Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
-
Chương 254: Tình yêu chân chính (4)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Xe chống đạn này có ba gian, cũng không tính là hẹp. Chính bởi vì bên cạnh có một người đàn ông cao 188cm ít nhiều vẫn làm người khác cảm thấy có chút chật chội.
Xác thật vừa lúc nãy anh uống không ít rượu, cho nên khi vừa lên xe liền buông ghế dựa, nửa nằm xuống. Ấn đường tựa hồ rất đau, tay anh vẫn luôn đè ở kia.
Toàn bộ hành trình không có ý định nói cùng cô bất cứ câu nào.
Hạ Thiên Tinh cũng không nói, thân thể nghiêm chỉnh ngồi cách anh một khoảng cách. Âu phục của anh cô ôm trong tay cũng không dám dùng sức, sợ tạo ra nếp nhăn.
Tất cả hô hấp đều là hơi thở của anh. Hạ Thiên Tinh cảm thấy tâm lại có chút rối loạn, liền đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, buộc mình tận lực xem nhẹ sự tồn tại cường đại của anh.
Nhưng mà……
Có một số việc, luôn không kìm lòng nổi.
Tầm mắt nhìn bên ngoài được vài phút lại không tự giác quay lại hướng lên người anh. Hai mắt anh nhắm lại, một cánh tay đè ở trên trán, một tay kia tùy ý để trên ngực.
Từ góc độ Hạ Thiên Tinh nhìn qua chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của anh, trên mặt có chút thống khổ.
Cô thở dài.
Anh chỉ mặc áo sơmi, rốt cuộc cô sợ anh cảm mạo. Châm chước tới lui, vẫn là nghiêng thân qua, cầm quần áo đắp lên trên người anh.
Cô cảm giác anh có mở mắt ra, tầm mắt đang nhìn cô, thế nhưng lại cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh, buông quần áo xuống, muốn lui về.
Nhưng……
Không kịp.
Động tác của cô bỗng dưng bị chế trụ. Bạch Dạ Kình hơi dùng một chút lực, liền đem cả người cô túm qua.
Cô thở nhẹ một tiếng, người đã bò tới trên người anh rồi. Cô trố mắt, có chút kinh hoảng quay đầu lại nhìn ghế điều khiển. Lãnh Phi và tài xế đều ở phía trước! Hơn nữa, giữa hai gian xe căn bản là không có gì ngăn cản!
Cô sợ bị người phía trước nhìn thấy, tay chống ở trên ghế anh muốn đứng dậy. Bạch Dạ Kình một tay siết chặt eo cô, một tay chế trụ mông của cô, căn bản là không cho cô không gian để giãy giụa.
“Bạch Dạ Kình, anh buông tay……”
Hạ Thiên Tinh hạ giọng, vặn vẹo thân thể. Anh đau đớn kêu rên ra một tiếng, bởi vì uống rượu có chút hơi say mà mông lung, mắt nhìn chằm chằm cô một cái.
Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì, không dám động, hỏi: “Có phải đụng tới vết thương trên đùi anh không?”
Trên đùi của anh bị thương là do trận bóng ngày hôm đó để lại, xác thật là còn chưa lành hẳn.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, trong giọng nói có nhàn nhạt tự giễu, “Khó được em còn nhớ rõ tôi bị thương, tôi cho rằng trong mắt em chỉ nhìn thấy được người bạn trai kia.”
Anh đem hai chữ "bạn trai" cắn đến thật mạnh!
Hạ Thiên Tinh cũng không phản bác, chỉ nói, “Tôi nhớ rõ hay không nhớ rõ có cái gì quan trọng, Lan tiểu thư nhớ rõ mới quan trọng, không phải sao?”
Hôm nay nhìn anh đi đường không có gì khác thường, nhìn dáng vẻ chắc không bị thương đến gân cốt. Hạ Thiên Tinh cũng không hỏi nhiều, cô cảm thấy mình còn lo lắng cho anh như vậy rất không có tiền đồ.
Cô lại tránh anh, “Anh buông tôi ra.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nặng nề nhìn cô, con ngươi như là che một tầng sương mù, làm Hạ Thiên Tinh tìm kiếm không rõ, đột nhiên anh mở miệng: “Em để ý cô ấy sao?”
Đại để là do uống rượu, tiếng nói của anh có vài phần ám ách, nghe thấy có vẻ có chút áp lực cùng ủ dột.
Hạ Thiên Tinh nhìn anh như vậy, ngực có chút buồn đau không rõ. Nhưng cô không hiểu được, lời này của anh rốt cuộc là chỉ ai.
“Anh nói cái gì?” Cô mê hoặc hỏi.
Bạch Dạ Kình muốn nói cái gì, cuối cùng muốn nói lại thôi. Bàn tay to chậm rãi từ trên eo cô rút lui, chỉ còn lại một câu: “Không có gì.”
Bàn tay của người đàn ông rời khỏi thân thể của cô, độ ấm cũng theo đó mà rời đi……
Trong lòng hơi lạnh. Cái gì cũng chưa nói, yên lặng từ trên người anh rút lui.
Thật lâu sau, hai người cũng không có nói nữa, cô đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tay chặt chẽ đè ở đầu gối. Anh trước sau vẫn nhắm lại hai mắt, Hạ Thiên Tinh không biết có phải anh đã ngủ hay không.
Nhưng lúc xe dừng lại ở cửa phủ tổng thống phủ, anh liền mở bừng mắt, không rên một tiếng liền bước xuống xe.
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dáng lạnh nhạt kia, trong tâm đã trầm lại càng trầm.
Anh, không hề quay đầu lại……
Áo khoác đen biến mất ở bên trong phủ tổng thống.
“Hạ tiểu thư, cô không xuống xe sao?” Lãnh Phi thấy cô còn ngồi ở bên trong xe, hỏi một câu.
Hạ Thiên Tinh lắc đầu, “Không.”
Dù sao cuối tuần liền có thể gặp Đại Bạch. Hiện tại đi vào, chỉ sợ nhóc sẽ giữ cô lại, đến lúc đó cô sẽ càng khó xử.
………………………………
Chung quy cô vẫn không vào cửa. Cho dù con trai ở bên trong phủ tổng thống, cô cũng không đặt chân vào một bước. Cho nên…… Cô thật sự tính sẽ cùng anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ?
Bạch Dạ Kình đứng ở cửa sổ, thần sắc âm trầm nhìn đoàn xe dần dần biến mất, trả lại một mảnh yên tĩnh. Hương vị khói thuốc không giấu được, đáy lòng bị khói mù chiếm cứ.
Người phụ nữ này biến hoá thật giỏi!
Cửa thư phòng bị một bàn tay nho nhỏ đẩy ra. Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào làm thư phòng cởi bỏ hoàn toàn tối tăm. Bạch Dạ Kình duỗi tay mở đèn, nhìn thân hình nho nhỏ đi tới, “Sao còn chưa ngủ?”
Thuận tay dập tắt điếu thuốc. Đại Bạch không thể hít khói thuốc.
“Vừa mới nãy con đi tiểu, chị người hầu nói có nhìn thấy Đại Bảo cùng ba trở về. Nhưng mà con tìm hết nhà rồi, cũng không gặp được Đại Bảo.”
Anh nhíu mày, “Ai nhiều lời như vậy?”
Hạ Đại Bạch bò lên ghế làm việc của anh ngồi xuống. Một đôi mắt to không hề chớp mắt nhìn chằm chằm anh, “Tiểu Bạch, có phải ba lại khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta phải không?”
“Rốt cuộc là ai khi dễ ai?” Anh khi dễ cô? Cô trong chốc lát là Dư Trạch Nam, trong chốc lát lại là Hứa Nham, sinh hoạt quá dễ chịu! Nói vậy, đều là cô khi dễ anh mới đúng!
Phải biết rằng anh sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng vì một người phụ nữ mà trằn trọc cả đêm không thể ngủ được! Nhưng mà bởi vì cô, bây giờ tất cả đều có!
“Ba tìm vợ khác, không cần Đại Bảo, cho nên mới hại Đại Bảo thương tâm như vậy!” Hạ Đại Bạch một mực chắc chắn.
“Ai tìm vợ khác?” Bạch Dạ Kình một bên đang phê duyệt văn kiện, mỗi một lần phê duyệt thật sự rất thận trọng, phê xong ba văn kiện, thấy con trai còn bướng bỉnh, nhìn chằm chằm anh lên án, bỗng dưng anh đem văn kiện đẩy qua một bên, “Sao con không đi chất vấn Hạ Thiên Tinh?”
“Hỏi mẹ cái gì?”
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa, “Là mẹ con không cần ba, không phải ba không cần mẹ con!”
Cái gì?
Hạ Đại Bạch chớp chớp mắt, tựa hồ không phản ứng lại. Giây tiếp theo, sau khi đã cẩn thận châm chước, lắc lắc đầu nhỏ, “Lại gạt người! Đại Bảo mới sẽ không không cần ba!”
Bạch Dạ Kình cũng không muốn dong dài với con trai, trực tiếp từ ngăn kéo ném ra một tờ báo trước mặt nhóc. Tờ báo kia đã nhăn nhúm thành một nắm, rõ ràng là bị người nào đó lúc phát tiết mà vò nát. Tay nhỏ Hạ Đại Bạch ở trên mặt báo vuốt vuốt, vuốt thật lâu mới nhìn rõ được.
Xem xong, "A" một tiếng, không thể tin được.
“Tiểu Bạch, ba thật sự bị Đại Bảo…… Vứt bỏ nha?”
“……” Anh nhíu mày. Hai chữ vứt bỏ này sao lại nghe chói tai như vậy. Thật là đáng chết! Anh muốn phản bác cũng phản bác không được! Còn không phải là anh bị chơi xong sau đó bị vứt bỏ sao?!
Beta: Quỳnh
Xe chống đạn này có ba gian, cũng không tính là hẹp. Chính bởi vì bên cạnh có một người đàn ông cao 188cm ít nhiều vẫn làm người khác cảm thấy có chút chật chội.
Xác thật vừa lúc nãy anh uống không ít rượu, cho nên khi vừa lên xe liền buông ghế dựa, nửa nằm xuống. Ấn đường tựa hồ rất đau, tay anh vẫn luôn đè ở kia.
Toàn bộ hành trình không có ý định nói cùng cô bất cứ câu nào.
Hạ Thiên Tinh cũng không nói, thân thể nghiêm chỉnh ngồi cách anh một khoảng cách. Âu phục của anh cô ôm trong tay cũng không dám dùng sức, sợ tạo ra nếp nhăn.
Tất cả hô hấp đều là hơi thở của anh. Hạ Thiên Tinh cảm thấy tâm lại có chút rối loạn, liền đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, buộc mình tận lực xem nhẹ sự tồn tại cường đại của anh.
Nhưng mà……
Có một số việc, luôn không kìm lòng nổi.
Tầm mắt nhìn bên ngoài được vài phút lại không tự giác quay lại hướng lên người anh. Hai mắt anh nhắm lại, một cánh tay đè ở trên trán, một tay kia tùy ý để trên ngực.
Từ góc độ Hạ Thiên Tinh nhìn qua chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của anh, trên mặt có chút thống khổ.
Cô thở dài.
Anh chỉ mặc áo sơmi, rốt cuộc cô sợ anh cảm mạo. Châm chước tới lui, vẫn là nghiêng thân qua, cầm quần áo đắp lên trên người anh.
Cô cảm giác anh có mở mắt ra, tầm mắt đang nhìn cô, thế nhưng lại cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh, buông quần áo xuống, muốn lui về.
Nhưng……
Không kịp.
Động tác của cô bỗng dưng bị chế trụ. Bạch Dạ Kình hơi dùng một chút lực, liền đem cả người cô túm qua.
Cô thở nhẹ một tiếng, người đã bò tới trên người anh rồi. Cô trố mắt, có chút kinh hoảng quay đầu lại nhìn ghế điều khiển. Lãnh Phi và tài xế đều ở phía trước! Hơn nữa, giữa hai gian xe căn bản là không có gì ngăn cản!
Cô sợ bị người phía trước nhìn thấy, tay chống ở trên ghế anh muốn đứng dậy. Bạch Dạ Kình một tay siết chặt eo cô, một tay chế trụ mông của cô, căn bản là không cho cô không gian để giãy giụa.
“Bạch Dạ Kình, anh buông tay……”
Hạ Thiên Tinh hạ giọng, vặn vẹo thân thể. Anh đau đớn kêu rên ra một tiếng, bởi vì uống rượu có chút hơi say mà mông lung, mắt nhìn chằm chằm cô một cái.
Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì, không dám động, hỏi: “Có phải đụng tới vết thương trên đùi anh không?”
Trên đùi của anh bị thương là do trận bóng ngày hôm đó để lại, xác thật là còn chưa lành hẳn.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, trong giọng nói có nhàn nhạt tự giễu, “Khó được em còn nhớ rõ tôi bị thương, tôi cho rằng trong mắt em chỉ nhìn thấy được người bạn trai kia.”
Anh đem hai chữ "bạn trai" cắn đến thật mạnh!
Hạ Thiên Tinh cũng không phản bác, chỉ nói, “Tôi nhớ rõ hay không nhớ rõ có cái gì quan trọng, Lan tiểu thư nhớ rõ mới quan trọng, không phải sao?”
Hôm nay nhìn anh đi đường không có gì khác thường, nhìn dáng vẻ chắc không bị thương đến gân cốt. Hạ Thiên Tinh cũng không hỏi nhiều, cô cảm thấy mình còn lo lắng cho anh như vậy rất không có tiền đồ.
Cô lại tránh anh, “Anh buông tôi ra.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nặng nề nhìn cô, con ngươi như là che một tầng sương mù, làm Hạ Thiên Tinh tìm kiếm không rõ, đột nhiên anh mở miệng: “Em để ý cô ấy sao?”
Đại để là do uống rượu, tiếng nói của anh có vài phần ám ách, nghe thấy có vẻ có chút áp lực cùng ủ dột.
Hạ Thiên Tinh nhìn anh như vậy, ngực có chút buồn đau không rõ. Nhưng cô không hiểu được, lời này của anh rốt cuộc là chỉ ai.
“Anh nói cái gì?” Cô mê hoặc hỏi.
Bạch Dạ Kình muốn nói cái gì, cuối cùng muốn nói lại thôi. Bàn tay to chậm rãi từ trên eo cô rút lui, chỉ còn lại một câu: “Không có gì.”
Bàn tay của người đàn ông rời khỏi thân thể của cô, độ ấm cũng theo đó mà rời đi……
Trong lòng hơi lạnh. Cái gì cũng chưa nói, yên lặng từ trên người anh rút lui.
Thật lâu sau, hai người cũng không có nói nữa, cô đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tay chặt chẽ đè ở đầu gối. Anh trước sau vẫn nhắm lại hai mắt, Hạ Thiên Tinh không biết có phải anh đã ngủ hay không.
Nhưng lúc xe dừng lại ở cửa phủ tổng thống phủ, anh liền mở bừng mắt, không rên một tiếng liền bước xuống xe.
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dáng lạnh nhạt kia, trong tâm đã trầm lại càng trầm.
Anh, không hề quay đầu lại……
Áo khoác đen biến mất ở bên trong phủ tổng thống.
“Hạ tiểu thư, cô không xuống xe sao?” Lãnh Phi thấy cô còn ngồi ở bên trong xe, hỏi một câu.
Hạ Thiên Tinh lắc đầu, “Không.”
Dù sao cuối tuần liền có thể gặp Đại Bạch. Hiện tại đi vào, chỉ sợ nhóc sẽ giữ cô lại, đến lúc đó cô sẽ càng khó xử.
………………………………
Chung quy cô vẫn không vào cửa. Cho dù con trai ở bên trong phủ tổng thống, cô cũng không đặt chân vào một bước. Cho nên…… Cô thật sự tính sẽ cùng anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ?
Bạch Dạ Kình đứng ở cửa sổ, thần sắc âm trầm nhìn đoàn xe dần dần biến mất, trả lại một mảnh yên tĩnh. Hương vị khói thuốc không giấu được, đáy lòng bị khói mù chiếm cứ.
Người phụ nữ này biến hoá thật giỏi!
Cửa thư phòng bị một bàn tay nho nhỏ đẩy ra. Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào làm thư phòng cởi bỏ hoàn toàn tối tăm. Bạch Dạ Kình duỗi tay mở đèn, nhìn thân hình nho nhỏ đi tới, “Sao còn chưa ngủ?”
Thuận tay dập tắt điếu thuốc. Đại Bạch không thể hít khói thuốc.
“Vừa mới nãy con đi tiểu, chị người hầu nói có nhìn thấy Đại Bảo cùng ba trở về. Nhưng mà con tìm hết nhà rồi, cũng không gặp được Đại Bảo.”
Anh nhíu mày, “Ai nhiều lời như vậy?”
Hạ Đại Bạch bò lên ghế làm việc của anh ngồi xuống. Một đôi mắt to không hề chớp mắt nhìn chằm chằm anh, “Tiểu Bạch, có phải ba lại khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta phải không?”
“Rốt cuộc là ai khi dễ ai?” Anh khi dễ cô? Cô trong chốc lát là Dư Trạch Nam, trong chốc lát lại là Hứa Nham, sinh hoạt quá dễ chịu! Nói vậy, đều là cô khi dễ anh mới đúng!
Phải biết rằng anh sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng vì một người phụ nữ mà trằn trọc cả đêm không thể ngủ được! Nhưng mà bởi vì cô, bây giờ tất cả đều có!
“Ba tìm vợ khác, không cần Đại Bảo, cho nên mới hại Đại Bảo thương tâm như vậy!” Hạ Đại Bạch một mực chắc chắn.
“Ai tìm vợ khác?” Bạch Dạ Kình một bên đang phê duyệt văn kiện, mỗi một lần phê duyệt thật sự rất thận trọng, phê xong ba văn kiện, thấy con trai còn bướng bỉnh, nhìn chằm chằm anh lên án, bỗng dưng anh đem văn kiện đẩy qua một bên, “Sao con không đi chất vấn Hạ Thiên Tinh?”
“Hỏi mẹ cái gì?”
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa, “Là mẹ con không cần ba, không phải ba không cần mẹ con!”
Cái gì?
Hạ Đại Bạch chớp chớp mắt, tựa hồ không phản ứng lại. Giây tiếp theo, sau khi đã cẩn thận châm chước, lắc lắc đầu nhỏ, “Lại gạt người! Đại Bảo mới sẽ không không cần ba!”
Bạch Dạ Kình cũng không muốn dong dài với con trai, trực tiếp từ ngăn kéo ném ra một tờ báo trước mặt nhóc. Tờ báo kia đã nhăn nhúm thành một nắm, rõ ràng là bị người nào đó lúc phát tiết mà vò nát. Tay nhỏ Hạ Đại Bạch ở trên mặt báo vuốt vuốt, vuốt thật lâu mới nhìn rõ được.
Xem xong, "A" một tiếng, không thể tin được.
“Tiểu Bạch, ba thật sự bị Đại Bảo…… Vứt bỏ nha?”
“……” Anh nhíu mày. Hai chữ vứt bỏ này sao lại nghe chói tai như vậy. Thật là đáng chết! Anh muốn phản bác cũng phản bác không được! Còn không phải là anh bị chơi xong sau đó bị vứt bỏ sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook