Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
-
Chương 33
Thời khắc anh vừa mở cửa, thấy anh một người hoàn
hảo, đứng ở cạnh cửa, quan tâm hỏi cô vì sao cả người ướt đẫm. Trầm Hoan tâm liền mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Cô không có biện pháp lừa chính mình, làm thế nào oán anh, cô vẫn là rất thích anh.
Nghĩ đến đây, ủy khuất hai đời của Trầm Hoan đồng loạt kéo tới, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, mím môi nhìn về phía Phó Tư Dịch.
Nhìn cô một bộ dáng muốn khóc, ngực Phó Tư Dịch đột nhiên chấn động, lúc này mới thấy chính mình có chút quá đáng. Hắn đứng lên, một bước tới trước mặt cô, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô.
Tay bị cầm, Trầm Hoan ngơ ngẩn nhìn đôi tay to hơn tay cô rất nhiều, lấy một tư thế khống chế, hoàn toàn bao trọn tay cô ở giữa.
Nước mắt, không kịp phòng bị mà đột nhiên lăn xuống.
“......Phó Tư Dịch, anh thật là rất đáng giận.....” Cô khụt khịt, lên án, vẫn là không tránh khỏi độ ấm đầu ngón tay anh.
Phó Tư Dịch trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc kết quả như hắn dự đoán xuất hiện. Hắn cũng không có thật sự vui sướng, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng co thành một đoàn.
Ai nói yêu không phải là lưỡng bại câu thương đây?
“Trầm Hoan, thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.....”Hắn lẩm bẩm, một lần lại một lần. Càng khẩn trương mà nắm chặt tay cô, cúi người về phía trước, hôn lên nước mắt trên má cô.
Nước mắt Trầm Hoan càng chảy dữ dội, hắn hôn đến càng nhẹ nhàng mềm mại, càng dày đặc. Trong miệng vẫn là câu nói “Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, không nên ích kỷ như vậy. Rõ ràng biết lún sâu vào vũng bùn, lại còn đối với cô không ngừng mơ tưởng, nghĩ buông cô ra, nhưng lại luyến tiếc.
Thật xin lỗi, lại hại cô khóc.
Thật xin lỗi, trước kia, sau này, đều thật xin lỗi.
Còn nghĩ muốn cô, chỉ nghĩ đến một mình cô.
Nước mắt cô, làm anh thật đau lòng, cũng tự trách.
Về sau không để cho cô khóc, được không?
Hắn tự nói trong lòng.
Dần dần nước mắt Trầm Hoan dừng lại, bị hắn hôn làm cho thật ngượng ngùng, đầu nghiêng sang một bên, không chịu nhìn hắn.
Phó Tư Dịch vẫn nhìn cô, ánh mắt chớp động, “Ngày đó, buổi biểu diễn đã bắt đầu, nhưng em không tới. Anh cho rằng em hận anh, không muốn tới. Sau đó, trong chỗ nghỉ, có người nói với anh, em đi máy bay xảy ra chuyện, lại hoàn toàn không có tin tức của em. Em không biết, anh có bao nhiêu lo sợ.”
“Sau đó, tin tức em gặp nạn được chứng thực, anh thật muốn.....” Phó Tư Dịch dừng một cái chớp mắt, lại nói, “Lễ tang của em ngày đó, trời đặc biệt tốt. Tốt đén hết thảy đều không giống hiện thực.”
“Ngày hôm qua, ở Paris anh có việc, không đi rạp hát, tránh đi tai nạn kia. Sau đó, anh nghe được chuyện xảy ra. Anh liền nghĩ, như thế nào bản thân không đuổi kịp, hai em bị nhiều như vậy.....”
“Đừng nói.... Đừng nói nữa.” Trầm Hoan giơ tay chặn môi Phó Tư Dịch, không cho anh nói tiếp.
Cô nghe anh nói lời này, nghĩ đến mà đã thấy sợ.
Phó Tư Dịch miễn cưỡng cười một cái, ngồi dậy, nâng mặt cô lên, hôn lên ấn đường cô, khẩn cầu nói, “Trầm Hoan, anh biết mình quá phận. Có thể hay không cho anh một cơ hội. Anh không nghĩ sẽ lại hối hận, không nghĩ em sẽ lại rời xa anh.”
Trầm Hoan ngẩn ngơ nhìn lại anh, đỏ hốc mắt.
“Em......” Cô mở miệng.
“Đinh!” Chuông cửa vang lên, lời nói của Trầm Hoan đến đầu môi lại lặng lẽ nuốt trở về.
Phó Tư Dịch nhăn mày lại, không nhúc nhích.
“Đinh, đinh.” Chuông cửa vang lên liên tục vài tiếng.
Hắn không thể làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, chống thân thể, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là trợ lý đưa quần áo tới, cửa vừa mở, trợ lý nhịn không được đưa mắt nhìn trong phòng.
Phó Tư Dịch ngăn trở tầm mắt trợ lý rình coi, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, duỗi tay tiếp lấy túi quần áo, ngữ điệu lạnh lùng, “Nhìn cái gì?”
“Cái kia.....” Tâm bát quái siêu cường của trợ lý còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Phó Tư Dịch cầm quần áo, đi trở về, nhìn cô lại cúi đầu, chỉ đành ôn nhu dặn dò, “Trước đi thay quần áo.”
Việc cô mặc áo ngủ của mình thực sự làm hắn sung sướng, nhưng cũng không tốt lắm.
Phó Tư Dịch thấy Trầm Hoan nghe lời mà cầm túi vào phòng tắm, chính mình xoay người thu thập chén để vào phòng bếp.
Sau khi thu thập tốt chén đĩa, Trầm Hoan cũng vừa từ phòng tắm ra tay xách theo một cái túi.
Trong túi là quần áo ướt của Trầm Hoan.
“Cái kia, chị San gọi điện thoại tới thúc giục em trở về.”
Lúc ấy cô vội vàng chạy đi, qua lâu như vậy cũng chưa gọi điện về, Trần San thật lo lắng cho cô.
Phó Tư Dịch ngẩn ra một chút, dấu đi thần sắc mất mát bên trong, hào phóng mà nói, “Được, anh đưa em về.”
Cô đi theo Phó Tư Dịch ra tới cửa, thấy giày cô ướt đẫm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà nằm ở một bên.
“Vừa rồi quên nói cô ấy lấy đôi giày lại đây, quá ướt, không thể đi.” Phó Tư Dịch nhíu mày, hối hận chính mình sơ ý.
“Không quan trọng, ướt cũng có thể đi.”
“Ướt như vậy đi thế nào đây?” Hắn nhăn mày lợi hại hơn.
Trầm Hoan há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra lời.
Phó Tư Dịch phát hiện ngữ khí chính mình quá mức nghiêm khắc, khụ một tiếng, xoay người đem cô đẩy trở về phòng khách, “Em trước tiên ngồi đây, anh đi mua cho em đôi giày.”
Không để cô cự tuyệt, thân ảnh cao lớn của Phó Tư Dịch cũng đã biến mất ở cửa.
Trầm Hoan yên lặng thở dài, thành thật chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Phó Tư Dịch đã trở lại, trong tay còn xách theo một cái hộp. Có thể bên ngoài mưa còn chưa ngừng, đầu vai anh ướt một mảnh.
Hắn muốn thay cô đổi giày, Trầm Hoan vội vàng đứng lên, ý tứ cự tuyệt.
Phó Tư Dịch ấn chân cô xuống, khiến cô ngồi trở về, “Đừng nhúc nhích.”
“Em tự mình có thể.”
Tay hắn đụng phải gan bàn chân cô, nhiễm hơi ẩm bên ngoài, có chút lạnh, Trầm Hoan nhịn không được rụt chân lại, lại bị Phó Tư Dịch kéo trở về.
Cô không có biện pháp lừa chính mình, làm thế nào oán anh, cô vẫn là rất thích anh.
Nghĩ đến đây, ủy khuất hai đời của Trầm Hoan đồng loạt kéo tới, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, mím môi nhìn về phía Phó Tư Dịch.
Nhìn cô một bộ dáng muốn khóc, ngực Phó Tư Dịch đột nhiên chấn động, lúc này mới thấy chính mình có chút quá đáng. Hắn đứng lên, một bước tới trước mặt cô, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô.
Tay bị cầm, Trầm Hoan ngơ ngẩn nhìn đôi tay to hơn tay cô rất nhiều, lấy một tư thế khống chế, hoàn toàn bao trọn tay cô ở giữa.
Nước mắt, không kịp phòng bị mà đột nhiên lăn xuống.
“......Phó Tư Dịch, anh thật là rất đáng giận.....” Cô khụt khịt, lên án, vẫn là không tránh khỏi độ ấm đầu ngón tay anh.
Phó Tư Dịch trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc kết quả như hắn dự đoán xuất hiện. Hắn cũng không có thật sự vui sướng, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng co thành một đoàn.
Ai nói yêu không phải là lưỡng bại câu thương đây?
“Trầm Hoan, thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.....”Hắn lẩm bẩm, một lần lại một lần. Càng khẩn trương mà nắm chặt tay cô, cúi người về phía trước, hôn lên nước mắt trên má cô.
Nước mắt Trầm Hoan càng chảy dữ dội, hắn hôn đến càng nhẹ nhàng mềm mại, càng dày đặc. Trong miệng vẫn là câu nói “Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, không nên ích kỷ như vậy. Rõ ràng biết lún sâu vào vũng bùn, lại còn đối với cô không ngừng mơ tưởng, nghĩ buông cô ra, nhưng lại luyến tiếc.
Thật xin lỗi, lại hại cô khóc.
Thật xin lỗi, trước kia, sau này, đều thật xin lỗi.
Còn nghĩ muốn cô, chỉ nghĩ đến một mình cô.
Nước mắt cô, làm anh thật đau lòng, cũng tự trách.
Về sau không để cho cô khóc, được không?
Hắn tự nói trong lòng.
Dần dần nước mắt Trầm Hoan dừng lại, bị hắn hôn làm cho thật ngượng ngùng, đầu nghiêng sang một bên, không chịu nhìn hắn.
Phó Tư Dịch vẫn nhìn cô, ánh mắt chớp động, “Ngày đó, buổi biểu diễn đã bắt đầu, nhưng em không tới. Anh cho rằng em hận anh, không muốn tới. Sau đó, trong chỗ nghỉ, có người nói với anh, em đi máy bay xảy ra chuyện, lại hoàn toàn không có tin tức của em. Em không biết, anh có bao nhiêu lo sợ.”
“Sau đó, tin tức em gặp nạn được chứng thực, anh thật muốn.....” Phó Tư Dịch dừng một cái chớp mắt, lại nói, “Lễ tang của em ngày đó, trời đặc biệt tốt. Tốt đén hết thảy đều không giống hiện thực.”
“Ngày hôm qua, ở Paris anh có việc, không đi rạp hát, tránh đi tai nạn kia. Sau đó, anh nghe được chuyện xảy ra. Anh liền nghĩ, như thế nào bản thân không đuổi kịp, hai em bị nhiều như vậy.....”
“Đừng nói.... Đừng nói nữa.” Trầm Hoan giơ tay chặn môi Phó Tư Dịch, không cho anh nói tiếp.
Cô nghe anh nói lời này, nghĩ đến mà đã thấy sợ.
Phó Tư Dịch miễn cưỡng cười một cái, ngồi dậy, nâng mặt cô lên, hôn lên ấn đường cô, khẩn cầu nói, “Trầm Hoan, anh biết mình quá phận. Có thể hay không cho anh một cơ hội. Anh không nghĩ sẽ lại hối hận, không nghĩ em sẽ lại rời xa anh.”
Trầm Hoan ngẩn ngơ nhìn lại anh, đỏ hốc mắt.
“Em......” Cô mở miệng.
“Đinh!” Chuông cửa vang lên, lời nói của Trầm Hoan đến đầu môi lại lặng lẽ nuốt trở về.
Phó Tư Dịch nhăn mày lại, không nhúc nhích.
“Đinh, đinh.” Chuông cửa vang lên liên tục vài tiếng.
Hắn không thể làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, chống thân thể, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là trợ lý đưa quần áo tới, cửa vừa mở, trợ lý nhịn không được đưa mắt nhìn trong phòng.
Phó Tư Dịch ngăn trở tầm mắt trợ lý rình coi, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, duỗi tay tiếp lấy túi quần áo, ngữ điệu lạnh lùng, “Nhìn cái gì?”
“Cái kia.....” Tâm bát quái siêu cường của trợ lý còn chưa dứt lời, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Phó Tư Dịch cầm quần áo, đi trở về, nhìn cô lại cúi đầu, chỉ đành ôn nhu dặn dò, “Trước đi thay quần áo.”
Việc cô mặc áo ngủ của mình thực sự làm hắn sung sướng, nhưng cũng không tốt lắm.
Phó Tư Dịch thấy Trầm Hoan nghe lời mà cầm túi vào phòng tắm, chính mình xoay người thu thập chén để vào phòng bếp.
Sau khi thu thập tốt chén đĩa, Trầm Hoan cũng vừa từ phòng tắm ra tay xách theo một cái túi.
Trong túi là quần áo ướt của Trầm Hoan.
“Cái kia, chị San gọi điện thoại tới thúc giục em trở về.”
Lúc ấy cô vội vàng chạy đi, qua lâu như vậy cũng chưa gọi điện về, Trần San thật lo lắng cho cô.
Phó Tư Dịch ngẩn ra một chút, dấu đi thần sắc mất mát bên trong, hào phóng mà nói, “Được, anh đưa em về.”
Cô đi theo Phó Tư Dịch ra tới cửa, thấy giày cô ướt đẫm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà nằm ở một bên.
“Vừa rồi quên nói cô ấy lấy đôi giày lại đây, quá ướt, không thể đi.” Phó Tư Dịch nhíu mày, hối hận chính mình sơ ý.
“Không quan trọng, ướt cũng có thể đi.”
“Ướt như vậy đi thế nào đây?” Hắn nhăn mày lợi hại hơn.
Trầm Hoan há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra lời.
Phó Tư Dịch phát hiện ngữ khí chính mình quá mức nghiêm khắc, khụ một tiếng, xoay người đem cô đẩy trở về phòng khách, “Em trước tiên ngồi đây, anh đi mua cho em đôi giày.”
Không để cô cự tuyệt, thân ảnh cao lớn của Phó Tư Dịch cũng đã biến mất ở cửa.
Trầm Hoan yên lặng thở dài, thành thật chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Phó Tư Dịch đã trở lại, trong tay còn xách theo một cái hộp. Có thể bên ngoài mưa còn chưa ngừng, đầu vai anh ướt một mảnh.
Hắn muốn thay cô đổi giày, Trầm Hoan vội vàng đứng lên, ý tứ cự tuyệt.
Phó Tư Dịch ấn chân cô xuống, khiến cô ngồi trở về, “Đừng nhúc nhích.”
“Em tự mình có thể.”
Tay hắn đụng phải gan bàn chân cô, nhiễm hơi ẩm bên ngoài, có chút lạnh, Trầm Hoan nhịn không được rụt chân lại, lại bị Phó Tư Dịch kéo trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook