cũng sán lại gần anh ta, mấy người nhân viên phục vụ thích thầm Nghiêm Kiều đều đi tới, nhìn Triệu Vũ Kiệt với vẻ mặt háo hức.

Triệu Vũ Kiệt: “Môi của anh Kiều bị cô gái nào đó cắn, mấy người các cô hết hy vọng rồi, đã nghe rõ chưa hả, nếu như chưa rõ, tôi sẽ nói lại một lần nữa, nụ hôn đầu của anh Kiều nhà mấy người mất rồi.”

La Minh: “Cậu ấy, mất trinh rồi.”

Triệu Vũ Kiệt: “Cậu ấy, ô uế rồi.”

La Minh: “Không còn sạch sẽ nữa.” =)))

Cả hai chơi trò thay nhau đưa tin, khiến những cô gái trong cửa hàng đều phải khóc ròng.

Triệu Vũ Kiệt đưa khăn giấy cho từng người: “Các em đừng khóc nữa, chẳng phải là vẫn còn ông chủ Triệu sao, ông chủ Triệu sẽ khiến các em hạnh phúc.”

La Minh tháo đôi găng tay dính đầy kem ra, đi đến bên cạnh Nghiêm Kiều: “Làm lành với cô giáo Ninh rồi à?”

Nghiêm Kiều: “Chưa, tôi có chút do dự.”

La Minh: “Do dự cái gì?”

Nghiêm Kiều: “Để xem cô ấy có vượt qua thử thách để trở thành bạn gái của tôi hay không.”

Triệu Vũ Kiệt trợn mắt lườm Nghiêm Kiều một cái: “Chẳng phải đã hôn người ta rồi sao, khoe khoang cái rắm, biến mẹ đi!”

Nghiêm Kiều lấy điện thoại ra, gửi lì xì cho tất cả mọi người trong Thanh Nịnh: “Chúc Lễ Lễ sinh nhật vui vẻ, mọi người vất vả rồi.”

Tiểu Chu và những người khác mỗi người nhận lấy một phong bao màu đỏ để an ủi trái tim đang bị tổn thương sâu sắc của mình.

Triệu Vũ Kiệt: “Mẹ nó, vừa thấy bao lì xì đỏ mà giật cả mình, còn tưởng cái tên này gửi thiệp thoát ế cơ.”

Tình hình này có vẻ là vẫn chưa thoát được ế, nếu không cả thiên hạ đều đang ầm ầm lên rồi. Triệu Vũ Kiệt cũng nhận lấy một bao lì xì, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhóm tiểu Chu đã hoàn thành xong công việc chuẩn bị, ai về nhà thì về, còn ai lên lầu nghỉ ngơi thì cũng đã lên.

Nghiêm Kiều trở về phòng để ngủ bù một giấc, nhưng mới đến bốn giờ sáng đã bị tiếng gõ cửa của Triệu Vũ Kiệt và La Minh đánh thức, ba người lái xe, đem theo một đống đồ màu sắc sặc sỡ, lẳng lặng đến gần biệt thự trong khu Vĩnh Ninh Lý. Vì để đảm bảo hiệu quả cho sự bất ngờ, khiến Nghiêm Lễ không thể phát hiện ra. Triệu Vũ Kiệt đứng lên thang. Lặng lẽ trèo lên trên, lấy một đống đồ sặc sỡ La Minh đưa tới rồi treo chúng lên hàng rào. Đặc biệt là phía trước cửa sổ phòng Lễ Lễ, rất nhiều ruy băng, bóng bay được trang trí lên đó, với tôn chỉ duy nhất là càng nhiều càng tốt.

Ngoài tường, trong sân, cửa ra vào phòng khách, cửa sổ phòng Nghiêm Lễ đều đã xong xuôi, Triệu Vũ Kiệt khoanh tay: “Xong rồi, lát nữa cầm máy quay đặt sẵn ở đây, Lễ Lễ mở cửa sổ ra cái là quay ngay.”

Nghiêm Kiều đứng bên ngoài căn nhà xem xét, sau đó quay lại xe, từ trong đống hoa hòe hoa sói lổn nhổn đủ thứ đồ trang trí, chọn ra vài món còn có thể nhìn được.

Triệu Vũ Kiệt: “Không phải bày biện xong hết cả rồi sao?”

Nghiêm Kiều lại lôi thang ra.: “Loại ế như cậu không hiểu được đâu.”

Triệu Vũ Kiệt: “…” Hiểu rồi.

Nghiêm Kiều leo lên thang, núp bên ngoài cửa sổ phòng Ninh Thư, sau đó lần lượt treo từng món đồ lên, cuối cùng để một quả bóng tròn tròn màu hồng ở giữa. Để đảm bảo rằng cô gái của anh có thể nhìn thấy bất ngờ lãng mạn này ngay khi cô mở cửa sổ ra.

Bốn rưỡi sáng, trời vẫn còn tối, Ninh Thư đang trằn trọc trở mình trên giường, từ một tiếng trước cô đã nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài, nhưng không dám nhúc nhích, thậm chí nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không dám. Trước đó giả ma giả quỷ đề là do Nghiêm Kiều làm, cái này cô biết, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không sợ. Lần này chắc chắn không phải là Nghiêm Kiều, anh không cần thiết nửa đêm nửa hôm tới đây để dọa cô, nếu anh muốn tiếp tục giả ma giả quỷ, tung tin đồn ma ám để giữ giá nhà ở mức thấp, anh nhất định sẽ nói cho cô biết trước một tiếng. Ninh Thư càng nghĩ càng không ngủ nổi, sau ánh đèn cô thấy một bóng đen xẹt qua tấm rèm. Đây là lầu hai, tại sao bên ngoài lại có bóng đen đó chứ? Người làm sao có thể lơ lửng ngoài cửa sổ lầu hai thế này được, Aaaaaa!

Ninh Thư nằm thu lu trong chăn sắp khóc đến nơi, trong lòng đột nhiên nghĩ tới những ngày Nghiêm Kiều còn sống ở đây, tuy rằng có chút hư đốn nhưng trong hoàn cảnh này có thể tìm anh. Tâm lý con người là như vậy, càng sợ lại càng không dám nhìn, càng khống chế bản thân không đi tìm hiểu. Sau đó Ninh Thư nhìn thấy một cái đầu người tròn tròn đang treo lơ lửng giữa cửa sổ phòng mình, đầu người!

“Aaaaaaa!”

Nghiêm Kiều đang chuẩn bị xuống thang,thì nghe thấy tiếng hét của Ninh Thư, anh lại nhanh chóng trèo lên, trong lòng hiểu rõ lý do, có phải anh đã dọa cô sợ rồi không? Đều trách cái thời tiết này, tới giờ rồi mà trời vẫn chưa sáng.

Nghiêm Kiều gõ lên cửa sổ: “Đừng sợ, là anh, hoàng tử của em đây.”

Ninh Thư nghe thấy tiếng Nghiêm Kiều, lập tức mở cửa sổ muốn chửi bới: “Nghiêm Kiều!” Nhưng lại sợ Nghiêm Lễ thức giấc nên chỉ đành đè thấp giọng xuống.

Còn chưa dứt lời, đã thấy một bông hoa đưa tới trước mặt. Ninh Thư không nhận, cô thấy căn nhà khắp nơi đều là đồ trang trí, ngay lập tức hiểu rằng anh đang chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của Nghiêm Lễ.

Vừa nghĩ đến Nghiêm Lễ, cả bụng tức chẳng có cách nào phát ra ngoài: “Được rồi.”

Nghiêm Kiều đưa bông hoa trong tay mình cho cô: “Bớt giận.”

Ninh Thư không đón lấy. Nghiêm Kiều suy nghĩ một chút, nếu như anh trèo vào phòng, giúp cô cắm hoa vào bình hoa bên đầu giường thì, thôi bỏ đi, như vậy cô sẽ cầm ngay bình hoa đó đập luôn lên đầu anh mất. Anh cần một nơi cắm hoa thật hợp lý. Cuối cùng, anh đã phát hiện ra một nơi mà anh không cần phải mạo hiểm trèo vào phòng cô.

Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều vươn tay ra, thật vững vàng cắm bông hoa kia vào, khe, ngực, cô.

Nghiêm Kiều phải nên cảm ơn rằng phía dưới mặt đất là một bãi cỏ, chứ không phải sàn bê tông, nếu không bị đẩy khỏi thang như thế này, không chết thì cũng tàn phế.

——

Trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, Nghiêm Lễ rời khỏi giường đi tới bên cửa, nhìn thấy đủ loại đồ trang trí sinh nhật, cũng như Triệu Vũ Kiệt người đang ngồi trên bờ tường quay lại toàn cảnh cậu vẫn mặc nguyên trên người bộ đồ ngủ, vừa lim dim vừa đưa tay lên dụi mắt.

Triệu Vũ Kiệt vẫy vẫy tay với Nghiêm Lễ: “Cười lên nào tiểu thiếu gia.”

Nghiêm Lễ mỉm cười, uốn cong đôi mắt đào giống hệt anh trai mình và vẫy tay với chiếc máy quay: “Chào buổi sáng các anh của em.”

“Vù vù vù” một chiếc máy bay không người lái phía bên cạnh bay tới, từ thân máy bay một biểu ngữ màu đỏ được thả xuống: “Chúc mừng sinh nhật Lễ Lễ.”

La Minh mặc vest đứng ngoài cổng lớn, trên tay cầm chiếc điều khiển từ xa, để lái chiếc chiếc máy bay.

Ở phòng bếp dưới lầu, Ninh Thư đang hâm nóng sữa, cô quay sang người đàn ông bên cạnh nói: “Hôm nay là sinh nhật Lễ Lễ, vì muốn thằng bé vui vẻ nên em mới đặc cách cho anh vào nhà, hy vọng anh hiểu điều đó.”

Nghiêm Kiều đang mặc chiếc áo len mỏng màu trắng, tay áo xắn lên cao và đeo tạp dề màu hồng của Ninh Thư, lúc này đang đứng rán trứng trên bếp: “Biết, anh có được vinh hạnh này, tất cả là nhờ Lễ Lễ.”

Ninh Thư dùng dây thun màu đen cột tóc mình lên, thấp giọng hỏi: “Anh chuẩn bị quà gì cho Lễ Lễ? Sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới.”

Nghiêm Kiều: “Em đoán xem.”

Ninh Thư: “Không đoán, đoán không ra.”

Nghiêm Kiều ngó qua cửa sổ, thấy La Minh và Triệu Vũ Kiệt đang trêu chọc Lễ Lễ, liền lặng lẽ ghé sát vào má Ninh Thư: “Cô giáo Ninh.”

Ninh Thư đang rót sữa, cũng không buồn quay đầu lại: “Bỏ ngay mấy cái thói lộn xộn của anh đi.”

Thường thì vào lúc này, chỉ cần cô quay lại nhìn sẽ lập tức chạm vào môi anh, cảnh này cô xem trên TV nhiều rồi, nên chẳng dễ gì bị lừa đâu. Cô gái này càng ngày càng khó lừa, Nghiêm Kiều sờ sờ môi mình: “Lần trước em có nói chỉ cần có nhà là có thể cưới em đúng không?”

Ninh Thư không nhớ rõ khi đó mình đã nói gì, nhưng tóm lại là không phải như ý anh nói, trên đời này thiếu gì đàn ông có nhà, nếu vậy cô phải gả cho tất cả bọn họ à?

“Ý em là, nếu như có nhà, sẽ dễ dàng qua được cửa ải của phụ huynh hơn.” Ninh Thư đem sữa đặt lên bàn, đứng ở cửa phòng bếp nói với Nghiêm Kiều: “Phần trứng của Lễ Lễ bỏ đường đừng bỏ muối.”

Cũng không hiểu tại sao tên nhóc này lại mê đường đến vậy, may là không kén ăn, ăn gì cũng được, nên cơ thể rất khỏe mạnh.

Nghiêm Kiều: “Anh nghe ba mẹ em ngày nào cũng gọi điện cho em, vậy tại sao không thấy bọn họ tới thăm em bao giờ?”

Ninh Thư nhìn nhìn vào trong chảo rán: “Giúp em chiên vàng một chút, em thích ăn trứng chiên vàng giòn.”

Nghiêm Kiều bày trứng chiên ra, bắt đầu chuẩn bị sandwich ăn kèm: “Đang hỏi em đó.”

Ninh Thư ừm một tiếng: “Bọn họ rất nhớ em, vốn dĩ định hôm nay tới, nhưng em không cho, hôm nay là sinh nhật Lễ Lễ, lát nữa bạn bè thằng bé tới rất đông, nên không tiện.”

Nghiêm Kiều nhướng mày không nói gì thêm.

Nghiêm Lễ xuống lầu, xem ra tâm trạng rất tốt, vừa bước xuống cầu thang vừa nhảy nhót: “Cô Ninh, chào buổi sáng.”

“Anh, chào buổi sáng.”

Nghiêm Lễ ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp liền đi tới: “Cô Ninh, hôm nay cô thật xinh đẹp.”

Hôm nay, Ninh Thư đã cố tình để ý ăn mặc một chút, cô chọn cho mình một chiếc áo len màu xanh lam nhạt, bên dưới kết hợp với chân váy chữ A, dưới chân còn đi đôi dép thỏ bông màu hồng.

“Chúc mừng sinh nhật Lễ Lễ nhà chúng ta.”

Nghiêm Lễ mỉm cười hét vọng vào phòng bếp: “Anh, quà sinh nhật của em đâu?”

Nghiêm Kiều: “Ăn trước đã.”

Triệu Vũ Kiệt và La Minh cũng đi vào, năm người vây quanh bàn ăn, Ninh Thư nhìn ba người đàn ông và một cậu nhóc trước mặt. Đến cả một người phụ nữ như cô cũng không thể tưởng tượng ra trước đây họ đã sống thế nào.

Còn chưa kịp ăn xong bữa sáng, chuông cửa đã vang lên, Nghiêm Lễ ném đũa xuống, chạy ra mở cửa.

Những người bước vào là Tạ Thành Thành và Phương Hãn Vũ: “Lão Nghiêm, chúc mừng sinh nhật cậu, đã được chén chưa?”

Ninh Thư liếc nhìn thời gian: “Tiệc sinh nhật không phải bảy giờ tối mới bắt đầu hay sao? Bây giờ mới là bảy giờ sáng.”

Hai cậu học sinh đành tự mình chế biến, sau đó cùng ngồi vào bàn, Nghiêm Kiều đưa cho hai người một ít bánh mì: “Chỉ còn cái này thôi.”

Ninh Thư biểu thị rất khâm phục: “Bình thường đi học chẳng thấy hai đứa tích cực như vậy bao giờ, đặc biệt là Tạ Thành Thành, ngày nào cũng đến muộn.”

Tạ Thành Thành giả vờ không nghe thấy lời cằn nhằn của Ninh Thư, cậu lấy trong túi ra một xấp phong bì dày: “Đây là thư tình của tất cả các bạn nữ của khối mười, khối mười một và mười hai, không có được vé vào cửa nên nhờ tôi gửi cho bạn Nghiêm Lễ.”

Nghiêm Lễ: “Để ở lớp không được à, sao phải mang tới tận nhà người ta.”

Triệu Vũ Kiệt rất thích tình tiết này, anh ta kề vai sát cánh hàn huyên cùng Tạ Thành Thành: “Trong trương các cậu có bạn nữ nào rất rất xinh đẹp thích Nghiêm Lễ không?”

Tạ Thành Thành cắn một miếng lớn bánh mì, phồng mồm trợn má: “Đương nhiên là có, cái này mà anh còn phải hỏi.”

Ninh Thư hâm nóng thêm hai ly sữa đưa tới cho mỗi cậu một ly: “Nói xem nào, lớp chúng ta là những ai?”

Tạ Thành Thành vội im miệng: “Cô Ninh, cô định mớm lời em là không được đâu ạ.”

Phương Hãn Vũ: “Nghiêm Lễ, tại sao cậu lại thích ở đây vậy? Ở ký túc không phải thích hơn sao, chẳng bị ai quản.”

Tạ Thành Thành bí mật liếc nhìn Ninh Thư một cái, thấp giọng phối hợp: “Chính xác.”

Nghiêm Lễ: “Ăn nhanh đi, rồi lên nhà chơi game.”

Tạ Thành Thành suýt chút nữa thì sặc sữa: “What?”

Triệu Vũ Kiệt: “Trên lầu có phòng riêng để chơi game, bên trong có đầy đủ tất cả các loại máy game.” Tất cả đều do anh ta mua, cũng bị Nghiêm Kiều mắng không ít.

Phương Hãn Vũ: “Học bá mà ngày nào cũng chơi game á?”

Nghiêm Lễ xoay người đi lên lầu, Tạ Thành Thành vội vàng chạy theo: “Vậy lúc cậu chơi game cô Ninh có cầm thước lao vào đánh rồi bắt cậu ra ngoài làm bài tập không?”

Nghiêm Lễ: “Không.”

Tạ Thành Thành: “Không công bằng!” Nếu đổi lại là cậu, thì không thể tượng tượng nổi cô Ninh sẽ xử lý cậu thế nào.

Nghiêm Lễ liếc Tạ Thành Thành một cái: “Bởi vì tôi đã làm xong tất cả bài tập rồi.”

Tạ Thành Thành nghiến răng: “Oke.”

Đột nhiên chuông cửa lại vang lên, lần này là hai học sinh lớp A1 tới, trong đó có ủy viên thể thao của lớp A1.

Người còn lại là một nam sinh rắn rỏi, trên sống mũi còn đang dán băng Urgo, vừa vào đã thành thật giơ tay chào Nghiêm Lễ: “Sinh nhật vui vẻ, có gì ăn không, tôi chưa ăn sáng.”

Tạ Thành Thành không có ác cảm với ủy viên thể thao của lớp A1, nhưng vừa thấy cậu nam sinh còn lại đã muốn nổ tung, xắn quần xắn áo lao ngay xuống lầu: “Tối qua là cậu ta, chính cậu ta suýt chút nữa húc vỡ mũi tôi luôn rồi.”

Phương Hãn Vũ kéo Tạ Thành Thành lại, nhắc nhở cậu: “Hôm nay là sinh nhật Nghiêm Lễ, ân oán thị phi gì thì để qua hôm nay hãy nói.”

Ninh Thư lại đi hâm nóng thêm hai ly sữa, còn Nghiêm Kiều vẫn phụ trách phát bánh mì.

Sau bữa sáng ngon lành, hai học sinh lớp A1 cùng lên phòng game trên lầu, Ninh Thư có chút lo lắng: “Liệu mấy đứa có đánh nhau không? Hay là em lên giao cho mấy em ấy ít bài tập để làm?”

Triệu Vũ Kiệt vừa nghịch máy quay vừa bật cười: “Cô giáo Ninh yêu quý, xin cô đó, vì để Lễ Lễ có thể đón một ngày sinh nhật trong vui vẻ, hôm nay đừng nhắc tới hai từ bài tập nữa có được không?”

Thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt vội vàng cứu lấy mình: “Bỏ đi chữ yêu quý trong câu vừa rồi nhé.”

La Minh lái xe rời đi, nói là đi mua thêm sữa và bánh mì, ở nhà không đủ ăn rồi.

Chuông cửa lại vang lên, là một vài nữ sinh lớp A6.

Ninh Thư nhìn mấy cô gái đang đứng ở cửa phòng khách: “Lâm Đình, tô son môi rồi à? Mẫn Viên Viên màu tóc này của em là loại dùng một lần phải không? Lát nữa về gội sạch ngay đi nhé. Chu Tình, em không thấy lạnh chân sao, thời tiết này mà dám để hở chân?”

Cô gái tên Chu Thanh đỏ mặt cười: “Cô Ninh, chẳng phải cô cũng để hở chân sao ạ?”

Ninh Thư: “Cô ở trong nhà, không có ra ngoài.”

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Kiều đang nhìn chằm chằm xuống chân cô, sắc mặt lập tức thay đổi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Nghiêm Kiều thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Em mặc như vậy chẳng phải là để cho anh nhìn sao?”

Ninh Thư đỏ mặt, kéo váy xuống che chân mình: “Đừng có nói linh tinh.”

Nghiêm Kiều hất cằm về phía nữ sinh mặc đồ để lộ đùi: “Cũng như em ấy thôi, em ấy mặc vậy chính là để cho bạn trai mình ngắm.”

Ninh Thư thấp giọng nói: “Đừng có nói bậy, học sinh lớp em làm gì có ai yêu sớm.”

Một lúc sau, Nghiêm Lễ chạy sang phía đối diện dắt bà cụ tiệm may tới. Bà lão nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lễ với vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu Kiều, sao bà lại nhớ sinh nhật con là vào khoảng xuân hạ? Lúc này không phải đang là mùa thu đông sao?”

Ninh Thư phải đem Nghiêm Kiều lên nhà trốn, sau đó mới ra tiếp đón bà lão.

Bà lão lo lắng nắm tay Ninh Thư: “Tối qua cái tên côn đồ kia lại tới làm phiền cô sao? Đừng sợ, bà đã đuổi anh ta đi rồi.”

Ninh Thư cố gắng giải thích với bà lão: “Người đó không phải là xã hội đen, mà là giáo viên làm cùng trường với cháu, không phải kẻ xấu, cũng sẽ không đánh đập tiểu Kiều và Lễ Lễ đâu.”

Bà lão bán tín bán nghỉ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, rồi ra sân hóng nắng và nói chuyện cùng mấy người tiểu Chu.

Sáu giờ tối, party cơ bản đã chính thức bắt đầu, các đầu bếp đang nướng thịt xiên trong sân, cách đó không xa đặt một chiếc bàn dài, bên trên tràn ngập bánh trái, hoa tươi và nước trái cây, tất nhiên là không có rượu và sâm banh.

Tạ Thành Thành đang chơi vật tay cùng ủy viên thể thao lớp A1, người thua phải trả lời một câu thật lòng do đối phương hỏi. Ủy viên thể thao hướng Phật vẻ mặt trông rất bất lực, vừa nhìn đã biết là bị Thành Thành bắt nạt.

Mọi người đều vây xung quanh, lớp A6 và lớp A1 đứng xen kẽ lẫn lộn, không phân biệt được lớp nào với lớp nào.

Lớp A1: “Tạ Thành Thành cố lên!”

Lớp A6: “Tưởng Hàng Vũ cố lên!”

Ninh Thư đứng ở một bên, chẳng lẽ tai cô nghễnh ngãng rồi sao, không phải là đấu đá đến mức tôi không chết thì cậu phải chết à? Sao lại đi cổ vũ cho lớp đối phương thế này? Chắc hẳn là vì muốn nghe sự thật của bạn cùng lớp mình đây mà.

Tạ Thành Thành đã thua: “Đừng có hỏi mấy câu khó quá đó nhé.”

Tưởng Hàng Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu làm xong bài tập về nhà chưa?” =)))

Học sinh lớp A6 vội vàng bịt miệng Tưởng Hàng Vũ lại: “Cái này mà cũng cần hỏi à? Chắc chắn là chưa làm xong rồi, cơ hội tốt như vậy mau hỏi xem cậu ấy thích ai đi.”

Tưởng Hàng Vũ cũng rất hợp tác: “Người cậu thích là ai?”

Ngay khi Tạ Thành Thành vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy cô chủ nhiệm đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt như hổ rình mồi.

Ninh Thư không biết cuối cùng Tạ Thành Thành đã nói gì, bởi vì cô nhìn lên và bắt gặp Nghiêm Lễ đang lặng lẽ ngồi trên mái hiên, trông cậu cô đơn giống hệt với bóng lưng của Nghiêm Kiều bên bờ sông đêm qua.

Ninh Thư cầm một nắm kẹo to trong lọ thủy tinh đi lên mái hiên, rồi đưa cho Nghiêm Lễ một cái: “Lễ Lễ nhà chúng ta có tâm sự gì sao?”

Nghiêm Lễ ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, cậu còn nhỏ, trí nhớ vẫn tốt, nên có thể nhớ tuổi của mẹ mình, vì vậy cậu nói: “Nhớ ba mẹ em, cũng nhớ anh trai em nữa.”

Ninh Thư ôm lấy cánh tay Nghiêm Lễ, nhìn xuống Nghiêm Kiều đang loay hoay giải thích với bà lão rằng anh chính là người tốt: “Chẳng phải anh trai em đang dưới kia sao?”

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Ninh Thư đổ chuông, cô giật mình khi nhìn thấy là chủ nhiệm Đào gọi tới, đừng nói là học sinh nào trong lớp cô lại gặp rắc rối rồi nhé.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng chủ nhiệm Đào gần như bùng nổ: “Cô giáo Ninh!”

Ninh Thư có chút muốn khóc: “Chủ nhiệm Đào, lần này lại xảy ra chuyện gì thế?”

Nhưng giọng nói của chủ nhiệm Đào không phải vì tức giận mà là phấn khích: “Cô giáo Ninh!”

Ninh Thư: “Ngài nói thẳng đi ạ, tôi sắp chịu không nổi rồi.”

Chủ nhiệm Đào: “Trong cuộc thi Toán vừa rồi, Nghiêm Lễ đoạt giải nhất Quốc gia, cô nhớ chứ?”

Ninh Thư: “Đúng vậy, việc này không phải đã được tuyên dương rồi sao?” Tin mừng đó được đăng lên bảng tin của trường đến nay vẫn chưa bị gỡ bỏ.

Chủ nhiệm Đào: “Tôi có một người bạn làm trong phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa.”

Ninh Thư có chút nghe không rõ giọng nói của mình nữa, cô lắp ba lắp bắp: “Có… Có phải như tôi đang nghĩ không?”

Chủ nhiệm Đào nói như sắp lạc cả giọng: “Nghiêm Lễ đã được đại học Thanh Hoa tuyển thẳng vào học rồi.” Dù đã dự đoán được trước, nhưng khi tin tức được xác nhận, thực sự vẫn không khỏi phấn khích.

Giọng của chủ nhiệm Đào lớn đến mức, âm thanh có thể truyền cả ra ngoài cho dù đang không hề bật loa, Ninh Thư biết Nghiêm Lễ đã nghe thấy, nhưng cô không nhìn ra vẻ kinh ngạc, mong đợi trên khuôn mặt cậu. Phản ứng của cậu rất bình thản, bình thản tới mức bất thường.

Ninh Thư cố gắng nén lại sự kích động trong lòng, giữ cho biểu hiện của mình phù hợp với Nghiêm Lễ, để có thể tiến gần lại với trái tim cậu hơn.

Nghiêm Lễ mở miệng trước, giọng nói có chút u buồn: “Cô Ninh, em là một vật cản đường.”

Ninh Thư nhìn cậu thiếu niên sáng sủa đến chói mắt trước mặt, đau lòng nói: “Lễ Lễ nhà chúng ta ưu tú như vậy, không thể là vật cản đường.”

Nghiêm Lễ cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.

Ninh Thư thấy cậu khóc.

Cậu nhóc nghiêng đầu lau nước mắt, nhìn người đang bị bà lão chống gậy đuổi ra khỏi nhà bên dưới, rồi thấp giọng nói: “Nếu như không có em, hồi đó anh trai em cũng sẽ vào đại học Thanh Hoa.”

Giá mà khi đó cậu chết theo ba mẹ cậu thì tốt biết mấy, như vậy anh trai sẽ không phải vất vả, nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ninh Thư nhớ tới trước đây mình đã hỏi Nghiêm Kiều rằng tại sao anh học giỏi Toán như vậy mà lại thi vào ngành Thể thao, lúc đó anh nói do mình thi trượt môn Ngữ văn nên thi không nổi vào trường nào tốt hơn cả. Những gì Nghiêm Kiều nói đều là sự thật, ngoại trừ việc anh che giấu rằng mình đã được nhận thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Cuộc cạnh tranh để tìm kiếm những nhân tài của các trường đại học rất khốc liệt, hàng năm trước kỳ thi đều sẽ nhận những học sinh có thành tích xuất sắc vào đầu tiên. Tính ra thì khi đó Nghiêm Lễ đang học khoảng cấp một. Nghiêm Kiều không thể để cậu lại một mình để đi học, cũng không thể đem cậu đi theo vì không có nhà cũng chẳng có hộ khẩu ở đó, như vậy Nghiêm Lễ sẽ không được đi học. Vì vậy, dưới tình hình biết rõ bản thân mình có khiếm khuyết trong môn Ngữ văn, nên anh đã dứt khoát từ bỏ đại học Thanh Hoa để học tại một trường thể thao trong thành phố.

Nghiêm Lễ dùng tay áo lau nước mắt: “Cô giáo Ninh, nếu anh trai em không mua được nhà, thì cô có thể đợi anh em thêm vài năm nữa không?”

Cậu thút thít: “Anh trai em thực sự rất thích cô.”

Ninh Thư ôm lấy vai Nghiêm Lễ, giúp cậu lau nước mắt: “Hôm nay là sinh nhật của em, vui vẻ lên đi nào.”

“Chúng ta xuống dưới báo tin vui này cho anh trai em được không?”

Nghiêm Lễ lắc đầu: “Em không định nói cho anh ấy biết.”

Ninh Thư cau mày suy đoán: “Là do anh trai em vì em mà từ bỏ cơ hội nhập học của mình, nên em cảm thấy áy náy, cho rằng bản thân không xứng đáng, đúng không?”

“Đừng nghĩ như vậy, em không phải là vật cản đường của bất cứ ai.”

Cậu thiếu niên nhìn lên bầu trời, giọng nói vừa bướng bỉnh vừa tự tin: “Cho dù không được nhận thẳng thì em cũng có thể tự mình thi đỗ.”

Cậu học rất giỏi, không bao giờ gây rắc rối, khiến cho bản thân mình hoàn hảo nhất có thể, để anh trai cậu không phải lo lắng. Chỉ có bản thân cậu biết rằng mình không hoàn hảo chút nào, trên đời này chẳng có chàng trai nào là hoàn hảo cả, cậu cũng sẽ đánh nhau ở những nơi mà anh trai cậu không biết, Trịnh Nam chính là do cậu đánh. Bởi vì ba Trịnh Nam muốn cướp đi ngôi nhà của bọn họ.

Ninh Thư không đồng ý với hành vi mạo hiểm của Nghiêm Lễ: “Cô biết thành tích của em rất tốt, nhưng trước khi đến kỳ thi, thậm chí là trong phòng thi tuyển sinh đại học, thì bất cứ việc ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra, có được tấm vé tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng là mơ ước của rất nhiều người.”

Đột nhiên ai đó ở dưới tầng gọi tên Nghiêm Lễ, ban đầu là một người gọi, sau đó nhanh chóng thành cả nhóm. Triệu Vũ Kiệt đang cầm máy quay hướng về phía hai người họ. Ninh Thư dẫn theo Nghiêm Lễ quay trở lại hoa viên, Nghiêm Kiều liền đẩy chiếc bánh kem ba tầng tới, bên trên có cắm mười tám ngọn nến đã được thắp sáng.

Nghiêm Kiều nhẹ nhàng xoa đầu Nghiêm Lễ: “Lễ Lễ sinh nhật vui vẻ, anh và ba mẹ cùng chúc mừng sinh nhật em.”

Hốc mắt Nghiêm Lễ lập tức đỏ lên.

La Minh đưa cho Nghiêm Lễ một chiếc chìa khóa xe, cũng nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: “Mười tám tuổi, trưởng thành rồi, thi lấy bằng lái là có thể lái xe.”

Ninh Thư chỉ biết La Minh kiếm tiền rất khá, nhưng không nghĩ tới anh ta lại giàu có tới vậy, vẩy tay cái là mua được chiếc xe hơi trị giá hàng trăm nghìn tệ. Còn Nghiêm Kiều, người đàn ông suốt ngày nói chuyện cưới vợ, đừng nói tới xe hơi, hiện tại phòng ở cũng là vấn đề to lớn, đây không phải là cô đang yêu giàu khinh nghèo mà chỉ suy nghĩ hết sức trong sáng, không có ý xấu gì cả.

Nghiêm Lễ nhìn chiếc chìa khóa xe hơi: “Đắt quá.”

La Minh lại xoa đầu cậu: “Lễ Lễ nhà chúng ta xứng đáng được nhận những thứ tốt nhất trên đời này.”

Ninh Thư đau lòng âm thầm bổ sung thêm một câu, nhưng cậu ấy lại cảm thấy bản thân mình là vật cản đường.

Triệu Vũ Kiệt tóm lấy Tưởng Hàng Vũ và nhét máy ảnh vào tay cậu ấy: “Trong số những đứa nhí nhố này, em là người đáng tin cậy nhất, nên giúp anh quay một chút, quay sao cho anh thật đẹp trai là được, nhưng đừng thiếu phần cảm động nhé.”

Tưởng Hàng Vũ: “Chuẩn bị, bắt đầu.”

Triệu Vũ Kiệt chỉnh sửa lại quần áo, sau đó bước vào trước ống kính máy quay, nói với Nghiêm Lễ: “Anh tặng em đồ trang trí lại phòng ngủ, căn phòng con nít trước đây không phù hợp với em nữa rồi, nếu để các bạn nữ nhìn thấy sẽ bị cười cho thối mũi mất.”

Có mặt tại đây, chỉ có Ninh Thư là người tỉnh táo nhất, căn nhà đâu có phải của mấy người, đã chiếm gara, bây giờ lại còn muốn sửa chữa trang trí phòng ở nữa sao?

Triệu Vũ Kiệt quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều một cái: “Anh trai, đến lượt anh rồi đó.”

Nghiêm Kiều: “Cậu đừng có gọi tôi là anh trai, buồn nôn lắm.”

Triệu Vũ Kiệt: “Vậy để cô giáo Ninh gọi vậy, cô ấy gọi chắc sẽ không buồn nôn, nào, cô giáo Ninh, gọi một tiếng đi.”

Tưởng Hàng Vũ nhanh chóng chĩa ống kính về phía Ninh Thư.

Ninh Thư: “…” Liên quan gì tới tôi?

Nghiêm Kiều lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh lá cây đưa cho Nghiêm Lễ. Nghiêm Lễ mở nó ra và thấy đó là giấy chứng nhận chủ sở hữu bất động sản, trên đó có ghi hai cái tên là Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ.

Cậu nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: “Em không cần dọn đi nữa đúng không?”

Nghiêm Kiều: “Đừng có nghĩ tới chuyện đó.”

Triệu Vũ Kiệt: “Đồ ngốc, đó là nhà em, làm gì có ai dám đuổi em đi chứ?”

Nghiêm Kiều nói tiếp câu nói vừa rồi của mình: “Thứ hai tuần tới, cũng chính là ngày mai, chuyển về ký túc của trường luôn đi.”

Triệu Vũ Kiệt: “…” Có tình người một chút được không, chỉ vì muốn giữ thế giới riêng của cậu và cô giáo Ninh, mà đến em trai cũng vội vàng đuổi ra ngoài vậy sao.

Lễ Lễ nhà chúng ta đã không còn ba mẹ rồi, bây giờ đến anh trai cũng không cần thằng bé nữa, thật đáng thương.

Ninh Thư, người vẫn đang giúp Nghiêm Kiều tính toán lãi suất các khoản vay khác nhau lúc này còn đang chưa phản ứng kịp tình hình, chủ nhà của cô đổi thành người khác rồi sao?

“Còn nữa.” Nghiêm Kiều xoa đầu Nghiêm Lễ, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn cảm ơn em, cảm ơn vì em đã có mặt trên thế giới này.”

Anh rất hiếm khi nói những lời rợn người như vậy, nhưng hôm nay quả thực rất vui. Nghiêm Lễ nghiêng đầu, tầm mặt dần dần trở nên mờ mịt, hóa ra cậu không phải là vật cản đường.

Ninh Thư cũng lấy quà của mình đã chuẩn bị ra, ngoài sách tập viết, cô còn mua thêm cho cậu bốn bộ quần áo thu đông, trong đó hai bộ có lót thêm nỉ phía trong, hai bộ không lót nỉ, để mặc thay đổi.

Nghiêm Lễ: “Màu đỏ?”

Ninh Thư: “Đại cát đại lợi.”

Cô lấy quần ra ướm thử cho cậu, sau đó chỉ chỉ vào dòng chữ phía sau thắt lưng: “Đặt làm riêng cho em đó.”

Nghiêm Lễ cầm lên nhìn thoáng qua: “Chúc Lễ Lễ trưởng thành khỏe mạnh.” Suýt chút nữa khiến cậu nghĩ rằng mình đang là một đứa trẻ.

Ninh Thư: “Ngày mai nhất định phải mặc, cô sẽ kiểm tra đó nhé.”

Nghiêm Lễ: “…” Không dám nói không thể.

Triệu Vũ Kiệt vừa điều chỉnh thử camera vừa nói: “Tập chung, chụp một tấm ảnh tập thể nào.”

Học sinh đừng phía trước, người lớn đứng phía sau, ai thấp bé thì có thể kê thêm ghế.

Triệu Vũ Kiệt chỉnh sang chế độ chụp ảnh tự động, rồi vội vàng chạy ra hàng phía sau, tất cả mọi người đều đã xếp hàng đầy đủ, đồng thanh hét về phía máy quay: “Chúc mừng sinh nhật Lễ Lễ.”

“Ninh Ninh!” Ninh Thư nghe thấy Nghiêm Kiều gọi mình một tiếng, cô quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp đôi môi mềm mại của anh.

“Tách” một tiếng, ảnh chụp kỉ niệm sinh nhật mười tám tuổi của Nghiêm Lễ hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương