Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
-
Chương 29
Dần dần công việc của Trầm Hoan lu bù, hành trình
biểu diễn dần dần sắp xếp kín mít. Ngày mai có cuộc họp báo của <<Đô thị tình duyên>>, cô cần phải đi. Hôm trước, đồng dạng
có một gameshow truyền hình tuyên truyền cần ghi hình.
Nhưng, cô chỉ cần hát một bài là được, cũng không cần ra bao nhiêu sức lực.
Công ty thay cô lập Weibo, đã trải qua chứng thực.
Người đầu tiên chú ý là Tần Thành, đây cũng là nên nói quan hệ của hai người có tốt bao nhiêu.
Chỉ là khi Trầm Hoan đăng nhập Weibo, còn không có lướt vài cái, đã bị Tần Thành thấy.
“Weibo của cô có lượt theo dõi nhiều hay ít, chúng ta theo dõi lẫn nhau, thân cận thân cận.”
Trầm Hoan còn chưa có đồng ý, Tần Thành mắt sắc thấy tên Weibo của cô.
“Kêu Hứa Trầm Hoan đúng không? Lấy tên chính thức như vậy.”
Tần Thành lấy di động ra, đánh trên mục tìm kiếm ba chữ Hứa Trầm Hoan.
“Vừa mới lập sao?” Hắn lại hỏi.
“Ừm.” Cô đang muốn khóa màn hình di động, lại nghe Tần Thành nói, “Cô tìm tên Wuli Thành. Đó chính là tên Weibo của tôi.”
Trầm Hoan dừng ngón tay, nghi hoặc mà ngẩng đầu, “Vu Linh Thành?”
Khóe miệng Tần Thành giật giật, “Là Wuli. Không phải là Vu Linh có được không? Cô cho rằng tôi bắt quỷ sao?”
Trầm Hoan càng nghi hoặc, vẫn khó hiểu mà nhìn hắn.
“Vừa thấy chính là người tách rời thời đại, đây là từ ngữ đang lưu hành. Ai, người bị thời đại vứt bỏ a!” Tần Thành liên tục lắc đầu, bộ dáng trách trời thương dân.
“Đưa di động cho tôi, tôi tìm cho cô.”Tần Thành tiếp nhận di dộng, một bên đánh chữ một bên giải thích, “Wuli đây ý nghĩa chính là tôi, ví dụ như nói Wuli Thành, ý chính là Thành của chúng tôi. Đã biết chưa?”
Trầm Hoan gật đầu, trên mặt là bộ dáng ngoan ngoãn thụ giáo, ngầm chửi thầm, quả nhiên hai đời đều không đổi được bản chất muốn đánh.
Cô lấy di động về, click mở giao diện Weibo của Tần Thành, fans mấy trăn vạn, mỗi một trạng thái lượt xem ít thì mấy chục vạn nhiều thì hơn trăm vạn.
Quả nhiên là tiểu sinh đang nổi, có thể đảm đương lưu lượng.
Nhưng Trầm Hoan chỉ khắc sâu ấn tượng về câu giới thiệu trên giao diện.
Nhân sinh tự như một bàn cờ, đi nhầm một nước, toàn bộ đều thua----Freud.
Đối lập với Wuli Thành, thật đúng là khắc sâu thuyết minh cái gì là thanh niên văn nghệ giả dối cả thế giới.
Trầm Hoan nhìn đến âm thầm bật cười.
“Trầm Hoan, tôi nhờ cô xin chữ ký ảnh, được chưa?” Tần Thành thu hồi di động, cười đến thực nóng bỏng.
Sau khi ngẩn người một lúc, vẻ tươi cười của Trầm Hoan nhạt bớt, “Còn không có, thầy Phó đi Paris, tôi còn chưa có đưa cho anh ấy.”
“Á, như vậy a. Không có việc gì, tôi cũng không vội.” Ngữ khí Tần Thành nhẹ nhàng, nhưng Trầm Hoan vẫn là nhìn ra được hắn có chút mất mát.
“Đúng rồi, ngày mai buổi sáng có buổi tuyên truyền, cô chuẩn bị tốt chưa? Có không ít truyền thông có mặt.” Tần Thành thật nhanh dời đề tài.
“Tôi cũng không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần hát một bài là được.” Cô cười cười, cũng theo lời Tần Thành nói.
Một phen tiếp xúc, Tần Thành nhìn ra được Hứa Trầm Hoan tuy là người mới, nhưng đối với đám đông chưa bao giờ tỏ ra lúng túng, phương diện đối nhân xử thế, cũng rất là lão luyện.
Chính hắn cũng đã từng nghi ngờ, nhưng vừa nhớ tới người đại diện của cô là Hồ Tĩnh, lại là cấp dưới của Phó Tư Dịch, cũng đã trải qua không ít dạy dỗ, liền không cảm thấy kỳ quái nhiều nữa.
“Vậy tốt, ngày mai cố lên!”
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây viết có chút áp lực, ta đến kể chút chuyện điều tiết không khí.
Một tháng trước, trong viện tổ chức buổi tuyên truyền giáo dục giới tính. Tôi là người xem.
Mở màn nói hơn hai mươi phút, thân thể nam nữ khác biệt gì đó, blaa bla một đống lớn.
Sau đó, chủ giảng ngừng, ở trước mặt nữ sinh chúng tôi, một người được phát một quả chuối.
Lòng tôi còn tưởng, đi nghe giảng còn có chuối ăn.
Chính là khi đó, bên cạnh còn xuất hiện một gói nhỏ.
Tôi nghi ngờ.
Lúc này chủ giảng mỉm cười nói, “Các bạn học, hiện tại trên bàn các bạn chính là một quả chuối.....còn có áo mưa.”
Tôi nhìn gói nhỏ kia, mặt khiếp sợ. (Tỏ vẻ trước tới nay chưa từng thấy qua cái thứ này.)
Chủ giảng lại nói, “Hiện tại các bạn dựa theo lời của tôi vừa nói, đem áo mưa tròng vào quả chuối. Rất đơn giản, chỉ cần..........”
Sau đó, buổi tuyên truyền kết thúc, người chủ giảng nói mọi người có thể đem chuối đi.
Tôi từ chối.
Từ đó về sau, tôi không có biện pháp nhìn thẳng quả chuối.
Ngày hôm sau, cuộc họp báo <<Đô thị tình duyên>> được bắt đầu theo dự kiến, một lượng lớn người đến xem, sắp xếp ngăn nắp động lòng người. Tần Thành phát huy ưu thế khôi hài nhiệt tình, mỗi lần đều đem không khí hiện trường đẩy lên cao, dẫn tới tiếng hét chói tai của fans.
Trầm Hoan không hề nổi tiếng, tự nhiên không ai chú ý, rất nhiều thời điểm đều ở một bên an tĩnh mà nghe, cười vài cái phụ họa không khí hiện trường vui chơi.
Ở một phân đoạn trò chơi, Tần Thành muốn tìm một người cùng chơi. Trong tình huống bình thường, đều sẽ tìm nữ chính, sẽ làm một CP. Tần Thành lại tự mở ra một con đường, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lựa chọn Trầm Hoan.
Cô không nghĩ tới Tần Thành sẽ gọi tên mình.
Trò chơi rất đơn giản, Trầm Hoan cùng Tần Thành phối hợp thật sự ăn ý, trong lúc này cũng được coi là kéo một chút chú ý.
Tuy không biết Tần Thành xuất phát từ điều gì mà tới giúp cô, Trầm Hoan đều thật sự cảm kích. Giữa bọn họ chỉ là vài lần tình nghĩa, căn bản không đáng để Tần Thành ra tay dìu dắt đối với cô.
Đời này, cô cùng Tần Thành được an bài gặp nhau sớm hơn 6 năm. Kế tiếp, sẽ phát triển thành cái dạng gì? Còn có thể giống kiếp trước trở thành bạn tốt? Đều rất khó nói, cho nên Trầm Hoan hết sức quý trọng giây phút này.
Sau cuộc họp báo, cô cùng Trần San ở lại sửa sang lại hành lý, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
TV trong phòng nghỉ đang chiếu tin tức buổi tối, âm thanh nữa biên tập rõ ràng mà truyền vào tai hai người đang trầm mặc thu dọn đồ.
“Ngày 13 ở thủ đô Paris nước Pháp đã xảy ra một loạt trận khủng bố, đã làm cho ít nhất 192 người tử vong, 352 người bị thương. Tổ chức cực đoan nước này đã tuyên bố sẽ tổ chức sự kiện tập kích.”
Tay Trầm Hoan đang thu đồ khẽ dừng, thân hình cứng đơ, ngồi thẳng eo.
“Theo nguồn tin nhiều địa phương ở quốc gia này đều bị khủng bố tập kích, trước mắt cảnh sát đã khống chế ba rạp hát khắc Tarot.....”
Nhưng, cô chỉ cần hát một bài là được, cũng không cần ra bao nhiêu sức lực.
Công ty thay cô lập Weibo, đã trải qua chứng thực.
Người đầu tiên chú ý là Tần Thành, đây cũng là nên nói quan hệ của hai người có tốt bao nhiêu.
Chỉ là khi Trầm Hoan đăng nhập Weibo, còn không có lướt vài cái, đã bị Tần Thành thấy.
“Weibo của cô có lượt theo dõi nhiều hay ít, chúng ta theo dõi lẫn nhau, thân cận thân cận.”
Trầm Hoan còn chưa có đồng ý, Tần Thành mắt sắc thấy tên Weibo của cô.
“Kêu Hứa Trầm Hoan đúng không? Lấy tên chính thức như vậy.”
Tần Thành lấy di động ra, đánh trên mục tìm kiếm ba chữ Hứa Trầm Hoan.
“Vừa mới lập sao?” Hắn lại hỏi.
“Ừm.” Cô đang muốn khóa màn hình di động, lại nghe Tần Thành nói, “Cô tìm tên Wuli Thành. Đó chính là tên Weibo của tôi.”
Trầm Hoan dừng ngón tay, nghi hoặc mà ngẩng đầu, “Vu Linh Thành?”
Khóe miệng Tần Thành giật giật, “Là Wuli. Không phải là Vu Linh có được không? Cô cho rằng tôi bắt quỷ sao?”
Trầm Hoan càng nghi hoặc, vẫn khó hiểu mà nhìn hắn.
“Vừa thấy chính là người tách rời thời đại, đây là từ ngữ đang lưu hành. Ai, người bị thời đại vứt bỏ a!” Tần Thành liên tục lắc đầu, bộ dáng trách trời thương dân.
“Đưa di động cho tôi, tôi tìm cho cô.”Tần Thành tiếp nhận di dộng, một bên đánh chữ một bên giải thích, “Wuli đây ý nghĩa chính là tôi, ví dụ như nói Wuli Thành, ý chính là Thành của chúng tôi. Đã biết chưa?”
Trầm Hoan gật đầu, trên mặt là bộ dáng ngoan ngoãn thụ giáo, ngầm chửi thầm, quả nhiên hai đời đều không đổi được bản chất muốn đánh.
Cô lấy di động về, click mở giao diện Weibo của Tần Thành, fans mấy trăn vạn, mỗi một trạng thái lượt xem ít thì mấy chục vạn nhiều thì hơn trăm vạn.
Quả nhiên là tiểu sinh đang nổi, có thể đảm đương lưu lượng.
Nhưng Trầm Hoan chỉ khắc sâu ấn tượng về câu giới thiệu trên giao diện.
Nhân sinh tự như một bàn cờ, đi nhầm một nước, toàn bộ đều thua----Freud.
Đối lập với Wuli Thành, thật đúng là khắc sâu thuyết minh cái gì là thanh niên văn nghệ giả dối cả thế giới.
Trầm Hoan nhìn đến âm thầm bật cười.
“Trầm Hoan, tôi nhờ cô xin chữ ký ảnh, được chưa?” Tần Thành thu hồi di động, cười đến thực nóng bỏng.
Sau khi ngẩn người một lúc, vẻ tươi cười của Trầm Hoan nhạt bớt, “Còn không có, thầy Phó đi Paris, tôi còn chưa có đưa cho anh ấy.”
“Á, như vậy a. Không có việc gì, tôi cũng không vội.” Ngữ khí Tần Thành nhẹ nhàng, nhưng Trầm Hoan vẫn là nhìn ra được hắn có chút mất mát.
“Đúng rồi, ngày mai buổi sáng có buổi tuyên truyền, cô chuẩn bị tốt chưa? Có không ít truyền thông có mặt.” Tần Thành thật nhanh dời đề tài.
“Tôi cũng không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần hát một bài là được.” Cô cười cười, cũng theo lời Tần Thành nói.
Một phen tiếp xúc, Tần Thành nhìn ra được Hứa Trầm Hoan tuy là người mới, nhưng đối với đám đông chưa bao giờ tỏ ra lúng túng, phương diện đối nhân xử thế, cũng rất là lão luyện.
Chính hắn cũng đã từng nghi ngờ, nhưng vừa nhớ tới người đại diện của cô là Hồ Tĩnh, lại là cấp dưới của Phó Tư Dịch, cũng đã trải qua không ít dạy dỗ, liền không cảm thấy kỳ quái nhiều nữa.
“Vậy tốt, ngày mai cố lên!”
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây viết có chút áp lực, ta đến kể chút chuyện điều tiết không khí.
Một tháng trước, trong viện tổ chức buổi tuyên truyền giáo dục giới tính. Tôi là người xem.
Mở màn nói hơn hai mươi phút, thân thể nam nữ khác biệt gì đó, blaa bla một đống lớn.
Sau đó, chủ giảng ngừng, ở trước mặt nữ sinh chúng tôi, một người được phát một quả chuối.
Lòng tôi còn tưởng, đi nghe giảng còn có chuối ăn.
Chính là khi đó, bên cạnh còn xuất hiện một gói nhỏ.
Tôi nghi ngờ.
Lúc này chủ giảng mỉm cười nói, “Các bạn học, hiện tại trên bàn các bạn chính là một quả chuối.....còn có áo mưa.”
Tôi nhìn gói nhỏ kia, mặt khiếp sợ. (Tỏ vẻ trước tới nay chưa từng thấy qua cái thứ này.)
Chủ giảng lại nói, “Hiện tại các bạn dựa theo lời của tôi vừa nói, đem áo mưa tròng vào quả chuối. Rất đơn giản, chỉ cần..........”
Sau đó, buổi tuyên truyền kết thúc, người chủ giảng nói mọi người có thể đem chuối đi.
Tôi từ chối.
Từ đó về sau, tôi không có biện pháp nhìn thẳng quả chuối.
Ngày hôm sau, cuộc họp báo <<Đô thị tình duyên>> được bắt đầu theo dự kiến, một lượng lớn người đến xem, sắp xếp ngăn nắp động lòng người. Tần Thành phát huy ưu thế khôi hài nhiệt tình, mỗi lần đều đem không khí hiện trường đẩy lên cao, dẫn tới tiếng hét chói tai của fans.
Trầm Hoan không hề nổi tiếng, tự nhiên không ai chú ý, rất nhiều thời điểm đều ở một bên an tĩnh mà nghe, cười vài cái phụ họa không khí hiện trường vui chơi.
Ở một phân đoạn trò chơi, Tần Thành muốn tìm một người cùng chơi. Trong tình huống bình thường, đều sẽ tìm nữ chính, sẽ làm một CP. Tần Thành lại tự mở ra một con đường, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lựa chọn Trầm Hoan.
Cô không nghĩ tới Tần Thành sẽ gọi tên mình.
Trò chơi rất đơn giản, Trầm Hoan cùng Tần Thành phối hợp thật sự ăn ý, trong lúc này cũng được coi là kéo một chút chú ý.
Tuy không biết Tần Thành xuất phát từ điều gì mà tới giúp cô, Trầm Hoan đều thật sự cảm kích. Giữa bọn họ chỉ là vài lần tình nghĩa, căn bản không đáng để Tần Thành ra tay dìu dắt đối với cô.
Đời này, cô cùng Tần Thành được an bài gặp nhau sớm hơn 6 năm. Kế tiếp, sẽ phát triển thành cái dạng gì? Còn có thể giống kiếp trước trở thành bạn tốt? Đều rất khó nói, cho nên Trầm Hoan hết sức quý trọng giây phút này.
Sau cuộc họp báo, cô cùng Trần San ở lại sửa sang lại hành lý, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
TV trong phòng nghỉ đang chiếu tin tức buổi tối, âm thanh nữa biên tập rõ ràng mà truyền vào tai hai người đang trầm mặc thu dọn đồ.
“Ngày 13 ở thủ đô Paris nước Pháp đã xảy ra một loạt trận khủng bố, đã làm cho ít nhất 192 người tử vong, 352 người bị thương. Tổ chức cực đoan nước này đã tuyên bố sẽ tổ chức sự kiện tập kích.”
Tay Trầm Hoan đang thu đồ khẽ dừng, thân hình cứng đơ, ngồi thẳng eo.
“Theo nguồn tin nhiều địa phương ở quốc gia này đều bị khủng bố tập kích, trước mắt cảnh sát đã khống chế ba rạp hát khắc Tarot.....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook