Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 245: Chương 227: Tổng thống trở về (1)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Hai ngày sau, Hạ Quốc Bằng không xuất hiện ở phòng bệnh. Cảm xúc của Thẩm Mẫn cũng dần dần khôi phục lại, nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền thuận lợi xuất viện ở nhà tĩnh dưỡng.

Hạ Thiên Tinh tự nhiên là không yên tâm để bà trở lại thị trấn, bây giờ thân thể cũng không có khả năng lăn lộn ở Lương Thành, cho nên mấy ngày sau cô thu xếp phòng thuê để bà ở lại. Mình thì ngủ ở trên giường nhỏ, giường của Bạch Dạ Kình cho mẹ cô ngủ.

Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì gian phòng này bị anh đả thông.

Buổi tối.

Hạ Thiên Tinh ngồi ở trên sô pha xem TV, mấy ngày nay sự kiện nghe trộm càng diễn ra quyết liệt. Kết quả từ thẩm phán, Dư Trạch Nghiêu đẩy dê thế tội ra, thuận lợi thoát thân. Tống Quốc Nghiêu thì không nhẹ nhàng như vậy.

Ông ta vốn dĩ cũng tìm kẻ chết thay, nhưng kẻ chết thay kia không cam nguyện vững chãi để ngồi tù, kết quả, thẩm phán trực tiếp đem toàn bộ sự tình đổ lên đầu Tống Quốc Nghiêu sai người trang bị máy nghe trộm, vì giảm hình phạt, thậm chí nhiều tài liệu khác cũng được bày ra. Cứ như vậy, hình tượng Tống Quốc Nghiêu ở trước mặt công chúng trở nên càng ngày càng ác liệt, lúc trước nói năng hùng hồn đầy lý lẽ vô tội, hiện tại biến thành lời nói dối lớn nhất kích thích thần kinh công chúng. Đã từng tin tưởng ông ta, giờ đây dân chúng cảm thấy bị trêu đùa, trong lúc nhất thời, nhiều sinh viên xúc động phẫn nộ, xuống phố biểu tình, yêu cầu Tống phó tổng thống lập tức từ nhiệm. Quốc hội bên kia không chịu được áp lực, chỉ phải đưa ra buộc tội. Kết quả, trước lúc chuẩn bị buộc tội, Tống Quốc Nghiêu hốt hoảng chủ động từ nhiệm, một hồi trò khôi hài mới kéo xuống màn che như vậy. Đoàn đội Tống Quốc Nghiêu cũng theo đó lui xuống sân khấu chính trị.

Nhìn cảnh này diễn ra, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng thay anh thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời mà nói đối thủ của anh cũng chỉ còn lại một người là Dư Trạch Nghiêu. Dư Trạch Nghiêu nhiều thủ đoạn, cùng anh ta đối kháng tuy rằng cũng không nhẹ nhàng nhưng mà so với việc phải đối kháng hai người thì vẫn còn tốt hơn.

“Đại Bảo, có phải hôm nay Tiểu Bạch về tới hay không?” Hạ Đại Bạch mặc áo ngủ, nằm trên thảm lông, gối lên trên đùi cô hỏi.

Ngày mai là cuối tuần không cần phải đi học nên nhóc chơi đến khuya.

“Ừ.” Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian. Lúc này đã là 10 giờ đêm. Có thể anh đã xuống phi cơ, chỉ là không biết anh có thể tới nơi này hay không, anh bận rộn như vậy.

Rõ ràng chỉ mới năm ngày không gặp……

Nhưng lại giống như đã qua lâu lắm.

“Đại Bảo, con mệt.” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm một tiếng, hai tay ôm lấy cổ cô, bò lên trên người cô.

“Mẹ ôm con đi ngủ.” Hạ Thiên Tinh tắt TV, bế Hạ Đại Bạch đi vào phòng ngủ. Trước tiên là sắp xếp chỗ ngủ cho nhóc xong xuôi, cô đi sang phòng khác nhìn mẹ cô.



Thân thể Thẩm Mẫn không tốt nên đã ngủ từ sớm. Hạ Thiên Tinh rót ly nước cho bà đặt ở đầu giường, lại đem máy sưởi chỉnh đến độ ấm vừa phải mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Dỗ con trai ngủ một lát, đang lúc cô muốn đi ngủ di động đột nhiên rung lên. Giống như liệu định là ai, hoặc là trong lòng có vướng bận, cho nên di động mới rung lên cô liền thanh tỉnh. Nhìn lướt qua di động thì thấy trên màn hình quả nhiên lập loè hai chữ "Tiểu Bạch", cô nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Lặng yên từ trên giường đứng dậy mở cửa đi đến đại sảnh, mới đem điện thoại tiếp nhận.

“Lâu như vậy mới tiếp điện thoại, ngủ?” Bạch Dạ Kình hỏi.

“…… Sợ quấy rầy đến con, đến đại sảnh mới dám nhận.” thanh âm Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng, nghe âm thanh người đàn ông chỉ cảm thấy trong lòng cũng có nhiều hơn vài phần nhu hòa. Cô hỏi: “Anh về rồi?”

“Vừa về không lâu, ở văn phòng mở cuộc họp.”

“Hiện tại còn đang mở cuộc họp?” Hạ Thiên Tinh nghe cảm thấy đau lòng. Những người này đều không cần ngủ sao?

“Không có cách nào khác. Việc nghe trộm dù sao cũng phải có kết thúc. Đêm nay, không thể qua chỗ em.”

“…… Ừ.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Kỳ thật anh tới nơi này cũng không có chỗ cho anh ngủ, mẹ em đang ngủ ở phòng của anh. Anh không ý kiến chứ?”

Anh có thói ở sạch, khẳng định là không vui vẻ gì khi người khác đụng vào đồ của anh. Nhưng trước mắt cũng là không có biện pháp nào.

Bạch Dạ Kình cảm thấy chuyện này căn bản không phải là trọng điểm. Anh quan tâm chính là: “Đây không phải chứng tỏ khoảng hời gian sắp tới em không thể ngủ cùng anh?”

Người này!

Quả nhiên nhớ rõ cũng chỉ có chuyện này. Mặt cô đỏ hồng, “Chính là như vậy!”

Bạch Dạ Kình hiển nhiên là rất buồn bực. Nắm di động, ở bên kia thật lâu không nói chuyện. Hạ Thiên Tinh cũng không đoán được tâm tư của anh, cũng không mở miệng. Trong chốc lát, chỉ nghe được anh nói: “Bây giờ anh đặc biệt muốn ăn món mì do em nấu.”

“Bây giờ?” Hạ Thiên Tinh nói: “Nhưng mà nếu như bây giờ nấu xong đưa đến chỗ anh, mì sợi cũng không thể ăn được. Nếu không, anh bảo đầu bếp trong phòng bếp làm cho anh, anh ăn tạm chút?”

“Không nghĩ sẽ chấp nhận được.” Bạch Dạ Kình trực tiếp cho cô một câu: “Em ở nhà chờ, anh để Thụy Cương tới đón em.”

Hạ Thiên Tinh ngốc một lúc, không rõ lời này của anh là có ý tứ gì. Nhưng anh luôn luôn không phải là người thích giải thích với người khác, hơn nữa bên kia lại rất bận, cho nên chưa nói cái gì liền đem điện thoại tắt máy.



Cô hôn hôn mê mê, sợ quấy rầy đến chính sự của anh, cũng không gọi điện thoại lại cho anh. Lúc này cô lại hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Anh để Thụy Cương tới đón cô, không phải là…… Muốn đưa cô đến văn phòng chứ?

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh lại cảm thấy nhất định là tự cô suy nghĩ nhiều quá. Rốt cuộc đó là nơi anh công tác, làm sao tùy tiện để một phụ nữ đi vào?

Đang ngồi ở trên sô pha miên man suy nghĩ, dù sao không buồn ngủ, đơn giản lại mở TV lên. Ánh mắt thường thường liếc nhìn di động, đang đợi điện thoại của Thụy Cương.

Quả nhiên, 30 phút sau, Thụy Cương liền gọi điện thoại lại.

“Hạ tiểu thư, bây giờ tôi chờ cô ở dưới lầu, cô xuống dưới đi.”

Hạ Thiên Tinh hỏi: “Chúng ta đi đâu? Anh ấy có nói không?”

“Tổng Thống tiên sinh nói để tôi đưa cô đến Bạch Vũ cung tìm ngài ấy.”

Anh thật đúng là để cô đi đến văn phòng! Hạ Thiên Tinh tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng là trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Có thể gần gũi nhìn bộ dạng anh làm việc như vậy, đối với anh cũng có nhiều hiểu biết hơn một chút.

Cô lặng yên thay đổi quần áo, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu. Dọc theo đường đi, đều suy nghĩ buổi tối mình nên ăn mặc thế nào thì thích hợp, trang trọng hay không trang trọng. Rốt cuộc, Bạch Vũ cung không phải là nơi bình thường.

Trong chốc lát, xe của Thụy Cương dừng ở bên ngoài cung điện.

Thụy Cương xuống xe, cùng vệ sĩ gác cổng chào hỏi, xoát vân tay, đúng người đúng mặt, cánh cửa lưu kim nguy nga khí phách kia mới chậm rãi từ bên trong mở ra.

Bạch Vũ cung điện là nơi tất cả mọi người xua như xua vịt. Đừng nói là S quốc, ngay cả du khách nước ngoài mỗi khi đến kinh đô đều phải đi ngang qua nơi này nhìn một cái, cùng vệ binh vỗ vỗ chiếu. Cho nên, tòa cung điện này, cánh cửa này, Hạ Thiên Tinh kỳ thật đều là quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Nhưng là……

Đây là lần đầu tiên cánh cửa này mở ra trước mặt côm

Xe dừng lại ở trên mặt cỏ xanh mượt, cô đẩy cửa ra đi xuống, ngửa đầu nhìn tòa cung điện kia, nghĩ đến người kia giờ phút này đang ở trên tầng cao nhất nhìn xuống cô, nhìn xuống toàn bộ dân chúng S quốc, trong lòng liền cảm thấy vui mừng cùng kích động. Cái loại cảm giác tự hào này khó lòng giải thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương