Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 259: Tình yêu chân chính (9)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Chạng vạng ngày thứ sáu.

Hạ Thiên Tinh tan làm, trực tiếp đến cửa phòng học của Hạ Đại Bạch chờ nhóc tan học. Trời càng ngày càng lạnh, không lâu nữa nhóc con sẽ được nghỉ đông.

“Đại Bảo!”

Chuông tan học vang lên, Hạ Đại Bạch liền từ trong phòng học vọt ra. Cặp sách đeo ở phía sau, giống như đeo theo bao thuốc nổ.

Nhìn thấy con trai, tâm tình Hạ Thiên Tinh mới tốt hơn một chút. Tự nhiên xách cặp sách của nhóc ở trong tay.

“Hạ phu nhân.” Giáo viên của Hạ Đại Bạch đi tới. Hạ Thiên Tinh vừa nghe xưng hô kia biết là giáo viên hiểu lầm, cũng không làm mất mặt cô ấy. Hạ Đại Bạch lại là thiếu kiên nhẫn, giương đầu nhỏ nói: “Cô giáo Dương, Đại Bảo nhà con không phải Hạ phu nhân, phải là Bạch phu nhân nha!”

Hạ Thiên Tinh quẫn bách, vỗ nhẹ cái ót Hạ Đại Bạch một chút, “Toàn nói bậy.”

“Con nói thật mà. Ba ba không phải họ Bạch sao?”

Là họ Bạch, nhưng mà cô cũng không thể để người khác xưng hô là Bạch phu nhân nha!

“Thật xin lỗi, Bạch phu nhân.” Giáo viên lập tức sửa lại miệng, rồi sau đó nói: “Là thế này, chủ nhật này trường học chúng ta có hoạt động gia đình, yêu cầu cha mẹ đều phải có mặt tham dự. Cho nên, mời cô nhất định phải thông báo cho ba của trò ấy cùng tới.”

Ba của Hạ Đại Bạch?

Hạ Thiên Tinh đặc biệt đau đầu. Một khi anh tham dự, đừng nói là cái trường học này, chính là toàn bộ quốc gia đều sẽ đại loạn. Tổng Thống tiên sinh đột nhiên xuất hiện một đứa con trai riêng, sẽ có đủ loại đề tài. Hạ Thiên Tinh ngẫm nghĩ lại cảm thấy không có khả năng.

“Hoạt động của cha mẹ đại khái là hoạt động gì?”

“Chính là chơi trò chơi, sau khi chơi trò chơi xong còn có một lễ hội âm nhạc. Đều là bọn nhỏ biểu diễn, cho nên nếu như cha mẹ đều tham gia có thể sẽ vui hơn.”

Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch lẩm bẩm nói: “Ba con ngày thường đều rất bận……”

Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng trong giọng nói rõ ràng có rất nhiều mất mát. Hạ Thiên Tinh nghe rất không đành lòng.

Nói thật ra, lúc ban đầu nếu để con trai đi theo ba nó, tâm tư của cô ít nhiều chỉ hy vọng con trai đừng ỷ lại anh như vậy, quyến luyến anh, sợ bọn họ thân cận quá. Nhưng hiện tại tâm tính sớm đã bất tri bất giác có biến hóa.

Trong lòng cô cũng nhiều ít hy vọng anh có thể cùng con trai tương tác với nhau nhiều một chút, dành thời gian cho con trai nhiều hơn một ít. Chỉ là, thân phận của anh cố tình……

“Tôi sẽ nói với anh ấy một tiếng. Mấy giờ ngày chủ nhật này?”

“Buổi sáng 9 giờ sẽ bắt đầu.”

“Được.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Cảm ơn cô giáo.”

Cô nắm tay Hạ Đại Bạch đi ra trường học. Ngô Khung đã chờ ở cổng trường, thấy hai người bọn họ ra tới, liền kéo cửa xe ta chờ ở kia.

Vừa lên xe, Hạ Đại Bạch liền lẩm bẩm: “Đại Bảo, mẹ nói, chúng ta phải kêu ba ba tới sao?”

“……” Cô không lên tiếng. Kỳ thật, hiện tại căn bản là không phải muốn hay không muốn thông báo cho anh, mà nếu có thông báo anh biết, anh cũng bận việc, tới không được.

“Bỏ đi, Tiểu Bạch bận rộn như vậy, mẹ đi cùng con thì tốt rồi.” Hạ Đại Bạch lại nói, rồi sau đó không quên tự an ủi mình, bổ sung thêm một câu: “Dù sao trường học con còn có rất nhiều bạn cũng giống con, ba ba rất bận tới không được.”

Lời Hạ Đại Bạch nói chính là lời nói thật. Đây là trường học quý tộc số một cả nước. Nơi này đều là con nhà gia giáo hoặc là hào môn thế gia; hoặc là con cái của quan lớn. Những người đó trên tay có rất nhiều việc, con cái thông thường đều bị bọn họ xem nhẹ.

“Mặc kệ thế nào, đêm nay hỏi trước xem sao.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhỏ của con trai.

Mấu chốt là thân phận nhóc con, không thể bị lộ ra ánh sáng. Nếu để truyền thông biết được, Hạ Đại Bạch thời thời khắc khắc đều sẽ có nguy hiểm. Hạ Thiên Tinh tự nhiên không muốn mỗi ngày đều phải có đủ loại lo lắng, đề phòng.

Buổi tối trở về, sau khi một lớn một nhỏ ăn qua cơm chiều, Hạ Đại Bạch bò đến trên giường đong đưa lắc lư hai chân nhỏ đọc sách.

“Đại Bạch, mẹ nói rất nhiều lần rồi, không cho phép đọc sách như vậy, sẽ hỏng mắt.” Hạ Thiên Tinh bưng hoa quả đi vào, nhắc nhở nhóc một tiếng, vỗ vỗ bàn nhỏ trong một góc, “Qua nơi này làm bài tập.”

Hạ Đại Bạch "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn cầm sách vở ngồi trở lại trên bàn sách. Ngắt quả nho bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề, không quản nhóc nữa, kéo cửa đi ra ngoài. Đứng ở đại sảnh, cầm di động, do dự thật lâu mới ấn dãy số quen thuộc, cũng đã lâu không ấn qua dãy số này.

Lần trước anh cảnh cáo cô cùng anh bảo trì khoảng cách, nhưng giờ mình lại gọi điện thoại cho anh, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào……

Vang một hồi lâu, bên kia mới nhấc máy.

“……” Anh trầm mặc, cũng không chủ động mở miệng. Đầu bên kia di động chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông. Ở trong ban đêm như vậy nghe vào trong tai, thế nhưng cảm thấy có chút lo lắng không hiểu được. 

Tựa hồ bởi vì thật lâu không nghe được âm thanh của cô, ở bên kia anh có chút không kiên nhẫn, mở miệng hỏi: “Có việc?”

Cô lúc này mới hoàn hồn, “Ừ. Muốn hỏi anh một chút, chủ nhật này anh có thời gian hay không ……”

Bạch Dạ Kình trầm mặc một chút, mới sâu kín nói: “Hạ Thiên Tinh, cô đây là đang hẹn tôi?”

“……” 囧. Tổng thống đại nhân tự luyến rồi...

Hơn nữa, anh cũng thật sự hiểu sai ý.

Hạ Thiên Tinh vội vàng giải thích: “Là Đại Bạch không lâu nữa sẽ được nghỉ đông, trong trường có học hoạt động cho cha mẹ và con cái, yêu cầu cha mẹ đều phải tham gia. Cho nên…… Tôi liền hỏi một chút anh có thời gian hay không.”

Bạch Dạ Kình không trả lời cô.

Hạ Thiên Tinh đợi trong chốc lát, không nghe được âm thanh, thở dài, “Nếu anh không có cách nào tham dự, Đại Bạch cũng có thể giải thích giùm anh, tôi biết anh là vì an toàn của nó mà không còn biện pháp nào. Tôi sẽ giải thích rõ ràng cho nó hiểu.”

Lời cô vừa mới rơi xuống, điện thoại bên kia bỗng nhiên tắt máy. Không chờ cô hiểu được là chuyện gì xảy ra, cánh cửa chỗ hai cái phòng thông nhau bỗng nhiên bị vặn ra —— vốn dĩ khi mẹ cô ở đây, cánh cửa này Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ đóng lại, nhưng khi mẹ cô đi rồi, không gian rộng rãi bên kia sẽ làm cô cảm thấy trống rỗng, có loại cảm giác cô đơn nói không nên lời, rất khó chịu. Cho nên cô liền đem cửa đóng lại —— trước mắt, cả người cô đều sững sờ tại chỗ.

Vừa mới nãy người đàn ông còn cùng cô nói chuyện điện thoại, giờ phút này cư nhiên liền đứng ở trước mặt cô.

Cô nắm điện thoại, đứng ngốc ở kia, ngơ ngẩn nhìn anh, như bừng tỉnh từ trong mơ.

Sau một lúc lâu, chờ đến khi người khác đến gần, cô thật vất vả mới mở miệng phát ra âm thanh, “Anh…… sao anh lại ở đây?”

Anh chỉ nhàn nhạt cho cô hai chữ, “Nhà tôi.”

Cũng đúng. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề đặc biệt ngu ngốc. Cách vách là nơi ở của anh, anh muốn tới thì tới.

“Hoạt động gia đình ngày mai mấy giờ?” Anh trầm giọng hỏi. Anh đứng ở kia thân hình đĩnh bạt, ánh sáng trên đỉnh đầu phóng ra bốn phía, đem bọn họ chặt chặt chẽ chẽ bao phủ lẫn nhau.

Khoảng cách gần như vậy, Hạ Thiên Tinh cơ hồ có thể ngửi được hương vị vừa mới tắm gội trên người anh, tâm đong đưa đến lợi hại. Anh đến đây lúc nào? Đêm nay vì sao lại ở đây? Rõ ràng chính anh nói, muốn cùng cô bảo trì khoảng cách, mà hiện tại…… Chính anh lại xuất hiện ở đây thì tính là cái gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương