Triệu Thần Thành đi Macao mấy ngày nay nhưng thật ra là không có thông báo trước, quá trình sản xuất album kết thúc, tuần này sẽ bắt đầu tuyên truyền chính thức. Mấy ngày này vốn là để cho cô nghỉ ngơi và chuẩn bị, nhưng bởi vì việc đi Macao ngoài ý muốn, Triệu Thần Thành lại còn gầy hơn trước kia, nhưng có tinh thần tốt hơn xưa.

Cô biến mất ba ngày nay, các phương tiện truyền thông đối với tin tức “Chuyện không thể nói giữa Triệu Thần Thành và Tưởng Lạc Sanh” đã cập nhật tăng vọt lên phiên bản 4. 0 rồi.

Mặc dù cô không muốn liên hệ với Tưởng Lạc Sanh, nhưng giải quyết vấn đề với Tưởng Lạc Sanh đã trở thành nhiệm vụ quan trọng trước mắt của Triệu Thần Thành. Biết rõ trên núi có kẻ mặt than, vẫn phải đi lên núi tìm kẻ mặt than!

Vì vậy, sáng tinh mơ ngày hôm sau, khi Tưởng Lạc Sanh vừa bước ra khỏi thang máy riêng ở khu chung cư của mình, lồng ngực lập tức đụng phải một người rồi nắm tay anh quay trở vào, ngay sau đó cửa thang máy đóng lại.

Tưởng Lạc Sanh cau mày, mắt liếc qua ba mươi độ, một khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, đôi mắt chớp chớp sinh động như một hồ nước, chỉ là ánh mắt kia khi nhìn anh lại mang theo chút lạnh lẽo. Lại nhìn đôi môi mím chặt, trắng mịn, mềm mại. . . . . . Ừ, mùi vị không tồi.

Cho dù cô gái kia nắm bàn tay anh khiến cho anh có chút không kịp thích ứng, tay còn lại của Tưởng Lạc Sanh rảnh rang đặt vào trong túi quần, nhíu mày: “Triệu Thần Thành, thế nào? Muốn cướp sắc?”

Khóe môi Triệu Thần Thành co quắp lại, khó khăn lắm mới dằn được kích động không bóp chết đối phương, tức giận thu tay về. Vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cô mở miệng: “Nói thẳng vào vấn đề. Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm ơn hãy tránh xa tôi một chút, có được hay không?”

Tưởng Lạc Sanh không nói lời nào, khoanh tay đưa ánh mắt thích thú nhìn cô.

“Nói như thế. Hiện tại tin tức truyền đi như tên lửa vậy, dù sao cũng phải làm rõ. Ngài hi vọng tôi sẽ giải thích thế nào?”

Tưởng Lạc Sanh vẫn không nói lời nào, Triệu Thần Thành cũng cảm thấy buồn bực.

Thang máy chạy từ bãi đậu xe đến tầng cao nhất rồi lại chạy từ tầng cao nhất xuống bãi đậu xe, cứ lên rồi xuống, kiên nhẫn của Triệu Thần Thành gần như đã dùng hết. Lúc này, Tưởng Lạc Sanh mới nói: “Cô thật không biết điều.”

“Hả?”

“Rõ ràng có thể sống thoải mái, nhưng cứ muốn làm cho mình mệt mỏi. Cần gì chứ?”

Triệu Thần Thành rõ ràng cảm thấy trong lời nói của người đàn ông kia có ý gì đó, còn chưa tới kịp tìm tòi nghiên cứu, người đàn ông kia đã chuyển chủ đề.

“Cô cần một chỗ dựa. Thẩm Mục không làm bên ngành giải trí, bảo vệ được cô thì cũng không thể giúp được cô. Kiếm người làm chỗ dựa, tôi là lựa chọn tốt nhất của cô.”

Lời nói này đi vào trái tim của Triệu Thần Thành, mắt thấy lại đi đến tầng trệt, Triệu Thần Thành nhấn nút đóng cửa. “Điều kiện trao đổi là gì?”

“Nếu như tôi nhớ không lầm. Từ thứ Tư tuần trước, cô chính là bạn gái của tôi. Giúp đỡ bạn gái của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*).”

(*Thiên kinh địa nghĩa có nghĩa là: lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên.)

Sắc mặt người đàn ông nói ra những lời này vẫn lạnh lẽo như cũ, anh liếc mắt nhìn Triệu Thần Thành đưa tay lên ấn nút đóng cửa, đột nhiên cúi người.

Khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, đôi môi mỏng đang rơi xuống cách ánh mắt của Triệu Thần Thành mười lăm độ, rồi đến thật gần môi cô, hơn nữa càng ngày càng đến gần. Dụ sắc! Dụ sắc một cách trần trụi! Nhưng đáng xấu hổ chính là Triệu Thần Thành phát hiện cô lại không thể nhúc nhích, trong đầu còn hồi tưởng lại cảm giác mềm mại của đôi môi kia, thậm chí là mùi rượu bay bổng trong không khí.

Càng ngày càng gần, bọn họ gần như nghe rõ nhịp thở của nhau. Nó gần như sẽ ngừng lại!

Tay Triệu Thần Thành đặt nút khoá cửa bị Tưởng Lạc Sanh cầm lên, bỗng chốc cửa mở ra, một giây kế tiếp, Tưởng Lạc Sanh đứng lên, phủi phủi âu phục, đi ra ngoài.

Kế đầu tiên là ‘Mỹ nam kế’, trận giao đấu của Triệu Thần Thành với bàn chải mặt than kết quả hoàn toàn thất bại.

Triệu Thần Thành nắm chặt quả đấm, xương cốt phát ra tiếng kêu rắc rắc, ác từ gan mà sinh ra. Đi ra khỏi thang máy, cô nở một nụ cười ấm áp: “Bạn trai anh minh thần võ này, chúng ta cùng đến công ty thôi.”

Mấy ngày nay Tom giúp Hạ Thanh liên lạc với bên quảng cáo, nhiếp ảnh gia, tổ sản xuất đã bận rộn cả ngày lẫn đêm, nhìn thấy xì căng đan của Triệu Thần Thành càng lúc càng phát tán, trên mặt toát ra hồi quang phản chiếu tựa như hồi xuân, cảnh này càng khiến anh nóng nảy hơn.

Lúc chín giờ Triệu Thần Thành đẩy cửa phòng làm việc ra, quả nhiên một xấp báo đã lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía cô. Triệu Thần Thành đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, khom lưng tránh thoát, sau đó đi tới ngồi xuống chiếc ghế xoay đối diện với Tom, bắt chéo hai chân. Tom đang muốn mở miệng giáo huấn người trước mặt thì tất cả lời nói đã bị chết yểu trên môi, chuyển thành một nụ cười cứng ngắc, nhìn về phía cửa lên tiếng: “Tổng giám đốc Tưởng.”

Triệu Thần Thành cười ha ha, trên mặt chẳng hề có chút khách sáo nào, đúng vậy, bị Triệu Thần Thành né tránh nên một vài tờ báo mạnh mẽ rơi vào mặt Tưởng Lạc Sanh! Oa ồ! Còn thoải mái hơn uống sữa tươi nữa, trong lòng Triệu Thần Thành thầm sung sướng.

Tưởng Lạc Sanh đen mặt đi đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Thần Thành. Trong nháy mắt người đàn ông bạo quyền tên Tom lại lên tiếng với chất giọng vô cùng dịu dàng, Triệu Thần Thành như tắm gió xuân.

“Xin hỏi tổng giám đốc Tưởng có gì phân phó?” Tom khẩn trương uống trà, nghĩ đến áp lực thật kinh người.

Tưởng Lạc Sanh nhàn nhạt mở miệng: “Triệu Thần Thành hi vọng tôi tự mình tới thông báo với cậu, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi.”

Một ngụm trà vừa mới vào trong miệng Tom, theo bản năng, “Phốc. . . . . .” , anh phun tất cả trà trong miệng ra bên ngoài. Triệu Thần Thành nhanh tay lẹ mắt rút tài liệu trên bàn ra, chặn trước mặt. Tưởng Lạc Sanh đáng thương, hớp trà rất không thức thời lại bay đến đậu trên bộ âu phục cao cấp của anh, trông rất đẹp mắt.

Triệu Thần Thành liếc mắt nhìn hợp đồng ướt dầm dề, lắc đầu một cái, hợp đồng quảng cáo gần ngàn vạn đã bị huỷ.

Chờ tiễn Tưởng Lạc Sanh mặt đen thui ra cửa xong, Triệu Thần Thành nén cười đến nội thương rốt cuộc cũng cất tiếng cười to.

Trận thứ hai Triệu Thần Thành đấu với bàn chải mặt than, toàn thắng!

“Cười trên nỗi đau của người khác hả, tiểu tử thúi!” Tom gõ một cái vào ót Triệu Thần Thành, Triệu Thần Thành không tránh kịp, đã bị đánh trúng.

“Tom, anh xuống tay thật mạnh.” Triệu Thần Thành xoa ót, hậm hực ngưng cười.

“Em thật sự muốn làm bạn gái Tưởng Lạc Sanh? Anh ta vui buồn thất thường lắm. Em phải biết mấy năm trước có một người cũng bởi vì lén lút làm chút hành động, tạo thành scandal với Tưởng Lạc Sanh, bị anh ta làm cho không thể lăn lộn ngoài đời.”

“Anh cũng biết anh ta cũng có thể làm như thế mà. Anh ta muốn em thì em biết làm thế nào, chỉ có thể nghe theo thôi.” Triệu Thần Thành thờ ơ buông tay: “Hơn nữa, có người nguyện ý làm núi dựa cho em, có gì không tốt. Tom, không phải anh vẫn mong chờ chuyện này sao?.”

“Cái người kia làm sao dám chơi đùa, sớm muộn bản thân sẽ bị chơi đùa đến chết.”

“Tom, anh cũng biết em hy vọng ngày này đến.”

Giọng nói của Triệu Thần Thành như đùa giỡn, nhưng trong lòng cô lại rất nghiêm túc.

Buổi họp báo ra mắt album mới được cử hành đúng thời gian, Triệu Thần Thành bị ủ trong tuyết một thời gian, mặc dù hiện nay bởi vì được lăng xê mà tỷ lệ toả sáng cực kỳ cao, những fan hâm mộ suy cho cùng vẫn không nhiều lắm. Nhưng những tin tức đưa ra trước buổi họp báo, vai nam chính trong MV do Hạ Thanh đóng, cho nên anh cũng sẽ đến buổi họp báo. Nhận được tin tức này người hâm mộ ùn ùn kéo tới, trước khi bắt đầu hai tiếng đồng hồ đã có bốn, năm trăm người chen chúc bên ngoài, dĩ nhiên, phần lớn là fan hâm mộ của Hạ Thanh. Về phần truyền thông, mọi người không mời mà tới.

Triệu Thần Thành đặc biệt có giọng hát rất tuyệt vời. Công ty cho cô ra quân với cờ hiệu là tiểu thiên hậu hát Live mới, gần đây xì-căng-đan tăng mạnh, muốn truyền thông chú ý đến âm nhạc của cô, chỉ có thể lựa chọn thủ đoạn đặc biệt này. Cho nên buổi họp báo lần này không có MC. Phông nền sân khấu cũng chỉ là một màn hình lớn và banner bìa album mới của Triệu Thần Thành, còn trên sân khấu cũng chỉ có một cái ghế, một chiếc Microphone.

Mở màn, ánh đèn hạ xuống, tất cả đèn pha trên sân khấu rọi thẳng vào Triệu Thần Thành đang cầm một cây đàn ghi-ta đi lên sân khấu, cô vẫn để mái tóc ngắn, thoa chút Mousse tạo kiểu, tự do mà phóng khoáng. Áo may ô(*) màu trắng, quần jean ống bó, ăn mặc cực kỳ đơn giản, lại mang vẻ đẹp cuốn hút.

(*Áo may ô: áo không tay không cổ)

Cô ngồi trên ghế cao, đôi môi đặt trước micro, nhắm mắt. Ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, cô bắt đầu cất tiếng hát, giọng hát lung linh kỳ ảo đi qua máy khuếch đại quẩn quanh trong khán phòng, phút chốc bốn phía trở nên yên tĩnh.

“ Ooh I need someone to hold me/ I need someone to take my hand/ Who always understands

You will never that someone/ Who’s always by my side/ To shelter me with pride

I will keep searching till I’ve found/ Someone who never lets me down.”

Đèn pha chiếu thẳng vào người cô, những đèn flash ở đây cũng không ngừng lóe sáng, nhưng Triệu Thần Thành giống như không hề hay biết, cô không mở mắt, cho nên không ai có thể nhìn ra ánh mắt chân thật nhất của cô.

Cô hát ca, nhẹ nhàng khe khẽ, lại mang theo sức mạnh kỳ lạ, siết chặt lấy dây thần kinh của mọi người.

“ Someone to catch me if I fall/ To see me through it all/ Someone to depend upon/ I can always call

Someone who makes me strong/ Who shows me right from wrong/ Someone always standing tall/ Someone who will catch me if I fall “

Cầu xin như vậy, bi thương lại như mang theo tiếng gào thét của đáy lòng. Khi tiếng hát dừng lại thì tiếng vỗ tay của người hâm mộ và thét chói tai là miêu tả sinh động nhất, nhưng Triệu Thần Thành lại gảy đàn lần nữa, lập tức giới thiệu bài hát thứ hai.

Cứ như vậy một bài rồi lại một bài, hát đến 5 bài, gần như được gọi là liveshow nhỏ. Cao trào của buổi họp báo là ca khúc xuất hiện cuối cùng.

Đó là ca khúc chủ đề trong album mới của Triệu Thần Thành – “Không thành”. Màn hình điện tử ở sau lưng cô đồng loạt trình chiếu MV, trong MV cô mặc một chiếc váy trắng, gần như không trang điểm, lúc Triệu Thần Thành tươi cười, chạy thì đụng vào một người. Trên màn hình xuất hiện một người con trai mặc áo sơ mi trắng, Hạ Thanh nở nụ cười rực rỡ. Nhưng mọi người trong hội trường không ai thét lên, bởi vì tiếng hát quá mơ hồ, giống như cú đụng kia chỉ là một cảnh trong mơ.

Cho đến khi Triệu Thần Thành hát hết câu cuối cùng, Hạ Thanh cầm bó hoa Bách Hợp lớn xuất hiện, rốt cuộc cảm xúc của fan hâm mộ mới vỡ oà, bọn họ la hét điên cuồng, hò hét. Triệu Thần Thành mở mắt ra, khóe mắt cô ươn ướt, nhận lấy bó hoa của Hạ Thanh, được anh ôm một cái, Triệu Thần Thành mới chậm rãi trở về thực tại.

Dưới sân khấu rất ồn ào, thậm chí làm cho cô không thể suy nghĩ nhiều, nhưng cô thích sự ồn ào này, cần sự ồn ào này.

“Triệu Thần Thành hát hay không?” Hạ Thanh cầm micro hỏi.

“Hay!”

“Chính tôi ngồi dưới khán đài nghe cũng cảm động. Cho nên hi vọng mọi người có thể ủng hộ cho em gái của tôi! Có được hay không?”

“Được!”

Hạ Thanh đảm nhiệm người chủ trì thay đổi không khí, còn Triệu Thần Thành thì bị anh choàng vai, cười làm lành.

Triệu Thần Thành im lặng, không nói chuyện, thật ra thì đây mới thật sự là Triệu Thần Thành.

Cho đến khi truyền thông bắt đầu phỏng vấn, Triệu Thần Thành mới thả lỏng tinh thần, cô nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù có mười mấy câu hỏi về album mới; nhưng từ ngữ xuất hiện với tần xuất cao nhất là Tưởng Lạc Sanh, Thẩm Mục; chỉ trong một thời gian ngắn tên hai người đã xuất hiện hai mươi lăm lần. Triệu Thần Thành lười phải nói “Hi vọng mọi người chú ý tới âm nhạc của tôi nhiều hơn“.

Cho nên trong lần hỏi thăm thứ hai mươi sáu của cánh truyền thông “Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với Tưởng Lạc Sanh và Thẩm Mục?” , Triệu Thần Thành cong khoé miệng lên 45 độ, nở nụ cười tươi, dùng giọng nói không nhanh không chậm trả lời:

“Người trước là ba lũy, người sau đã ba lũy trở lên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương