Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
-
Chương 256: Tình yêu chân chính (6)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Bạch Dạ Kình liền làm theo. Hạ Thiên Tinh vừa thấy, hô hấp cũng căng thẳng. Thẩm Mẫn nhíu mày, “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Cái thang kia xác thật là ngã rất mạnh, trực tiếp làm anh da tróc thịt bong.
“Có muốn tìm bác sĩ Phó xem một chút không?”
“Không cần kinh động đến anh ta, việc nhỏ mà thôi.” Có kiểu bị thương nào mà anh chưa từng chịu qua? “Có thuốc sát trùng không?”
“Có.”
Hạ Thiên Tinh đem thuốc sát trùng ra. Vào lúc này, cửa bị gõ vang, Thẩm Mẫn nói: “Có thể là Vị Ương, mẹ đi mở cửa.”
Thẩm Mẫn đi ra mở cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt cứng đờ. Thật lâu sau bà mới giật mình, không mở miệng nói chuyện.
Chờ khi phục hồi lại tinh thần, cơ hồ là theo bản năng liền đóng cửa lại.
“Tiểu Mẫn!” Hạ Quốc Bằng ngăn cản một chút.
Trên mặt Thẩm Mẫn xẹt qua một tia đau thương kịch liệt, “Đừng gọi tôi là "Tiểu mẫn".”
Đó bất quá là xưng hô trong quá khứ, bây giờ nghe, chỉ thấy làm cho người khác khó chịu thôi.
Hạ Thiên Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn ra cửa, thấy ba cô đứng ở cửa, hai mắt phức tạp nhìn mẹ, dường như có rất nhiều lời muốn nói. Bên ngoài trời giá rét, trên đỉnh mày của ông còn có một tầng băng hơi mỏng.
“Anh đem đồ qua bên kia chờ tôi đi, chốc nữa tôi giúp anh xử lý miệng vết thương.” Hạ Thiên Tinh nói với Bạch Dạ Kình một tiếng, đóng hòm thuốc lại giùm anh. Anh không rên một tiếng, chỉ đi đến hướng phòng ngủ ban đầu của mình. Anh vừa đứng dậy, Hạ Quốc Bằng mới phát hiện sự tồn tại của anh, đứng ở cửa cung cung kính kính chào hỏi, “Tổng Thống tiên sinh.”
Anh ưu nhã gật đầu đáp lại, vẫn là bộ dáng im lặng cao quý kia nhưng lại khách khí rất nhiều.
Anh đi sang chỗ khác, Hạ Thiên Tinh thu dọn sô pha, nói: “Ba, vào trong ngồi đi. Bên ngoài lạnh lắm.”
“Thiên Tinh.” Thẩm Mẫn nắm tay con gái, tựa hồ là không vui.
Hạ Thiên Tinh hạ giọng, “Mẹ, con cũng không thể ngăn ba ở ngoài cửa đúng không? Huống hồ, bên ngoài đang rất lạnh, nếu bị cảm lạnh cũng không tốt lắm.”
Cô nói như vậy, Thẩm Mẫn cũng không thể nói gì hơn.
Hạ Quốc Bằng tiến vào, Hạ Thiên Tinh rót ly nước ấm, “Hai người trò chuyện đi, con đi xem vết thương của anh ấy một chút.”
Dứt lời, liền đem không gian bên này để lại cho bọn họ. Quay đầu lại, mắt nhìn một chút, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút lo lắng.
…………………………
Hạ Thiên Tinh ở phòng ngủ tìm được anh. Anh đang ngồi ở trên giường, tùy tiện lật xem sách trên đầu giường. Đều là những sách thực vật mà ngày thường mẹ cô xem.
Anh cũng xem rất chăm chú.
Cô đi vào anh cũng không ngẩng đầu.
Cô đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông này, trong lòng có các loại cảm xúc cuồn cuộn. Trong đầu, vẫn luôn là hình ảnh vừa mới nãy anh theo bản năng che chở cho cô ……
“Nếu vẫn luôn đứng ở kia, miệng vết thương của tôi có khả năng sẽ bị thối rữa.” Tựa hồ phát hiện ra cô vẫn luôn nhìn mình, Bạch Dạ Kình sâu kín mở miệng, cũng không ngẩng đầu, lực chú ý còn ở trên quyển sách.
Hạ Thiên Tinh giật giật khóe môi, lẩm bẩm: “Làm gì mà khoa trương như vậy?”
Cô đi qua, ở phía sau anh đứng yên. Anh cởi trần nửa người trên, đường cong cơ bắp hoàn mỹ làm cô có chút mặt đỏ tim đập, cho dù chỉ là một phần lưng……
Người đàn ông này đối với bản thân luôn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc. Cho dù là bận rộn, mỗi ngày cũng đều dành thời gian rèn luyện thân thể, cho nên mới có khí lực cùng thể trạng tốt như vậy.
Một người đàn ông như vậy, cho dù là phương diện nào cũng có thể nói là hoàn mỹ, có thể làm cho muôn vàn thiếu nữ thiếu phụ sùng bái, một Tống Duy Nhất đi rồi lại tới thêm một Lan Diệp, thật là một chút cũng không kỳ quái……
Mà cô đâu?
Đại khái cô chỉ có thể được xem là một trong những muôn vàn người ngoài kia……
Cách anh gần như vậy, kỳ thật lại cách rất xa……
“Anh hơi khom người một chút.” Cô nhẹ giọng mở miệng. Anh lại rất nghe lời, khom khom thân mình một chút. Cô đem nước sát trùng lấy ở trên tay, “Chắc sẽ có chút đau, anh chịu đựng một chút.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp.
Cô đem nước thuốc chạm xuống vết thương, Bạch Dạ Kình ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, chỉ là tay cầm sách có chút căng thẳng.
Hạ Thiên Tinh không nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng mà xác thật là cô đau lòng……
Lúc bôi thuốc cho anh động tác càng thêm nhẹ, như là sợ làm anh đau. Để thuốc ngấm tốt hơn, cô không tự chủ được cúi người xuống, ở trên miệng vết thương của anh thổi thổi.
Thân hình anh cứng đờ, động tác lật sách cũng dừng lại.
Rồi sau đó, nhíu mày, “Cô đang làm gì?”
Âm thanh có chút nghẹn.
“Không phải làm như vậy sẽ không đau sao?” Hạ Thiên Tinh lại tự nhiên trả lời.
Hồn nhiên không nhận thấy được anh không thích hợp, lại cúi người xuống thổi hai cái.
Làn gió ấm áp kia mang theo hơi thở của cô, thực mềm mại, thực mê người, như là dòng điện từ trên lưng anh lướt qua, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh chóng, ở trên mỗi một tế bào mà nổ tung trong thân thể anh. Ánh mắt anh chuyển sâu, toàn thân nghiêng qua, một phen liền giữ lấy tay cô, một tay kia giữ lấy cằm, đem mặt cô nâng lên, “Hạ Thiên Tinh, rốt cuộc cô có ý gì?!”
Thần sắc anh lạnh lùng, ấn đường nhíu chặt, cả người có chút kiềm chế.
Hạ Thiên Tinh không hiểu ra sao nhìn anh, “Cái gì có ý gì?”
Cô gạt tay anh ra muốn ngồi dậy. Nhưng Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô, đem cô túm xuống. Cô cong người, nhìn thẳng vào mắt anh, có thể nhìn thấy con ngươi thâm thúy của anh, cùng với sự áp lực và mâu thuẫn.
“Cô đang dụ dỗ tôi!” Từng câu từng chữ của anh không phải là nghi vấn, mà là lên án.
Dụ dỗ?
Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất oan uổng. Nhưng nhờ anh vừa nhắc nhở như vậy, cô mới bất tri bất giác phát hiện hành động của mình lúc nãy …… Xác thật, rất không ổn……
“Tôi không có……” Cô giải thích, “Ngày thường Đại Bạch đau sẽ yêu cầu như vậy, cho nên…… Tôi chỉ là theo bản năng……”
“Theo bản năng?” Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, mỗi một chữ đều cắn thật sự mạnh, “Hạ Thiên Tinh, đừng quên là cô nói chán ghét tôi! Nếu thật sự chán ghét tôi như vậy, cũng đừng tới trêu chọc tôi!”
Người phụ nữ này chẳng lẽ không biết trêu chọc anh như vậy chỉ làm cho tâm của anh càng ngày càng loạn, làm cho anh càng thêm nôn nóng khó nhịn, ăn không ngon, ngủ không yên! Càng thêm không quên được cô! Loại cảm giác này, đúng là muốn mạng! Nhưng mà, cố tình muốn đến gặp cô mới có thể thoáng giảm bớt. Thế nhưng bây giờ anh lại phát hiện, sau khi gặp cô, loại cảm giác nôn nóng này lại trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Lặp lại, tuần hoàn ác tính!
Hạ Thiên Tinh sửng sốt, nhìn anh một hồi lâu, cắn cắn môi, chậm rãi biện giải: “…… Là anh tới nơi này, sao lại nói là tôi trêu chọc anh?”
Cho nên, nếu nói hai chữ "trêu chọc" này, cũng là đeo lên trên người anh chứ?
Bạch Dạ Kình nhìn cô rũ mắt, nghe cô nói như vậy, sắc mặt trầm xuống. Kì thật, không phải là anh chủ động sao?
Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, ném sách xuống.
Anh cầm áo sơ mi dính máu mặc vào. Hiển nhiên là tức giận, trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dáng giận dỗi rời đi, nhấp nháy môi, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Nếu cô gọi anh lại nói anh chú ý miệng vết thương, đừng đụng nước, có phải lại sẽ làm anh cảm thấy cô đang trêu chọc anh?
Beta: Quỳnh
Bạch Dạ Kình liền làm theo. Hạ Thiên Tinh vừa thấy, hô hấp cũng căng thẳng. Thẩm Mẫn nhíu mày, “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Cái thang kia xác thật là ngã rất mạnh, trực tiếp làm anh da tróc thịt bong.
“Có muốn tìm bác sĩ Phó xem một chút không?”
“Không cần kinh động đến anh ta, việc nhỏ mà thôi.” Có kiểu bị thương nào mà anh chưa từng chịu qua? “Có thuốc sát trùng không?”
“Có.”
Hạ Thiên Tinh đem thuốc sát trùng ra. Vào lúc này, cửa bị gõ vang, Thẩm Mẫn nói: “Có thể là Vị Ương, mẹ đi mở cửa.”
Thẩm Mẫn đi ra mở cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt cứng đờ. Thật lâu sau bà mới giật mình, không mở miệng nói chuyện.
Chờ khi phục hồi lại tinh thần, cơ hồ là theo bản năng liền đóng cửa lại.
“Tiểu Mẫn!” Hạ Quốc Bằng ngăn cản một chút.
Trên mặt Thẩm Mẫn xẹt qua một tia đau thương kịch liệt, “Đừng gọi tôi là "Tiểu mẫn".”
Đó bất quá là xưng hô trong quá khứ, bây giờ nghe, chỉ thấy làm cho người khác khó chịu thôi.
Hạ Thiên Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn ra cửa, thấy ba cô đứng ở cửa, hai mắt phức tạp nhìn mẹ, dường như có rất nhiều lời muốn nói. Bên ngoài trời giá rét, trên đỉnh mày của ông còn có một tầng băng hơi mỏng.
“Anh đem đồ qua bên kia chờ tôi đi, chốc nữa tôi giúp anh xử lý miệng vết thương.” Hạ Thiên Tinh nói với Bạch Dạ Kình một tiếng, đóng hòm thuốc lại giùm anh. Anh không rên một tiếng, chỉ đi đến hướng phòng ngủ ban đầu của mình. Anh vừa đứng dậy, Hạ Quốc Bằng mới phát hiện sự tồn tại của anh, đứng ở cửa cung cung kính kính chào hỏi, “Tổng Thống tiên sinh.”
Anh ưu nhã gật đầu đáp lại, vẫn là bộ dáng im lặng cao quý kia nhưng lại khách khí rất nhiều.
Anh đi sang chỗ khác, Hạ Thiên Tinh thu dọn sô pha, nói: “Ba, vào trong ngồi đi. Bên ngoài lạnh lắm.”
“Thiên Tinh.” Thẩm Mẫn nắm tay con gái, tựa hồ là không vui.
Hạ Thiên Tinh hạ giọng, “Mẹ, con cũng không thể ngăn ba ở ngoài cửa đúng không? Huống hồ, bên ngoài đang rất lạnh, nếu bị cảm lạnh cũng không tốt lắm.”
Cô nói như vậy, Thẩm Mẫn cũng không thể nói gì hơn.
Hạ Quốc Bằng tiến vào, Hạ Thiên Tinh rót ly nước ấm, “Hai người trò chuyện đi, con đi xem vết thương của anh ấy một chút.”
Dứt lời, liền đem không gian bên này để lại cho bọn họ. Quay đầu lại, mắt nhìn một chút, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút lo lắng.
…………………………
Hạ Thiên Tinh ở phòng ngủ tìm được anh. Anh đang ngồi ở trên giường, tùy tiện lật xem sách trên đầu giường. Đều là những sách thực vật mà ngày thường mẹ cô xem.
Anh cũng xem rất chăm chú.
Cô đi vào anh cũng không ngẩng đầu.
Cô đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông này, trong lòng có các loại cảm xúc cuồn cuộn. Trong đầu, vẫn luôn là hình ảnh vừa mới nãy anh theo bản năng che chở cho cô ……
“Nếu vẫn luôn đứng ở kia, miệng vết thương của tôi có khả năng sẽ bị thối rữa.” Tựa hồ phát hiện ra cô vẫn luôn nhìn mình, Bạch Dạ Kình sâu kín mở miệng, cũng không ngẩng đầu, lực chú ý còn ở trên quyển sách.
Hạ Thiên Tinh giật giật khóe môi, lẩm bẩm: “Làm gì mà khoa trương như vậy?”
Cô đi qua, ở phía sau anh đứng yên. Anh cởi trần nửa người trên, đường cong cơ bắp hoàn mỹ làm cô có chút mặt đỏ tim đập, cho dù chỉ là một phần lưng……
Người đàn ông này đối với bản thân luôn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc. Cho dù là bận rộn, mỗi ngày cũng đều dành thời gian rèn luyện thân thể, cho nên mới có khí lực cùng thể trạng tốt như vậy.
Một người đàn ông như vậy, cho dù là phương diện nào cũng có thể nói là hoàn mỹ, có thể làm cho muôn vàn thiếu nữ thiếu phụ sùng bái, một Tống Duy Nhất đi rồi lại tới thêm một Lan Diệp, thật là một chút cũng không kỳ quái……
Mà cô đâu?
Đại khái cô chỉ có thể được xem là một trong những muôn vàn người ngoài kia……
Cách anh gần như vậy, kỳ thật lại cách rất xa……
“Anh hơi khom người một chút.” Cô nhẹ giọng mở miệng. Anh lại rất nghe lời, khom khom thân mình một chút. Cô đem nước sát trùng lấy ở trên tay, “Chắc sẽ có chút đau, anh chịu đựng một chút.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp.
Cô đem nước thuốc chạm xuống vết thương, Bạch Dạ Kình ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, chỉ là tay cầm sách có chút căng thẳng.
Hạ Thiên Tinh không nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng mà xác thật là cô đau lòng……
Lúc bôi thuốc cho anh động tác càng thêm nhẹ, như là sợ làm anh đau. Để thuốc ngấm tốt hơn, cô không tự chủ được cúi người xuống, ở trên miệng vết thương của anh thổi thổi.
Thân hình anh cứng đờ, động tác lật sách cũng dừng lại.
Rồi sau đó, nhíu mày, “Cô đang làm gì?”
Âm thanh có chút nghẹn.
“Không phải làm như vậy sẽ không đau sao?” Hạ Thiên Tinh lại tự nhiên trả lời.
Hồn nhiên không nhận thấy được anh không thích hợp, lại cúi người xuống thổi hai cái.
Làn gió ấm áp kia mang theo hơi thở của cô, thực mềm mại, thực mê người, như là dòng điện từ trên lưng anh lướt qua, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh chóng, ở trên mỗi một tế bào mà nổ tung trong thân thể anh. Ánh mắt anh chuyển sâu, toàn thân nghiêng qua, một phen liền giữ lấy tay cô, một tay kia giữ lấy cằm, đem mặt cô nâng lên, “Hạ Thiên Tinh, rốt cuộc cô có ý gì?!”
Thần sắc anh lạnh lùng, ấn đường nhíu chặt, cả người có chút kiềm chế.
Hạ Thiên Tinh không hiểu ra sao nhìn anh, “Cái gì có ý gì?”
Cô gạt tay anh ra muốn ngồi dậy. Nhưng Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô, đem cô túm xuống. Cô cong người, nhìn thẳng vào mắt anh, có thể nhìn thấy con ngươi thâm thúy của anh, cùng với sự áp lực và mâu thuẫn.
“Cô đang dụ dỗ tôi!” Từng câu từng chữ của anh không phải là nghi vấn, mà là lên án.
Dụ dỗ?
Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất oan uổng. Nhưng nhờ anh vừa nhắc nhở như vậy, cô mới bất tri bất giác phát hiện hành động của mình lúc nãy …… Xác thật, rất không ổn……
“Tôi không có……” Cô giải thích, “Ngày thường Đại Bạch đau sẽ yêu cầu như vậy, cho nên…… Tôi chỉ là theo bản năng……”
“Theo bản năng?” Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, mỗi một chữ đều cắn thật sự mạnh, “Hạ Thiên Tinh, đừng quên là cô nói chán ghét tôi! Nếu thật sự chán ghét tôi như vậy, cũng đừng tới trêu chọc tôi!”
Người phụ nữ này chẳng lẽ không biết trêu chọc anh như vậy chỉ làm cho tâm của anh càng ngày càng loạn, làm cho anh càng thêm nôn nóng khó nhịn, ăn không ngon, ngủ không yên! Càng thêm không quên được cô! Loại cảm giác này, đúng là muốn mạng! Nhưng mà, cố tình muốn đến gặp cô mới có thể thoáng giảm bớt. Thế nhưng bây giờ anh lại phát hiện, sau khi gặp cô, loại cảm giác nôn nóng này lại trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Lặp lại, tuần hoàn ác tính!
Hạ Thiên Tinh sửng sốt, nhìn anh một hồi lâu, cắn cắn môi, chậm rãi biện giải: “…… Là anh tới nơi này, sao lại nói là tôi trêu chọc anh?”
Cho nên, nếu nói hai chữ "trêu chọc" này, cũng là đeo lên trên người anh chứ?
Bạch Dạ Kình nhìn cô rũ mắt, nghe cô nói như vậy, sắc mặt trầm xuống. Kì thật, không phải là anh chủ động sao?
Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, ném sách xuống.
Anh cầm áo sơ mi dính máu mặc vào. Hiển nhiên là tức giận, trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dáng giận dỗi rời đi, nhấp nháy môi, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Nếu cô gọi anh lại nói anh chú ý miệng vết thương, đừng đụng nước, có phải lại sẽ làm anh cảm thấy cô đang trêu chọc anh?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook