Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
-
Chương 214: Khi dễ người (2)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Lần trước anh biết rõ anh cùng Tống Duy Nhất kết hôn không thành, biết rõ em còn sẽ phải về đây, anh còn……” Còn thuận nước đẩy thuyền, ép cô ngủ cùng anh!
Bây giờ Hạ Thiên Tinh ngẫm lại rất là tức giận. Đêm đó mình căn bản là giống như người ngu ngốc, bị anh chơi đùa, còn để cho anh nhục nhã một hồi. Anh thật đúng là người đàn ông xấu mà!
“Em cũng đã chuẩn bị áo mưa làm anh muốn em, anh còn có thể không cần?”
“…… Em không có.” Hạ Thiên Tinh bị anh nói đến nỗi mặt đều đỏ lên, cô nghĩ mình phải cãi cọ với anh một trận. Nhưng mà quay đầu ngẫm lại, tựa hồ lại là một chuyện như vậy càng cãi cọ nhiều hơn càng là không tự tin nói ra.
“Về sau lại muốn cho anh muốn em, chỉ cần mang theo bên người là được.” Thân thể anh càng thêm nóng rực. Hạ Thiên Tinh biết kế tiếp anh muốn gì ở cô, cô vừa định nói thân thể cô hôm nay không tiện, hơn nữa lại là vừa mới lúc nãy tắm rửa ở toilet phát hiện ra. Nhưng mà lời nói còn chưa ra khỏi miệng thân mình đã bị người đàn ông chuyển qua, môi trực tiếp bị anh gấp gáp không chờ nổi mà hôn lấp kín.
Trên trán, trên chóp mũi cô tất cả đều là vụn vặt vui vẻ. Trong mắt đã thấm đượm nước, ở dưới ánh đèn giống hai viên ngọc trai đen lóng lánh.
Trên người cô áo ngủ đã bị ném rất xa tới trên sô pha.
Hạ Thiên Tinh lại sợ hãi, lại lo lắng. Đẩy anh một chút, từ giữa môi anh giãy giụa lui ra phía sau một tấc, nhắc nhở: “Đừng…… Đại Bạch……”
Bạch Dạ Kình làm như căn bản không nghe được, nâng mặt cô lên, cúi đầu, lại lần nữa thật mạnh hôn sâu xuống. Quản lung tung làm gì! Hiện tại anh chính là muốn cô!
“Đại Bảo……” Giống như là hưởng ứng lời cô vừa mới nói, âm thanh Hạ Đại Bạch đột nhiên vang lên trong phòng. Ngay sau đó, âm vang từ trong phòng truyền ra, nhóc con kéo dép lê nhỏ vang lên tiếng bước chân lộc cộc.
Hạ Thiên Tinh cả kinh không ít. Cả người đều cứng ngắc hóa thành đá!
Hai người bọn họ như bây giờ…… Nếu là để Hạ Đại Bạch nhìn thấy, cô thật sự…… có thể đi chết là vừa! Sau này cũng không cần gặp lại ai!
Nhưng mà bây giờ cô chạy tới sô pha bên kia lấy quần áo của mình, chỉ sợ căn bản cũng không kịp! Cô quẫn bách đến nỗi không biết làm như thế nào cho phải, kinh hồn táng đảm đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng so với cô đang hoảng loạn, anh lại như cũ trầm định, giống như là người không có việc gì.
“Đừng hoảng hốt!” Anh nói nhỏ.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, đều đã lúc này rồi có thể không hoảng hốt sao?
“Đại Bạch cũng đã tới cửa……”
Bây giờ đèn sáng như vậy cô còn không mặc gì!!! Hơn nữa, cô lại không giống anh da mặt dày như vậy! Mặc kệ là lúc nào cũng đều có thể thản nhiên.
Cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, thân thể theo bản năng hướng vào trong lòng ngực anh, muốn dựa vào anh để che chắn cho mình. Bạch Dạ Kình cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu đến nỗi nguy hiểm bắn ra bốn phía, “Em còn dám cọ trên người anh, anh liền phải……”
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu, trong mắt anh thâm trầm dục vọng còn không có thấy rõ ràng, đột nhiên ‘ bang ——’ một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng tắt ngúm. Tay anh lúc này mới từ thên công tắc đèn trượt xuống, không đợi cô phản ứng, trực tiếp đem cô ôm dựng lên, đi vào phòng bếp.
Cũng chính lúc này, cửa phòng "cùm cụp" một tiếng bị kéo ra.
Hạ Thiên Tinh khẩn trương đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không dám, chỉ nghe được Hạ Đại Bạch ở ngoài phòng bếp mơ mơ màng màng đi lại, “Đại Bảo, con muốn đi tiểu……”
Bạch Dạ Kình đem cửa phòng bếp nhanh chóng đóng lại, rồi sau đó, ý loạn tình mê tiếp tục việc vừa mới bị gián đoạn. Lại là con trai, lại là thằng nhóc ấy, Hạ Thiên Tinh khẩn trương đến nỗi không chịu được. Dựa vào trên ván cửa, cả người rùng mình đến lợi hại. Nhưng mà âm thanh bên kia của con trai làm cô cảm thấy tội ác cực kỳ. Cô không dám gọi, thậm chí cũng không dám lớn tiếng thở dốc, chỉ nhéo cổ tay áo ngủ của anh năn nỉ, “Anh đem quần áo cho em…… Em đi ra ngoài xem nó, được không?”
“Không được.” Bạch Dạ Kình thống khổ nhìn cô, “Bây giờ người em nên xem chính là anh ……”
Hạ Thiên Tinh rối rắm không chịu được, bây giờ làm gì còn có tâm tư khác?
Bên ngoài, Hạ Đại Bạch còn đang từng tiếng kêu cô, âm thanh trẻ con non nớt kia làm cô cảm thấy áy náy cực kỳ. Anh siết chặt chân mày, tất cả đều là áp lực đau đớn, “Đi tiểu mà thôi, nó cũng đã bốn tuổi, ngay cả việc này cũng sẽ không ……”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.”
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, “Em…… Vừa mới tới cái kia……”
Ấn đường Bạch Dạ Kình nhảy dựng, “Em nói cái gì?”
Tuy rằng trong phòng bếp đen như mực, nhưng mà Hạ Thiên Tinh từ trong giọng nói của anh đều có thể tưởng tượng ra được giờ phút này biểu tình của anh muốn có bao nhiêu không xong thì có bấy nhiêu không xong. Cô không nhịn được muốn cười, lặp lại một tiếng, “Cái kia của em tới…… Thật sự.”
Sợ anh không tin, còn đặc biệt trịnh trọng bổ sung thêm hai chữ cuối cùng.
Bạch Dạ Kình muốn giết người!
Hạ Thiên Tinh có thể cảm giác được anh căng chặt lại thống khổ, lòng có đồng tình nhưng không có biện pháp, thật là thương mà không giúp gì được. Cô cười có chút vui sướng khi người gặp họa, “Nếu không…… Anh đi tắm nước lạnh một chút?”
“……” Trong bóng tối, ánh mắt anh âm trầm.
Cô lại cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tiếp tục không sợ chết, “Hoặc là…… Anh không phải có nhiều phụ nữ nguyện ý ngủ cùng anh sao, bây giờ anh đi ra ngoài tùy tiện chọn một người cũng được mà.”
“!”Bạch Dạ Kình bị một câu của cô làm cho tức giận đến nỗi hô hấp nặng hơn vài phân. Một phen bắt được cô, dùng sức cắn xuống môi cô, “Đêm nay em chết chắc rồi!”
Cô cười. Cô có bùa hộ mệnh nên không sợ. Người đàn ông này cũng không đến mức hư đến nỗi cả lúc này còn muốn cô!
Bên ngoài, Hạ Đại Bạch nghẹn ngâm nước tiểu, đang sờ soạng tìm WC, đột nhiên liền nghe được âm thanh bên trong phòng bếp. Thân mình nho nhỏ xoay lại, đổi hướng đi thẳng tới.
“Tiểu Bạch, Đại Bảo, hai người ở trong phòng bếp sao?”
Bên trong, Hạ Thiên Tinh cười không nổi. Trong phòng bếp tuy rằng cửa có thể khóa, nhưng mà chìa khóa lại không mang theo! Móng vuốt nhỏ của tiểu gia hỏa đã siết vào then cửa.
Beta: Quỳnh
“Lần trước anh biết rõ anh cùng Tống Duy Nhất kết hôn không thành, biết rõ em còn sẽ phải về đây, anh còn……” Còn thuận nước đẩy thuyền, ép cô ngủ cùng anh!
Bây giờ Hạ Thiên Tinh ngẫm lại rất là tức giận. Đêm đó mình căn bản là giống như người ngu ngốc, bị anh chơi đùa, còn để cho anh nhục nhã một hồi. Anh thật đúng là người đàn ông xấu mà!
“Em cũng đã chuẩn bị áo mưa làm anh muốn em, anh còn có thể không cần?”
“…… Em không có.” Hạ Thiên Tinh bị anh nói đến nỗi mặt đều đỏ lên, cô nghĩ mình phải cãi cọ với anh một trận. Nhưng mà quay đầu ngẫm lại, tựa hồ lại là một chuyện như vậy càng cãi cọ nhiều hơn càng là không tự tin nói ra.
“Về sau lại muốn cho anh muốn em, chỉ cần mang theo bên người là được.” Thân thể anh càng thêm nóng rực. Hạ Thiên Tinh biết kế tiếp anh muốn gì ở cô, cô vừa định nói thân thể cô hôm nay không tiện, hơn nữa lại là vừa mới lúc nãy tắm rửa ở toilet phát hiện ra. Nhưng mà lời nói còn chưa ra khỏi miệng thân mình đã bị người đàn ông chuyển qua, môi trực tiếp bị anh gấp gáp không chờ nổi mà hôn lấp kín.
Trên trán, trên chóp mũi cô tất cả đều là vụn vặt vui vẻ. Trong mắt đã thấm đượm nước, ở dưới ánh đèn giống hai viên ngọc trai đen lóng lánh.
Trên người cô áo ngủ đã bị ném rất xa tới trên sô pha.
Hạ Thiên Tinh lại sợ hãi, lại lo lắng. Đẩy anh một chút, từ giữa môi anh giãy giụa lui ra phía sau một tấc, nhắc nhở: “Đừng…… Đại Bạch……”
Bạch Dạ Kình làm như căn bản không nghe được, nâng mặt cô lên, cúi đầu, lại lần nữa thật mạnh hôn sâu xuống. Quản lung tung làm gì! Hiện tại anh chính là muốn cô!
“Đại Bảo……” Giống như là hưởng ứng lời cô vừa mới nói, âm thanh Hạ Đại Bạch đột nhiên vang lên trong phòng. Ngay sau đó, âm vang từ trong phòng truyền ra, nhóc con kéo dép lê nhỏ vang lên tiếng bước chân lộc cộc.
Hạ Thiên Tinh cả kinh không ít. Cả người đều cứng ngắc hóa thành đá!
Hai người bọn họ như bây giờ…… Nếu là để Hạ Đại Bạch nhìn thấy, cô thật sự…… có thể đi chết là vừa! Sau này cũng không cần gặp lại ai!
Nhưng mà bây giờ cô chạy tới sô pha bên kia lấy quần áo của mình, chỉ sợ căn bản cũng không kịp! Cô quẫn bách đến nỗi không biết làm như thế nào cho phải, kinh hồn táng đảm đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng so với cô đang hoảng loạn, anh lại như cũ trầm định, giống như là người không có việc gì.
“Đừng hoảng hốt!” Anh nói nhỏ.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, đều đã lúc này rồi có thể không hoảng hốt sao?
“Đại Bạch cũng đã tới cửa……”
Bây giờ đèn sáng như vậy cô còn không mặc gì!!! Hơn nữa, cô lại không giống anh da mặt dày như vậy! Mặc kệ là lúc nào cũng đều có thể thản nhiên.
Cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, thân thể theo bản năng hướng vào trong lòng ngực anh, muốn dựa vào anh để che chắn cho mình. Bạch Dạ Kình cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu đến nỗi nguy hiểm bắn ra bốn phía, “Em còn dám cọ trên người anh, anh liền phải……”
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu, trong mắt anh thâm trầm dục vọng còn không có thấy rõ ràng, đột nhiên ‘ bang ——’ một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng tắt ngúm. Tay anh lúc này mới từ thên công tắc đèn trượt xuống, không đợi cô phản ứng, trực tiếp đem cô ôm dựng lên, đi vào phòng bếp.
Cũng chính lúc này, cửa phòng "cùm cụp" một tiếng bị kéo ra.
Hạ Thiên Tinh khẩn trương đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không dám, chỉ nghe được Hạ Đại Bạch ở ngoài phòng bếp mơ mơ màng màng đi lại, “Đại Bảo, con muốn đi tiểu……”
Bạch Dạ Kình đem cửa phòng bếp nhanh chóng đóng lại, rồi sau đó, ý loạn tình mê tiếp tục việc vừa mới bị gián đoạn. Lại là con trai, lại là thằng nhóc ấy, Hạ Thiên Tinh khẩn trương đến nỗi không chịu được. Dựa vào trên ván cửa, cả người rùng mình đến lợi hại. Nhưng mà âm thanh bên kia của con trai làm cô cảm thấy tội ác cực kỳ. Cô không dám gọi, thậm chí cũng không dám lớn tiếng thở dốc, chỉ nhéo cổ tay áo ngủ của anh năn nỉ, “Anh đem quần áo cho em…… Em đi ra ngoài xem nó, được không?”
“Không được.” Bạch Dạ Kình thống khổ nhìn cô, “Bây giờ người em nên xem chính là anh ……”
Hạ Thiên Tinh rối rắm không chịu được, bây giờ làm gì còn có tâm tư khác?
Bên ngoài, Hạ Đại Bạch còn đang từng tiếng kêu cô, âm thanh trẻ con non nớt kia làm cô cảm thấy áy náy cực kỳ. Anh siết chặt chân mày, tất cả đều là áp lực đau đớn, “Đi tiểu mà thôi, nó cũng đã bốn tuổi, ngay cả việc này cũng sẽ không ……”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà.”
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, “Em…… Vừa mới tới cái kia……”
Ấn đường Bạch Dạ Kình nhảy dựng, “Em nói cái gì?”
Tuy rằng trong phòng bếp đen như mực, nhưng mà Hạ Thiên Tinh từ trong giọng nói của anh đều có thể tưởng tượng ra được giờ phút này biểu tình của anh muốn có bao nhiêu không xong thì có bấy nhiêu không xong. Cô không nhịn được muốn cười, lặp lại một tiếng, “Cái kia của em tới…… Thật sự.”
Sợ anh không tin, còn đặc biệt trịnh trọng bổ sung thêm hai chữ cuối cùng.
Bạch Dạ Kình muốn giết người!
Hạ Thiên Tinh có thể cảm giác được anh căng chặt lại thống khổ, lòng có đồng tình nhưng không có biện pháp, thật là thương mà không giúp gì được. Cô cười có chút vui sướng khi người gặp họa, “Nếu không…… Anh đi tắm nước lạnh một chút?”
“……” Trong bóng tối, ánh mắt anh âm trầm.
Cô lại cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tiếp tục không sợ chết, “Hoặc là…… Anh không phải có nhiều phụ nữ nguyện ý ngủ cùng anh sao, bây giờ anh đi ra ngoài tùy tiện chọn một người cũng được mà.”
“!”Bạch Dạ Kình bị một câu của cô làm cho tức giận đến nỗi hô hấp nặng hơn vài phân. Một phen bắt được cô, dùng sức cắn xuống môi cô, “Đêm nay em chết chắc rồi!”
Cô cười. Cô có bùa hộ mệnh nên không sợ. Người đàn ông này cũng không đến mức hư đến nỗi cả lúc này còn muốn cô!
Bên ngoài, Hạ Đại Bạch nghẹn ngâm nước tiểu, đang sờ soạng tìm WC, đột nhiên liền nghe được âm thanh bên trong phòng bếp. Thân mình nho nhỏ xoay lại, đổi hướng đi thẳng tới.
“Tiểu Bạch, Đại Bảo, hai người ở trong phòng bếp sao?”
Bên trong, Hạ Thiên Tinh cười không nổi. Trong phòng bếp tuy rằng cửa có thể khóa, nhưng mà chìa khóa lại không mang theo! Móng vuốt nhỏ của tiểu gia hỏa đã siết vào then cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook