Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
-
Chương 165: Yêu đương vụng trộm (1)
Edit: NT
Beta: Quỳnh
“Này!” Hạ Thiên Tinh cẩn thận nhắc nhở.
Trì Vị Ươnh lấy tay che miệng, “Đúng đúng đúng, tai vách mạch rừng, tai vách mạch rừng, thời khắc mấu chốt không thể nói bậy.”
Cuối cùng cô hạ giọng, nói như ăn trộm: “Con của cậu nói cậu cùng Lãnh Phi đi ra ngoài. Vậy hiện tại cậu vẫn còn ở chỗ kia?”
“Ừm!” Hạ Thiên Tinh nhanh chóng ăn bữa sáng, nói: “Cậu giúp mình chăm cho Đại Bạch đi, mình sẽ không quay về. Đúng rồi, Đại Bạch đã đi học chưa?”
“Đã đi. Cậu yên tâm.”
“Được, lát gặp.”
Vừa đến tòa văn phòng, Hạ Thiên Tinh trực tiếp bị Trì Vị Ương túm đến sân thượng ép hỏi chuyện tối qua rốt cuộc là thế nào mà một đêm không về. Hạ Thiên Tinh thấp giọng nói chân tướng, Trì Vị Ương trừng mắt, hạ giọng, “Hai người các cậu thật là…..Ngay tại thời khắc mẫn cảm này mà còn có thể đi yêu đương vụng trộm, cũng quá to gan lớn mật đi!”
Khóe môi Hạ Thiên Tinh khẽ co rút,nói, “Cái gì mà yêu đương vụng trộm, nói khó nghe vậy!”
“Lén lút nói chuyện yêu đương, tính toán yêu đương vụng trộm. Huống chi, hai người các cậu vẫn là đang gạt người trên dưới cả nước đi!”
“………Chúng mình không có nói chuyện yêu đương.” Hạ Thiên Tinh nói thầm. Tầm mắt dừng ở nơi xa dưới phố.
Cô cùng Bạch Dạ Kình….tựa hồ không tính là đang nói chuyện yêu đương đi?
Tuy rằng, bọn họ cái gì nên làm đều đã làm, không nên thì 5 năm trước cũng đã làm, chính là…….giữa bọn họ có tầng giấy ngăn cách, tựa hồ cả hai lần này đến lần khác đều vô tình muốn chọc phá nó đi. Mà hiện tại, anh có lẽ sẽ kết hôn cùng với Tống Duy Nhất…
Cô trước sau không có dũng khí hỏi anh, có phải sẽ tính toán như vậy hay không. Chính cô cảm thấy mình không có lập trường gì để hỏi cả.
“Chậc chậc chậc, như thế nào mình nghe được trong giọng nói này có đau khổ cùng mất mát?!” Trì Vị Ương chế nhạo nhìn cô, “Tối hôm qua hai người tuy rằng ngủ chung cả đêm, nhưng cũng sẽ không… cái gì cũng chưa phát sinh đi?”
Hạ Thiên Tinh vờ tức giận, đấm cô, “Cậu liền nghĩ đến chuyện này à!”
“Đều là người lớn cả rồi, ngẫm lại cũng không phạm pháp. Hơn nữa, các cậu đều đã ngủ cùng với nhau nhiều lần như vậy, anh ta còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể lần nào cũng vậy!”
Hạ Thiên Tinh không tiếp tục đề tài này. Chỉ khẽ nói: “Đêm nay, mình không thể cùng cậu với Đại Bạch đi ăn cơm chiều, cậu giúp mình nói với thằng bé một tiếng.”
“Đi đâu?” Trì Vị Ương liếc nhìn cô một cái, khẽ hiểu, gật đầu, “Được, mìnj đã hiểu. Mình sẽ giúp cậu để cửa, tối nay không trở về cũng không sao.”
……………
Buổi tối, Hạ Thiên Tinh đi siêu thị mua đồ ăn. Thời điểm đang dạo quanh, trong đầu luôn nhớ tới hình ảnh bọn họ một nhà ba người cùng nhau đi dạo siêu thị. Khi đó, hai cha con bọn họ tuy lúc nào cũng đối kháng nhau, không phải cãi nhau thì cũng là giân dỗi, chính là, hiện giờ ngẫm lại, thế nhưng chỉ cảm thấy ấm áp nói không nên lời.
Không biết, về sau có phải hay không sẽ không còn cơ hội như vậy nữa. Làm không tốt, đó là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng. Trong lòng Hạ Thiên Tinh có tia chua xót. Lắc đầu, không suy nghĩ nữa, lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh ra.
Lại trở về khách sạn King, phòng to như vậy, nhưng vẫn trống rỗng, không có một bóng người. Hạ Thiên Tinh đến phòng bếp, thuần thục chuẩn bị bữa tối.
Cũng không biết khi nào thì anh sẽ về.
Sợ tối anh về muộn, nấu bây giờ đến lúc ấy sẽ không còn ngon, cô cũng chỉ làm sơ qua đồ ăn rồi cất vào, chờ anh về. Đợi anh trở về rồi nấu cũng không muộn.
Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, cởi bỏ tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp. Tháo dây thun buộc tóc, cuộn tròn trên sopha, nhìn TV một cách chán chường.
……………………
Nhà cũ.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Bạch Dạ Kình đã tiếp điện thoại của cha kêu anh trở về một chuyến. Cũng đến lúc này, anh mới có thời gian trở về.
Vừa vào cửa, ông anh cùng Bạch Túc Diệp đều ở đại sảnh. Hai người đang thấp giọng nói chuyện. Thấy anh tiến vào, Bạch Túc Diệp đứng dậy, “Về rồi.”
Bạch Dạ Kình nhàn nhạt mở miệng “Ừ” một tiếng, cùng ông chào hỏi. Ông lo lắng sốt ruột nhìn anh, lại nhìn trên lầu, “Cha con sắc mặt đã khó coi mấy ngày rồi, mau lên nhanh đi.”
Anh gật đầu. Ông ấy còn không yên tâm, đuổi theo, nhắc nhở, “Con ngàn vạn lần chú ý thái độ của mình khi nói chuyện, ba con hiên tại còn đang rất tức giận.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, chậm rãi lên lầu.
Cha anh lúc này còn đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng. Bạch Dạ Kình đẩy cửa đi vào, ông ấy quay người lại, trừng mắt nhìn anh. Bạch Dạ Kình làm như đây là bộ dáng theo thói quen của ông, chỉ tùy tiện cầm một quyển sách lật xem, mặc ông trừng.
Chốc lát sau, ông nói: “Được, anh yên tâm, chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ cùng nó nói chuyện.”
Điện thoại ngừng, ông liền đập mạnh lên bàn sách. “phanh———“âm thanh vang lên như muốn nổ tung cả căn phòng, nếu không phải cuốn sách tốt, lúc này đã sớm bị hủy bởi cú đập vừa nãy.
“Anh chính là làm Tổng thống như vậy?!” Âm thanh quát lớn, uy nghiêm mà lạnh lẽo, đem sách báo trên bàn ném đến trước mặt anh, “Anh nhìn xem những tấm ảnh này, có cái nào không chướng mắt?!”
Lão gia tử lửa giận ngút trời, nhưng đương sự là anh lại là một bộ dáng bất động. Ngược lại, không nhanh không chậm cúi người đem báo chí một chồng nhặt lên, để đè lên nghiên mực và sách quý kia, nói: “Có gì sai?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói loại lời này!” Ông ấy càng giận hơn, ngón tay chỉ vào đầu anh, đầu ngón tay chọc trên trán của anh, “ Anh như vậy là giống ai….làm xằng làm bậy như vậy! Khốn kiếp! Vì sao anh một hai phải làm trên xe? Quả thực….đồi phong bại tục!”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống ghế mây bên cạnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, “Ngài từ nhỏ đã dạy tôi “phải dám mạo hiểm, có cá tính”. Cho nên, trên một vài phương diện tự nhiên sẽ có phong cách riêng.”
Lão gia tử biết tính nết của thằng con này, một hai câu nói đã làm ông giận đến không thể kiểm soát. Ông không có biện pháp, thuận tay lấy hộp bút trên bàn mà ném tới. Bạch Dạ Kình cũng không nhúc nhích, một góc của hộp bút cắt ngang tay anh, làm chảy máu, chỉ là bị thương ngoài da, anh cũng không hừ một tiếng.
Chỉ nhìn lão gia tử, nghiêm túc “Chuyện này ngài yên tâm, tôi tự biết nặng nhẹ.”
“Anh biết nặng nhẹ! Tôi thấy anh là hoàn toàn không biết nặng nhẹ!” thần sắc ông có chút lãnh khốc, “Đã muốn cùng Tống tiểu thư đính hôn, anh còn cùng người đàn bà khác dây dưa không rõ, đây là biểu hiện biết nặng nhẹ của anh?!”
“Cô ấy không phải là người đàn bà khác. Cô ấy là mẹ của cháu trai ngài.”
Lão gia tử im lặng chớp mắt một cái, không nghĩ tới sẽ là người phụ nữ kia. Có thể sinh ra đứa bé ngoan ngoãn lại đáng yêu như Đại Bạch, còn đem nhóc giáo dục rất tốt, trên thực tế, căn bản ông cũng hiếu kì muốn gặp cô một lần, ít nhất cũng nên cảm tạ.
Nhưng hiện tại, qua những việc như vậy, trong lòng ông liền hiện lên một ý nghĩ khác.
Ông hừ lạnh một tiếng, “Tôi mặc kệ cô ta là ai, là người nào, anh đều phải cách xa ra!”
Beta: Quỳnh
“Này!” Hạ Thiên Tinh cẩn thận nhắc nhở.
Trì Vị Ươnh lấy tay che miệng, “Đúng đúng đúng, tai vách mạch rừng, tai vách mạch rừng, thời khắc mấu chốt không thể nói bậy.”
Cuối cùng cô hạ giọng, nói như ăn trộm: “Con của cậu nói cậu cùng Lãnh Phi đi ra ngoài. Vậy hiện tại cậu vẫn còn ở chỗ kia?”
“Ừm!” Hạ Thiên Tinh nhanh chóng ăn bữa sáng, nói: “Cậu giúp mình chăm cho Đại Bạch đi, mình sẽ không quay về. Đúng rồi, Đại Bạch đã đi học chưa?”
“Đã đi. Cậu yên tâm.”
“Được, lát gặp.”
Vừa đến tòa văn phòng, Hạ Thiên Tinh trực tiếp bị Trì Vị Ương túm đến sân thượng ép hỏi chuyện tối qua rốt cuộc là thế nào mà một đêm không về. Hạ Thiên Tinh thấp giọng nói chân tướng, Trì Vị Ương trừng mắt, hạ giọng, “Hai người các cậu thật là…..Ngay tại thời khắc mẫn cảm này mà còn có thể đi yêu đương vụng trộm, cũng quá to gan lớn mật đi!”
Khóe môi Hạ Thiên Tinh khẽ co rút,nói, “Cái gì mà yêu đương vụng trộm, nói khó nghe vậy!”
“Lén lút nói chuyện yêu đương, tính toán yêu đương vụng trộm. Huống chi, hai người các cậu vẫn là đang gạt người trên dưới cả nước đi!”
“………Chúng mình không có nói chuyện yêu đương.” Hạ Thiên Tinh nói thầm. Tầm mắt dừng ở nơi xa dưới phố.
Cô cùng Bạch Dạ Kình….tựa hồ không tính là đang nói chuyện yêu đương đi?
Tuy rằng, bọn họ cái gì nên làm đều đã làm, không nên thì 5 năm trước cũng đã làm, chính là…….giữa bọn họ có tầng giấy ngăn cách, tựa hồ cả hai lần này đến lần khác đều vô tình muốn chọc phá nó đi. Mà hiện tại, anh có lẽ sẽ kết hôn cùng với Tống Duy Nhất…
Cô trước sau không có dũng khí hỏi anh, có phải sẽ tính toán như vậy hay không. Chính cô cảm thấy mình không có lập trường gì để hỏi cả.
“Chậc chậc chậc, như thế nào mình nghe được trong giọng nói này có đau khổ cùng mất mát?!” Trì Vị Ương chế nhạo nhìn cô, “Tối hôm qua hai người tuy rằng ngủ chung cả đêm, nhưng cũng sẽ không… cái gì cũng chưa phát sinh đi?”
Hạ Thiên Tinh vờ tức giận, đấm cô, “Cậu liền nghĩ đến chuyện này à!”
“Đều là người lớn cả rồi, ngẫm lại cũng không phạm pháp. Hơn nữa, các cậu đều đã ngủ cùng với nhau nhiều lần như vậy, anh ta còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể lần nào cũng vậy!”
Hạ Thiên Tinh không tiếp tục đề tài này. Chỉ khẽ nói: “Đêm nay, mình không thể cùng cậu với Đại Bạch đi ăn cơm chiều, cậu giúp mình nói với thằng bé một tiếng.”
“Đi đâu?” Trì Vị Ương liếc nhìn cô một cái, khẽ hiểu, gật đầu, “Được, mìnj đã hiểu. Mình sẽ giúp cậu để cửa, tối nay không trở về cũng không sao.”
……………
Buổi tối, Hạ Thiên Tinh đi siêu thị mua đồ ăn. Thời điểm đang dạo quanh, trong đầu luôn nhớ tới hình ảnh bọn họ một nhà ba người cùng nhau đi dạo siêu thị. Khi đó, hai cha con bọn họ tuy lúc nào cũng đối kháng nhau, không phải cãi nhau thì cũng là giân dỗi, chính là, hiện giờ ngẫm lại, thế nhưng chỉ cảm thấy ấm áp nói không nên lời.
Không biết, về sau có phải hay không sẽ không còn cơ hội như vậy nữa. Làm không tốt, đó là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng. Trong lòng Hạ Thiên Tinh có tia chua xót. Lắc đầu, không suy nghĩ nữa, lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh ra.
Lại trở về khách sạn King, phòng to như vậy, nhưng vẫn trống rỗng, không có một bóng người. Hạ Thiên Tinh đến phòng bếp, thuần thục chuẩn bị bữa tối.
Cũng không biết khi nào thì anh sẽ về.
Sợ tối anh về muộn, nấu bây giờ đến lúc ấy sẽ không còn ngon, cô cũng chỉ làm sơ qua đồ ăn rồi cất vào, chờ anh về. Đợi anh trở về rồi nấu cũng không muộn.
Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, cởi bỏ tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp. Tháo dây thun buộc tóc, cuộn tròn trên sopha, nhìn TV một cách chán chường.
……………………
Nhà cũ.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Bạch Dạ Kình đã tiếp điện thoại của cha kêu anh trở về một chuyến. Cũng đến lúc này, anh mới có thời gian trở về.
Vừa vào cửa, ông anh cùng Bạch Túc Diệp đều ở đại sảnh. Hai người đang thấp giọng nói chuyện. Thấy anh tiến vào, Bạch Túc Diệp đứng dậy, “Về rồi.”
Bạch Dạ Kình nhàn nhạt mở miệng “Ừ” một tiếng, cùng ông chào hỏi. Ông lo lắng sốt ruột nhìn anh, lại nhìn trên lầu, “Cha con sắc mặt đã khó coi mấy ngày rồi, mau lên nhanh đi.”
Anh gật đầu. Ông ấy còn không yên tâm, đuổi theo, nhắc nhở, “Con ngàn vạn lần chú ý thái độ của mình khi nói chuyện, ba con hiên tại còn đang rất tức giận.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, chậm rãi lên lầu.
Cha anh lúc này còn đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng. Bạch Dạ Kình đẩy cửa đi vào, ông ấy quay người lại, trừng mắt nhìn anh. Bạch Dạ Kình làm như đây là bộ dáng theo thói quen của ông, chỉ tùy tiện cầm một quyển sách lật xem, mặc ông trừng.
Chốc lát sau, ông nói: “Được, anh yên tâm, chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ cùng nó nói chuyện.”
Điện thoại ngừng, ông liền đập mạnh lên bàn sách. “phanh———“âm thanh vang lên như muốn nổ tung cả căn phòng, nếu không phải cuốn sách tốt, lúc này đã sớm bị hủy bởi cú đập vừa nãy.
“Anh chính là làm Tổng thống như vậy?!” Âm thanh quát lớn, uy nghiêm mà lạnh lẽo, đem sách báo trên bàn ném đến trước mặt anh, “Anh nhìn xem những tấm ảnh này, có cái nào không chướng mắt?!”
Lão gia tử lửa giận ngút trời, nhưng đương sự là anh lại là một bộ dáng bất động. Ngược lại, không nhanh không chậm cúi người đem báo chí một chồng nhặt lên, để đè lên nghiên mực và sách quý kia, nói: “Có gì sai?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói loại lời này!” Ông ấy càng giận hơn, ngón tay chỉ vào đầu anh, đầu ngón tay chọc trên trán của anh, “ Anh như vậy là giống ai….làm xằng làm bậy như vậy! Khốn kiếp! Vì sao anh một hai phải làm trên xe? Quả thực….đồi phong bại tục!”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống ghế mây bên cạnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, “Ngài từ nhỏ đã dạy tôi “phải dám mạo hiểm, có cá tính”. Cho nên, trên một vài phương diện tự nhiên sẽ có phong cách riêng.”
Lão gia tử biết tính nết của thằng con này, một hai câu nói đã làm ông giận đến không thể kiểm soát. Ông không có biện pháp, thuận tay lấy hộp bút trên bàn mà ném tới. Bạch Dạ Kình cũng không nhúc nhích, một góc của hộp bút cắt ngang tay anh, làm chảy máu, chỉ là bị thương ngoài da, anh cũng không hừ một tiếng.
Chỉ nhìn lão gia tử, nghiêm túc “Chuyện này ngài yên tâm, tôi tự biết nặng nhẹ.”
“Anh biết nặng nhẹ! Tôi thấy anh là hoàn toàn không biết nặng nhẹ!” thần sắc ông có chút lãnh khốc, “Đã muốn cùng Tống tiểu thư đính hôn, anh còn cùng người đàn bà khác dây dưa không rõ, đây là biểu hiện biết nặng nhẹ của anh?!”
“Cô ấy không phải là người đàn bà khác. Cô ấy là mẹ của cháu trai ngài.”
Lão gia tử im lặng chớp mắt một cái, không nghĩ tới sẽ là người phụ nữ kia. Có thể sinh ra đứa bé ngoan ngoãn lại đáng yêu như Đại Bạch, còn đem nhóc giáo dục rất tốt, trên thực tế, căn bản ông cũng hiếu kì muốn gặp cô một lần, ít nhất cũng nên cảm tạ.
Nhưng hiện tại, qua những việc như vậy, trong lòng ông liền hiện lên một ý nghĩ khác.
Ông hừ lạnh một tiếng, “Tôi mặc kệ cô ta là ai, là người nào, anh đều phải cách xa ra!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook