Chào Buổi Sáng, Giáo Sư
-
Chương 6
Đột nhiên thích một người, bắt đầu đột nhiên mong đợi sẽ cùng anh phát sinh những thứ không giống với người khác, đột nhiên sẽ thường xuyên nhớ tới ánh mắt sáng ngời, đột nhiên sẽ không tự giác mà đem ánh mắt đuổi theo anh. . . . . .
Lâm Phong không biết cảm giác này có phải yêu hay không, anh đang tỏa sáng, bất kể anh là người phương nào, tại căn phòng tràn ngập màu lam đó, hay là trước bụi phấn bay trên tấm bảng đen, anh đều sẽ tỏa sáng, khi mắt chạm được cái bóng dáng kia thì sẽ tự động đem anh cùng tất cả cảnh vật khác đều tách ra, giống như anh được một tầng vòng sáng không thấy được vây quanh.
Là thích đi, thích, thì thế nào?
Cuối tuần, anh trở về trường học, buổi sáng ở lớp Số học, vẫn như cũ theo tiếng chuông đi vào.
Buông giáo án trên tay, nhặt lên phấn viết, liền tinh tế viết từng hàng lên bảng.
Bình thường vào buổi sáng chủ khoa đều hợp với cấp trên, hết hai tiết của bọn họ, anh còn dạy hai tiết 3 ban, cả buổi trưa khóa trình đứng tràn đầy thành hàng.
Trước khi kết thúc hai tiết, thừa dịp trong thời gian giải lao, Lâm Phong chạy tới ký túc xá trường.
Đẩy cửa phòng của anh mà ngó dáo dác, Lâm Phong liền bị một thanh âm quen thuộc kinh ngạc gọi: "Lương Lâm Phong?"
Chủ nhiệm lớp bưng một bình giữ nhiệt đứng bên cạnh bàn làm việc, có chút kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó vẫy vẫy tay: "Tới đây, tới đây. . . . . . Em chạy tới nơi này làm gì?"
Lâm Phong không nghĩ tới thầy chủ nhiệm lớp ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn thấy các giáo viên cũng ở đây, hoặc ngồi hoặc đứng dõi theo trong giờ học lúc nhàn hạ, vừa len lén liếc qua bàn làm việc anh ngồi, vừa chắp tay sau lưng.
"Không đi học, chạy đến nơi đây làm gì?" Chủ nhiệm lớp nhìn cô đi tới, tiếp tục hỏi.
Lâm Phong cười khan mấy tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả lời: "Em. . . . . . Cái này. . . . . ." Ánh mắt thấy anh đang lẳng lặng nhìn tới đây.
Mắt của anh nghịch quang, màu hổ phách trong đôi mắt cũng không có quá nhiều vẻ mặt, khóe miệng lại khẽ chọn, phảng phất là đang cười .
"Em tới gặp thầy giáo Hạ." Lâm Phong hơi khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười khéo léo hướng chủ nhiệm lớp: "Thầy Hạ mới ra viện, em lo lắng cho thầy Hạ chứ sao."
"A. . . . . ." Chủ nhiệm lớp tựa như nhớ ra gì, nếp nhăn trên mặt khi cười lập tức lan khắp mặt, dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Phong, hết sức vui mừng: "Rất tốt, rất tốt, biết quan tâm thầy giáo nữa à? Thầy giáo Hạ vì các em cả ngày ôn thi mệt mỏi, cách kỳ thi chỉ còn một tháng a, chủ nhiệm như các thầy đây gấp đến độ ăn cũng không đủ. . . . . ."
Vai Lâm Phong cho chủ nhiệm lớp thẳng đập đến sáng ngời, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười.
Chủ nhiệm lớp tiếp tục càu nhàu: "Thầy có nghe thầy Hạ nói rồi, thứ bảy em từ trên núi chạy xuống, đến bệnh viện thăm thầy Hạ. Bỏ dã ngoại, cùng thầy Hạ có tình cảm chứ? Mẹ em lúc giao em cho thầy, thầy liền nói: cho thầy Hạ phụ trách quả nhiên không sai."
Lâm Phong khóe miệng rút ra: khi đó không phải là thầy muốn bớt phiền, thuận miệng liền kéo một người chứ?
Nghĩ như vậy, vì phòng ngừa chủ nhiệm lớp vĩnh viễn cảm khái đi xuống, nhanh chóng cười híp mắt nhắc nhở: "Trong tay thầy cầm cái gì vậy?"
"Cái này?" Chủ nhiệm lớp tỉnh ngộ, cười lắc cái ly, để trên bàn làm việc bên cạnh: "Cô của em theo phương pháp dân gian nấu gì đó, nói là đối với bệnh bao tử tốt nhất, để cho thầy mang đến cho thầy Hạ." Vừa nói vừa mở nắp, rót một chén đưa cho anh: "Nhân lúc còn nóng mau uống."
Anh nãy giờ vẫn không lên tiếng liền vội vàng đứng lên, cười nói cảm ơn, nhận lấy cái ly từ trong tay chủ nhiệm lớp lại nghiêm mặt một cái.
Lâm Phong nhìn đến chất lỏng màu đỏ sềnh sệch, bắp thịt trên mặt cũng nhịn không được mà co quắp một cái: "Đó là cái gì vậy thầy?"
"Canh cà chua óc heo." Chủ nhiệm lớp trả lời, nhiệt tình hướng tới anh làm một cái dấu tay: "Thầy Hạ nhân lúc còn nóng uống đi, đừng khách khí, đối với bệnh bao tử tốt nhất."
Sắc mặt anh tựa hồ thay đổi, liếc cái ly nắm trong tay, Lâm Phong rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Thật may lúc này mơ hồ truyền vào ký túc xá là tiếng nhạc, Lâm Phong vội vàng cúi đầu, nói: "Em vào lớp đây, hẹn gặp lại thầy Hạ. Thầy nhớ chú ý thân thể."
Nói xong nhanh như mèo lui ra ngoài, lúc đóng cửa còn chứng kiến chủ nhiệm lớp như cũ nhiệt tâm khuyên anh ăn canh.
Từ trên lầu làm việc đi ra ngoài, từ thao trường chạy trở về phòng học, trên mặt Lâm Phong còn duy trì một nụ cười quái dị, khiến Tiểu Thiến đang hút sữa chua đi bộ từ căn tin về thiếu chút nữa đem ống hút nuốt vào trong cổ họng đi.
Cô cúi người xuống, nghiên cứu mặt Lâm Phong, ngó chừng sau mười giây đồng hồ, rất nghiêm túc gật đầu: "Cô bạn, cậu ở đây tư xuân."
Lâm Phong tâm tình thật tốt, lười phải cùng cô cãi vả, tùy tiện phất phất tay, tiếp tục nâng đầu cười khúc khích.
Tiểu Thiến nhún vai một cái ngồi xuống, cắn ống hút, đột nhiên quay đầu hỏi một câu: "Nữ hiệp, cậu biết Tương Vân ban 3 không?"
Lâm Phong u mê lắc đầu: "Người nào à?"
"Đại biểu số học ban 3 a, cả ngày mang cặp mắt kiếng, tìm ai cũng đều cùng người đó tựa như là thiếu cô ta hai cân đậu đen không chịu trả không bằng." Tiểu Thiến một hơi nói xong, hất tay đem cái hộp uống xong ném tới trong ngăn kéo: "Nữ hiệp, tớ đã nói với cậu, Tương Vân khắp nơi tản lời đồn, nói cậu cùng. . . . . ."
"Vào lớp!" Thanh âm của giáo viên Tiếng anh từ trên bục giảng truyền đến, hướng bên này nhìn xuống.
Lâm Phong cùng Tiểu Thiến vội vàng ngừng nói chuyện, ngồi vào chỗ.
Giáo viên Tiếng anh như mưa xuân vật trơn công phu thôi miên cùng giáo viên Chính trị Sư Tử Hống được xưng là lớp mười hai niên cấp, đều là đã đạt đến công phu cao thâm, hai tiết xong, giống như Lâm Phong bị tiếng nổ loại này thỉnh thoảng kinh vang lên hút hết người của vất vả hơn bên khóa Chính trị, đã sớm nằm ở trên bàn học mà ngủ đến nước miếng đều đã rơi ra sách.
Đợi đến buổi trưa, ngáp một cái rồi lau khô nước miếng mới giãy giụa bò dậy dọn dẹp chuẩn bị đi ăn cơm, Lâm Phong đã ngay cả mình tên là gì cũng nhanh nhớ không rõ, chứ đừng nói tới đoạn đối thoại với Tiểu Thiến trước đó.
Trường học của bọn họ có phòng ăn nhỏ, ăn cơm cùng đánh giặc không sai biệt lắm, một lát Lâm Phong liền kéo xuống, cả tòa giáo học lâu năm như vật sống cũng chạy trốn không sai biệt lắm.
Dù sao cũng tới đoạt không kịp, Lâm Phong định ôm hộp cơm chậm rãi ở trên đường mòn sáng ngời.
Buổi trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua khẽ lá chiếu vào mặt Lâm Phong, thỉnh thoảng có phiến lá rơi xuống lướt qua tai, Lâm Phong vừa đi liền hiện lên trong mắt, khóe miệng không nhịn được khơi lên, trước mắt hiện ra anh đang biến sắc trước chén canh cà chua, mang một ít hốt hoảng, lại có chút không muốn phụ lòng đồng nghiệp mà lúng túng.
Anh cũng sẽ có biểu tình như vậy a, Lâm Phong khóe miệng lại nhanh khơi lên: anh còn có vẻ mặt như thế nào đây?
Thật là chuyện tốt, từ từ đến gần một người, nhìn các bộ dạng của anh, dáng vẻ anh cười khơi lên mắt, dáng vẻ anh buồn cười vừa có thể tức giận cau mày, dáng vẻ anh lẳng lặng đưa ánh mắt ném tới, còn có bộ dạng anh có chút bối rối. . . . . . Anh sẽ có nhiều hơn dáng vẻ đi, từng điểm một, chờ cô dùng mắt từng bước từng bước đi đến thấy, giống như cô lấy tay nhặt lên từng mảnh từng mảnh lá vàng rụng, vô luận người, cũng chân thật có thể thấy được, chạm tay là được.
Nụ cười Lâm Phong từng điểm từng điểm tràn ra: hôm nay là thứ hai đi, cô buổi chiều liền có thể nhìn thấy anh đi qua hành lang thật dài, hành lang như rải đầy trời chiều, đẩy ra cửa gỗ có vết dầu loang lổ theo năm tháng, đi vào căn phòng tràn ngập màu lam, thật là hảo.
Đột nhiên hiện lên cái gì thật nhanh chạm mặt, khơi dậy một hồi dồn dập khí lưu, mu bàn tay Lâm Phong đau nhói, đó là một bóng dáng đang chạy, nổi điên giống nhau đều chạy về phía Lâm Phong, gió thổi nâng vạt áo đồng phục của anh ta, giống như bay phất phới.
Một bóng dáng vội vã chạy tới, Lâm Phong nhận ra đó là nam sinh thuộc ban của bọn họ, học sinh cho dù đang học là chức hội lý, bắt được vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nam sinh kia cơ hồ không để ý tới việc trả lời cô, bình thường luôn là một người lão thành ổn trọng, lại kéo cô một đường chạy chậm ở trong sân trường: "Đừng kéo tôi, đừng kéo tôi, xảy ra chuyện lớn. . . . . ."
"Đại sự gì?" Lâm Phong nhất quyết hỏi không tha, mắt thấy người nam sinh kia đã kéo cô đến nhà trọ giáo viên ở tầng năm tầng sáu, càng không giải thích được.
"Có người muốn nhảy lầu!" Nói năng có khí phách hô to một tiếng, bất tri bất giác, trước nhà trọ Nhất Đại đã giúp tụ hợp học sinh cùng giáo viên, trong đám người không biết ai quát lớn một tiếng: "Có người muốn nhảy lầu!"
Lâm Phong lăng lăng buông tay áo nam sinh kia ra, nhìn về phía đỉnh nhà trọ giáo viên, che bóng ở bên trong là một bóng dáng nhỏ, quyết tuyệt mà cô độc.
Cô bé kia đứng ở trên cao, tròng kính phản xạ lân hỏa một loại ánh sáng, cô bé nắm chặt quả đấm, tựa hồ đã dùng hết sinh mạng tựa như duệ thanh hô hào: "Em muốn gặp thầy giáo Hạ! Em muốn thấy thầy giáo Hạ! Em thích thầy! Em thích thầy Hạ!"
Em thích thầy. Em thích thầy Hạ.
Nhanh như mưa sa giống nhau mà nện ở trong đám người rậm rạp chằng chịt.
Lâm Phong không biết cảm giác này có phải yêu hay không, anh đang tỏa sáng, bất kể anh là người phương nào, tại căn phòng tràn ngập màu lam đó, hay là trước bụi phấn bay trên tấm bảng đen, anh đều sẽ tỏa sáng, khi mắt chạm được cái bóng dáng kia thì sẽ tự động đem anh cùng tất cả cảnh vật khác đều tách ra, giống như anh được một tầng vòng sáng không thấy được vây quanh.
Là thích đi, thích, thì thế nào?
Cuối tuần, anh trở về trường học, buổi sáng ở lớp Số học, vẫn như cũ theo tiếng chuông đi vào.
Buông giáo án trên tay, nhặt lên phấn viết, liền tinh tế viết từng hàng lên bảng.
Bình thường vào buổi sáng chủ khoa đều hợp với cấp trên, hết hai tiết của bọn họ, anh còn dạy hai tiết 3 ban, cả buổi trưa khóa trình đứng tràn đầy thành hàng.
Trước khi kết thúc hai tiết, thừa dịp trong thời gian giải lao, Lâm Phong chạy tới ký túc xá trường.
Đẩy cửa phòng của anh mà ngó dáo dác, Lâm Phong liền bị một thanh âm quen thuộc kinh ngạc gọi: "Lương Lâm Phong?"
Chủ nhiệm lớp bưng một bình giữ nhiệt đứng bên cạnh bàn làm việc, có chút kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó vẫy vẫy tay: "Tới đây, tới đây. . . . . . Em chạy tới nơi này làm gì?"
Lâm Phong không nghĩ tới thầy chủ nhiệm lớp ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn thấy các giáo viên cũng ở đây, hoặc ngồi hoặc đứng dõi theo trong giờ học lúc nhàn hạ, vừa len lén liếc qua bàn làm việc anh ngồi, vừa chắp tay sau lưng.
"Không đi học, chạy đến nơi đây làm gì?" Chủ nhiệm lớp nhìn cô đi tới, tiếp tục hỏi.
Lâm Phong cười khan mấy tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả lời: "Em. . . . . . Cái này. . . . . ." Ánh mắt thấy anh đang lẳng lặng nhìn tới đây.
Mắt của anh nghịch quang, màu hổ phách trong đôi mắt cũng không có quá nhiều vẻ mặt, khóe miệng lại khẽ chọn, phảng phất là đang cười .
"Em tới gặp thầy giáo Hạ." Lâm Phong hơi khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười khéo léo hướng chủ nhiệm lớp: "Thầy Hạ mới ra viện, em lo lắng cho thầy Hạ chứ sao."
"A. . . . . ." Chủ nhiệm lớp tựa như nhớ ra gì, nếp nhăn trên mặt khi cười lập tức lan khắp mặt, dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Phong, hết sức vui mừng: "Rất tốt, rất tốt, biết quan tâm thầy giáo nữa à? Thầy giáo Hạ vì các em cả ngày ôn thi mệt mỏi, cách kỳ thi chỉ còn một tháng a, chủ nhiệm như các thầy đây gấp đến độ ăn cũng không đủ. . . . . ."
Vai Lâm Phong cho chủ nhiệm lớp thẳng đập đến sáng ngời, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười.
Chủ nhiệm lớp tiếp tục càu nhàu: "Thầy có nghe thầy Hạ nói rồi, thứ bảy em từ trên núi chạy xuống, đến bệnh viện thăm thầy Hạ. Bỏ dã ngoại, cùng thầy Hạ có tình cảm chứ? Mẹ em lúc giao em cho thầy, thầy liền nói: cho thầy Hạ phụ trách quả nhiên không sai."
Lâm Phong khóe miệng rút ra: khi đó không phải là thầy muốn bớt phiền, thuận miệng liền kéo một người chứ?
Nghĩ như vậy, vì phòng ngừa chủ nhiệm lớp vĩnh viễn cảm khái đi xuống, nhanh chóng cười híp mắt nhắc nhở: "Trong tay thầy cầm cái gì vậy?"
"Cái này?" Chủ nhiệm lớp tỉnh ngộ, cười lắc cái ly, để trên bàn làm việc bên cạnh: "Cô của em theo phương pháp dân gian nấu gì đó, nói là đối với bệnh bao tử tốt nhất, để cho thầy mang đến cho thầy Hạ." Vừa nói vừa mở nắp, rót một chén đưa cho anh: "Nhân lúc còn nóng mau uống."
Anh nãy giờ vẫn không lên tiếng liền vội vàng đứng lên, cười nói cảm ơn, nhận lấy cái ly từ trong tay chủ nhiệm lớp lại nghiêm mặt một cái.
Lâm Phong nhìn đến chất lỏng màu đỏ sềnh sệch, bắp thịt trên mặt cũng nhịn không được mà co quắp một cái: "Đó là cái gì vậy thầy?"
"Canh cà chua óc heo." Chủ nhiệm lớp trả lời, nhiệt tình hướng tới anh làm một cái dấu tay: "Thầy Hạ nhân lúc còn nóng uống đi, đừng khách khí, đối với bệnh bao tử tốt nhất."
Sắc mặt anh tựa hồ thay đổi, liếc cái ly nắm trong tay, Lâm Phong rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Thật may lúc này mơ hồ truyền vào ký túc xá là tiếng nhạc, Lâm Phong vội vàng cúi đầu, nói: "Em vào lớp đây, hẹn gặp lại thầy Hạ. Thầy nhớ chú ý thân thể."
Nói xong nhanh như mèo lui ra ngoài, lúc đóng cửa còn chứng kiến chủ nhiệm lớp như cũ nhiệt tâm khuyên anh ăn canh.
Từ trên lầu làm việc đi ra ngoài, từ thao trường chạy trở về phòng học, trên mặt Lâm Phong còn duy trì một nụ cười quái dị, khiến Tiểu Thiến đang hút sữa chua đi bộ từ căn tin về thiếu chút nữa đem ống hút nuốt vào trong cổ họng đi.
Cô cúi người xuống, nghiên cứu mặt Lâm Phong, ngó chừng sau mười giây đồng hồ, rất nghiêm túc gật đầu: "Cô bạn, cậu ở đây tư xuân."
Lâm Phong tâm tình thật tốt, lười phải cùng cô cãi vả, tùy tiện phất phất tay, tiếp tục nâng đầu cười khúc khích.
Tiểu Thiến nhún vai một cái ngồi xuống, cắn ống hút, đột nhiên quay đầu hỏi một câu: "Nữ hiệp, cậu biết Tương Vân ban 3 không?"
Lâm Phong u mê lắc đầu: "Người nào à?"
"Đại biểu số học ban 3 a, cả ngày mang cặp mắt kiếng, tìm ai cũng đều cùng người đó tựa như là thiếu cô ta hai cân đậu đen không chịu trả không bằng." Tiểu Thiến một hơi nói xong, hất tay đem cái hộp uống xong ném tới trong ngăn kéo: "Nữ hiệp, tớ đã nói với cậu, Tương Vân khắp nơi tản lời đồn, nói cậu cùng. . . . . ."
"Vào lớp!" Thanh âm của giáo viên Tiếng anh từ trên bục giảng truyền đến, hướng bên này nhìn xuống.
Lâm Phong cùng Tiểu Thiến vội vàng ngừng nói chuyện, ngồi vào chỗ.
Giáo viên Tiếng anh như mưa xuân vật trơn công phu thôi miên cùng giáo viên Chính trị Sư Tử Hống được xưng là lớp mười hai niên cấp, đều là đã đạt đến công phu cao thâm, hai tiết xong, giống như Lâm Phong bị tiếng nổ loại này thỉnh thoảng kinh vang lên hút hết người của vất vả hơn bên khóa Chính trị, đã sớm nằm ở trên bàn học mà ngủ đến nước miếng đều đã rơi ra sách.
Đợi đến buổi trưa, ngáp một cái rồi lau khô nước miếng mới giãy giụa bò dậy dọn dẹp chuẩn bị đi ăn cơm, Lâm Phong đã ngay cả mình tên là gì cũng nhanh nhớ không rõ, chứ đừng nói tới đoạn đối thoại với Tiểu Thiến trước đó.
Trường học của bọn họ có phòng ăn nhỏ, ăn cơm cùng đánh giặc không sai biệt lắm, một lát Lâm Phong liền kéo xuống, cả tòa giáo học lâu năm như vật sống cũng chạy trốn không sai biệt lắm.
Dù sao cũng tới đoạt không kịp, Lâm Phong định ôm hộp cơm chậm rãi ở trên đường mòn sáng ngời.
Buổi trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua khẽ lá chiếu vào mặt Lâm Phong, thỉnh thoảng có phiến lá rơi xuống lướt qua tai, Lâm Phong vừa đi liền hiện lên trong mắt, khóe miệng không nhịn được khơi lên, trước mắt hiện ra anh đang biến sắc trước chén canh cà chua, mang một ít hốt hoảng, lại có chút không muốn phụ lòng đồng nghiệp mà lúng túng.
Anh cũng sẽ có biểu tình như vậy a, Lâm Phong khóe miệng lại nhanh khơi lên: anh còn có vẻ mặt như thế nào đây?
Thật là chuyện tốt, từ từ đến gần một người, nhìn các bộ dạng của anh, dáng vẻ anh cười khơi lên mắt, dáng vẻ anh buồn cười vừa có thể tức giận cau mày, dáng vẻ anh lẳng lặng đưa ánh mắt ném tới, còn có bộ dạng anh có chút bối rối. . . . . . Anh sẽ có nhiều hơn dáng vẻ đi, từng điểm một, chờ cô dùng mắt từng bước từng bước đi đến thấy, giống như cô lấy tay nhặt lên từng mảnh từng mảnh lá vàng rụng, vô luận người, cũng chân thật có thể thấy được, chạm tay là được.
Nụ cười Lâm Phong từng điểm từng điểm tràn ra: hôm nay là thứ hai đi, cô buổi chiều liền có thể nhìn thấy anh đi qua hành lang thật dài, hành lang như rải đầy trời chiều, đẩy ra cửa gỗ có vết dầu loang lổ theo năm tháng, đi vào căn phòng tràn ngập màu lam, thật là hảo.
Đột nhiên hiện lên cái gì thật nhanh chạm mặt, khơi dậy một hồi dồn dập khí lưu, mu bàn tay Lâm Phong đau nhói, đó là một bóng dáng đang chạy, nổi điên giống nhau đều chạy về phía Lâm Phong, gió thổi nâng vạt áo đồng phục của anh ta, giống như bay phất phới.
Một bóng dáng vội vã chạy tới, Lâm Phong nhận ra đó là nam sinh thuộc ban của bọn họ, học sinh cho dù đang học là chức hội lý, bắt được vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nam sinh kia cơ hồ không để ý tới việc trả lời cô, bình thường luôn là một người lão thành ổn trọng, lại kéo cô một đường chạy chậm ở trong sân trường: "Đừng kéo tôi, đừng kéo tôi, xảy ra chuyện lớn. . . . . ."
"Đại sự gì?" Lâm Phong nhất quyết hỏi không tha, mắt thấy người nam sinh kia đã kéo cô đến nhà trọ giáo viên ở tầng năm tầng sáu, càng không giải thích được.
"Có người muốn nhảy lầu!" Nói năng có khí phách hô to một tiếng, bất tri bất giác, trước nhà trọ Nhất Đại đã giúp tụ hợp học sinh cùng giáo viên, trong đám người không biết ai quát lớn một tiếng: "Có người muốn nhảy lầu!"
Lâm Phong lăng lăng buông tay áo nam sinh kia ra, nhìn về phía đỉnh nhà trọ giáo viên, che bóng ở bên trong là một bóng dáng nhỏ, quyết tuyệt mà cô độc.
Cô bé kia đứng ở trên cao, tròng kính phản xạ lân hỏa một loại ánh sáng, cô bé nắm chặt quả đấm, tựa hồ đã dùng hết sinh mạng tựa như duệ thanh hô hào: "Em muốn gặp thầy giáo Hạ! Em muốn thấy thầy giáo Hạ! Em thích thầy! Em thích thầy Hạ!"
Em thích thầy. Em thích thầy Hạ.
Nhanh như mưa sa giống nhau mà nện ở trong đám người rậm rạp chằng chịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook