Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành
-
Chương 15
Đêm đó, cha mẹ của Thẩm Mục làm chủ, ngồi ở vị trí chủ toạ, bên tay trái của ba Thẩm là cha mẹ Triệu Thần Thành, còn bên tay phải mẹ Thẩm là Vệ Lam, Thẩm Mục bị kẹp giữa Vệ Lam và Triệu Thần Thành. Thứ tự chỗ ngồi có chút huyền diệu.
Đợi đến lúc tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, cha mẹ hai nhà chào hỏi vài câu, sau khi khai tiệc chuyện xảy ra còn huyền diệu hơn.
Mẹ Thẩm cầm đũa lên gắp món khai vị để vào trong chén Vệ Lam, sau đó Vệ Lam bắt chước gắp thức ăn để vào trong chén Thẩm Mục, chờ Thẩm Mục cầm chiếc đũa lên, trong chén Triệu Thần Thành đã có món ăn.
Theo thứ tự từ trái sang phải, đến phiên cha Triệu Thần Thành, ông nên gắp thức ăn cho cha Thẩm Mục rồi. . . . . . Suy nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều tình huống xảy ra xung quanh, Triệu Thần Thành cảm thấy áp lực thật nặng nề, vì vậy tự cúi đầu, yên lặng dùng bữa.
Lần này ba Thẩm mở tiệc đón khách, nhưng mà trên danh nghĩa vì Thẩm Mục. Mở miệng nói vài lời cám ơn hai người lớn nhiều năm qua vẫn chăm sóc con trai của mình.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Thẩm Mục hai mười tám, hai mười chín đã nổi tiếng là người nắm quyền Trần Thị, những người kinh doanh ngồi ở tầng cao trung bình là khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đây quả thực có thể nói là “tuổi trẻ tài cao”, nhân tài đúng tiêu chuẩn, là con cháu đời thứ hai thì đừng nói là tám gậy tre, ba mươi tám cột cũng không thể đánh đến cùng.
Nhưng quan niệm truyền thống của những người ở nhà họ Thẩm xem ra rất nặng, cậu hai nhà họ Thẩm lại mặc kệ thân phận của mình và Thẩm Thị, chạy đi bán mạng cho công ty nhà họ Trần, cả ngày lẫn đêm không về nhà, mấu chốt chính là, cũng gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn cà lơ phất phơ không có đối tượng cố định. Mẹ Thẩm từng sắp xếp cho anh luân phiên đi xem mắt, Thẩm Mục không thèm cho ai mặt mũi, làm động tác chọc cười, nổi tiếng xấu xa trong giới xem mắt, danh tiếng bay xa ngàn dặm. Được gọi là đứa con bất hiếu, không biết trước sau, nhà họ Thẩm đã kín đáo lên tiếng phê bình anh. Về phần anh thường xuyên ở cùng một chỗ với người vừa dấn thân vào Làng Giải Trí - Triệu Thần Thành, dĩ nhiên lại càng làm cho bọn họ khó chịu.
Cho nên bất thình lình gặp gỡ, tất nhiên mục đích không có gì tốt.
Triệu Thần Thành luôn mặc kệ những chuyện phức tạp này, trên bàn cơm bọn họ cứ nói chuyện của bọn họ, cô chỉ cố lấp đầy chiếc bụng trống không của mình. Nhưng chung quy vẫn có vài lời nói chui vào trong lỗ tai của cô, làm cho cô càng thêm bất an khi ăn bữa cơm này.
Lúc đầu đề tài là chuyến du lịch của những kẻ dở hơi, không biết vì sao lập tức kéo tới trên người Triệu Thần Thành. Mẹ Thẩm nhắc tới xì-căng-đan của Triệu Thần Thành và Tưởng Lạc Sanh, tán dương đây là “Kim đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp, rất xứng đôi“. Sau đo ba Thẩm lập tức theo nói “Thần Thần cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi.“. Mẹ Thẩm còn nói: “Đúng vậy, giống Vệ Lam chúng ta, vừa mới tốt nghiệp đại học bên Mĩ trở về, đã muốn tới chào hỏi chúng ta rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Triệu Thần Thành muốn không nghe rõ cũng khó khăn. Không ngờ bữa cơm này là muốn tuyên bố “Thẩm Mục VS Vệ Lam” đây là cố ý làm cho Triệu Thần Thành trở thành ‘người thứ ba’, vậy thì chỉ có thể rút lui mà thôi.
Triệu Thần Thành hơi nhìn lên, lập tức đụng vào Vệ Lam nghễnh đầu một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt liếc xéo tỏ ý hài lòng. Triệu Thần Thành gần như có thể từ trên mặt cô ta đọc được năm chữ to “Ba tôi là Vệ Cương”, từ khi còn bé mỗi khi cô nương nhà họ Vệ bị khi dễ, phản ứng đầu tiên không phải chạy, mà là hô to “Ba tôi là Vệ Cương! Các người dám khi dễ tôi!”, nhưng kết quả là mỗi lần như thế đều bị khi dễ đến thê thảm, đây là nói với người xa lạ mà.
Vệ Lam là cô hai nhà họ Vệ, ở thành phố S cô có thể được xem là người có tiếng nói. Nhà họ Thẩm làm kinh doanh, từ xưa đã biết có thể trèo kéo kết thân với người làm quan thì không có gì tốt hơn, mặc dù cũng không muốn dây vào phiền phức. Hiển nhiên trong vấn đề này nhà họ Thẩm suy nghĩ vô cùng thấu đáo, không chừng nhà họ Vệ đã hứa hẹn lợi ích gì đó cho nhà họ Thẩm, mới để cho Vệ Lam “sớm vào cửa” như thế.
Dù sao bây giờ Vệ Lam cũng là con gái một của nhà họ Vệ rồi. . . . . . Nghĩ tới đây, Triệu Thần Thành lại nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục yên lặng ăn. . . . . . Chẳng qua là cảm thấy mùi vị thức ăn tối nay rất tệ cứ như nhai sáp nến. . . . . .
Thẩm Mục liếc qua một cái, không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Thần Thành, ban đầu vẫn một mực không đếm xỉa tới, nhưng bây giờ thân thể anh dựa vào lưng ghế, phủi phủi âu phục, kéo ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, quay đầu lại nói với Vệ Lam câu đầu tiên trong tối nay: “Cô học đại học nào ở Mỹ vậy. . . . . . cô tên gì?”
Vệ Lam bị hỏi như vậy, sắc mặt đỏ ửng lúc trước đã trở nên trắng bệch rồi, nhưng vẫn lên tiếng đáp: “Đại học Tây Thái Bình Dương.”
Ban đầu kẻ dở hơi số hai cũng đang gắp thức ăn, giờ phút này đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh tường lớn tiếng nói: “A, tôi biết đại học đó. Chỗ gà hoang dã có đại học sao!”
Dứt lời, kẻ dở hơi số hai còn mang vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía chồng của mình, giống như khoe khoang kiến thức uyên thâm của mình. Kẻ dở hơi số một rất phối hợp sờ sờ đầu vợ mình, khen ngợi: “Bà xã à, quả nhiên em là người hiểu biết sâu rộng!”
Trong phòng hoàn toàn yên lặng. . . . . .
Triệu Thần Thành thở dài, không hổ là kẻ dở hơi, bản lĩnh gây phiền toái không phải loại bình thường, đến lúc này tất nhiên Vệ Lam muốn đem khoản nợ này tính lên đầu cô.
Chỉ là chính mắt thấy mắt Vệ Lam không ngừng bốc lửa, ngay cả trên mặt ông chủ nhà cũng không nhịn được tức giận. Dạ dày Triệu Thần Thành lại ầm ĩ, vì vậy cả đêm cô không nói gì lại tìm cớ đứng dậy, vừa vặn đi ra ngoài để hít thở.
Đi thẳng một mạch đến phòng trang điểm, Triệu Thần Thành lấy nước rửa mặt, nước lạnh đã làm cho cô ổn định lại một chút. Cuối cùng lúc chạm vào chuyện có liên quan đến Vệ Nhiên, cô thường trở nên rối loạn trầm cảm.
Ý đồ của Vệ Lam đối với Thẩm Mục, quả thật chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết. Khi cô còn bím tóc cài nơ mặc váy hoa gặm kẹo que, đã hấp tấp đi theo sau mông của Thẩm Mục rồi. Nhưng sau khi Vệ Nhiên gặp chuyện không may, Vệ Lam đại náo một trận lớn với Triệu Thần Thành, Thẩm Mục lựa chọn che chở cho Triệu Thần Thành, chuyện này khiến Vệ Lam đang trong cơn nóng giận, quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Mục.
Tại sao hôm nay Vệ Lam lại xuất hiện, Triệu Thần Thành cũng không biết. Chỉ là có câu nói: ba năm một đời cống, giữa Vệ Lam và Thẩm Mục, cũng đã có hai ba phần tính toán của cá trong cống rồi. Nhưng mà Vệ Lam không rõ, Thẩm Mục từng tuổi này không dễ dàng gì trở thành kim cương trẻ tuổi, người đẹp bên cạnh như mây khói, tuyệt đối sẽ không bước vào phần mộ hôn nhân đâu, tỉnh lại đi. . . . . .
Rút khăn giấy ra, Triệu Thần Thành lau nước trên mặt. Cô nhìn mình trong gương, trang điểm, tóc ngắn, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều, khoé mắt cong lên giống như là vui vẻ, chỉ là trong đôi mắt kia không xuất hiện ý cười.
Mới ra khỏi phòng trang điểm, điện thoại di động Triệu Thần Thành vang lên, mở ra xem tin nhắn của Tiểu L: “Hôm nay thấy ‘khăn quàng cổ’ trên bảng xếp hạng, tớ thật sự rất lo.”
Triệu Thần Thành vốn cũng không muốn trở về phòng, lần này lập tức dựa vào tường, hứng thú trả lời tin nhắn của Tiểu L. “Bảng xếp hạng gì?”
“Là bảng xếp hạnh lực trên giường của 12 chòm sao.”
“Khẩu vị của cậu thật nặng. . . . . .”
“Này, tớ chính là đang vì ‘tính’ phúc của cậu mà suy nghĩ đó. Cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu do dự giữa Thẩm Mục và Tưởng Lạc Sanh, cũng có thể tham khảo tiêu chuẩn này.”
“. . . . . . Hả?”
“Chòm sao của Boss Tưởng tớ không biết, nhưng Thẩm Mục nhà cậu là chòm sao bò cạp, đứng thứ nhất, 120 phút! 120 phút! ! ! ! ! ! ! ! Cậu có tính phúc! ! ! !”
Triệu Thần Thành không nói mà nhìn một loạt dấu chấm than trên màn hình, đang muốn gửi lại cho cô một tin nhắn: điên khùng, lại cảm thấy bên cạnh có nhiều hơn một đôi mắt. Triệu Thần Thành liếc nhìn, sống mũi cao thẳng này, môi mím chặt, bộ dáng lạnh lùng . . . . . . miệng Triệu Thần Thành biến thành hình chữ O. . . . . .
Tại sao mỗi lần Tưởng Lạc Sanh xuất hiện lại cứ như có sự trùng hợp về cả thời gian và địa điểm vậy. . . . . . Giờ phút này anh đang nhìn vào màn hình điện thoại di động của cô, thái độ rất là ảo diệu. . . . . .
Sau đó, anh dùng sự bình tĩnh trước sau như một đâm rách cái điện thoại của Triệu Thần Thành: “Nói với bạn của em, chuyện này đàn ông ai dùng người đó biết.”
Đợi đến lúc tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, cha mẹ hai nhà chào hỏi vài câu, sau khi khai tiệc chuyện xảy ra còn huyền diệu hơn.
Mẹ Thẩm cầm đũa lên gắp món khai vị để vào trong chén Vệ Lam, sau đó Vệ Lam bắt chước gắp thức ăn để vào trong chén Thẩm Mục, chờ Thẩm Mục cầm chiếc đũa lên, trong chén Triệu Thần Thành đã có món ăn.
Theo thứ tự từ trái sang phải, đến phiên cha Triệu Thần Thành, ông nên gắp thức ăn cho cha Thẩm Mục rồi. . . . . . Suy nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều tình huống xảy ra xung quanh, Triệu Thần Thành cảm thấy áp lực thật nặng nề, vì vậy tự cúi đầu, yên lặng dùng bữa.
Lần này ba Thẩm mở tiệc đón khách, nhưng mà trên danh nghĩa vì Thẩm Mục. Mở miệng nói vài lời cám ơn hai người lớn nhiều năm qua vẫn chăm sóc con trai của mình.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Thẩm Mục hai mười tám, hai mười chín đã nổi tiếng là người nắm quyền Trần Thị, những người kinh doanh ngồi ở tầng cao trung bình là khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đây quả thực có thể nói là “tuổi trẻ tài cao”, nhân tài đúng tiêu chuẩn, là con cháu đời thứ hai thì đừng nói là tám gậy tre, ba mươi tám cột cũng không thể đánh đến cùng.
Nhưng quan niệm truyền thống của những người ở nhà họ Thẩm xem ra rất nặng, cậu hai nhà họ Thẩm lại mặc kệ thân phận của mình và Thẩm Thị, chạy đi bán mạng cho công ty nhà họ Trần, cả ngày lẫn đêm không về nhà, mấu chốt chính là, cũng gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn cà lơ phất phơ không có đối tượng cố định. Mẹ Thẩm từng sắp xếp cho anh luân phiên đi xem mắt, Thẩm Mục không thèm cho ai mặt mũi, làm động tác chọc cười, nổi tiếng xấu xa trong giới xem mắt, danh tiếng bay xa ngàn dặm. Được gọi là đứa con bất hiếu, không biết trước sau, nhà họ Thẩm đã kín đáo lên tiếng phê bình anh. Về phần anh thường xuyên ở cùng một chỗ với người vừa dấn thân vào Làng Giải Trí - Triệu Thần Thành, dĩ nhiên lại càng làm cho bọn họ khó chịu.
Cho nên bất thình lình gặp gỡ, tất nhiên mục đích không có gì tốt.
Triệu Thần Thành luôn mặc kệ những chuyện phức tạp này, trên bàn cơm bọn họ cứ nói chuyện của bọn họ, cô chỉ cố lấp đầy chiếc bụng trống không của mình. Nhưng chung quy vẫn có vài lời nói chui vào trong lỗ tai của cô, làm cho cô càng thêm bất an khi ăn bữa cơm này.
Lúc đầu đề tài là chuyến du lịch của những kẻ dở hơi, không biết vì sao lập tức kéo tới trên người Triệu Thần Thành. Mẹ Thẩm nhắc tới xì-căng-đan của Triệu Thần Thành và Tưởng Lạc Sanh, tán dương đây là “Kim đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp, rất xứng đôi“. Sau đo ba Thẩm lập tức theo nói “Thần Thần cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi.“. Mẹ Thẩm còn nói: “Đúng vậy, giống Vệ Lam chúng ta, vừa mới tốt nghiệp đại học bên Mĩ trở về, đã muốn tới chào hỏi chúng ta rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Triệu Thần Thành muốn không nghe rõ cũng khó khăn. Không ngờ bữa cơm này là muốn tuyên bố “Thẩm Mục VS Vệ Lam” đây là cố ý làm cho Triệu Thần Thành trở thành ‘người thứ ba’, vậy thì chỉ có thể rút lui mà thôi.
Triệu Thần Thành hơi nhìn lên, lập tức đụng vào Vệ Lam nghễnh đầu một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt liếc xéo tỏ ý hài lòng. Triệu Thần Thành gần như có thể từ trên mặt cô ta đọc được năm chữ to “Ba tôi là Vệ Cương”, từ khi còn bé mỗi khi cô nương nhà họ Vệ bị khi dễ, phản ứng đầu tiên không phải chạy, mà là hô to “Ba tôi là Vệ Cương! Các người dám khi dễ tôi!”, nhưng kết quả là mỗi lần như thế đều bị khi dễ đến thê thảm, đây là nói với người xa lạ mà.
Vệ Lam là cô hai nhà họ Vệ, ở thành phố S cô có thể được xem là người có tiếng nói. Nhà họ Thẩm làm kinh doanh, từ xưa đã biết có thể trèo kéo kết thân với người làm quan thì không có gì tốt hơn, mặc dù cũng không muốn dây vào phiền phức. Hiển nhiên trong vấn đề này nhà họ Thẩm suy nghĩ vô cùng thấu đáo, không chừng nhà họ Vệ đã hứa hẹn lợi ích gì đó cho nhà họ Thẩm, mới để cho Vệ Lam “sớm vào cửa” như thế.
Dù sao bây giờ Vệ Lam cũng là con gái một của nhà họ Vệ rồi. . . . . . Nghĩ tới đây, Triệu Thần Thành lại nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục yên lặng ăn. . . . . . Chẳng qua là cảm thấy mùi vị thức ăn tối nay rất tệ cứ như nhai sáp nến. . . . . .
Thẩm Mục liếc qua một cái, không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Thần Thành, ban đầu vẫn một mực không đếm xỉa tới, nhưng bây giờ thân thể anh dựa vào lưng ghế, phủi phủi âu phục, kéo ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, quay đầu lại nói với Vệ Lam câu đầu tiên trong tối nay: “Cô học đại học nào ở Mỹ vậy. . . . . . cô tên gì?”
Vệ Lam bị hỏi như vậy, sắc mặt đỏ ửng lúc trước đã trở nên trắng bệch rồi, nhưng vẫn lên tiếng đáp: “Đại học Tây Thái Bình Dương.”
Ban đầu kẻ dở hơi số hai cũng đang gắp thức ăn, giờ phút này đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh tường lớn tiếng nói: “A, tôi biết đại học đó. Chỗ gà hoang dã có đại học sao!”
Dứt lời, kẻ dở hơi số hai còn mang vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía chồng của mình, giống như khoe khoang kiến thức uyên thâm của mình. Kẻ dở hơi số một rất phối hợp sờ sờ đầu vợ mình, khen ngợi: “Bà xã à, quả nhiên em là người hiểu biết sâu rộng!”
Trong phòng hoàn toàn yên lặng. . . . . .
Triệu Thần Thành thở dài, không hổ là kẻ dở hơi, bản lĩnh gây phiền toái không phải loại bình thường, đến lúc này tất nhiên Vệ Lam muốn đem khoản nợ này tính lên đầu cô.
Chỉ là chính mắt thấy mắt Vệ Lam không ngừng bốc lửa, ngay cả trên mặt ông chủ nhà cũng không nhịn được tức giận. Dạ dày Triệu Thần Thành lại ầm ĩ, vì vậy cả đêm cô không nói gì lại tìm cớ đứng dậy, vừa vặn đi ra ngoài để hít thở.
Đi thẳng một mạch đến phòng trang điểm, Triệu Thần Thành lấy nước rửa mặt, nước lạnh đã làm cho cô ổn định lại một chút. Cuối cùng lúc chạm vào chuyện có liên quan đến Vệ Nhiên, cô thường trở nên rối loạn trầm cảm.
Ý đồ của Vệ Lam đối với Thẩm Mục, quả thật chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết. Khi cô còn bím tóc cài nơ mặc váy hoa gặm kẹo que, đã hấp tấp đi theo sau mông của Thẩm Mục rồi. Nhưng sau khi Vệ Nhiên gặp chuyện không may, Vệ Lam đại náo một trận lớn với Triệu Thần Thành, Thẩm Mục lựa chọn che chở cho Triệu Thần Thành, chuyện này khiến Vệ Lam đang trong cơn nóng giận, quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Mục.
Tại sao hôm nay Vệ Lam lại xuất hiện, Triệu Thần Thành cũng không biết. Chỉ là có câu nói: ba năm một đời cống, giữa Vệ Lam và Thẩm Mục, cũng đã có hai ba phần tính toán của cá trong cống rồi. Nhưng mà Vệ Lam không rõ, Thẩm Mục từng tuổi này không dễ dàng gì trở thành kim cương trẻ tuổi, người đẹp bên cạnh như mây khói, tuyệt đối sẽ không bước vào phần mộ hôn nhân đâu, tỉnh lại đi. . . . . .
Rút khăn giấy ra, Triệu Thần Thành lau nước trên mặt. Cô nhìn mình trong gương, trang điểm, tóc ngắn, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều, khoé mắt cong lên giống như là vui vẻ, chỉ là trong đôi mắt kia không xuất hiện ý cười.
Mới ra khỏi phòng trang điểm, điện thoại di động Triệu Thần Thành vang lên, mở ra xem tin nhắn của Tiểu L: “Hôm nay thấy ‘khăn quàng cổ’ trên bảng xếp hạng, tớ thật sự rất lo.”
Triệu Thần Thành vốn cũng không muốn trở về phòng, lần này lập tức dựa vào tường, hứng thú trả lời tin nhắn của Tiểu L. “Bảng xếp hạng gì?”
“Là bảng xếp hạnh lực trên giường của 12 chòm sao.”
“Khẩu vị của cậu thật nặng. . . . . .”
“Này, tớ chính là đang vì ‘tính’ phúc của cậu mà suy nghĩ đó. Cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu do dự giữa Thẩm Mục và Tưởng Lạc Sanh, cũng có thể tham khảo tiêu chuẩn này.”
“. . . . . . Hả?”
“Chòm sao của Boss Tưởng tớ không biết, nhưng Thẩm Mục nhà cậu là chòm sao bò cạp, đứng thứ nhất, 120 phút! 120 phút! ! ! ! ! ! ! ! Cậu có tính phúc! ! ! !”
Triệu Thần Thành không nói mà nhìn một loạt dấu chấm than trên màn hình, đang muốn gửi lại cho cô một tin nhắn: điên khùng, lại cảm thấy bên cạnh có nhiều hơn một đôi mắt. Triệu Thần Thành liếc nhìn, sống mũi cao thẳng này, môi mím chặt, bộ dáng lạnh lùng . . . . . . miệng Triệu Thần Thành biến thành hình chữ O. . . . . .
Tại sao mỗi lần Tưởng Lạc Sanh xuất hiện lại cứ như có sự trùng hợp về cả thời gian và địa điểm vậy. . . . . . Giờ phút này anh đang nhìn vào màn hình điện thoại di động của cô, thái độ rất là ảo diệu. . . . . .
Sau đó, anh dùng sự bình tĩnh trước sau như một đâm rách cái điện thoại của Triệu Thần Thành: “Nói với bạn của em, chuyện này đàn ông ai dùng người đó biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook