Môi anh phủ lên, không phải nụ hôn nhợt nhạt nhấm nháp như tối qua, mà là trực tiếp thâm nhập, cạy khớp hàm, cường thế cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh của cô. Cô thở dốc, làm tăng thêm ham muốn của anh, khát vọng chiếm hữu càng lớn.

Nguyên bản là chống tay trên kệ lưu li, sau lại ôm chặt lấy eo cô, lực đạo ngày càng lớn, hai người càng thêm dán chặt vào nhau. Cô bị anh hôn đến không còn chút sức lực, mềm mại dựa vào ngực anh, là ý tứ tin cậy cùng phóng túng.

Thanh âm trong không khí càng ngày càng nghiêm trọng.

“Cậu.”

Thanh âm của Gia Trạch vang lên, làm Trầm Hoan bừng tỉnh, cô bỗng nhiên dùng sức, đẩy Phó Tư Dịch ra, chính mình quay lại cúi đầu đứng ở một bên.

Phó Gia Trạch đi vào thấy tư thế hai người có chút quái dị, nghi hoặc nhìn về phía Phó Tư Dịch, “Cậu, khi nào có thể ăn cơm?”

“Nhanh, đi ra ngoài chờ.” Phó Tư Dịch nhìn Trầm Hoan một cái, âm thanh có chút ám ách.

“Dạ, dì, đi chơi với con.” Phó Gia Trạch đi đến bên người Trầm Hoan, đầu nhỏ ngẩng lên.

“Được, chúng ta ra ngoài thôi.”

Cô muốn đi ra ngoài, lại bị lời nói ngây thơ của Phó Gia Trạch làm cho kinh sợ, “Dì, dì khóc sao?”

Cô sợ Phó Tư Dịch cho rằng cô khóc thật, còn nhanh chóng nhìn anh một cái.

“Chính là mắt của dì đỏ nha?”

Trầm Hoan, “……………..”

Đề tài này không thể tiếp tục thảo luận nữa, Trầm Hoan ảo não, vội vàng mang theo Gia Trạch đi ra ngoài, “Chúng ta đi ra ngoài thôi, không quấy rầy cậu con nấu cơm.”

Phó Tư Dịch nhìn bóng dáng cô cuống quýt rời đi, cong cong môi.

Vừa rồi hai mắt cô mê man, giống như mất phương hướng. Cánh môi sưng đỏ, mềm mại mê người.

Nhưng rất giống bộ dáng muốn khóc. Vẫn là bị anh bắt nạt đến sắp khóc.

Cảm giác thành tựu của người đàn ông khiến anh thấy cực kỳ thỏa mãn. Lại quay đầu tiếp tục nấu cơm.

Lúc chạng vạng, trợ lý Tiểu Dư của Phó Tư Dịch đến đón Gia Trạch đi.

Trầm Hoan nhìn theo thân ảnh nho nhỏ của Gia Trạch dần biến mất trong xe, quay đầu lại nhìn Phó Tư Dịch, mắt lộ ra nghi hoặc, “Không phải hôm nay Gia Trạch nghỉ sao? Sao lại đưa bé đi?”

Phó Tư Dịch ngây người một chút, thần sắc ngượng ngùng, “Bà ngoại nó lâu không gặp, muốn thằng bé qua đó.”

“À” Trầm Hoan tin.

Tình huống thực tế là như thế nào đây?

Sau bữa cơm trưa, Gia Trạch luôn luôn có thói quen ngủ trưa, hôm bay bởi vì Trầm Hoan ở đây, lại không chịu ngủ, quấn lấy Trầm Hoan chơi.

Phó Tư Dịch chơi cùng bọn họ trong chốc lát, liền đi thư phòng xử lý công việc. Sau lại ra lấy nước uống, thấy hai người ngủ ở ghế sô pha. Đầu nhỏ của Gia Trạch gác lên bả vai Trầm Hoan, trong tay còn túm chặt góc áo Trầm Hoan.

Anh yên lặng nhìn một hồi, trong lòng nổi lên gợn sóng mềm mại, tay chân nhẹ nhàng đến phòng ngủ cầm một chiếc chăn mỏng, sau khi đắp chăn lên một lớn một nhỏ đang ngủ ngon lành, lại lẳng lặng nhìn bọn họ một hồi mới trở về thư phòng.

Khi trở ra, hai người đã tỉnh, chính là lại ghé vào bàn chơi trò chơi ghép hình. Gia Trạch thấy anh tiến vào, vội vàng che tay, hơn phân nửa trò chơi ghép hình bị thằng bé che mất.

Đứa bé ủy khuất mà lắc lắc đầu, “Cậu, cậu không cần nhìn, con muốn chính mình ghép.”

Phó Tư Dịch sờ sờ cái mũi, có chút cứng họng.

Từ trước anh cùng Gia Trạch chơi trò chơi ghép hình, có thể là bởi vì nguyên nhân quá thông minh, anh ghép vừa nhanh vừa chuẩn, Gia Trạch bị đả kích thật sâu, từ đó về sau, tuyệt đối không đồng ý cùng cậu cùng nhau chơi trò chơi này.

Trầm Hoan không biết nguyên do, trong tay lấy một miếng ghép, nghi hoặc nhìn hai người này.

Sao đó, nghe xong lời giải thích của Phó Tư Dịch, cô liền nhấp môi cười, đôi mắt cong cong, nhìn chăm chú vào Phó Tư Dịch.

Phó Tư Dịch giật mình, đang muốn đem người kéo vào ngực, lại thấy Gia Trạch đột nhiên lăn vào trong lòng Trầm Hoan, phe phẩy cổ tay cô làm nũng, “Dì, dì tới xem có phải miếng ghép này là để vào chỗ này………..”

Anh không thể mất hình tượng đến nỗi cùng một đứa bé tranh giành Trầm Hoan, lúc này, anh đành thu lại ý định, đứng yên một bên.

Vốn dĩ anh còn kỳ vọng khi Gia Trạch ngủ trưa anh có thể ở bên Trầm Hoan một lúc, nhưng xem ra anh đã xem nhẹ sự yêu thích của Gia Trạch đối với Trầm Hoan, Trầm Hoan bị Gia Trạch bá chiếm một buổi trưa.

Cuối cùng, người đàn ông phúc hắc gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, sau đó Gia Trạch bị anh thành công tiễn đi.

Ở chỗ cô không thấy Phó Tư Dịch bất đắc dĩ mà hạ khóe miệng đang nhếch lên.

Muốn cho cô cùng Gia Trạch thân cận là anh, bất mãn Gia Trạch bá chiếm Trầm Hoan, cuối cùng lấy cớ đưa Gia Trạch đi vẫn là anh.

Phó Tư Dịch cảm thấy chính mình quá mâu thuẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương