Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 175: Cô dâu thuộc về anh (2)

Edit: May22

Beta: Quỳnh

“Tùy tiện ngồi đi.” Tống Duy Nhất nói một tiếng, tự mình ngồi xuống sô pha đơn ở phòng thay quần áo trước. Cho dù là ngồi, thái độ cô ta vẫn ngạo mạn như cũ.

Hạ Thiên Tinh biết hôm nay cô ta sở dĩ tìm mình, lí do không gì khác ngoài Bạch Dạ Kình, nhưng lại không nghĩ tới, cô ta vừa mở miệng, đã nói: “Hạ Thiên Tinh, tôi hạn cho cô đến ngày mai phải rời khỏi nơi này!”

Ngữ khí này, không phải thương lượng, không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.

Cô sửng sốt chớp mắt một cái, một hồi lâu tựa như đang tiêu hóa lời của Tống Duy Nhất. Chờ hiểu được, không khỏi có chút buồn cười nhìn Tống Duy Nhất, “Tống tiểu thư, cô là con gái Tống phó tổng thống không sai, nhưng là, chỉ biết tự phụ như vậy có vẻ thực buồn cười.”

Cô sinh ra ở đây, lớn lên, nhà cô vẫn ở đây, công tác cũng ở đây, Tống Duy Nhất lại dựa vào cái gì mà yêu cầu cô rời đi?

“Tự phụ?” Khó có được, Tống Duy Nhất lại không bực, chỉ lấy ra một túi giấy tờ, “bang” một tiếng khí thế kinh người ném trước mặt Hạ Thiên Tinh, “Hạ Thiên Tinh, trợn to mắt mà xem xem bên trong là gì rồi hẵng nói tôi có tư cách tự phụ hay không!”

Lông mi Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng nhăn lại, hồ nghi nhìn cô ta, lại nhìn túi giấy kia.

Chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đem túi giấy chậm rãi mở ra, cô thuận tay rút đồ vật bên trong ra, mà nội dung lại làm cô ngơ ngẩn. Từ khi vào cửa đến bây giờ trước sau nỗ lực bảo trì bình tĩnh, tại một khắc này, rốt cuộc biểu tình của cô vẫn sinh ra vết rách.

Túi giấy, không phải thứ gì khác, mà là một xấp ảnh chụp rõ ràng —— cô cùng Bạch Dạ Kình ở trên xe buýt đêm nọ. Không giống những tấm ảnh trên báo chí, đây hiển nhiên là bản thảo, mặt cô muốn rõ ràng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

“Ảnh chụp hiệu quả cũng không tệ lắm phải không? Mặt cô vô cùng rõ ràng.” Tống Duy Nhất cười khẽ, quả thực là dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hạ Thiên Tinh biến đổi sắc mặt.

Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, đem ảnh chụp nhét lại vào túi giấy, ném trở lại trên bàn trà. Chỉ là lạnh lùng nhìn cô gái đối diện, “Cô cho tôi xem cái này, là muốn thế nào?”

“Tôi đã nói rồi!” Tống Duy Nhất lại lần nữa lặp lại, “Rời khỏi thành phố này, đừng bao giờ trở về!”

“Cô đối với chính mình không có tin tưởng như vậy?”

“Cô không cần dùng loại lời nói này khiêu khích tôi.” Tống Duy Nhất không mắc mưu, “Tôi đã có năng lực phá hỏng đường đi của mấy người, đương nhiên cũng không có lý do gì phải lưu lại đường sống tương lai cho hai người! Tôi cùng Dạ Kình sau khi chính thức kết hôn, anh ấy không đi tìm cô, nhưng tôi không chắc cô sẽ không tới làm phiền anh ấy. Cô nói, tôi sẽ ngốc đến mức cho cô cơ hội như vậy sao!”

“Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của cô?”

“Rất đơn giản.” Tống Duy Nhất rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt lại tụ tập tàn khốc cùng lãnh duệ, “Hiện tại truyền thông và cả nước trên dưới dân chúng đều đang tò mò thân phận nữ chính đấy! Cô nói, nếu tôi đem những ảnh chụp này công khai trên mạng……”

Nói đến đây, cô ta tạm dừng một chút, vừa lòng nhìn sắc mặt Hạ Thiên Tinh trở nên tái nhợt, tay đặt ra phía trước, nắm thành một cái nắm tay, lại đột nhiên buông ra.

“Bùm ——” cô cười, “Nhất định oanh tạc đến mức hình tượng anh ta hoàn toàn mất hết, đúng không? Đừng quên, lúc trước tin tức chúng tôi đính hôn, cũng là cả thế giới đều biết đến. Đến lúc đó, tôi lại đứng ra cùng truyền thông khóc lóc kể lể, nói anh ta khi đang cùng tôi đính hôn, chẳng những cùng cô xằng bậy, hiện tại thậm chí phải dùng hôn nhân tới để uy hiếp tôi……”

“Tống Duy Nhất, đồ đê tiện!” Phẫn nộ lên án, chính là, tiếp theo trong nháy mắt, một ly nước đá liền hất lên đầu cô.

“Loại như cô cũng dám mắng tôi đê tiện?” Tống Duy Nhất sắc mặt lãnh lệ.

Nước vô cùng lạnh. Bị đổ lên đầu, Hạ Thiên Tinh lạnh đến mức rùng mình. Tống Duy Nhất là người có lòng trả thù rất mạnh, lần trước ở tiệc tối mình ở trước mặt mọi người làm nhục ả, ả trước mắt tự nhiên là đang trả thù chuyện ngày đó.

Hạ Thiên Tinh ẩn nhẫn, không phát tác. Cô biết hiện tại là tình huống như thế nào, cô không thể phát tác. Chỉ yên lặng rút khăn giấy, lau khô vết nước trên mặt. Còn may, hôm nay cô không có trang điểm, trừ lạnh chút ở ngoài, thật không quá chật vật.

Xoa xoa tóc, làm cảm xúc mình một lần nữa bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, “Cô phải biết rằng, nếu cô dám đem ảnh chụp này bày ra trước ánh sáng, cô cùng Bạch Dạ Kình vĩnh viễn sẽ không lại có khả năng!”

“Nhân sinh có được luôn có mất. Tôi cùng anh ấy tuy rằng không có khả năng, nhưng là, ít nhất, đời tổng thống kế tiếp cha tôi liền ít đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Huống hồ người đàn ông chẳng những nguyện ý cưới tôi, còn nguyện ý yêu tôi, Tống Duy Nhất này trước nay đều không thiếu. Thiếu một cái Bạch Dạ Kình thì đã sao?”

Cô ta hiển nhiên là đã quyết tâm.

Tống Duy Nhất đại khái là không có chuyện gì làm không được. Huống hồ, ngày đó Bạch Dạ Kình ở trong điện thoại nói với cô ta trực tiếp như vậy —— kết hôn, bất quá là kế sách tạm thời, vĩnh viễn đều sẽ không yêu cô ta.

Hạ Thiên Tinh tay cầm khăn giấy, chậm rãi nắm chặt. Bởi vì quá dùng sức, khớp xương đều trở nên tái nhợt. Khăn giấy ở trên tay cô nhăn thành một đoàn.

Tống Duy Nhất nhìn nhìn, tiếp tục nói: “Nếu cô không muốn liên lụy anh ấy, liền xin nghỉ việc đi, tôi mặc kệ cô đi đâu cũng được, chỉ cần cách chúng tôi thật xa. Ngày mai chính là họp báo, nếu để tôi biết cô còn ở đây…… Trong cuộc họp báo, tôi sẽ cho cô thấy!”

Câu cuối cùng này, tràn đầy uy hiếp.

Không đợi Hạ Thiên Tinh lên tiếng, di động Tống Duy Nhất đột nhiên vang lên. Tống Duy Nhất nhìn qua, tiếp điện thoại, đi đến một bên nghe.

“Alo, mẹ, vâng, con đang giúp Dạ Kình chọn lễ phục…… Dạ, bá phụ bá mẫu còn có chị Túc Diệp đều đã tới rồi sao? Tốt, con lập tức tới đây. Mẫu thiệp mời mẹ có mang theo không? Dạ, được rồi, con đến ngay đây.”

Chờ cúp điện thoại, hoàn hồn, trong phòng, Hạ Thiên Tinh đã không còn nữa. Ảnh chụp trên bàn, cũng không còn bóng dáng.

Hơi hơi trầm ngâm, cô ta không nhanh không chậm đi ra ngoài.

“Tống tiểu thư.” Nhân viên công tác lập tức chào hỏi. Tống Duy Nhất liếc người phục vụ một cái, “Người đâu?”

“Hạ tiểu thư vừa mới vội vàng đi rồi.”

Tống Duy Nhất gật đầu, không nói gì nữa. Hạ Thiên Tinh nếu thật sự yêu Bạch Dạ Kình, mà không phải coi trọng cái thân phận tổng thống này của anh ta, ảo tưởng trở thành tổng thống phu nhân mà nói, tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào!

…………………………

Thời điểm Hạ Thiên Tinh trở lại bộ ngoại giao, cả người có chút thất hồn lạc phách. Đúng lúc ăn cơm, Trì Vị Ương kéo cô đi nhà ăn, cô lắc đầu, chỉ nói không muốn ăn.

“Làm sao vậy? Đi ra ngoài một lát, trở về mặt trắng bệch thế này.”

Môi Hạ Thiên Tinh giật giật, chính là, cái gì cũng nói không nên lời. Chỉ cảm thấy ngực buồn đến lợi hại, như là bị tắc lại. “Cậu đi ăn cơm trước đi, mình muốn ngồi một mình trong chốc lát, nghĩ chút việc.”

Trì Vị Ương xem sắc mặt cô khó coi, cũng không có kiên trì, chỉ cầm bàn tay lạnh băng của cô, nhẹ giọng an ủi, “Mình mang cơm lại đây cho cậu, gần đay xảy ra những việc này, mình biết trong lòng cậu phiền muộn, nhưng mà, đừng nên chuyện gì buồn đều giữ trong lòng. Trời không sụp xuống được đâu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương