Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
-
Chương 238: Tình yêu không có bình đẳng (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Cô chỉ nói: “Hai ngày này tôi phải đi công tác ở bên ngoài, chờ sau khi trở về, sẽ có thời gian rảnh.”
“Cũng được. Vừa lúc hai ngày này Bạch gia chúng tôi cũng không rảnh rỗi. Ngày hôm qua nếu cô ở ngoài cửa náo loạn lâu như vậy, chắc cô cũng nhìn thấy buổi tối Lan Diệp lại đây chứ?” Lão phu nhân trực tiếp sảng khoái, hoàn toàn không có ý tứ uyển chuyển.
Hạ Thiên Tinh môi mỏng mím lại, không nói tiếp. Lông mi hơi hơi rũ xuống, chỉ nghe được bên kia lão phu nhân tiếp tục nói: “Đêm nay Bạch gia chúng tôi tổ chức tiệc, Lan Diệp cũng sẽ đến. Lan Diệp cùng Dạ Kình là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn, cả hai cũng rất quen thuộc. Lần này bọn họ gặp mặt, Bạch gia chúng tôi cùng Lan gia đều vui mừng, cho nên còn phải xin Hạ tiểu thư đến lúc đó không cần gọi điện thoại tới quấy rầy Dạ Kình. Ta tin tưởng Hạ tiểu thư nhất định không giống mẹ cô, nhất định là một cô gái hiểu lễ tiết, có tự tôn, cho nên, nên làm như thế nào, cô nhất định là hiểu.”
Hạ Thiên Tinh ngây ngốc một cái chớp mắt, “Ngài đi tìm mẹ tôi?”
“Ta dứt lời ở đây. Hạ tiểu thư, còn hy vọng cô tự mình hiểu lấy, 1000 vạn kia ta nếu đã cho các người, nên nói được thì làm được. Giữa chúng tôi lúc trước đều không ai nợ ai, nên tự biết mình nên làm gì—— cô gái như vậy mới thông minh.” Bạch lão phu nhân ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng căn bản không muốn trả lời Hạ Thiên Tinh, cuối cùng thậm chí cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, bà liền nói: “Như vậy đi, ta tắt máy, hy vọng vài ngày sau có thể cùng Hạ tiểu thư gặp mặt.”
Đến cuối cùng, lão phu nhân nói đều có vẻ khách khí như vậy, nhưng mà rõ ràng mỗi một chữ nói ra đều hùng hổ doạ người.
Hạ Thiên Tinh tắt điện thoại, ngồi ở kia, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy các loại cảm xúc không ngừng mạnh mẽ trào ra bên ngoài, trong lòng khó chịu lại vô lực, ngực như là bị một khối đá đè nặng làm cô thở không nổi.
Cô thậm chí không biết mình rốt cuộc là làm sai cái gì, từ lúc bắt đầu sinh ra Đại Bạch, cô không có quyền lợi lựa chọn …… Sau này lại đối với anh, cô cũng là thành tâm thành ý……
Thế nhưng kết quả là, ở trong mắt người Bạch gia, cô lại chỉ là người không tự biết mình, trèo cao cùng dây dưa……
“Tiểu thư, mời cô tắt di động, cài kỹ đai an toàn, máy bay lập tức phải cất cánh.” Tiếp viên hàng không đến nói chuyện với cô. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa phục hồi lại tinh thần.
Dư Trạch Nam từ trong tay cô đoạt lấy di động, thẳng tay tắt máy, lại hơi hơi khom người qua tự mình giúp cô cài đai an toàn. Hạ Thiên Tinh nhìn cái ót của anh ta, âm thanh phiêu phiêu hỏi một câu: “Có phải ở trong thế giới có tiền có quyền của mấy người, tình yêu chân thật và tình cảm thanh mai trúc mã là hoàn toàn khác xa nhau, không hề công bằng?”
Dư Trạch Nam giật mình một cái, ngẩng đầu lên. Trong mắt cô che một tầng nhàn nhạt thê lương, làm người ta đau lòng. Nhưng mà anh ta lại nói thẳng, “Nếu ngay cả thân phận cũng không công bằng, làm sao tình yêu sẽ công bằng? Môn đăng hộ đối, bốn chữ này nếu không đúng, cũng không được lưu truyền lâu như vậy.”
Lông mi Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng rũ xuống, quay mặt qua chỗ khác đem tầm mắt hướng ra cửa sổ, biểu tình buồn bã.
Anh…… Hẳn là sẽ không thật sự cùng Lan Diệp……
Nghĩ đến khả năng này, ngực đã ẩn ẩn đau.
…………
Chạng vạng.
Bạch Dạ Kình đi đón Hạ Đại Bạch, lão phu nhân chọn địa điểm ở "Thập An Công Quán". Nơi này là quán chay nổi danh nhất kinh đô, kiến trúc đình bát giác, tọa lạc trên bờ sông, phong cảnh rất đẹp. Ngày thường nơi này tiếp đãi đều là khách quý ở kinh đô, có tiền cũng không nhất định có thể tới nơi này.
Sáu chiếc xe hơi dừng lại thành hành dài, Lãnh Phi cung cung kính kính kéo cửa xe ra, Bạch Dạ Kình nói: “Anh không cần đi theo vào, chờ ở đây đi.”
Anh cũng không dắt theo Đại Bạch ra ngoài.
“Dạ, tổng thống.” Lãnh Phi lui qua một bên đi.
Bạch Dạ Kình một mình hướng cổng quán đi vào. Từ phục vụ cho đến ông chủ, toàn bộ biển người mênh mông trong công quán chạy ra nghênh đón.
“Tổng Thống tiên sinh, mời đi bên này. Lão tiên sinh cùng lão phu nhân đều đang chờ.” Ông chủ Công quán làm động tác mời.
Đi đến tầng cao nhất, Bạch Dạ Kình mới phát hiện mình giống như ra mắt trưởng bối. Đại bạch không ở đây, nhưng thật ra một nhà Lan gia đều ở đây. Lan Chiến, vợ ông Vân Tưởng, còn có Lan Diệp.
“Tổng Thống tiên sinh.” Anh vừa xuất hiện, ba người Lan gia sôi nổi đứng dậy, cúi ngực khom lưng chào hỏi.
Bạch Dạ Kình mắt nhìn thần sắc lão tiên sinh và lão phu nhân, mới nhợt nhạt gật đầu, “Ba vị đều ngồi đi, nơi này không có người ngoài, kêu tôi Dạ Kình là được.”
“Đúng vậy. Lão Chiến, ông là người nhìn nó lớn lên, kêu như vậy thật là xa lạ.” Bạch lão tiên sinh một bên cười, một bên sử dụng ánh mắt ra hiệu con trai ngồi xuống. Bạch Dạ Kình biết nặng nhẹ, cũng hiểu đúng mực, tự nhiên sẽ không làm mất mặt mũi người Lan gia.
Hiển nhiên là sớm có sắp xếp, mấy người bên trong, chỉ có vị trí bên Lan Diệp là trống. Bạch Dạ Kình ngồi xuống, trong lòng hiểu rõ.
Hoá ra đây là lấy con của anh làm ngụy trang, kỳ thật là yến tiệc làm thân. Sao nhị lão hai người lại làm không biết mệt như thế?
Toàn bộ quá trình, thái độ của anh trước sau nho nhã lễ độ, đúng mực đắn đo đến vừa vặn, Lan Diệp thật ra vẫn luôn rất hào phóng, không chút nào để ý sự xa cách của anh, cùng anh tìm đề tài nói chuyện. Anh ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại một hai câu đơn giản.
Lan Diệp cùng Tống Duy Nhất không giống nhau, Lan Diệp với anh rốt cuộc cũng có chút tình cảm, lúc 18 tuổi, hai người còn cùng nhau tham gia đội lục chiến, khi đó nam nữ phối hợp, cộng sự của anh vừa vặn là Lan Diệp. Khi đó Lan Diệp chỉ là cô nhóc 16 tuổi, nhưng nghé con mới sinh không sợ cọp, cùng một tổ với anh chịu không ít khổ, da tróc thịt bong cũng kiên trì tới cuối cùng, hai người đem giải quán quân cầm trong tay.
Cho nên, huân chương lục chiến trên tủ trưng bày có một nửa công lao của cô.
Ăn xong cơm chiều, lão phu nhân và lão gia tử để lại vợ chồng Lan gia đi vào trong nhà ngồi, chuyện đưa Lan Diệp trở lại Lan phủ tự nhiên rơi xuống trên người Bạch Dạ Kình. Anh cũng không thoái thác, để Lan Diệp đi theo mình lên xe.
Trên đường, quản gia gọi điện thoại tới, nói là Hạ Đại Bạch đã làm lão phu nhân phái người đưa về phủ tổng thống. Anh không nhiều lời, đem điện thoại tắt máy.
Anh lấy ra di động, kéo tới dãy số quen thuộc. Trầm ngâm trong chớp mắt, vẫn là gọi đi.
Nhưng mà bên kia điện thoại đáp lại anh lại là: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy ……"
Anh ngẩn ra một cái, nhíu mày, đem điện thoại ném qua một bên, không gọi nữa. Tâm tình không tốt lắm.
“Dạ Kình.” Một bên Lan Diệp đột nhiên mở miệng, Bạch Dạ Kình "Ừ" một tiếng, xem như trả lời, lại đem điện thoại cầm ở trong tay đùa nghịch. Ngày thường cô rất ít tắt máy. Tối hôm qua sau khi di động bị thấm nước, anh đã đúng lúc thay cái mới hoàn toàn cho cô, pin cũng đầy đủ, theo lý mà nói, bây giờ không nên tắt máy mới đúng.
“Hẳn là anh đoán được ý tứ hôm nay cha mẹ em cùng cha mẹ anh sắp xếp bữa tiệc này chứ?” Lan Diệp nói, đánh gãy suy nghĩ của anh.
Bạch Dạ Kình nhìn cô ta, quả quyết nói: “Đó là bọn họ một bên tình nguyện, tôi cũng không có ý định kết hôn.”
Beta: Quỳnh
Cô chỉ nói: “Hai ngày này tôi phải đi công tác ở bên ngoài, chờ sau khi trở về, sẽ có thời gian rảnh.”
“Cũng được. Vừa lúc hai ngày này Bạch gia chúng tôi cũng không rảnh rỗi. Ngày hôm qua nếu cô ở ngoài cửa náo loạn lâu như vậy, chắc cô cũng nhìn thấy buổi tối Lan Diệp lại đây chứ?” Lão phu nhân trực tiếp sảng khoái, hoàn toàn không có ý tứ uyển chuyển.
Hạ Thiên Tinh môi mỏng mím lại, không nói tiếp. Lông mi hơi hơi rũ xuống, chỉ nghe được bên kia lão phu nhân tiếp tục nói: “Đêm nay Bạch gia chúng tôi tổ chức tiệc, Lan Diệp cũng sẽ đến. Lan Diệp cùng Dạ Kình là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn, cả hai cũng rất quen thuộc. Lần này bọn họ gặp mặt, Bạch gia chúng tôi cùng Lan gia đều vui mừng, cho nên còn phải xin Hạ tiểu thư đến lúc đó không cần gọi điện thoại tới quấy rầy Dạ Kình. Ta tin tưởng Hạ tiểu thư nhất định không giống mẹ cô, nhất định là một cô gái hiểu lễ tiết, có tự tôn, cho nên, nên làm như thế nào, cô nhất định là hiểu.”
Hạ Thiên Tinh ngây ngốc một cái chớp mắt, “Ngài đi tìm mẹ tôi?”
“Ta dứt lời ở đây. Hạ tiểu thư, còn hy vọng cô tự mình hiểu lấy, 1000 vạn kia ta nếu đã cho các người, nên nói được thì làm được. Giữa chúng tôi lúc trước đều không ai nợ ai, nên tự biết mình nên làm gì—— cô gái như vậy mới thông minh.” Bạch lão phu nhân ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng căn bản không muốn trả lời Hạ Thiên Tinh, cuối cùng thậm chí cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, bà liền nói: “Như vậy đi, ta tắt máy, hy vọng vài ngày sau có thể cùng Hạ tiểu thư gặp mặt.”
Đến cuối cùng, lão phu nhân nói đều có vẻ khách khí như vậy, nhưng mà rõ ràng mỗi một chữ nói ra đều hùng hổ doạ người.
Hạ Thiên Tinh tắt điện thoại, ngồi ở kia, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy các loại cảm xúc không ngừng mạnh mẽ trào ra bên ngoài, trong lòng khó chịu lại vô lực, ngực như là bị một khối đá đè nặng làm cô thở không nổi.
Cô thậm chí không biết mình rốt cuộc là làm sai cái gì, từ lúc bắt đầu sinh ra Đại Bạch, cô không có quyền lợi lựa chọn …… Sau này lại đối với anh, cô cũng là thành tâm thành ý……
Thế nhưng kết quả là, ở trong mắt người Bạch gia, cô lại chỉ là người không tự biết mình, trèo cao cùng dây dưa……
“Tiểu thư, mời cô tắt di động, cài kỹ đai an toàn, máy bay lập tức phải cất cánh.” Tiếp viên hàng không đến nói chuyện với cô. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa phục hồi lại tinh thần.
Dư Trạch Nam từ trong tay cô đoạt lấy di động, thẳng tay tắt máy, lại hơi hơi khom người qua tự mình giúp cô cài đai an toàn. Hạ Thiên Tinh nhìn cái ót của anh ta, âm thanh phiêu phiêu hỏi một câu: “Có phải ở trong thế giới có tiền có quyền của mấy người, tình yêu chân thật và tình cảm thanh mai trúc mã là hoàn toàn khác xa nhau, không hề công bằng?”
Dư Trạch Nam giật mình một cái, ngẩng đầu lên. Trong mắt cô che một tầng nhàn nhạt thê lương, làm người ta đau lòng. Nhưng mà anh ta lại nói thẳng, “Nếu ngay cả thân phận cũng không công bằng, làm sao tình yêu sẽ công bằng? Môn đăng hộ đối, bốn chữ này nếu không đúng, cũng không được lưu truyền lâu như vậy.”
Lông mi Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng rũ xuống, quay mặt qua chỗ khác đem tầm mắt hướng ra cửa sổ, biểu tình buồn bã.
Anh…… Hẳn là sẽ không thật sự cùng Lan Diệp……
Nghĩ đến khả năng này, ngực đã ẩn ẩn đau.
…………
Chạng vạng.
Bạch Dạ Kình đi đón Hạ Đại Bạch, lão phu nhân chọn địa điểm ở "Thập An Công Quán". Nơi này là quán chay nổi danh nhất kinh đô, kiến trúc đình bát giác, tọa lạc trên bờ sông, phong cảnh rất đẹp. Ngày thường nơi này tiếp đãi đều là khách quý ở kinh đô, có tiền cũng không nhất định có thể tới nơi này.
Sáu chiếc xe hơi dừng lại thành hành dài, Lãnh Phi cung cung kính kính kéo cửa xe ra, Bạch Dạ Kình nói: “Anh không cần đi theo vào, chờ ở đây đi.”
Anh cũng không dắt theo Đại Bạch ra ngoài.
“Dạ, tổng thống.” Lãnh Phi lui qua một bên đi.
Bạch Dạ Kình một mình hướng cổng quán đi vào. Từ phục vụ cho đến ông chủ, toàn bộ biển người mênh mông trong công quán chạy ra nghênh đón.
“Tổng Thống tiên sinh, mời đi bên này. Lão tiên sinh cùng lão phu nhân đều đang chờ.” Ông chủ Công quán làm động tác mời.
Đi đến tầng cao nhất, Bạch Dạ Kình mới phát hiện mình giống như ra mắt trưởng bối. Đại bạch không ở đây, nhưng thật ra một nhà Lan gia đều ở đây. Lan Chiến, vợ ông Vân Tưởng, còn có Lan Diệp.
“Tổng Thống tiên sinh.” Anh vừa xuất hiện, ba người Lan gia sôi nổi đứng dậy, cúi ngực khom lưng chào hỏi.
Bạch Dạ Kình mắt nhìn thần sắc lão tiên sinh và lão phu nhân, mới nhợt nhạt gật đầu, “Ba vị đều ngồi đi, nơi này không có người ngoài, kêu tôi Dạ Kình là được.”
“Đúng vậy. Lão Chiến, ông là người nhìn nó lớn lên, kêu như vậy thật là xa lạ.” Bạch lão tiên sinh một bên cười, một bên sử dụng ánh mắt ra hiệu con trai ngồi xuống. Bạch Dạ Kình biết nặng nhẹ, cũng hiểu đúng mực, tự nhiên sẽ không làm mất mặt mũi người Lan gia.
Hiển nhiên là sớm có sắp xếp, mấy người bên trong, chỉ có vị trí bên Lan Diệp là trống. Bạch Dạ Kình ngồi xuống, trong lòng hiểu rõ.
Hoá ra đây là lấy con của anh làm ngụy trang, kỳ thật là yến tiệc làm thân. Sao nhị lão hai người lại làm không biết mệt như thế?
Toàn bộ quá trình, thái độ của anh trước sau nho nhã lễ độ, đúng mực đắn đo đến vừa vặn, Lan Diệp thật ra vẫn luôn rất hào phóng, không chút nào để ý sự xa cách của anh, cùng anh tìm đề tài nói chuyện. Anh ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại một hai câu đơn giản.
Lan Diệp cùng Tống Duy Nhất không giống nhau, Lan Diệp với anh rốt cuộc cũng có chút tình cảm, lúc 18 tuổi, hai người còn cùng nhau tham gia đội lục chiến, khi đó nam nữ phối hợp, cộng sự của anh vừa vặn là Lan Diệp. Khi đó Lan Diệp chỉ là cô nhóc 16 tuổi, nhưng nghé con mới sinh không sợ cọp, cùng một tổ với anh chịu không ít khổ, da tróc thịt bong cũng kiên trì tới cuối cùng, hai người đem giải quán quân cầm trong tay.
Cho nên, huân chương lục chiến trên tủ trưng bày có một nửa công lao của cô.
Ăn xong cơm chiều, lão phu nhân và lão gia tử để lại vợ chồng Lan gia đi vào trong nhà ngồi, chuyện đưa Lan Diệp trở lại Lan phủ tự nhiên rơi xuống trên người Bạch Dạ Kình. Anh cũng không thoái thác, để Lan Diệp đi theo mình lên xe.
Trên đường, quản gia gọi điện thoại tới, nói là Hạ Đại Bạch đã làm lão phu nhân phái người đưa về phủ tổng thống. Anh không nhiều lời, đem điện thoại tắt máy.
Anh lấy ra di động, kéo tới dãy số quen thuộc. Trầm ngâm trong chớp mắt, vẫn là gọi đi.
Nhưng mà bên kia điện thoại đáp lại anh lại là: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy ……"
Anh ngẩn ra một cái, nhíu mày, đem điện thoại ném qua một bên, không gọi nữa. Tâm tình không tốt lắm.
“Dạ Kình.” Một bên Lan Diệp đột nhiên mở miệng, Bạch Dạ Kình "Ừ" một tiếng, xem như trả lời, lại đem điện thoại cầm ở trong tay đùa nghịch. Ngày thường cô rất ít tắt máy. Tối hôm qua sau khi di động bị thấm nước, anh đã đúng lúc thay cái mới hoàn toàn cho cô, pin cũng đầy đủ, theo lý mà nói, bây giờ không nên tắt máy mới đúng.
“Hẳn là anh đoán được ý tứ hôm nay cha mẹ em cùng cha mẹ anh sắp xếp bữa tiệc này chứ?” Lan Diệp nói, đánh gãy suy nghĩ của anh.
Bạch Dạ Kình nhìn cô ta, quả quyết nói: “Đó là bọn họ một bên tình nguyện, tôi cũng không có ý định kết hôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook